Thí Thiên Đao
Chương 323: Nghi ngờ (1)
Vẻ mặt lão già không dám tin nhìn Sở Mặc, vươn ba ngón tay chỉ xuống:
- Phương soái… không thể nào! Hoàng thượng… càng không thể! Thái tử… hắn điên rồi sao?
- Hắn chính là điên rồi.
Sở Mặc bình tĩnh nói. Đến lúc này Sở Mặc mới hiểu được vì sao hoàng thượng và Phương Minh Thông trực tiếp tin lời nói của hắn. Hóa ra người biết về mỏ quặng Nguyên Thạch này…. Còn ít hơn so với trong tưởng tượng của hắn!
Không ngờ chỉ có ba người!
Cái này thật sự chính là, không cần loại trừ liền có thể biết là ai bán đứng…
- Lúc trước hai con mắt của thái tử bị người phá… hiện tại hai mắt đã mù.
Sở Mặc nhìn lão già:
- Tướng quân, cho nên Hạ Anh hoàng tử đã không còn là thái tử! Hắn không thể trở thành vua một nước!
- Không… điều đó là không thể nào… thái tử điện hạ được vạn dân kính yêu, làm sao có thể gặp việc như thế?
Lão già có chút thất thần ngã ngồi ở trên người, cỗ khí thế trên người kia hoàn toàn biến mất không thấy gì nữa:
- Cho dù gặp đại nạn… hắn thân là hoàng tử cũng không thể làm ra loại chuyện điên rồ này… không nên!
Lão già cũng không hoài nghĩ lời nói của Sở Mặc… thân là một tướng quân trấn thủ ở nơi này, hắn tự nhiên là tâm phúc của hoàng thượng và Phương Minh Thông.
Sở Mặc hiện giờ cầm Hổ Phù của Phương Minh Thông đại soái và mật chỉ Thiên Tử Kiếm của hoàng thượng mà đến, thân phận tự nhiên không phải là giả. Hơn nữa phong mật thư kia của Phương Minh Thông đã hoàn toàn chứng minh thân phận hắn.
Hắn ngoại trừ cảm thấy Sở Mặc còn trẻ tuổi, không có biện pháp phục chúng ra cũng không có tâm tư khác.
Nhưng hắn vẫn rất khó tin, quốc quân tương lai trong suy nghĩ của hắn không ngờ lại làm ra loại chuyện điên rồ này.
- Tướng quân, chuyện bây giờ đã xảy ra, không phải là lúc hoài nghi sự chân thật của nó.
Sở Mặc nhìn lão già nói:
- Hoàng thương nói, tông sư tinh thông về khai thác đào móc ở ngay chỗ này.
Lão già nhìn thoáng qua Sở Mặc, thở dài một tiếng:
- Phương soái không nói với ngươi sao? Người kia chính là ta!
- Cái gì?
Sở Mặc hơi ngẩn ra, lúc ấy thời gian rất gấp, Phương Minh Thông và hoàng thượng thật sự chưa nói nhiều về tình huống bên này với hắn.
- Năm đó chính là lão phu chủ trì khai thác đào móc ở nơi này. Lão phu cũng không phải là võ tướng, mặc dù có chút thực lực, nhưng am hiểu hơn… chính là khai thác và đào móc.
Lão già có chút hồn bay phách lạc nhìn thoáng qua Sở Mặc:
- Lão phu tên là Trương Vinh.
- Hóa ra Trương tướng quân chính là chuyên gia trong phương diện này, thật là thất kính.
Sở Mặc đứng lên, thi lễ với lão già, sau đó nói:
- Binh quyền nơi này ta nhất định phải nắm trong tay. Nhưng sau cuộc chiến tranh này, những binh quyền đó sẽ trực tiếp trả lại cho tướng quân. Điểm ấy kính xin tướng quân tin tưởng.
Trương Vinh cười khổ nói:
- Sau trận chiến kia, nơi này còn có thể tồn tại sao? Một khi bí mật ở nơi này bị lộ ra ngoài, tiếp tục lưu lại nơi này căn bản chính là muốn chết!
Sở Mặc nói:
- Tướng quân yên tâm, ngài chính là có công lớn với Đại Hạ! Đánh xong một trận chiến này, đánh tan liên quân Đại hạ, tướng quân chính là có công lao lớn nhất. Mười năm không rời khỏi nơi này…. Cũng nên về thăm nhà một chút rồi.
- Nhà… đúng vậy, thật là nhớ nhà!
