Thiên Cao Lộ Viễn
Chương 47: Tin tức
Dáng vẻ Tiêu Tố Linh bây giờ xem chừng định vào siêu thị, cũng không biết từ khi nào nhìn thấy Tiêu Ninh, lúc này tiến lên chào hỏi, còn xác định không nhận nhầm người, thật sự là quá đỗi giật mình.
Tiêu Ninh cũng rất giật mình.
Mặc dù biết Tiêu Tố Linh sống ở phía đối diện, nhưng cứ như thế có hề báo trước đột nhiên đụng phải, Tiêu Ninh cũng vô cùng ngạc nhiên.
Đan Hải Minh hỏi, “Đây chính là cô của anh?"
Ngữ khí cứng nhắc, nghe không ra cảm tình.
Tiêu Ninh có chút dao động gật đầu, có một số việc ở trong lòng đã quá rõ ràng rồi, trước đây Tiêu Ninh chưa từng chạy đến trước mặt cô xin tiền học phí hay tiền sinh hoạt, điều đó ai ai cũng ngầm thừa nhận, trong tay Tiêu Tố Linh còn có một số tiền mẹ Tiêu Ninh nhờ họ chăm lo cho hắn, mà song phương đều hiểu Tiêu Ninh sẽ không bao giờ có thể tranh chấp số tiền này.
Tiêu Ninh nghĩ, mặc kệ thế nào đi nữa, Tiêu Tố Linh đã nuôi dưỡng hắn một khoảng thời gian, số tiền này coi như lệ phí vì họ đã vất vả chăm sóc đi.
Cũng là lệ phí cắt đứt quan hệ tình thân.
Cho nên, tình cảm giữa hắn và người cô này không thể nói là tốt được, cứ như thế đột nhiên gặp lại nhau, cũng khiến mọi người không biết phải nói cái gì cho phải.
Tiêu Tố Linh lúng túng cười cười, “… Lâu như vậy rồi, dượng của con và em họ con hay nhắc về con lắm, không biết con sống thế nào rồi, con nha, đứa nhỏ này, cũng không thèm liên lạc gì với người trong nhà."
Lời này thật sự không biết làm sao để nói tiếp mới tốt, vì vậy, Tiêu Ninh xác thực không thốt nên lời, chỉ có thể trầm mặt cười cười. Nhưng Đan Hải Minh tiếp nhận đáp lời, “Tôi dẫn anh đến đây tùy tiện đi dạo một chút, cùng nhau trở về thăm nhà."
Tiêu Tố Linh đã chú ý tới Đan Hải Minh từ sớm, trên đời này có một loại người mới vừa sinh ra đã có khí chất thu hút hấp dẫn tầm mắt người khác, cho dù có muốn người ta không chú ý cũng không được, mà vị này, hiển nhiên thuộc loại đó, lúc này lại còn không hề có một chút ý thức tự giác bản thân là người ngoài nào, đứng trước mặt người thân của Tiêu Ninh thân thiết giới thiệu làm quen, quan hệ giữa hai người này sao lại tốt như vậy a?
Quan sát Tiêu Ninh, tuy rằng thoạt nhìn không phải là một người có chức cao vị trọng trong công việc, thế nhưng chất lượng quần áo tuyệt đối thuộc loại tốt, quan trọng nhất là, khí chất của hắn vô cùng bình yên, thần sắc không còn tràn ngập sự căng thẳng lo sợ như khi còn bé nữa, trang phục quần áo thì có thể hóa trang ngụy biện được, nhưng khí chất con người lại không có cách nào giả vờ. Tiêu Ninh đang đứng trước mặt bà lúc này, xứng đáng với câu: Anh tuấn lịch sự thành công, thoạt nhìn có lẽ sống rất thoải mái khá giả.
Tiêu Tố Linh tâm tình phức tạp, nhân sinh là thứ thực sự là không thể nào ngờ được a…
Nàng cười hỏi, “Vị này chính là?"
Tiêu Ninh không thể vô lễ trả lời không liên quan đến cô,chỉ có thể mở miệng dùng giọng điệu xa cách nói, “Là một người bạn, kỳ nghỉ này dẫn cậu ấy về C thị tham quan một vòng. Cô, hình như cô còn có việc, chúng con không làm lỡ thời gian của cô nữa."
