Thị Vệ Sinh Bánh Bao
Chương 11: Hái hoa tặc…
Ra khỏi Kỳ Châu, có hai con đường, một là đường về bảo, một đường thông đến thành Tỏa Vân, Kha Vi Khanh nổi hứng thú, đề xuất ý kiến: “Ta nói này Hình bảo chủ, mấy năm nay rồi chúng ta mới có dịp ra ngoài ngao du, hay là đến thành Tỏa Vân dạo chơi đi, nơi đó dường như sắp có lễ Bách Hoa, bản thiếu còn chưa tham gia lần nào!"
Hình Bắc Minh trầm ngâm một lúc, nhìn Ảnh Thất, Ảnh Thất vội nói: “Chủ tử, nếu là lo lắng tình trạng của Thập Thất, thì chỉ cần đi chậm một chút là được, đến thành Tỏa Vân rồi ta sẽ ở lại chăm sóc Thập Thất, chủ tử và Kha công tử cứ thoải mái đi dạo."
Ảnh Thập Thất vừa định quỳ xuống nhưng lại bị Hình Bắc Minh trừng trở lên: “Thuộc hạ không sao, chủ tử…"
Hình Bắc Minh phất tay một cái: “Bản bảo chủ tự có tính toán, cứ đến thành Tỏa Vân trước, chuyện ở Kỳ Châu vẫn chưa xong đâu."
Thế là, đoàn người chậm rãi xuất phát đến thành Tỏa Vân, không ngờ lúc vào thành lại bị cản trở.
Nhìn hàng người dài đang chờ vào thành trước mắt, Kha Vi Khanh cực kì ngạc nhiên: “Cảnh tượng kiểm tra trước khi vào thành thế này đã lâu bản thiếu chưa được thấy, thật là nhớ quá! Không biết trong thành Tỏa Vân đã có chuyện gì?"
Một hán tử mặt đen đeo tay nải đi ngang nhìn hắn một cái, cười nói: “Tiểu ca là người vùng khác đúng không, mấy ngày nay có một tên hái hoa tặc xuất hiện trong Tỏa Vân, gây án không ít, rất nhiều cô nương bị hại, Ngô huyện lệnh hạ lệnh phong tỏa thành, người ra vào đều phải nghiêm tra, nếu có nữ quyến, tiểu ca nhất định phải đề phòng!"
Kha Vi Khanh chắp tay: “Đa tạ đại ca nhắc nhở! Nhưng nói vậy hái hoa tặc này có võ công rất cao cường, e là trong thành…" Đang nói, đột nhiên phía trước có tiếng xôn xao, một thương nhân giận dữ xông ra, sầm mặt lên ngựa, thương đội đi theo cũng chậm rãi khởi hành.
Hán tử mặt đen kia thở dài một tiếng, nhìn nhìn cả một đoàn người sau lưng Kha Vi Khanh, lắc đầu: “Như các ngươi chỉ sợ khó mà vào thành được, cô nương xinh đẹp, thương nhân… Chỉ cần đội ngũ có quy mô lớn một chút đều bị cấm vào thành, đội xe của các ngươi quá gây chú ý."
Kha Vi Khanh lên xe ngựa, nói lại một lần, “Không phải chỉ là hái hoa tặc thôi sao? Nơi nào chẳng có vài tên, tra xét nghiêm ngặt như vậy, lại không giống phòng tặc…"
Hình Bắc Minh hạ tấm màn xe đã được vén lên xuống, lãnh đạm nói: “Tặc đương nhiên là ở trong thành, không biết bọn họ đang phòng thứ gì?"
Kha Vi Khanh gấp quạt lại: “Đúng vậy! Cho dù là phong tỏa toàn thành bắt hái hoa tặc, bọn chúng có thể vào đương nhiên cũng có thể ra được, huyện lệnh làm như vậy e là có nội tình khác, thú vị! Lần này đi không uổng công!"
Hai người xuống xe ngựa, Thập Thất và Ảnh Thất lập tức tiến đến đón, hai người bọn họ đã xuống xe hỏi rõ mọi chuyện trước, đang chờ chủ tử hạ lệnh!
