Thị Ngược Thành Tính
Chương 105
Hàn Lượng nâng lên phân thân xụi lơ của Lục Đỉnh Nguyên, đặt ở trong lòng bàn tay chậm rãi xoa nắn.
Lục Đỉnh Nguyên lại bắt đầu run rẩy, cả người giống như vũng nước bám vào trên người Hàn Lượng.
Không giống như trước, cơ hậu giang của Lục Đỉnh Nguyên trải qua nhiều ngày rèn luyện, lúc đi vào hết sức mềm mại, cơ hồ không làm cho Hàn Lượng gặp phải trở ngại gì, nhưng lúc quay ra, vách tường của Lục Đỉnh Nguyên sẽ tự nhiên siết chặt, cho dù thân thể hắn đã không còn chút sức lực cũng vẫn như cũ, kia cơ hồ trở thành một loại phản ứng sinh lý tự nhiên, hơn nữa càng vào trong càng chặt.
Hàn Lượng không biết lợi hại, trực tiếp sấm vào, bị Lục Đỉnh Nguyên kẹp một cái, suýt nữa trực tiếp bắn ra.
“Ô…" Một tiếng kêu rên, toàn bộ cắn vào trong da thịt của Lục Đỉnh Nguyên.
“Ha…Lượng…thật thoải mái…muốn…" Lục Đỉnh Nguyên hai mắt sương mù mà rên rỉ.
Hàn Lượng cảm thấy quả thực muốn mạng già, nếu còn như vậy hắn sẽ điên, sau đó chết trong tình yêu ngọt nị của Lục Đỉnh Nguyên.
Ngón tay ở phía trước nhéo lấy chỗ sưng đỏ nơi song châu của Lục Đỉnh Nguyên, phân thân cũng không chút lưu tình hung hăng va chạm vào tuyến tiền liệt của Lục Đỉnh Nguyên. Muốn điên liền cùng nhau, muốn chết cũng cùng nhau đi!
“A…ha…Lượng…" Lục Đỉnh Nguyên lại bắt đầu hoa mắt, trước mắt lại bắt đầu mơ hồ. Xung quanh đều là hơi thở của Hàn Lượng, trong ngoài thân thể đều bị Hàn Lượng vây quanh, chỉ là này đó cũng đã làm cho y vô cùng kích động, huống chi mỗi một lần Hàn Lượng đều đánh vào nơi hiểm yếu của y. Không được bao lâu, thân thể đã bị dạy dỗ vô cùng mẫn cảm liền bắt đầu co rút, tiếp cận ranh giới bắn ***.
Hàn Lượng cũng nhẫn vô cùng vất vả, sao có thể dễ dàng để Lục Đỉnh Nguyên đi trước. Cầm lấy da rắn trói Lục Đỉnh Nguyên trước đó, chẳng những trói lại căn của Lục Đỉnh Nguyên, ngay cả của mình cũng trói lại, hai người bị một đoạn da rắn trói cùng một chỗ, mỗi một lần luật động đều cùng nhau động lên.
Muốn điên liền hoàn toàn điên một lần đi, tóm lại lần này không dễ dàng buông tha y như vậy, bao gồm cả chính mình!
Lực khống chế của Hàn Lượng kỳ thực rất tốt, mặc dù không trói, cũng có thể so với lúc Lục Đỉnh Nguyên mạnh mẽ chống đỡ tốt nhất, nhưng khi đem hai trười trói lại cùng nhau, không chịu nổi lại là Lục Đỉnh Nguyên. Khi Lục Đỉnh Nguyên phát hiện Hàn Lượng cư nhiên cùng y, phân thân của bọn họ cư nhiên buộc cùng một chỗ, liền rít lên một tiếng “Lượng", co rút càng thêm hoàn toàn!
“Ta ở…Ta ở đây…Cùng ngươi…vẫn…cùng ngươi…" Hàn Lượng cắn cắn lỗ tai Lục Đỉnh Nguyên, xé rách khiến vành tai Lục Đỉnh Nguyên nhỏ máu.
Lúc Đỉnh Nguyên đã muốn cao trào vài làn, mỗi một lần so với lần trước càng thêm mãnh liệt.
Hàn Lượng vuốt ve phân thân gắng gượng không thể giải phóng của Lục Đỉnh Nguyên, dùng đầu ngón tay bắt chước động tác của ngọc bổng, chui vào từng chút từng chút.
“Ha…" Lục Đỉnh Nguyên cố sức mở ra chiếc miệng đã không thể phun ra chữ, chỉ có thể từng chữ từng chữ chậm rãi chảy ra, một câu, nhưng lại nói thật lâu, “Lượng…tiến…tiến vào…nơi đó…tiến vào…"
Hàn Lượng cũng đã trầm mê, đợi Lục Đỉnh Nguyên lặp lại nhiều lần pha lẫn trong tiếng rên rỉ, mới rốt cục hiểu được ý tứ của Lục Đỉnh Nguyên.
