[Thích Cố Và Thiết Cố] Mộng Lý Phù Sinh
Quyển 1 - Chương 19
Edit: Tiếu Tử Kì
Cố Tích Triều hơi nghiêng đầu, vẻ mặt mê muội giống như hài tử chưa hiểu rõ sự đời, bỗng nhiên, y đứng lên lạnh lùng nói một câu:"Không hiểu gì cả" – Nói xong liền vung tay áo, xoay người rời đi.
Thích Thiếu Thương lần thứ ba bắt được cổ tay Cố Tích Triều, nghiến răng nghiến lợi nói:"Ngươi cuối cùng là như thế nào, một câu không thuận ý ngươi, ngươi liền muốn đi."
Cố Tích Triều chậm rãi xoay người lại, ngẩng cái cằm lên chua ngoa nói:"Ta rượu cũng đã uống, thức ăn cũng đã ăn, thế là đã nể mặt mũi của ngươi lắm rồi, hiện tại ta phải về, thỉnh các hạ buông tay ta ra."
Thích Thiếu Thương cuối cùng cũng giận đến tái cả mặt:"Ta không muốn ngươi chỉ vì chút mặt mũi này."
Cố Tích Triều cười lạnh nói:"Vậy thì ngươi muốn cái gì? Ta, tiền thì không có, mà cho dù là có thì có chết cũng không cho ngươi."
Thích Thiếu Thương chọn mi nhìn nụ cười lạnh của Cố Tích Triều, bỗng nhiên phát hiện, hắn muốn đến gần được người y, chiếm giữ y, thì chỉ có thái độ nho nhã lễ độ thì không thể nào chiếm được. Cố Tích Triều bây giờ cũng không phải dễ đối phó, y kiêu ngạo, thông minh, tùy hứng tàn nhẫn, muốn có được gì từ trên người y, chỉ có thể hãm hại lừa gạt. Lừa gạt, nghĩ tới đây, Thích Thiếu Thương nở nụ cười, cười đến cạn, nhưng lại không có thâm ý, hắn ôm qua vò rượu trên bàn, ôm đồm nói:"Cùng ta uống xong vò rượu này, ta sẽ thả ngươi đi."
Cố Tích Triều liếc Thích Thiếu Thương, khóe miệng tựa tiếu phi tiếu, y chưa bao giờ để ý ngươi khác có bỏ qua cho y hay không, nên lúc y giết người mới không do dự. Thích Thiếu Thương nhìn Cố Tích Triều mấp máy môi, ánh mắt sắc bén mà xơ xác tiêu điều, hắn biết người này đối với mình đã nổi dậy sát ý rồi, nhưng hắn vẫn hào sảng cười nói:"Ngươi chẳng qua chỉ là một thư sinh, cái gì mà nhất biểu nhân tài, khí khái bất phàm, nhưng thấy rượu thì lại sợ không uống được. Ngươi không cần miễn cưỡng chính mình, chỉ cần làm bộ dạng nhấp qua là được rồi. Coi như ngươi theo giúp ta uống rượu. Nếu ta uống ba ngụm thì ngươi cạn một hơi."
“Không cần." Cố Tích Triều nói xong, đoạt ngay vò rượu từ trong tay của Thích Thiếu Thương, liền ngửa đầu há to miệng một lần, rượu chưa uống hết liền tự chảy xuống khóe miệng, y dùng ống tay áo lau qua, sau đó lại đem vò rượu đưa lại cho Thích Thiếu Thương.
Trong lòng y hiểu được, biện pháp tốt nhất, trực tiếp nhất để thoát thân là giết người này, hoặc là làm cho hắn mất đi ý thức cũng được, cùng hắn uống rượu thế này là lựa chọn xấu nhất. Chính là cho dù hiểu được, nhưng y vẫn cứ chọn việc uống rượu, cho dù hậu quả có nghiêm trọng như thế nào, chính là y nghĩ mình không thể yếu thế trước mặt người này, không biết tại sao, y cảm thấy được vô luận thế nào, chỉ có người này là không được.
Vì vậy, hai người ngươi tới ta đi không dưới vài hiệp, vò rượu nhanh chóng chỉ còn thấy đá. Cố Tích Triều nâng một tay đã cảm thấy vò rượu trống không, một bên cổ tay vẫn bị Thích Thiếu Thương cầm, giơ lên trước mặt hắn:"Ngươi còn muốn nắm tới khi nào nữa?"
