Thì Ra Anh Yêu Em

Chương 43

Giường to rộng chấn động, phía dưới chăn mỏng phập phồng thỉng thoảng lại truyền đến tiếng cười, Cung Hi Nặc cùng Nguyên Cảnh Khôn chui ở trong chăn, còn chưa thật sự bắt đầu, đang luống cuống chân tay mà giúp đối phương cởi quần áo.

Cung Hi Nặc ghé vào trên người Nguyên Cảnh Khôn, vừa định bắt đầu, bất quá, lại nghĩ đến một chuyện, dừng lại: "Ai, cái kia, bác sĩ Hạ nói, chúng ta như vậy, có lẽ sẽ có bảo bảo a!"

Về chuyện này, Nguyên Cảnh Khôn thời điểm trước khi thụ thai, Hạ Nhạc Phàm đã nhắc tới với anh.

Bất quá, bởi vì lúc ấy sự tình bề bộn, cộng thêm tâm tình anh không tốt, không để ở trong lòng.

Sau này, cùng Cung Hi Nặc ở bên nhau, lại nghĩ về việc này, đối với việc sẽ mang thai và ainh con, anh thật ra không phiền não quá. Kỳ thật, sự tồn tại của Cung Tỉ càng làm Nguyên Cảnh Khôn càng thêm muốn vì Cung Hi Nặc sinh một bảo bảo chân chính thuộc về bọn họ, là bảo bảo chảy chung huyết mạch với bọn họ.

Nguyên Cảnh Khôn nhìn ánh mắt lo lắng của y, muốn trêu đùa y, cố ý nghiêm túc nói: "Thật đúng là, nói không chừng, đã có rồi."

"Thật sự?" Cung Hi Nặc kinh hãi. "Em có cảm giác sao?"

Nguyên Cảnh Khôn kỳ thật không hề có cảm giác gì, bất quá kỹ thuật diễn rất thật, nặng nề mà gật đầu: "Ân!"

Cung Hi Nặc cánh tay chống bên người anh thiếu chút nữa vô lực mà tê liệt ngã xuống, nói thật, cảnh tượng đau lòng Nguyên Cảnh Khôn sinh Cung Tỉ thỉnh thoảng lại sẽ hiện lên trong đầu hiện y, y thật sự không nghĩ lại làm Nguyên Cảnh Khôn chịu khổ thêm lần nữa, lại nói y trước nay cũng chưa từng nghĩ muốn có thêm bảo bảo.

Nguyên Cảnh Khôn thấy y bộ dáng ngơ ngốc, nhịn không được đem đầu y ôm vào trong lòng ngực, cười ra tiếng tới: "Phốc......"

"Em gạt anh!" Cung Hi Nặc phản ứng lại, kéo qua chăn, phủ lên hai người.

"A, anh nhẹ chút, nói không chừng thật sự có thì sao!" Nguyên Cảnh Khôn dưới thân y văn vẹo, vẫn tránh không khỏi Cung Hi Nặc.

Nguyên Cảnh Khôn mỗi ngày ngồi xe bus đi làm, Cung Hi Nặc lái xe đưa anh đưa đến trạm xe, nhìn thấy anh lên xe, mới lại lái xe đi làm.

Hôm nay Cung Hi Nặc cũng như mọi ngày, bồi anh đợi xe bus đến.

Thời tiết tháng 7, Cung Hi Nặc chỉ mặc một chiếc áo sơ mi, mà Nguyên Cảnh Khôn lại còn mặc thêm một cái áo khoác bên ngoài. Mấu chốt chính là đây là quà sinh nhật đầu tiên Cung Hi Nặc tặng anh.

Nguyên Cảnh Khôn sinh nhật vào giữa tháng 7, Cung Hi Nặc nghĩ tới nghĩ lui, đều không biết nên mua quà sinh nhật gì, cuối cùng, cho mua cho anh một chiếc áo khoác mỏng thích hợp cho mùa thu, lại có thể lưu làm kỷ niệm.

Nguyên Cảnh Khôn nhận được quà, đầu tiên là cao hứng, sau lại phiền não, hiển nhiên là thời tiết bây giờ không cho phép anh lập tức mặc. Chính là, anh lại đợi không được tới mùa thu, không màng Cung Hi Nặc khuyên can, một hai phải vào ngày sinh nhật mặc áo đi làm.

"Em không nóng à?" Cung Hi Nặc thấy Nguyên Cảnh Khôn trên trán toát ra mồ hôi mỏng, quan tâm hỏi.

"Nóng." Nguyên Cảnh Khôn ăn ngay nói thật, lôi kéo áo ngoài. "Nhưng là anh không biết đâu, em thật sự hạnh phúc!"

Sau khi Hồ Nam rời đi, Cung Hi Nặc khó được chủ động mà gửi mail cho anh, cực kỳ hiếm thấy mà thao thao bất tuyệt.

