Thiên Đạo Hệ Thống
Chương 333: Thần điêu-sự thật bị che giấu, hiểu lầm được hóa giải
Diệp Thần dường như không kiểm soát được tình hình xung quanh a. Với lại, Hoàng Dung không phải là đang bên cạnh Quách Tĩnh sao tự nhiên lại ở đây còn bầy ra cái trò gì cướp tân lang nữa đâu. Cừu Thiên Xích với cả Hoàng Dung vốn có ân oán giết ca ca từ trước, còn xảy ra vụ phá ngày đại hỷ thế này nữa, xem ra lần này khó mà tránh được một trận đại chiến a.
“Dung Nhi ngươi đừng có tiếp tục náo nữa, mau theo phụ thân đi về nhà." Hoàng Dược Sư liền đi lên kéo Hoàng Dung quay về a.
“Phụ thân sao người lại ở đây?" Hoàng Dung ngạc nhiên mở miệng nói.
“Ta đến đây dự lễ thành thân. Hắn mời ta đến đây." Hoàng Dược Sư liền giải thích chỉ vào Diệp Thần mở miệng nói.
“Quan hệ hai người từ khi nào tốt đến như vậy a." Hoàng Dung không khỏi liền ngạc nhiên. Phải biết kể cả Diệp Thần lẫn phụ thân nàng đều là hai kẻ như nhau cứng đầu, lười kết bạn. Vậy mà lại thân với nhau thực khó tả a. Huống chi phụ thân còn bị DIệp Thần cho đỉnh cái nón xanh lớn trên đầu a. Nếu phụ thân không nói nàng còn tưởng hắn đến đánh ghen đâu.
“Chuyện này để sau mới nói. Theo phụ thân đi xuống đã." Hoàng Dươc Sư bất đắc dĩ áy náy nhìn Diệp Thần mở miệng nói.
“Ta không xuống, hôm nay ta đến để cướp hắn. Ta nhất định phải đưa hắn cùng ta rời khỏi nơi đây." Hoàng Dung chỉ Diệp Thần mở miệng ánh mắt kiên định không được không thôi nói.
“Ngươi muốn mang chàng đi, vậy liền thử xem ngươi có bản lãnh này hay không." Cừu Thiên Xích liền tức giận ánh mắt đều nổi lửa nhìn Hoàng Dung nói. Oan gia ngõ hẹp a. Nàng không đi tìm Hoàng Dung, Hoàng Dung lại tự mang đầu đến. Trước đó vốn là muốn buông bỏ thù hận, an phận làm Diệp Thần thê tử, nhưng ngay cả ngày đại hỷ đều bị kẻ thù phá, nàng làm sao có thể nhịn.
“Mẫu thân, hôm nay là ngày lành. Không nên đổ máu, giết người." Công Tôn Lục NGạc liền giữ lại mẫu thân nói. Nàng không muốn thấy người khác bị thương a.
“Nàng đã phá ngày đại hỷ của chúng ta. Nếu không tính toán với nàng, tính toán với ai. Tiểu Lục NGạc ngươi yên tâm. Nương chỉ đánh cho ả tàn phế chứ sẽ không giết ả. Giết ả, quá dễ dàng cho ả rồi. Muốn cướp tân lang. Mơ tưởng." Cừu Thiên Xích liền khinh thường nhìn Hoàng Dung mở miệng nói.
“Vậy thì xem ai hơn ai." Hoàng Dung liền không sợ mở miệng nói.
“Mẫu thân uy vũ. Dung Nhi uy vũ." Ngốc Cô cùng với cả Quách Tương lập tức cùng hô hào cổ vũ a.
“Dừng a, Hoàng Dung ngươi đừng có tiếp tục náo có được không? Ngươi náo đã đủ chưa hả?" Diệp Thần liền nhìn hai bên ngăn lại sau đó nhìn Hoàng Dung mở miệng nói.
“Diệp Thần… ta… là đến cứu ngươi." Hoàng Dung liền mấp máy nói. Nàng là đến cứu hắn không phải đến náo a. Nhưng nhìn cảnh tượng xung quanh thì nàng thực sự là đến náo a.
“Đến cứu ta? Ngươi cho rằng ngươi là ai hả? Quách phu nhân? Ngươi lấy quyền gì quản ta. Với lại cứu ai? Ai cần ngươi cứu đứng ra thử coi." Diệp Thần liền nhìn xung quanh lại đi đến gần nhìn Hoàng Dung lớn tiếng quát. Hắn thực sự tức giận a. Chính nàng bỏ rơi hắn, còn đến đây làm gì chứ. Coi hắn là cái gì chứ, một món đồ ném đi nhưng không cho người khác nhặt sao?
“Ta… “ Hoàng Dung liền lùi lại một bước không biết nói gì cả a. Đều là nàng tự đa tình cả, hắn có nhờ nàng cứu hắn sao? Không a, nàng đến đây vốn không phải để cứu hắn, vậy nàng náo cái gì chứ.
