Thị Ngược Thành Tính
Chương 110
“Biết." Lục Đỉnh Nguyên đầu cũng chưa nâng, cúi đầu cố gắng ăn đồ ăn mà Hàn Lượng gắp đầy một chén cho y.
Tiểu Hà Tử thấy lời của mình bị chủ tử dùng hai chữ chặn lại, cũng không biết làm thế nào nói tiếp. Nếu đổi thành từ trước, hắn có thể quấn đến lúc chủ tử nguyện ý mở miệng mới thôi, nhưng có Hàn công tử ở, lúc chủ tử ăn cơm, vẫn là ít quấy rầy cho tốt. Bằng không đổi lấy, cũng không đơn giản chỉ là xem thường. Cái miệng kia của Hàn Lượng, không mở ra thì thôi, nếu như chọc hắn, tươi sống nói ngươi rụng một tầng da còn làm cho ngươi trốn cũng không dám trốn, Tiểu Hà Tử cũng không dám trêu chọc!
Chờ ăn cơm xong, súc miệng rửa tay, Lục Đỉnh Nguyên mới chính thức nói: “Hai ngày sau khởi hành. Tiểu Hà Tử, Phi Ảnh, Hạ Thiên, các ngươi đều đi chuẩn bị đi! Người, vật cần mang đi, các ngươi chuẩn bị cho đủ, trực tiếp báo cho Đông Ly cùng Lượng, không cần tìm ta." Cũng coi như trả lời vấn đề vừa rồi của Tiểu Hà Tử, “Đông Ly, sau khi chúng ta rời đi, sửa sang lại ám đạo trong cung."
“Đông Ly hiểu."
“Ân, đi cùng Lượng đi!" Ý của Lục Đỉnh Nguyên, là cũng làm cho Hàn Lượng tham dự vào.
“Đông Ly sẽ." Đông Ly hiểu được, Lục Đỉnh Nguyên sợ mình ở trong lòng có ngăn cách hoặc phòng bị với Hàn Lượng, cho nên cố ý không nói ra. Nàng đồng ý, sẽ không còn bài xích Hàn Lượng tham dự. Hơn nữa, trải qua nhiều ngày ở chung, Đông Ly cũng đã hiểu được, Hàn Lượng cũng không đơn giản chỉ là một nam sủng như nàng tưởng tượng, hắn có chút chỗ, quả thật là đáng giá khen ngợi cũng xứng được người ái mộ.
Nhìn hai chủ tớ một nói một đáp, Hàn Lượng hãn a! Ý của bọn họ hắn cũng hiểu được, nhưng lời này nói thế nào liền không dễ nghe như vậy đâu? Cảm giác cứ như mình bị người âu yếm đem hắn tặng cho người khác. Hàn Lượng khẽ cắn môi, âm thầm siết chặt quyền đầu, quyết định xem như hoàn toàn không có nghe thấy!
Ban đêm, trong mật thất, hai chân Lục Đỉnh Nguyên quấn chặt eo Hàn Lượng không buông.
“Lượng…Ngươi thật sự…không đi cùng ta sao?" Lục Đỉnh Nguyên vừa thở dốc, vừa dây dưa việc Hàn Lượng để ý ra ngoài một mình.
“Ngươi không tập trung…" Hàn Lượng vạch trần chuyện thật.
“Nếu ngươi không đi cùng ta…ta…sao có thể chịu được…nhiều ngày như vậy…" Lục Đỉnh Nguyên đem hai chân quấn càng chặt, hận không thể đem mình cùng Hàn Lượng trói làm một.
“Hai mươi mấy năm không có ta vẫn sống lại đây…" Hàn Lượng cười nhạo, không ăn một bộ này của y.
“Đó là từ trước…" Lục Đỉnh Nguyên hung hăng có rút hậu huyệt, giống như muốn đem vật kia của Hàn Lượng nuốt vào bụng mới cam tâm.
“Ân…" Hàn Lượng không nhịn được thiếu chút nữa tiết, “Vật nhỏ ngươi…" Hồi thần lại, nảy sinh ác độc đánh mấy bàn tay lên mông của Lục Đỉnh Nguyên, đánh đên mông Lục Đỉnh Nguyên đỏ rực một mảnh.
“A…ha…Chủ nhân…" Lục Đỉnh Nguyên thông minh, chỉ cần Hàn Lượng giáo huấn y, y liền kêu “chủ nhân" vô cùng hăng hái.
Chờ việc xong, Hàn Lượng nhẹ nhàng vuốt tóc Lục Đỉnh Nguyên, nghĩ đến y đã ngỉ, lại nghe một tiếng than nhẹ, “Ngươi không đi cùng ta, những ngày này ta phải làm sao bây giờ?"
“Việc này không phải đã sớm quyết định xong?" Hàn Lượng kỳ quái, Lục Đỉnh Nguyên cũng không phải người dây dưa lằng nhằng, hôm nay là làm sao vậy?
“Lượng…" Lục Đỉnh Nguyên cũng không nói gì khác, chỉ liên tục kêu tên hắn, không ngừng dùng thân thể cọ hắn.
Hàn lượng xem như hiểu được ý của Lục Đỉnh Nguyên, không ngờ đây là cùng hắn làm nũng đâu! Hắn chuẩn bị đem phần của mấy ngày sau này, làm hết trong hai ngày này, phải làm sao đây?
Hàn Lượng đè lại thân thể không an phận không ngừng nơi nơi đốt lửa của Lục Đỉnh Nguyên, trách mắng: “Đừng nháo, mấy ngày nay mỗi ngày liền một lần, bằng không thân thể không chịu nổi thì sao có thể rời đi?"