Hình Bắc Minh nói với nói với thị Vệ Hầu Giáp: “Ngươi về Kỳ Châu trước, chờ chuyện ở đó sáng tỏ rồi thì về thành Nguyệt Minh. “
Hầu Giáp tuân lệnh, sau đó dẫn người quay lại theo đường cũ. Bốn người còn lại gọn nhẹ đi đến, vào thành rất dễ dàng, nhưng ngoài thành vẫn còn rất nhiều đại hán cao to đeo vũ khí bị ngăn lại, nói văn hoa là: người có võ công, diện mạo dữ tợn không được vào thành.
Tìm một khách điếm nghỉ chân, nhân tiện hỏi thăm về lễ Bách Hoa lần này, đáp án là vẫn cử hành đúng hạn.
“Đã có lệnh giới nghiêm toàn thành mà vẫn cử hành đúng hạn, huyện lệnh thật sự là sợ không dụ hái hoa tặc đến được sao?" Kha Vi Khanh nhìn khách khứa chật nít dưới lầu, chậc chậc mấy cái.
Dưới lầu đủ các dạng công tử thư sinh đại hán đầy chật, người nào mở miệng ngậm miệng cũng đều là lễ Bách Hoa ba ngày sau, bàn tán xem đệ nhất mỹ nhân được chọn sẽ tuyệt sắc thế nào, hiện nay ai đang là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, tranh luận đến mức đỏ mặt tía tai, suýt chút đã động thủ.
Đột nhiên một làn hương thoang thoảng tỏa khắp đại đường, đoàn người đang tranh luận sôi nổi đột ngột im lặng, đồng loạt nhìn ra phía cửa, trong nháy mắt mọi người nhìn đến mức tròng mắt cũng muốn lăn ra.
Bốn người, hai nam hai nữ, nam thì không phải nói, vinh hạnh được mọi người ghen ghét, vì anh tuấn hơn đa số mọi người, trong nhóm có một nữ hài tử còn búi tóc hai bên, tuổi còn nhỏ, cười rất tười, đai lưng xanh lục ôm chặt lấy vòng eo nhỏ, dáng người có vẻ hấp dẫn lạ thường, còn có một nữ tử đeo mạng che mặt, mặc váy lụa trắng, lay động say hồn người, mùi hương thoảng kia dường như tỏa ra từ người nàng ta.
Tiểu hài tử thấy người chật ních, bĩu môi: “Tiểu tỷ, không còn chỗ nữa, có muốn đến chỗ khác không?"
Tiểu nha hoàn đã như thế, vị tiểu thư kia còn tuyệt sắc đến thế nào, khoan đã, vị tiểu thư này tỏa ra mùi hương nhè nhẹ, chẳng lẽ là nữ nhi của Ly gia Giang Nam vừa sinh ra đã mang dị hương trong truyền thuyết sao! Trong truyền thuyết nói vị tiểu thư này đẹp đến mức bông hoa đẹp nhất cũng phải thất sắc, chỉ là Ly gia luôn giấu rất kì không cho ai thấy, lần này cũng đến tham gia lễ Bách Hoa sao?
Tiểu thư kia chưa kịp lên tiếng, đã có một đại hán giành lời: “Tiểu thư, bọn ta chỉ có hai người, ngồi nhờ người khác là được, các vị đến đây đi!"
Nghe xong, lại có thêm không ít người cũng muốn nhường, tiểu nha hoàn kia cười như đóa hoa nhỏ kéo tiểu thư ngồi xuống, cô nương che mặt nói lời cảm tạ với đại hán đã nhường chỗ: “Tiểu nữ đa tạ đại hiệp."
Đại hán kia, a không, đã thăng cấp thành đại hiệp rồi, ngoác miệng cười, ai không biết còn tưởng cô nương nhà người ta đồng ý thành thân với hắn!
Ly Uyển Nhi ưu nhã ngồi xuống, nói với một nam tử đi cùng: “Trâu đại ca, không ngờ chúng ta đã đến sớm ba ngày mà vẫn có nhiều người như vậy, may mà huynh nghĩ chu đáo, thuyết phục cha để cho chúng ta đi trước."
Tiểu nha hoàn kia tiếp lời: “Đúng vậy đúng vậy, qua vài ngày nữa mới đến thì không có nơi để ăn cơm nữa, ai tiểu thư, vậy chúng ta nghỉ chân ở đâu đây?"
