Thị Ngược Thành Tính
Chương 2
“Chỉ đơn giản thế thôi sao?"
Đông Ly nhíu mày, nhìn về hướng Lục Đỉnh Nguyên, khẽ lẩm bẩm. Lấy trực giác của một sát thủ mà nói, nàng chắc chắn chuyện này không thể đơn giản như thế được.
Nàng, năm nay mới hai mươi tuổi, cũng giống tiểu Hà Tử, đều được Lục Đỉnh Nguyên nhặt về, tuy rằng Lục Đỉnh Nguyên chỉ hơn nàng có sáu tuổi, thế nhưng với nàng mà nói, vừa như anh, lại vừa như cha. Khi nàng trở thành người đứng đầu “Đông Chi Cung", nắm quyền bộ phận ám sát tới nay, chỉ cần là lệnh của Lục Đỉnh Nguyên, nàng chưa bao giờ làm sai một điều gì cả. Lần này, xuất cung cùng với Lục Đỉnh Nguyên, chỉ là ngẫu nhiên. Nàng phải xuống phía nam làm nhiệm vụ, còn Lục Đỉnh Nguyên muốn đi khiêu chiến “Thiên Hạ Đệ Nhất Tiên" mới được võ lâm công nhận vào tháng trước, vì tiện đường, thế nên mới đi cùng hơn người ngày, không ngờ, giữa đường lại gặp chuyện.
Trường tiên của Lục Đỉnh Nguyên phóng rồi thu, giống như giao long trên trời tung hoành khắp chốn. Với thực lực của hắn, thực ra không cần đấu lâu như thế, chỉ là chủ tử còn đang lưỡng lự, lưỡng lự xem có nên lấy tính mạng của đám nhóc đó hay không. Một đám hơn hai mươi đứa, tuy rằng ấu trĩ đến buồn cười, thế nhưng dù sao bọn chúng vẫn còn rất trẻ, trẻ đến độ khiến người ta không đành lòng chấp nhặt.
Thôi thôi, vẫn là thả chúng đi thôi! Có thể đùa ra chuyện gì với đám choai choai này chứ.
Lục Đỉnh Nguyên thở dài một tiếng, vung trường tiên, trói gô cả đám lại, lăn trên đất: “Các ngươi đi đi."
Cả đám nằm rạp trên đất, dường như đã bị chênh lệch thực lực với đối phương dọa cho ngơ ngẩn cả người, nhất thời chưa phản ứng lại được.
Có lẽ nói, bọn chúng vốn không tin, không tin rằng kẻ tà ác nhất mà giang hồ truyền tụng lại có thể dễ dàng thả người như thế.
Quả nhiên, đợi cho đến khi Toàn Thanh Tuyền – kẻ đứng gần Lục Đỉnh Nguyên nhất ho ra một ngụm máu tươi, mới hổn hển hỏi: “Ngươi thực sự sẽ tha cho chúng ta?" Trong lúc đánh nhau, nó ở gần Lục Đỉnh Nguyên nhất, thế nên, một chiêu cuối cùng, cũng là người bị đòn nặng nhất.
Ai Lục Đỉnh Nguyên nhìn bộ dạng đứng dậy cũng đứng không nổi của Toàn Thanh Tuyền, tiến lên vài bước, đưa tay định kéo hắn lên, ai ngờ bàn tay vừa đứa tới trước mặt người ta, đã bị một kiếm đâm xuyên.
“Ta chỉ muốn đỡ ngươi đứng lên thôi." Lục Đỉnh Nguyên bình tĩnh nói.
“Không… Không cần lòng tốt giả tạo của ngươi!" Toàn Thanh Tuyền nói rất hùng hồn, thế nhưng thanh âm run rẩy đã bán đứng sợ hãi trong lòng hắn.
Xem ra, đám nhóc này cũng không tin mình rồi. Lục Đỉnh Nguyên hơi xoay người, đem cánh tay phải cầm roi và cánh tay trái bị thương để sau lưng, giọng nói lạnh lùng: “Các ngươi đi đi, trước khi ta đổi ý."