Cung Hi Nặc vẫn luôn chú ý Hồ Nam rốt cuộc có hay không nhận được mail, thẳng đến khi xác nhận anh đã xem qua, mới yên lòng. Hồ Nam vẫn chưa hồi đáp lại, nhưng y biết, Hồ Nam khẳng định không hề sinh khí.

Ngày mùa hè sau 12 giờ trưa ánh nắng xuyên chiếu qua cửa kính chiếu vào trên người Cung Hi Nặc, công ty gần đây nhận đấu thầu hạng mục nhà dân tộc quy mô lớn, lại lần nữa đánh bại Gia Nghĩa, giành lấy hạng mục nhà dân tộc, sẽ cùng viện thiết kế hợp tác xây dựng.

Cung Hi Nặc đang nghiêm túc cẩn thận mà lật xem phương án đấu thầu, điện thoại không ngừng vang lên, không ngẩng đầu, tùy tay với lấy điện thoại, đặt ở bên tai: "Xin chào, tôi là Cung Hi Nặc."

"Uy, là em!" Âm thanh vui sướng của Dư Quý Dương truyền đến trong tai y.

Cung Hi Nặc buông phương án đấu thầu, chuyên tâm cùng cô nói chuyện điện thoại: "Em bên kia đều muộn rồi? Còn không ngủ?"

"Người trẻ tuổi đều ngủ muộn, các anh là người già mới có thể ngủ đúng giờ!" Dư Quý Dương như trước giống nhau mà chế nhạo y. "Anh cùng Nguyên Cảnh Khôn có khỏe không? Yêu đương thế nào rồi? Có tạo lãng mạn cho người ta không, hay cho người ta kinh hỉ ngoài ý muốn gì đó?"

"Vẫn ổn." Cung Hi Nặc đơn giản mà trả lời cô.

"Cái gì kêu vẫn ổn?! Vẫn ổn ý chính là không ổn lắm! các anh thật vất vả mới có thể ở bên nhau, anh phải hảo hảo quý trọng a! Đối với người ta thật tốt, biết không? Anh làm ơn, có chút tình thú đi, anh cũng không chết được! Chuyện này đều có thể học a! Đừng luôn không hiểu phong tình!" Dư Quý Dương một bộ kinh nghiệm phong phú giáo dục Cung Hi Nặc.

"Ừ, anh đã biết." Cung Hi Nặc đồng ý, sau khi cúp điện thoại, lâm vào suy tư.

Kỳ thật, Nguyên Cảnh Khôn cùng Cung Hi Nặc đều cảm thấy giữa bọn họ khuyết thiếu cái gì đó, nhưng cụ thể là cái gì, bọn họ cũng không nghĩ ra được. Cung Hi Nặc lần này được Dư Quý Dương nhắc nhở, hoàn toàn tỉnh ngộ, bọn họ giống như bỏ qua bước yêu đương, liền tiến vào cuộc sống hôn nhân, khó trách luôn có cảm giác tiếc nuối.

Cung Hi Nặc nghĩ nghĩ, quyết định nghĩ chuyện bổ sung cho phân đoạn quan trọng này.

Yêu đương sao, đơn giản là gửi tin nhắn, cùng ăn cơm chiều, xem phim cùng nhau mà thôi, căn bản không có gì khó.

Cung Hi Nặc nắm di động, bấm số Nguyên Cảnh Khôn, gửi tin nhắn cho anh: "Đang làm gì đó?"

Cách nửa ngày, Nguyên Cảnh Khôn hồi lại y hai chữ: "Xem đồ."

Cung Hi Nặc lại tiếp tục nhân: "Tiếp theo làm gì?"

Lại cách gần nửa giờ, Nguyên Cảnh Khôn lại lần nữa dùng hai chữ hồi lại y: "Vẽ."

Cung Hi Nặc nhìn chằm chằm hai chữ đơn giản, vẫn chưa nhụt chí, không ngừng cố gắng: "Ăn cơm chưa?"

Lần này Nguyên Cảnh Khôn gửi lại tin tương đối nhanh, bất quá số lượng từ không gia tăng: "Ăn."

Cung Hi Nặc chưa từ bỏ ý định mà lại gửi một tin nhắn, kỳ vọng anh có thể gửi lại nhiều chữ hơn:" Ăn cái gì?"

Kết quả, Nguyên Cảnh Khôn gửi tin thiếu chút nữa làm y tức hộc máu:" Cơm trưa"

Cung Hi Nặc thật sự là không thể nhịn được nữa, oán giận: "Em cùng anh gửi tin nhắn một chút đều không nhiệt tình, giống như cùng đồng sự gửi tin cho nhau."

Đợi trong chốc lát, Nguyên Cảnh Khôn gửi lại tin nhắn nội dung rốt cuộc không hề là hai chữ nữa: "Em cùng đồng sự chưa bao giờ gửi tin nhắn."

