Thiên Đạo Hệ Thống
Chương 291: Thần điêu-trên đời đáng ghét nhất cái gì
Nghe thấy Diệp Thần nói mình tương lai muốn làm việc, ba người tim đều không khỏi nhảy một cái đi à.
“Hứ, miệng lưỡi dẻo mỏ." Hàn Tiểu Oanh đỏ mặt cứng miệng nói. Nàng chính là như thế cứng đầu đi a.Dù biết hắn nói đúng cũng sẽ không thừa nhận mình sai.
“Miệng lưỡi của ta rất dẻo a. Không tin ngươi có thể thử một chút. Ta không ngại." Diệp Thần đưa mình môi điểm một cái nói.
“Hai người đừng tiếp tục đùa giỡn. Hai người làm thế nào tìm được ta a?" Trình Dao Già không khỏi tò mò nói.
“Chuyện ngươi bị người ta bắt đã loan truyền khắp nơi a. Ta liền cùng với Tiểu Oanh muội muội đi đuổi theo đâu." Mai Nhược Hoa liền nói.
“Còn tốt trên đường chúng thấy được ngươi quần áo bị xé rách liền đi xung quanh tìm, liền tìm được. Thật không nghĩ là Tiểu Dao ngươi cùng hắn cũng quá phóng khoáng a." Hàn Tiểu Oanh không khỏi trêu trọc.
“Ta… ta… ta chưa làm gì cả. Chúng ta còn chưa có a." Trình Dao Già không khỏi đỏ mặt giải thích nói.
“Đúng vậy còn chưa a. Nhưng cũng sắp rồi." Diệp Thần đổ thêm dầu vào lửa nói
“Hiện tại trời đều tối, cửa thành đều đóng không thể đi vào đâu à. Chúng ta tìm cái nơi nào đó dừng chân a. Như thế này rất dễ gặp dã thú." Mai Nhược Hoa mở miệng nói.
“Không cần thiết phải như vậy. Chúng ta có bảo kê miễn phí a." Diệp Thần huýt sáo một cái, Thần Điêu lập tức từ trên trời hạ cánh xuống đi à.
“Oái, quái vật." Hàn Tiểu Oanh lập tức bị dọa cho sợ hãi nói. Mai Nhược Hoa cũng có chút kinh hãi a. Cái này điêu có chút quá to rồi à. Chẳng lẽ là ăn cám tăng trọng sao.
“Thật không ngờ ngươi cũng biết sợ đâu. Ta cũng có một con chim trong quần không biết ngươi có sợ hay không a." Diệp Thần không khỏi đùa cợt nàng nói.
“Quác… quác…" Thần Điêu nhẹ kêu hai cái tỏ vẻ như nó an toàn a.
“Được rồi, vậy tối nay ai đến cho ta thị tẩm a." Diệp Thần không khỏi xoa xoa tay nói.
“Vẫn là Tiểu Dao đi nàng dù sao cũng quen ngươi sớm hơn a." Mai Nhược Hoa liền đẩy ra đồng bọn nói.
“Đúng vậy, mua cơm thì phải xếp hàng, Tiểu Dao ngươi lên trước đi a." Hàn Tiểu Oanh cũng hùa theo nói.
“Tại sao lại là ta a?" Trình Dao Già không khỏi biến sắc.
“Chẳng phải ngươi hay nói ngươi ghét con trai sao à." Mai Nhược Hoa liền bảo.
“Đúng vậy, nhưng…" Trình Dao Già liền gật đầu thừa nhận nói.
“Vậy thì tốt rồi a. Vừa hay bề ngoài Diệp Thần hắn nhìn là nữ nhân a. Cũng coi như có nửa cái nữ nhân rồi. Ngươi yên tâm bề ngoài hắn như vậy nhưng bên trong nội thất tiện nghi bất ngờ a. Với lại ngươi là nhỏ nhất tiểu muội, chúng ta tỷ tỷ có gì tốt đều nhường ngươi ăn trước a." Hàn Tiểu Oanh liền mở miệng nói.