“Diệp Thần đủ rồi. Đừng nói nữa." Hoàng Dược Sư liền đau con gái nói. Từ nhỏ đến lớn nữ nhi hắn còn chưa dám mắng một câu a. Vậy mà bị nam nhân khác trước mặt hắn dọa nạt, có chút không thoải mái.
“Hoàng Dược Sư, đến phiên ngươi xen vào sao? Ngươi không quản tốt nữ nhi ngươi, đến phá ta ngày đại hỷ. Ngươi đợi đó ta cùng ngươi tính sổ.“ Diệp Thần liền nhìn Hoàng Dược Sư mắng. Hắn không cần ngươi xen vào việc này a, đồ nhiều chuyện.
“Phụ thân, ngươi lui lại đi, hắn nói đúng lắm. Đều là ta sai, ta có lẽ không nên đến đây." Hoàng Dung cũng mở miệng khuyên can Hoàng Dược Sư a.
“Ta… ta mặc kệ hai người các ngươi. Ta không thèm quản." Hoàng Dược Sư nhìn hai người liền lập tức, tức giận sau đó bỏ lên lầu trở về mình bàn a.
“Diệp Thần, đi cùng ta được chứ?" Hoàng Dung nhìn Diệp Thần mở miệng nói.
“Đi cùng ngươi? Đi đâu? Ngươi đi đi, ta sẽ không quản, coi như hôm nay ngươi chưa từng đến đây. Nơi này không chào đón ngươi. Coi như trước đây là ta nợ ngươi, hiện tại trả cho ngươi. Từ nay về sau cũng đừng đi tìm ta nữa." Diệp Thần nhìn Hoàng Dung tuyệt tình nói. Sau đó tránh sang một bên để nàng có thể đi ra ngoài a.
“Diệp Lang cứ để nàng đi vậy sao?" Cừu Thiên XÍch không phục nói. Dám phá ngày đại hỷ của nàng mà cứ như vậy cho qua sao.
“Để nàng đi đi, ta từng nợ nàng. Coi như trả lại cho nàng." Diệp Thần liền mở miệng nói với Cừu Thiên Xích nói. Nghe vậy, Cừu Thiên Xích cũng không tiếp tục nói gì cả a. Thả nàng đi cũng không có sao cả, chẳng phải hắn vẫn còn ở đây sao.
“Ta không đi khỏi đây. Nếu không có ngươi ta không thể sống được. Sau khi ngươi biến mất khỏi đại hội, ta đã phát hiện ra, ngươi quan trọng với ta thế nào. Vậy nên ta không đi." Hoàng Dung nước mắt chảy dài trên gò má kiên quyết nói.
“Mẫu thân…" Quách Tương liền không khỏi khẽ nói. Đây là lần đầu thứ hai nàng thấy mẫu thân rơi lệ a.
“Đi khỏi đây, nếu không ta sẽ giết ngươi." Diệp Thần nhìn Hoàng Dung mở miệng dọa nói. HẮn thực sự sẽ không thể ra tay a.
“Vậy ngươi làm đi, kể cả ngươi có giết ta, ngày hôm nay ta cũng sẽ không đi. Chết trên tay ngươi còn hơn là không quên được ngươi. Ngươi còn trần trừ cái gì, ra tay đi. Không dám sao? Ngươi không thể không thừa nhận ngươi còn yêu ta, ngươi đối với ta tốt không phải vì nợ ta, mà vì ngươi còn chưa quên được ta. Ngươi tại sao không dám thừa nhận." Hoàng Dung liền đi đến gần Diệp Thần mở miệng nhìn thằng vào hắn mắt nói.
“Ta… ta… thừa nhận. Những gì ngươi nói là đúng. Nhưng thì sao chứ? Ngươi đã phản bội ta, ta không thể chấp nhận người như thế. Ngươi nhìn lại đi, nữ nhi ngươi đều lớn như vậy, tám năm, dòng dã tám năm. Ngươi có từng nhớ qua ta sao?" Diệp Thần chỉ Quách Tương mở miệng thừa nhận sự thật nói.
“Nếu như ta nói Tương Nhi không phải nữ nhi ta thì sao chứ? Ngươi chỉ nghe người khác nói, có từng hỏi qua cảm nhận của ta sao?" Hoàng Dung liền lớn tiếng tức giận nói. Sau đó liền quay sang nhìn Quách Tương hối hận a. Nàng làm sao quên mất Quách Tương vẫn còn ở đây chứ.
“Không có việc gì, nàng không nghe thấy gì cả? Hai người các ngươi, vẫn là để lão già ta quan tâm." Hoàng Dược Sư không biết từ lúc nào đối với Quách Tương đưa ra hai tay che lại tai của nàng a.
“Ngoại công sao lại che tai của ta." Quách Tương liền tò mò nói.
“Ta không chỉ che tai ngươi, còn cần cháu gái ngoan ngươi ngủ một giấc đâu." Hoàng Dược Sư liền cười cười mở miệng nói. Sau đó liền rút một ít hương thơm trong bình cho nàng ngửi sau đó Quách Tương liền ngủ say giấc đâu.