Giữa bọn họ không chứa đựng chút tình cảm gì, nói đến mức ấy, hắn cho rằng Tiêu Tố Linh cũng sẽ ngầm hiểu được, nhưng không ngờ Tiêu Tố Linh dĩ nhiên không để ý, hơn nữa còn vô cùng nhiệt tình, “Không sao không sao, không có gì quan trọng hết, khó lắm mới trở về một chuyến, hay là chúng ta vào trong nhà từ từ nói chuyện nha."
Nàng càng nói càng hăng say, thực sự khiến biểu tình kinh ngạc trên mặt Tiêu Ninh càng trở nên quá rõ ràng, “Dượng của con đang ở nhà đấy, ta lập tức đi chợ mua đồ ăn, tối nay chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm."
Tiêu Ninh vẫn còn đang bị kinh ngạc đến nỗi nói không ra lời, Đan Hải Minh nghiêng đầu nhìn Tiêu Tố Linh, đột nhiên hỏi, “Bà tìm Tiêu Ninh có chuyện gì."
Hai người đồng thời sững sờ, sắc mặt Tiêu Tố Linh hơi khó coi, “Còn có thể có chuyện gì a? Thân thích lâu như vậy rồi không gặp nhau, khó khăn lắm mới được hội ngộ một bữa, đương nhiên phải tụ họp ăn cơm chứ. Tiêu Ninh, người bạn này của con…"
“Nếu đã không có chuyện gì thì chúng tôi đi liền bây giờ." Đan Hải Minh vỗ vỗ vai Tiêu Ninh, rồi nghiêng đầu nhìn Tiêu Tố Linh, “Không cần để ý tới bọn tôi, các người cứ tự nhiên."
Ngữ khí của cậu mang theo sắc thái bình thường, vừa trong trào phúng, lại không tức giận, dường như chỉ là đơn giản muốn nói “Có việc đi trước"bằng giọng điệu khách sáo nhàn nhạt, khiến Tiêu Tố Ninh ngẩn ngơ vài giây mới lấy lại tinh thần, sắc mặt trong nháy mắt nóng hừng hực.
Tiêu Ninh nhịn không được, lộ ra nụ cười, khách khí tiếp lời, “Vậy thì, cô ơi, bọn con đi trước, cô giúp con chuyển lời hỏi thăm đến dượng và em họ."
Hai người sóng vai cùng nhau bước ra ngoài, Đan Hải Minh hỏi, “Công viên có gì đáng xem không."
Tiêu Ninh đáp, “Hợp ca của những người lớn tuổi?"
“Tiêu Ninh!" Tiêu Tố Linh phục hồi tinh thần, kêu lên, “Chờ đã!"
Tiêu Ninh đi thêm vài bước mới dừng lại, quay người, “Cô? Còn có chuyện gì nữa sao ạ?"
Tiêu Tố Linh nhíu mày quét mắt nhìn hắn và Đan Hải Minh đứng bên cạnh, có chút cứng nhắc và chán ghét, “Thật ra ta muốn nói cho con một chuyện."
“Nói ngắn gọn." Đan Hải Minh đáp, “Không có thời gian."
Tiêu Tố Linh một lần nựa bị nghẹn họng, vô cùng tức giận nói tiếp, “Trần… Mẹ con gọi điện thoại tới."
Câu nói này thật giống như một nhát búa, đem Tiêu Ninh đóng chặt tại chỗ, trong đầu ong ong đau đớn.
“Ngày xưa bỏ rơi con trai mình chạy trốn, nhiều năm trôi qua như vậy cũng không thèm hỏi thăm, đột nhiên gọi điện thoại đến, cũng không biết Trần Dĩnh này nghĩ thế nào."Có lẽ vì được chứng kiến bộ dạng bị đả kích của Tiêu Ninh làm cho tâm tình dễ chịu hơn, Tiêu Tố Linh vô cùng hăng hái nói, “Chúng ta không biết con đã đi đâu, nàng cũng không hỏi nhiều."