Nai con của hắn, thật là cực phẩm, mới một lần, cũng đã thích ứng. Hoặc là nói, vì khát vọng hắn mà khát vọng.
Hàn Lượng lấy ngọc bổng qua, chẩn thận đẩy mạnh vào giữa phân thân đang kẹp ở giữa hai thân thể.
Thật sự hoàn toàn điên cuồng, Lục Đỉnh Nguyên lần lượt té xỉu trong ngực Hàn Lượng, Hàn Lượng cũng cùng y lần lượt mất thần trí, thẳng đến khi Lục Đỉnh Nguyên té xỉu lần thứ bảy, phân thân của Lục Đỉnh Nguyên trong tay Hàn Lượng cũng đã sưng thành màu đỏ tím, Hàn Lượng mới rốt cục giải phóng lẫn nhau. Ngay nháy mắt cùng nhau phóng thích, hai người đồng loạt ngất đi.
Khi thanh tỉnh lại, không biết đã là bao lâu. Hàn Lượng xoa xoa huyệt thái dương không ngừng nhảy dựng lên, cư nhiên có loại cảm giác sống lại. Nhìn nhìn Lục Đỉnh Nguyên bên cạnh vẫn hôn mê như trước, Hàn Lượng bật cười. Thật sự là, đây là lần thứ mấy hai người làm đến cùng nhau ngất đi? Thật sự không giống bản thân luôn luôn tự hạn chế a! Lại nhớ đến bộ dáng đạm mạc ngày thường của Lục Đỉnh Nguyên, y làm sao không thay đổi rất nhiều?
Hàn Lượng ôm Lục Đỉnh Nguyên, yêu thương hôn hôn! Đời này, đại khái, rốt cục không thể xa cách người này đi! Từ khi gặp y, hắn ngay cả một ý niệm trở về hiện đại cũng không có. Ngẫu nhiên gặp được một vài chuyện liên quan đến hiện đại, cũng cảm giác dường như không chân thật. Giống như trước đó bởi vì ngửi được mùi tỏi nồng nặc trong chiếc hộp bạch ngọc mà kết luận là Bạch Lân mà không phải cái gọi là Tuyết Đan, một khắc kia, nhưng lại làm cho hắn có chút hoảng hốt. Sau đó cùng Lục Đỉnh Nguyên giải thích từ ngữ hóa học của hiện đại, hỏa dược, bạch lân, nguyên lý dẫn chất đốt, hắn cũng không biết đó là thật hay giả, kí ức như vậy thực sự rất xa xôi! Nhìn ánh mắt nghiêm túc suy nghĩ của Lục Đỉnh nguyên, giống như trong thiên địa, chỉ có người trước mắt là chân thật! Thẳng đến Lục Đỉnh Nguyên vươn tay ôm mình, đôi mắt thâm tình nhìn chăm chú vào hắn, Hàn Lượng mới rốt cục biết được, mọi thứ trong thiên địa đều không quan trọng, chỉ có ở trong mắt y, mới là ý nghĩa tồn tại của hắn, mới có giá trị tồn tại của hắn. Cổ đại hiện đại cũng không còn quan trọng, nơi có Lục Đỉnh Nguyên, là chỗ Hàn Lượng hắn nên tồn tại!
Hàn Lượng cẩn thận ôm Lục Đỉnh Nguyên vào trong phòng ôn tuyền, tỉ mỉ rửa sạch lẫn nhau, lại mát xa toàn thân Lục Đỉnh Nguyên một lần, khiến toàn bộ thân thể buộc chặt của y đều được xoa đến mỗi tấc đều thả lỏng, mới mặc vào quần áo sạch sẽ cho y.
Lục Đỉnh Nguyên lại bắt đầu run rẩy, cả người giống như vũng nước bám vào trên người Hàn Lượng.
Không giống như trước, cơ hậu giang của Lục Đỉnh Nguyên trải qua nhiều ngày rèn luyện, lúc đi vào hết sức mềm mại, cơ hồ không làm cho Hàn Lượng gặp phải trở ngại gì, nhưng lúc quay ra, vách tường của Lục Đỉnh Nguyên sẽ tự nhiên siết chặt, cho dù thân thể hắn đã không còn chút sức lực cũng vẫn như cũ, kia cơ hồ trở thành một loại phản ứng sinh lý tự nhiên, hơn nữa càng vào trong càng chặt.
Hàn Lượng không biết lợi hại, trực tiếp sấm vào, bị Lục Đỉnh Nguyên kẹp một cái, suýt nữa trực tiếp bắn ra.
