Thí Thiên Đao
Chương 403: Ngàn dặm biên giới
- Vài ngày trước Mai Nhi đã gặp được ông nội ta. Nàng cuối cùng cũng yên tâm, biết không phải ông nội vì nàng nên thế.
Hứa Phù Phù thở dài, vươn tay muốn sờ đầu chú chó nhỏ trong túiáo Sở Mặc. Tiểu cẩu ngay lập tức né ra. Ngoại trừ Sở Mặc, nó không cho phép bất cứ ai chạm vào nó.
- Con cún hư…sao cảnh giác thế.
Hứa Phù Phù cười mắng. Tên này cũng rất thích mấy động vật nhỏ, nhiều lần muốn đánh lén Tiểu Sài Khuyển nhưng chưa lần nào thành công.
Sở Mặc cười nói:
- Mai Nhi tỷ không nghĩ ngợi là tốt rồi. Nhưng Hứa gia gia sẽ phải chịu áp lực lớn hơn.- Ông nội là trung thần.
Hứa Phù Phù thở dài, không nói thêm tiếng nào về vấn đề này.
Lúc này Vương Đại Phát mồ hôi đầy đầu từ ngoài chạy vào, thấy hai người ở trong thảnh thơi ngồi nói chuyện phiếm, lập tức đau khổ nói:
- Hai vị đại gia, ta thì bận phát điên rồi, hai người các ngươi lại nhàn nhã.
Hứa Phù Phù cười chắp tay:
- Vương đại tiên sinh khổ cực.
Khóe miệng Vương Đại Phát rút trừu:- Hứa thiếu gia, ngài đừng trêu chọc ta. Ta một chút cũng không khổ.
Nói xong, Vương Đại Phát lại nhìn Sở Mặc, hạ giọng:
- Từ mười ngày trước người của chúng ta đã bắt đầu xuất phát đến điểm công tử chỉ định. Sau một tháng chắc sẽ đến biên giới. Tuy nhiên, nhiều người quá cảnh như vậy, công tử có chắc Hoàng thượng sẽ đồng ý…
Sở Mặc gật gật đầu:
- Yên tâm đi, không có gì.- Vậy là tốt rồi.
Một trăm ngàn đại quân cùng toàn gia luân phiên xuất phát từ các nơi tới cuối núi Thiên Đoạn, qua nơi có quân đội chiếm đóng. Chuyện này ở thời chiến tương đối mẫn cảm. Nhất là những người này còn mang theo nhiều tài vật, quân nhu… Nhiều của cải như vậy có thể khiến bất cứ kẻ nào đỏ con mắt. Cho dù người của bọn họ đủ năng lực tự vệ, Vương Đại Phát vẫn lo có sự cố.
- Địa phận kia đúng là địa phận của tam hoàng tử quản lý…
Vương Đại Phát nhẹ giọng.Sở Mặc nói:
- Hoàng thượng đã truyền chỉ rồi…
- Vương thượng thật lợi hại.
Vương Đại Phát hoàn toàn yên tâm, sau đó xoay người ra ngoài, tiếp tục khổ cực làm việc.
Sau khi Vương Đại Phát đi khỏi, Hứa Phù Phù nhìn Sở Mặc:
- Hoàng thượng thật sự chịu hạ chỉ?
Sở Mặc gật đầu, hồi tưởng lại nửa tháng trước lúc Hoàng thượng bí mật gặp hắn. Ngay tại Phàn phủ, trong thư phòng của Sở Mặc, Hoàngthượng chỉ đem theo thái giám vô danh, cải trang bí mật đến. Nhìn thấy Sở Mặc, câu đầu tiên ngài nói lại là một câu cảm thán:
- Đúng là một khoản chi lớn đó nha…
- Bệ hạ đã đồng ý với ta.
Sở Mặc thản nhiên nói.
- Ngươi nghĩ trẫm an tâm khi ngươi làm Sở vương sao?