Nàng không nói, thật ra lúc đó nàng cùng Trần Dĩnh hàn huyên rất lâu, trọng điểm chính là ngày xưa, bọn họ đã dùng số tiền ít ỏi mà Trần Dĩnh để lại, vất vả chăm sóc nuôi nấng Tiêu Ninh như thế nào, nói thẳng ra là số tiền đó bọn họ đã dùng hết trên người của Tiêu Ninh, một đồng cũng không còn. Sau khi Tiêu Ninh tốt nghiệp Trung học liền tới A thị, không cần nói đến gọi điện thoại về nhà, ngay cả tên trường học cũng là không thèm nói cho bọn họ biết, bọn họ tìm đã lâu, nhưng vẫn không tìm được, mới chỉ có thể thôi.
Đương nhiên, chỉ cần hỏi thầy giáo hay bạn học của Tiêu Ninh một chút liền có thể nhận được tin tức, thế nhưng chuyện như vậy, Tiêu Tố Linh một chữ cũng không nhắc đến.
Đan Hải Minh kéo kéo cánh tay Tiêu Ninh, ngay cả liếc mắt nhìn Tiêu Tố Linh cũng lười, xoay người rời đi, lúc đi vô cùng dứt khoát, bỏ mặc Tiêu Tố Linh đứng sựng tại chỗ, mấy giây sau mới thở hổn hển tức giận trừng theo bóng lưng của hai người, “Đức hạnh gì, hai mẹ con chúng mày đều cùng một giuộc! Bạch nhãn lang (*)!"
*
Những câu nói đó nháy mắt đánh thẳng vào đầu Tiêu Ninh, hắn cũng không thể nào hiểu được, tư vị của mình bây giờ là gì.
Bất luận danh tự “mẹ" hay “Trần Dĩnh" đều vô cùng xa lạ, từ khi biết suy nghĩ, quan hệ giữa cha và mẹ đã cực kỳ không tốt, cãi nhau là chuyện thường tình, mà nhiều nhất lại là chiến tranh lạnh. Tiểu Tiêu Ninh lúc nhỏ cũng không biết cái gì gọi là chiến tranh lạnh, nhưng phi thường mẫn cảm với bầu không khí căng thẳng lạnh buốt đó, làm cho hắn lúc nào cũng sợ hãi bị mất đi, bị bỏ rơi, và mọi thứ.
Cũng từ đó, tính cách thận trọng liền bắt đầu được dưỡng thành.
Nói thật, Tiêu Ninh chưa từng nghĩ đến khả năng mình có thể gặp lại Trần Dĩnh, trong lòng hắn, cha mẹ từ sớm đã là đoạn quá khứ vĩnh viễn bị chặt đứt rồi, nói cách khác, chính là không còn liên quan gì đến hắn.
Vào lúc này, lại đột nhiên nói cho hắn biết, Trần Dĩnh hỏi thăm hắn.
Tiêu Ninh ngược lại cảm thấy có chút buồn cười.
Rốt cuộc người đó muốn hắn như thế nào đây?
Tiêu Ninh lặng lẽ thở dài, hắn không muốn thay đổi cuộc sống bây giờ, cho nên, cứ như vậy đi.
Đan Hải Minh đứng đối diện hắn nhận điện thoại, bởi vì có chuyện xảy ra, Tiêu Ninh không dẫn cậu đi công viên chơi nữa, mà là trước tiếp đến một khu phong cảnh cách nơi đó không xa. Bọn họ hiện tại đang ngồi trong một nhà hàng nhỏ, từng người gọi coffee.
Cú điện thoại này gọi đến rất hợp ý Tiêu Ninh, trước mặt Đan Hải Minh, hắn không thể che giấu được bất kỳ chuyện gì, mà chuyện này, hắn chỉ muốn vất qua một bên, mặc kệ, không nghe, không thấy.
Đan Hải Minh cúp điện thoại, thông báo cho hắn, “Tuần sau Tử Hân cùng anh trai tôi đính hôn."
“Đính hôn?" Bỗng dưng tiếp cận được đề tài mới, Tiêu Ninh cảm thấy vô cùng phấn chấn nhiệt tình. Đối với việc Đan Hải Hồng và Diệp Tử Hân có thể thành đôi,Tiêu Ninh cũng không quá bất ngờ. Dù sao chuyện của bọn họ còn có rất nhiều vấn đề ở bên trong, hoàn toàn không phải kiểu đơn giản như ta thích ngươi, ngươi có thích hay không được, “Quyết định lúc nào vậy?"
