Thích Sủng Ái Phúc Hắc Tiểu Nương
Chương 188
Edit: Mèo Nhỏ
Đối với sự sắp xếp của Thái hậu, Tư Đồ Hiên rất bất mãn, hắn quay sang nhìn tiểu cô nương kia, trông thấy nàng chỉ cười nhạt, không một lời oán thán khiến lòng không khỏi phiền não.
Nhưng ngẫm nghĩ xong hắn quyết định không lên tiếng, chuyện này cứ giao cho nàng xử lý là tốt nhất.
“Linh Nhi đa tạ Hoàng tổ mẫu và Hoàng hậu nương nương quan tâm, Thất gia trước nay luôn bận rộn việc triều chính, Linh Nhi ở trong phủ một mình cũng buồn chán." Nói xong, Kiều Linh Nhi nở nụ cười xinh đẹp, “Hoàng tổ mẫu à, sau này Linh Nhi thường xuyên tiến cung bầu bạn với người có được không? Như vậy Hoàng tổ mẫu không buồn chán, Linh Nhi cũng được gặp Hoàng tổ mẫu nhiều hơn."
Câu trả lời này vừa như đồng ý với đề nghị của Thái hậu, lại vừa như cự tuyệt, khiến Thái hậu không biết làm sao.
Đôi mắt Hoàng hậu dao động, mỉm cười nói, “Nha đầu nghịch ngợm, các vị tiểu thư đến vương phủ bầu bạn với con, chẳng lẽ con còn muốn dẫn họ tiến cung mỗi ngày?"
Hoàng hậu nói vậy là đã thầm chấp nhận các vị tiểu thư kia.
Được, được lắm!
Thái hậu cũng mỉm cười, “Ai gia đương nhiên muốn con tiến cung cùng bầu bạn, thế nhưng tuổi con không còn nhỏ, cũng nên an phận một chút, đừng nghịch ngợm nữa, sau này ai dám thích con đây?"
Nụ cười trên môi Kiều Linh Nhi cứng lại, trái tim nàng xao động, sau mới ngước mặt lên đáp, “Không xuất giá là tốt nhất, Linh Nhi có thể bầu bạn cùng Hoàng tổ mẫu mỗi ngày."
Nói đến đây, Kiều Linh Nhi bất giác đảo mắt về phía Tư Đồ Hiên, không biết hắn suy nghĩ của hắn lúc này ra sao, Hoàng tổ mẫu nói nàng phải gả…
Không nhìn thì tốt hơn, vừa nhìn thấy đã dọa trái tim nhỏ nhảy dựng, không ngờ sắc mặt hắn tệ đến thế.
Không xong rồi, không chừng chuyện này đã chạm đến giới hạn của hắn, thôi thì đành chấp nhận, sớm rời khỏi đây là hơn.
Nếu đợi lát nữa hắn không vui, nói thẳng ra quan hệ của hai người, vậy thì không xong rồi.
Thật ra không phải nàng không dám để người khác biết quan hệ thật sự giữa hai người, thế nhưng có những chuyện không thể nóng vội.
“Ngốc quá, sao có thể bầu bạn ai gia mỗi ngày chứ? Đợi đến năm sau, Hoàng hậu sẽ thay con chọn một nhà có vị phu quân khiến con hài lòng, như thế…"
Thái hậu còn chưa dứt lời, Kiều Linh Nhi đã vội kêu lên, “Hoàng tổ mẫu!"
Hoàng hậu rất ý tứ, nàng ta bèn bật cười, “Mẫu hậu, nha đầu kia hay xấu hổ, chuyện này cũng không gấp, sau này bàn đến cũng chưa muộn."
Bấy giờ Thái hậu mới mỉm cười gật đầu, “Được rồi được rồi, hôm nay ai gia tạm tha cho con."
