Thí Thiên Đao
Chương 269: Còn ai nữa
Tề tiên sinh ngồi ở một bên, có tảng đá lớn được cắt vô cùng vuông vức, tảng đá này, đúng là một trong những tảng đá còn nguyên vẹn mà Sở Mặc vừa mới dùng để ném người.
Bất cứ kẻ nào thấy được vết cắt gọn gàng ngọt xớt trên đó đều phải cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Tề tiên sinh cười ha hả nói:
- Thế mà gọi là tàn nhẫn? Người ta với các ngươi không thù khôngoán, chẳng qua có mang theo một phần truyền thừa hấp dẫn của môn phái, liền bị đám người các ngươi hò nhau truy sát.
- Cộng hết tuổi của hơn một ngàn người các ngươi lại còn nhiều hơn cả tổ tiên của người ta. Tiện tay chỉ ai kẻ nấy đều có cảnh giới cao hơn hắn, như vậy, cuộc truy sát kéo dài hơn một ngàn lý vẫn không chịu buông tha này... thì không tàn nhẫn sao?
Tề tiên sinh vừa dứt lời, phía bên kia liền có một giọng nói truyền tới.
- Ngươi có thể câm miệng đi không lão già kia? Còn ồn ào lắmmiệng ta chém chết ngươi!
Một kẻ luyện võ tính khí có phần nóng nảy của lục địa Chu Tước, nhìn Tề tiên sinh một cách căm tức.
Răng rắc!
Tên này lập tức bị người bên cạnh chém đứt đầu chỉ trong một nhát đao.
Một giọng nói lạnh như băng vang lên:
- Tuy Tề tiên sinh không phải ân sư của ta, nhưng lại hơn hẳn ân sư! Nếu năm đó không phải nhờ có Tề tiên sinh chỉ bảo, ngay cả NguyênQuan ta đều khó lòng mà đột phá. Gần như sắp bị môn phái vứt bỏ! Ngươi dám dùng cái giọng đó để nói chuyện với Tề tiên sinh? Ta liền giết ngươi!
Keng!
Choang choang!
Leng keng!
Ngay lập tức có mấy chục ngươi đồng thời rút vũ khí ra.Bầu không khí lập tức trở nên đông cứng.
Trên khuôn mặt mọi người đều lộ ra vẻ nghiêm trọng.
Ân oán giữa hai lục địa Thanh Long, Chu Tước lại có xu thế khẽ chạm vào liền phát nổ.
Nhưng là hết thảy những gì đang diễn ra ở đây với Hoa Xuyên Ngưu mà nói, không có bất cứ ảnh hưởng nào đến y. Vị cao thủ Minh Tâm Cảnh bị chọc cho tức hộc máu này... sau khi rơi xuống đất, sử dụng một viên đan dược. Lặng lặng khoanh chân ngồi tại chỗ, nghỉ ngơi một lúc. Sau đó đứng lên nhàn nhạt liếc nhìn về phía bên này. Nói với Tề tiênsinh:
- Ngươi muốn làm kẻ canh giữ bên cạnh tên tiểu súc sinh kia? Vậy nhất định ngươi sẽ phải thất vọng!
Nói xong, Hoa Xuyên Ngưu liền đi về phía đằng xa.
- Hoa tiên sinh, ngài muốn đi đâu vậy?
Có người luyện võ tới từ lục địa Chu Tước quen biết với Hoa Xuyên Ngưu mặt mày lộ rõ vẻ thất vọng, vừa nãy còn định trông cậy vào y, ra tay tiêu diệt đám người của lục địa Thanh Long mà.
Dù sao, trong số những người ở đây, chỉ có Hoa Xuyên Ngưu làmạnh nhất!
Thật không ngờ, Hoa Xuyên Ngưu lại chỉ quẳng lại một câu chẳng ra ngô ra khoai, thậm chí không có chút uy hiếp nào như vậy… đã bỏ đi.
- Ta muốn tìm đường khác để lên núi, Không giết được Sở Mặc thề không làm người!
Lời của Hoa Xuyên Ngưu vừa dứt, thân hình y đã biến mất nhanh chóng khỏi tầm mắt mọi người.
- Ai, được rồi được rồi, người ta có một sư phụ khủng bố như vậy, lũ ngu ngốc chúng ta còn mơ mộng hão huyền đến việc giết người tasao?