Cung Hi Nặc dở khóc dở cười, đem điện thoại tùy ý mà ném ở trên bàn làm việc, hoàn toàn từ bỏ việc cùng anh nhắn tin qua lại.

Cung Hi Nặc ở thời điểm tan tầm liền gọi điệm cho Nguyên Cảnh Khôn, nói cho anh ở Sunday cùng nhau ăn cơm.

Nhà hàng Sunday cách chỗ làm của Nguyên không xa, Nguyên Cảnh Khôn tan tầm sau ngồi xe điện ngầm thực nhanh đã tới, đứng ở bên ngoài chờ Cung Hi Nặc

Vốn dĩ nghĩ có thể vào bên trong nhà hàng có máy lạnh mà ngồi chờ y, nào biết nhân viên Sunday tra nửa này báo lại cho anh không có vị nào họ Cung đặt chỗ, hơn nữa chỗ ngồi đều đã hết, muốn ăn cơm thì phải xếp hàng đợi chỗ.

Nguyên Cảnh Khôn chờ mãi chờ mãi, đều không thấy thân ảnh Cung Hi Nặc, lại vừa đói vừa nóng, trong lòng bốc hỏa, không kiên nhẫn mà giơ tay xem đồng hồ, Cung Hi Nặc đã đến trễ gần một giờ.

Đúng lúc tan làm Cung Hi Nặc bị tắc ở ngay chỗ vườn hoa ven đường, bị kẹt ở giữa rất nhiều xe, vào không được mà ra cũng không được, trong lòng sốt ruột, gọi Nguyên Cảnh Khôn hai cuộc điện thoại xin lỗi.

Cung Hi Nặc vội vã chạy đến nhà hàng, thấy Nguyên Cảnh Khôn một mình đứng ở ven đường, buồn bực: "Như thế nào không đi vào trong?"

"Anh lần sau tốt nhất nên căn thời gian chuẩn xác, mỗi lần đều đến chờ anh." Nguyên Cảnh Khôn tính tình không tốt, ngữ khí không tốt.

Cung Hi Nặc liên tục xin lỗi: "Được rồi, anh sai rồi."

Hai người đi vào nhà hàng, Nguyên Cảnh Khôn nhìn không thấy bàn trống, chất vấn y:" Anh lúc trước có đặt chỗ?"

Cung Hi Nặc đối mặt tình huống ngoài ý muốn như này không rõ ràng lắm, đi vào nói chuyện trước với nhân viên nhà hàng, Nguyên Cảnh Khôn chờ ở một bên.

Cung Hi Nặc cùng nhân viên nhà hàng nói được vài câu, đi đến bên người anh: "Bọn họ làm việc chưa chu đáo, thôi bỏ đi, đợi một chút, hẳn là sắp có người đi rồi "

Nguyên Cảnh Khôn không khoan dug được giống như y, tức giận:"Này sao bỏ qua như vậy được?"

Cung Hi Nặc tiếp nhận cặp trên lưng anh, cố ý xụ mặt, giúp anh hết giận:" Chính là bây giờ bỏ qua đi! Trở về liền khiếu nại!"

Nguyên Cảnh Khôn liếc mắt nhìn y một cái, từ tức giận liền chuyển sang tươi cười,không nói gì nữa.

Chờ có người dùng cơm xong rời đi, hai người ngồi ở vị trí gần cửa sổ, nhân viên phục vụ lễ phép mà đưa menu lên, Cung Hi Nặc nhường cho Nguyên Cảnh Khôn: "Em chọn trước đi."

Nguyên Cảnh Khôn chọn tới chọn đi, thật sự là không có gì muốn ăn, tùy tiện chọn một phần ăn, đem menu đưa lại cho Cung Hi Nặc.

Cung Hi Nặc nghe theo ý kiến của nhân viên phục vụ, chọn một phần ăn mới nhất của nhà hàng.

Sau khi đồ ăn mang lên, Nguyên Cảnh Khôn rõ ràng cảm thấy phần của Cung Hi Nặc so với mình nhìn ngon mắt hơn, thoạt nhìn tương đối muốn ăn.

"Nếu không, em nếm thử của anh đi?" Cung Hi Nặc thấy anh phần ăn của mình, chủ động mời anh.

Nguyên Cảnh Khôn không khách khí, giơ dao nĩa lên, một đao đi xuống, cắt lấy một nửa phần bánh hải sản, cắn một miếng, khen:

"Không tồi, không tồi."

"Ừ, vậy em ăn đi." Cung Hi Nặc đem đĩa đẩy đến trước mặt anh.

"Kia ngượng quá, bên này của em toàn thịt. À, như vậy đi, cơm cùng rau anh ăn, em dùng rau đổi với anh! Như vậy mới công bằng." Nguyên Cảnh Khôn đẩy đĩa rau lên, đổi lấy một nửa bánh hải sản còn lại.
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 1 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại