Thị Vệ Sinh Bánh Bao
Chương 61: Phiên ngoại của Tiểu Thất Sinh hài tử vì ngươi 1
Rét đậm, bãi cát vàng nhìn không thấy điểm dừng, lác đác vài căn nhà cũ, cảnh tượng tan hoang tiêu điều, đây là nơi giao dịch của Trung Nguyên và ngoại quốc, dù trong cảnh tự do thoải mái không người quản thúc, nhưng cuộc sống mỗi gia đình đều là khổ không nói nổi, rất nhiều người rời khỏi đây đến Trung Nguyên kiếm sống, nhưng hơn nửa lại mất mạng nơi đất khách. Không có đủ nước và thức ăn, cũng không có vật che thân che lạnh chắn nóng.
Khách điếm Bát Phương, là khách điếm duy nhất ở đây, được xây dựng trên sườn cao, bên ngoài treo đèn lồng đỏ cực kì bắt mắt, lầu hai tầng, phía sau có tiểu viện, tốt hơn những căn phòng gió lùa biết bao nhiêu. Khi đến gần, khách điếm nào cũng có tiếng uống rượu ồn ào vang ra.
Vừa đặt chân vào khách điếm, đại sảnh vốn đang ồn ào đột nhiên im lặng, không có nhiều người, chỉ khoảng mười mấy, ánh mắt đồng loạt hướng về phía người khách vừa vào cửa. Y phục đen, bên ngoài là áo khoác xám và khăn choàng cùng màu, để tránh bão cát và gió lạnh, gần như che kín hết cả khuôn mặt, nhưng thứ khiến người khác chú ý nhất là thứ hắn đeo ngang hông, tuy đã dùng vải bao kín, nhưng người tinh mắt nhìn vẫn biết ngay là kiếm. Đây là người giang hồ!
Bà chủ khách điếm vốn đang cười lẳng lơ với các nam tử cao to thấy khách đến, lắc hông đi đến, cười nụ cười tự cho là hoàn mỹ: “Ô, khách quan, đến nghỉ chân hay đặt phòng?"
Người kia lùi lại một bước, kéo kéo dây cương ngựa, ngữ khí rất ôn hòa: “Làm phiền bà chủ gọi tiểu nhị giúp tại hạ cho ngựa ăn, ngựa của tại hạ đã lâu chưa được uống nước rồi."
“Có ngay." Bà chủ õng ẹo quay ra phía sau gọi: “Đán Hổ, đến cho ngựa của vị khách quan này ăn, phải cho đủ nước và cỏ khô!"
Một nam tử cao to đi đến cười hiền một cái, dắt ngựa ra chuồng ngựa, người kia gật đầu, sau đó bước thẳng vào khách điếm, ngồi xuống một bàn trong góc, nhìn lướt qua thực đơn treo trên tường, nói với bà chủ đi theo sau: “Một đĩa thịt, ớt xào khô, năm cái màn thầu, một bình rượu, làm phiền."
Không nói thừa một chứ, bà chủ õng ẹo lườm hắn một cái, giậm chân đi vào nhà bếp.
Đều là những món đơn giản, được đưa lên rất nhanh, người kia tháo khăn choàng trên cổ xuống, để lộ khuôn mặt ôn hòa, lão bản nương lập tức nhìn chằm chằm. Ở nơi hẻo lánh này cả năm không thấy được mấy người vùng khác đến, đều là những nam tử thô tục bị gió cát ăn mòn, làn da cực khổ bảo dưỡng đủ mọi cách của bà ta cũng chỉ miễn cưỡng xem như so được với hắn. Ánh mắt ôn hòa, mũi cao môi hồng, so với những kẻ mày rậm miệng rộng ở đây, quả thật là như một bức tranh.
Đám nam nhân kia thấy hào quang của bọn họ bị người này giành hết, ngẫm kĩ lại quả thật mình không so được với người ta, lập tức sinh lòng oán hận, miệng không ngậm được. Một người nói: “Công tử trẻ tuổi ở đâu đến thế này, ăn bữa cơm cũng nho nho nhã nhã, có khi nào là đàn bà cải trang không?" người khác nói: “Bà chủ đừng có câu dẫn người khác trước mặt phu quân chứ, với thân hình của hắn, chắc chắn không thỏa mãn được bà đâu! Ha ha ha…"
Đối với những lời thế này, bà chủ chỉ vờ giận dữ mắng bọn họ vài câu, sau đó lại dời mắt sang người kia, thấy hắn không hề phản ứng, không khỏi thầm khinh miệt, thì ra cũng chỉ là một tên nhát gan, bị người khác chế nhạo cũng không dám phản kháng! Không khỏi mất hứng thú với hắn.
Có những người vĩnh viễn không hiểu được đạo lý thấy đủ thì ngưng, thấy người kia không dám nói lại, đám nam nhân kia kia lại càng suồng sã, dùng những câu thô tục châm chọc người kia, có người đưa mắt nhìn sang, cười bắt một con bò cạp trong khe tường ra, loại bò cạp này rất phổ biến ở đây, to nhưng rất ít độc, bọn họ lớn gan có thể tùy ý bắt lấy, nhưng người Trung Nguyên lại không biết, vài người nói nhỏ: “Dọa hắn một chút, xem hắn có xón ra quần không, ha ha ha…"
Để bò cạp từ từ bò qua sợ hiệu quả không lớn, vài người hợp ý, ác ý vứt sang chỗ người đang gắp thịt, còn kêu to lên: “A… Có bò cạp độc!"
Con bò cạp nhe nanh múa vuốt bay đến góc tường, mục tiêu chính là khuôn mặt khiến người khác đố kị kia, nhưng người kia vẫn không lo không hoảng, bình thản bỏ miếng thịt vừa gắp vào miệng, lũ người kia cười thầm, chẳng lẽ tên này sợ đến cứng người rồi sao, thật vô dụng!
Ngay khắc sau, bàn tay cầm đũa nâng nhẹ lên, một chiếc đũa đâm xuyên qua con bò cạp biến mất khỏi tầm mắt mọi người, tốc độ liếc mắt còn không nhanh bằng tốc độ chiếc đũa bay, mọi người vô thức tìm kiếm chiếc đũa đã biến mất, nhưng lại thấy nam nhân vừa bắt bò cạp dựa trên tường, sắc mặt trắng bệch, “Này, chẳng lẽ ngươi sợ cứng người rồi sao? Thật vô dụng!"
Đại hán kia không lên tiếng, thân thể cứng còng dời ra một chút, sau đó ngã phệch xuống, hắn ngã xuống, mọi người mới thấy rõ, ở vị trí vành tai hắn khi nãy, có treo một con bò cạp, sao lại nói là treo, vì một bên càng của nó bị đầu nhọn còn lại của chiếc đũa găm trên tường, không thể giãy ra được. Cây đũa kia thì gần như nát vụn, chỉ để lại mạng con bò cạp cảnh cáo bọn họ sao? Mồ hôi lạnh tuôn ra, kẻ sợ phiền phức đã âm thầm rời đi, những kẻ còn lại cũng không dám nói thêm gì, bọn họ không trêu được người Trung Nguyên này.
Bà chủ há hốc mồm sửng sờ, ánh sáng đã tắt trong mắt lại sáng lên, ánh mắt nhìn theo hắn cũng mang theo vẻ mê hoặc, bất ngờ ông chủ ở phía sau khụ một tiếng, bà chủ quay lại trừng hắn một cái, tên xúi quẩy, lão nương còn chưa làm gì quá đáng, cùng lắm thì ý tứ một chút không nhìn nữa là được!
Đưa tay lấy một đôi đũa khác trong rổ đũa, Ảnh Thất tiếp tục bình thản ăn cơm. Không sai, hắn chính là Ảnh Thất đã mất tích từ Thiên Hạ Đệ Nhất Bảo mấy tháng trước, nghe nói hắn mất tích còn gây ra một trận rối loạn, nhưng lại yên ắng xuống rất nhanh. Hôm đó sau khi từ biệt Thập Thất, hắn đi thẳng về hướng tây, trên đường tránh khỏi vô số nhân mã của Ân Giới. Trong lòng hắn không có lo sợ, chỉ có bất đắc dĩ và một chút ý hận, hắn sống hơn hai mươi năm, chưa từng thích người nào, thế mà lại bị Ân Giới cưỡng ép tạo thành quan hệ như thế, hắn chỉ muốn bỏ trốn, Ân Giới lại gióng trống khua chiêng tìm hắn, rốt cuộc hắn muốn làm gì?
Ăn xong hai cái màn thầu thì không muốn ăn nữa, Ảnh Thất đi tới trước quầy gọi ông chủ đặt một gian phòng, đã nửa tháng không được nghỉ ngơi, hôm nay phải ngủ một giấc no.
Vào đêm, gió lớn gào thét trên sa mạc, Ảnh Thất nắm thật chặc tấm chăn mỏng, nghĩ tới những chuyện trước khi lên đường, tiệc đầy tháng của Bảo Bảo, mình cố ý chờ đến ngày hôm đó, tuy có thể không được nhìn thấy Bảo Bảo lớn lên, nhưng nghĩ đến nó, nụ cười hạnh phúc của Thập Thất và chủ tử, thì đã đủ rồi. Nhắm mắt lại, vứt bỏ những suy nghĩ phức tạp, ép mình ngủ.
Từ cầu thang gỗ truyền đến tiếng chân cố ý bước nhẹ, Ảnh Thất mở mắt ra, cười lạnh, nếu là tiếng chân bình thường thì còn có thể là khách đến nghỉ trọ, rón ra rón rén thế này, là vì ban ngày hắn đe dọa chưa đủ sao?
