Thiên Cao Lộ Viễn

Chương 15: Ngủ lại

Tiêu Ninh gọi tám món ăn, mỗi người một phần đồ ngọt, vốn dĩ với con người đã là quá phô trương lãng phí rồi, hiện tại chỉ còn hai người, Tiêu Ninh lần thứ hai cảm thán, nghiệp chướng nha…

Đan Hải Minh xem ra không có bất kỳ gánh nặng nào trong lòng, nên ăn thì ăn, bất quá, lượng cơm này vốn không nhỏ, chỉ ăn vài món mình thích, rồi uống hai ngụm nước trái cây làm thanh miệng mà thôi.

Tiêu Ninh so với cậu còn kém hơn, mắt lom lom nhìn bàn ăn không muốn động đũa.

“Ăn không trôi thì đừng ăn." Đan Hải Minh nhìn hắn ăn uống khổ sở, gọi nhân viên phục vụ đến tính tiền, “Đóng gói đi."

Một bàn lớn món ăn so với lần trước nhiều hơn rất nhiều, Tiêu Ninh hai tay đều xách không nỗi, Đan Hải Minh thấy thế tiến lên chia sẻ, “Muốn đi nới nào không?"

“Không có." Tiêu Ninh nói cám ơn, “Vốn đêm nay cũng chỉ cùng cậu ăn cơm."

Đan Hải Minh ừ một tiếng, “Đưa anh về nhà."

Dáng vẻ cậu như vậy, không nhìn ra chuyện phát sinh tối nay có ảnh hưởng chút nào tới cậu không. Tiêu Ninh cùng cậu đi dọc ven đường, sắp 8 giờ rồi, bên ngoài đã trở nên tối tăm.

Đan Hải Minh dường như cố ý từ chối cùng Diệp gia việc kết hôn? Cậu ta không thích Diệp Tử Hân sao?

Mà Đan Hải Hồng…

Tiêu Ninh tinh tế suy nghĩ mọi lời, mọi hành động của anh ta, dù như thế nào thì người này đối với Diệp Tử Hân tương đối quan tâm, thậm chí còn có chút ân cần chu đáo, so sánh với hành động của Đan Hải Minh, không khỏi làm Tiêu Ninh nghĩ tới vài chuyện kì quái.

Hơn nữa, phản ứng của Đan Hải Hồng đối với chuyện Đan Hải Minh và mình, không hề phản đối, lại hoàn toàn vui như mở cờ. Đan gia đã văn minh đến trình độ như thế này rồi sao? Hay là Đan Hải Minh đã từng sinh hoạt thối nát đến nỗi chỉ cần có thể trói chặt cậu, thì cho dù là đàn ông thì cũng đủ vui mừng rồi?

Ban đầu, Tiêu Ninh không tính nghiên cứu chuyện Đan Hải Minh, nhưng bây giờ, Tiêu Ninh không tự chủ, không nhịn được muốn quan tâm.

Dù sao… Hắn cũng sẽ không quan tâm chuyện khác…

Hơn nữa, còn phải gặp cha mẹ, càng hiểu rõ ràng càng phối hợp tốt hơn không phải sao?

Tiêu Ninh thở dài.

“Làm sao?" Đan Hải Minh xoay bánh lái, bọn họ sắp đến rồi, “Đi đã một đoạn rồi, nghĩ thông suốt?"

Tiêu Ninh vừa định nói tôi không suy nghĩ gì, lại nghĩ tới đây là Đan Hải Minh, lời chưa kịp ra khỏi miệng, miễn cưỡng chuyển thành, “Tôi có một vấn đề rất tò mò."

Đan Hải Minh nghiêng cằm, ra hiệu nói đi.

Tiêu Ninh hỏi, “Người khi còn bé muốn kết hôn với Diệp Tử Hân thật sự là anh trai cậu sao?"

Đèn đường chiếu vào cửa sổ xe, hơn nửa khuôn Đan Hải Minh bị giấu trong bóng tối, “Anh ta sẽ không nói như vậy. Anh ta từ nhỏ đã không hề nói mình muốn cái gì, nếu thật sự muốn, chỉ có thể âm thầm tranh thủ."

Tiêu Ninh trầm mặc.

Mấy phút sau, bọn họ đến nơi.

Tiêu Ninh mới nói, “Xin lỗi."

“Có cái gì mà xin lỗi?" Đan Hải Minh nở nụ cười, “Anh không phải cho rằng tôi và Đan Hải Hồng đều thích Tử Hân, sau đó, tôi vì tình nghĩa anh em, nhịn đau cắt thịt, quyết tâm nhường Tử Hân cho anh ta đi?"