Hoàng Dược Sư dẫn cô Ngốc cùng với cả Quách Tương rời đi đến nơi khác a.
“Mẫu thân chúng ta cũng nên rời khỏi đây a." Công Tôn Lục NGạc liền cùng với mẫu thân Cừu Thiên Xích rời khỏi a. Mọi thứ trở lên yên lặng. Chỉ còn lại hai người đâu.
Hoàng Dung thấy Tương Nhi chưa nghe thấy những gì mình nói liền cứ thế vỗ ngực thở phào nhẹ nhõm a.
“Dung Nhi, ngươi vừa nói cái gì có thể nói lại sao?" Diệp Thần liền mở miệng nhìn Hoàng Dung kích động nói.
“Ta nói Quách Tương không phải ta nữ nhi thân sinh ngươi tin sao?" Hoàng Dung nhìn Diệp Thần thành thật nói.
“Ta tin, sao ngươi không sớm nói với ta cơ chứ." Diệp Thần liền gật đầu mở miệng nói.
“Ngươi cho ta cơ hội nói sao." Hoàng Dung nhìn Diệp Thần mở miệng nói.
“Ta rõ ràng đã từng hỏi ngươi." Diệp Thần liền mở miệng nói.
“Nhưng ta còn chưa có trả lời. Ngươi vốn không quan tâm đến cảm xúc của ta. Ngươi nghĩ trên đại hội võ lâm, trước mặt bao nhiêu người, cùng với Quách Tương tại ta có thể nói ra sao? Nói ta không phải mẹ ruột của nàng?" Hoàng Dung liền nhìn Diệp Thần trách móc nói.
“Ta…" Diệp Thần lúng túng nói. Lúc đó hắn bị ghen tuông làm mờ mắt a. Với lại cứ nghĩ mình bị nàng cho cắm sừng là hắn lại tức điên lên. Kiềm chế như vậy là tốt lắm rồi đó.
“Đừng xa ta được không? Ta không thể sống mà thiếu đi ngươi." Hoàng Dung liền ôm chặt lấy Diệp Thần khóc hu hu trong lòng hắn nói.
“Ta sẽ không bỏ lại ngươi một mình nữa. Ta hứa, có lẽ đó là điều duy nhất ta có thể làm được." Diệp Thần liền đưa tay ra ôm chặt lấy nàng mở miệng nói. Hắn đã làm cái gì vậy a. Hắn xuýt nữa bỏ rơi mất một cô gái tốt a. Bỏ rơi một cái nữ nhân a. Hắn đúng là một người đàn ông tệ không phải sao.
Hoàng Dung đột nhiên khóc to hơn a. Lần này hắn ôm nàng không đẩy ra nàng nữa a. Cuối cùng, hắn cũng không có ruồng bỏ nàng đâu. Mười năm rồi, đây là lần đầu tiên sau mười năm nàng mới hạnh phúc như vậy. Toàn bộ nước mắt tích tụ trong mười năm qua cứ thế mà rơi ra như mưa đâu
“Đừng khóc nữa, khóc nhiều sẽ xấu." Diệp Thần liền mở miệng khuyên can nói.
“Nếu ta xấu ngươi sẽ lại không cần ta nữa sao?" Hoàng Dung nhìn Diệp Thần mở miệng hỏi.
“Không phải như vậy, chẳng qua nếu như trên thế giới này chỉ có một mình ta yêu ngươi như vây ngươi có buồn hay không?" Diệp Thần liền mở miệng trêu đùa nàng nói.
“Làm sao ta sẽ buồn a. Ta hạnh phúc đến không thể nào ngừng nở nụ cười được đây." Hoàng Dung liền mỉm cười nhìn hắn nói.
“Ta yêu ngươi. Dung Nhi, ta hứa sẽ không bỏ rơi ngươi nữa." Diệp Thần cam đoan nói.
“Ngươi hứa rồi đó." Hoàng Dung liền ôm DIệp Thần thật chặt a. Nàng không muốn hôm nay là một giấc mơ đâu. Diệp Thần hôn lên môi của Hoàng Dung sau đó đè nàng xuống đất đâu.
“Nơi này là ở bên ngoài." Hoàng Dung liền ngăn lại Diệp Thần nói.
“Yên tâm không có ai vào đây được." Diệp Thần không ngừng lại lập tức thoát ra nàng áo ngoài a. Xung quanh hắn đã tạo ra một cái kết giới, người khác không thể nhìn vào bên trong cũng như đi vào được.
“Không thể được a, chúng ta sẽ bị nhìn thấy mất." Hoàng Dung xấu hổ nói.
“Ngươi không phải còn có gan đến cướp tân lang sao. Còn sợ bị người khác nhìn thấy, với lại ngươi đuổi tân nương tử của ta đi. Ngươi không tính đền bù cho ta cái gì sao?" Diệp Thần liền xấu xa nhìn nàng nói.
“Cái gì của ta đều cho ngươi."Hoàng Dung đưa tay ra đằng sau cổ của Diệp Thần mở miệng nói.