“Này, ta cả bề ngoài lẫn nội thất đều là nam nhân a. “ Diệp Thần không khỏi phản đối mở miệng nói.
“Tiểu Dao cố lên a." Mai Nhược Hoa cùng với Hàn Tiểu Oanh mặc kệ Diệp Thần ném Trình Dao Già vào lòng hắn cổ vũ.
“Vậy xem ra tối này ngươi phải hầu hạ ta rồi a." Diệp Thần không khỏi nở nụ cười đen tối nói.
“Đừng mà, không mau buông ta ra… cứu với." Trình Dao Già ánh mắt cầu cừu nhìn về mình hai tốt tỷ muội nói.
“Ngươi nghe thấy tiếng gì không a." Mai Nhược Hoa giả điếc hỏi Hàn Tiểu Oanh.
“Không có a, chắc là tỷ nghe lộn rồi." Hàn Tiểu Oanh cũng giả điếc nốt a. Tiểu Dao lần này ngươi phải hy sinh vì mọi người a.
Một lúc sau, từ rừng cây vang ra tiếng hai người một nam một nữ quấn quýt lấy nhau đâu à. Mai Nhược Hoa cùng Hàn Tiểu Oanh đều cảm thấy mình có chút nóng a. Liền tò mò đi đến rừng cây xem trộm đi à. Cảnh tường trực tiếp đập vào mắt họ. Khiến hai người liền nhìn không chớp mắt a. Đây là lần đầu tiên họ thấy được Tiểu Dao có vẻ mặt như vậy a.
“Có vẻ như là rất đau a. Ta nghĩ chúng ta nên chạy a." Hàn Tiểu Oanh thấy Tiểu Dao kêu la thảm thiết không khỏi muốn trốn nói.
“Vô ích a, hắn rất nhanh sẽ tìm được chúng ta à." Mai Nhược Hoa lắc đầu mở miệng nói. Dựa vào hắn võ công cùng với con chim Điêu kia tìm được hai người họ còn không nói là quá dễ dàng sao.
“Vậy chẳng lẽ để hắn ăn xong Tiểu Dao vươn ma trảo đến chúng ta a." Hàn Tiểu Oanh không khỏi mở miệng nói.
“Vậy ngươi có cách nào sao? Ít nhất hắn còn hứa chịu trách nghiệm. Với lại ta nghĩ, hắn cùng với Tiểu Dao đại chiến ác như vậy đều đã mệt, đâu đến lượt chúng ta a. Đợi sáng mai đến cửa thành mở, ba người chúng ta liền có thể chốn vào thành hắn liền không tìm được a." Mai Nhược Hoa thở dài nói.
“Cầu mong là như vậy a." Hàn Tiểu Oanh liền mong chờ nói. Tiểu Dao ngươi nhất định muốn cố gắng a.
Hai người không biết được, hai người nói chuyện đã bị Diệp Thần nghe hết đâu. Hắn có thính lực hơn nhiều so với người bình thường a.
“Diệp Thần, Diệp ca ca, Diệp tổ tông, làm ơn tha cho ta a. Ta thực không thể đến nữa à." Trình Dao Già vừa mất đi lần đầu bị Diệp Thần vờn như vậy đều cảm thấy đau nhức nói.
“Vậy sao, Tiểu Dao nếu ngươi không cố lên vậy tỷ muội của ngươi…" Diệp Thần liền cố ý mở miệng nói. Hắn là muốn xem Tiểu Dao cực hạn ở đâu a.
“Diệp Thần, yêu ta." Trình Dao Già nghe vậy liền cắn răng nói. Nàng tuyệt đối không thể để ma trảo của Diệp Thần tiến đến nàng hai cái tỷ muội a.
“Vậy mới ngoan a." Diệp Thần sờ sờ nàng mặt không khỏi mỉm cười.