Người đến chính là các đại hán bị cây đũa một Ảnh Thất dọa cứng người, tuy khi đó rất sợ, nhưng càng nghĩ càng uất ức, muốn đến tìm kẻ đó giải hận, ngày thường bọn họ làm càn không ít, trong tay có không ít thuốc, muốn bỏ thuốc tên tiểu tử kia, dám phá hỏng uy phong của hắn.
Thứ mê hương hạ cấp được thổi vào gian phòng của Ảnh Thất, Ảnh Thất nhét gối đầu vào chăn bao lại, xuống giường dùng khăn vải che mặt lại nhảy lên thanh xà, nhìn những bóng người lén lén lút lút kia mò vào, phóng thẳng đến giường, trong tay còn đang cầm thứ gì đó. Nơi thiếu ánh sáng, thấy chăn trên giường phồng lên, tàn độc hô một tiếng: “Đánh!"
Mấy cây côn cùng đập xuống, vừa đánh vừa hô: “Đánh mạnh vào, cho tiểu tử nhà ngươi biết sự lợi hại của chúng ta! Dám hù dọa bọn ta, đánh chết ngươi!"
Ảnh Thất lắc đầu, thấy bọn họ liều mạng đánh, không chút nương tay, vừa giận dữ vừa buồn cười, nhưng không lên tiếng, chờ bọn họ đánh mệt, phát hiện thấy không ổn, nói nhỏ: “Này nghe ta nói, sao có vẻ khác thường?"
Kẻ khác nói: “Không phải đánh chết rồi chứ, không phải võ công của hắn rất lợi hại sao, mới đánh vài cái đã chết rồi?"
“Chết thì chết, hả giận là được! Nhưng mà, quả thật là có hơi khác thường!" Một đại hán có khuôn mặt dữ tợn quát to, vung tay nhấc chăn lên. Tấm chăn đó đã sớm bị đánh bung ruột bông khắp nơi, rách nát không còn gì nữa, được nhấc lên, bên dưới là cái gối đầu đã bị đánh xẹp: “Mẹ nó, bị lừa rồi!"
Ảnh Thất lẳng lặng thả người xuống phía sau bọn chúng, trầm giọng nói: “Không sai, bị lừa rồi, nếu các ngươi thích nơi này, vậy ở lại đây một đêm đi." Không đợi bọn chúng phản ứng lại, lập tức vung tay điểm huyệt bọn chúng. Cả đám người đứng cứng người trước giường, Ảnh Thất nhảy ra cửa sổ, những tranh chấp thế này, không muốn quan tâm. Mình tiếp tục đi thôi.
Tối hôm đó, người trọ lại đó đều nghe thấy tiếng ngựa hí, sau đó là tiếng vó ngựa đi xa. Giữa bóng đêm, là ai đứng hiu quạnh trong gió nhìn hắn đi xa…
Nếu còn đi về phía tây sẽ ra khỏi biên giới, Ảnh Thất giục ngựa sang phía bắc, dừng chân ở một khách điếm cũ kĩ. Nơi này tuy có đông người hơn, nhưng lại có vẻ thê lương hơn, màn thầu bằng bột khoai, đã hơi chuyển màu đen, Ảnh Thất cũng không để tâm, mua một ít làm lương khô, còn thêm thịt khô, và một bát mì, ngồi xuống ăn.
Mấy bàn bên cạnh có lẽ là thương nhân, đang bàn luận chuyện mua bán, và những thứ đã gặp trên đường: “… Tuy khách điếm Bát Phương vốn chẳng mấy thái bình, nhưng chưa từng xảy ra chuyện kinh khủng thế này, nghe nói những người đó chết cực kì thê thảm, cả gian phòng đẫm máu, người ta đồn là do La Sát làm, con người ai lại xé thi thể thành như thế…"
Khách điếm Bát Phương? Ảnh Thất ngẩn người, những người bàn bên còn đang nói: “Không phải là gian phòng đó vốn của một người giang hồ sao? Người chết rồi hắn lại thất tung, tám phần là do hắn làm!"
Sắc mặt Ảnh Thất sầm xuống, ai giết người sau khi hắn đi? Vội đẩy bát mì đi, Ảnh Thất xách lương khô lên ngựa, hắn không thể không ngẫm kĩ lại xem mình bị lộ tung tích từ khi nào… Hắn cứ nghĩ… Mình đã thoát khỏi lòng bàn tay kẻ đó…
Đến một khu rừng hoang, Ảnh Thất dừng ngựa, giọng nói đã không còn ôn hòa: “Ngươi muốn theo đến khi nào? Ra đây."
Phía sau có bóng tím lướt qua, có người đứng sau lưng hắn, Ảnh Thất phản xạ vung tay đánh tới, nhưng bị ghì chặt xuống lưng ngựa, thậm chí không thể xuống ngựa bỏ chạy. Người phía sau dùng lực mạnh như muốn siết hắn vào máu thịt mình, trói chặt hắn trong lòng, giọng nói gần như khiến hắn gặp ác mộng vang lên bên tai: “Ta từng nói, nhất định sẽ mang ngươi về cạnh ta. Nếu ngươi dám chạy, thì cho dù là chân trời góc biển ta cũng sẽ bắt ngươi trở về."
********************* hồi ức *********************
“Soạt…" Một chậu nước muối đổ ập xuống, người đã hôn mê không biết bao lâu đau đớn tỉnh lại, mở mắt ra, vẫn là tên ma giáo vẻ mặt dữ tợn tay cầm đủ các loại hình cụ.
Người kia thấy hắn đã tỉnh, cười gằn quật thêm một roi lên thân thể đã rách bươm, miệng không ngớt lời: “Khí phách lắm, nhưng danh hiệu Đồ Tể Lưu Tam của ta cũng không phải hữu danh vô thực, yên tâm, tình trạng hiện tại của ngươi còn chưa đủ thảm, cung chủ thấy rồi nhất định sẽ trách tội ta, ha ha! Chờ xem ngươi kêu cha gọi mẹ đi!"
Ảnh Thất thậm chí không liếc mắt nhìn hắn, bọn chúng phí công tra khảo thế này, hẳn là bọn chủ tử an toàn, mấy ngày trước nghe bọn chúng vô ý nói ra trong số người bị bắt có một chạy thoát, bây giờ nhà tù lớn như vậy chỉ giam một mình mình, cho dù là tương lai sống chết không rõ, nhưng lo lắng trong lòng cũng giảm xuống không ít.
Lưu Tam thấy người trước mắt không hề để ý đến mình, thông thường người khác vào tay hắn đã sớm khóc lóc xin tha, lửa giận không khỏi xông thẳng lên đỉnh đầu, khiến hắn muốn hành hạ cho kẻ này đau đớn cầu xin. Vứt cây roi ướt máu trong tay xuống, ánh mắt Lưu Tam chuyển đến bồn than đỏ rực trong góc phòng, vừa đi đến gần, đã có cảm giác hơi nóng ập vào người, hắn khép mắt hưởng thụ, cười nói không mấy tử tế: “Sắt nung quả là thứ tốt, cho dù là hán tử cương ngạnh đến mấy, chỉ cần nó dính vào, cốt cách kiên cường gì đó đều phải tránh sang một bên, ngươi nói xem nếu thứ này đóng vào thứ yếu đuối nhất trên người ngươi, sẽ sảng khoái đến thế nào ha ha ha…"
Cùng lắm là chết, Ảnh Thất cắn chặt răng.
Lưu Tam cầm thanh sắt nung đứng trước mặt Ảnh Thất, cợt nhả đi vòng trước mặt hắn: “Đừng sợ, cung chủ đã nói rồi, giữ lại mạng của ngươi, nếu ta không cẩn thận đóng lên, mạng của ngươi coi như xong, ta chỉ đóng vài cái lên nơi không chí mạng của ngươi, nhé?"
Cảm giác được nguồn nhiệt càng lúc càng gần, Ảnh Thất nhắm mắt lại, Lưu Tâm đang đắc ý, đột nhiên xa xa có tiếng cửa sắt mở ra, có tiếng gọi “Cung chủ". Lưu Tam vội quăng thanh sắt vào lại bồn than, cúi người nghênh đón Ân Giới đến.
Ân Giới mặc toàn một màu tím, tuy không hề thua kém hoa khôi trong thanh lâu, nhưng người ở đây không một kẻ nào dám có ý dâm tà, thậm chí còn không dám ngẩng đầu. Thong dong đi tới trước nơi người máu bị treo, đánh giá một chút, cảm thấy rất vừa ý: “Lưu Tam, cũng không tệ, tay nghề không bị kém đi chút nào, ngươi lui xuống trước đi."
Lưu Tam vâng vâng dạ dạ tuân lệnh lui xuống.
Nhấc chiếc cằm ướt máu lên, Ân Giới nhìn thẳng vào đôi mắt chỉ có kiên định, than thở: “Bản cung chủ quên mất, tử sĩ các ngươi đều từng trải qua đau đớn người thường không thể biết được, những thứ này vốn chẳng để vào mắt. Không sợ chết, cứ như vậy, bản cung chủ thật sự là không làm gì ngươi được. Có điều, mấy ngày nay bản cung chủ nghĩ ra một phương pháp tra tấn mới, không chừng sẽ có hiệu quả đó~ Định lấy ngươi làm người thử nghiệm đầu tiên, có sợ không?"