Trương Vinh thở dài một tiếng, trầm mặc một lúc lâu, sau đó ngẩng đầu nhìn Sở Mặc:
- Một khi hoàng thượng và Phương đại soái đã coi trọng quân tử như vậy, giao loại đại sự quốc gia này vào tay công tử. Ta tự nhiên sẽ toàn lực phối hợp. Cụ thể muốn làm cái gì xin công tử cứ nói!
Nửa canh giờ sau, toàn bộ quân đoàn bảo vệ mỏ quặng, bao gồm đám người phụ trách cảnh giới, không thiếu một ai, tất cả đều tập trung ở trên quảng trường rộng lớn nhất trong thông đạo.
- Báo cáo tướng quân, quân đoàn mỏ quặng Thiên Đoạn, một vạn hai nghìn một trăm ba mươi chín người, có mặt một vạn hai nghìn một trăm ba mươi chín người!
Một vị tướng lĩnh trẻ tuổi chừng hơn ba mươi rõng rạc báo cáo với Trương Vinh, y nhìn chằm chằm vào Sở Mặc đang đứng bên cạnh Trương Vinh.
- Tốt!
Trương Vinh đáp lời, rồi sau đó gã nói với đám người ở phía dưới:
- Vị Sứ giả đứng bên cạnh ta đây là do Hoàng thượng và Phương Soái phái tới đây, thân mang trọng trách, bắt đầu từ ngày hôm nay binh quyền của quân đoàn mỏ quặng chúng ta sẽ do Sở Sứ giả nắm giữ. Các ngươi bắt buộc phải phục tùng tất cả mệnh lệnh của Sở Sứ giả, các ngươi đã rõ chưa?
Hơn một vạn hai nghìn người ở phía dưới đều chôn chân ngây người kinh ngạc. Tuy bọn họ đều là những quân nhân tinh nhuệ, tuyệt đối phục tùng quân lệnh, nhưng đột nhiên nhận được thông tin này vẫn khiến cho bọn họ cảm thấy chấn động kinh ngạc vô cùng. Bọn họ thậm chí còn không hiểu nổi vì sao lại có chuyện như thế này xảy ra?
Rất nhiều ánh mắt đổ dồn về phía Sở Mặc đều trở nên không còn thiện cảm nữa. Bọn họ đều cho rằng Sở Mặc là kẻ tới đây để cướp quyền lộng hành.
Sở Mặc không hề thay đổi hình dạng bên ngoài, dáng vẻ của hắn quả thực quá trẻ, thân hình thì hơi gầy ốm một chút, gương mặt khắc khổ, trông thật giống một thiếu niên. Tuy Sở Mặc thể hiện ra là một người điềm đạm, nhưng để cho một thiếu niên như vậy lãnh đạo quân đoàn hơn một vạn người như thế này... mà còn lại là một quân đoàn tinh nhuệ nữa thì đây quả thực rất giống một trò đùa.
Một quân đoàn kỷ luật nghiêm khắc, lần đầu tiên bọn họ thể hiện ra thái độ không tán thành như vậy. Tuy không có ai trong số đó gay gắt phản đối, cũng chẳng có một ai la hét ồn ào, nhưng tất cả những con người đang đứng ở dưới đó đều trầm mặc không nói câu nào, đó là lời đáp trả cho quân lệnh không thấu tình đạt lý đột ngột thông báo đến với bọn họ như vậy.
Trương Vinh nổi giận, gã lớn tiếng quát nạt:
- Lời ta nói các ngươi đã nghe thấy chưa?
Sở Mặc xua xua tay, ngăn không cho Trương Vinh nói nốt những lời muốn nói. Hắn bước hai bước lên phía trước, nhìn hơn một vạn người ở phía dưới.
Rất nhiều người vẫn còn lấm lem bùn đất trên mặt và toàn thân, mặt mày tóc tai đen sì nhếch nhác. Còn có một số người trong tay vẫn còn cầm dụng cụ khai thác quặng.
Hiển nhiên là bọn họ đều vội vàng bị triệu tập tới đây, ngay đến công cụ lao động cũng chưa kịp buông xuống.
Nhìn thấy Sở Mặc giương tay ngăn không có tướng quân tiếp tục nói thì tất cả đám quân binh ở dưới tức thì xôn xao.
Tuy đám người phía dưới vẫn không có bất cứ động tĩnh gì nhưng ánh mắt bọn họ nhìn Sở Mặc càng trở nên gay gắt hơn.
