Thí Thiên Đao
Chương 399: Trở mặt
Sở Mặc cười tự giễu.Hứa Trung Lương trầm mặc một hồi rồi gật đầu:
- Đúng vậy. Thật ra tất cả mọi người đều biết, sớm hay muộn ngươi cũng sẽ rời khỏi thế giới này. Chỉ là vấn đề thời gian mà thôi. Sư phụ ngươi chắc chắn cũng sẽ an bài tốt con đường phía sau cho ngươi. Nhưng gia gia của ngươi chỉ lẻ loi một mình, dù cho bao nhiêu vinh sủng đi nữa đến cuối cùng cũng sẽ quay trả lại cho Đại Hạ.
- Nhưng hiện tại sự việc phát sinh không trong dự tính đúng không ạ?
Sở Mặc nở nụ cười nồng đậm trào phúng, sâu kín nói:
- Nếu ông nội cưới vợ sinh con…gia tộc của chúng ta có người kế nghiệp, Hoàng thượng sao có thể an tâm.Hứa Trung Lương gật đầu, không phủ nhận.
- Nên hiện tại ta cầu Hứa gia gia nhận bà nội tương lai của ta làm nghĩa muội, ngài mới băn khoăn phải không ạ?
Sở Mặc trực tiếp hỏi.
Hứa Trung Lương trầm mặc một chút, vẫn gật đầu, thản nhiên nhìn Sở Mặc.
- Đúng vậy.
Hứa Phù Phù ngồi bên cười khổ. Trong tâm suy nghĩ, huynh đệ của mình đã cứng rắn đến mức dù chỉ mình hắn cũng khiến đế vương phải edè. Nếu trên tay hắn lại có mấy vạn binh mã, Hoàng thượng chả bị dọa đến ngày ngày mất ăn mất ngủ ý chứ.
Sở Mặc đứng lên, nói.
- Kỳ thực trước khi đến ta cũng hiểu được chuyện này nhưng không nghĩ nhiều như vậy. Giờ nghe Hứa gia gia nói, ta đã hiểu ra. Vậy chuyện kia…Hứa gia gia cứ xem như ta chưa từng nói.
Hứa Phù Phù khẩn trương nhìn Sở Mặc, trong lòng tự nhủ sao tên kia có thể nói lời như vậy ra khỏi miệng. Hứa Trung Lương nhìn thoáng qua Sở Mặc nói:
- Ngươi cứ ngồi xuống cái đã.Sở Mặc cười cười:
- Hứa gia gia, ta mãi mãi là vãn bối của ngài. Trong lòng ngài cũng hiểu, ngài muốn lo cho ta, nhưng ngài còn là Nội Các Thủ Phụ của Đại Hạ. Ta hiểu tâm tư của ngài, cũng hiểu ý nghĩ của Hoàng thượng. Ngài cứ yên tâm, trong vòng một tháng, ta sẽ rời khỏi Viêm Hoàng Thành. Không phải chỉ ta mà toàn bộ những người liên quan đến ta đều sẽ rời đi, đến đất phong của ta, vĩnh viễn không trở về.
Sở Mặc nói xong, trân trọng thi lễ với Hứa Trung Lương:
- Cảm tạ Hứa gia gia trong những năm gần đây luôn quan tâm vãn bối. Kính xin Hứa gia gia bảo trọng.Nói xong, Sở Mặc nhìn Hứa Phù Phù cười nói:
- Hẹn gặp lại, huynh đệ của ta!
- Hả…
Hứa Phù Phù thấy Sở Mặc đi, lập tức nóng nảy, quay lại Hứa Trung Lương tức giận nói:
- Ông nội, đến tột cùng Sở Mặc sai ở chỗ nào? Chỉ vì hắn lập công quá lớn hay vì tiềm lực tương lai hắn quá khủng? Thân là vua một nước, Hoàng thượng lại không có tâm nhãn chút nào? Chẳng lẽ nghĩ Sở Mặc sẽ soán vị sao?- Ngươi làm càn!