Đúng như trong dự đoán, không được trả lời. Ân Giới đi, Lưu Tam không tiếp tục, cũng không có ai trở lại tiếp tục tra tấn, vào lúc Ảnh Thất bắt đầu lo lắng vì không biết bên ngoài có chuyện gì, Ân Giới mang tin chủ tử đã về Thiên Hạ Đệ Nhất Bảo đến, nếu chủ tử đã về, vậy là đã mời được Cốc thần y rồi? Không cho hắn thời gian suy nghĩ, không biết vì sao đột nhiên Ân Giới phát cuồng, quật hắn mấy roi, sau đó gọi người tháo xích cho hắn, mang vào một căn phòng có mùi phấn nhàn nhạt.
Bị vứt vào bồn tắm bốc khói, Ảnh Thất còn chưa hiểu ra được Ân Giới muốn làm gì, thì đã bị đau đớn ập đến khiến bản thân không nghĩ gì được nữa, trong nước có thuốc, toàn bộ xâm nhập vào thân thể đã kín vết thương, Ảnh Thất đau đến run rẩy, tiếng rên rỉ không thể kiềm được nữa dồn trong cổ họng.
Cửa phòng đóng chặt, Ân Giới nhàn nhã đứng cạnh bồn nước, ngón tay thon dài trắng như ngọc vẽ trên mặt nước, giọng nói mang theo vẻ đắc chí: “Trong nước này là thuốc trị thương thượng hạng, vì ngươi, bản cung chủ bỏ không ít công sức, vết thương trên người ngươi sẽ khép miệng rất nhanh, chỉ có điều, chỉ chữa ngọn không chữa gốc đâu~ Muốn bỏ trốn, không có nội lực làm sao được! Chờ ngươi khỏe rồi, bản cung chủ và ngươi cùng lên chiếc giường lớn bên kia chơi đùa~"
Ảnh Thất đau đến mất ý thức, hoàn toàn không hiểu lời hắn nói, nội lực của hắn bị phong tỏa, chỉ có thể cắn răng chịu đựng cảm giác đau đớn đến cùng cực này.
Không biết qua bao lâu, hắn mơ màng bị bế lên giường, có người bôi thứ gì lên người hắn, cuối cùng bị gói lại. Đến lần mở mắt tiếp theo, thì nhìn thấy hoa văn trạm trổ trên đầu giường, Ảnh Thất muốn ngồi dậy, nhưng hai tay bị trói trên đầu giường, cả người không có chút sức lực, Ảnh Thất thầm lo lắng, hắn có thể cảm giác được thân thể mình hoàn toàn trần trụi bên dưới lớp chăn, cảm giác đau đớn khiến mình gần như ngất xỉu không biết đã biến mất từ khi nào, Ân Giới lại muốn làm gì?
“Tỉnh rồi?" Một giọng nói vang vào từ bên ngoài, hương thơm thức ăn bay vào, bao tử đã mấy ngày không được ăn uống lập tức mất khống chế kêu to lên, nghe thấy tiếng cười không chút che giấu của người nào đó, Ảnh Thất chỉ muốn đâm đầu vào thành giường. Ân Giới cười đủ rồi, bưng khay đến bên giường, dụ dỗ: “Bánh trứng gà thịt xông khói, bánh bao ngon miệng, nấm kim châm nấu cay thơm ngào ngạt và rau xanh, điểm tâm của Nhất Phẩm Lâu quả thật không tệ, dậy ăn một chút?"
Ảnh Thất nhìn sang nơi khác, Ân Giới không giận, nói tiếp: “Ai, không biết đám nhân sĩ võ lâm các ngươi nghĩ thế nào, rơi vào tay đối thủ, chẳng lẽ không nên ăn ngon ngủ ngon sống mạnh khỏe cho đối thủ tức chết sao? Cho dù chúng không tức chết, cũng phải bảo đảm thể lực cho bản thân, tránh gặp phải cảnh khi có người đến cứu lại không có sức để chạy, nhiệm vụ của tử sĩ các ngươi là một lòng chờ chết khi bị bắt sao? Đúng không?"
Tuy không muốn thừa nhận, nhưng Ân Giới nói rất có lý: “Ngươi trói ta, làm sao ăn?" Cổ họng đã lâu không được làm ẩm cực kì khô nóng, khi nói chuyện có cảm giác đau đớn nhè nhẹ.
Đây xem như là câu đầu tiên sau một thời gian dài, không hiểu sao Ân Giới có chút hưng phấn, môi nhếch thành một độ cong đẹp mắt: “Không có tay cũng không sao, bản cung chủ có thể đút ngươi ăn, trước đây chưa có ai được phục vụ như thế, nên cảm thấy vinh hạnh."
Cảm tạ, thứ vinh hạnh này ta không dám nhận, nhưng bánh bao thơm lừng đã đưa đến bên miệng, Ảnh Thất vốn định quay đầu đi chợt nhìn thấy ánh mắt khiêu khích của Ân Giới, thầm nghĩ: mình quả thật không còn chút sức lực, cứ xem như để vượt qua lần tra tấn tiếp theo, không nên bỏ phí cơ hội này. Ảnh Thất chấp nhận khiêu chiến của Ân Giới, gặm cái bánh bao bên miệng một cái, ra sức nhai.
Nếu không phải trong tình huống này, đây có lẽ là một bữa điểm tâm rất ngon, Ân đại cung chủ phục vụ rất chu đáo, ăn xong còn dùng khăn lau miệng cho Ảnh Thất, được Ảnh Thất lườm một cái. Ân Giới cười cực kì thâm sâu, ăn no rồi mới có sức, lúc nãy bản cung chủ hầu hạ ngươi, một lát nữa đến ngươi hầu hạ bản cung chủ, oa ha ha ha~
Khi Ân Giới đưa tay cởi áo ngoài, Ảnh Thất còn chưa nhận thức được hắn đang làm gì, khi đôi tay nào đó lật chăn lên sờ soạng trên ngực mình, cuối cùng hắn cũng có chút mất bình tĩnh, “Ngươi định làm gì?"
Ngón tay Ân Giới quét qua điểm hồng hồng trên bộ ngực trần, đến lúc nó mất khống chế đứng thẳng dậy, mới cười nói: “Làm gì? Chẳng lẽ trước đây ngươi chưa từng làm chuyện này sao? Cho dù chưa từng cùng nam nhân, nhưng nữ nhân hẳn là có chứ, hiện tại bản cung chủ muốn làm chuyện ngươi làm với bọn họ đó~"
Ảnh Thất thật không dám tin vào tai mình, tuy hắn không bài xích chuyện hoan ái giữa nam nhân, như chủ tử và Ảnh Thất, bản thân hoàn toàn không cảm thấy trái luân thường, nhưng, không có nghĩa hắn có thể chấp nhận để một nam nhân làm gì mình, hơn nữa còn là một ma đầu. “Ngươi dám! Dừng tay cho ta."
“Sao lại không dám? Đây chính là hình phạt bản cung chủ nghĩ ra, khiến ngươi dục tiên dục tử rồi lại không được giải phóng, xem ngươi có cầu xin tha không, nói cho ngươi biết, lần trước nếu không phải có người đến phá rối, bản cung chủ đã ăn được tiểu thị vệ kia rồi, nhưng, ngươi cũng không tệ, đừng để bản cung chủ thật vọng quá nha~" Ân Giới nói ra kế hoạch mình dự tính đã lâu, hung hăng ngắt điểm hồng hồng nào đó một cái, vừa ý nhìn Ảnh Thất thở càng lúc càng gấp.
Ảnh Thất hoàn toàn là vì giận, mắt mở trừng trừng nhìn Ân Giới mở một chiếc hộp đã chuẩn bị từ trước để trên đầu giường, lấy một nút vải mềm ra, nhét vào miệng Ảnh Thất, không chỉ tăng thêm chút tình thú, mà còn có thể ngăn hắn cắn lưỡi tự sát. Ảnh Thất nói không ra lời, tức giận đến hai mắt đỏ bừng, miệng kêu ư ư. Ân Giới vỗ vỗ bộ ngực phập phồng của hắn, an ủi: “Đừng vội, bản cung chu còn chưa bắt đầu đâu! Vì ngươi, bản cung chủ đã chuẩn bị rất nhiều dụng cụ, dự định dùng từng món cho ngươi, bảo đảm ngươi thích đến không nói được ra lời!"
Đè đôi chân đang cố gắng vùng vẫy lại, Ân Giới trói hắn lại thành một tư thế cực kì nhục nhã, hai chân mở rộng, nơi riêng tư hiện ra hoàn toàn trước mắt hắn, không chỉ là vòng eo rắn chắc mà mềm dẻo, đôi chân gồng căng, nơi tượng trưng nam tính ngủ yên trong bụi cây đen bóng, huyệt khẩu đỏ sậm phải cúi người mới có thể nhìn rõ toàn bộ, không một nơi nào không khiến ánh mắt Ân Giới tối lại.
Cắn nhẹ lên hai bên má đỏ bừng, bị giãy dụa kịch liệt, Ân Giới cười khẽ: “Có biết vì sao bản cung chủ không cho ngươi dùng xuân dược không, thật ra như thế sẽ dễ khiến ngươi khuất phục hơn?" Cầm một chiếc bình không biết đựng thứ chất lỏng gì lên, đổ ra một ít xoa lên huyệt khẩu đỏ sậm, “Bởi vì cảm giác đó là khi thượng một nam nhân có ý chí mạnh, nhưng ý chí mạnh bao nhiêu, cũng sẽ trở thành nô lệ của xuân dược, như vậy chẳng thú vị chút nào, bản cung chủ muốn xâm chiến ý thức của ngươi từng chút từng chút… Khiến ngươi khuất phục…"
Ngón tay thon dài lại thuận theo dịch thể trượt vào bên trong thân thể, cảm giác này còn khiếnẢnh Thất cảm thấy khó chịu đựng hơn khi bị tra tấn, nếu có thể, hắn thà chịu để thanh sắt nung ấy ấn lên da thịt mình, cũng không muốn chịu lại nhục nhã này. Ảnh Thất nhắm chặt mắt, cố gắng che giấu…
Nhưng, bên tai lại có tiếng Ân Giới lấy thêm thứ gì ra, ngón tay hoành hành bên trong mình rút ra, ngay sau đó, cảm giác lạnh toát dán trên mặt mình khiến Ảnh Thất mở bừng mắt, không ngờ là một cây ngọc thế to dài lại sống động như thật… “Ưm! Ưm! Ưm!" Ngươi! Ân Giới! Tiếng rống giận dữ đến cực điểm.