Nhưng chỉ một lúc sau, giai điệu giao hợp liền bùng lên rồi vụt tắt à. Trình Dao Già hàng phòng ngự bị công phá hoàn toàn đi a. Cuối cùng chỉ có thể phất cờ đầu hàng đâu à. Diệp Thần lấy áo khoác lên Tiểu Dao bê lên nàng cơ thể đi trở về đi à.
Hai nữ thấy trận chiến kết thúc liền nhanh chóng trở về mình chỗ ngồi vờ như không có việc gì a.
“Ân, Diệp Thần ngươi tốt. Vừa rồi rất mệt đi. Tiểu Dao nàng vẫn ổn chứ?" Hàn Tiểu Oanh liền không khỏi đỏ mặt nói.
“Vẫn ổn. Nhưng ta nghĩ các ngươi có lẽ không ổn a." Diệp Thần vươn ma trảo đến hai người họ nói.
“Ân, ta đi chăm sóc Tiểu Dao. Tiểu Oanh ngươi cùng Diệp Thần tự do trò chuyện."Mai Nhược Hoa lập tức cấp cho Hàn Tiểu Oanh bán nói.
“Nhược Hoa tỷ, hay là ngươi ở lại a. Tiểu Dao vẫn là để ta chăm cho à." Hàn Tiểu Oanh làm sao không biết Mai Nhược Hoa ý đồ liền lập tức tranh giành nói.
“Không cần thiết tranh nhau a. Hai các ngươi đều phải ở lại với ta." Diệp Thần không khỏi cười lớn bắt lấy hai nàng, trái ôm phải ấp nói.
“Không muốn a." Hai nữ không hẹn cùng nói.
“Chẳng lẽ các ngươi không muốn làm ta nữ nhân sao?" Diệp Thần không khỏi nhướng mày nói.
“Ta chỉ sợ khi đạt được rồi ngươi lại ngán chúng ta a." Hàn Tiểu Oanh thật thà nói.
Mai Nhược Hoa cũng gật đầu. Nam nhân khi chưa có được thì đều rất lấy được a. Nhưng sau khi đạt được rồi thì lại muốn bỏ. Vậy nên khi bắt đầu sẽ thấy ngọt, sau sẽ thấy chua, rồi đến mặn, đắng, cay a.
“Hóa ra các ngươi là như vậy lo ngại a. Yên tâm ta cũng sợ lắm loại người nói yêu đến phát điên nhưng vẫn hồn nhiên phản bội a. Tuy ta có chút Phong Hoa Tuyết Nguyệt nhưng tuyệt đối không phải hạng người chơi xong là bỏ a." Diệp Thần thề thốt nói.
“Ngươi đừng có nói dối, quán trọ mỹ nữ bên trong. Họ đều đối với ngươi hận thấu xương đâu, đừng tưởng ta không biết, ngươi sau khi ngủ cùng họ chính là đã mười năm đều không có gặp lại a. Ngươi để cố nhân ôm cay đắng, quy hồn nơi xa vắng, nhuộm sương trắng phong trần đều lâu như vậy. Ta không muốn như họ." Mai Nhược Hoa liền khinh thường nói. Hiện tại họ đều hận hắn nhưng lại không tránh hắn vì đã làm họ thất vọng mà chỉ trách bản thân đã hi vọng quá nhiều a.
“Thời gian như vậy vô tình, trách ai bây giờ. Nhưng các ngươi yên tâm ta có thể thiên hạ hữu nhân tình nhưng tuyệt đối không vô tình a. Còn các nàng ta nhất định sẽ gặp lại. Đến lúc đó chúng ta lại cùng chung một chỗ a." Diệp Thần không khỏi thở dài nói. Hắn để nữ nhân chờ đợi đã sai nhưng để mỹ nữ đợi chờ chút duyên tương ngộ lại càng sai a.
“Tin được ngươi mới là lạ." Hàn Tiểu Oanh không khỏi mở miệng nói.