“Là hôm nay, cha mẹ tôi và cha mẹ Tử Hân vừa mới cùng nhau ăn cơm trưa xong." Đan Hải Minh đối với việc bị bài trừ rõ ràng như vậy một chút biểu cảm dư thừa cũng không có, “Quyết định cuối tuần sau, anh có đi không?"
Tiêu Ninh hỏi ngược lại, “Cần tôi đi không?"
Đối với những tiệc rượu như thế này Tiêu Ninh không có chút hứng thú nào tham gia, nhưng nếu Đan Hải Minh cần hắn sẽ đi theo phụng bồi, bất quá việc này rất phức tạp, Tiêu Ninh cảm thấy vẫn nên trực tiếp hỏi Đan Hải Minh thì tốt hơn.
“Không cần thiết, anh tôi phỏng chừng hi vọng nhìn thấy chúng ta cùng nhau xuất hiện trong bữa ăn, thuận tiện làm nổi bậc anh ta lên." Đan Hải Minh nhún vai, “Tôi thì không sao, nhưng tôi không có ý định để anh phối hợp với y."
Cậu nói tiếp, “Đi thì đi, không đi thì không đi. Sao cũng được."
Cùng Đan Hải Minh ở chung lâu như vậy, sẽ rõ ràng ưu điểm lớn nhất của cậu, những lời từ miệng cậu thoát ra đều có độ đáng tin cậy rất cao, nếu cậu đã nói đi hay không đi đều được, thì thực sự đại biểu không cần phải đi.
Tiêu Ninh quả thật không muốn tham gia, hơn nữa lại bị Đan Hải Minh bồi dưỡng đến nhuần nhuyễn rồi, quen thuộc trả lời, “Vậy thì tôi không đi nữa."
“Được." Đan Hải Minh tiếp tục nhiều lời, chống cằm uống một hớp coffee không thêm đường, “Ngày mai không cần đi đâu hết, chờ ở khách sạn, đến chiều trực tiếp lên máy bay."
“Ừm…" Tiêu Ninh không nói gì gật đầu, rốt cuộc người ngày du cái gì lịch a, còn không bằng ở nhà ngồi một mình tự kỷ.
Đại khái nhìn ra tâm tình hắn lúc này, Đan Hải Minh thả ly coffee xuống, thò tay qua muốn nhéo nhéo mặt hắn, may mắn là động tác của cậu quá quen thuộc, làm Tiêu Ninh theo bản năng tránh được.
Tiêu Ninh: “…"
Đan Hải Minh: “…"
Cậu vẫn tiếp tục duy trì động tác kia, chống cằm, không hề có ý định thu hồi lại bộ dáng, chỉ đơn giản hơi nhíu mày, ý là anh tự giác một chút cho tôi.
Tiêu Ninh: “…"
Cẩn thận quan sát xung quanh, bọn họ đang ngồi ở trong góc, cửa hàng này tuy rằng đông đảo, nhưng mọi người cũng chỉ chú ý đến chuyện riêng của mình, không ai quan tâm nơi này phát sinh chuyện gì. Tiêu Ninh thở dài, hơi nhướng người về phía trước dò xét, mím môi môi, không thể làm gì khác hơn là đem mặt đưa tới.
Đan Hải Minh lúc này mới nặn nặn nhéo nhéo hai gò má của hắn, một bộ ‘Thế mới ngoan chứ’ rồi thu tay về.
Các người đoán thử, thói quen của vị này là gì a?
Tiêu Ninh nhìn cậu, thoáng chốc lý giải được, tâm tình của Tiểu Hắc mỗi khi bị người này chọc cho xù lông.
Bạch nhãn lang: là một danh từ riêng chỉ loại vong ân bội nghĩa, tâm địa hung tàn.
Lang, trời sinh hung ác, là biểu tượng của hung tàn lãnh huyết, cũng chính là không hiểu nhân tính, đặc biệt, con lang có ‘điếu bạch nhãn’ thường hung tợn hơn cả.