Ân Giới đương nhiên sẽ không buông tha, nơi mất không ít công sức để bôi trơn đang chờ hắn vào lấp đầy, dưới ánh mắt phẫn nộ của Ảnh Thất, hắn cười híp mắt đẩy cây ngọc thế kia vào…
“Ưm!" Khi vật thể lạnh băng đi vào cơ thể mình, cơ bắp cả người Ảnh Thất căng cứng lại, hoàn toàn không có chút tuần tự, Ân Giới đẩy thẳng nó vào đến khi chỉ còn cán ngọc bên ngoài mới dừng lại, ngón tay xoa bóp vỗ về mặt trong đôi chân căng cứng: “Được rồi, để ngươi thích ứng trước một lúc, chúng ta làm chút tiền hí."
Ngón tay Ân Giới quét ngang một cây roi hình dạng kì lạ, giới thiệu với Ảnh Thất: “Ngươi xem, đây là cây roi chế tạo riêng để dạy dỗ các tiểu quan không nghe lời trong thanh lâu, cho dù tính cách thanh cao đến mấy, lạnh lùng đến mấy cũng mềm nhũn xuống dưới cây roi này, bản cung chủ chưa từng thử, nếu ra tay quá nặng, đừng giận bản chung chủ, nhé?"
Thời khắc ngọn roi quất xuống, Ảnh Thất nhắm mắt lại, từ đó trở đi, không hề mở ra…
Ân Giới vứt roi đi, nhìn thân thể trần trụi đầy vết roi trước mắt, đỏ rực rất bắt mắt, không phí công hắn đến Di Tình Các học cách dạy dỗ tiểu quan, tuy người này kiên cường đến mức bản thân cũng phải bội phục, nhưng rốt cuộc vẫn có chút hiệu quả, không cho hắn kịp đè nén dục vọng của mình xuống, Ân Giới đưa tay sờ thứ tượng trưng nam tính đã có xu thế hơi ngẩng đầu, dùng loại kích thích trực tiếp nhất.
Người bên dưới còn rất ngây thơ, ngay khi vừa bắt lấy hắn Ân Giới đã cảm giác được, thân thể hắn run rẩy, tuy chỉ trong một khắc đã bị hắn áp chế xuống. Khóe môi Ân Giới nhếch lên thành nụ cười mê hoặc, sớm đã biết, chỉ cần nhìn vật nhỏ đáng thương đáng yêu trong tay, màu rất nhạt, có thể thấy là rất ít sử dụng. Nhẹ nhàng cử động lên xuống, đặc biệt chăm sóc phần chóp, bàn tay kia trườn đến sờ hai quả cầu nhỏ trĩu nặng, không để mình chờ lâu, vật nhỏ đã nhỏ lệ.
Ảnh Thất thầm bi ai, lẽ ra trước đây ở trong Ảnh Vệ Doanh, chủ tử nên cho bọn họ học khống chế dục vọng bản thân, vậy thì bây giờ sẽ không mất mặt như thế, đạt được khoái cảm trong tay kẻ muốn làm nhục mình.
“Cảm giác thế nào? Dễ chịu lắm đúng không? Không cần phải xấu hổ, theo đuổi sự sung sướng là thiên tính của con người, ha~ Có điều, không thể dễ dàng cho ngươi được giải phóng, nếu không làm sao gọi là hình phạt chứ, làm sao để ngươi… cầu xin đây~" Tay cầm một sợi thừng đen nhỏ, Ân Giới giật nhanh vài cái, sau đó quấn dây lên ngay khi cảm thấy vật trong tay bắt đầu run rẩy, canh thời gian rất chuẩn, cưỡng chế trói chặt dục vọng sắp phát tiết lại.
Hai bàn tay bị trói trên đầu giường cuộn chặt lại mới ức chế được khát vọng kêu gào muốn được giải phóng. Ân Giới chạm vào dòng nước chảy ra từ miệng Ảnh Thất vì bị nhét nút vải, ánh mắt lướt đến khuôn mặt trắng bệch vì tự ức chế bản thản, không phải thắc mắc, kết quả của cưỡng ép vận công là hộc máu mà chết, hừ lạnh một tiếng, Ân Giới rút mạnh cây ngọc thế phía sau ra, sau đó đâm mạnh vào…
“Ư…" Chút nội lực cỗ gắng vận được lập tức bị đập tan nát, đau đớn ập đến khiến Ảnh Thất dồn sức cuộn người lại, máu tươi chảy xuống từ bàn tay nắm chặt.
Ân Giới lạnh lùng nhìn hắn, ngữ khí đầy uy hiếp: “Đừng mong được chết, nếu bây giờ ngươi chết trên giường bản cung chủ, bản cung chủ sẽ mang nguyên hiện trạng lúc này của ngươi tiễn đến Thiên Hạ Đệ Nhất Bảo, không biết Hình Bắc Minh có thể chịu được nỗi nhục này không, hả? Hoặc có lẽ, ngươi vốn không hề nghĩ cho vị bảo chủ ấy?"
Đôi mắt nhắm chặt mở bừng ra, đôi mắt mang theo lửa giận và khuất nhục ác liệt nhìn về phía Ân Giới, hành hạ hắn thế nào cũng được, đừng mong lấy hắn để uy hiếp chủ tử! Ân Giới không giận, bật cười: “Ha ha, ngươi cũng thật trung thành, bản cung chủ thích người như vậy, khi điều giáo rất thú vị."
Cây ngọc thế to dài phía sau không ngừng ra vào, đã đau đến tê tái rồi. Xoay đầu đi, Ảnh Thất thật mong mình mù mắt điếc tai, không nhìn thấy khuôn mặt đáng hận trước mắt, cũng không nghe thấy tiếng nước vang lên mỗi lần ra vào, Ân Giới, Ân Giới, đừng để ta sống sót rời khỏi đây, nếu không…
Rút cây ngọc thế ướt đẫm ra vứt xuống đất, Ân Giới đưa tay thăm dò huyệt khẩu mềm mại, vừa ý nói: “Tương đối rồi, bản cung chủ có thể ra trận rồi. Nếu không phải thương tình đây là lần đầu của ngươi, bản cung chủ sẽ chẳng phí công nới rộng cho ngươi, có phải đang cảm thấy bản cung chủ rất dịu dàng không… Bản cung chủ lúc nào cũng dịu dàng với người lên giường cùng mình…"
Cởi y phục, để lộ thân thể dẻo dai nhẵn mịn mà nữ nhân ao ước, nam nhân chảy nước miếng, đáng tiếc, không có ai hoan nghênh, nâng đôi chân đã bị cột thành tư thế rất dễ để tiến công lên, thứ hình trụ đã cứng thẳng từ lâu chạm vào huyệt khẩu vừa bị khai thác thô bạo, không chút vội vã, chỉ cọ qua cọ lại bên ngoài, như đang đùa giỡn. Ảnh Thất vốn định sẽ cắn răng chịu đựng đến lúc bị thứ đó chạm vào mới phát giác, mình không làm được, bị cột thành tư thế nhục nhã chơi đùa đã là cực hạn rồi, còn bị xâm nhập như nữ nhân… Hắn không chịu được…
“Ư ư! Ư ưm ư…" Hỗn đản! Thả ta ra! Có gan thì giết ta! Ảnh Thất kêu gào trong đầu, dây thần kinh trong đầu căng cứng, như đã sắp đứt.
Nhưng, Ân Giới vốn muốn có hiệu quả thế này, “Chịu không nổi nữa, cầu xin bản cung chủ! Đây chẳng phải là mục đích của bản cung chủ sao? Nếu như trễ rồi, bản cung chủ cũng không dừng được, ngươi phải biết, bắt nam nhân dừng trong lúc này là cực kì bất nhân. Thế nào? Mở mắt ra, có lẽ bản cung chủ sẽ cân nhắc bỏ qua cho ngươi, mau lên!"
Mặc kệ Ân Giới có ý định gì, chỉ cần không làm chuyện gì, chết cũng cam lòng, Ảnh Thất mở mắt trong tiếng thúc giục của hắn…
“Ưm ứ…" Thứ nóng rực hoàn toàn khác với ngọc thế lạnh như băng xông vào huyệt khẩu chật hẹp như vũ bão, dù đã làm trơn, nhưng vẫn đau đến không thể lên tiếng nổi, nếp nhăn phía sau bị căng đến cực hạn. Ân Giới nhìn thẳng vào đôi mắt mở to không dám tin, cười sung sướng dị thường: “Không thể tin lời nam nhân nói trên giường, không ai dạy ngươi sao? Chẳng ai lại bỏ qua món lợi như thế này, ha ha ha… Bản cung chủ muốn ngươi nhìn kĩ xem người nam nhân đầu tiên đâm vào ngươi như thế nào, muốn ngươi vĩnh viễn không thể quên được!"