“Là ngươi nói đó." Diệp THần lập tức thoát ra toàn bộ quần áo của nàng sau đó liền lập tức tiến đến tấn công nàng a. Từng đợt từng tiếng giao hoan vui vẻ của nam nữ lại vang lên a.
Cừu Thiên Xích cùng với cả Công Tôn Lục NGạc đứng bên ngoài nghe không khỏi đỏ mặt đâu. Cũng còn tốt người khác đi hết chỉ còn hai người họ a. Tuy không nhìn được, không vào được, nhưng cái này kết giới Diệp Thần hình như chưa tạo cách âm a.
“Sâu hơn nữa. mau cho ta hơn nữa a…a…" Hoàng Dung không khỏi khiêu khích nói.
“Tiểu yêu tinh, xem ta hàng phục ngươi." Diệp Thần liên đáp ứng toàn bộ nhu cùa của nàng a.
Hai người cứ thế quấn lấy nhau không biết là bao lâu, hắn không biết đã cùng với nàng tới bao nhiêu lượt, cũng không biết đã bơm cho nàng bao nhiêu. Chỉ biết hiện tại bên dưới không dễ coi chút nào, bụng nàng đều bị hắn bơm đến to a. Chỗ đó vẫn còn chậm rãi chảy ra không ngừng thứ hắn bơm vào a. Mười năm qua dục vọng tích tụ của Hoàng Dung đều được hắn thoải mãn trả bài đầy đủ đi.
“Trong thời gian qua, thế nào mà Tương Nhi lại xuất hiện được a. Nêu nàng không phải ngươi nữ nhi thì là ai a?" Diệp Thần kéo tấm vải đỏ xuống che cho nàng thân thể a. Sau đó liền đặt nàng trong lòng mình đâu. Lần này hai bọn họ điên cuồng đến nỗi, Hoàng Dung suýt nữa còn mất mạng đâu. Không phải là lần đầu, nhưng đều bị hắn làm cho đổ máu thực sự là tội nghiệp nàng a. Mà nàng cũng quá mất lý trí đi, như vậy đều chưa thỏa mãn được nàng. Giờ thì tốt rồi, cả cơ thể đều ra rời như vừa mới được người ta nắn xương vậy a.
“Quách Tĩnh năm đó hắn một lần sau khi ngươi đi mất. Liên tục công kích ta. Mong thay thế được ngươi. Nhưng mà không thành công. Một lần hắn vô tình uống rượu say ở đây đó, cùng với một cô kỹ nữ sinh hạ ra Quách Tương. Sau khi sinh thì cô gái đó chết vì mất máu, Quách Tĩnh không giấu diếm được ta bao lâu, thì đành phải thành thật nói cho ta sự thật. Cầu xin ta làm Quách Tương nghĩa mẫu. Ta…" Hoàng Dung liền mở miệng nói.
“Ngươi chấp nhận sao?" Diệp Thần mở miệng nói. Cứ thế liền chấp nhận.
“Không có nhưng ngươi sau khi đi, ta bụng một tia tin tức đều không có. Đến tuổi như ta đều mong có một đứa con ruột a. Nhưng ông trời lại không cho, ta chăm sóc Tương Nhi một thời gian, dần dần coi nó như con ruột của mình. Phù Nhi sống cùng với Ngoại Công nên cũng không biết chuyện này, sau khi nàng từ đảo đào hoa về mới biết Quách Tương.
Ta cũng không có cùng với Quách Tĩnh thành hôn nhưng giang hồ đồn đại ngươi biết đấy. Với lại quân Mông Cô muốn xâm chiếm Trung Nguyên chúng ta a. Ta mới phải cùng Quách Tĩnh diễn vai phu thê. Ta thực không có phản bội ngươi. Bao năm qua ta không có nói ra cái sự thật bị che giấu này không muốn hai cái nữ nhi bị tổn thương a. Càng không phải cố ý muốn như vậy." Hoàng Dung tiếp tục giải thích nói.
“Ta tin ngươi là được rồi. Cảm ơn vì hôm nay đã đến đây tìm ta. Cảm ơn vì cho ta biết sự thật." Diệp Thần nắm chặt tay nàng mở miệng nói.
“Diệp Thần,chúng ta đến cứu ngươi đây." Từ bên ngoài có một đám nữ nhân cũng vây quanh Tuyệt Tình Cốc a.
“Phụ thân, chúng ta cũng đến cứu ngươi. Cừu Thiên Xích ngươi muốn bắt phụ thân ta làm áp trại phu nhân cũng phải bước qua xác của ta." Một nam một nữ cưỡi trên Thần Điêu lớn tiếng nói a.
“Có bản lĩnh ngon thì nhào vô. Ta không sợ các ngươi."Cừu Thiên Xích liền lớn tiếng nói a.
“Nương, ngươi đừng náo loạn a. Chắc chắn là hiểu lầm a." Công Tôn Lục Ngạc lên tiếng khuyên can nói.
