Thí Thiên Đao
Chương 303: Rung động Tứ Tượng đại lục
Đám Sở Mặc trên đài cũng chỉ nao nao rồi lập tức giơ lên cao cánh tay, la lớn:
- Thiên Hữu Đại Hạ!
- Thiên Hữu Đại Hạ!
Lúc này đây, tiếng gầm rung trời!
Mấy chục vạn người đồng thời hò hét, quả thực làm thiên địa biến sắc.
Mà ngay cả người của môn phái đang ẩn thân cũng không khỏi sinh ra khâm phục với đế vương thế tục. Có thể chuẩn xác bắt lấy cơ hội thu nhận dân tâm, thậtkhông phải ai cũng có thể làm được.
- Thiên Hữu Đại Hạ!
- Thiên Hữu Đại Hạ!
Vô số người hưng phấn reo hò, rống giận như đang phát tiết.
Dân tâm ngưng tụ, vào lúc này không ngừng tăng mạnh!
Lòng trung thành của mọi người dành cho Đại Hạ tăng chưa từng có.
Thậm chí cả những người trong môn phái cũng có chút hâm mộ những người này. Trong lòng còn xuất hiện một ý niệm: Nếu ta cũng là người Đại Hạ thì cũng rấttốt!
Ý niệm này, nếu là lúc trước sẽ không bao giờ xuất hiện trong đầu những người này.
Hoàng thượng nhìn Sở Mặc gật gật đầu.
Sở Mặc đứng đó, giơ lên song chưởng ép xuống dưới.
Tiếng ồn ào xung quanh dần dần biến mất, ánh mắt mọi người tập trung vào Sở Mặc. Giờ phút này ai cũng biết, vị "Tiên nhân" vô địch khi nãy đúng là sư tôn của thiếu niên này!
Mà thiếu niên này là người của Đại Hạ!Cảm giác tự hào, cảm giác thân thiết, quả thực quá cuồng bạo.
Sở Mặc hít sâu một hơi, lớn tiếng nói:
- Phiêu Diêu Cung hoàng gia học viện... Thành lập rồi!
Ầm!
Tiếng hoan hô rung trời vang lên.
Tiếp theo, tiếng pháo bùm bùm vang lên.
Nhưng tiếng pháo cũng bị tiếng hoan hô áp chế.
Toàn bộ Viêm Hoàng Thành tràn ngập trong niềm vui sướng.Tới lúc này đã bỏ lỡ giờ lành định trước...Nhưng có còn ai để ý đây?
Tiếp theo, chính là các lão đại lên đài nói chuyện.
Từ Hoàng thượng đến đại nguyên soái Phương Minh Thông, đến Nội Các Thủ Phụ Hứa Trung Lương, đến thân vương Hạ Kinh.
Ai cũng nhiệt huyết sôi trào, dùng ngôn từ ngắn nhất ký thác kỳ vọng và chúc phúc cho học viện.
Cuối cùng, trong tiếng hoan hô của mấy chục vạn người, học viện mạnh nhất thế tục từ trước đến nay bắt đầu đăng tràng!
Ảnh hưởng của Ma Quân trong trận chiến này dần phát triển tới cuộc sống sau này.
Đầu tiên là cả Tứ Tượng đại lục, bao gồm người của Bạch Hổ đại lục và Huyền Vũ đại lục không ở trong đó cũng đều biết chuyện này.
Chiến tích vô địch của Ma Quân đã khiến Tứ Tượng đại lục thất kinh!
Mà ngay cả trưởng lão của Cô Thành cũng bị Ma Quân ném đi như búp bê vải. Còn ai dám xem thường người này?
- Sở Mặc? Là tiểu tử đáng ghét kia sao? Sao hắn lại có một sư tôn cường đại như thế?Ở một thế ngoại đào nguyên xa xa, một nữ tử băng sương mỹ mạo cau chặt mày, thì thào tự nói.
Nếu Sở Mặc ở đây thì có thể nhận ra người này chính là người mang Diệu Nhất Nương đi Thẩm Ngạo Băng!
Giờ phút này, Thẩm Ngạo Băng cầm một phong mật hàm, phía trên ghi thuộc hạ của chưởng mông Phi Tiên môn gửi tới. Mật hàm kể lại tỉ mỉ chuyện xảy ra ở Viêm Hoàng Thành.
Thẩm Ngạo Băng nhìn tới phát lạnh, trưởng lão trẻ nhất Cô Thành, Cốc Vũ trưởng lão lại bị sư tôn của tiểu súc sinh tát tai như tiểu hài tử rồi ném ra ngoài.
Nghe nói Cốc Vũ trưởng lão trở lại Cô Thành trực tiếp đóng tử quan. Không gặpai! Thề phải báo đại thù này.
Thẩm Ngạo Băng không khỏi nhớ lại lần duy nhất gặp gỡ Sở Mặc.
- Ngươi đừng có dây vào ta!
Câu nói lúc đó của Sở Mặc quả thực như người si nói mộng, nhưng hiện giờ lại Thẩm Ngạo Băng phát lạnh. Thậm chí nàng còn thấy may mắn, lúc ấy sư phụ tiểu súc sinh không xuất hiện. Nói cách khác, kết cục của nàng cũng sẽ chẳng khác Cốc Vũ trưởng lão là bao.
- Xem ra sư phụ của hắn tám chín phần mười là một Tiên Thiên đại năng.
Thẩm Ngạo Băng nâng trán, gương mặt lạnh lùng lộ ra chút rung động. Sau đó, phía xa có một nữ tử đi tới.
- Sư phụ, ngài gọi ta?
Cô gái có giọng nói ngọt ngào, tướng mạo khuynh thành, rất tôn kính nhìn Thẩm Ngạo Băng.
Cô gái này đúng là người đã biến mất ở thế tục Diệu Nhất Nương!
Thẩm Ngạo Băng nhìn Diệu Nhất Nương, gương mặt lạnh mạc thản nhiên cười:
- Nhất Nương dạo này thế nào? Đã quen chưa?
Diệu Nhất Nương cười:
- Tốt lắm thưa sư phụ, các sư tỷ đều rất chiếu cố, khiến ta có cảm giác như một gia đình.
- Ừ, vậy là tốt rồi.Thẩm Ngạo Băng nhìn Diệu Nhất Nương, thoáng do dự nói:
- Chuyện lúc trước sư phụ đã nói với ngươi, cùng chuyện kết thân với thiên ngoại tạm thời coi như xong đi. Phi Tiên chúng ta cũng không cần dựa vào đám hỏi để chứng minh điều gì. Chuyện này tùy ngươi ý, nếu ngươi không muốn, không ai có thể bắt buộc ngươi.
Diệu Nhất Nương hơi ngẩn ra, nhưng lập tức vui vẻ cười nói:
- Tạ ơn sư phụ!
- Không cần cảm tạ ta...
Thẩm Ngạo Băng khẽ nhăn mày, thầm nghĩ: Muốn tạ ơn thì tạ ơn thiếu gia của ngươi đi. Ta cũng không nguyện để đồ đệ đi kết duyên, nhưng mấy trưởng lão thiên ngoại cũng không dễ chọc. Tuy nhiên, hiện tại bổn cung cũng nói nên đi tìm sư phụ tiểu súc sinh kia, bản tôn còn chưa làm chủ được.Diệu Nhất Nương là người thông minh, có bản lĩnh đoán ý qua lời nói và sắc mặt, có thể trực tiếp thuần phục toàn bộ sư tỷ muội Phi Tiên. Nàng có thể cảm nhận sư phụ có chút bất an nhưng lại chính miệng nói chuyện hủy bỏ việc hôn sự trước kia của mình.
Nàng cũng không đáp ứng hôn sự kia, lúc ấy Thẩm Ngạo Băng cũng không bức nàng, chỉ có điều nói nàng phải suy nghĩ thật kỹ. Không ngờ lại thay đổi chủ ý nhanh như vậy.
Hay là ở thế tục xảy ra chuyện gì?
Diệu Nhất Nương thầm nghĩ trong lòng.
Lúc này, Thẩm Ngạo Băng khẽ mở miệng:
- Nhất Nương, lại nói cho sư phụ chuyện của Sở Mặc đi.
......
Núi Bất Lão, đỉnh Cô Thần.
Đạo tràng của Trường Sinh Thiên.
Thất trường lão Triệu Hồng Chí ngồi trên ghế, một chén trà đặt trước mặt hắn nhưng trà đã nguội. Kẻ yêu thích uống trà như Triệu Hồng Chí lại chưa hề uống một ngụm.
Chuyện phát sinh ở Viêm Hoàng Thành hắn đã nhận được tin tức. Người khác nhận được tin thì rung động, không dám tin. Nhưng Triệu Hồng Chí lại không nhưvậy.
Lúc trước hắn bị người đạp một cước ra khỏi Viêm Hoàng Thành, thiếu chút nữa bị đá chết. Hình ảnh đó Triệu Hồng Chí chưa từng quên đi. Thậm chí còn tạo ra một bóng ma lớn trong đời hắn!
Bởi vì chuyện này mà chưởng môn của Trường Sinh Thiên còn gọi hắn qua hỏi vài câu.
Nghe chuyện, Triệu Hồng Chí biết trong Trường Sinh Thiên, một đệ tử trẻ vốn rất có thiên phú đã vì Sở Mặc mà phế đi.
Đệ tử này luôn hoạt động trong thế tục, gia nhập Thanh Long đường đại biểu lợi ích của Trường Sinh Thiên. Thực lực đã tới hoàng cấp tầng năm Thiết huyết cảnh, cóthể nói, không có gì bất ngờ thì sau này có thể trở thành một trưởng lão phụ trách đối ngoại trong Trường Sinh Thiên.
- Thiên Hữu Đại Hạ!
- Thiên Hữu Đại Hạ!
Lúc này đây, tiếng gầm rung trời!
Mấy chục vạn người đồng thời hò hét, quả thực làm thiên địa biến sắc.
Mà ngay cả người của môn phái đang ẩn thân cũng không khỏi sinh ra khâm phục với đế vương thế tục. Có thể chuẩn xác bắt lấy cơ hội thu nhận dân tâm, thậtkhông phải ai cũng có thể làm được.
- Thiên Hữu Đại Hạ!
- Thiên Hữu Đại Hạ!
Vô số người hưng phấn reo hò, rống giận như đang phát tiết.
Dân tâm ngưng tụ, vào lúc này không ngừng tăng mạnh!
Lòng trung thành của mọi người dành cho Đại Hạ tăng chưa từng có.
Thậm chí cả những người trong môn phái cũng có chút hâm mộ những người này. Trong lòng còn xuất hiện một ý niệm: Nếu ta cũng là người Đại Hạ thì cũng rấttốt!
Ý niệm này, nếu là lúc trước sẽ không bao giờ xuất hiện trong đầu những người này.
Hoàng thượng nhìn Sở Mặc gật gật đầu.
Sở Mặc đứng đó, giơ lên song chưởng ép xuống dưới.
Tiếng ồn ào xung quanh dần dần biến mất, ánh mắt mọi người tập trung vào Sở Mặc. Giờ phút này ai cũng biết, vị "Tiên nhân" vô địch khi nãy đúng là sư tôn của thiếu niên này!
Mà thiếu niên này là người của Đại Hạ!Cảm giác tự hào, cảm giác thân thiết, quả thực quá cuồng bạo.
Sở Mặc hít sâu một hơi, lớn tiếng nói:
- Phiêu Diêu Cung hoàng gia học viện... Thành lập rồi!
Ầm!
Tiếng hoan hô rung trời vang lên.
Tiếp theo, tiếng pháo bùm bùm vang lên.
Nhưng tiếng pháo cũng bị tiếng hoan hô áp chế.
Toàn bộ Viêm Hoàng Thành tràn ngập trong niềm vui sướng.Tới lúc này đã bỏ lỡ giờ lành định trước...Nhưng có còn ai để ý đây?
Tiếp theo, chính là các lão đại lên đài nói chuyện.
Từ Hoàng thượng đến đại nguyên soái Phương Minh Thông, đến Nội Các Thủ Phụ Hứa Trung Lương, đến thân vương Hạ Kinh.
Ai cũng nhiệt huyết sôi trào, dùng ngôn từ ngắn nhất ký thác kỳ vọng và chúc phúc cho học viện.
Cuối cùng, trong tiếng hoan hô của mấy chục vạn người, học viện mạnh nhất thế tục từ trước đến nay bắt đầu đăng tràng!
Ảnh hưởng của Ma Quân trong trận chiến này dần phát triển tới cuộc sống sau này.
Đầu tiên là cả Tứ Tượng đại lục, bao gồm người của Bạch Hổ đại lục và Huyền Vũ đại lục không ở trong đó cũng đều biết chuyện này.
Chiến tích vô địch của Ma Quân đã khiến Tứ Tượng đại lục thất kinh!
Mà ngay cả trưởng lão của Cô Thành cũng bị Ma Quân ném đi như búp bê vải. Còn ai dám xem thường người này?
- Sở Mặc? Là tiểu tử đáng ghét kia sao? Sao hắn lại có một sư tôn cường đại như thế?Ở một thế ngoại đào nguyên xa xa, một nữ tử băng sương mỹ mạo cau chặt mày, thì thào tự nói.
Nếu Sở Mặc ở đây thì có thể nhận ra người này chính là người mang Diệu Nhất Nương đi Thẩm Ngạo Băng!
Giờ phút này, Thẩm Ngạo Băng cầm một phong mật hàm, phía trên ghi thuộc hạ của chưởng mông Phi Tiên môn gửi tới. Mật hàm kể lại tỉ mỉ chuyện xảy ra ở Viêm Hoàng Thành.
Thẩm Ngạo Băng nhìn tới phát lạnh, trưởng lão trẻ nhất Cô Thành, Cốc Vũ trưởng lão lại bị sư tôn của tiểu súc sinh tát tai như tiểu hài tử rồi ném ra ngoài.
Nghe nói Cốc Vũ trưởng lão trở lại Cô Thành trực tiếp đóng tử quan. Không gặpai! Thề phải báo đại thù này.
Thẩm Ngạo Băng không khỏi nhớ lại lần duy nhất gặp gỡ Sở Mặc.
- Ngươi đừng có dây vào ta!
Câu nói lúc đó của Sở Mặc quả thực như người si nói mộng, nhưng hiện giờ lại Thẩm Ngạo Băng phát lạnh. Thậm chí nàng còn thấy may mắn, lúc ấy sư phụ tiểu súc sinh không xuất hiện. Nói cách khác, kết cục của nàng cũng sẽ chẳng khác Cốc Vũ trưởng lão là bao.
- Xem ra sư phụ của hắn tám chín phần mười là một Tiên Thiên đại năng.
Thẩm Ngạo Băng nâng trán, gương mặt lạnh lùng lộ ra chút rung động. Sau đó, phía xa có một nữ tử đi tới.
- Sư phụ, ngài gọi ta?
Cô gái có giọng nói ngọt ngào, tướng mạo khuynh thành, rất tôn kính nhìn Thẩm Ngạo Băng.
Cô gái này đúng là người đã biến mất ở thế tục Diệu Nhất Nương!
Thẩm Ngạo Băng nhìn Diệu Nhất Nương, gương mặt lạnh mạc thản nhiên cười:
- Nhất Nương dạo này thế nào? Đã quen chưa?