Thích Thiếu Thương lúc này rõ ràng là đã buông y ra. Cố Tích Triều hai tay chống đỡ xuống bàn, khinh khẽ lắc đầu, cảm thấy được thanh tỉnh đôi chút, sau đó bắt đầu tập tễnh đi ra ngoài. Đi chưa được mấy bước liền đụng vào góc bàn, muốn đá cái bàn đi, thì kết quả lại thành đá ghế, đầu gối đau buốt, giống như là bị nhũn ra vậy đi lại không nổi, đứng thì như không có sức lực để chống đỡ cơ thể, Thích Thiếu Thương sớm đã tính toán tới, ở khoảng khắc y té ngã mà đỡ lấy thân mình mềm mại của y.
Cố Tích Triều nằm ở trong lòng ngực của Thích Thiếu Thương, xa xa một ngón tay đặt lên đàn, cười đắc ý:"Tửu lượng của ta không phải là không tốt đi?"
“Đúng là vậy, tửu lượng của công tử rất cao, tại hạ xin bái phục."Thích Thiếu Thương một lời đáp.
“Vậy là tốt rồi."Cố Tích Triều vừa nói vừa dựa vào bả vai của Thích Thiếu Thương để đứng lên. Toàn thân nặng nề như không có xương cốt chống đỡ, nhuyễn thành một khối, không thể nào đứng dậy được. Thích Thiếu Thương cảm thấy được chính mình tựa như đang bế một con miêu không an phận. Y ở trong ngực mình cọ tới cọ lui, sự mềm mại giống như lông chim sinh ra ở hàm dưới của hắn, khiến tâm hắn ngứa ngáy.
Rốt cục, không hiểu sau lần thứ bao nhiêu Cố Tích Triều đứng lên thất bại, Thích Thiếu Thương một phen ôm lấy y.
Cố Tích Triều nhìn Thích Thiếu Thương, cau mày nói:" Ngươi đang làm cái gì đây?"
Thích Thiếu Thương bình tĩnh nói:" Ngươi xem bộ dáng của ngươi đi đi không được rồi kìa, ta bất quá chỉ giúp ngươi một tay."
Cố Tích Triều hừ lạnh một tiếng:"Ngươi cho là do ai hại?"
Thích Thiếu Thương thản nhiên nói:"Ta không hề có bức ngươi làm bất cứ một chuyện gì, tất cả những chuyện này không phải đều do ngươi cam tâm tình nguyện làm sao?"
Cố Tích Triều cười lạnh nói:"Một khi đã như vậy, việc ta có đi được hay không không có quan hệ tới ngươi, ngươi còn không buông tay?"
Thích Thiếu Thương nói:"Chính là người mời ngươi uống rượu là ta, mếu ngươi say, ta phải có trách nhiệm chiếu cố ngươi."
Cố Tích Triều ngẩn ra, bỗng nhiên liền nở nụ cười, ngón tay nhẹ nhàng sát mũi, rồi lại đăm chiêu nói:"Làm bộ khoái có phải hay cảm thấy được phải quan tâm tới an nguy của người trong thiên hạ không, cho nên thường thích đem hai chữ chiếu cố nói ra bên miệng? Bất quá, hắn không có như ngươi cứ quấn lấy người là được."
Thích Thiếu Thương tâm niệm vừa động, truy vấn:" Hắn là ai vậy?"
Cố Tích Triều nghiêng đầu cười, mắt sóng lân lân,lưu quang tràn đầy, y hướng Thích Thiếu Thương ngoắc ngón tay, Thích Thiếu Thương nửa tin nửa ngờ đưa lỗ tai lại:"Ta không nói cho ngươi biết."
Những lời này Cố Tích Triều nói rất là nhẹ, khẽ giống như một trận gió nhẹ lướt qua lỗ tai, vừa ngứa vừa ấm áp. Kì thật Thích Thiếu Thương đã đoán ra được ra là ai, truy vấn bất quá là phản ứng theo bản năng, chính là nghe ý tứ của Cố Tích Triều, hắn rõ ràng là so sánh y ở cùng nam nhân kia, có điều còn cảm nhận yếu lược được người nọ thắng hắn một bậc, tưởng tượng như vậy, sắc mặt Thích Thiếu Thương tất nhiên không thể đẹp được.
Cố Tích Triều vừa thấy Thích Thiếu Thương đen mặt, ngược lại càng thêm vui vẻ cười lên, hơi lộ ra cái răng nhỏ trong suốt, có vẻ bất hảo mà lại khờ dại nói:"Ta không phải là gì của ngươi thì vì cái gì mà ta phải dựa để xem sắc mặt của ngươi."