Diệp Thần mặt không khỏi đen lại đâu. Lại cái vụ gì nữa đây chứ? Sao hôm nay nhiều người đến cướp tân lang vậy. Có phải là cướp tân lang đang là nghề hot không chứ. Mà sao cứ nhằm hắn mà cướp vậy.
“Dung Nhi ngươi đừng có tiếp tục náo nữa, mau theo phụ thân đi về nhà." Hoàng Dược Sư liền đi lên kéo Hoàng Dung quay về a.
“Phụ thân sao người lại ở đây?" Hoàng Dung ngạc nhiên mở miệng nói.
“Ta đến đây dự lễ thành thân. Hắn mời ta đến đây." Hoàng Dược Sư liền giải thích chỉ vào Diệp Thần mở miệng nói.
“Quan hệ hai người từ khi nào tốt đến như vậy a." Hoàng Dung không khỏi liền ngạc nhiên. Phải biết kể cả Diệp Thần lẫn phụ thân nàng đều là hai kẻ như nhau cứng đầu, lười kết bạn. Vậy mà lại thân với nhau thực khó tả a. Huống chi phụ thân còn bị DIệp Thần cho đỉnh cái nón xanh lớn trên đầu a. Nếu phụ thân không nói nàng còn tưởng hắn đến đánh ghen đâu.
“Chuyện này để sau mới nói. Theo phụ thân đi xuống đã." Hoàng Dươc Sư bất đắc dĩ áy náy nhìn Diệp Thần mở miệng nói.
“Ta không xuống, hôm nay ta đến để cướp hắn. Ta nhất định phải đưa hắn cùng ta rời khỏi nơi đây." Hoàng Dung chỉ Diệp Thần mở miệng ánh mắt kiên định không được không thôi nói.
“Ngươi muốn mang chàng đi, vậy liền thử xem ngươi có bản lãnh này hay không." Cừu Thiên Xích liền tức giận ánh mắt đều nổi lửa nhìn Hoàng Dung nói. Oan gia ngõ hẹp a. Nàng không đi tìm Hoàng Dung, Hoàng Dung lại tự mang đầu đến. Trước đó vốn là muốn buông bỏ thù hận, an phận làm Diệp Thần thê tử, nhưng ngay cả ngày đại hỷ đều bị kẻ thù phá, nàng làm sao có thể nhịn.
“Mẫu thân, hôm nay là ngày lành. Không nên đổ máu, giết người." Công Tôn Lục NGạc liền giữ lại mẫu thân nói. Nàng không muốn thấy người khác bị thương a.
“Nàng đã phá ngày đại hỷ của chúng ta. Nếu không tính toán với nàng, tính toán với ai. Tiểu Lục NGạc ngươi yên tâm. Nương chỉ đánh cho ả tàn phế chứ sẽ không giết ả. Giết ả, quá dễ dàng cho ả rồi. Muốn cướp tân lang. Mơ tưởng." Cừu Thiên Xích liền khinh thường nhìn Hoàng Dung mở miệng nói.
“Vậy thì xem ai hơn ai." Hoàng Dung liền không sợ mở miệng nói.
“Mẫu thân uy vũ. Dung Nhi uy vũ." Ngốc Cô cùng với cả Quách Tương lập tức cùng hô hào cổ vũ a.
“Dừng a, Hoàng Dung ngươi đừng có tiếp tục náo có được không? Ngươi náo đã đủ chưa hả?" Diệp Thần liền nhìn hai bên ngăn lại sau đó nhìn Hoàng Dung mở miệng nói.
“Diệp Thần… ta… là đến cứu ngươi." Hoàng Dung liền mấp máy nói. Nàng là đến cứu hắn không phải đến náo a. Nhưng nhìn cảnh tượng xung quanh thì nàng thực sự là đến náo a.
“Đến cứu ta? Ngươi cho rằng ngươi là ai hả? Quách phu nhân? Ngươi lấy quyền gì quản ta. Với lại cứu ai? Ai cần ngươi cứu đứng ra thử coi." Diệp Thần liền nhìn xung quanh lại đi đến gần nhìn Hoàng Dung lớn tiếng quát. Hắn thực sự tức giận a. Chính nàng bỏ rơi hắn, còn đến đây làm gì chứ. Coi hắn là cái gì chứ, một món đồ ném đi nhưng không cho người khác nhặt sao?
“Ta… “ Hoàng Dung liền lùi lại một bước không biết nói gì cả a. Đều là nàng tự đa tình cả, hắn có nhờ nàng cứu hắn sao? Không a, nàng đến đây vốn không phải để cứu hắn, vậy nàng náo cái gì chứ.
“Diệp Thần đủ rồi. Đừng nói nữa." Hoàng Dược Sư liền đau con gái nói. Từ nhỏ đến lớn nữ nhi hắn còn chưa dám mắng một câu a. Vậy mà bị nam nhân khác trước mặt hắn dọa nạt, có chút không thoải mái.
“Hoàng Dược Sư, đến phiên ngươi xen vào sao? Ngươi không quản tốt nữ nhi ngươi, đến phá ta ngày đại hỷ. Ngươi đợi đó ta cùng ngươi tính sổ.“ Diệp Thần liền nhìn Hoàng Dược Sư mắng. Hắn không cần ngươi xen vào việc này a, đồ nhiều chuyện.
“Phụ thân, ngươi lui lại đi, hắn nói đúng lắm. Đều là ta sai, ta có lẽ không nên đến đây." Hoàng Dung cũng mở miệng khuyên can Hoàng Dược Sư a.
“Ta… ta mặc kệ hai người các ngươi. Ta không thèm quản." Hoàng Dược Sư nhìn hai người liền lập tức, tức giận sau đó bỏ lên lầu trở về mình bàn a.
“Diệp Thần, đi cùng ta được chứ?" Hoàng Dung nhìn Diệp Thần mở miệng nói.
“Đi cùng ngươi? Đi đâu? Ngươi đi đi, ta sẽ không quản, coi như hôm nay ngươi chưa từng đến đây. Nơi này không chào đón ngươi. Coi như trước đây là ta nợ ngươi, hiện tại trả cho ngươi. Từ nay về sau cũng đừng đi tìm ta nữa." Diệp Thần nhìn Hoàng Dung tuyệt tình nói. Sau đó tránh sang một bên để nàng có thể đi ra ngoài a.
“Diệp Lang cứ để nàng đi vậy sao?" Cừu Thiên XÍch không phục nói. Dám phá ngày đại hỷ của nàng mà cứ như vậy cho qua sao.
“Để nàng đi đi, ta từng nợ nàng. Coi như trả lại cho nàng." Diệp Thần liền mở miệng nói với Cừu Thiên Xích nói. Nghe vậy, Cừu Thiên Xích cũng không tiếp tục nói gì cả a. Thả nàng đi cũng không có sao cả, chẳng phải hắn vẫn còn ở đây sao.
“Ta không đi khỏi đây. Nếu không có ngươi ta không thể sống được. Sau khi ngươi biến mất khỏi đại hội, ta đã phát hiện ra, ngươi quan trọng với ta thế nào. Vậy nên ta không đi." Hoàng Dung nước mắt chảy dài trên gò má kiên quyết nói.
“Mẫu thân…" Quách Tương liền không khỏi khẽ nói. Đây là lần đầu thứ hai nàng thấy mẫu thân rơi lệ a.
“Đi khỏi đây, nếu không ta sẽ giết ngươi." Diệp Thần nhìn Hoàng Dung mở miệng dọa nói. HẮn thực sự sẽ không thể ra tay a.
“Vậy ngươi làm đi, kể cả ngươi có giết ta, ngày hôm nay ta cũng sẽ không đi. Chết trên tay ngươi còn hơn là không quên được ngươi. Ngươi còn trần trừ cái gì, ra tay đi. Không dám sao? Ngươi không thể không thừa nhận ngươi còn yêu ta, ngươi đối với ta tốt không phải vì nợ ta, mà vì ngươi còn chưa quên được ta. Ngươi tại sao không dám thừa nhận." Hoàng Dung liền đi đến gần Diệp Thần mở miệng nhìn thằng vào hắn mắt nói.
“Ta… ta… thừa nhận. Những gì ngươi nói là đúng. Nhưng thì sao chứ? Ngươi đã phản bội ta, ta không thể chấp nhận người như thế. Ngươi nhìn lại đi, nữ nhi ngươi đều lớn như vậy, tám năm, dòng dã tám năm. Ngươi có từng nhớ qua ta sao?" Diệp Thần chỉ Quách Tương mở miệng thừa nhận sự thật nói.
“Nếu như ta nói Tương Nhi không phải nữ nhi ta thì sao chứ? Ngươi chỉ nghe người khác nói, có từng hỏi qua cảm nhận của ta sao?" Hoàng Dung liền lớn tiếng tức giận nói. Sau đó liền quay sang nhìn Quách Tương hối hận a. Nàng làm sao quên mất Quách Tương vẫn còn ở đây chứ.
“Không có việc gì, nàng không nghe thấy gì cả? Hai người các ngươi, vẫn là để lão già ta quan tâm." Hoàng Dược Sư không biết từ lúc nào đối với Quách Tương đưa ra hai tay che lại tai của nàng a.
“Ngoại công sao lại che tai của ta." Quách Tương liền tò mò nói.
“Ta không chỉ che tai ngươi, còn cần cháu gái ngoan ngươi ngủ một giấc đâu." Hoàng Dược Sư liền cười cười mở miệng nói. Sau đó liền rút một ít hương thơm trong bình cho nàng ngửi sau đó Quách Tương liền ngủ say giấc đâu.
Hoàng Dược Sư dẫn cô Ngốc cùng với cả Quách Tương rời đi đến nơi khác a.
“Mẫu thân chúng ta cũng nên rời khỏi đây a." Công Tôn Lục NGạc liền cùng với mẫu thân Cừu Thiên Xích rời khỏi a. Mọi thứ trở lên yên lặng. Chỉ còn lại hai người đâu.