Ánh mắt Hoàng thượng sáng quắc, nhìn Sở Mặc nói dứt khoát:
- Trẫm nhận thấy ngươi còn nguy hiểm hơn Đại Tề…
- Hoàng thượng muốn động thủ với ta sao?Sở Mặc cũng trực tiếp đối diện với Hoàng thượng.
- Ngươi lập nhiều công cho Đại Hạ như vậy…trẫm làm sao có thể động thủ với ngươi. Thật ra trẫm còn có chút hổ thẹn..
Hoàng thượng cảm thán, giọng nói có vài phần bi thương.
- Hoàng thượng, người đã làm không tệ rồi. Nếu là người khác, không chừng đã xuống tay với ta.
Sở Mặc cười cười nói.
- Trẫm không nắm chắc…có thể hoàn toàn hạ được ngươi.
Hoàng thượng thản nhiên thừa nhận ý nghĩ thật trong lòng mình.Vì câu này, oán niệm của Sở Mặc với Hoàng thượng cũng vơi vài phần.
- Bệ hạ yên tâm. Trừ khi ngày nào đó, Đại Hạ chủ động chinh phạt Sở quốc, nếu không Sở quốc vĩnh viễn phụ thuộc Đại Hạ.
Con ngươi Hoàng thượng lóe lên, nhìn Sở Mặc nói:
- Ngươi có thể bảo đảm thế hệ sau của Phàn gia sau khi lớn lên không có dã tâm kia sao?
Sở Mặc cười cười:
- Nếu bọn họ có dị động, bệ hạ tùy ý xử trí.Hoàng thượng nhìn Sở Mặc một lúc mới âm thầm nói:
- Nếu khi đó không đánh được…thì làm thế nào?
Sở Mặc hơi ngẩn ra, lập tức nói:
- Trước khi ta đi sẽ để lại lệnh: bọn họ hành động như vậy đồng nghĩa với việc phản bội ta. Ta sẽ không bao giờ che chở bọn họ.
Hoàng thượng trầm mặc, lại nói:
- Hy vọng vĩnh viễn không xuất hiện vấn đề này. Với một trăm ngàn đại quân của ngươi, cộng thêm sự giúp sức của nữ vương thảo nguyên, đánh chiếm ngàn dặm biên giới của Đại Tề không khó.Sở Mặc nói:
- Biên giới ngàn dặm là được rồi.
Mỗi lần nghĩ tới lúc Hoàng Thượng rời đi, dáng vẻ rầu rĩ ấy, trong lòng Sở Mặc lại thấy vừa giận vừa buồn cười.
Rõ ràng Hoàng Thượng ngay từ đầu, lúc tiến hành các loại sắc phong cho hắn thì hoàn toàn không nghĩ đến việc sẽ có một ngày Phàn Vô Địch lại lấy vợ sinh con.
Nói ra thì đây rõ ràng là Hoàng Thượng thiếu nhân đạo.
Người thấy người ta không có người kế tục thì ra sức phong thưởng, ban tặng các loại, thậm chí tước vị mà chư hầu Vương trước giờ chưatừng được cũng đều đem ra để ban.
Đến khi phát hiện người ta không còn giá trị lợi dụng như xưa nữa thì lại hối hận.
Đến lúc phát hiện Phàn Vô Địch sắp lấy vợ sinh con lại càng hối hận.
Cảm thấy mình đã làm một việc sai lầm nghiêm trọng.
Giống như Sở Mặc từng nói, hắn hay gia gia hắn đều vậy cả, trước nay chưa từng cầu xin Hoàng gia một điều gì.Lúc ban đầu Sở Mặc ở trên thảo nguyên, hắn phá hỏng âm mưu của Đại Tề đã dày công chuẩn bị suốt 20 năm. Lúc ấy cũng chả phải vì cống hiến cho Hoàng gia, mà vì bách tính Đại Hạ, giúp cho họ tránh gặp phải khói lửa chiến tranh.