Nam tử họ Trâu tỏ vẻ bảo tiểu nha hoàn đừng lo lắng, dịu giọng nói với Ly Uyển Nhi: “Uyển Nhi, muội chờ một chút, Trâu đại ca đi hỏi chưởng quỹ xem ở đây còn phòng không."
Chưởng quỹ gảy bàn tính, áy náy nói: “Không khéo rồi các vị khách quan, vài gian phòng cuối cùng cũng đã được thuê rồi, trong tiểu điếm chỉ còn vài gian phòng hạ đẳng, hẳn là các vị thiếu gia tiểu thư dùng không quen."
Chân mày nam tử họ Trâu nhăn thành chữ xuyên [川], bọn họ đi từ một khách điếm khác đến đây, nghe nói đa số phòng nghỉ trong thành Tỏa Vân đều đã được đặt trước, đến nơi khác cũng không có mấy cơ hội, hai nam nhân bọn họ tùy tiện thế nào cũng được, nhưng Ly Uyển Nhi tuyệt đối không thể ngủ ở phòng hạ đẳng!
“Chưởng quỹ, ngươi xem khách điếm trong thành Tỏa Vân đều đã đầy người rồi, có thể chia một gian phòng cho hai vị cô nương không, tại hạ trả gấp đôi."
Chương quỹ khó xử: “Khách quan, chuyện này ta không thể tự tiện được, không biết các vị đại gia công tử ấy có chịu nhường không…"
Tiểu nha hoàn ôm má, giọng nói như sắp khóc: “Tiểu thư, chúng ta thật là xui xẻo, mệt mỏi cả ngày rồi mà nơi nghỉ chân cũng không có, tiểu thư có chịu được không…"
Kha Vi Khanh nhìn một hồi, cười gian nhìn Hình Bắc Minh: “Hình bảo chủ, có nguyện thương hương tiếc ngọc một lần, nhường phòng cho tiểu mỹ nhân không?" Bốn gian phòng thượng hạng cuối cùng đã bị bọn họ bao hết, dù có nhường cho người ta một phòng cũng không sao, nhưng chủ tử không lên tiếng, không ai dám làm xằng, Kha thiếu gia lại sẽ càng không tự hy sinh bản thân mà ở chung phòng với người khác.
Hình Bắc Minh tao nhã gắp một cọng rau bào, hoàn toàn không để ý đến hắn, chuyện xảy ra dưới lầu đương nhiên hắn nghe rõ mười mươi, nhưng, liên quan gì đến hắn.
Kha Vi Khanh mất hứng bĩu môi, tiếp tục xem náo nhiệt.
Lại có một người đoạt được cơ hội gây ấn tượng với mỹ nhân, nhường phòng mình cho hai vị cô nương, cũng là một vị công tử sang trọng phú quý, nhìn sắc mặt chán nản của người đứng cạnh thì biết chắc chắn hắn không có phòng để ngủ.
Ly Uyển Nhi chân thành cảm tạ, không từ chối.
Đêm, Ảnh Thập Thất nằm một mình trên giường, đang nghĩ về chuyện xảy ra mấy hôm trước, chủ tử biết Nghiêm gia trang, đặc biệt là Nghiêm Vân Thăng, có vấn đề, nhưng không vạch trần, ngược lại còn đến thành Tỏa Vân cách Kỳ Châu không xa tham gia lễ Bách Hoa, bầu không khí trong thành Tỏa Vân này cũng có chút kì lạ, có nhiều người giang hồ đến đây như vậy, mà binh lính gác cửa thành lại nói cái gì người biết võ công diện mạo hung dữ không được vào, hôm nay hắn thấy trên đường có đủ loại người giang hồ, xem ra ai có thể vào ai không cũng đã có quy định…
Nghĩ nghĩ nghĩ nghĩ lại ngẩn người, chợt bên ngoài có tiếng động, cửa phòng xuất hiện màn khói mỏng, nháy mắt Thập Thất đã nín thở nhảy xuống giường, ẩn người lên xà ngang, không bao lâu sau có một hắc y nhân cúi người rón rén đi vào, trong tay cầm dây thừng, rướn người đến nhìn lên giường một cái, thấy trong chăn không người, lập tức biết mình đã bị phát hiện, liền nhún người nhảy ra cửa sổ trốn.