Tư Đồ Hiên luôn im lặng đột ngột đứng dậy nói, “Hoàng tổ mẫu, tôn nhi còn có việc cần làm, tôn nhi xin cáo lui."
Thái hậu không ngờ Tư Đồ Hiên lại nói vậy, bọn họ còn chưa có được đáp án, chưa biết an bài cho các vị tiểu thư ra sao, sao có thể để hắn về như thế?
“Hiên nhi hôm nay về gấp thế sao, không ở lại bầu bạn với ai gia một chút sao?" Nói đến đây, Thái hậu khẽ than thở, “Mấy năm nay con không hồi kinh, bây giờ về kinh rồi thì lại…"
Hoàng hậu khẽ cười, nắm tay Thái hậu an ủi, “Mẫu hậu, chẳng phải Hiên nhi luôn giống như người chờ mong sao? Hơn nữa nếu kh6ong chăm chỉ, sao có thể đạt được thành tựu ngày hôm nay? Thần thiếp bầu bạn cùng người mỗi ngày chẳng phải cũng tốt sao?"
Hoàng hậu nói vậy, Thái hậu cũng không nói gì thêm, đành quay đầu nhìn Lăng Lung bên cạnh, “Nếu Hiên nhi phải về phủ, các ngươi cũng đi đi, bầu bạn trò chuyện với Linh Nhi một chút."
“Dạ, Thái hậu nương nương." Lăng Lung chờ đợi bấy lâu lập tức hưởng ứng.
Cứ như thế, hai người tiến cung, bảy người xuất cung.
Kiều Linh Nhi và Tư Đồ Hiên ngồi cùng xe ngựa, năm người đám Lăng Lung đi xe ngựa do Thái hậu chuẩn bị.
Dọc đường về, Kiều Linh Nhi lặng lẽ không nói gì.
Tư Đồ Hiên nhìn nàng hồi lâu, đành đánh vỡ sự yên tĩnh, “Linh Nhi."
Kiều Linh Nhi ngước mắt lên, chớp mắt mấy cái, bao sự nghi hoặc hiện hết trên gương mặt.
“Nếu nàng không muốn cho bọn họ vào phủ thì đừng miễn cưỡng."
Đừng miễn cưỡng?
“Hoàng tổ mẫu đã hạ chỉ." Chuyện này không thể cự tuyệt, đây là ý chỉ!
“Đuổi thẳng ra ngoài, đã có ta đây." Hắn không muốn thấy nàng không vui, hơn nữa hắn cũng không thích có kẻ khác lắc lư trước mặt hắn.
Nhưng nếu đối phương là nàng, tốt nhất mỗi ngày nên lắc lư trước mặt hắn, từng giờ từng phút.
Đuổi thẳng ra ngoài?
Quả thật hắn dám!
“Chàng định sẽ nói với Hoàng tổ mẫu thế nào đây?" Nên biết rằng Hoàng tổ mẫu này không phải là Hoàng tổ mẫu kia, nhưng cũng không được dính vào.
Tư Đồ Hiên mỉm cười tà mị, “Không cần nói gì cả."
Mặc dù hiện tại không nên quá phận, không nên khiến bọn họ sinh nghi.
Nhưng chỉ cần nàng thoải mái, hắn không quan tâm đến những chuyện khác.
Nhìn dáng vẻ tự tin của hắn, đôi mắt đào hoa, ánh mắt sâu thẳm ánh lên tia sáng của hắn, trái tim nhỏ của nàng bỗng đập mạnh hơn.
Sao có thể bá đạo như thế, bá đạo bất chấp cả hậu quả?
Kiều Linh Nhi bật cười, “Sao chàng lại bốc đồng như thế?"
Bốc đồng?
Đôi mi anh tuấn nhăn lại, nhìn nàng cười như không cười, chẳng nói lấy một câu.
Mọi người đều nói, ánh mắt quyến rũ của mỹ nữ có thể khiến người người mê mệt, nhưng sao nàng lại thấy nam nhân trước mặt này, càng ngày càng… quyến rũ?
