Thiên Đạo Hệ Thống
Chương 36: Tử hà nụ hôn đầu
Diệp Thần chạy từ bếp ra đón lão bà mình.
"Lão bà ngươi đã về, Tử Hà ngươi đến chơi sao không báo trước tiếng, hại ta...." Diệp Thần uỷ khuất nói.
"Ta đến chơi nhà ngươi cũng cần báo trước sao?" Tử Hà cười nói, tên này không muốn nàng đến chẳng lẽ trưa nay hắn lại. Tên xấu xa, lưu manh.
Thực ra, sau hôm đó nàng rất ngại đến nhà Diệp Thần vì mỗi khi đến gần lại thấy ngượng ngùng chết.
Không hiểu sao đối mặt tên này tim lại đập nhanh, mặt nóng, thậm chí ngượng ngùng, với lại mùi hương phát ra gần cơ thể hắn cũng hấp dẫn nàng.
Hôm nay đến, chính vì Mộ Dung Tiên nói Diệp Thần vào bếp nấu ăn. Cổ nhân nói đâu sai đây, cá chết vì mồi, ngươi chết vì ăn. Vậy nên nàng lấy dũng khí đến đây.
"Diệp Thần lão công, Tử Hà chính là muốn ăn món ăn ngươi nấu mới đến." Mộ Dung Tiên thành thật nói. Nàng không biết nói dối, càng không bao giờ nói dối lão công đâu.
Tử Hà lập tức đỏ mặt ngượng ngùng như bị phát hiện bí mật. Tiên nhi bạn tốt, ngươi không thể nói tế nhị tý sao. Ngươi nói vậy tên này sẽ coi ta là gì. Tại sao ta lại quan tâm đến hắn nghĩ thế nào về ta nhỉ.
"Ân, ra vậy thật quá tốt đi." Diệp Thần cười tươi. Nàng nếu ăn xong chẳng phải về sao, như vậy lão bà để ta hảo hảo thương ngươi đi, Diệp Thần không chút nào che dấu ánh mắt ham muốn dán lên người Mộ Dung Tiên.
"Ngươi nhìn gì vậy?" Tử Hà hỏi, tên lưu manh này lại muốn bạn tốt nàng phục vụ. Nghĩ đến ngày hôm đó, nàng lập tức đỏ mặt thẹn thùng nghĩ tại sao hắn không nhìn ta, ta không đẹp bằng lão bà ngươi nhưng cũng là mĩ nhân.
"E hèm,ta nhìn lão bà ta mắc mớ gì ngươi sao?" Diệp Thần có chút không vui. Cái bóng đèn Tử Hà này, ngươi không thể để ta xin hai chữ bình yên sao.
Mộ Dung Tiên ngốc không phát hiện ra khác lạ trong mắt Diệp Thần chỉ thẹn thùng đỏ mặt.
"Các ngươi vào ăn cơm, ta đã chuẩn bị xong xuôi." Diệp Thần đưa hai người vào trong nhà, rồi bê đồ ăn ra.
Mộ Dung Tiên ăn rất từ tốn đúng là gia tộc đào tạo ra. Còn Tử Hà ăn rất nhanh đi không có chút thục nữ, chỉ khổ Diệp Thần ăn được có chút thì bị Tử Hà vét sạch đồ ăn.
Cũng may là lão bà và hắn là người tu thần không hôm nay quả thực đói.
Ăn uống xong xuôi Mộ Dung Tiên dọn dẹp. Tử Hà nói chuyện với Diệp Thần.
Tử Hà đỏ mặt, lúc nãy có lão bà hắn ở đây còn đỡ giờ lão bà hắn vào nhà khiến nàng dâng nên một ít cảm giác kì lạ như vụng trộm ăn vụng sợ bị phát hiện đi.
Hai ngươi nói truyện được mấy câu, Diệp Thần không nhịn được liền hỏi.
"Bao giờ ngươi mới về?"
"Ngươi muốn ta về sao, không muốn ta ở lại." Tử Hà buồn buồn nói. Không hiểu sao lòng nàng lại thấy mất mát đâu.