Thập Thất làm sao chịu tha cho hắn đi, thân hình như gió cuốn lao xuống túm lấy cổ người nọ, khói trắng tỏa ra, khi Thập Thất nín thở người kia nhanh nhẹn giãy một cái dồn lực định chạy, binh khí xuất hiện, Thập Thất kề lên cổ hắn, đang định ra tay lại đột nhiên nghĩ chuyện này rất lạ nên giữ người sống cho chủ tử xử lý, mũi đao ngừng lại ngay trên cổ người nọ, Thập Thất trầm giọng nói: “Không được cử động, nhúc nhích ta sẽ giết ngươi!"
Ngay lúc ấy, phòng bên cạnh chợt truyền đến tiếng nữ tử hét lớn, hắc y nhân kia rất nhanh trí, biết Thập Thất định giữ người sống, thừa dịp này thúc khủy tay đến, công phu của hắc y nhân không cao, nhưng khinh công rất tốt. Khủy tay đánh thẳng vào bụng Thập Thất, Thập Thất vốn không để tâm, nhưng đột nhiên nhớ đến lời Hình Bắc Minh “sau này phải chăm sóc nó thật tốt", liều lĩnh ngăn thế công của hắc y nhân lại, nhưng chỉ trong một chớp mắt này, hắc y nhân đã thoát được thế uy hiếp của hắn, nhảy ra khỏi cửa sổ.
Thập Thất phi thân đuổi theo, trong nháy mắt hai người đã biến mất giữa những tầng mái nhà trùng trùng điệp điệp.
Khi người của khách điếm nghe thấy tiếng động đến xem, chỉ thấy sau cửa phòng khép hờ, tiểu nha hoàn kia ngất xĩu trên đất, tiểu thư Ly gia lại không thấy đâu, cửa sổ cạnh giường mở toang, hiển nhiên là đã bị bắt đi.
Tầm mắt Hình Bắc Minh hơi chuyển, không phát hiện ra bóng người mà chỉ cần hắn xuất hiện thì sẽ theo sau lưng, nhíu mày, đi đến căn phòng bên cạnh.
Phòng rất tối, nhưng không có tiếng thở, không không khí còn mùi Mê Hồn Hương nhàn nhạt, cửa sổ sát giường mở toang, vẻ mặt Hình Bắc Minh rất thản nhiên, nhưng trong lòng thì đang giận dữ mắng: “Tên ngu ngốc này!"
Hình Bắc Minh trầm ngâm một lúc, nhìn Ảnh Thất, Ảnh Thất vội nói: “Chủ tử, nếu là lo lắng tình trạng của Thập Thất, thì chỉ cần đi chậm một chút là được, đến thành Tỏa Vân rồi ta sẽ ở lại chăm sóc Thập Thất, chủ tử và Kha công tử cứ thoải mái đi dạo."
Ảnh Thập Thất vừa định quỳ xuống nhưng lại bị Hình Bắc Minh trừng trở lên: “Thuộc hạ không sao, chủ tử…"
Hình Bắc Minh phất tay một cái: “Bản bảo chủ tự có tính toán, cứ đến thành Tỏa Vân trước, chuyện ở Kỳ Châu vẫn chưa xong đâu."
Thế là, đoàn người chậm rãi xuất phát đến thành Tỏa Vân, không ngờ lúc vào thành lại bị cản trở.
Nhìn hàng người dài đang chờ vào thành trước mắt, Kha Vi Khanh cực kì ngạc nhiên: “Cảnh tượng kiểm tra trước khi vào thành thế này đã lâu bản thiếu chưa được thấy, thật là nhớ quá! Không biết trong thành Tỏa Vân đã có chuyện gì?"
Một hán tử mặt đen đeo tay nải đi ngang nhìn hắn một cái, cười nói: “Tiểu ca là người vùng khác đúng không, mấy ngày nay có một tên hái hoa tặc xuất hiện trong Tỏa Vân, gây án không ít, rất nhiều cô nương bị hại, Ngô huyện lệnh hạ lệnh phong tỏa thành, người ra vào đều phải nghiêm tra, nếu có nữ quyến, tiểu ca nhất định phải đề phòng!"