Hứa Trung Lương mặc dù ngồi yên nhưng khí thế trên người phát ra lại vô cùng mạnh mẽ, lạnh lùng nhìn Hứa Phù Phù:
- Ngươi còn nói linh tinh, ta sẽ trục xuất ngươi khỏi Hứa gia.
Hứa Phù Phù nghe vậy càng giận hơn. Dù từ nhỏ đến lớn Hứa Phù Phù rất sợ ông nội, nhưng biểu hiện hôm nay của Hứa Trung Lương khiến Hứa Phù Phù thất vọng, vốn trước còn nghĩ gia gia là người cực kỳ có đảm lượng ở dưới gầm trời này.
Nhưng hôm nay, lại chỉ là một chính khách triều đình đa mưu túc trí…mà còn chần chần chừ chừ. Quan trọng nhất, Hứa Phù Phù nghĩ giagia mình đã thiên về phía Hoàng thượng. Đây là nguyên nhân khiến Hứa Phù Phù tức giận nhất. Vẫn là câu kia, có thể hiểu nhưng không thể tiếp nhận.
- Sở Mặc chưa từng làm gì quá đáng. Hắn vì Đại Hạ, vì nước vì dân, lập biết bao chiến công hiển hách. Không có hắn, núi Thiên Đoạn đã thất thủ, phủ Thanh Châu cũng thất thủ…giờ này có khi quân địch đang nghiền ép tấn công Viêm Hoàng Thành rồi.
Hứa Phù Phù lạnh lùng nhìn gia gia nói:
- Còn nói soán vị! Đúng là nực cười. Nếu không có Sở Mặc, Đại Hạ đã vong quốc lâu rồi.- Ngươi cút ngay! Biến khỏi Hứa gia, mãi mãi đừng có về.
Hứa Trung Lương giận tím mặt, lấy cái chén ném mạnh về Hứa Phù Phù. Hứa Phù Phù đứng im không nhúc nhích. Bốp một cái, cái chén đụng vào đuôi lông mày của Hứa Phù Phù làm chảy máu.
- Hô hô, cút thì cút!
Mắt Hứa Phù Phù rơm rớm, xoay người bước đi.
Từ đầu tới cuối, Sở Mặc không nói gì. Sau khi Hứa Phù Phù ra ngoài, hắn nhìn Hứa Trung Lương, nhìn thấy trong mắt lão nhân quyền khuynh triều chính này có sự bất đắc dĩ.Sở Mặc cười cười, không nói gì, ôm quyền với Hứa Trung Lương:
- Hứa gia gia yên tâm, ta sẽ chiếu cố Hứa Phù Phù thật tốt.
Nói xong cũng xoay người bước đi. Hứa Trung Lương không nói gì, chỉ thở dài. Đôi con ngươi già nua có chút phức tạp.
Đêm đó, Sở Mặc và Hứa Phù Phù cũng không về Phàn phủ luôn mà chọn đại một tửu quán ngồi uống rượu cả đêm. Rất nhiều người đều nhìn thấy khóe mắt Hứa Phù Phù chảy máu, bộ dáng chật vật.
Rạng sáng ngày hôm sau, có mấy tin tức đột nhiên xuất hiện khiến người ở Viêm Hoàng Thành trợn mắt há mồm.
- Không biết thập công tử Hứa gia làm sai điều gì mà chọc giận gia chủ, bị gia gia và cũng là Nội Các Thủ Phủ Hứa Trung Lương trục xuất khỏi gia môn, từ nay về sau đoạn tuyệt quan hệ.- Hứa Trung Lương bất ngờ đi thị sát thành bắc. Mấy tùy tùng không biết vì sao Thủ Phụ đại nhân lại đi vào một tiểu viện, gọi một vị nữ tử dịu dàng, khoảng ba mươi tuổi là muội muội. Thủ phụ đại nhân chỉ nói nữ tử này là một họ hàng xa của Hứa gia, trước buôn bán ở Đại Tề, đã bị mất liên lạc nhiều năm. Giờ gặp lại vị muội muội này nên vui vô cùng.