"Ân, ta nào dám muốn ngươi về, ta chính là muốn ngươi tới chơi bao lâu cũng được." Diệp Thần thấy mình có chút thất thố, liền nói vài câu.Ai ngờ...
"Tốt, ta liền ở lại đây chơi." Tử Hà vui vẻ, hắn muốn ta ở lại với hắn sao.
"A, ngươi muốn ở lại sao?" Diệp Thần cười khổ, đúng là một phút lỡ lời hối không kịp a.
"Ân, ta liền ở a. Gia gia ta chính là đi sang vùng bên du lịch sẽ không về hai hôm. Vì ngươi cầu ta, ta liền ăn trực ngươi hai hôm." Tử Hà thành thật nói.
"Diệp ca ca, ngươi đừng đuổi ta đi. Ta đã nhắn tin nói với gia gia sang nhà Mộ Dung Tiên ở vài hôm rồi." Tử Hà đáng thương nói.
Nàng không muốn bị đuổi đi. Không hiểu sao nàng cảm thấy thích nơi này. Nàng luôn cảm thấy nơi đây có gì đó đặc biệt với nàng, mà là thứ gì thì nàng không tài nào nghĩ ra.
"Ngươi nhắn tin nói cho Tử lão già đó biết, xong đời, thế là xong đời ta." Diệp Thần cười khổ nói.
Tử Hà cô gái này nhất định là hắn tai tinh. Tử lão già cưng ngươi như bảo bối, hắn mà biết ngươi ở nhà ta ăn, ngủ, nghỉ còn không lột da ta sao. Mà nếu đuổi ngươi đi, gia gia ngươi không giết ta mới là lạ đấy.
Nói đến Tử lão gia hoả này, chính là đã già khọm mà không chết đi, năm đó ta đám cưới với Tiên nhi, tên kẹt xỉ này chính là đi có 100 nghìn a. Ta nói sùi bọt mép hắn cũng thêm có 50 chục vào phong bì.
Năm đó, ta liền nhìn trộm Tử Hà ngươi tắm mấy lần thôi, mới lại cũng chỉ có cái mông và lưng bị ta xem trơn. Liền bị tên già cầm gậy đuổi khắp nơi. Tuy ta lúc đó còn yếu nhưng may tên này cũng già nên ta mới thoát.
Về sau, Tử lão cùng ta như nước với lửa đi, nhưng chính là không đánh không thân lên. Ba mẹ ta bắt ta nhận tên già này làm gia gia nuôi, ta kêu hắn gia gia, hắn cũng kêu ta tiếng cháu trai.
Lần này chắc chắn hắn lập tức phi về, muốn đem mình thiến đi. Xem ra, là phúc thì không phải hoạ là hoạ thì không thể tránh A men.
"Ngươi không cần lo, gia gia muốn đánh ngươi, ngươi bảo chủ ý của ta là được." Tử Hà đảm bảo.
"Tử Hà, lão già đó cưng ngươi không hết còn đánh ngươi sao, còn đợi nghe ta nói, hắn sẽ giết ta đi." Diệp Thần cười khổ.
"Vậy ngươi yên tâm, ta sẽ giúp ngươi thắp nhang."Tử Hà nói. Hắn nói đúng, gia gia nào đánh ta đây, gia gia sẽ mang hết tội vứt cho Diệp Thần.
"Vậy ngươi đừng trách ta đi hắc hắc." Diệp Thần tiếp cận lại gần mặt Tử Hà, hắn tính doạ nàng.
"Ngươi làm gì, ta liền la lên, Tiên nhi sẽ nghe thấy." Tử Hà bị ép vào thành ghế, mặt lấp tức đỏ nói. Tuy có uy hiếp nhưng cảm thấy rất yếu nhược. Nàng ngửi thấy mùi hương của cơ thể hắn, mùi hương này.
"Ngươi thực muốn la sao?" Diệp Thần càng sát lại, giờ hai người ở rất gần với nhau.
Tử Hà lập tức bị mùi hương linh thể Diệp Thần phát tán ra, khiến nàng như say như mê. Và rồi...
Uhm.... uhm... Diệp Thần ngạc nhiên. Đây là trường hợp gì đây, hắn đang doạ nàng bây giờ thì bị nàng cưỡng hôn.