Dây thần kinh kia đã đứt… Chầm chậm rút ra, rồi lại mạnh mẽ xông vào, Ân Giới dùng khí thế mạnh mẽ hoàn toàn không hợp với dung mạo của mình chiếm lấy nam nhân ôn hòa kiên định trước mắt, nhưng trong đầu hắn lúc này đang nghĩ gì, có lẽ là tuyệt vọng…
Khách điếm Bát Phương, là khách điếm duy nhất ở đây, được xây dựng trên sườn cao, bên ngoài treo đèn lồng đỏ cực kì bắt mắt, lầu hai tầng, phía sau có tiểu viện, tốt hơn những căn phòng gió lùa biết bao nhiêu. Khi đến gần, khách điếm nào cũng có tiếng uống rượu ồn ào vang ra.
Vừa đặt chân vào khách điếm, đại sảnh vốn đang ồn ào đột nhiên im lặng, không có nhiều người, chỉ khoảng mười mấy, ánh mắt đồng loạt hướng về phía người khách vừa vào cửa. Y phục đen, bên ngoài là áo khoác xám và khăn choàng cùng màu, để tránh bão cát và gió lạnh, gần như che kín hết cả khuôn mặt, nhưng thứ khiến người khác chú ý nhất là thứ hắn đeo ngang hông, tuy đã dùng vải bao kín, nhưng người tinh mắt nhìn vẫn biết ngay là kiếm. Đây là người giang hồ!
Bà chủ khách điếm vốn đang cười lẳng lơ với các nam tử cao to thấy khách đến, lắc hông đi đến, cười nụ cười tự cho là hoàn mỹ: “Ô, khách quan, đến nghỉ chân hay đặt phòng?"
Người kia lùi lại một bước, kéo kéo dây cương ngựa, ngữ khí rất ôn hòa: “Làm phiền bà chủ gọi tiểu nhị giúp tại hạ cho ngựa ăn, ngựa của tại hạ đã lâu chưa được uống nước rồi."
“Có ngay." Bà chủ õng ẹo quay ra phía sau gọi: “Đán Hổ, đến cho ngựa của vị khách quan này ăn, phải cho đủ nước và cỏ khô!"
Một nam tử cao to đi đến cười hiền một cái, dắt ngựa ra chuồng ngựa, người kia gật đầu, sau đó bước thẳng vào khách điếm, ngồi xuống một bàn trong góc, nhìn lướt qua thực đơn treo trên tường, nói với bà chủ đi theo sau: “Một đĩa thịt, ớt xào khô, năm cái màn thầu, một bình rượu, làm phiền."
Không nói thừa một chứ, bà chủ õng ẹo lườm hắn một cái, giậm chân đi vào nhà bếp.
Đều là những món đơn giản, được đưa lên rất nhanh, người kia tháo khăn choàng trên cổ xuống, để lộ khuôn mặt ôn hòa, lão bản nương lập tức nhìn chằm chằm. Ở nơi hẻo lánh này cả năm không thấy được mấy người vùng khác đến, đều là những nam tử thô tục bị gió cát ăn mòn, làn da cực khổ bảo dưỡng đủ mọi cách của bà ta cũng chỉ miễn cưỡng xem như so được với hắn. Ánh mắt ôn hòa, mũi cao môi hồng, so với những kẻ mày rậm miệng rộng ở đây, quả thật là như một bức tranh.
Đám nam nhân kia thấy hào quang của bọn họ bị người này giành hết, ngẫm kĩ lại quả thật mình không so được với người ta, lập tức sinh lòng oán hận, miệng không ngậm được. Một người nói: “Công tử trẻ tuổi ở đâu đến thế này, ăn bữa cơm cũng nho nho nhã nhã, có khi nào là đàn bà cải trang không?" người khác nói: “Bà chủ đừng có câu dẫn người khác trước mặt phu quân chứ, với thân hình của hắn, chắc chắn không thỏa mãn được bà đâu! Ha ha ha…"
Đối với những lời thế này, bà chủ chỉ vờ giận dữ mắng bọn họ vài câu, sau đó lại dời mắt sang người kia, thấy hắn không hề phản ứng, không khỏi thầm khinh miệt, thì ra cũng chỉ là một tên nhát gan, bị người khác chế nhạo cũng không dám phản kháng! Không khỏi mất hứng thú với hắn.
Có những người vĩnh viễn không hiểu được đạo lý thấy đủ thì ngưng, thấy người kia không dám nói lại, đám nam nhân kia kia lại càng suồng sã, dùng những câu thô tục châm chọc người kia, có người đưa mắt nhìn sang, cười bắt một con bò cạp trong khe tường ra, loại bò cạp này rất phổ biến ở đây, to nhưng rất ít độc, bọn họ lớn gan có thể tùy ý bắt lấy, nhưng người Trung Nguyên lại không biết, vài người nói nhỏ: “Dọa hắn một chút, xem hắn có xón ra quần không, ha ha ha…"
Để bò cạp từ từ bò qua sợ hiệu quả không lớn, vài người hợp ý, ác ý vứt sang chỗ người đang gắp thịt, còn kêu to lên: “A… Có bò cạp độc!"
Con bò cạp nhe nanh múa vuốt bay đến góc tường, mục tiêu chính là khuôn mặt khiến người khác đố kị kia, nhưng người kia vẫn không lo không hoảng, bình thản bỏ miếng thịt vừa gắp vào miệng, lũ người kia cười thầm, chẳng lẽ tên này sợ đến cứng người rồi sao, thật vô dụng!
Ngay khắc sau, bàn tay cầm đũa nâng nhẹ lên, một chiếc đũa đâm xuyên qua con bò cạp biến mất khỏi tầm mắt mọi người, tốc độ liếc mắt còn không nhanh bằng tốc độ chiếc đũa bay, mọi người vô thức tìm kiếm chiếc đũa đã biến mất, nhưng lại thấy nam nhân vừa bắt bò cạp dựa trên tường, sắc mặt trắng bệch, “Này, chẳng lẽ ngươi sợ cứng người rồi sao? Thật vô dụng!"
Đại hán kia không lên tiếng, thân thể cứng còng dời ra một chút, sau đó ngã phệch xuống, hắn ngã xuống, mọi người mới thấy rõ, ở vị trí vành tai hắn khi nãy, có treo một con bò cạp, sao lại nói là treo, vì một bên càng của nó bị đầu nhọn còn lại của chiếc đũa găm trên tường, không thể giãy ra được. Cây đũa kia thì gần như nát vụn, chỉ để lại mạng con bò cạp cảnh cáo bọn họ sao? Mồ hôi lạnh tuôn ra, kẻ sợ phiền phức đã âm thầm rời đi, những kẻ còn lại cũng không dám nói thêm gì, bọn họ không trêu được người Trung Nguyên này.
Bà chủ há hốc mồm sửng sờ, ánh sáng đã tắt trong mắt lại sáng lên, ánh mắt nhìn theo hắn cũng mang theo vẻ mê hoặc, bất ngờ ông chủ ở phía sau khụ một tiếng, bà chủ quay lại trừng hắn một cái, tên xúi quẩy, lão nương còn chưa làm gì quá đáng, cùng lắm thì ý tứ một chút không nhìn nữa là được!
Đưa tay lấy một đôi đũa khác trong rổ đũa, Ảnh Thất tiếp tục bình thản ăn cơm. Không sai, hắn chính là Ảnh Thất đã mất tích từ Thiên Hạ Đệ Nhất Bảo mấy tháng trước, nghe nói hắn mất tích còn gây ra một trận rối loạn, nhưng lại yên ắng xuống rất nhanh. Hôm đó sau khi từ biệt Thập Thất, hắn đi thẳng về hướng tây, trên đường tránh khỏi vô số nhân mã của Ân Giới. Trong lòng hắn không có lo sợ, chỉ có bất đắc dĩ và một chút ý hận, hắn sống hơn hai mươi năm, chưa từng thích người nào, thế mà lại bị Ân Giới cưỡng ép tạo thành quan hệ như thế, hắn chỉ muốn bỏ trốn, Ân Giới lại gióng trống khua chiêng tìm hắn, rốt cuộc hắn muốn làm gì?
Ăn xong hai cái màn thầu thì không muốn ăn nữa, Ảnh Thất đi tới trước quầy gọi ông chủ đặt một gian phòng, đã nửa tháng không được nghỉ ngơi, hôm nay phải ngủ một giấc no.
Vào đêm, gió lớn gào thét trên sa mạc, Ảnh Thất nắm thật chặc tấm chăn mỏng, nghĩ tới những chuyện trước khi lên đường, tiệc đầy tháng của Bảo Bảo, mình cố ý chờ đến ngày hôm đó, tuy có thể không được nhìn thấy Bảo Bảo lớn lên, nhưng nghĩ đến nó, nụ cười hạnh phúc của Thập Thất và chủ tử, thì đã đủ rồi. Nhắm mắt lại, vứt bỏ những suy nghĩ phức tạp, ép mình ngủ.
Từ cầu thang gỗ truyền đến tiếng chân cố ý bước nhẹ, Ảnh Thất mở mắt ra, cười lạnh, nếu là tiếng chân bình thường thì còn có thể là khách đến nghỉ trọ, rón ra rón rén thế này, là vì ban ngày hắn đe dọa chưa đủ sao?
Người đến chính là các đại hán bị cây đũa một Ảnh Thất dọa cứng người, tuy khi đó rất sợ, nhưng càng nghĩ càng uất ức, muốn đến tìm kẻ đó giải hận, ngày thường bọn họ làm càn không ít, trong tay có không ít thuốc, muốn bỏ thuốc tên tiểu tử kia, dám phá hỏng uy phong của hắn.