- Ta biết các ngươi đang nghĩ gì trong đầu.
- Phương soái… không thể nào! Hoàng thượng… càng không thể! Thái tử… hắn điên rồi sao?
- Hắn chính là điên rồi.
Sở Mặc bình tĩnh nói. Đến lúc này Sở Mặc mới hiểu được vì sao hoàng thượng và Phương Minh Thông trực tiếp tin lời nói của hắn. Hóa ra người biết về mỏ quặng Nguyên Thạch này…. Còn ít hơn so với trong tưởng tượng của hắn!
Không ngờ chỉ có ba người!
Cái này thật sự chính là, không cần loại trừ liền có thể biết là ai bán đứng…
- Lúc trước hai con mắt của thái tử bị người phá… hiện tại hai mắt đã mù.
Sở Mặc nhìn lão già:
- Tướng quân, cho nên Hạ Anh hoàng tử đã không còn là thái tử! Hắn không thể trở thành vua một nước!
- Không… điều đó là không thể nào… thái tử điện hạ được vạn dân kính yêu, làm sao có thể gặp việc như thế?
Lão già có chút thất thần ngã ngồi ở trên người, cỗ khí thế trên người kia hoàn toàn biến mất không thấy gì nữa:
- Cho dù gặp đại nạn… hắn thân là hoàng tử cũng không thể làm ra loại chuyện điên rồ này… không nên!
Lão già cũng không hoài nghĩ lời nói của Sở Mặc… thân là một tướng quân trấn thủ ở nơi này, hắn tự nhiên là tâm phúc của hoàng thượng và Phương Minh Thông.
Sở Mặc hiện giờ cầm Hổ Phù của Phương Minh Thông đại soái và mật chỉ Thiên Tử Kiếm của hoàng thượng mà đến, thân phận tự nhiên không phải là giả. Hơn nữa phong mật thư kia của Phương Minh Thông đã hoàn toàn chứng minh thân phận hắn.
Hắn ngoại trừ cảm thấy Sở Mặc còn trẻ tuổi, không có biện pháp phục chúng ra cũng không có tâm tư khác.
Nhưng hắn vẫn rất khó tin, quốc quân tương lai trong suy nghĩ của hắn không ngờ lại làm ra loại chuyện điên rồ này.
- Tướng quân, chuyện bây giờ đã xảy ra, không phải là lúc hoài nghi sự chân thật của nó.
Sở Mặc nhìn lão già nói:
- Hoàng thương nói, tông sư tinh thông về khai thác đào móc ở ngay chỗ này.
Lão già nhìn thoáng qua Sở Mặc, thở dài một tiếng:
- Phương soái không nói với ngươi sao? Người kia chính là ta!
- Cái gì?
Sở Mặc hơi ngẩn ra, lúc ấy thời gian rất gấp, Phương Minh Thông và hoàng thượng thật sự chưa nói nhiều về tình huống bên này với hắn.
- Năm đó chính là lão phu chủ trì khai thác đào móc ở nơi này. Lão phu cũng không phải là võ tướng, mặc dù có chút thực lực, nhưng am hiểu hơn… chính là khai thác và đào móc.
Lão già có chút hồn bay phách lạc nhìn thoáng qua Sở Mặc:
- Lão phu tên là Trương Vinh.
- Hóa ra Trương tướng quân chính là chuyên gia trong phương diện này, thật là thất kính.
Sở Mặc đứng lên, thi lễ với lão già, sau đó nói:
- Binh quyền nơi này ta nhất định phải nắm trong tay. Nhưng sau cuộc chiến tranh này, những binh quyền đó sẽ trực tiếp trả lại cho tướng quân. Điểm ấy kính xin tướng quân tin tưởng.
Trương Vinh cười khổ nói:
- Sau trận chiến kia, nơi này còn có thể tồn tại sao? Một khi bí mật ở nơi này bị lộ ra ngoài, tiếp tục lưu lại nơi này căn bản chính là muốn chết!
Sở Mặc nói:
- Tướng quân yên tâm, ngài chính là có công lớn với Đại Hạ! Đánh xong một trận chiến này, đánh tan liên quân Đại hạ, tướng quân chính là có công lao lớn nhất. Mười năm không rời khỏi nơi này…. Cũng nên về thăm nhà một chút rồi.
- Nhà… đúng vậy, thật là nhớ nhà!