Diệp Thần lập tức đẩy nàng ra. Hai môi rời nhau, Tử Hà cũng từ trong u mê tỉnh lại.
"Ngươi làm gì, ta đã có vợ đi." Diệp Thần cười cười nói. Hắn cũng chẳng mất gì đi, người mất là nàng.
"Ta...ta..."Tử Hà lắp bắp nói, nàng không giải thích được tại sao mình làm thế. Chỉ biết nụ hôn đầu liền muốn cho hắn. Tại sao lại nghĩ vậy, hắn có lão bà, đã thế còn là người nàng rất ghét. Nhất định là do hiểu lầm nhất định đi.
"Ân, lão công Tử Hà sao vậy, nàng ốm sao?" Mộ Dung Tiên đi ra, không thấy được sự kì lạ trên mặt Tử Hà lo lắng hỏi lão công, dù sao lão công y thuật rất tốt.
"Nàng không sao, cũng không mất miếng thịt nào." Diệp Thần bỉ ổi nói, chỉ số 95 yêu, cô gái này yêu hắn rồi. Nhưng có vẻ nàng chưa phát hiện đi, với lại Diệp Thần cũng chỉ coi nàng là em gái, trêu đùa, chiếm chút tiện nghi là đủ, hắn không muốn mối quan hệ này tiến xa hơn nữa. Lão bà rất tốt, hắn không muốn lừa dối nàng. Trừ phi lão bà chấp nhận hắn cưới vợ bé.
"..." Tử Hà có chút tức giận gì mà không mất miếng thịt nào, đây là nụ hôn đầu của nàng liền cho hắn, vậy mà hắn không chút cảm giác sao. Đúng là chiếm tiện nghi còn ra vẻ.
Diệp Thần ôm lão bà vào phòng ngủ, nhưng Tử Hà liền đi theo rồi đuổi hắn ra. Nàng không hiểu sao không muốn Diệp Thần cùng lão bà thân thiết.
Diệp Thần đành đi ra ngoài, xem ra lại không làm ăn được gì. Cô gái Tử Hà này đúng là hắn kẻ thù kiếp trước đi.
"Lão bà ngươi đã về, Tử Hà ngươi đến chơi sao không báo trước tiếng, hại ta...." Diệp Thần uỷ khuất nói.
"Ta đến chơi nhà ngươi cũng cần báo trước sao?" Tử Hà cười nói, tên này không muốn nàng đến chẳng lẽ trưa nay hắn lại. Tên xấu xa, lưu manh.
Thực ra, sau hôm đó nàng rất ngại đến nhà Diệp Thần vì mỗi khi đến gần lại thấy ngượng ngùng chết.
Không hiểu sao đối mặt tên này tim lại đập nhanh, mặt nóng, thậm chí ngượng ngùng, với lại mùi hương phát ra gần cơ thể hắn cũng hấp dẫn nàng.
Hôm nay đến, chính vì Mộ Dung Tiên nói Diệp Thần vào bếp nấu ăn. Cổ nhân nói đâu sai đây, cá chết vì mồi, ngươi chết vì ăn. Vậy nên nàng lấy dũng khí đến đây.
"Diệp Thần lão công, Tử Hà chính là muốn ăn món ăn ngươi nấu mới đến." Mộ Dung Tiên thành thật nói. Nàng không biết nói dối, càng không bao giờ nói dối lão công đâu.
Tử Hà lập tức đỏ mặt ngượng ngùng như bị phát hiện bí mật. Tiên nhi bạn tốt, ngươi không thể nói tế nhị tý sao. Ngươi nói vậy tên này sẽ coi ta là gì. Tại sao ta lại quan tâm đến hắn nghĩ thế nào về ta nhỉ.
"Ân, ra vậy thật quá tốt đi." Diệp Thần cười tươi. Nàng nếu ăn xong chẳng phải về sao, như vậy lão bà để ta hảo hảo thương ngươi đi, Diệp Thần không chút nào che dấu ánh mắt ham muốn dán lên người Mộ Dung Tiên.