“Thực sự thả chúng ta đi sao?" Toàn Thanh Tuyền vẫn không tin.
“Đi mau." Lục Đỉnh Nguyên quát lớn, giọng nói đã có chút không kiên nhẫn.
Cả đám mới như tỉnh cả người, dường như rất sợ Lục Đỉnh Nguyên đổi ý, chạy toán loạn như thú.
Ai, chủ nhân mỗi lần mềm lòng là một lần bị thương, tại sao vẫn không học được lòng người hiểm ác? Tiểu Hà Tử vừa thở dài vừa chạy tới xe ôm cái thùng thuốc nhỏ, đi tới chỗ chủ tử.
Không ngờ mới đi được một nửa đoạn đường, chợt nghe thấy tiếng của Lục Đỉnh Nguyên: “Cút ra đây." Lần này, đương nhiên không giễu võ dương oai như lúc quát đám chíp hôi kia, giọng nói đã có chút giận thật.
Lục Đỉnh Nguyên không nói lời nào, chỉ đứng đó chờ.
Tiểu Hà Tử đã sớm lùi trở về, hắn biết võ công của bản thân chả phải tốt đẹp gì, không muốn, cũng không dám làm vướng tay chủ nhân, thế nên trở về cạnh xe, đứng sau lưng mọi người.
“Bị ngươi phát hiện ra sớm như thế, ta vừa mới tới thôi mà!" Từ sau vách đá, một bóng người chậm rãi bước ra. Ánh mắt người này sắc bén, mang theo phẫn hận, cánh tay phải cầm một cây trường tiên màu đen, tay trái đeo găng tay, dưới ánh sáng mặt trời lóe ra màu kim loại, có lẽ cũng là một thứ vũ khí.
Lục Đỉnh Nguyên khẽ nhíu mày, cây trường tiên màu đen kia chỉ sợ đã tẩm qua độc dược, chỉ e là chiếc găng tay kia cũng không phải thứ đơn giả.
“Xin hỏi các hạ là ai?"
Đối với việc hắn nói là vừa tới, Lục Đỉnh Nguyên một chữ cũng không tin. Tuy rằng đúng là hắn mới phát hiện ra người này, thế nhưng hắn biết, đối phương bò từ trên núi xuống, nói cách khác, đối phương vì sợ hắn phát hiện, không biết đã trốn ở chỗ xa mà nhìn từ bao giờ.
“Tại hạ là Hồ Mặc."
Đối phương chậm rãi bước ra, đi tới trước mặt Lục Đỉnh Nguyên.
“Là Thiên Hạ Đệ Nhất Tiên mới được giang hồ xưng tụng?" Lục Đỉnh Nguyên nhíu mày. Đúng là chuyện cười, bản thân còn chưa tới địa bàn của hắn, đối phương đã đưa người lên tận cửa rồi.
“Mới được? Thì ra Lục đại cung chủ vẫn còn nhớ người xưa?" Người tự xưng là Hồ Mặc trở nên âm trầm hơn: “Ta còn có một tên khác, tên là Hồ Thừa Thanh."
“Hồ Thừa Thanh?"
Nhìn sắc mặt phẫn hận của đối phương, Lục Đỉnh Nguyên lập tức liên tưởng tới quan hệ giữa hắn và tiền nhiệm “Thiên Hạ Đệ Nhất Tiên", cũng chính là Hồ Thiên Thanh đã bị giết mười năm trước: “Ngươi có quan hệ gì với Hồ Thiên Thanh?"
“Là cha ruột của ta!" Hồ Thừa Thanh nghiến răng nghiến lợi, trán nổi gân xanh, cây trường tiên quấn trên cánh tay cũng thả xuống dưới, nhờ vào nội lực mà run lên không ngừng, dường như một con độc xà có thể phun nọc độc bất kì lúc nào."
“Thì ra là tới vì báo thù cho cha." Sau khi biết được lai lịch của đối phương, Lục Đỉnh Nguyên không còn cảm giác khẩn trương nữa, đừng nói hắn rất hiểu về tiên pháp của đối phương, dù có chết ở trên tay người ta, hắn cũng không có gì oan khuất cả, ai bảo hắn giết cha người ta.
Hồ Thừa Thanh thấy Lục Đỉnh Nguyên sau khi biết thân phận của mình, không những không chút sợ hãi, mà còn bình tĩnh hơn, càng tức giận: “Ngươi đừng xem thường ta, chẳng lẽ ngươi không thấy chân khí trong người đình trệ sao?"
Lục Đỉnh Nguyên nheo mắt, khẽ điều hòa chân khí, quả nhiên thấy chân khí trong người không lưu thông đều đặn giống trước kia. Liền giơ bàn tay trái lên nhìn, thế nhưng không thấy vết thương có gì khác thường cả.
“Hừ, xem như ngươi còn không quá ngốc, thế nhưng vẫn không nhìn ra vấn đề ở chỗ nào đúng không."
Hồ Thừa Thanh lạnh giọng nói: “Ta đã bôi một loại dịch cóc không độc không mùi không vị lên kiếm của Toàn Thanh Tuyền, người bình thường nếu trúng phải cũng sẽ khôgn sao, thế nhưng nếu cùng phối hợp với tác dụng của thứ hương liệu các ngươi đã ngửi trước đó, sẽ trở thành “Lãnh Ngưng Hương" mà cả giang hồ kinh sợ, lúc đầu tiên chân khí sẽ đình trệ, mặc dù không có gì rõ ràng, thế nhưng thời gian càng dài, khí huyết không thể lưu thông, cuối cùng sẽ trở thành một phế nhân thôi, ha ha ha…"
PS: Mình thử edit theo một giọng văn formal, tử tế ( đối với mình). Các bạn thích giọng văn này hơn, hay là vẫn thích giọng văn tưng tửng biến chất hơn. Nói thật ra thì edit như vầy trung thành với tác phẩm chứ nhiều khi để làm cho nó buồn cười, mình đã bẻ câu cả khá nhiều = Thấy rất là tội lỗi (˘˘")ƪ
Thị ngược thành tính
Đông Ly nhíu mày, nhìn về hướng Lục Đỉnh Nguyên, khẽ lẩm bẩm. Lấy trực giác của một sát thủ mà nói, nàng chắc chắn chuyện này không thể đơn giản như thế được.
Nàng, năm nay mới hai mươi tuổi, cũng giống tiểu Hà Tử, đều được Lục Đỉnh Nguyên nhặt về, tuy rằng Lục Đỉnh Nguyên chỉ hơn nàng có sáu tuổi, thế nhưng với nàng mà nói, vừa như anh, lại vừa như cha. Khi nàng trở thành người đứng đầu “Đông Chi Cung", nắm quyền bộ phận ám sát tới nay, chỉ cần là lệnh của Lục Đỉnh Nguyên, nàng chưa bao giờ làm sai một điều gì cả. Lần này, xuất cung cùng với Lục Đỉnh Nguyên, chỉ là ngẫu nhiên. Nàng phải xuống phía nam làm nhiệm vụ, còn Lục Đỉnh Nguyên muốn đi khiêu chiến “Thiên Hạ Đệ Nhất Tiên" mới được võ lâm công nhận vào tháng trước, vì tiện đường, thế nên mới đi cùng hơn người ngày, không ngờ, giữa đường lại gặp chuyện.
Trường tiên của Lục Đỉnh Nguyên phóng rồi thu, giống như giao long trên trời tung hoành khắp chốn. Với thực lực của hắn, thực ra không cần đấu lâu như thế, chỉ là chủ tử còn đang lưỡng lự, lưỡng lự xem có nên lấy tính mạng của đám nhóc đó hay không. Một đám hơn hai mươi đứa, tuy rằng ấu trĩ đến buồn cười, thế nhưng dù sao bọn chúng vẫn còn rất trẻ, trẻ đến độ khiến người ta không đành lòng chấp nhặt.
Thôi thôi, vẫn là thả chúng đi thôi! Có thể đùa ra chuyện gì với đám choai choai này chứ.
Lục Đỉnh Nguyên thở dài một tiếng, vung trường tiên, trói gô cả đám lại, lăn trên đất: “Các ngươi đi đi."
Cả đám nằm rạp trên đất, dường như đã bị chênh lệch thực lực với đối phương dọa cho ngơ ngẩn cả người, nhất thời chưa phản ứng lại được.
Có lẽ nói, bọn chúng vốn không tin, không tin rằng kẻ tà ác nhất mà giang hồ truyền tụng lại có thể dễ dàng thả người như thế.
Quả nhiên, đợi cho đến khi Toàn Thanh Tuyền – kẻ đứng gần Lục Đỉnh Nguyên nhất ho ra một ngụm máu tươi, mới hổn hển hỏi: “Ngươi thực sự sẽ tha cho chúng ta?" Trong lúc đánh nhau, nó ở gần Lục Đỉnh Nguyên nhất, thế nên, một chiêu cuối cùng, cũng là người bị đòn nặng nhất.
Ai Lục Đỉnh Nguyên nhìn bộ dạng đứng dậy cũng đứng không nổi của Toàn Thanh Tuyền, tiến lên vài bước, đưa tay định kéo hắn lên, ai ngờ bàn tay vừa đứa tới trước mặt người ta, đã bị một kiếm đâm xuyên.
“Ta chỉ muốn đỡ ngươi đứng lên thôi." Lục Đỉnh Nguyên bình tĩnh nói.
“Không… Không cần lòng tốt giả tạo của ngươi!" Toàn Thanh Tuyền nói rất hùng hồn, thế nhưng thanh âm run rẩy đã bán đứng sợ hãi trong lòng hắn.
Xem ra, đám nhóc này cũng không tin mình rồi. Lục Đỉnh Nguyên hơi xoay người, đem cánh tay phải cầm roi và cánh tay trái bị thương để sau lưng, giọng nói lạnh lùng: “Các ngươi đi đi, trước khi ta đổi ý."
“Thực sự thả chúng ta đi sao?" Toàn Thanh Tuyền vẫn không tin.
“Đi mau." Lục Đỉnh Nguyên quát lớn, giọng nói đã có chút không kiên nhẫn.
Cả đám mới như tỉnh cả người, dường như rất sợ Lục Đỉnh Nguyên đổi ý, chạy toán loạn như thú.
Ai, chủ nhân mỗi lần mềm lòng là một lần bị thương, tại sao vẫn không học được lòng người hiểm ác? Tiểu Hà Tử vừa thở dài vừa chạy tới xe ôm cái thùng thuốc nhỏ, đi tới chỗ chủ tử.
Không ngờ mới đi được một nửa đoạn đường, chợt nghe thấy tiếng của Lục Đỉnh Nguyên: “Cút ra đây." Lần này, đương nhiên không giễu võ dương oai như lúc quát đám chíp hôi kia, giọng nói đã có chút giận thật.
Lục Đỉnh Nguyên không nói lời nào, chỉ đứng đó chờ.
Tiểu Hà Tử đã sớm lùi trở về, hắn biết võ công của bản thân chả phải tốt đẹp gì, không muốn, cũng không dám làm vướng tay chủ nhân, thế nên trở về cạnh xe, đứng sau lưng mọi người.
“Bị ngươi phát hiện ra sớm như thế, ta vừa mới tới thôi mà!" Từ sau vách đá, một bóng người chậm rãi bước ra. Ánh mắt người này sắc bén, mang theo phẫn hận, cánh tay phải cầm một cây trường tiên màu đen, tay trái đeo găng tay, dưới ánh sáng mặt trời lóe ra màu kim loại, có lẽ cũng là một thứ vũ khí.
Lục Đỉnh Nguyên khẽ nhíu mày, cây trường tiên màu đen kia chỉ sợ đã tẩm qua độc dược, chỉ e là chiếc găng tay kia cũng không phải thứ đơn giả.
“Xin hỏi các hạ là ai?"
Đối với việc hắn nói là vừa tới, Lục Đỉnh Nguyên một chữ cũng không tin. Tuy rằng đúng là hắn mới phát hiện ra người này, thế nhưng hắn biết, đối phương bò từ trên núi xuống, nói cách khác, đối phương vì sợ hắn phát hiện, không biết đã trốn ở chỗ xa mà nhìn từ bao giờ.
“Tại hạ là Hồ Mặc."
Đối phương chậm rãi bước ra, đi tới trước mặt Lục Đỉnh Nguyên.
“Là Thiên Hạ Đệ Nhất Tiên mới được giang hồ xưng tụng?" Lục Đỉnh Nguyên nhíu mày. Đúng là chuyện cười, bản thân còn chưa tới địa bàn của hắn, đối phương đã đưa người lên tận cửa rồi.
“Mới được? Thì ra Lục đại cung chủ vẫn còn nhớ người xưa?" Người tự xưng là Hồ Mặc trở nên âm trầm hơn: “Ta còn có một tên khác, tên là Hồ Thừa Thanh."
“Hồ Thừa Thanh?"
Nhìn sắc mặt phẫn hận của đối phương, Lục Đỉnh Nguyên lập tức liên tưởng tới quan hệ giữa hắn và tiền nhiệm “Thiên Hạ Đệ Nhất Tiên", cũng chính là Hồ Thiên Thanh đã bị giết mười năm trước: “Ngươi có quan hệ gì với Hồ Thiên Thanh?"
“Là cha ruột của ta!" Hồ Thừa Thanh nghiến răng nghiến lợi, trán nổi gân xanh, cây trường tiên quấn trên cánh tay cũng thả xuống dưới, nhờ vào nội lực mà run lên không ngừng, dường như một con độc xà có thể phun nọc độc bất kì lúc nào."
“Thì ra là tới vì báo thù cho cha." Sau khi biết được lai lịch của đối phương, Lục Đỉnh Nguyên không còn cảm giác khẩn trương nữa, đừng nói hắn rất hiểu về tiên pháp của đối phương, dù có chết ở trên tay người ta, hắn cũng không có gì oan khuất cả, ai bảo hắn giết cha người ta.
Hồ Thừa Thanh thấy Lục Đỉnh Nguyên sau khi biết thân phận của mình, không những không chút sợ hãi, mà còn bình tĩnh hơn, càng tức giận: “Ngươi đừng xem thường ta, chẳng lẽ ngươi không thấy chân khí trong người đình trệ sao?"
Lục Đỉnh Nguyên nheo mắt, khẽ điều hòa chân khí, quả nhiên thấy chân khí trong người không lưu thông đều đặn giống trước kia. Liền giơ bàn tay trái lên nhìn, thế nhưng không thấy vết thương có gì khác thường cả.
“Hừ, xem như ngươi còn không quá ngốc, thế nhưng vẫn không nhìn ra vấn đề ở chỗ nào đúng không."
Hồ Thừa Thanh lạnh giọng nói: “Ta đã bôi một loại dịch cóc không độc không mùi không vị lên kiếm của Toàn Thanh Tuyền, người bình thường nếu trúng phải cũng sẽ khôgn sao, thế nhưng nếu cùng phối hợp với tác dụng của thứ hương liệu các ngươi đã ngửi trước đó, sẽ trở thành “Lãnh Ngưng Hương" mà cả giang hồ kinh sợ, lúc đầu tiên chân khí sẽ đình trệ, mặc dù không có gì rõ ràng, thế nhưng thời gian càng dài, khí huyết không thể lưu thông, cuối cùng sẽ trở thành một phế nhân thôi, ha ha ha…"
PS: Mình thử edit theo một giọng văn formal, tử tế ( đối với mình). Các bạn thích giọng văn này hơn, hay là vẫn thích giọng văn tưng tửng biến chất hơn. Nói thật ra thì edit như vầy trung thành với tác phẩm chứ nhiều khi để làm cho nó buồn cười, mình đã bẻ câu cả khá nhiều = Thấy rất là tội lỗi (˘˘")ƪ
Thị ngược thành tính
Tác giả :
Đệ Lục