“Ta cũng không yêu cầu các ngươi tin ta. Chỉ cần các ngươi thuộc về ta là đủ. Còn thời gian sẽ trả lời cho tất cả." Diệp Thần kéo xuống hai các nàng mở miệng nói.
“Nhẹ một chút, chúng ta là lần đầu tiên a." Mai Nhược Hoa mở miệng nói. Hàn Tiểu Oanh cũng không khỏi đỏ mặt. Một lúc sau, giai điểu lại lần nữa vang lên. Thần Điêu một bên nhìn không khỏi có chút bất mãn. Tên này rõ ràng nói tìm cho hắn mẫu điêu a. Hiện tại hắn bắt được ba con, còn hắn một cái còn chưa có à. Người và điêu sao khác biệt vậy a.
Diệp Thần cùng ba nữ đồng lượt xuất phát rời đi rừng cây đi a. Dù sao cũng không có ai muốn ở màn trời chiếu đất a. Trong vòng ba ngày, bốn người họ đã đến được thành trì tiếp theo. Diệp Thần cũng trong đoạn này thời gian mà tiện thể uốn nắn lại các nàng tư duy cũng như lời nói đi a. Hiện tại ba nữ đã ngoan ngoãn kêu hắn tướng công à.
Đơn giản vì nếu ai không phục hắn chính là làm a. Ba người một cái cũng không giữ được mình trinht tiết sau khi ra khỏi rừng à. Họ chỉ cảm thấy mình thực sự rơi vào tay sói đi a. Hắn thực sự biết cách huấn luyện phụ nữ đi à. Ba ngày liên tục đánh dã chiến khiến họ không khỏi nghĩ đến liền có chút sợ hãi, nhưng lại không thiếu phần ham muốn a. Cuối cùng ba nữ kết luận người này là bụi hoa cao thủ đi à.
Hiện tại nếu hỏi trên đời đáng ghét nhất là cái gì? Chắc chắn họ sẽ trả lời là trái tim a, vì nó là của mình nhưng lại rung động, rồi đau đớn, ngọt ngào, đập vì người khác. Của mình mà không phải là của mình, loại phản chủ.
“Hứ, miệng lưỡi dẻo mỏ." Hàn Tiểu Oanh đỏ mặt cứng miệng nói. Nàng chính là như thế cứng đầu đi a.Dù biết hắn nói đúng cũng sẽ không thừa nhận mình sai.
“Miệng lưỡi của ta rất dẻo a. Không tin ngươi có thể thử một chút. Ta không ngại." Diệp Thần đưa mình môi điểm một cái nói.
“Hai người đừng tiếp tục đùa giỡn. Hai người làm thế nào tìm được ta a?" Trình Dao Già không khỏi tò mò nói.
“Chuyện ngươi bị người ta bắt đã loan truyền khắp nơi a. Ta liền cùng với Tiểu Oanh muội muội đi đuổi theo đâu." Mai Nhược Hoa liền nói.
“Còn tốt trên đường chúng thấy được ngươi quần áo bị xé rách liền đi xung quanh tìm, liền tìm được. Thật không nghĩ là Tiểu Dao ngươi cùng hắn cũng quá phóng khoáng a." Hàn Tiểu Oanh không khỏi trêu trọc.
“Ta… ta… ta chưa làm gì cả. Chúng ta còn chưa có a." Trình Dao Già không khỏi đỏ mặt giải thích nói.
“Đúng vậy còn chưa a. Nhưng cũng sắp rồi." Diệp Thần đổ thêm dầu vào lửa nói
“Hiện tại trời đều tối, cửa thành đều đóng không thể đi vào đâu à. Chúng ta tìm cái nơi nào đó dừng chân a. Như thế này rất dễ gặp dã thú." Mai Nhược Hoa mở miệng nói.
“Không cần thiết phải như vậy. Chúng ta có bảo kê miễn phí a." Diệp Thần huýt sáo một cái, Thần Điêu lập tức từ trên trời hạ cánh xuống đi à.