Kha Vi Khanh chắp tay: “Đa tạ đại ca nhắc nhở! Nhưng nói vậy hái hoa tặc này có võ công rất cao cường, e là trong thành…" Đang nói, đột nhiên phía trước có tiếng xôn xao, một thương nhân giận dữ xông ra, sầm mặt lên ngựa, thương đội đi theo cũng chậm rãi khởi hành.
Hán tử mặt đen kia thở dài một tiếng, nhìn nhìn cả một đoàn người sau lưng Kha Vi Khanh, lắc đầu: “Như các ngươi chỉ sợ khó mà vào thành được, cô nương xinh đẹp, thương nhân… Chỉ cần đội ngũ có quy mô lớn một chút đều bị cấm vào thành, đội xe của các ngươi quá gây chú ý."
Kha Vi Khanh lên xe ngựa, nói lại một lần, “Không phải chỉ là hái hoa tặc thôi sao? Nơi nào chẳng có vài tên, tra xét nghiêm ngặt như vậy, lại không giống phòng tặc…"
Hình Bắc Minh hạ tấm màn xe đã được vén lên xuống, lãnh đạm nói: “Tặc đương nhiên là ở trong thành, không biết bọn họ đang phòng thứ gì?"
Kha Vi Khanh gấp quạt lại: “Đúng vậy! Cho dù là phong tỏa toàn thành bắt hái hoa tặc, bọn chúng có thể vào đương nhiên cũng có thể ra được, huyện lệnh làm như vậy e là có nội tình khác, thú vị! Lần này đi không uổng công!"
Hai người xuống xe ngựa, Thập Thất và Ảnh Thất lập tức tiến đến đón, hai người bọn họ đã xuống xe hỏi rõ mọi chuyện trước, đang chờ chủ tử hạ lệnh!
Hình Bắc Minh nói với nói với thị Vệ Hầu Giáp: “Ngươi về Kỳ Châu trước, chờ chuyện ở đó sáng tỏ rồi thì về thành Nguyệt Minh. “
Hầu Giáp tuân lệnh, sau đó dẫn người quay lại theo đường cũ. Bốn người còn lại gọn nhẹ đi đến, vào thành rất dễ dàng, nhưng ngoài thành vẫn còn rất nhiều đại hán cao to đeo vũ khí bị ngăn lại, nói văn hoa là: người có võ công, diện mạo dữ tợn không được vào thành.
Tìm một khách điếm nghỉ chân, nhân tiện hỏi thăm về lễ Bách Hoa lần này, đáp án là vẫn cử hành đúng hạn.
“Đã có lệnh giới nghiêm toàn thành mà vẫn cử hành đúng hạn, huyện lệnh thật sự là sợ không dụ hái hoa tặc đến được sao?" Kha Vi Khanh nhìn khách khứa chật nít dưới lầu, chậc chậc mấy cái.
Dưới lầu đủ các dạng công tử thư sinh đại hán đầy chật, người nào mở miệng ngậm miệng cũng đều là lễ Bách Hoa ba ngày sau, bàn tán xem đệ nhất mỹ nhân được chọn sẽ tuyệt sắc thế nào, hiện nay ai đang là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, tranh luận đến mức đỏ mặt tía tai, suýt chút đã động thủ.
Đột nhiên một làn hương thoang thoảng tỏa khắp đại đường, đoàn người đang tranh luận sôi nổi đột ngột im lặng, đồng loạt nhìn ra phía cửa, trong nháy mắt mọi người nhìn đến mức tròng mắt cũng muốn lăn ra.
Bốn người, hai nam hai nữ, nam thì không phải nói, vinh hạnh được mọi người ghen ghét, vì anh tuấn hơn đa số mọi người, trong nhóm có một nữ hài tử còn búi tóc hai bên, tuổi còn nhỏ, cười rất tười, đai lưng xanh lục ôm chặt lấy vòng eo nhỏ, dáng người có vẻ hấp dẫn lạ thường, còn có một nữ tử đeo mạng che mặt, mặc váy lụa trắng, lay động say hồn người, mùi hương thoảng kia dường như tỏa ra từ người nàng ta.
Tiểu hài tử thấy người chật ních, bĩu môi: “Tiểu tỷ, không còn chỗ nữa, có muốn đến chỗ khác không?"