Bạch nhãn (mắt trắng), nghĩa là không có con ngươi không nhìn thấy gì, cũng như không có con mắt, không thấy tính người.
Tiêu Ninh cũng rất giật mình.
Mặc dù biết Tiêu Tố Linh sống ở phía đối diện, nhưng cứ như thế có hề báo trước đột nhiên đụng phải, Tiêu Ninh cũng vô cùng ngạc nhiên.
Đan Hải Minh hỏi, “Đây chính là cô của anh?"
Ngữ khí cứng nhắc, nghe không ra cảm tình.
Tiêu Ninh có chút dao động gật đầu, có một số việc ở trong lòng đã quá rõ ràng rồi, trước đây Tiêu Ninh chưa từng chạy đến trước mặt cô xin tiền học phí hay tiền sinh hoạt, điều đó ai ai cũng ngầm thừa nhận, trong tay Tiêu Tố Linh còn có một số tiền mẹ Tiêu Ninh nhờ họ chăm lo cho hắn, mà song phương đều hiểu Tiêu Ninh sẽ không bao giờ có thể tranh chấp số tiền này.
Tiêu Ninh nghĩ, mặc kệ thế nào đi nữa, Tiêu Tố Linh đã nuôi dưỡng hắn một khoảng thời gian, số tiền này coi như lệ phí vì họ đã vất vả chăm sóc đi.
Cũng là lệ phí cắt đứt quan hệ tình thân.
Cho nên, tình cảm giữa hắn và người cô này không thể nói là tốt được, cứ như thế đột nhiên gặp lại nhau, cũng khiến mọi người không biết phải nói cái gì cho phải.
Tiêu Tố Linh lúng túng cười cười, “… Lâu như vậy rồi, dượng của con và em họ con hay nhắc về con lắm, không biết con sống thế nào rồi, con nha, đứa nhỏ này, cũng không thèm liên lạc gì với người trong nhà."
Lời này thật sự không biết làm sao để nói tiếp mới tốt, vì vậy, Tiêu Ninh xác thực không thốt nên lời, chỉ có thể trầm mặt cười cười. Nhưng Đan Hải Minh tiếp nhận đáp lời, “Tôi dẫn anh đến đây tùy tiện đi dạo một chút, cùng nhau trở về thăm nhà."
Tiêu Tố Linh đã chú ý tới Đan Hải Minh từ sớm, trên đời này có một loại người mới vừa sinh ra đã có khí chất thu hút hấp dẫn tầm mắt người khác, cho dù có muốn người ta không chú ý cũng không được, mà vị này, hiển nhiên thuộc loại đó, lúc này lại còn không hề có một chút ý thức tự giác bản thân là người ngoài nào, đứng trước mặt người thân của Tiêu Ninh thân thiết giới thiệu làm quen, quan hệ giữa hai người này sao lại tốt như vậy a?
Quan sát Tiêu Ninh, tuy rằng thoạt nhìn không phải là một người có chức cao vị trọng trong công việc, thế nhưng chất lượng quần áo tuyệt đối thuộc loại tốt, quan trọng nhất là, khí chất của hắn vô cùng bình yên, thần sắc không còn tràn ngập sự căng thẳng lo sợ như khi còn bé nữa, trang phục quần áo thì có thể hóa trang ngụy biện được, nhưng khí chất con người lại không có cách nào giả vờ. Tiêu Ninh đang đứng trước mặt bà lúc này, xứng đáng với câu: Anh tuấn lịch sự thành công, thoạt nhìn có lẽ sống rất thoải mái khá giả.
Tiêu Tố Linh tâm tình phức tạp, nhân sinh là thứ thực sự là không thể nào ngờ được a…
Nàng cười hỏi, “Vị này chính là?"
Tiêu Ninh không thể vô lễ trả lời không liên quan đến cô,chỉ có thể mở miệng dùng giọng điệu xa cách nói, “Là một người bạn, kỳ nghỉ này dẫn cậu ấy về C thị tham quan một vòng. Cô, hình như cô còn có việc, chúng con không làm lỡ thời gian của cô nữa."