Thấy Thích Thiếu Thương tiếp tục trầm mặc, Cố Tích Triều chẳng hề để ý nói:"Nghe hắn nói, cừu nhân của ta đầy dẫy, nhìn bộ dạng hận không thể làm gì ta của ngươi, xem ra ngươi cũng vậy trong số những kẻ đó, cũng không khác nhau lắm. Dù sao nhiều nợ cũng không lo, nhiều hơn một người cũng chẳng sao."
Nói tới đây, Cố Tích Triều vỗ bàn tay, cười nói:"Đợi ta trở về nói chuyện có thêm một vị cho cừu nhân đầu gỗ của ta biết, chắc hẳn sắc mặt của hắn nhất định là rất thú vị."
Thích Thiếu Thương nhìn chằm chằm đôi môi hé ra hợp lại của Cố Tích Triều, màu san hô, bán trong suốt, thủy nhuận phong trạch giống như đóa hoa mới trải qua lễ rủa tội của mưa. Vẫn luôn nói về nam nhân khác, nếu như nói như vậy, không bằng làm cho y cái gì cũng không nói lên lời.
Chính lúc tâm tình của Cố Tích Triều đang tốt, đột nhiên phát hiện trong nháy mắt gương mặt phóng đại của Thích Thiếu Thương tiến tới gần, hai ngươi lúc đó đã rất gần nhau. Sau bờ môi lạnh lẽo của mình cảm thấy được sự mềm mại mà nhiệt hỏa áp lại, y giật mình mở to hai mắt, lại vẫn không thấy rõ bộ dạng của nam nhân, chỉ có thể tiếng tim đập của hắn cấp bách như tiếng trống.
Cố Tích Triều bị chiếc lưỡi hỏa nhiệt của Thích Thiếu Thương khiến cho ngả về phía sau, có cảm giác sắp hít thở không thông, làm cho trong mắt y xuất hiện một mảng tối đen, y lần đầu tiên có ý niệm trốn không thoát ở trong đầu, giống như người bị ngã vào nước, vô luận giãy giụa thế nào cũng chạy không thoát khỏi đỉnh vận mệnh. Để ý thức từ từ mơ hồ, cuối cùng chìm dần vào trong bóng tối, y đối với chính mình nói, vô luận có đuổi tới chân trời góc bể, cũng nhất định phải giết người nam nhân này.
Cố Tích Triều hơi nghiêng đầu, vẻ mặt mê muội giống như hài tử chưa hiểu rõ sự đời, bỗng nhiên, y đứng lên lạnh lùng nói một câu:"Không hiểu gì cả" – Nói xong liền vung tay áo, xoay người rời đi.
Thích Thiếu Thương lần thứ ba bắt được cổ tay Cố Tích Triều, nghiến răng nghiến lợi nói:"Ngươi cuối cùng là như thế nào, một câu không thuận ý ngươi, ngươi liền muốn đi."
Cố Tích Triều chậm rãi xoay người lại, ngẩng cái cằm lên chua ngoa nói:"Ta rượu cũng đã uống, thức ăn cũng đã ăn, thế là đã nể mặt mũi của ngươi lắm rồi, hiện tại ta phải về, thỉnh các hạ buông tay ta ra."
Thích Thiếu Thương cuối cùng cũng giận đến tái cả mặt:"Ta không muốn ngươi chỉ vì chút mặt mũi này."
Cố Tích Triều cười lạnh nói:"Vậy thì ngươi muốn cái gì? Ta, tiền thì không có, mà cho dù là có thì có chết cũng không cho ngươi."
Thích Thiếu Thương chọn mi nhìn nụ cười lạnh của Cố Tích Triều, bỗng nhiên phát hiện, hắn muốn đến gần được người y, chiếm giữ y, thì chỉ có thái độ nho nhã lễ độ thì không thể nào chiếm được. Cố Tích Triều bây giờ cũng không phải dễ đối phó, y kiêu ngạo, thông minh, tùy hứng tàn nhẫn, muốn có được gì từ trên người y, chỉ có thể hãm hại lừa gạt. Lừa gạt, nghĩ tới đây, Thích Thiếu Thương nở nụ cười, cười đến cạn, nhưng lại không có thâm ý, hắn ôm qua vò rượu trên bàn, ôm đồm nói:"Cùng ta uống xong vò rượu này, ta sẽ thả ngươi đi."