Tiểu nha hoàn đã như thế, vị tiểu thư kia còn tuyệt sắc đến thế nào, khoan đã, vị tiểu thư này tỏa ra mùi hương nhè nhẹ, chẳng lẽ là nữ nhi của Ly gia Giang Nam vừa sinh ra đã mang dị hương trong truyền thuyết sao! Trong truyền thuyết nói vị tiểu thư này đẹp đến mức bông hoa đẹp nhất cũng phải thất sắc, chỉ là Ly gia luôn giấu rất kì không cho ai thấy, lần này cũng đến tham gia lễ Bách Hoa sao?
Tiểu thư kia chưa kịp lên tiếng, đã có một đại hán giành lời: “Tiểu thư, bọn ta chỉ có hai người, ngồi nhờ người khác là được, các vị đến đây đi!"
Nghe xong, lại có thêm không ít người cũng muốn nhường, tiểu nha hoàn kia cười như đóa hoa nhỏ kéo tiểu thư ngồi xuống, cô nương che mặt nói lời cảm tạ với đại hán đã nhường chỗ: “Tiểu nữ đa tạ đại hiệp."
Đại hán kia, a không, đã thăng cấp thành đại hiệp rồi, ngoác miệng cười, ai không biết còn tưởng cô nương nhà người ta đồng ý thành thân với hắn!
Ly Uyển Nhi ưu nhã ngồi xuống, nói với một nam tử đi cùng: “Trâu đại ca, không ngờ chúng ta đã đến sớm ba ngày mà vẫn có nhiều người như vậy, may mà huynh nghĩ chu đáo, thuyết phục cha để cho chúng ta đi trước."
Tiểu nha hoàn kia tiếp lời: “Đúng vậy đúng vậy, qua vài ngày nữa mới đến thì không có nơi để ăn cơm nữa, ai tiểu thư, vậy chúng ta nghỉ chân ở đâu đây?"
Nam tử họ Trâu tỏ vẻ bảo tiểu nha hoàn đừng lo lắng, dịu giọng nói với Ly Uyển Nhi: “Uyển Nhi, muội chờ một chút, Trâu đại ca đi hỏi chưởng quỹ xem ở đây còn phòng không."
Chưởng quỹ gảy bàn tính, áy náy nói: “Không khéo rồi các vị khách quan, vài gian phòng cuối cùng cũng đã được thuê rồi, trong tiểu điếm chỉ còn vài gian phòng hạ đẳng, hẳn là các vị thiếu gia tiểu thư dùng không quen."
Chân mày nam tử họ Trâu nhăn thành chữ xuyên [川], bọn họ đi từ một khách điếm khác đến đây, nghe nói đa số phòng nghỉ trong thành Tỏa Vân đều đã được đặt trước, đến nơi khác cũng không có mấy cơ hội, hai nam nhân bọn họ tùy tiện thế nào cũng được, nhưng Ly Uyển Nhi tuyệt đối không thể ngủ ở phòng hạ đẳng!
“Chưởng quỹ, ngươi xem khách điếm trong thành Tỏa Vân đều đã đầy người rồi, có thể chia một gian phòng cho hai vị cô nương không, tại hạ trả gấp đôi."
Chương quỹ khó xử: “Khách quan, chuyện này ta không thể tự tiện được, không biết các vị đại gia công tử ấy có chịu nhường không…"
Tiểu nha hoàn ôm má, giọng nói như sắp khóc: “Tiểu thư, chúng ta thật là xui xẻo, mệt mỏi cả ngày rồi mà nơi nghỉ chân cũng không có, tiểu thư có chịu được không…"
Kha Vi Khanh nhìn một hồi, cười gian nhìn Hình Bắc Minh: “Hình bảo chủ, có nguyện thương hương tiếc ngọc một lần, nhường phòng cho tiểu mỹ nhân không?" Bốn gian phòng thượng hạng cuối cùng đã bị bọn họ bao hết, dù có nhường cho người ta một phòng cũng không sao, nhưng chủ tử không lên tiếng, không ai dám làm xằng, Kha thiếu gia lại sẽ càng không tự hy sinh bản thân mà ở chung phòng với người khác.
Hình Bắc Minh tao nhã gắp một cọng rau bào, hoàn toàn không để ý đến hắn, chuyện xảy ra dưới lầu đương nhiên hắn nghe rõ mười mươi, nhưng, liên quan gì đến hắn.