Thứ mê hương hạ cấp được thổi vào gian phòng của Ảnh Thất, Ảnh Thất nhét gối đầu vào chăn bao lại, xuống giường dùng khăn vải che mặt lại nhảy lên thanh xà, nhìn những bóng người lén lén lút lút kia mò vào, phóng thẳng đến giường, trong tay còn đang cầm thứ gì đó. Nơi thiếu ánh sáng, thấy chăn trên giường phồng lên, tàn độc hô một tiếng: “Đánh!"
Mấy cây côn cùng đập xuống, vừa đánh vừa hô: “Đánh mạnh vào, cho tiểu tử nhà ngươi biết sự lợi hại của chúng ta! Dám hù dọa bọn ta, đánh chết ngươi!"
Ảnh Thất lắc đầu, thấy bọn họ liều mạng đánh, không chút nương tay, vừa giận dữ vừa buồn cười, nhưng không lên tiếng, chờ bọn họ đánh mệt, phát hiện thấy không ổn, nói nhỏ: “Này nghe ta nói, sao có vẻ khác thường?"
Kẻ khác nói: “Không phải đánh chết rồi chứ, không phải võ công của hắn rất lợi hại sao, mới đánh vài cái đã chết rồi?"
“Chết thì chết, hả giận là được! Nhưng mà, quả thật là có hơi khác thường!" Một đại hán có khuôn mặt dữ tợn quát to, vung tay nhấc chăn lên. Tấm chăn đó đã sớm bị đánh bung ruột bông khắp nơi, rách nát không còn gì nữa, được nhấc lên, bên dưới là cái gối đầu đã bị đánh xẹp: “Mẹ nó, bị lừa rồi!"
Ảnh Thất lẳng lặng thả người xuống phía sau bọn chúng, trầm giọng nói: “Không sai, bị lừa rồi, nếu các ngươi thích nơi này, vậy ở lại đây một đêm đi." Không đợi bọn chúng phản ứng lại, lập tức vung tay điểm huyệt bọn chúng. Cả đám người đứng cứng người trước giường, Ảnh Thất nhảy ra cửa sổ, những tranh chấp thế này, không muốn quan tâm. Mình tiếp tục đi thôi.
Tối hôm đó, người trọ lại đó đều nghe thấy tiếng ngựa hí, sau đó là tiếng vó ngựa đi xa. Giữa bóng đêm, là ai đứng hiu quạnh trong gió nhìn hắn đi xa…
Nếu còn đi về phía tây sẽ ra khỏi biên giới, Ảnh Thất giục ngựa sang phía bắc, dừng chân ở một khách điếm cũ kĩ. Nơi này tuy có đông người hơn, nhưng lại có vẻ thê lương hơn, màn thầu bằng bột khoai, đã hơi chuyển màu đen, Ảnh Thất cũng không để tâm, mua một ít làm lương khô, còn thêm thịt khô, và một bát mì, ngồi xuống ăn.
Mấy bàn bên cạnh có lẽ là thương nhân, đang bàn luận chuyện mua bán, và những thứ đã gặp trên đường: “… Tuy khách điếm Bát Phương vốn chẳng mấy thái bình, nhưng chưa từng xảy ra chuyện kinh khủng thế này, nghe nói những người đó chết cực kì thê thảm, cả gian phòng đẫm máu, người ta đồn là do La Sát làm, con người ai lại xé thi thể thành như thế…"
Khách điếm Bát Phương? Ảnh Thất ngẩn người, những người bàn bên còn đang nói: “Không phải là gian phòng đó vốn của một người giang hồ sao? Người chết rồi hắn lại thất tung, tám phần là do hắn làm!"
Sắc mặt Ảnh Thất sầm xuống, ai giết người sau khi hắn đi? Vội đẩy bát mì đi, Ảnh Thất xách lương khô lên ngựa, hắn không thể không ngẫm kĩ lại xem mình bị lộ tung tích từ khi nào… Hắn cứ nghĩ… Mình đã thoát khỏi lòng bàn tay kẻ đó…
Đến một khu rừng hoang, Ảnh Thất dừng ngựa, giọng nói đã không còn ôn hòa: “Ngươi muốn theo đến khi nào? Ra đây."
Phía sau có bóng tím lướt qua, có người đứng sau lưng hắn, Ảnh Thất phản xạ vung tay đánh tới, nhưng bị ghì chặt xuống lưng ngựa, thậm chí không thể xuống ngựa bỏ chạy. Người phía sau dùng lực mạnh như muốn siết hắn vào máu thịt mình, trói chặt hắn trong lòng, giọng nói gần như khiến hắn gặp ác mộng vang lên bên tai: “Ta từng nói, nhất định sẽ mang ngươi về cạnh ta. Nếu ngươi dám chạy, thì cho dù là chân trời góc biển ta cũng sẽ bắt ngươi trở về."
********************* hồi ức *********************
“Soạt…" Một chậu nước muối đổ ập xuống, người đã hôn mê không biết bao lâu đau đớn tỉnh lại, mở mắt ra, vẫn là tên ma giáo vẻ mặt dữ tợn tay cầm đủ các loại hình cụ.
Người kia thấy hắn đã tỉnh, cười gằn quật thêm một roi lên thân thể đã rách bươm, miệng không ngớt lời: “Khí phách lắm, nhưng danh hiệu Đồ Tể Lưu Tam của ta cũng không phải hữu danh vô thực, yên tâm, tình trạng hiện tại của ngươi còn chưa đủ thảm, cung chủ thấy rồi nhất định sẽ trách tội ta, ha ha! Chờ xem ngươi kêu cha gọi mẹ đi!"
Ảnh Thất thậm chí không liếc mắt nhìn hắn, bọn chúng phí công tra khảo thế này, hẳn là bọn chủ tử an toàn, mấy ngày trước nghe bọn chúng vô ý nói ra trong số người bị bắt có một chạy thoát, bây giờ nhà tù lớn như vậy chỉ giam một mình mình, cho dù là tương lai sống chết không rõ, nhưng lo lắng trong lòng cũng giảm xuống không ít.
Lưu Tam thấy người trước mắt không hề để ý đến mình, thông thường người khác vào tay hắn đã sớm khóc lóc xin tha, lửa giận không khỏi xông thẳng lên đỉnh đầu, khiến hắn muốn hành hạ cho kẻ này đau đớn cầu xin. Vứt cây roi ướt máu trong tay xuống, ánh mắt Lưu Tam chuyển đến bồn than đỏ rực trong góc phòng, vừa đi đến gần, đã có cảm giác hơi nóng ập vào người, hắn khép mắt hưởng thụ, cười nói không mấy tử tế: “Sắt nung quả là thứ tốt, cho dù là hán tử cương ngạnh đến mấy, chỉ cần nó dính vào, cốt cách kiên cường gì đó đều phải tránh sang một bên, ngươi nói xem nếu thứ này đóng vào thứ yếu đuối nhất trên người ngươi, sẽ sảng khoái đến thế nào ha ha ha…"
Cùng lắm là chết, Ảnh Thất cắn chặt răng.
Lưu Tam cầm thanh sắt nung đứng trước mặt Ảnh Thất, cợt nhả đi vòng trước mặt hắn: “Đừng sợ, cung chủ đã nói rồi, giữ lại mạng của ngươi, nếu ta không cẩn thận đóng lên, mạng của ngươi coi như xong, ta chỉ đóng vài cái lên nơi không chí mạng của ngươi, nhé?"
Cảm giác được nguồn nhiệt càng lúc càng gần, Ảnh Thất nhắm mắt lại, Lưu Tâm đang đắc ý, đột nhiên xa xa có tiếng cửa sắt mở ra, có tiếng gọi “Cung chủ". Lưu Tam vội quăng thanh sắt vào lại bồn than, cúi người nghênh đón Ân Giới đến.
Ân Giới mặc toàn một màu tím, tuy không hề thua kém hoa khôi trong thanh lâu, nhưng người ở đây không một kẻ nào dám có ý dâm tà, thậm chí còn không dám ngẩng đầu. Thong dong đi tới trước nơi người máu bị treo, đánh giá một chút, cảm thấy rất vừa ý: “Lưu Tam, cũng không tệ, tay nghề không bị kém đi chút nào, ngươi lui xuống trước đi."
Lưu Tam vâng vâng dạ dạ tuân lệnh lui xuống.
Nhấc chiếc cằm ướt máu lên, Ân Giới nhìn thẳng vào đôi mắt chỉ có kiên định, than thở: “Bản cung chủ quên mất, tử sĩ các ngươi đều từng trải qua đau đớn người thường không thể biết được, những thứ này vốn chẳng để vào mắt. Không sợ chết, cứ như vậy, bản cung chủ thật sự là không làm gì ngươi được. Có điều, mấy ngày nay bản cung chủ nghĩ ra một phương pháp tra tấn mới, không chừng sẽ có hiệu quả đó~ Định lấy ngươi làm người thử nghiệm đầu tiên, có sợ không?"
Đúng như trong dự đoán, không được trả lời. Ân Giới đi, Lưu Tam không tiếp tục, cũng không có ai trở lại tiếp tục tra tấn, vào lúc Ảnh Thất bắt đầu lo lắng vì không biết bên ngoài có chuyện gì, Ân Giới mang tin chủ tử đã về Thiên Hạ Đệ Nhất Bảo đến, nếu chủ tử đã về, vậy là đã mời được Cốc thần y rồi? Không cho hắn thời gian suy nghĩ, không biết vì sao đột nhiên Ân Giới phát cuồng, quật hắn mấy roi, sau đó gọi người tháo xích cho hắn, mang vào một căn phòng có mùi phấn nhàn nhạt.