Kiều Linh Nhi bị từ kia hù dọa, sao nàng lại dùng từ ấy để nói về hắn chứ?
Ạch, nếu hắn biết được, liệu có nổi giận không?
Tiểu cô nương nhát gan nọ rút cổ lại, cười đến ngốc nghếch, “Nếu đến thì là khách, đạo lý nào lại đuổi khách ra ngoài chứ?"
Tư Đồ Hiên vẫn im lặng, trong mắt chứa chan ý cười.
Kiều Linh Nhi cố gắng thuyết phục bản thân mình, nhất định là nhầm rồi, nhất định nàng hoa mắt rồi.
Hắn cười như thế nhất định nàng đã nói sai điều gì rồi.
Thế nhưng rốt cuộc là gì nhỉ?
Ạch, chẳng lẽ là…
Rõ ràng nàng đã tự coi mình là người nhà của hắn, xấu hổ, xấu hổ quá, thật là khó xử mà!
Khoan đã, giả ngu giả khờ là nghề của nàng!
Kết quả là Kiều Linh Nhi ngẩng đầu lên cười thật tươi, “Ở kinh thành quả thật rất nhàm chán, chàng thường bận rộn chuyện triều chính, ta cũng cần có người cùng chuyện trò, vui chơi một chút, đúng không nào? Thật ra Hoàng tổ mẫu sắp xếp như vậy cũng tốt lắm."
Trong lòng Tư Đồ Hiên thấy bất đắc dĩ, thôi được, hắn nhượng bộ.
Sau cùng đám người Lăng Lung cũng được giữ lại.
Cứ nghĩ sáng sớm hôm sau đám người Lăng Lung sẽ đến làm phiền, không ngờ còn có kẻ sớm hơn bọn họ.
Hồ Chiếu đến phủ từ sớm, dáng vẻ vội vàng thở hồng hộc của y khiến Kiều Linh Nhi bật cười.
Hồ Chiếu vốn đang rất tức giận, nhưng khi nghe tiếng cười vô tư của tiểu cô nương kia, bao giận dữ trong lòng y tan biến vào hư vô chỉ trong nháy mắt.
Những lời trách cứ, những câu chất vấn, tất cả đều như chưa từng tồn tại.
Sau khi tiếng cười lanh lảnh dừng lại, Kiều Linh nhi mới ý tứ mời đối phương ngồi xuống.
“Sao ngài lại đến đây?"
Thật ra nàng không muốn cười, nhưng quả thật không nhịn được.
Trong ấn tượng của nàng, Hồ Chiếu luôn giữ vững hình tượng thanh tao nho nhã, trong bụng y có suy nghĩ xấu xa gì, hay xấu xa bao nhiêu, nàng không hề hay biết.
Thế nhưng dáng vẻ hộc tốc ban nãy của y chẳng những không khiến nàng sợ hãi, trái lại còn rất thân thiết, thế nên mới phì cười.
“Tới thăm cô nương một chút." Hồ Chiếu bây giờ mới mở lời.
Kiều Linh Nhi cũng không ngại ngùng, nàng cười bảo, “Ngài khẩn trương vào cung chẩn mạch cho Hoàng tổ mẫu sao?"
Hồ Chiếu lắc đầu, “Hoàng hậu có chỉ, mấy hôm nay không cần tiến cung bắt mạch cho Thái hậu."
Nói đến đây, lửa giận trong lòng Hồ Chiếu lại dấy lên.
Nàng và Thất vương gia đã có kế hoạch, ấy vậy mà lại bỏ y ra ngoài, không coi y là bạn tốt.
“Vì sao không nói cho ta biết?"
Nghe Hồ Chiếu chất vấn, ban đầu Kiều Linh Nhi ngạc nhiên sau mới hiểu ra, nàng mỉm cười, “Nếu nói cho ngài biết, chẳng phải ngài sẽ bỏ lỡ trải nghiệm này sao.