Kha Vi Khanh mất hứng bĩu môi, tiếp tục xem náo nhiệt.
Lại có một người đoạt được cơ hội gây ấn tượng với mỹ nhân, nhường phòng mình cho hai vị cô nương, cũng là một vị công tử sang trọng phú quý, nhìn sắc mặt chán nản của người đứng cạnh thì biết chắc chắn hắn không có phòng để ngủ.
Ly Uyển Nhi chân thành cảm tạ, không từ chối.
Đêm, Ảnh Thập Thất nằm một mình trên giường, đang nghĩ về chuyện xảy ra mấy hôm trước, chủ tử biết Nghiêm gia trang, đặc biệt là Nghiêm Vân Thăng, có vấn đề, nhưng không vạch trần, ngược lại còn đến thành Tỏa Vân cách Kỳ Châu không xa tham gia lễ Bách Hoa, bầu không khí trong thành Tỏa Vân này cũng có chút kì lạ, có nhiều người giang hồ đến đây như vậy, mà binh lính gác cửa thành lại nói cái gì người biết võ công diện mạo hung dữ không được vào, hôm nay hắn thấy trên đường có đủ loại người giang hồ, xem ra ai có thể vào ai không cũng đã có quy định…
Nghĩ nghĩ nghĩ nghĩ lại ngẩn người, chợt bên ngoài có tiếng động, cửa phòng xuất hiện màn khói mỏng, nháy mắt Thập Thất đã nín thở nhảy xuống giường, ẩn người lên xà ngang, không bao lâu sau có một hắc y nhân cúi người rón rén đi vào, trong tay cầm dây thừng, rướn người đến nhìn lên giường một cái, thấy trong chăn không người, lập tức biết mình đã bị phát hiện, liền nhún người nhảy ra cửa sổ trốn.
Thập Thất làm sao chịu tha cho hắn đi, thân hình như gió cuốn lao xuống túm lấy cổ người nọ, khói trắng tỏa ra, khi Thập Thất nín thở người kia nhanh nhẹn giãy một cái dồn lực định chạy, binh khí xuất hiện, Thập Thất kề lên cổ hắn, đang định ra tay lại đột nhiên nghĩ chuyện này rất lạ nên giữ người sống cho chủ tử xử lý, mũi đao ngừng lại ngay trên cổ người nọ, Thập Thất trầm giọng nói: “Không được cử động, nhúc nhích ta sẽ giết ngươi!"
Ngay lúc ấy, phòng bên cạnh chợt truyền đến tiếng nữ tử hét lớn, hắc y nhân kia rất nhanh trí, biết Thập Thất định giữ người sống, thừa dịp này thúc khủy tay đến, công phu của hắc y nhân không cao, nhưng khinh công rất tốt. Khủy tay đánh thẳng vào bụng Thập Thất, Thập Thất vốn không để tâm, nhưng đột nhiên nhớ đến lời Hình Bắc Minh “sau này phải chăm sóc nó thật tốt", liều lĩnh ngăn thế công của hắc y nhân lại, nhưng chỉ trong một chớp mắt này, hắc y nhân đã thoát được thế uy hiếp của hắn, nhảy ra khỏi cửa sổ.
Thập Thất phi thân đuổi theo, trong nháy mắt hai người đã biến mất giữa những tầng mái nhà trùng trùng điệp điệp.
Khi người của khách điếm nghe thấy tiếng động đến xem, chỉ thấy sau cửa phòng khép hờ, tiểu nha hoàn kia ngất xĩu trên đất, tiểu thư Ly gia lại không thấy đâu, cửa sổ cạnh giường mở toang, hiển nhiên là đã bị bắt đi.
Tầm mắt Hình Bắc Minh hơi chuyển, không phát hiện ra bóng người mà chỉ cần hắn xuất hiện thì sẽ theo sau lưng, nhíu mày, đi đến căn phòng bên cạnh.
Phòng rất tối, nhưng không có tiếng thở, không không khí còn mùi Mê Hồn Hương nhàn nhạt, cửa sổ sát giường mở toang, vẻ mặt Hình Bắc Minh rất thản nhiên, nhưng trong lòng thì đang giận dữ mắng: “Tên ngu ngốc này!"
Tác giả :
Côi Tự