Bị vứt vào bồn tắm bốc khói, Ảnh Thất còn chưa hiểu ra được Ân Giới muốn làm gì, thì đã bị đau đớn ập đến khiến bản thân không nghĩ gì được nữa, trong nước có thuốc, toàn bộ xâm nhập vào thân thể đã kín vết thương, Ảnh Thất đau đến run rẩy, tiếng rên rỉ không thể kiềm được nữa dồn trong cổ họng.
Cửa phòng đóng chặt, Ân Giới nhàn nhã đứng cạnh bồn nước, ngón tay thon dài trắng như ngọc vẽ trên mặt nước, giọng nói mang theo vẻ đắc chí: “Trong nước này là thuốc trị thương thượng hạng, vì ngươi, bản cung chủ bỏ không ít công sức, vết thương trên người ngươi sẽ khép miệng rất nhanh, chỉ có điều, chỉ chữa ngọn không chữa gốc đâu~ Muốn bỏ trốn, không có nội lực làm sao được! Chờ ngươi khỏe rồi, bản cung chủ và ngươi cùng lên chiếc giường lớn bên kia chơi đùa~"
Ảnh Thất đau đến mất ý thức, hoàn toàn không hiểu lời hắn nói, nội lực của hắn bị phong tỏa, chỉ có thể cắn răng chịu đựng cảm giác đau đớn đến cùng cực này.
Không biết qua bao lâu, hắn mơ màng bị bế lên giường, có người bôi thứ gì lên người hắn, cuối cùng bị gói lại. Đến lần mở mắt tiếp theo, thì nhìn thấy hoa văn trạm trổ trên đầu giường, Ảnh Thất muốn ngồi dậy, nhưng hai tay bị trói trên đầu giường, cả người không có chút sức lực, Ảnh Thất thầm lo lắng, hắn có thể cảm giác được thân thể mình hoàn toàn trần trụi bên dưới lớp chăn, cảm giác đau đớn khiến mình gần như ngất xỉu không biết đã biến mất từ khi nào, Ân Giới lại muốn làm gì?
“Tỉnh rồi?" Một giọng nói vang vào từ bên ngoài, hương thơm thức ăn bay vào, bao tử đã mấy ngày không được ăn uống lập tức mất khống chế kêu to lên, nghe thấy tiếng cười không chút che giấu của người nào đó, Ảnh Thất chỉ muốn đâm đầu vào thành giường. Ân Giới cười đủ rồi, bưng khay đến bên giường, dụ dỗ: “Bánh trứng gà thịt xông khói, bánh bao ngon miệng, nấm kim châm nấu cay thơm ngào ngạt và rau xanh, điểm tâm của Nhất Phẩm Lâu quả thật không tệ, dậy ăn một chút?"
Ảnh Thất nhìn sang nơi khác, Ân Giới không giận, nói tiếp: “Ai, không biết đám nhân sĩ võ lâm các ngươi nghĩ thế nào, rơi vào tay đối thủ, chẳng lẽ không nên ăn ngon ngủ ngon sống mạnh khỏe cho đối thủ tức chết sao? Cho dù chúng không tức chết, cũng phải bảo đảm thể lực cho bản thân, tránh gặp phải cảnh khi có người đến cứu lại không có sức để chạy, nhiệm vụ của tử sĩ các ngươi là một lòng chờ chết khi bị bắt sao? Đúng không?"
Tuy không muốn thừa nhận, nhưng Ân Giới nói rất có lý: “Ngươi trói ta, làm sao ăn?" Cổ họng đã lâu không được làm ẩm cực kì khô nóng, khi nói chuyện có cảm giác đau đớn nhè nhẹ.
Đây xem như là câu đầu tiên sau một thời gian dài, không hiểu sao Ân Giới có chút hưng phấn, môi nhếch thành một độ cong đẹp mắt: “Không có tay cũng không sao, bản cung chủ có thể đút ngươi ăn, trước đây chưa có ai được phục vụ như thế, nên cảm thấy vinh hạnh."
Cảm tạ, thứ vinh hạnh này ta không dám nhận, nhưng bánh bao thơm lừng đã đưa đến bên miệng, Ảnh Thất vốn định quay đầu đi chợt nhìn thấy ánh mắt khiêu khích của Ân Giới, thầm nghĩ: mình quả thật không còn chút sức lực, cứ xem như để vượt qua lần tra tấn tiếp theo, không nên bỏ phí cơ hội này. Ảnh Thất chấp nhận khiêu chiến của Ân Giới, gặm cái bánh bao bên miệng một cái, ra sức nhai.
Nếu không phải trong tình huống này, đây có lẽ là một bữa điểm tâm rất ngon, Ân đại cung chủ phục vụ rất chu đáo, ăn xong còn dùng khăn lau miệng cho Ảnh Thất, được Ảnh Thất lườm một cái. Ân Giới cười cực kì thâm sâu, ăn no rồi mới có sức, lúc nãy bản cung chủ hầu hạ ngươi, một lát nữa đến ngươi hầu hạ bản cung chủ, oa ha ha ha~
Khi Ân Giới đưa tay cởi áo ngoài, Ảnh Thất còn chưa nhận thức được hắn đang làm gì, khi đôi tay nào đó lật chăn lên sờ soạng trên ngực mình, cuối cùng hắn cũng có chút mất bình tĩnh, “Ngươi định làm gì?"
Ngón tay Ân Giới quét qua điểm hồng hồng trên bộ ngực trần, đến lúc nó mất khống chế đứng thẳng dậy, mới cười nói: “Làm gì? Chẳng lẽ trước đây ngươi chưa từng làm chuyện này sao? Cho dù chưa từng cùng nam nhân, nhưng nữ nhân hẳn là có chứ, hiện tại bản cung chủ muốn làm chuyện ngươi làm với bọn họ đó~"
Ảnh Thất thật không dám tin vào tai mình, tuy hắn không bài xích chuyện hoan ái giữa nam nhân, như chủ tử và Ảnh Thất, bản thân hoàn toàn không cảm thấy trái luân thường, nhưng, không có nghĩa hắn có thể chấp nhận để một nam nhân làm gì mình, hơn nữa còn là một ma đầu. “Ngươi dám! Dừng tay cho ta."
“Sao lại không dám? Đây chính là hình phạt bản cung chủ nghĩ ra, khiến ngươi dục tiên dục tử rồi lại không được giải phóng, xem ngươi có cầu xin tha không, nói cho ngươi biết, lần trước nếu không phải có người đến phá rối, bản cung chủ đã ăn được tiểu thị vệ kia rồi, nhưng, ngươi cũng không tệ, đừng để bản cung chủ thật vọng quá nha~" Ân Giới nói ra kế hoạch mình dự tính đã lâu, hung hăng ngắt điểm hồng hồng nào đó một cái, vừa ý nhìn Ảnh Thất thở càng lúc càng gấp.
Ảnh Thất hoàn toàn là vì giận, mắt mở trừng trừng nhìn Ân Giới mở một chiếc hộp đã chuẩn bị từ trước để trên đầu giường, lấy một nút vải mềm ra, nhét vào miệng Ảnh Thất, không chỉ tăng thêm chút tình thú, mà còn có thể ngăn hắn cắn lưỡi tự sát. Ảnh Thất nói không ra lời, tức giận đến hai mắt đỏ bừng, miệng kêu ư ư. Ân Giới vỗ vỗ bộ ngực phập phồng của hắn, an ủi: “Đừng vội, bản cung chu còn chưa bắt đầu đâu! Vì ngươi, bản cung chủ đã chuẩn bị rất nhiều dụng cụ, dự định dùng từng món cho ngươi, bảo đảm ngươi thích đến không nói được ra lời!"
Đè đôi chân đang cố gắng vùng vẫy lại, Ân Giới trói hắn lại thành một tư thế cực kì nhục nhã, hai chân mở rộng, nơi riêng tư hiện ra hoàn toàn trước mắt hắn, không chỉ là vòng eo rắn chắc mà mềm dẻo, đôi chân gồng căng, nơi tượng trưng nam tính ngủ yên trong bụi cây đen bóng, huyệt khẩu đỏ sậm phải cúi người mới có thể nhìn rõ toàn bộ, không một nơi nào không khiến ánh mắt Ân Giới tối lại.
Cắn nhẹ lên hai bên má đỏ bừng, bị giãy dụa kịch liệt, Ân Giới cười khẽ: “Có biết vì sao bản cung chủ không cho ngươi dùng xuân dược không, thật ra như thế sẽ dễ khiến ngươi khuất phục hơn?" Cầm một chiếc bình không biết đựng thứ chất lỏng gì lên, đổ ra một ít xoa lên huyệt khẩu đỏ sậm, “Bởi vì cảm giác đó là khi thượng một nam nhân có ý chí mạnh, nhưng ý chí mạnh bao nhiêu, cũng sẽ trở thành nô lệ của xuân dược, như vậy chẳng thú vị chút nào, bản cung chủ muốn xâm chiến ý thức của ngươi từng chút từng chút… Khiến ngươi khuất phục…"
Ngón tay thon dài lại thuận theo dịch thể trượt vào bên trong thân thể, cảm giác này còn khiếnẢnh Thất cảm thấy khó chịu đựng hơn khi bị tra tấn, nếu có thể, hắn thà chịu để thanh sắt nung ấy ấn lên da thịt mình, cũng không muốn chịu lại nhục nhã này. Ảnh Thất nhắm chặt mắt, cố gắng che giấu…
Nhưng, bên tai lại có tiếng Ân Giới lấy thêm thứ gì ra, ngón tay hoành hành bên trong mình rút ra, ngay sau đó, cảm giác lạnh toát dán trên mặt mình khiến Ảnh Thất mở bừng mắt, không ngờ là một cây ngọc thế to dài lại sống động như thật… “Ưm! Ưm! Ưm!" Ngươi! Ân Giới! Tiếng rống giận dữ đến cực điểm.