“Oái, quái vật." Hàn Tiểu Oanh lập tức bị dọa cho sợ hãi nói. Mai Nhược Hoa cũng có chút kinh hãi a. Cái này điêu có chút quá to rồi à. Chẳng lẽ là ăn cám tăng trọng sao.
“Thật không ngờ ngươi cũng biết sợ đâu. Ta cũng có một con chim trong quần không biết ngươi có sợ hay không a." Diệp Thần không khỏi đùa cợt nàng nói.
“Quác… quác…" Thần Điêu nhẹ kêu hai cái tỏ vẻ như nó an toàn a.
“Được rồi, vậy tối nay ai đến cho ta thị tẩm a." Diệp Thần không khỏi xoa xoa tay nói.
“Vẫn là Tiểu Dao đi nàng dù sao cũng quen ngươi sớm hơn a." Mai Nhược Hoa liền đẩy ra đồng bọn nói.
“Đúng vậy, mua cơm thì phải xếp hàng, Tiểu Dao ngươi lên trước đi a." Hàn Tiểu Oanh cũng hùa theo nói.
“Tại sao lại là ta a?" Trình Dao Già không khỏi biến sắc.
“Chẳng phải ngươi hay nói ngươi ghét con trai sao à." Mai Nhược Hoa liền bảo.
“Đúng vậy, nhưng…" Trình Dao Già liền gật đầu thừa nhận nói.
“Vậy thì tốt rồi a. Vừa hay bề ngoài Diệp Thần hắn nhìn là nữ nhân a. Cũng coi như có nửa cái nữ nhân rồi. Ngươi yên tâm bề ngoài hắn như vậy nhưng bên trong nội thất tiện nghi bất ngờ a. Với lại ngươi là nhỏ nhất tiểu muội, chúng ta tỷ tỷ có gì tốt đều nhường ngươi ăn trước a." Hàn Tiểu Oanh liền mở miệng nói.
“Này, ta cả bề ngoài lẫn nội thất đều là nam nhân a. “ Diệp Thần không khỏi phản đối mở miệng nói.
“Tiểu Dao cố lên a." Mai Nhược Hoa cùng với Hàn Tiểu Oanh mặc kệ Diệp Thần ném Trình Dao Già vào lòng hắn cổ vũ.
“Vậy xem ra tối này ngươi phải hầu hạ ta rồi a." Diệp Thần không khỏi nở nụ cười đen tối nói.
“Đừng mà, không mau buông ta ra… cứu với." Trình Dao Già ánh mắt cầu cừu nhìn về mình hai tốt tỷ muội nói.
“Ngươi nghe thấy tiếng gì không a." Mai Nhược Hoa giả điếc hỏi Hàn Tiểu Oanh.
“Không có a, chắc là tỷ nghe lộn rồi." Hàn Tiểu Oanh cũng giả điếc nốt a. Tiểu Dao lần này ngươi phải hy sinh vì mọi người a.
Một lúc sau, từ rừng cây vang ra tiếng hai người một nam một nữ quấn quýt lấy nhau đâu à. Mai Nhược Hoa cùng Hàn Tiểu Oanh đều cảm thấy mình có chút nóng a. Liền tò mò đi đến rừng cây xem trộm đi à. Cảnh tường trực tiếp đập vào mắt họ. Khiến hai người liền nhìn không chớp mắt a. Đây là lần đầu tiên họ thấy được Tiểu Dao có vẻ mặt như vậy a.
“Có vẻ như là rất đau a. Ta nghĩ chúng ta nên chạy a." Hàn Tiểu Oanh thấy Tiểu Dao kêu la thảm thiết không khỏi muốn trốn nói.
“Vô ích a, hắn rất nhanh sẽ tìm được chúng ta à." Mai Nhược Hoa lắc đầu mở miệng nói. Dựa vào hắn võ công cùng với con chim Điêu kia tìm được hai người họ còn không nói là quá dễ dàng sao.