Lời nói khiến Tiêu Ninh yên lặng, hắn quả thật nghĩ như vậy, chẳng lẽ không đúng?

Hắn không hỏi lại, nhưng trên mặt biểu hiện rất rõ ràng.

“Khi còn bé có chuyện gì là thật? Hơn nữa, tôi nếu thật sự thích, mặc kệ đối phương là ai, tôi cũng sẽ không nhường lại." Ngón tay Đan Hải Minh trên bánh lái gõ gõ, “Mặc kệ Đan Hải Hồng có thích Tử Hân hay không, anh ta muốn kết hôn là thật, tôi thì không muốn kết hôn, tôi đã tỏ rõ thái độ của tôi, chuyện liên quan tới tôi tôi đã xử lý tốt, chuyện của anh ta nên để anh ta tự mình xử lý. Còn Tử Hân…"

Hắn nở nụ cười, “Cô ấy cũng nên tự xử lý chuyện của mình."

“Cậu…" Tiêu Ninh nghẹn nửa ngày, phun ra một câu, “Đối với người khác quá nghiêm khắc."

“Tôi chỉ đối với anh kiên trì như vậy mà thôi."

Đan Hải Minh còn chưa nói hết, trong xe liền vang lên vua giai điệu K ca**. Tiêu Ninh lấy điện thoại di động, đối Đan Hải Minh biểu thị ánh mắt xin lỗi, “Này?"

Hạ Ly ở bên kia hỏi, “Thế nào thế nào?"

“Cái gì thế nào…" Tiêu Ninh phản ứng lại, không tự chủ nhìn chăm chú Đan Hải Minh, kết quả đụng phải tầm mắt của đối phương. Hắn giả vờ ho khan hai tiếng, “Hoàn hảo."

“Yên tâm đi, tôi còn chưa nói cho Lô Nham, miệng của tôi bịt chặt rồi." Hạ Ly nghe vậy vô cùng cao hứng, “Vậy thì tốt, các anh chơi vui vẻ, tôi và Lô Nham đi xem kịch, nghe nói rất hay, chờ tôi xem xong sẽ nói chuyện với anh."

“Kịch?" Tiêu Ninh đương nhiên nghe ra trong giọng điệu cậu ta, cao hứng như đứa nhỏ khoe, cổ vũ nói, “Không tệ lắm, có thể so với điện ảnh cao cấp, các cậu cũng chơi vui vẻ."

Cúp điện thoại, Tiêu Ninh thở một hơi dài nhẹ nhõm, sau đó lại kích động muốn vò trán, hắn quay đầu nhìn Đan Hải Minh vẫn luôn không dời mắt nghiên cứu hắn, suy nghĩ một chút, “Nói ra thật không tiện, tôi cũng có một việc muốn nhờ cậu giúp."

Đan Hải Minh nhíu mày, “Cùng cuộc gọi điện thoại này có liên quan?"

“… Cho dù có như thế đi nữa." Tiêu Ninh cười khổ nói, “Tôi sẽ tận lực né tránh, nhưng nếu cần thiết, hi vọng cậu cũng có thể đóng vai bạn trai tôi một chút."

Hạ Ly nói không chừng thật sự muốn thấy tận mặt Đan Hải Minh mới có thể tin tưởng, đứa nhỏ này lo được lo mất quá.

Đan Hải Minh trả lời vô cùng thẳng thắn, “Có thể, sớm hẹn."

Việc này tuy rằng cũng có thể tính là giúp đỡ lẫn nhau, thế nhưng, tỉ mỉ nghĩ lại là trả ơn nhau, lúc này Tiêu Ninh tích cực hẳn lên, hắn chủ động hỏi, “Cậu hi vọng tôi biểu hiện  trước mặt cha mẹ cậu thế nào"

Đan Hải Minh trả lời, “Không cần làm chuyện vớ vẩn."

Tiêu Ninh nghiêm túc xác nhận, “Ý của cậu là nói, tôi chỉ cần diễn thành một bạn trai bình thường là được rồi?"

Đan Hải Minh nở nụ cười, “Vậy anh còn muốn làm cái gì không bình thường?"

Cảm thấy cậu ta không quá hiểu ý mình, Tiêu Ninh không xác định giải thích, “Tỷ như cố ý chọc giận bọn khiến bọn họ chán ghét, hay là làm cho bọn họ yêu thích?"

“Anh còn có bản lĩnh chọc người người khác chán ghét sao?" Đan Hải Minh nhìn qua dường như rất muốn cười, tiếp tục nhún nhún vai, “Cha của tôi thì để tôi giải quyết, còn mẹ của tôi, nàng rất dễ thân cận, tôi cảm thấy nàng nhất định sẽ thích anh."