Giữa bọn họ không chứa đựng chút tình cảm gì, nói đến mức ấy, hắn cho rằng Tiêu Tố Linh cũng sẽ ngầm hiểu được, nhưng không ngờ Tiêu Tố Linh dĩ nhiên không để ý, hơn nữa còn vô cùng nhiệt tình, “Không sao không sao, không có gì quan trọng hết, khó lắm mới trở về một chuyến, hay là chúng ta vào trong nhà từ từ nói chuyện nha."
Nàng càng nói càng hăng say, thực sự khiến biểu tình kinh ngạc trên mặt Tiêu Ninh càng trở nên quá rõ ràng, “Dượng của con đang ở nhà đấy, ta lập tức đi chợ mua đồ ăn, tối nay chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm."
Tiêu Ninh vẫn còn đang bị kinh ngạc đến nỗi nói không ra lời, Đan Hải Minh nghiêng đầu nhìn Tiêu Tố Linh, đột nhiên hỏi, “Bà tìm Tiêu Ninh có chuyện gì."
Hai người đồng thời sững sờ, sắc mặt Tiêu Tố Linh hơi khó coi, “Còn có thể có chuyện gì a? Thân thích lâu như vậy rồi không gặp nhau, khó khăn lắm mới được hội ngộ một bữa, đương nhiên phải tụ họp ăn cơm chứ. Tiêu Ninh, người bạn này của con…"
“Nếu đã không có chuyện gì thì chúng tôi đi liền bây giờ." Đan Hải Minh vỗ vỗ vai Tiêu Ninh, rồi nghiêng đầu nhìn Tiêu Tố Linh, “Không cần để ý tới bọn tôi, các người cứ tự nhiên."
Ngữ khí của cậu mang theo sắc thái bình thường, vừa trong trào phúng, lại không tức giận, dường như chỉ là đơn giản muốn nói “Có việc đi trước"bằng giọng điệu khách sáo nhàn nhạt, khiến Tiêu Tố Ninh ngẩn ngơ vài giây mới lấy lại tinh thần, sắc mặt trong nháy mắt nóng hừng hực.
Tiêu Ninh nhịn không được, lộ ra nụ cười, khách khí tiếp lời, “Vậy thì, cô ơi, bọn con đi trước, cô giúp con chuyển lời hỏi thăm đến dượng và em họ."
Hai người sóng vai cùng nhau bước ra ngoài, Đan Hải Minh hỏi, “Công viên có gì đáng xem không."
Tiêu Ninh đáp, “Hợp ca của những người lớn tuổi?"
“Tiêu Ninh!" Tiêu Tố Linh phục hồi tinh thần, kêu lên, “Chờ đã!"
Tiêu Ninh đi thêm vài bước mới dừng lại, quay người, “Cô? Còn có chuyện gì nữa sao ạ?"
Tiêu Tố Linh nhíu mày quét mắt nhìn hắn và Đan Hải Minh đứng bên cạnh, có chút cứng nhắc và chán ghét, “Thật ra ta muốn nói cho con một chuyện."
“Nói ngắn gọn." Đan Hải Minh đáp, “Không có thời gian."
Tiêu Tố Linh một lần nựa bị nghẹn họng, vô cùng tức giận nói tiếp, “Trần… Mẹ con gọi điện thoại tới."
Câu nói này thật giống như một nhát búa, đem Tiêu Ninh đóng chặt tại chỗ, trong đầu ong ong đau đớn.
“Ngày xưa bỏ rơi con trai mình chạy trốn, nhiều năm trôi qua như vậy cũng không thèm hỏi thăm, đột nhiên gọi điện thoại đến, cũng không biết Trần Dĩnh này nghĩ thế nào."Có lẽ vì được chứng kiến bộ dạng bị đả kích của Tiêu Ninh làm cho tâm tình dễ chịu hơn, Tiêu Tố Linh vô cùng hăng hái nói, “Chúng ta không biết con đã đi đâu, nàng cũng không hỏi nhiều."