Một người luyện võ đến từ môn phái thuộc lục địa Thanh Long đột nhiên thở dài, sau đó lớn tiếng nói:
- Nghe nói trên đỉnh Cô Bút Phong này nguyên dược cực phẩm rất nhiều. Dù sao ta cũng không tơ tưởng đến phần truyền thừa bỏ đi của Phiêu Diêu Cung nữa rồi!
- Còn tơ tưởng cái quái gì? Vị cao thủ phong ấn cảnh giới của chúng ta… cũng chẳng phải người ngu, người ta sẽ để đồ đệ của mình toi mạng một cách vô ích như vậy hay sao? Hơn nữa hắn còn là một tên nhóc quái vật như vậy. Nếu trong lòng chúng ta còn nuôi mộng như vậy, thì đúng là bị ma xui quỷ khiến rồi. Thôi, ta cũng không màng đến cựcphẩm nguyên dược trên đỉnh Cô Bút Phong này nữa.
Một người khác đứng ra, hét vọng lên trời hỏi:
- Tiền bối, có thể giải phong ấn đan điền cho vãn bối không? Vãn bối không muốn tham gia nữa…
Những lời này cũng đã nói thay cho tiếng lòng của không ít người rồi. Bọn họ cũng đang lo lắng phong ấn đan điền của mình khi nào mới có thể phá giải.
- Các ngươi muốn tới thì tới, muốn đi thì đi? Trên đời này có chuyện dễ dàng như vậy sao?
Trong không trung vang lên một âm thanh vô tình lạnh như gió mùađông.
Mọi người bên dưới có chút ngơ ngác trợn tròn mắt, có người không kìm nổi nói:
- Không phải vừa rồi cũng có người rời đi sao? Tiền bối cũng không ngăn cản mà?
- Không ngăn cản?
Âm thanh trong không trung lạnh lùng hừ một tiếng:
- Mỗi người trong số chúng đều gãy một cánh tay, đan điền bị phong ấn vĩnh viễn! Đuổi giết đồ đệ của ta, không giết được liền muốn phủi mông mà đi? Không giết các ngươi không có nghĩa là không bắtcác ngươi nếm thử một chút trừng phạt! Cả đám đều trưởng thành cả rồi, còn làm như mọi người trên đời này sẽ nuông chiều các ngươi như cha mẹ các ngươi hay sao?
Hít!
Cả đám người ồn ào, xôn xao, hít sâu một ngụm khí lạnh lẽo. Cả đám đều trợn to mắt, quả thực bị tin tức này dọa cho đờ đẫn rồi.
Đến giờ họ mới hiểu ra, kể từ giờ phút bọn họ bước lên con đường đuổi giết Sở Mặc, là đã không còn đường quay đầu rồi!
- Không phải tiền bối đã nói sẽ không ra tay với chúng ta…
Có người lên tiếng một cách phẫn uất.
- Ta đã nói sẽ không đích thân ra tay giết các ngươi, nhưng nói không trừng phạt các ngươi bao giờ?
Trong không khí, giọng nói của Ma Quân càng thêm lạnh lẽo.
- Tiền bối… Ta, ta sai rồi, cầu xin tiền bối rộng lượng khoan hồng!
Có người hai chân ngay lập tức mềm nhũn ra, quỳ khuỵu xuống mặt đất, dập đầu liên tục.
- Ngươi cũng chịu tự chặt đứt một tay, vĩnh viễn phong ấn đan điền?
Trên bầu trời, giọng nói lạnh lùng xen lẫn một chút hài hước vang lên:
- Nếu các ngươi vẫn tiếp tục làm nốt chuyện các ngươi đang dang dở, ta sẽ không cản các ngươi. Nếu thật sự có thể cướp được đồ trong tay đồ đệ ta, thậm chí giết được hắn, coi như là các ngươi có bản lĩnh!
- Tiền bối… Ta, ta tự nguyện chặt đứt một tay, vĩnh viễn không phá giải phong ấn…
Rốt cuộc có người không chịu nổi sự áp lực này, toàn thân suy sụp.
- Vậy ta sẽ thỏa nguyện cho ngươi!
Giọng nói lạnh như băng trên bầu trời lại vang lên.
Ầm!
Cánh tay của người vừa lên tiếng đột ngột nổ tung, máu vương lả tả như một màn sương đỏ thẫm. Hét lên một tiếng thảm thiết rồi ngất xỉu tại chỗ.
- Còn ai nữa?
Thanh âm lạnh băng băng trên bầu trời lại vang lên.Cả đoàn người, chìm vào im lặng.
Tiếp tục? Có lẽ sẽ phải chết.