- Sở Mặc chính thức công bố, bà chủ hiện tại của Thao Thiết lầu là nghĩa tỷ của hắn. Nghĩa tỷ của Sở vương đồng dạng là công chúa.
- Đồng thời Thao Thiết lầu cũng bị rao bán với giá bằng nửa giá thị trường.- Hứa công tử bị trục xuất công bố ít ngày nữa sẽ đại hôn…
Bao nhiêu tin tức phát ra liên tục khiến người ta không kịp tiêu hóa. Người người đều cảm giác sắp có một cơn giông bão ập đến. Tại sao tự nhiên đại gia tộc đứng thứ nhất triều đình Hứa gia lại có nhiều chuyện thế chứ?
Tại Phàn phủ.
Phàn tướng quân đang đi qua đi lại, nhìn có vẻ nôn nóng. Tùy Hồng Nho mới đi ra ngoài, bị mấy tin tức kia làm cho bàng hoàng. Mấy người hiện tại đều muốn biết ngọn nguồn câu chuyện thế nào.Phàn phủ chìm trong yên tĩnh.
Phàn Vô Địch đi chán, lại đẩy cửa ra ngoài, cau mày lẩm bẩm:
- Thằng nhóc kia mới đi ra ngoài một chuyến mà gây chuyện gì không biết, còn làm liên lụy đến đứa bé Hứa Phù Phù kia.
Đang nói lại thấy Sở Mặc cùng Hứa Phù Phù một trước một sau bước vào nhà. Tuy hai người thần thái sáng láng, nhưng khắp người đều đầy mùi rượu khiến Phàn Vô Địch cau mày.
- Ông nội, người chưa cần nói gì vội, hãy nghe con đã.
Sở Mặc vận công, loại bỏ hoàn toàn cảm giác say hiện tại, nhìn ôngnội nói:
- Chúng ta không thể ở lại Đại Hạ nữa.
- Đúng vậy. Thật ra tất cả mọi người đều biết, sớm hay muộn ngươi cũng sẽ rời khỏi thế giới này. Chỉ là vấn đề thời gian mà thôi. Sư phụ ngươi chắc chắn cũng sẽ an bài tốt con đường phía sau cho ngươi. Nhưng gia gia của ngươi chỉ lẻ loi một mình, dù cho bao nhiêu vinh sủng đi nữa đến cuối cùng cũng sẽ quay trả lại cho Đại Hạ.
- Nhưng hiện tại sự việc phát sinh không trong dự tính đúng không ạ?
Sở Mặc nở nụ cười nồng đậm trào phúng, sâu kín nói:
- Nếu ông nội cưới vợ sinh con…gia tộc của chúng ta có người kế nghiệp, Hoàng thượng sao có thể an tâm.Hứa Trung Lương gật đầu, không phủ nhận.
- Nên hiện tại ta cầu Hứa gia gia nhận bà nội tương lai của ta làm nghĩa muội, ngài mới băn khoăn phải không ạ?
Sở Mặc trực tiếp hỏi.
Hứa Trung Lương trầm mặc một chút, vẫn gật đầu, thản nhiên nhìn Sở Mặc.
- Đúng vậy.
Hứa Phù Phù ngồi bên cười khổ. Trong tâm suy nghĩ, huynh đệ của mình đã cứng rắn đến mức dù chỉ mình hắn cũng khiến đế vương phải edè. Nếu trên tay hắn lại có mấy vạn binh mã, Hoàng thượng chả bị dọa đến ngày ngày mất ăn mất ngủ ý chứ.
Sở Mặc đứng lên, nói.
- Kỳ thực trước khi đến ta cũng hiểu được chuyện này nhưng không nghĩ nhiều như vậy. Giờ nghe Hứa gia gia nói, ta đã hiểu ra. Vậy chuyện kia…Hứa gia gia cứ xem như ta chưa từng nói.