Từ đó tới giờ, Sở Mực chưa từng nghĩ đến việc được thăng quan tiến chức, chỉ là do Hoàng Thượng cảm thấy dựa vào những chiến công của Sở Mặc, không ban thưởng không được Không trọng thưởng không được. Cuối cùng mới dẫn tới cục diện ngày hôm nay.
Thực lòng mà nói có thể trách ai chứ?Sở Mặc khẽ lắc đầu, thầm than trách: “Thực ra Hoàng Thượng từ xưa tới nay, sâu thẳm trong tim luôn không thấy thoải mái. “
Bây giờ trong lòng Hoàng Thượng, e là chỉ còn lại 1 ý niệm duy nhất, đó chính là đám người Sở Mặc càng sớm cút đi càng tốt.
“Dù sao hắn chiếm lĩnh là biên giới của Đại Tề"
“Những của cải mà hắn đem đi coi như là những cống hiến mà hắn làm cho Trẫm, Trẫm ban thưởng cho hắn là phải rồi"
Đó có lẽ là suy nghĩ của Hoàng Thượng!Tin rằng bất kỳ ai nghe thấy tiếng lòng của Hoàng Thượng đều sẽ cảm thấy Hoàng Thượng thạt không biết xấu hổ.
Những của cải đó, vốn chả có chút quan hệ nào với Hoàng Thượng hay Hoàng gia.
Nhưng với Hoàng Thượng mà nói: “Khắp thiên hạ đều là đất đai của Hoàng Thượng tất cả những thứ nằm trên lãnh thổ Đại Hạ đều là của Hoàng gia!"
Cho nên, cho dù là ai đi nữa, lấy đi thứ thuộc về Đại Hạ, Hoàng Thượng đều nghĩ là lấy mất thứ gì đó thuộc về mình.- Công tử, giờ lành đã đến. Bên đó nhiều người đã đến rồi, Hoàng Thượng cũng đến rồi.
Sở Yên bước vào, mỉm cười chào Hứa Phù Phù trước, sau đó nhìn Sở Mặc nói.
Hứa Phù Phù thở dài, vươn tay muốn sờ đầu chú chó nhỏ trong túiáo Sở Mặc. Tiểu cẩu ngay lập tức né ra. Ngoại trừ Sở Mặc, nó không cho phép bất cứ ai chạm vào nó.
- Con cún hư…sao cảnh giác thế.
Hứa Phù Phù cười mắng. Tên này cũng rất thích mấy động vật nhỏ, nhiều lần muốn đánh lén Tiểu Sài Khuyển nhưng chưa lần nào thành công.
Sở Mặc cười nói:
- Mai Nhi tỷ không nghĩ ngợi là tốt rồi. Nhưng Hứa gia gia sẽ phải chịu áp lực lớn hơn.- Ông nội là trung thần.
Hứa Phù Phù thở dài, không nói thêm tiếng nào về vấn đề này.
Lúc này Vương Đại Phát mồ hôi đầy đầu từ ngoài chạy vào, thấy hai người ở trong thảnh thơi ngồi nói chuyện phiếm, lập tức đau khổ nói:
- Hai vị đại gia, ta thì bận phát điên rồi, hai người các ngươi lại nhàn nhã.
Hứa Phù Phù cười chắp tay:
- Vương đại tiên sinh khổ cực.
Khóe miệng Vương Đại Phát rút trừu:- Hứa thiếu gia, ngài đừng trêu chọc ta. Ta một chút cũng không khổ.
Nói xong, Vương Đại Phát lại nhìn Sở Mặc, hạ giọng:
- Từ mười ngày trước người của chúng ta đã bắt đầu xuất phát đến điểm công tử chỉ định. Sau một tháng chắc sẽ đến biên giới. Tuy nhiên, nhiều người quá cảnh như vậy, công tử có chắc Hoàng thượng sẽ đồng ý…
Sở Mặc gật gật đầu:
- Yên tâm đi, không có gì.- Vậy là tốt rồi.