Trương Vinh thở dài một tiếng, trầm mặc một lúc lâu, sau đó ngẩng đầu nhìn Sở Mặc:
- Một khi hoàng thượng và Phương đại soái đã coi trọng quân tử như vậy, giao loại đại sự quốc gia này vào tay công tử. Ta tự nhiên sẽ toàn lực phối hợp. Cụ thể muốn làm cái gì xin công tử cứ nói!
Nửa canh giờ sau, toàn bộ quân đoàn bảo vệ mỏ quặng, bao gồm đám người phụ trách cảnh giới, không thiếu một ai, tất cả đều tập trung ở trên quảng trường rộng lớn nhất trong thông đạo.
- Báo cáo tướng quân, quân đoàn mỏ quặng Thiên Đoạn, một vạn hai nghìn một trăm ba mươi chín người, có mặt một vạn hai nghìn một trăm ba mươi chín người!
Một vị tướng lĩnh trẻ tuổi chừng hơn ba mươi rõng rạc báo cáo với Trương Vinh, y nhìn chằm chằm vào Sở Mặc đang đứng bên cạnh Trương Vinh.
- Tốt!
Trương Vinh đáp lời, rồi sau đó gã nói với đám người ở phía dưới:
- Vị Sứ giả đứng bên cạnh ta đây là do Hoàng thượng và Phương Soái phái tới đây, thân mang trọng trách, bắt đầu từ ngày hôm nay binh quyền của quân đoàn mỏ quặng chúng ta sẽ do Sở Sứ giả nắm giữ. Các ngươi bắt buộc phải phục tùng tất cả mệnh lệnh của Sở Sứ giả, các ngươi đã rõ chưa?
Hơn một vạn hai nghìn người ở phía dưới đều chôn chân ngây người kinh ngạc. Tuy bọn họ đều là những quân nhân tinh nhuệ, tuyệt đối phục tùng quân lệnh, nhưng đột nhiên nhận được thông tin này vẫn khiến cho bọn họ cảm thấy chấn động kinh ngạc vô cùng. Bọn họ thậm chí còn không hiểu nổi vì sao lại có chuyện như thế này xảy ra?
Rất nhiều ánh mắt đổ dồn về phía Sở Mặc đều trở nên không còn thiện cảm nữa. Bọn họ đều cho rằng Sở Mặc là kẻ tới đây để cướp quyền lộng hành.
Sở Mặc không hề thay đổi hình dạng bên ngoài, dáng vẻ của hắn quả thực quá trẻ, thân hình thì hơi gầy ốm một chút, gương mặt khắc khổ, trông thật giống một thiếu niên. Tuy Sở Mặc thể hiện ra là một người điềm đạm, nhưng để cho một thiếu niên như vậy lãnh đạo quân đoàn hơn một vạn người như thế này... mà còn lại là một quân đoàn tinh nhuệ nữa thì đây quả thực rất giống một trò đùa.
Một quân đoàn kỷ luật nghiêm khắc, lần đầu tiên bọn họ thể hiện ra thái độ không tán thành như vậy. Tuy không có ai trong số đó gay gắt phản đối, cũng chẳng có một ai la hét ồn ào, nhưng tất cả những con người đang đứng ở dưới đó đều trầm mặc không nói câu nào, đó là lời đáp trả cho quân lệnh không thấu tình đạt lý đột ngột thông báo đến với bọn họ như vậy.
Trương Vinh nổi giận, gã lớn tiếng quát nạt:
- Lời ta nói các ngươi đã nghe thấy chưa?
Sở Mặc xua xua tay, ngăn không cho Trương Vinh nói nốt những lời muốn nói. Hắn bước hai bước lên phía trước, nhìn hơn một vạn người ở phía dưới.
Rất nhiều người vẫn còn lấm lem bùn đất trên mặt và toàn thân, mặt mày tóc tai đen sì nhếch nhác. Còn có một số người trong tay vẫn còn cầm dụng cụ khai thác quặng.
Hiển nhiên là bọn họ đều vội vàng bị triệu tập tới đây, ngay đến công cụ lao động cũng chưa kịp buông xuống.
Nhìn thấy Sở Mặc giương tay ngăn không có tướng quân tiếp tục nói thì tất cả đám quân binh ở dưới tức thì xôn xao.
Tuy đám người phía dưới vẫn không có bất cứ động tĩnh gì nhưng ánh mắt bọn họ nhìn Sở Mặc càng trở nên gay gắt hơn.
- Ta biết các ngươi đang nghĩ gì trong đầu.
Tác giả :
Tiểu Đao Phong Lợi