Hoàng Dung thấy Tương Nhi chưa nghe thấy những gì mình nói liền cứ thế vỗ ngực thở phào nhẹ nhõm a.
“Dung Nhi, ngươi vừa nói cái gì có thể nói lại sao?" Diệp Thần liền mở miệng nhìn Hoàng Dung kích động nói.
“Ta nói Quách Tương không phải ta nữ nhi thân sinh ngươi tin sao?" Hoàng Dung nhìn Diệp Thần thành thật nói.
“Ta tin, sao ngươi không sớm nói với ta cơ chứ." Diệp Thần liền gật đầu mở miệng nói.
“Ngươi cho ta cơ hội nói sao." Hoàng Dung nhìn Diệp Thần mở miệng nói.
“Ta rõ ràng đã từng hỏi ngươi." Diệp Thần liền mở miệng nói.
“Nhưng ta còn chưa có trả lời. Ngươi vốn không quan tâm đến cảm xúc của ta. Ngươi nghĩ trên đại hội võ lâm, trước mặt bao nhiêu người, cùng với Quách Tương tại ta có thể nói ra sao? Nói ta không phải mẹ ruột của nàng?" Hoàng Dung liền nhìn Diệp Thần trách móc nói.
“Ta…" Diệp Thần lúng túng nói. Lúc đó hắn bị ghen tuông làm mờ mắt a. Với lại cứ nghĩ mình bị nàng cho cắm sừng là hắn lại tức điên lên. Kiềm chế như vậy là tốt lắm rồi đó.
“Đừng xa ta được không? Ta không thể sống mà thiếu đi ngươi." Hoàng Dung liền ôm chặt lấy Diệp Thần khóc hu hu trong lòng hắn nói.
“Ta sẽ không bỏ lại ngươi một mình nữa. Ta hứa, có lẽ đó là điều duy nhất ta có thể làm được." Diệp Thần liền đưa tay ra ôm chặt lấy nàng mở miệng nói. Hắn đã làm cái gì vậy a. Hắn xuýt nữa bỏ rơi mất một cô gái tốt a. Bỏ rơi một cái nữ nhân a. Hắn đúng là một người đàn ông tệ không phải sao.
Hoàng Dung đột nhiên khóc to hơn a. Lần này hắn ôm nàng không đẩy ra nàng nữa a. Cuối cùng, hắn cũng không có ruồng bỏ nàng đâu. Mười năm rồi, đây là lần đầu tiên sau mười năm nàng mới hạnh phúc như vậy. Toàn bộ nước mắt tích tụ trong mười năm qua cứ thế mà rơi ra như mưa đâu
“Đừng khóc nữa, khóc nhiều sẽ xấu." Diệp Thần liền mở miệng khuyên can nói.
“Nếu ta xấu ngươi sẽ lại không cần ta nữa sao?" Hoàng Dung nhìn Diệp Thần mở miệng hỏi.
“Không phải như vậy, chẳng qua nếu như trên thế giới này chỉ có một mình ta yêu ngươi như vây ngươi có buồn hay không?" Diệp Thần liền mở miệng trêu đùa nàng nói.
“Làm sao ta sẽ buồn a. Ta hạnh phúc đến không thể nào ngừng nở nụ cười được đây." Hoàng Dung liền mỉm cười nhìn hắn nói.
“Ta yêu ngươi. Dung Nhi, ta hứa sẽ không bỏ rơi ngươi nữa." Diệp Thần cam đoan nói.
“Ngươi hứa rồi đó." Hoàng Dung liền ôm DIệp Thần thật chặt a. Nàng không muốn hôm nay là một giấc mơ đâu. Diệp Thần hôn lên môi của Hoàng Dung sau đó đè nàng xuống đất đâu.
“Nơi này là ở bên ngoài." Hoàng Dung liền ngăn lại Diệp Thần nói.
“Yên tâm không có ai vào đây được." Diệp Thần không ngừng lại lập tức thoát ra nàng áo ngoài a. Xung quanh hắn đã tạo ra một cái kết giới, người khác không thể nhìn vào bên trong cũng như đi vào được.
“Không thể được a, chúng ta sẽ bị nhìn thấy mất." Hoàng Dung xấu hổ nói.
“Ngươi không phải còn có gan đến cướp tân lang sao. Còn sợ bị người khác nhìn thấy, với lại ngươi đuổi tân nương tử của ta đi. Ngươi không tính đền bù cho ta cái gì sao?" Diệp Thần liền xấu xa nhìn nàng nói.
“Cái gì của ta đều cho ngươi."Hoàng Dung đưa tay ra đằng sau cổ của Diệp Thần mở miệng nói.
“Là ngươi nói đó." Diệp THần lập tức thoát ra toàn bộ quần áo của nàng sau đó liền lập tức tiến đến tấn công nàng a. Từng đợt từng tiếng giao hoan vui vẻ của nam nữ lại vang lên a.