Nàng không nói, thật ra lúc đó nàng cùng Trần Dĩnh hàn huyên rất lâu, trọng điểm chính là ngày xưa, bọn họ đã dùng số tiền ít ỏi mà Trần Dĩnh để lại, vất vả chăm sóc nuôi nấng Tiêu Ninh như thế nào, nói thẳng ra là số tiền đó bọn họ đã dùng hết trên người của Tiêu Ninh, một đồng cũng không còn. Sau khi Tiêu Ninh tốt nghiệp Trung học liền tới A thị, không cần nói đến gọi điện thoại về nhà, ngay cả tên trường học cũng là không thèm nói cho bọn họ biết, bọn họ tìm đã lâu, nhưng vẫn không tìm được, mới chỉ có thể thôi.
Đương nhiên, chỉ cần hỏi thầy giáo hay bạn học của Tiêu Ninh một chút liền có thể nhận được tin tức, thế nhưng chuyện như vậy, Tiêu Tố Linh một chữ cũng không nhắc đến.
Đan Hải Minh kéo kéo cánh tay Tiêu Ninh, ngay cả liếc mắt nhìn Tiêu Tố Linh cũng lười, xoay người rời đi, lúc đi vô cùng dứt khoát, bỏ mặc Tiêu Tố Linh đứng sựng tại chỗ, mấy giây sau mới thở hổn hển tức giận trừng theo bóng lưng của hai người, “Đức hạnh gì, hai mẹ con chúng mày đều cùng một giuộc! Bạch nhãn lang (*)!"
*
Những câu nói đó nháy mắt đánh thẳng vào đầu Tiêu Ninh, hắn cũng không thể nào hiểu được, tư vị của mình bây giờ là gì.
Bất luận danh tự “mẹ" hay “Trần Dĩnh" đều vô cùng xa lạ, từ khi biết suy nghĩ, quan hệ giữa cha và mẹ đã cực kỳ không tốt, cãi nhau là chuyện thường tình, mà nhiều nhất lại là chiến tranh lạnh. Tiểu Tiêu Ninh lúc nhỏ cũng không biết cái gì gọi là chiến tranh lạnh, nhưng phi thường mẫn cảm với bầu không khí căng thẳng lạnh buốt đó, làm cho hắn lúc nào cũng sợ hãi bị mất đi, bị bỏ rơi, và mọi thứ.
Cũng từ đó, tính cách thận trọng liền bắt đầu được dưỡng thành.
Nói thật, Tiêu Ninh chưa từng nghĩ đến khả năng mình có thể gặp lại Trần Dĩnh, trong lòng hắn, cha mẹ từ sớm đã là đoạn quá khứ vĩnh viễn bị chặt đứt rồi, nói cách khác, chính là không còn liên quan gì đến hắn.
Vào lúc này, lại đột nhiên nói cho hắn biết, Trần Dĩnh hỏi thăm hắn.
Tiêu Ninh ngược lại cảm thấy có chút buồn cười.
Rốt cuộc người đó muốn hắn như thế nào đây?
Tiêu Ninh lặng lẽ thở dài, hắn không muốn thay đổi cuộc sống bây giờ, cho nên, cứ như vậy đi.
Đan Hải Minh đứng đối diện hắn nhận điện thoại, bởi vì có chuyện xảy ra, Tiêu Ninh không dẫn cậu đi công viên chơi nữa, mà là trước tiếp đến một khu phong cảnh cách nơi đó không xa. Bọn họ hiện tại đang ngồi trong một nhà hàng nhỏ, từng người gọi coffee.
Cú điện thoại này gọi đến rất hợp ý Tiêu Ninh, trước mặt Đan Hải Minh, hắn không thể che giấu được bất kỳ chuyện gì, mà chuyện này, hắn chỉ muốn vất qua một bên, mặc kệ, không nghe, không thấy.
Đan Hải Minh cúp điện thoại, thông báo cho hắn, “Tuần sau Tử Hân cùng anh trai tôi đính hôn."
“Đính hôn?" Bỗng dưng tiếp cận được đề tài mới, Tiêu Ninh cảm thấy vô cùng phấn chấn nhiệt tình. Đối với việc Đan Hải Hồng và Diệp Tử Hân có thể thành đôi,Tiêu Ninh cũng không quá bất ngờ. Dù sao chuyện của bọn họ còn có rất nhiều vấn đề ở bên trong, hoàn toàn không phải kiểu đơn giản như ta thích ngươi, ngươi có thích hay không được, “Quyết định lúc nào vậy?"