Một trăm ngàn đại quân cùng toàn gia luân phiên xuất phát từ các nơi tới cuối núi Thiên Đoạn, qua nơi có quân đội chiếm đóng. Chuyện này ở thời chiến tương đối mẫn cảm. Nhất là những người này còn mang theo nhiều tài vật, quân nhu… Nhiều của cải như vậy có thể khiến bất cứ kẻ nào đỏ con mắt. Cho dù người của bọn họ đủ năng lực tự vệ, Vương Đại Phát vẫn lo có sự cố.
- Địa phận kia đúng là địa phận của tam hoàng tử quản lý…
Vương Đại Phát nhẹ giọng.Sở Mặc nói:
- Hoàng thượng đã truyền chỉ rồi…
- Vương thượng thật lợi hại.
Vương Đại Phát hoàn toàn yên tâm, sau đó xoay người ra ngoài, tiếp tục khổ cực làm việc.
Sau khi Vương Đại Phát đi khỏi, Hứa Phù Phù nhìn Sở Mặc:
- Hoàng thượng thật sự chịu hạ chỉ?
Sở Mặc gật đầu, hồi tưởng lại nửa tháng trước lúc Hoàng thượng bí mật gặp hắn. Ngay tại Phàn phủ, trong thư phòng của Sở Mặc, Hoàngthượng chỉ đem theo thái giám vô danh, cải trang bí mật đến. Nhìn thấy Sở Mặc, câu đầu tiên ngài nói lại là một câu cảm thán:
- Đúng là một khoản chi lớn đó nha…
- Bệ hạ đã đồng ý với ta.
Sở Mặc thản nhiên nói.
- Ngươi nghĩ trẫm an tâm khi ngươi làm Sở vương sao?
Ánh mắt Hoàng thượng sáng quắc, nhìn Sở Mặc nói dứt khoát:
- Trẫm nhận thấy ngươi còn nguy hiểm hơn Đại Tề…
- Hoàng thượng muốn động thủ với ta sao?Sở Mặc cũng trực tiếp đối diện với Hoàng thượng.
- Ngươi lập nhiều công cho Đại Hạ như vậy…trẫm làm sao có thể động thủ với ngươi. Thật ra trẫm còn có chút hổ thẹn..
Hoàng thượng cảm thán, giọng nói có vài phần bi thương.
- Hoàng thượng, người đã làm không tệ rồi. Nếu là người khác, không chừng đã xuống tay với ta.
Sở Mặc cười cười nói.
- Trẫm không nắm chắc…có thể hoàn toàn hạ được ngươi.
Hoàng thượng thản nhiên thừa nhận ý nghĩ thật trong lòng mình.Vì câu này, oán niệm của Sở Mặc với Hoàng thượng cũng vơi vài phần.
- Bệ hạ yên tâm. Trừ khi ngày nào đó, Đại Hạ chủ động chinh phạt Sở quốc, nếu không Sở quốc vĩnh viễn phụ thuộc Đại Hạ.
Con ngươi Hoàng thượng lóe lên, nhìn Sở Mặc nói:
- Ngươi có thể bảo đảm thế hệ sau của Phàn gia sau khi lớn lên không có dã tâm kia sao?
Sở Mặc cười cười:
- Nếu bọn họ có dị động, bệ hạ tùy ý xử trí.Hoàng thượng nhìn Sở Mặc một lúc mới âm thầm nói:
- Nếu khi đó không đánh được…thì làm thế nào?
Sở Mặc hơi ngẩn ra, lập tức nói:
- Trước khi ta đi sẽ để lại lệnh: bọn họ hành động như vậy đồng nghĩa với việc phản bội ta. Ta sẽ không bao giờ che chở bọn họ.