Cố Tích Triều liếc Thích Thiếu Thương, khóe miệng tựa tiếu phi tiếu, y chưa bao giờ để ý ngươi khác có bỏ qua cho y hay không, nên lúc y giết người mới không do dự. Thích Thiếu Thương nhìn Cố Tích Triều mấp máy môi, ánh mắt sắc bén mà xơ xác tiêu điều, hắn biết người này đối với mình đã nổi dậy sát ý rồi, nhưng hắn vẫn hào sảng cười nói:"Ngươi chẳng qua chỉ là một thư sinh, cái gì mà nhất biểu nhân tài, khí khái bất phàm, nhưng thấy rượu thì lại sợ không uống được. Ngươi không cần miễn cưỡng chính mình, chỉ cần làm bộ dạng nhấp qua là được rồi. Coi như ngươi theo giúp ta uống rượu. Nếu ta uống ba ngụm thì ngươi cạn một hơi."
“Không cần." Cố Tích Triều nói xong, đoạt ngay vò rượu từ trong tay của Thích Thiếu Thương, liền ngửa đầu há to miệng một lần, rượu chưa uống hết liền tự chảy xuống khóe miệng, y dùng ống tay áo lau qua, sau đó lại đem vò rượu đưa lại cho Thích Thiếu Thương.
Trong lòng y hiểu được, biện pháp tốt nhất, trực tiếp nhất để thoát thân là giết người này, hoặc là làm cho hắn mất đi ý thức cũng được, cùng hắn uống rượu thế này là lựa chọn xấu nhất. Chính là cho dù hiểu được, nhưng y vẫn cứ chọn việc uống rượu, cho dù hậu quả có nghiêm trọng như thế nào, chính là y nghĩ mình không thể yếu thế trước mặt người này, không biết tại sao, y cảm thấy được vô luận thế nào, chỉ có người này là không được.
Vì vậy, hai người ngươi tới ta đi không dưới vài hiệp, vò rượu nhanh chóng chỉ còn thấy đá. Cố Tích Triều nâng một tay đã cảm thấy vò rượu trống không, một bên cổ tay vẫn bị Thích Thiếu Thương cầm, giơ lên trước mặt hắn:"Ngươi còn muốn nắm tới khi nào nữa?"
Thích Thiếu Thương lúc này rõ ràng là đã buông y ra. Cố Tích Triều hai tay chống đỡ xuống bàn, khinh khẽ lắc đầu, cảm thấy được thanh tỉnh đôi chút, sau đó bắt đầu tập tễnh đi ra ngoài. Đi chưa được mấy bước liền đụng vào góc bàn, muốn đá cái bàn đi, thì kết quả lại thành đá ghế, đầu gối đau buốt, giống như là bị nhũn ra vậy đi lại không nổi, đứng thì như không có sức lực để chống đỡ cơ thể, Thích Thiếu Thương sớm đã tính toán tới, ở khoảng khắc y té ngã mà đỡ lấy thân mình mềm mại của y.
Cố Tích Triều nằm ở trong lòng ngực của Thích Thiếu Thương, xa xa một ngón tay đặt lên đàn, cười đắc ý:"Tửu lượng của ta không phải là không tốt đi?"
“Đúng là vậy, tửu lượng của công tử rất cao, tại hạ xin bái phục."Thích Thiếu Thương một lời đáp.
“Vậy là tốt rồi."Cố Tích Triều vừa nói vừa dựa vào bả vai của Thích Thiếu Thương để đứng lên. Toàn thân nặng nề như không có xương cốt chống đỡ, nhuyễn thành một khối, không thể nào đứng dậy được. Thích Thiếu Thương cảm thấy được chính mình tựa như đang bế một con miêu không an phận. Y ở trong ngực mình cọ tới cọ lui, sự mềm mại giống như lông chim sinh ra ở hàm dưới của hắn, khiến tâm hắn ngứa ngáy.
Rốt cục, không hiểu sau lần thứ bao nhiêu Cố Tích Triều đứng lên thất bại, Thích Thiếu Thương một phen ôm lấy y.
Cố Tích Triều nhìn Thích Thiếu Thương, cau mày nói:" Ngươi đang làm cái gì đây?"
Thích Thiếu Thương bình tĩnh nói:" Ngươi xem bộ dáng của ngươi đi đi không được rồi kìa, ta bất quá chỉ giúp ngươi một tay."
Cố Tích Triều hừ lạnh một tiếng:"Ngươi cho là do ai hại?"
Thích Thiếu Thương thản nhiên nói:"Ta không hề có bức ngươi làm bất cứ một chuyện gì, tất cả những chuyện này không phải đều do ngươi cam tâm tình nguyện làm sao?"