Hứa Phù Phù khẩn trương nhìn Sở Mặc, trong lòng tự nhủ sao tên kia có thể nói lời như vậy ra khỏi miệng. Hứa Trung Lương nhìn thoáng qua Sở Mặc nói:
- Ngươi cứ ngồi xuống cái đã.Sở Mặc cười cười:
- Hứa gia gia, ta mãi mãi là vãn bối của ngài. Trong lòng ngài cũng hiểu, ngài muốn lo cho ta, nhưng ngài còn là Nội Các Thủ Phụ của Đại Hạ. Ta hiểu tâm tư của ngài, cũng hiểu ý nghĩ của Hoàng thượng. Ngài cứ yên tâm, trong vòng một tháng, ta sẽ rời khỏi Viêm Hoàng Thành. Không phải chỉ ta mà toàn bộ những người liên quan đến ta đều sẽ rời đi, đến đất phong của ta, vĩnh viễn không trở về.
Sở Mặc nói xong, trân trọng thi lễ với Hứa Trung Lương:
- Cảm tạ Hứa gia gia trong những năm gần đây luôn quan tâm vãn bối. Kính xin Hứa gia gia bảo trọng.Nói xong, Sở Mặc nhìn Hứa Phù Phù cười nói:
- Hẹn gặp lại, huynh đệ của ta!
- Hả…
Hứa Phù Phù thấy Sở Mặc đi, lập tức nóng nảy, quay lại Hứa Trung Lương tức giận nói:
- Ông nội, đến tột cùng Sở Mặc sai ở chỗ nào? Chỉ vì hắn lập công quá lớn hay vì tiềm lực tương lai hắn quá khủng? Thân là vua một nước, Hoàng thượng lại không có tâm nhãn chút nào? Chẳng lẽ nghĩ Sở Mặc sẽ soán vị sao?- Ngươi làm càn!
Hứa Trung Lương mặc dù ngồi yên nhưng khí thế trên người phát ra lại vô cùng mạnh mẽ, lạnh lùng nhìn Hứa Phù Phù:
- Ngươi còn nói linh tinh, ta sẽ trục xuất ngươi khỏi Hứa gia.
Hứa Phù Phù nghe vậy càng giận hơn. Dù từ nhỏ đến lớn Hứa Phù Phù rất sợ ông nội, nhưng biểu hiện hôm nay của Hứa Trung Lương khiến Hứa Phù Phù thất vọng, vốn trước còn nghĩ gia gia là người cực kỳ có đảm lượng ở dưới gầm trời này.
Nhưng hôm nay, lại chỉ là một chính khách triều đình đa mưu túc trí…mà còn chần chần chừ chừ. Quan trọng nhất, Hứa Phù Phù nghĩ giagia mình đã thiên về phía Hoàng thượng. Đây là nguyên nhân khiến Hứa Phù Phù tức giận nhất. Vẫn là câu kia, có thể hiểu nhưng không thể tiếp nhận.
- Sở Mặc chưa từng làm gì quá đáng. Hắn vì Đại Hạ, vì nước vì dân, lập biết bao chiến công hiển hách. Không có hắn, núi Thiên Đoạn đã thất thủ, phủ Thanh Châu cũng thất thủ…giờ này có khi quân địch đang nghiền ép tấn công Viêm Hoàng Thành rồi.
Hứa Phù Phù lạnh lùng nhìn gia gia nói:
- Còn nói soán vị! Đúng là nực cười. Nếu không có Sở Mặc, Đại Hạ đã vong quốc lâu rồi.- Ngươi cút ngay! Biến khỏi Hứa gia, mãi mãi đừng có về.
Hứa Trung Lương giận tím mặt, lấy cái chén ném mạnh về Hứa Phù Phù. Hứa Phù Phù đứng im không nhúc nhích. Bốp một cái, cái chén đụng vào đuôi lông mày của Hứa Phù Phù làm chảy máu.