Cừu Thiên Xích cùng với cả Công Tôn Lục NGạc đứng bên ngoài nghe không khỏi đỏ mặt đâu. Cũng còn tốt người khác đi hết chỉ còn hai người họ a. Tuy không nhìn được, không vào được, nhưng cái này kết giới Diệp Thần hình như chưa tạo cách âm a.
“Sâu hơn nữa. mau cho ta hơn nữa a…a…" Hoàng Dung không khỏi khiêu khích nói.
“Tiểu yêu tinh, xem ta hàng phục ngươi." Diệp Thần liên đáp ứng toàn bộ nhu cùa của nàng a.
Hai người cứ thế quấn lấy nhau không biết là bao lâu, hắn không biết đã cùng với nàng tới bao nhiêu lượt, cũng không biết đã bơm cho nàng bao nhiêu. Chỉ biết hiện tại bên dưới không dễ coi chút nào, bụng nàng đều bị hắn bơm đến to a. Chỗ đó vẫn còn chậm rãi chảy ra không ngừng thứ hắn bơm vào a. Mười năm qua dục vọng tích tụ của Hoàng Dung đều được hắn thoải mãn trả bài đầy đủ đi.
“Trong thời gian qua, thế nào mà Tương Nhi lại xuất hiện được a. Nêu nàng không phải ngươi nữ nhi thì là ai a?" Diệp Thần kéo tấm vải đỏ xuống che cho nàng thân thể a. Sau đó liền đặt nàng trong lòng mình đâu. Lần này hai bọn họ điên cuồng đến nỗi, Hoàng Dung suýt nữa còn mất mạng đâu. Không phải là lần đầu, nhưng đều bị hắn làm cho đổ máu thực sự là tội nghiệp nàng a. Mà nàng cũng quá mất lý trí đi, như vậy đều chưa thỏa mãn được nàng. Giờ thì tốt rồi, cả cơ thể đều ra rời như vừa mới được người ta nắn xương vậy a.
“Quách Tĩnh năm đó hắn một lần sau khi ngươi đi mất. Liên tục công kích ta. Mong thay thế được ngươi. Nhưng mà không thành công. Một lần hắn vô tình uống rượu say ở đây đó, cùng với một cô kỹ nữ sinh hạ ra Quách Tương. Sau khi sinh thì cô gái đó chết vì mất máu, Quách Tĩnh không giấu diếm được ta bao lâu, thì đành phải thành thật nói cho ta sự thật. Cầu xin ta làm Quách Tương nghĩa mẫu. Ta…" Hoàng Dung liền mở miệng nói.
“Ngươi chấp nhận sao?" Diệp Thần mở miệng nói. Cứ thế liền chấp nhận.
“Không có nhưng ngươi sau khi đi, ta bụng một tia tin tức đều không có. Đến tuổi như ta đều mong có một đứa con ruột a. Nhưng ông trời lại không cho, ta chăm sóc Tương Nhi một thời gian, dần dần coi nó như con ruột của mình. Phù Nhi sống cùng với Ngoại Công nên cũng không biết chuyện này, sau khi nàng từ đảo đào hoa về mới biết Quách Tương.
Ta cũng không có cùng với Quách Tĩnh thành hôn nhưng giang hồ đồn đại ngươi biết đấy. Với lại quân Mông Cô muốn xâm chiếm Trung Nguyên chúng ta a. Ta mới phải cùng Quách Tĩnh diễn vai phu thê. Ta thực không có phản bội ngươi. Bao năm qua ta không có nói ra cái sự thật bị che giấu này không muốn hai cái nữ nhi bị tổn thương a. Càng không phải cố ý muốn như vậy." Hoàng Dung tiếp tục giải thích nói.
“Ta tin ngươi là được rồi. Cảm ơn vì hôm nay đã đến đây tìm ta. Cảm ơn vì cho ta biết sự thật." Diệp Thần nắm chặt tay nàng mở miệng nói.
“Diệp Thần,chúng ta đến cứu ngươi đây." Từ bên ngoài có một đám nữ nhân cũng vây quanh Tuyệt Tình Cốc a.
“Phụ thân, chúng ta cũng đến cứu ngươi. Cừu Thiên Xích ngươi muốn bắt phụ thân ta làm áp trại phu nhân cũng phải bước qua xác của ta." Một nam một nữ cưỡi trên Thần Điêu lớn tiếng nói a.
“Có bản lĩnh ngon thì nhào vô. Ta không sợ các ngươi."Cừu Thiên Xích liền lớn tiếng nói a.
“Nương, ngươi đừng náo loạn a. Chắc chắn là hiểu lầm a." Công Tôn Lục Ngạc lên tiếng khuyên can nói.
Diệp Thần mặt không khỏi đen lại đâu. Lại cái vụ gì nữa đây chứ? Sao hôm nay nhiều người đến cướp tân lang vậy. Có phải là cướp tân lang đang là nghề hot không chứ. Mà sao cứ nhằm hắn mà cướp vậy.
Tác giả :
Độc Cô Vô Danh