“Vậy chẳng lẽ để hắn ăn xong Tiểu Dao vươn ma trảo đến chúng ta a." Hàn Tiểu Oanh không khỏi mở miệng nói.
“Vậy ngươi có cách nào sao? Ít nhất hắn còn hứa chịu trách nghiệm. Với lại ta nghĩ, hắn cùng với Tiểu Dao đại chiến ác như vậy đều đã mệt, đâu đến lượt chúng ta a. Đợi sáng mai đến cửa thành mở, ba người chúng ta liền có thể chốn vào thành hắn liền không tìm được a." Mai Nhược Hoa thở dài nói.
“Cầu mong là như vậy a." Hàn Tiểu Oanh liền mong chờ nói. Tiểu Dao ngươi nhất định muốn cố gắng a.
Hai người không biết được, hai người nói chuyện đã bị Diệp Thần nghe hết đâu. Hắn có thính lực hơn nhiều so với người bình thường a.
“Diệp Thần, Diệp ca ca, Diệp tổ tông, làm ơn tha cho ta a. Ta thực không thể đến nữa à." Trình Dao Già vừa mất đi lần đầu bị Diệp Thần vờn như vậy đều cảm thấy đau nhức nói.
“Vậy sao, Tiểu Dao nếu ngươi không cố lên vậy tỷ muội của ngươi…" Diệp Thần liền cố ý mở miệng nói. Hắn là muốn xem Tiểu Dao cực hạn ở đâu a.
“Diệp Thần, yêu ta." Trình Dao Già nghe vậy liền cắn răng nói. Nàng tuyệt đối không thể để ma trảo của Diệp Thần tiến đến nàng hai cái tỷ muội a.
“Vậy mới ngoan a." Diệp Thần sờ sờ nàng mặt không khỏi mỉm cười.
Nhưng chỉ một lúc sau, giai điệu giao hợp liền bùng lên rồi vụt tắt à. Trình Dao Già hàng phòng ngự bị công phá hoàn toàn đi a. Cuối cùng chỉ có thể phất cờ đầu hàng đâu à. Diệp Thần lấy áo khoác lên Tiểu Dao bê lên nàng cơ thể đi trở về đi à.
Hai nữ thấy trận chiến kết thúc liền nhanh chóng trở về mình chỗ ngồi vờ như không có việc gì a.
“Ân, Diệp Thần ngươi tốt. Vừa rồi rất mệt đi. Tiểu Dao nàng vẫn ổn chứ?" Hàn Tiểu Oanh liền không khỏi đỏ mặt nói.
“Vẫn ổn. Nhưng ta nghĩ các ngươi có lẽ không ổn a." Diệp Thần vươn ma trảo đến hai người họ nói.
“Ân, ta đi chăm sóc Tiểu Dao. Tiểu Oanh ngươi cùng Diệp Thần tự do trò chuyện."Mai Nhược Hoa lập tức cấp cho Hàn Tiểu Oanh bán nói.
“Nhược Hoa tỷ, hay là ngươi ở lại a. Tiểu Dao vẫn là để ta chăm cho à." Hàn Tiểu Oanh làm sao không biết Mai Nhược Hoa ý đồ liền lập tức tranh giành nói.
“Không cần thiết tranh nhau a. Hai các ngươi đều phải ở lại với ta." Diệp Thần không khỏi cười lớn bắt lấy hai nàng, trái ôm phải ấp nói.
“Không muốn a." Hai nữ không hẹn cùng nói.
“Chẳng lẽ các ngươi không muốn làm ta nữ nhân sao?" Diệp Thần không khỏi nhướng mày nói.
“Ta chỉ sợ khi đạt được rồi ngươi lại ngán chúng ta a." Hàn Tiểu Oanh thật thà nói.
Mai Nhược Hoa cũng gật đầu. Nam nhân khi chưa có được thì đều rất lấy được a. Nhưng sau khi đạt được rồi thì lại muốn bỏ. Vậy nên khi bắt đầu sẽ thấy ngọt, sau sẽ thấy chua, rồi đến mặn, đắng, cay a.