- Hô hô, cút thì cút!
Mắt Hứa Phù Phù rơm rớm, xoay người bước đi.
Từ đầu tới cuối, Sở Mặc không nói gì. Sau khi Hứa Phù Phù ra ngoài, hắn nhìn Hứa Trung Lương, nhìn thấy trong mắt lão nhân quyền khuynh triều chính này có sự bất đắc dĩ.Sở Mặc cười cười, không nói gì, ôm quyền với Hứa Trung Lương:
- Hứa gia gia yên tâm, ta sẽ chiếu cố Hứa Phù Phù thật tốt.
Nói xong cũng xoay người bước đi. Hứa Trung Lương không nói gì, chỉ thở dài. Đôi con ngươi già nua có chút phức tạp.
Đêm đó, Sở Mặc và Hứa Phù Phù cũng không về Phàn phủ luôn mà chọn đại một tửu quán ngồi uống rượu cả đêm. Rất nhiều người đều nhìn thấy khóe mắt Hứa Phù Phù chảy máu, bộ dáng chật vật.
Rạng sáng ngày hôm sau, có mấy tin tức đột nhiên xuất hiện khiến người ở Viêm Hoàng Thành trợn mắt há mồm.
- Không biết thập công tử Hứa gia làm sai điều gì mà chọc giận gia chủ, bị gia gia và cũng là Nội Các Thủ Phủ Hứa Trung Lương trục xuất khỏi gia môn, từ nay về sau đoạn tuyệt quan hệ.- Hứa Trung Lương bất ngờ đi thị sát thành bắc. Mấy tùy tùng không biết vì sao Thủ Phụ đại nhân lại đi vào một tiểu viện, gọi một vị nữ tử dịu dàng, khoảng ba mươi tuổi là muội muội. Thủ phụ đại nhân chỉ nói nữ tử này là một họ hàng xa của Hứa gia, trước buôn bán ở Đại Tề, đã bị mất liên lạc nhiều năm. Giờ gặp lại vị muội muội này nên vui vô cùng.
- Sở Mặc chính thức công bố, bà chủ hiện tại của Thao Thiết lầu là nghĩa tỷ của hắn. Nghĩa tỷ của Sở vương đồng dạng là công chúa.
- Đồng thời Thao Thiết lầu cũng bị rao bán với giá bằng nửa giá thị trường.- Hứa công tử bị trục xuất công bố ít ngày nữa sẽ đại hôn…
Bao nhiêu tin tức phát ra liên tục khiến người ta không kịp tiêu hóa. Người người đều cảm giác sắp có một cơn giông bão ập đến. Tại sao tự nhiên đại gia tộc đứng thứ nhất triều đình Hứa gia lại có nhiều chuyện thế chứ?
Tại Phàn phủ.
Phàn tướng quân đang đi qua đi lại, nhìn có vẻ nôn nóng. Tùy Hồng Nho mới đi ra ngoài, bị mấy tin tức kia làm cho bàng hoàng. Mấy người hiện tại đều muốn biết ngọn nguồn câu chuyện thế nào.Phàn phủ chìm trong yên tĩnh.
Phàn Vô Địch đi chán, lại đẩy cửa ra ngoài, cau mày lẩm bẩm:
- Thằng nhóc kia mới đi ra ngoài một chuyến mà gây chuyện gì không biết, còn làm liên lụy đến đứa bé Hứa Phù Phù kia.
Đang nói lại thấy Sở Mặc cùng Hứa Phù Phù một trước một sau bước vào nhà. Tuy hai người thần thái sáng láng, nhưng khắp người đều đầy mùi rượu khiến Phàn Vô Địch cau mày.
- Ông nội, người chưa cần nói gì vội, hãy nghe con đã.
Sở Mặc vận công, loại bỏ hoàn toàn cảm giác say hiện tại, nhìn ôngnội nói:
- Chúng ta không thể ở lại Đại Hạ nữa.
Tác giả :
Tiểu Đao Phong Lợi