Kỳ thực, rất khó tưởng tượng mẹ của Đan Hải Minh là người như thế nào, nhưng mà chỉ cần xem tướng mạo Đan Hải Minh, chắc chắn là một phụ nữ vô cùng xinh đẹp.

“Vậy cha mẹ cậu thích gì?" Đi gặp trưởng bối của người yêu, không mang theo chút gì là không hợp lễ nghi, Tiêu Ninh hỏi, “Như bình thường mua hoa quả được không? Hay là tôi tặng mẹ anh một bó hoa?"

So với hỏi không bằng nói là lầm bầm lầu bầu, Tiêu Ninh vùi đầu suy nghĩ kỹ nửa ngày, vừa ngẩng đầu lên phát hiện Đan Hải Minh đang nhìn hắn, mê man hỏi, “Làm sao vậy?"

Đan Hải Minh yên lặng chốc lát, mới cười lắc đầu, nụ cười kia có một tia tự giễu cùng thương cảm, “Tùy tiện đi, ba tôi rất khó hầu hạ, mẹ tôi lại dễ hầu hạ, cho nên tặng cái gì đều được."

Nói cũng như không nói.

Đan Hải Minh đột nhiên hỏi, “Chúng ta định tán gẫu trong xe bao lâu?"

Tiêu Ninh phản ứng lại, không khỏi bốc lên một luồng xấu hổ, trở về trà trọ hắn cũng chỉ có một mình, mà cho dù Đan Hải Minh có chút làm theo ý mình, cũng có chút cường thế, cùng cậu ta ở chung lại trái lại khiến Tiêu Ninh buông bỏ rất nhiều gánh nặng, cũng không cần suy nghĩ quá nhiều.

Bất tri bất giác, hắn vô thức trì hoãn cùng Đan Hải Minh nói chuyện.

“A, xin lỗi." Hắn vừa tháo dây an toàn vừa nói, “Vậy tôi đi trước, cậu đi đường cẩn thận."

“Ai nói tôi phải đi?" Đan Hải Minh nghiêng đầu, không biết nhớ ra cái gì, đột nhiên nở nụ cười, “Anh không mời tôi vào chút sao?"

Lời này cùng lần trước giống nhau như đúc, anh chóng gợi lên ký ức Tiêu Ninh, khi đó hắn đối Đan Hải Minh còn bất đắc dĩ có chút bài xích, hiện tại tự nhiên hoàn toàn ngược lại, giữa người và người giao du quả nhiên thú vị.

Tiêu Ninh khụ cười nói, “Vậy tôi dẫn cậu đi đậu xe."

Lúc này quen cửa quen nẻo, Đan Hải Minh tìm chỗ dừng xe xong, mang theo hộp thức ăn ngoài cùng Tiêu Ninh lên lâu, “Nhật Hoa nằm ở trung tâm thành phố, anh bình thường làm sao đi làm?"

“Đi 20 phút có trạm xe buýt, qua 4 trạm là có thể đến tàu điện ngầm." Tiêu Ninh đại khái tính toán một chút, “Ước chừng nửa giờ đi."

Đan Hải Minh ôm túi nhựa dựa vào cửa, nhìn hắn mở khóa “Đây là nhà của anh?"

Tiêu Ninh đẩy cửa vào “Không phải."

“Thuê?" Đan Hải Minh theo sau hắn vào nhà, “Vậy tại sao không thuê nơi gần chút, hao phí ba tiếng mỗi ngày đi lại trên đường. Đừng quăng loạn chìa khóa."

Bị Đan Hải Minh nhắc nhở, Tiêu Ninh nhặt chìa khóa cất lại trong túi, “Là nhà của bạn tôi, tạm thời ở."

Hắn đưa lưng về phía Đan Hải Minh mím mím môi, tiếp tục nói, “Bất quá, tôi cũng nghĩ như cậu nói, đang chuẩn bị tìm thuê phòng gần trung tâm thành phố ở."

“Nhà này chỉ có một mình anh sống?" Đan Hải Minh xách đồ vật vào nhà bếp, từ trong túi nhựa, lấy ra từng hộp đưa cho Tiêu Ninh, nhìn hắn từng cái từng cái cất vào tủ lạnh, “Hay là bạn anh cũng sống ở đây?"

Tiêu Ninh nhận lấy, lấp kín tủ lạnh, “Ở trong thành phố cậu ta còn có một ngôi nhà nữa, bình thường cậu ấy đều ở đó."