Về phần thành công, đám người kia đã không dám nghĩ tới rồi. Thực lực của Sở Mặc như một tên quái vật, lại còn có thủ đoạn vô biên.
Bất cứ kẻ nào thấy được vết cắt gọn gàng ngọt xớt trên đó đều phải cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Tề tiên sinh cười ha hả nói:
- Thế mà gọi là tàn nhẫn? Người ta với các ngươi không thù khôngoán, chẳng qua có mang theo một phần truyền thừa hấp dẫn của môn phái, liền bị đám người các ngươi hò nhau truy sát.
- Cộng hết tuổi của hơn một ngàn người các ngươi lại còn nhiều hơn cả tổ tiên của người ta. Tiện tay chỉ ai kẻ nấy đều có cảnh giới cao hơn hắn, như vậy, cuộc truy sát kéo dài hơn một ngàn lý vẫn không chịu buông tha này... thì không tàn nhẫn sao?
Tề tiên sinh vừa dứt lời, phía bên kia liền có một giọng nói truyền tới.
- Ngươi có thể câm miệng đi không lão già kia? Còn ồn ào lắmmiệng ta chém chết ngươi!
Một kẻ luyện võ tính khí có phần nóng nảy của lục địa Chu Tước, nhìn Tề tiên sinh một cách căm tức.
Răng rắc!
Tên này lập tức bị người bên cạnh chém đứt đầu chỉ trong một nhát đao.
Một giọng nói lạnh như băng vang lên:
- Tuy Tề tiên sinh không phải ân sư của ta, nhưng lại hơn hẳn ân sư! Nếu năm đó không phải nhờ có Tề tiên sinh chỉ bảo, ngay cả NguyênQuan ta đều khó lòng mà đột phá. Gần như sắp bị môn phái vứt bỏ! Ngươi dám dùng cái giọng đó để nói chuyện với Tề tiên sinh? Ta liền giết ngươi!
Keng!
Choang choang!
Leng keng!
Ngay lập tức có mấy chục ngươi đồng thời rút vũ khí ra.Bầu không khí lập tức trở nên đông cứng.
Trên khuôn mặt mọi người đều lộ ra vẻ nghiêm trọng.
Ân oán giữa hai lục địa Thanh Long, Chu Tước lại có xu thế khẽ chạm vào liền phát nổ.
Nhưng là hết thảy những gì đang diễn ra ở đây với Hoa Xuyên Ngưu mà nói, không có bất cứ ảnh hưởng nào đến y. Vị cao thủ Minh Tâm Cảnh bị chọc cho tức hộc máu này... sau khi rơi xuống đất, sử dụng một viên đan dược. Lặng lặng khoanh chân ngồi tại chỗ, nghỉ ngơi một lúc. Sau đó đứng lên nhàn nhạt liếc nhìn về phía bên này. Nói với Tề tiênsinh:
- Ngươi muốn làm kẻ canh giữ bên cạnh tên tiểu súc sinh kia? Vậy nhất định ngươi sẽ phải thất vọng!
Nói xong, Hoa Xuyên Ngưu liền đi về phía đằng xa.
- Hoa tiên sinh, ngài muốn đi đâu vậy?
Có người luyện võ tới từ lục địa Chu Tước quen biết với Hoa Xuyên Ngưu mặt mày lộ rõ vẻ thất vọng, vừa nãy còn định trông cậy vào y, ra tay tiêu diệt đám người của lục địa Thanh Long mà.
Dù sao, trong số những người ở đây, chỉ có Hoa Xuyên Ngưu làmạnh nhất!
Thật không ngờ, Hoa Xuyên Ngưu lại chỉ quẳng lại một câu chẳng ra ngô ra khoai, thậm chí không có chút uy hiếp nào như vậy… đã bỏ đi.
- Ta muốn tìm đường khác để lên núi, Không giết được Sở Mặc thề không làm người!
Lời của Hoa Xuyên Ngưu vừa dứt, thân hình y đã biến mất nhanh chóng khỏi tầm mắt mọi người.
- Ai, được rồi được rồi, người ta có một sư phụ khủng bố như vậy, lũ ngu ngốc chúng ta còn mơ mộng hão huyền đến việc giết người tasao?
Một người luyện võ đến từ môn phái thuộc lục địa Thanh Long đột nhiên thở dài, sau đó lớn tiếng nói:
- Nghe nói trên đỉnh Cô Bút Phong này nguyên dược cực phẩm rất nhiều. Dù sao ta cũng không tơ tưởng đến phần truyền thừa bỏ đi của Phiêu Diêu Cung nữa rồi!