"Ngươi nhìn gì vậy?" Tử Hà hỏi, tên lưu manh này lại muốn bạn tốt nàng phục vụ. Nghĩ đến ngày hôm đó, nàng lập tức đỏ mặt thẹn thùng nghĩ tại sao hắn không nhìn ta, ta không đẹp bằng lão bà ngươi nhưng cũng là mĩ nhân.
"E hèm,ta nhìn lão bà ta mắc mớ gì ngươi sao?" Diệp Thần có chút không vui. Cái bóng đèn Tử Hà này, ngươi không thể để ta xin hai chữ bình yên sao.
Mộ Dung Tiên ngốc không phát hiện ra khác lạ trong mắt Diệp Thần chỉ thẹn thùng đỏ mặt.
"Các ngươi vào ăn cơm, ta đã chuẩn bị xong xuôi." Diệp Thần đưa hai người vào trong nhà, rồi bê đồ ăn ra.
Mộ Dung Tiên ăn rất từ tốn đúng là gia tộc đào tạo ra. Còn Tử Hà ăn rất nhanh đi không có chút thục nữ, chỉ khổ Diệp Thần ăn được có chút thì bị Tử Hà vét sạch đồ ăn.
Cũng may là lão bà và hắn là người tu thần không hôm nay quả thực đói.
Ăn uống xong xuôi Mộ Dung Tiên dọn dẹp. Tử Hà nói chuyện với Diệp Thần.
Tử Hà đỏ mặt, lúc nãy có lão bà hắn ở đây còn đỡ giờ lão bà hắn vào nhà khiến nàng dâng nên một ít cảm giác kì lạ như vụng trộm ăn vụng sợ bị phát hiện đi.
Hai ngươi nói truyện được mấy câu, Diệp Thần không nhịn được liền hỏi.
"Bao giờ ngươi mới về?"
"Ngươi muốn ta về sao, không muốn ta ở lại." Tử Hà buồn buồn nói. Không hiểu sao lòng nàng lại thấy mất mát đâu.
"Ân, ta nào dám muốn ngươi về, ta chính là muốn ngươi tới chơi bao lâu cũng được." Diệp Thần thấy mình có chút thất thố, liền nói vài câu.Ai ngờ...
"Tốt, ta liền ở lại đây chơi." Tử Hà vui vẻ, hắn muốn ta ở lại với hắn sao.
"A, ngươi muốn ở lại sao?" Diệp Thần cười khổ, đúng là một phút lỡ lời hối không kịp a.
"Ân, ta liền ở a. Gia gia ta chính là đi sang vùng bên du lịch sẽ không về hai hôm. Vì ngươi cầu ta, ta liền ăn trực ngươi hai hôm." Tử Hà thành thật nói.
"Diệp ca ca, ngươi đừng đuổi ta đi. Ta đã nhắn tin nói với gia gia sang nhà Mộ Dung Tiên ở vài hôm rồi." Tử Hà đáng thương nói.
Nàng không muốn bị đuổi đi. Không hiểu sao nàng cảm thấy thích nơi này. Nàng luôn cảm thấy nơi đây có gì đó đặc biệt với nàng, mà là thứ gì thì nàng không tài nào nghĩ ra.
"Ngươi nhắn tin nói cho Tử lão già đó biết, xong đời, thế là xong đời ta." Diệp Thần cười khổ nói.
Tử Hà cô gái này nhất định là hắn tai tinh. Tử lão già cưng ngươi như bảo bối, hắn mà biết ngươi ở nhà ta ăn, ngủ, nghỉ còn không lột da ta sao. Mà nếu đuổi ngươi đi, gia gia ngươi không giết ta mới là lạ đấy.
Nói đến Tử lão gia hoả này, chính là đã già khọm mà không chết đi, năm đó ta đám cưới với Tiên nhi, tên kẹt xỉ này chính là đi có 100 nghìn a. Ta nói sùi bọt mép hắn cũng thêm có 50 chục vào phong bì.
Năm đó, ta liền nhìn trộm Tử Hà ngươi tắm mấy lần thôi, mới lại cũng chỉ có cái mông và lưng bị ta xem trơn. Liền bị tên già cầm gậy đuổi khắp nơi. Tuy ta lúc đó còn yếu nhưng may tên này cũng già nên ta mới thoát.