Hồ thái ý đừng quên, trời sinh mỗi người đã là một diễn viên."
Vì thế cho nên mỗi người đều có thể diễn một vai thật nhuần nhuyễn.
Đương nhiên Tư Đồ Hiên là ngoại lệ, nam nhân kia trời sinh đã là một người quản lí diễn viên.
Hồ Chiếu chau mày, có phần không rõ ý của nàng.
Thế nhưng y có hiểu thâm ý trong lời nói của nàng hay không không quan trọng, y nhất định có chuyện muốn hỏi, “Cô nương đã biết chuyện gì sao?"
Trực giác nói cho y biết, người đứng sau chuyện lần này nhất định không phải là Thất vương gia.
Với tính cách của Thất vương gia, trực tiếp hành động sẽ hợp lý hơn.
Nếu thử dùng cách này, hẳn nhiên là do người khác bày ra.
Kiều Linh Nhi chớp mắt, “Sao ngài biết là ta?"
Hồ Chiếu nhíu mày, “Kiều tiểu thư thấy thế nào?"
Được rồi, người của Thất gia bày trò, người ta đương nhiên không tin chuyện không đáng tin này do Thất gia làm.
Mà thôi, dù sao y cũng đã biết đại khái sự tình, chưa biết chừng sau chuyện ấy sẽ càng tiến triển thuận lợi hơn.
“Hoài nghi của ngài và Hiên cũng chính là điều ta suy nghĩ.
Chỉ là…" Nhắc đến mối nghi ngờ này, trong lòng Kiều Linh Nhi trăm ngàn lần không muốn.
Nhưng có lúc dù không muốn cũng phải chấp nhận.
Dù thế nào đó cũng là sự thật.
Hồ thái y trầm mặc, đợi nàng nói tiếp.
“Theo lời Hiên nói, Hoàng hậu có lẽ đã nghi ngờ việc trong Vưu Ngọc cung có cất giấu bảo bối, thế nên mới phái người thường vào quét tước.
Nếu phỏng đoán của ta không sai, chuyện này nhất định đã khiến Hoàng hậu chú ý, càng khiến cô ta tin rằng trong Vưu Ngọc cung có giấu thứ gì.
Kế tiếp nhất định cô ta sẽ hành động, cho nên điều chúng ta cần làm bây giờ là chờ đợi."
Hồ Chiếu nhíu mày.
Chờ đợi?
Nàng nhẫn nại đến thế sao?
“Phải rồi, trong Bát vương phủ đã xảy ra chuyện gì?" Kiều Linh Nhi chợt nhớ đến lời Thời Thiến bẩm báo.
“Sức khỏe Bát vương phi không tốt, sai người tiến cung bẩm báo Hoàng hậu nương nương, Hoàng hậu nương nương mới cho vời ta đến bắt mạch." Hồ Chiếu nói xong, trong lòng cũng dấy lên hoài nghi.
Vì sao Cố ma ma lại đến Thất vương phủ trước, sau đó thông qua Thất vương phủ lệnh cho y qua?
Nghi ngờ của y cũng chính là điều Kiều Linh Nhi băn khoăn.
Xem ra chuyện này không đơn giản, dường như đằng sau còn có ẩn tình.
Có lẽ chuyện này chỉ Cố ma ma mới rõ.
Thế nhưng bao năm qua nàng không gặp Cố ma ma, liệu bà ta có còn như trước kia?
Lòng Kiều Linh Nhi chùng xuống.
Hồ Chiếu đi rồi, Kiều Linh Nhi bèn gọi Vân Lam đến, phái nàng ta đi mời Cố ma ma.
Tuy Cố ma ma là người của Bát vương phủ nhưng cũng là người từng hầu hạ nàng, nếu mời bà ta đến có lẽ sẽ không vấn đề gì.