- Còn tơ tưởng cái quái gì? Vị cao thủ phong ấn cảnh giới của chúng ta… cũng chẳng phải người ngu, người ta sẽ để đồ đệ của mình toi mạng một cách vô ích như vậy hay sao? Hơn nữa hắn còn là một tên nhóc quái vật như vậy. Nếu trong lòng chúng ta còn nuôi mộng như vậy, thì đúng là bị ma xui quỷ khiến rồi. Thôi, ta cũng không màng đến cựcphẩm nguyên dược trên đỉnh Cô Bút Phong này nữa.
Một người khác đứng ra, hét vọng lên trời hỏi:
- Tiền bối, có thể giải phong ấn đan điền cho vãn bối không? Vãn bối không muốn tham gia nữa…
Những lời này cũng đã nói thay cho tiếng lòng của không ít người rồi. Bọn họ cũng đang lo lắng phong ấn đan điền của mình khi nào mới có thể phá giải.
- Các ngươi muốn tới thì tới, muốn đi thì đi? Trên đời này có chuyện dễ dàng như vậy sao?
Trong không trung vang lên một âm thanh vô tình lạnh như gió mùađông.
Mọi người bên dưới có chút ngơ ngác trợn tròn mắt, có người không kìm nổi nói:
- Không phải vừa rồi cũng có người rời đi sao? Tiền bối cũng không ngăn cản mà?
- Không ngăn cản?
Âm thanh trong không trung lạnh lùng hừ một tiếng:
- Mỗi người trong số chúng đều gãy một cánh tay, đan điền bị phong ấn vĩnh viễn! Đuổi giết đồ đệ của ta, không giết được liền muốn phủi mông mà đi? Không giết các ngươi không có nghĩa là không bắtcác ngươi nếm thử một chút trừng phạt! Cả đám đều trưởng thành cả rồi, còn làm như mọi người trên đời này sẽ nuông chiều các ngươi như cha mẹ các ngươi hay sao?
Hít!
Cả đám người ồn ào, xôn xao, hít sâu một ngụm khí lạnh lẽo. Cả đám đều trợn to mắt, quả thực bị tin tức này dọa cho đờ đẫn rồi.
Đến giờ họ mới hiểu ra, kể từ giờ phút bọn họ bước lên con đường đuổi giết Sở Mặc, là đã không còn đường quay đầu rồi!
- Không phải tiền bối đã nói sẽ không ra tay với chúng ta…
Có người lên tiếng một cách phẫn uất.
- Ta đã nói sẽ không đích thân ra tay giết các ngươi, nhưng nói không trừng phạt các ngươi bao giờ?
Trong không khí, giọng nói của Ma Quân càng thêm lạnh lẽo.
- Tiền bối… Ta, ta sai rồi, cầu xin tiền bối rộng lượng khoan hồng!
Có người hai chân ngay lập tức mềm nhũn ra, quỳ khuỵu xuống mặt đất, dập đầu liên tục.
- Ngươi cũng chịu tự chặt đứt một tay, vĩnh viễn phong ấn đan điền?
Trên bầu trời, giọng nói lạnh lùng xen lẫn một chút hài hước vang lên:
- Nếu các ngươi vẫn tiếp tục làm nốt chuyện các ngươi đang dang dở, ta sẽ không cản các ngươi. Nếu thật sự có thể cướp được đồ trong tay đồ đệ ta, thậm chí giết được hắn, coi như là các ngươi có bản lĩnh!
- Tiền bối… Ta, ta tự nguyện chặt đứt một tay, vĩnh viễn không phá giải phong ấn…
Rốt cuộc có người không chịu nổi sự áp lực này, toàn thân suy sụp.
- Vậy ta sẽ thỏa nguyện cho ngươi!
Giọng nói lạnh như băng trên bầu trời lại vang lên.
Ầm!
Cánh tay của người vừa lên tiếng đột ngột nổ tung, máu vương lả tả như một màn sương đỏ thẫm. Hét lên một tiếng thảm thiết rồi ngất xỉu tại chỗ.
- Còn ai nữa?
Thanh âm lạnh băng băng trên bầu trời lại vang lên.Cả đoàn người, chìm vào im lặng.
Tiếp tục? Có lẽ sẽ phải chết.
Về phần thành công, đám người kia đã không dám nghĩ tới rồi. Thực lực của Sở Mặc như một tên quái vật, lại còn có thủ đoạn vô biên.
Tác giả :
Tiểu Đao Phong Lợi