Về sau, Tử lão cùng ta như nước với lửa đi, nhưng chính là không đánh không thân lên. Ba mẹ ta bắt ta nhận tên già này làm gia gia nuôi, ta kêu hắn gia gia, hắn cũng kêu ta tiếng cháu trai.
Lần này chắc chắn hắn lập tức phi về, muốn đem mình thiến đi. Xem ra, là phúc thì không phải hoạ là hoạ thì không thể tránh A men.
"Ngươi không cần lo, gia gia muốn đánh ngươi, ngươi bảo chủ ý của ta là được." Tử Hà đảm bảo.
"Tử Hà, lão già đó cưng ngươi không hết còn đánh ngươi sao, còn đợi nghe ta nói, hắn sẽ giết ta đi." Diệp Thần cười khổ.
"Vậy ngươi yên tâm, ta sẽ giúp ngươi thắp nhang."Tử Hà nói. Hắn nói đúng, gia gia nào đánh ta đây, gia gia sẽ mang hết tội vứt cho Diệp Thần.
"Vậy ngươi đừng trách ta đi hắc hắc." Diệp Thần tiếp cận lại gần mặt Tử Hà, hắn tính doạ nàng.
"Ngươi làm gì, ta liền la lên, Tiên nhi sẽ nghe thấy." Tử Hà bị ép vào thành ghế, mặt lấp tức đỏ nói. Tuy có uy hiếp nhưng cảm thấy rất yếu nhược. Nàng ngửi thấy mùi hương của cơ thể hắn, mùi hương này.
"Ngươi thực muốn la sao?" Diệp Thần càng sát lại, giờ hai người ở rất gần với nhau.
Tử Hà lập tức bị mùi hương linh thể Diệp Thần phát tán ra, khiến nàng như say như mê. Và rồi...
Uhm.... uhm... Diệp Thần ngạc nhiên. Đây là trường hợp gì đây, hắn đang doạ nàng bây giờ thì bị nàng cưỡng hôn.
Diệp Thần lập tức đẩy nàng ra. Hai môi rời nhau, Tử Hà cũng từ trong u mê tỉnh lại.
"Ngươi làm gì, ta đã có vợ đi." Diệp Thần cười cười nói. Hắn cũng chẳng mất gì đi, người mất là nàng.
"Ta...ta..."Tử Hà lắp bắp nói, nàng không giải thích được tại sao mình làm thế. Chỉ biết nụ hôn đầu liền muốn cho hắn. Tại sao lại nghĩ vậy, hắn có lão bà, đã thế còn là người nàng rất ghét. Nhất định là do hiểu lầm nhất định đi.
"Ân, lão công Tử Hà sao vậy, nàng ốm sao?" Mộ Dung Tiên đi ra, không thấy được sự kì lạ trên mặt Tử Hà lo lắng hỏi lão công, dù sao lão công y thuật rất tốt.
"Nàng không sao, cũng không mất miếng thịt nào." Diệp Thần bỉ ổi nói, chỉ số 95 yêu, cô gái này yêu hắn rồi. Nhưng có vẻ nàng chưa phát hiện đi, với lại Diệp Thần cũng chỉ coi nàng là em gái, trêu đùa, chiếm chút tiện nghi là đủ, hắn không muốn mối quan hệ này tiến xa hơn nữa. Lão bà rất tốt, hắn không muốn lừa dối nàng. Trừ phi lão bà chấp nhận hắn cưới vợ bé.
"..." Tử Hà có chút tức giận gì mà không mất miếng thịt nào, đây là nụ hôn đầu của nàng liền cho hắn, vậy mà hắn không chút cảm giác sao. Đúng là chiếm tiện nghi còn ra vẻ.
Diệp Thần ôm lão bà vào phòng ngủ, nhưng Tử Hà liền đi theo rồi đuổi hắn ra. Nàng không hiểu sao không muốn Diệp Thần cùng lão bà thân thiết.
Diệp Thần đành đi ra ngoài, xem ra lại không làm ăn được gì. Cô gái Tử Hà này đúng là hắn kẻ thù kiếp trước đi.
Tác giả :
Độc Cô Vô Danh