“Hóa ra các ngươi là như vậy lo ngại a. Yên tâm ta cũng sợ lắm loại người nói yêu đến phát điên nhưng vẫn hồn nhiên phản bội a. Tuy ta có chút Phong Hoa Tuyết Nguyệt nhưng tuyệt đối không phải hạng người chơi xong là bỏ a." Diệp Thần thề thốt nói.
“Ngươi đừng có nói dối, quán trọ mỹ nữ bên trong. Họ đều đối với ngươi hận thấu xương đâu, đừng tưởng ta không biết, ngươi sau khi ngủ cùng họ chính là đã mười năm đều không có gặp lại a. Ngươi để cố nhân ôm cay đắng, quy hồn nơi xa vắng, nhuộm sương trắng phong trần đều lâu như vậy. Ta không muốn như họ." Mai Nhược Hoa liền khinh thường nói. Hiện tại họ đều hận hắn nhưng lại không tránh hắn vì đã làm họ thất vọng mà chỉ trách bản thân đã hi vọng quá nhiều a.
“Thời gian như vậy vô tình, trách ai bây giờ. Nhưng các ngươi yên tâm ta có thể thiên hạ hữu nhân tình nhưng tuyệt đối không vô tình a. Còn các nàng ta nhất định sẽ gặp lại. Đến lúc đó chúng ta lại cùng chung một chỗ a." Diệp Thần không khỏi thở dài nói. Hắn để nữ nhân chờ đợi đã sai nhưng để mỹ nữ đợi chờ chút duyên tương ngộ lại càng sai a.
“Tin được ngươi mới là lạ." Hàn Tiểu Oanh không khỏi mở miệng nói.
“Ta cũng không yêu cầu các ngươi tin ta. Chỉ cần các ngươi thuộc về ta là đủ. Còn thời gian sẽ trả lời cho tất cả." Diệp Thần kéo xuống hai các nàng mở miệng nói.
“Nhẹ một chút, chúng ta là lần đầu tiên a." Mai Nhược Hoa mở miệng nói. Hàn Tiểu Oanh cũng không khỏi đỏ mặt. Một lúc sau, giai điểu lại lần nữa vang lên. Thần Điêu một bên nhìn không khỏi có chút bất mãn. Tên này rõ ràng nói tìm cho hắn mẫu điêu a. Hiện tại hắn bắt được ba con, còn hắn một cái còn chưa có à. Người và điêu sao khác biệt vậy a.
Diệp Thần cùng ba nữ đồng lượt xuất phát rời đi rừng cây đi a. Dù sao cũng không có ai muốn ở màn trời chiếu đất a. Trong vòng ba ngày, bốn người họ đã đến được thành trì tiếp theo. Diệp Thần cũng trong đoạn này thời gian mà tiện thể uốn nắn lại các nàng tư duy cũng như lời nói đi a. Hiện tại ba nữ đã ngoan ngoãn kêu hắn tướng công à.
Đơn giản vì nếu ai không phục hắn chính là làm a. Ba người một cái cũng không giữ được mình trinht tiết sau khi ra khỏi rừng à. Họ chỉ cảm thấy mình thực sự rơi vào tay sói đi a. Hắn thực sự biết cách huấn luyện phụ nữ đi à. Ba ngày liên tục đánh dã chiến khiến họ không khỏi nghĩ đến liền có chút sợ hãi, nhưng lại không thiếu phần ham muốn a. Cuối cùng ba nữ kết luận người này là bụi hoa cao thủ đi à.
Hiện tại nếu hỏi trên đời đáng ghét nhất là cái gì? Chắc chắn họ sẽ trả lời là trái tim a, vì nó là của mình nhưng lại rung động, rồi đau đớn, ngọt ngào, đập vì người khác. Của mình mà không phải là của mình, loại phản chủ.
Tác giả :
Độc Cô Vô Danh