“Lần trước, tại sao anh ngủ trên ghế sô pha?"

Đan Hải Minh muốn hỏi liền hỏi, tựa hồ không cần cân nhắc người khác có ẩn tình hay không. Động tác Tiêu Ninh thoáng ngừng lại, “Người ta đã cho tôi mượn nhà, không bước vào phòng người ta cũng là lễ phép đi?"

Hắn xoay người lại, nhận lấy hộp cuối cùng, bỗng nhiên thấy ngón tay Đan Hải Minh chảy máu, “Tay cậu bị sao vậy?"

“Không cẩn thận bị thương." Đan Hải Minh không thèm để ý, đem đồ vật đưa cho hắn, thu tay về, “Nhờ Vương Hoa giúp anh tìm xem, hắn quen biết nhiều người."

Ánh mắt Tiêu Ninh sáng lên, “Đúng vậy."

Dù sao bạn bè giới thiệu vẫn đáng tin hơn internet quảng cáo.

Ở cùng Đan Hải Minh ở chung cũng không có việc gì làm, Tiêu Ninh dứt khoát  giống lần trước, bưng hai ly nước trở về phòng khách xem ti vi. Hai người ngồi ở hai bên ghế sô pha, bầu không khí dễ dàng tùy ý trò chuyện, lung tung không có mục đích, thiên nam địa bắc, nhưng cũng không cảm thấy tẻ nhạt.

Tiêu Ninh liếc qua thời gian phía dưới màn hình, không ngờ nháy mắt đã là 11 giờ rồi, “Đan… Hải Minh, thời gian không còn sớm, đi khuya quá sẽ dễ gặp tai nạn."

Ở trên ghế sa lon ngồi, Đan Hải Minh dường như sắp nằm luôn xuống rồi, nghe vậy ngáp một cái, “Thôi, tôi không đi, nơi này cách chỗ tôi ở quá xa. Sáng mai, anh tỉnh thì gọi tôi dậy, tôi chở anh."

Cũng không phải là lần đầu tiên, chỉ   có chuyện nhỏ này, trở lại nhà không biết còn mất bao lâu, Tiêu Ninh ngẫm lại, vẫn cảm thấy Đan Hải Minh ở lại tốt hơn, “Vậy tôi lấy quần áo cho cậu, cậu trước tiên tắm rửa đi."

Đan Hải Minh gật đầu, “Hôm nay tôi ngủ trên ghế sô pha."

Tiêu Ninh sững sờ, “Vậy sao được."

“Anh không phải là đi lấy quần áo giúp tôi?" Đan Hải Minh giương mắt nhìn hắn, “Còn không đi?"

Tạm thời không muốn cùng cậu tranh luận, Tiêu Ninh cầm những dụng cụ rửa mặt chưa từng dùng qua, cùng với đồ lót đưa cho Đan Hải Minh, định chờ Đan Hải Minh tắm xong ra ngoài, hắn sẽ kiên trì thuyết phục lần nữa, dù sao làm gì có đạo lý nào để khách ngủ trên ghế sa lon.

Đan Hải Minh không để ý tới hắn, buồn ngủ híp mắt ngã ngồi ở trên ghế sa lon, “Dông dài, nhanh đi tắm đi."

Nhưng mà chờ Tiêu Ninh đi ra, cậu đã ngủ trên ghế sa lon rồi.

Tiêu Ninh: “…"

Kỹ năng ngủ này thật khiến người ta ước ao nha.

Tiêu Ninh cảm thấy rối lắm, nhưng không thể lay tỉnh người ta… Sớm biết người nọ cố chấp như vậy, chi bằng vừa nãy đồng ý cho rồi, ít nhất còn có thể giúp cậu chuẩn bị chỗ ngủ thoải mái hơn một chút.

Quay về phòng lấy chăn ra, Tiêu Ninh chu đáo cẩn thận giúp Đan Hải Minh đắp lên, Đan Hải Minh trong chăn hơi co lại, nhưng rốt cuộc vẫn không tỉnh, chỉ là tấm chăn che nửa khuôn mặt, lộ ra dáng vẻ mệt mỏi nhíu mày, khiến mặt cậu nhìn lớn hơn vài tuổi.

Tiêu Ninh nhớ tới gia đình cậu phức tạp, thật sự không biết nói gì, bỗng nhiên nghĩ lại bản thân, cũng rất thất bại.

Thực sự thì ai cũng có chuyện phiền lòng, không phải phiền lòng ở đây, mà là phiền lòng ở nơi đó.

Làm sao có thể nói ai tốt hơn ai được đây?
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại