Thị Ngược Thành Tính
Chương 172
Chỉ thấy Hàn Lượng đi đến một bên của chiếc ghế, vén vạt áo lên, hướng Lục Đỉnh Nguyên quỳ xuống một gối.
Đây là lần đầu tiên Hàn Lượng quỳ y, hơn nữa còn là trước mặt nhiều người như vậy! Trong mắt Lục Đỉnh Nguyên hiện lên nghi vấn, nhìn về phía Hàn Lượng.
Hàn Lượng vỗ vỗ đùi của mình, hướng Lục Đỉnh Nguyên mỉm cười. Lục Đỉnh Nguyên lập tức hiểu ý của Hàn Lượng, một luồng sóng nhiệt nhằm về phía hốc mắt, thiếu chút nữa đã không nhịn được! Vì không để cho người khác phát hiện sự dị thường của y, Lục Đỉnh Nguyên dời mắt, ngẩng đầu bước đi, như một nữ vương, đạp đầu gối Hàn Lượng ngồi lên chiếc kiệu dành riêng cho y.
Hàn Lượng mặt không biểu tình đứng dậy, đi đến một bên, tiếp nhận phần cáng của Phi Ảnh đang ngốc lăng.
Chỉ một ánh mắt, Phi Ảnh liền hiểu được ý của Hàn Lượng, khẽ gật đầu, lùi về phía bên phải.
Tiểu Hà Tử vốn còn đang ngây người, đây là đang hát bài gì a? Lại là quỳ xuống lại là đổi người? Trước đó chưa nói a? Khi nhìn tới Phi Ảnh tới cạnh mình, đánh ra động tác tay “tăng mạnh đề phòng" cho ảnh vệ Thu cung ẩn nấp đâu đó, nháy mắt liền tỉnh ngủ.
Theo một tiếng “đi thôi" của Lục Đỉnh Nguyên, Hàn Lượng lớn giọng kêu lên, “Chúc mừng cung chủ đắc thắng trở về!"
“Chúc mừng cung chủ đắc thắng trở về!" Trong tiếng hò hét đồng loạt của người Nghiễm Hàn cung, Hàn Lượng cùng ba hộ pháp khiêng cáng lên đầu vai.
Hàn Lượng ném cho Tiểu Hà Tử một ánh mắt, Tiểu Hà Tử gật đầu hô lên, “Xuất phát."
Thẳng đến khi tất cả mọi người của Nghiễm Hàn cung rời khỏi hậu viện sơn trang, mọi người trong võ lâm mới lục tục hoàn hồn lại. Đội người của Nghiễm Hàn cung đến rồi đi vội vàng chỉ mới một canh giờ, lại hủy đi tín nhiệm đối với Võ Lâm Minh Chủ cùng nhận biết về tà phái của bọn họ.
“Bọn họ cứ vậy mà bước đi?"
“Đám người Ma cung xuất hiện, cư nhiên không bị thương người nào?"
“Năm trước không phải bọn họ còn thả ra Tru Sát Lệnh sao? Hôm nay sao lại chưa hề làm khó dễ chúng ta?"
“…"
So với mọi người mê mang, hận nhất cũng là Toàn Hữu Câu. Ngắn ngủn không tới hai canh giờ, hắn hoàn toàn trắng tay. Không cam lòng, hắn không cam lòng!
Chờ tới lúc rời khỏi địa giới của sơn trang, mọi người liền thay ngựa.
“Chủ tử thật lợi hại! Thật uy phong!" Mãi cho tới bây giờ Tiểu Hà Tử vẫn còn hưng phấn.
So với Tiểu Hà Tử đang nịnh hót Lục Đỉnh Nguyên, Hạ Thiên cũng là càng để ý tới ý tưởng của Hàn Lượng, “Công tử làm sao nghĩ ra những điều này? Nghiễm Hàn Cung chúng ta lúc này thật sự lộ mặt lớn! Rất uy phong."
Liền ngay cả Đông Ly luôn bình tĩnh nghiêm cẩn đều hưng phấn đến mặt đỏ bừng, khóe miệng vẫn luôn mỉm cười.
Phi Ảnh không có phản ứng quá lớn gì, chỉ vì kế hoạch này của Hàn Lượng, hắn tham dự nhiều nhất, biết so với người khác càng nhiều, nhưng tia sáng trong mắt vẫn là tiết lộ sự hưng phấn trong lòng hắn.
Hàn Lượng không nói chuyện, chỉ nhìn Lục Đỉnh Nguyên cười. Lục Đỉnh Nguyên bị Hàn Lượng nhìn xem mặt nóng lên, muốn nói gì đó, cổ họng lại giống như bị nhét vào thứ gì đó, làm sao cũng không mở miệng được.
“Hôm nay chủ tử rất…rất…" Tiểu Hà Tử rất nửa ngày, cũng nghĩ không ra từ hình dung mới.
“Rất soái!" Hàn Lượng tiếp lời.
Tiểu Hà Tử sửng sốt, có chút không hiểu, nhưng nhìn Hàn Lượng dùng ánh mắt thưởng thức mỉm cười nhìn chủ tử, cũng có chút hiểu được, thế là nói như vẹt: “Đúng vậy, rất soái!" Tuy rằng hắn không quá hiểu là có ý gì, lại cảm thấy từ này hình dung cực kì chính xác.
“Liền ngươi dẻo miệng!" Lục Đỉnh Nguyên ném một câu, liền đánh ngựa chạy ra trước.
Hàn Lượng cười cười, tiến lên chạy theo.
Đây là lần đầu tiên Hàn Lượng quỳ y, hơn nữa còn là trước mặt nhiều người như vậy! Trong mắt Lục Đỉnh Nguyên hiện lên nghi vấn, nhìn về phía Hàn Lượng.
Hàn Lượng vỗ vỗ đùi của mình, hướng Lục Đỉnh Nguyên mỉm cười. Lục Đỉnh Nguyên lập tức hiểu ý của Hàn Lượng, một luồng sóng nhiệt nhằm về phía hốc mắt, thiếu chút nữa đã không nhịn được! Vì không để cho người khác phát hiện sự dị thường của y, Lục Đỉnh Nguyên dời mắt, ngẩng đầu bước đi, như một nữ vương, đạp đầu gối Hàn Lượng ngồi lên chiếc kiệu dành riêng cho y.
Hàn Lượng mặt không biểu tình đứng dậy, đi đến một bên, tiếp nhận phần cáng của Phi Ảnh đang ngốc lăng.
Chỉ một ánh mắt, Phi Ảnh liền hiểu được ý của Hàn Lượng, khẽ gật đầu, lùi về phía bên phải.
Tiểu Hà Tử vốn còn đang ngây người, đây là đang hát bài gì a? Lại là quỳ xuống lại là đổi người? Trước đó chưa nói a? Khi nhìn tới Phi Ảnh tới cạnh mình, đánh ra động tác tay “tăng mạnh đề phòng" cho ảnh vệ Thu cung ẩn nấp đâu đó, nháy mắt liền tỉnh ngủ.
Theo một tiếng “đi thôi" của Lục Đỉnh Nguyên, Hàn Lượng lớn giọng kêu lên, “Chúc mừng cung chủ đắc thắng trở về!"
“Chúc mừng cung chủ đắc thắng trở về!" Trong tiếng hò hét đồng loạt của người Nghiễm Hàn cung, Hàn Lượng cùng ba hộ pháp khiêng cáng lên đầu vai.
Hàn Lượng ném cho Tiểu Hà Tử một ánh mắt, Tiểu Hà Tử gật đầu hô lên, “Xuất phát."
Thẳng đến khi tất cả mọi người của Nghiễm Hàn cung rời khỏi hậu viện sơn trang, mọi người trong võ lâm mới lục tục hoàn hồn lại. Đội người của Nghiễm Hàn cung đến rồi đi vội vàng chỉ mới một canh giờ, lại hủy đi tín nhiệm đối với Võ Lâm Minh Chủ cùng nhận biết về tà phái của bọn họ.
“Bọn họ cứ vậy mà bước đi?"
“Đám người Ma cung xuất hiện, cư nhiên không bị thương người nào?"
“Năm trước không phải bọn họ còn thả ra Tru Sát Lệnh sao? Hôm nay sao lại chưa hề làm khó dễ chúng ta?"
“…"
So với mọi người mê mang, hận nhất cũng là Toàn Hữu Câu. Ngắn ngủn không tới hai canh giờ, hắn hoàn toàn trắng tay. Không cam lòng, hắn không cam lòng!
Chờ tới lúc rời khỏi địa giới của sơn trang, mọi người liền thay ngựa.
“Chủ tử thật lợi hại! Thật uy phong!" Mãi cho tới bây giờ Tiểu Hà Tử vẫn còn hưng phấn.
So với Tiểu Hà Tử đang nịnh hót Lục Đỉnh Nguyên, Hạ Thiên cũng là càng để ý tới ý tưởng của Hàn Lượng, “Công tử làm sao nghĩ ra những điều này? Nghiễm Hàn Cung chúng ta lúc này thật sự lộ mặt lớn! Rất uy phong."
Liền ngay cả Đông Ly luôn bình tĩnh nghiêm cẩn đều hưng phấn đến mặt đỏ bừng, khóe miệng vẫn luôn mỉm cười.
Phi Ảnh không có phản ứng quá lớn gì, chỉ vì kế hoạch này của Hàn Lượng, hắn tham dự nhiều nhất, biết so với người khác càng nhiều, nhưng tia sáng trong mắt vẫn là tiết lộ sự hưng phấn trong lòng hắn.
Hàn Lượng không nói chuyện, chỉ nhìn Lục Đỉnh Nguyên cười. Lục Đỉnh Nguyên bị Hàn Lượng nhìn xem mặt nóng lên, muốn nói gì đó, cổ họng lại giống như bị nhét vào thứ gì đó, làm sao cũng không mở miệng được.
“Hôm nay chủ tử rất…rất…" Tiểu Hà Tử rất nửa ngày, cũng nghĩ không ra từ hình dung mới.
“Rất soái!" Hàn Lượng tiếp lời.
Tiểu Hà Tử sửng sốt, có chút không hiểu, nhưng nhìn Hàn Lượng dùng ánh mắt thưởng thức mỉm cười nhìn chủ tử, cũng có chút hiểu được, thế là nói như vẹt: “Đúng vậy, rất soái!" Tuy rằng hắn không quá hiểu là có ý gì, lại cảm thấy từ này hình dung cực kì chính xác.
“Liền ngươi dẻo miệng!" Lục Đỉnh Nguyên ném một câu, liền đánh ngựa chạy ra trước.
Hàn Lượng cười cười, tiến lên chạy theo.
Tác giả :
Đệ Lục