Cố Tích Triều cười lạnh nói:"Một khi đã như vậy, việc ta có đi được hay không không có quan hệ tới ngươi, ngươi còn không buông tay?"
Thích Thiếu Thương nói:"Chính là người mời ngươi uống rượu là ta, mếu ngươi say, ta phải có trách nhiệm chiếu cố ngươi."
Cố Tích Triều ngẩn ra, bỗng nhiên liền nở nụ cười, ngón tay nhẹ nhàng sát mũi, rồi lại đăm chiêu nói:"Làm bộ khoái có phải hay cảm thấy được phải quan tâm tới an nguy của người trong thiên hạ không, cho nên thường thích đem hai chữ chiếu cố nói ra bên miệng? Bất quá, hắn không có như ngươi cứ quấn lấy người là được."
Thích Thiếu Thương tâm niệm vừa động, truy vấn:" Hắn là ai vậy?"
Cố Tích Triều nghiêng đầu cười, mắt sóng lân lân,lưu quang tràn đầy, y hướng Thích Thiếu Thương ngoắc ngón tay, Thích Thiếu Thương nửa tin nửa ngờ đưa lỗ tai lại:"Ta không nói cho ngươi biết."
Những lời này Cố Tích Triều nói rất là nhẹ, khẽ giống như một trận gió nhẹ lướt qua lỗ tai, vừa ngứa vừa ấm áp. Kì thật Thích Thiếu Thương đã đoán ra được ra là ai, truy vấn bất quá là phản ứng theo bản năng, chính là nghe ý tứ của Cố Tích Triều, hắn rõ ràng là so sánh y ở cùng nam nhân kia, có điều còn cảm nhận yếu lược được người nọ thắng hắn một bậc, tưởng tượng như vậy, sắc mặt Thích Thiếu Thương tất nhiên không thể đẹp được.
Cố Tích Triều vừa thấy Thích Thiếu Thương đen mặt, ngược lại càng thêm vui vẻ cười lên, hơi lộ ra cái răng nhỏ trong suốt, có vẻ bất hảo mà lại khờ dại nói:"Ta không phải là gì của ngươi thì vì cái gì mà ta phải dựa để xem sắc mặt của ngươi."
Thấy Thích Thiếu Thương tiếp tục trầm mặc, Cố Tích Triều chẳng hề để ý nói:"Nghe hắn nói, cừu nhân của ta đầy dẫy, nhìn bộ dạng hận không thể làm gì ta của ngươi, xem ra ngươi cũng vậy trong số những kẻ đó, cũng không khác nhau lắm. Dù sao nhiều nợ cũng không lo, nhiều hơn một người cũng chẳng sao."
Nói tới đây, Cố Tích Triều vỗ bàn tay, cười nói:"Đợi ta trở về nói chuyện có thêm một vị cho cừu nhân đầu gỗ của ta biết, chắc hẳn sắc mặt của hắn nhất định là rất thú vị."
Thích Thiếu Thương nhìn chằm chằm đôi môi hé ra hợp lại của Cố Tích Triều, màu san hô, bán trong suốt, thủy nhuận phong trạch giống như đóa hoa mới trải qua lễ rủa tội của mưa. Vẫn luôn nói về nam nhân khác, nếu như nói như vậy, không bằng làm cho y cái gì cũng không nói lên lời.
Chính lúc tâm tình của Cố Tích Triều đang tốt, đột nhiên phát hiện trong nháy mắt gương mặt phóng đại của Thích Thiếu Thương tiến tới gần, hai ngươi lúc đó đã rất gần nhau. Sau bờ môi lạnh lẽo của mình cảm thấy được sự mềm mại mà nhiệt hỏa áp lại, y giật mình mở to hai mắt, lại vẫn không thấy rõ bộ dạng của nam nhân, chỉ có thể tiếng tim đập của hắn cấp bách như tiếng trống.
Cố Tích Triều bị chiếc lưỡi hỏa nhiệt của Thích Thiếu Thương khiến cho ngả về phía sau, có cảm giác sắp hít thở không thông, làm cho trong mắt y xuất hiện một mảng tối đen, y lần đầu tiên có ý niệm trốn không thoát ở trong đầu, giống như người bị ngã vào nước, vô luận giãy giụa thế nào cũng chạy không thoát khỏi đỉnh vận mệnh. Để ý thức từ từ mơ hồ, cuối cùng chìm dần vào trong bóng tối, y đối với chính mình nói, vô luận có đuổi tới chân trời góc bể, cũng nhất định phải giết người nam nhân này.
Tác giả :
Lộ Tiểu Tuyến