Tiểu Hà Tử thấy lời của mình bị chủ tử dùng hai chữ chặn lại, cũng không biết làm thế nào nói tiếp. Nếu đổi thành từ trước, hắn có thể quấn đến lúc chủ tử nguyện ý mở miệng mới thôi, nhưng có Hàn công tử ở, lúc chủ tử ăn cơm, vẫn là ít quấy rầy cho tốt. Bằng không đổi lấy, cũng không đơn giản chỉ là xem thường. Cái miệng kia của Hàn Lượng, không mở ra thì thôi, nếu như chọc hắn, tươi sống nói ngươi rụng một tầng da còn làm cho ngươi trốn cũng không dám trốn, Tiểu Hà Tử cũng không dám trêu chọc!
Chờ ăn cơm xong, súc miệng rửa tay, Lục Đỉnh Nguyên mới chính thức nói: “Hai ngày sau khởi hành. Tiểu Hà Tử, Phi Ảnh, Hạ Thiên, các ngươi đều đi chuẩn bị đi! Người, vật cần mang đi, các ngươi chuẩn bị cho đủ, trực tiếp báo cho Đông Ly cùng Lượng, không cần tìm ta." Cũng coi như trả lời vấn đề vừa rồi của Tiểu Hà Tử, “Đông Ly, sau khi chúng ta rời đi, sửa sang lại ám đạo trong cung."
“Đông Ly hiểu."
“Ân, đi cùng Lượng đi!" Ý của Lục Đỉnh Nguyên, là cũng làm cho Hàn Lượng tham dự vào.
“Đông Ly sẽ." Đông Ly hiểu được, Lục Đỉnh Nguyên sợ mình ở trong lòng có ngăn cách hoặc phòng bị với Hàn Lượng, cho nên cố ý không nói ra. Nàng đồng ý, sẽ không còn bài xích Hàn Lượng tham dự. Hơn nữa, trải qua nhiều ngày ở chung, Đông Ly cũng đã hiểu được, Hàn Lượng cũng không đơn giản chỉ là một nam sủng như nàng tưởng tượng, hắn có chút chỗ, quả thật là đáng giá khen ngợi cũng xứng được người ái mộ.
Nhìn hai chủ tớ một nói một đáp, Hàn Lượng hãn a! Ý của bọn họ hắn cũng hiểu được, nhưng lời này nói thế nào liền không dễ nghe như vậy đâu? Cảm giác cứ như mình bị người âu yếm đem hắn tặng cho người khác. Hàn Lượng khẽ cắn môi, âm thầm siết chặt quyền đầu, quyết định xem như hoàn toàn không có nghe thấy!
Ban đêm, trong mật thất, hai chân Lục Đỉnh Nguyên quấn chặt eo Hàn Lượng không buông.
“Lượng…Ngươi thật sự…không đi cùng ta sao?" Lục Đỉnh Nguyên vừa thở dốc, vừa dây dưa việc Hàn Lượng để ý ra ngoài một mình.
“Ngươi không tập trung…" Hàn Lượng vạch trần chuyện thật.
“Nếu ngươi không đi cùng ta…ta…sao có thể chịu được…nhiều ngày như vậy…" Lục Đỉnh Nguyên đem hai chân quấn càng chặt, hận không thể đem mình cùng Hàn Lượng trói làm một.
“Hai mươi mấy năm không có ta vẫn sống lại đây…" Hàn Lượng cười nhạo, không ăn một bộ này của y.
“Đó là từ trước…" Lục Đỉnh Nguyên hung hăng có rút hậu huyệt, giống như muốn đem vật kia của Hàn Lượng nuốt vào bụng mới cam tâm.
“Ân…" Hàn Lượng không nhịn được thiếu chút nữa tiết, “Vật nhỏ ngươi…" Hồi thần lại, nảy sinh ác độc đánh mấy bàn tay lên mông của Lục Đỉnh Nguyên, đánh đên mông Lục Đỉnh Nguyên đỏ rực một mảnh.
“A…ha…Chủ nhân…" Lục Đỉnh Nguyên thông minh, chỉ cần Hàn Lượng giáo huấn y, y liền kêu “chủ nhân" vô cùng hăng hái.
Chờ việc xong, Hàn Lượng nhẹ nhàng vuốt tóc Lục Đỉnh Nguyên, nghĩ đến y đã ngỉ, lại nghe một tiếng than nhẹ, “Ngươi không đi cùng ta, những ngày này ta phải làm sao bây giờ?"
“Việc này không phải đã sớm quyết định xong?" Hàn Lượng kỳ quái, Lục Đỉnh Nguyên cũng không phải người dây dưa lằng nhằng, hôm nay là làm sao vậy?
“Lượng…" Lục Đỉnh Nguyên cũng không nói gì khác, chỉ liên tục kêu tên hắn, không ngừng dùng thân thể cọ hắn.
Hàn lượng xem như hiểu được ý của Lục Đỉnh Nguyên, không ngờ đây là cùng hắn làm nũng đâu! Hắn chuẩn bị đem phần của mấy ngày sau này, làm hết trong hai ngày này, phải làm sao đây?
Hàn Lượng đè lại thân thể không an phận không ngừng nơi nơi đốt lửa của Lục Đỉnh Nguyên, trách mắng: “Đừng nháo, mấy ngày nay mỗi ngày liền một lần, bằng không thân thể không chịu nổi thì sao có thể rời đi?"
Tác giả :
Đệ Lục