“Là hôm nay, cha mẹ tôi và cha mẹ Tử Hân vừa mới cùng nhau ăn cơm trưa xong." Đan Hải Minh đối với việc bị bài trừ rõ ràng như vậy một chút biểu cảm dư thừa cũng không có, “Quyết định cuối tuần sau, anh có đi không?"
Tiêu Ninh hỏi ngược lại, “Cần tôi đi không?"
Đối với những tiệc rượu như thế này Tiêu Ninh không có chút hứng thú nào tham gia, nhưng nếu Đan Hải Minh cần hắn sẽ đi theo phụng bồi, bất quá việc này rất phức tạp, Tiêu Ninh cảm thấy vẫn nên trực tiếp hỏi Đan Hải Minh thì tốt hơn.
“Không cần thiết, anh tôi phỏng chừng hi vọng nhìn thấy chúng ta cùng nhau xuất hiện trong bữa ăn, thuận tiện làm nổi bậc anh ta lên." Đan Hải Minh nhún vai, “Tôi thì không sao, nhưng tôi không có ý định để anh phối hợp với y."
Cậu nói tiếp, “Đi thì đi, không đi thì không đi. Sao cũng được."
Cùng Đan Hải Minh ở chung lâu như vậy, sẽ rõ ràng ưu điểm lớn nhất của cậu, những lời từ miệng cậu thoát ra đều có độ đáng tin cậy rất cao, nếu cậu đã nói đi hay không đi đều được, thì thực sự đại biểu không cần phải đi.
Tiêu Ninh quả thật không muốn tham gia, hơn nữa lại bị Đan Hải Minh bồi dưỡng đến nhuần nhuyễn rồi, quen thuộc trả lời, “Vậy thì tôi không đi nữa."
“Được." Đan Hải Minh tiếp tục nhiều lời, chống cằm uống một hớp coffee không thêm đường, “Ngày mai không cần đi đâu hết, chờ ở khách sạn, đến chiều trực tiếp lên máy bay."
“Ừm…" Tiêu Ninh không nói gì gật đầu, rốt cuộc người ngày du cái gì lịch a, còn không bằng ở nhà ngồi một mình tự kỷ.
Đại khái nhìn ra tâm tình hắn lúc này, Đan Hải Minh thả ly coffee xuống, thò tay qua muốn nhéo nhéo mặt hắn, may mắn là động tác của cậu quá quen thuộc, làm Tiêu Ninh theo bản năng tránh được.
Tiêu Ninh: “…"
Đan Hải Minh: “…"
Cậu vẫn tiếp tục duy trì động tác kia, chống cằm, không hề có ý định thu hồi lại bộ dáng, chỉ đơn giản hơi nhíu mày, ý là anh tự giác một chút cho tôi.
Tiêu Ninh: “…"
Cẩn thận quan sát xung quanh, bọn họ đang ngồi ở trong góc, cửa hàng này tuy rằng đông đảo, nhưng mọi người cũng chỉ chú ý đến chuyện riêng của mình, không ai quan tâm nơi này phát sinh chuyện gì. Tiêu Ninh thở dài, hơi nhướng người về phía trước dò xét, mím môi môi, không thể làm gì khác hơn là đem mặt đưa tới.
Đan Hải Minh lúc này mới nặn nặn nhéo nhéo hai gò má của hắn, một bộ ‘Thế mới ngoan chứ’ rồi thu tay về.
Các người đoán thử, thói quen của vị này là gì a?
Tiêu Ninh nhìn cậu, thoáng chốc lý giải được, tâm tình của Tiểu Hắc mỗi khi bị người này chọc cho xù lông.
Bạch nhãn lang: là một danh từ riêng chỉ loại vong ân bội nghĩa, tâm địa hung tàn.
Lang, trời sinh hung ác, là biểu tượng của hung tàn lãnh huyết, cũng chính là không hiểu nhân tính, đặc biệt, con lang có ‘điếu bạch nhãn’ thường hung tợn hơn cả.
Bạch nhãn (mắt trắng), nghĩa là không có con ngươi không nhìn thấy gì, cũng như không có con mắt, không thấy tính người.
Tác giả :
Ngự Tiểu Phàm