Diệu Nhất Nương cười:
- Tốt lắm thưa sư phụ, các sư tỷ đều rất chiếu cố, khiến ta có cảm giác như một gia đình.
- Ừ, vậy là tốt rồi.Thẩm Ngạo Băng nhìn Diệu Nhất Nương, thoáng do dự nói:
- Chuyện lúc trước sư phụ đã nói với ngươi, cùng chuyện kết thân với thiên ngoại tạm thời coi như xong đi. Phi Tiên chúng ta cũng không cần dựa vào đám hỏi để chứng minh điều gì. Chuyện này tùy ngươi ý, nếu ngươi không muốn, không ai có thể bắt buộc ngươi.
Diệu Nhất Nương hơi ngẩn ra, nhưng lập tức vui vẻ cười nói:
- Tạ ơn sư phụ!
- Không cần cảm tạ ta...
Thẩm Ngạo Băng khẽ nhăn mày, thầm nghĩ: Muốn tạ ơn thì tạ ơn thiếu gia của ngươi đi. Ta cũng không nguyện để đồ đệ đi kết duyên, nhưng mấy trưởng lão thiên ngoại cũng không dễ chọc. Tuy nhiên, hiện tại bổn cung cũng nói nên đi tìm sư phụ tiểu súc sinh kia, bản tôn còn chưa làm chủ được.Diệu Nhất Nương là người thông minh, có bản lĩnh đoán ý qua lời nói và sắc mặt, có thể trực tiếp thuần phục toàn bộ sư tỷ muội Phi Tiên. Nàng có thể cảm nhận sư phụ có chút bất an nhưng lại chính miệng nói chuyện hủy bỏ việc hôn sự trước kia của mình.
Nàng cũng không đáp ứng hôn sự kia, lúc ấy Thẩm Ngạo Băng cũng không bức nàng, chỉ có điều nói nàng phải suy nghĩ thật kỹ. Không ngờ lại thay đổi chủ ý nhanh như vậy.
Hay là ở thế tục xảy ra chuyện gì?
Diệu Nhất Nương thầm nghĩ trong lòng.
Lúc này, Thẩm Ngạo Băng khẽ mở miệng:
- Nhất Nương, lại nói cho sư phụ chuyện của Sở Mặc đi.
......
Núi Bất Lão, đỉnh Cô Thần.
Đạo tràng của Trường Sinh Thiên.
Thất trường lão Triệu Hồng Chí ngồi trên ghế, một chén trà đặt trước mặt hắn nhưng trà đã nguội. Kẻ yêu thích uống trà như Triệu Hồng Chí lại chưa hề uống một ngụm.
Chuyện phát sinh ở Viêm Hoàng Thành hắn đã nhận được tin tức. Người khác nhận được tin thì rung động, không dám tin. Nhưng Triệu Hồng Chí lại không nhưvậy.
Lúc trước hắn bị người đạp một cước ra khỏi Viêm Hoàng Thành, thiếu chút nữa bị đá chết. Hình ảnh đó Triệu Hồng Chí chưa từng quên đi. Thậm chí còn tạo ra một bóng ma lớn trong đời hắn!
Bởi vì chuyện này mà chưởng môn của Trường Sinh Thiên còn gọi hắn qua hỏi vài câu.
Nghe chuyện, Triệu Hồng Chí biết trong Trường Sinh Thiên, một đệ tử trẻ vốn rất có thiên phú đã vì Sở Mặc mà phế đi.
Đệ tử này luôn hoạt động trong thế tục, gia nhập Thanh Long đường đại biểu lợi ích của Trường Sinh Thiên. Thực lực đã tới hoàng cấp tầng năm Thiết huyết cảnh, cóthể nói, không có gì bất ngờ thì sau này có thể trở thành một trưởng lão phụ trách đối ngoại trong Trường Sinh Thiên.
Tác giả :
Tiểu Đao Phong Lợi