Hoàng thượng trầm mặc, lại nói:
- Hy vọng vĩnh viễn không xuất hiện vấn đề này. Với một trăm ngàn đại quân của ngươi, cộng thêm sự giúp sức của nữ vương thảo nguyên, đánh chiếm ngàn dặm biên giới của Đại Tề không khó.Sở Mặc nói:
- Biên giới ngàn dặm là được rồi.
Mỗi lần nghĩ tới lúc Hoàng Thượng rời đi, dáng vẻ rầu rĩ ấy, trong lòng Sở Mặc lại thấy vừa giận vừa buồn cười.
Rõ ràng Hoàng Thượng ngay từ đầu, lúc tiến hành các loại sắc phong cho hắn thì hoàn toàn không nghĩ đến việc sẽ có một ngày Phàn Vô Địch lại lấy vợ sinh con.
Nói ra thì đây rõ ràng là Hoàng Thượng thiếu nhân đạo.
Người thấy người ta không có người kế tục thì ra sức phong thưởng, ban tặng các loại, thậm chí tước vị mà chư hầu Vương trước giờ chưatừng được cũng đều đem ra để ban.
Đến khi phát hiện người ta không còn giá trị lợi dụng như xưa nữa thì lại hối hận.
Đến lúc phát hiện Phàn Vô Địch sắp lấy vợ sinh con lại càng hối hận.
Cảm thấy mình đã làm một việc sai lầm nghiêm trọng.
Giống như Sở Mặc từng nói, hắn hay gia gia hắn đều vậy cả, trước nay chưa từng cầu xin Hoàng gia một điều gì.Lúc ban đầu Sở Mặc ở trên thảo nguyên, hắn phá hỏng âm mưu của Đại Tề đã dày công chuẩn bị suốt 20 năm. Lúc ấy cũng chả phải vì cống hiến cho Hoàng gia, mà vì bách tính Đại Hạ, giúp cho họ tránh gặp phải khói lửa chiến tranh.
Từ đó tới giờ, Sở Mực chưa từng nghĩ đến việc được thăng quan tiến chức, chỉ là do Hoàng Thượng cảm thấy dựa vào những chiến công của Sở Mặc, không ban thưởng không được Không trọng thưởng không được. Cuối cùng mới dẫn tới cục diện ngày hôm nay.
Thực lòng mà nói có thể trách ai chứ?Sở Mặc khẽ lắc đầu, thầm than trách: “Thực ra Hoàng Thượng từ xưa tới nay, sâu thẳm trong tim luôn không thấy thoải mái. “
Bây giờ trong lòng Hoàng Thượng, e là chỉ còn lại 1 ý niệm duy nhất, đó chính là đám người Sở Mặc càng sớm cút đi càng tốt.
“Dù sao hắn chiếm lĩnh là biên giới của Đại Tề"
“Những của cải mà hắn đem đi coi như là những cống hiến mà hắn làm cho Trẫm, Trẫm ban thưởng cho hắn là phải rồi"
Đó có lẽ là suy nghĩ của Hoàng Thượng!Tin rằng bất kỳ ai nghe thấy tiếng lòng của Hoàng Thượng đều sẽ cảm thấy Hoàng Thượng thạt không biết xấu hổ.
Những của cải đó, vốn chả có chút quan hệ nào với Hoàng Thượng hay Hoàng gia.
Nhưng với Hoàng Thượng mà nói: “Khắp thiên hạ đều là đất đai của Hoàng Thượng tất cả những thứ nằm trên lãnh thổ Đại Hạ đều là của Hoàng gia!"
Cho nên, cho dù là ai đi nữa, lấy đi thứ thuộc về Đại Hạ, Hoàng Thượng đều nghĩ là lấy mất thứ gì đó thuộc về mình.- Công tử, giờ lành đã đến. Bên đó nhiều người đã đến rồi, Hoàng Thượng cũng đến rồi.
Sở Yên bước vào, mỉm cười chào Hứa Phù Phù trước, sau đó nhìn Sở Mặc nói.
Tác giả :
Tiểu Đao Phong Lợi