Ân Giới đương nhiên sẽ không buông tha, nơi mất không ít công sức để bôi trơn đang chờ hắn vào lấp đầy, dưới ánh mắt phẫn nộ của Ảnh Thất, hắn cười híp mắt đẩy cây ngọc thế kia vào…
“Ưm!" Khi vật thể lạnh băng đi vào cơ thể mình, cơ bắp cả người Ảnh Thất căng cứng lại, hoàn toàn không có chút tuần tự, Ân Giới đẩy thẳng nó vào đến khi chỉ còn cán ngọc bên ngoài mới dừng lại, ngón tay xoa bóp vỗ về mặt trong đôi chân căng cứng: “Được rồi, để ngươi thích ứng trước một lúc, chúng ta làm chút tiền hí."
Ngón tay Ân Giới quét ngang một cây roi hình dạng kì lạ, giới thiệu với Ảnh Thất: “Ngươi xem, đây là cây roi chế tạo riêng để dạy dỗ các tiểu quan không nghe lời trong thanh lâu, cho dù tính cách thanh cao đến mấy, lạnh lùng đến mấy cũng mềm nhũn xuống dưới cây roi này, bản cung chủ chưa từng thử, nếu ra tay quá nặng, đừng giận bản chung chủ, nhé?"
Thời khắc ngọn roi quất xuống, Ảnh Thất nhắm mắt lại, từ đó trở đi, không hề mở ra…
Ân Giới vứt roi đi, nhìn thân thể trần trụi đầy vết roi trước mắt, đỏ rực rất bắt mắt, không phí công hắn đến Di Tình Các học cách dạy dỗ tiểu quan, tuy người này kiên cường đến mức bản thân cũng phải bội phục, nhưng rốt cuộc vẫn có chút hiệu quả, không cho hắn kịp đè nén dục vọng của mình xuống, Ân Giới đưa tay sờ thứ tượng trưng nam tính đã có xu thế hơi ngẩng đầu, dùng loại kích thích trực tiếp nhất.
Người bên dưới còn rất ngây thơ, ngay khi vừa bắt lấy hắn Ân Giới đã cảm giác được, thân thể hắn run rẩy, tuy chỉ trong một khắc đã bị hắn áp chế xuống. Khóe môi Ân Giới nhếch lên thành nụ cười mê hoặc, sớm đã biết, chỉ cần nhìn vật nhỏ đáng thương đáng yêu trong tay, màu rất nhạt, có thể thấy là rất ít sử dụng. Nhẹ nhàng cử động lên xuống, đặc biệt chăm sóc phần chóp, bàn tay kia trườn đến sờ hai quả cầu nhỏ trĩu nặng, không để mình chờ lâu, vật nhỏ đã nhỏ lệ.
Ảnh Thất thầm bi ai, lẽ ra trước đây ở trong Ảnh Vệ Doanh, chủ tử nên cho bọn họ học khống chế dục vọng bản thân, vậy thì bây giờ sẽ không mất mặt như thế, đạt được khoái cảm trong tay kẻ muốn làm nhục mình.
“Cảm giác thế nào? Dễ chịu lắm đúng không? Không cần phải xấu hổ, theo đuổi sự sung sướng là thiên tính của con người, ha~ Có điều, không thể dễ dàng cho ngươi được giải phóng, nếu không làm sao gọi là hình phạt chứ, làm sao để ngươi… cầu xin đây~" Tay cầm một sợi thừng đen nhỏ, Ân Giới giật nhanh vài cái, sau đó quấn dây lên ngay khi cảm thấy vật trong tay bắt đầu run rẩy, canh thời gian rất chuẩn, cưỡng chế trói chặt dục vọng sắp phát tiết lại.
Hai bàn tay bị trói trên đầu giường cuộn chặt lại mới ức chế được khát vọng kêu gào muốn được giải phóng. Ân Giới chạm vào dòng nước chảy ra từ miệng Ảnh Thất vì bị nhét nút vải, ánh mắt lướt đến khuôn mặt trắng bệch vì tự ức chế bản thản, không phải thắc mắc, kết quả của cưỡng ép vận công là hộc máu mà chết, hừ lạnh một tiếng, Ân Giới rút mạnh cây ngọc thế phía sau ra, sau đó đâm mạnh vào…
“Ư…" Chút nội lực cỗ gắng vận được lập tức bị đập tan nát, đau đớn ập đến khiến Ảnh Thất dồn sức cuộn người lại, máu tươi chảy xuống từ bàn tay nắm chặt.
Ân Giới lạnh lùng nhìn hắn, ngữ khí đầy uy hiếp: “Đừng mong được chết, nếu bây giờ ngươi chết trên giường bản cung chủ, bản cung chủ sẽ mang nguyên hiện trạng lúc này của ngươi tiễn đến Thiên Hạ Đệ Nhất Bảo, không biết Hình Bắc Minh có thể chịu được nỗi nhục này không, hả? Hoặc có lẽ, ngươi vốn không hề nghĩ cho vị bảo chủ ấy?"
Đôi mắt nhắm chặt mở bừng ra, đôi mắt mang theo lửa giận và khuất nhục ác liệt nhìn về phía Ân Giới, hành hạ hắn thế nào cũng được, đừng mong lấy hắn để uy hiếp chủ tử! Ân Giới không giận, bật cười: “Ha ha, ngươi cũng thật trung thành, bản cung chủ thích người như vậy, khi điều giáo rất thú vị."
Cây ngọc thế to dài phía sau không ngừng ra vào, đã đau đến tê tái rồi. Xoay đầu đi, Ảnh Thất thật mong mình mù mắt điếc tai, không nhìn thấy khuôn mặt đáng hận trước mắt, cũng không nghe thấy tiếng nước vang lên mỗi lần ra vào, Ân Giới, Ân Giới, đừng để ta sống sót rời khỏi đây, nếu không…
Rút cây ngọc thế ướt đẫm ra vứt xuống đất, Ân Giới đưa tay thăm dò huyệt khẩu mềm mại, vừa ý nói: “Tương đối rồi, bản cung chủ có thể ra trận rồi. Nếu không phải thương tình đây là lần đầu của ngươi, bản cung chủ sẽ chẳng phí công nới rộng cho ngươi, có phải đang cảm thấy bản cung chủ rất dịu dàng không… Bản cung chủ lúc nào cũng dịu dàng với người lên giường cùng mình…"
Cởi y phục, để lộ thân thể dẻo dai nhẵn mịn mà nữ nhân ao ước, nam nhân chảy nước miếng, đáng tiếc, không có ai hoan nghênh, nâng đôi chân đã bị cột thành tư thế rất dễ để tiến công lên, thứ hình trụ đã cứng thẳng từ lâu chạm vào huyệt khẩu vừa bị khai thác thô bạo, không chút vội vã, chỉ cọ qua cọ lại bên ngoài, như đang đùa giỡn. Ảnh Thất vốn định sẽ cắn răng chịu đựng đến lúc bị thứ đó chạm vào mới phát giác, mình không làm được, bị cột thành tư thế nhục nhã chơi đùa đã là cực hạn rồi, còn bị xâm nhập như nữ nhân… Hắn không chịu được…
“Ư ư! Ư ưm ư…" Hỗn đản! Thả ta ra! Có gan thì giết ta! Ảnh Thất kêu gào trong đầu, dây thần kinh trong đầu căng cứng, như đã sắp đứt.
Nhưng, Ân Giới vốn muốn có hiệu quả thế này, “Chịu không nổi nữa, cầu xin bản cung chủ! Đây chẳng phải là mục đích của bản cung chủ sao? Nếu như trễ rồi, bản cung chủ cũng không dừng được, ngươi phải biết, bắt nam nhân dừng trong lúc này là cực kì bất nhân. Thế nào? Mở mắt ra, có lẽ bản cung chủ sẽ cân nhắc bỏ qua cho ngươi, mau lên!"
Mặc kệ Ân Giới có ý định gì, chỉ cần không làm chuyện gì, chết cũng cam lòng, Ảnh Thất mở mắt trong tiếng thúc giục của hắn…
“Ưm ứ…" Thứ nóng rực hoàn toàn khác với ngọc thế lạnh như băng xông vào huyệt khẩu chật hẹp như vũ bão, dù đã làm trơn, nhưng vẫn đau đến không thể lên tiếng nổi, nếp nhăn phía sau bị căng đến cực hạn. Ân Giới nhìn thẳng vào đôi mắt mở to không dám tin, cười sung sướng dị thường: “Không thể tin lời nam nhân nói trên giường, không ai dạy ngươi sao? Chẳng ai lại bỏ qua món lợi như thế này, ha ha ha… Bản cung chủ muốn ngươi nhìn kĩ xem người nam nhân đầu tiên đâm vào ngươi như thế nào, muốn ngươi vĩnh viễn không thể quên được!"
Dây thần kinh kia đã đứt… Chầm chậm rút ra, rồi lại mạnh mẽ xông vào, Ân Giới dùng khí thế mạnh mẽ hoàn toàn không hợp với dung mạo của mình chiếm lấy nam nhân ôn hòa kiên định trước mắt, nhưng trong đầu hắn lúc này đang nghĩ gì, có lẽ là tuyệt vọng…
Tác giả :
Côi Tự