“Ô…" Một tiếng kêu rên, toàn bộ cắn vào trong da thịt của Lục Đỉnh Nguyên.
“Ha…Lượng…thật thoải mái…muốn…" Lục Đỉnh Nguyên hai mắt sương mù mà rên rỉ.
Hàn Lượng cảm thấy quả thực muốn mạng già, nếu còn như vậy hắn sẽ điên, sau đó chết trong tình yêu ngọt nị của Lục Đỉnh Nguyên.
Ngón tay ở phía trước nhéo lấy chỗ sưng đỏ nơi song châu của Lục Đỉnh Nguyên, phân thân cũng không chút lưu tình hung hăng va chạm vào tuyến tiền liệt của Lục Đỉnh Nguyên. Muốn điên liền cùng nhau, muốn chết cũng cùng nhau đi!
“A…ha…Lượng…" Lục Đỉnh Nguyên lại bắt đầu hoa mắt, trước mắt lại bắt đầu mơ hồ. Xung quanh đều là hơi thở của Hàn Lượng, trong ngoài thân thể đều bị Hàn Lượng vây quanh, chỉ là này đó cũng đã làm cho y vô cùng kích động, huống chi mỗi một lần Hàn Lượng đều đánh vào nơi hiểm yếu của y. Không được bao lâu, thân thể đã bị dạy dỗ vô cùng mẫn cảm liền bắt đầu co rút, tiếp cận ranh giới bắn ***.
Hàn Lượng cũng nhẫn vô cùng vất vả, sao có thể dễ dàng để Lục Đỉnh Nguyên đi trước. Cầm lấy da rắn trói Lục Đỉnh Nguyên trước đó, chẳng những trói lại căn của Lục Đỉnh Nguyên, ngay cả của mình cũng trói lại, hai người bị một đoạn da rắn trói cùng một chỗ, mỗi một lần luật động đều cùng nhau động lên.
Muốn điên liền hoàn toàn điên một lần đi, tóm lại lần này không dễ dàng buông tha y như vậy, bao gồm cả chính mình!
Lực khống chế của Hàn Lượng kỳ thực rất tốt, mặc dù không trói, cũng có thể so với lúc Lục Đỉnh Nguyên mạnh mẽ chống đỡ tốt nhất, nhưng khi đem hai trười trói lại cùng nhau, không chịu nổi lại là Lục Đỉnh Nguyên. Khi Lục Đỉnh Nguyên phát hiện Hàn Lượng cư nhiên cùng y, phân thân của bọn họ cư nhiên buộc cùng một chỗ, liền rít lên một tiếng “Lượng", co rút càng thêm hoàn toàn!
“Ta ở…Ta ở đây…Cùng ngươi…vẫn…cùng ngươi…" Hàn Lượng cắn cắn lỗ tai Lục Đỉnh Nguyên, xé rách khiến vành tai Lục Đỉnh Nguyên nhỏ máu.
Lúc Đỉnh Nguyên đã muốn cao trào vài làn, mỗi một lần so với lần trước càng thêm mãnh liệt.
Hàn Lượng vuốt ve phân thân gắng gượng không thể giải phóng của Lục Đỉnh Nguyên, dùng đầu ngón tay bắt chước động tác của ngọc bổng, chui vào từng chút từng chút.
“Ha…" Lục Đỉnh Nguyên cố sức mở ra chiếc miệng đã không thể phun ra chữ, chỉ có thể từng chữ từng chữ chậm rãi chảy ra, một câu, nhưng lại nói thật lâu, “Lượng…tiến…tiến vào…nơi đó…tiến vào…"
Hàn Lượng cũng đã trầm mê, đợi Lục Đỉnh Nguyên lặp lại nhiều lần pha lẫn trong tiếng rên rỉ, mới rốt cục hiểu được ý tứ của Lục Đỉnh Nguyên.
Nai con của hắn, thật là cực phẩm, mới một lần, cũng đã thích ứng. Hoặc là nói, vì khát vọng hắn mà khát vọng.
Hàn Lượng lấy ngọc bổng qua, chẩn thận đẩy mạnh vào giữa phân thân đang kẹp ở giữa hai thân thể.
Thật sự hoàn toàn điên cuồng, Lục Đỉnh Nguyên lần lượt té xỉu trong ngực Hàn Lượng, Hàn Lượng cũng cùng y lần lượt mất thần trí, thẳng đến khi Lục Đỉnh Nguyên té xỉu lần thứ bảy, phân thân của Lục Đỉnh Nguyên trong tay Hàn Lượng cũng đã sưng thành màu đỏ tím, Hàn Lượng mới rốt cục giải phóng lẫn nhau. Ngay nháy mắt cùng nhau phóng thích, hai người đồng loạt ngất đi.
Khi thanh tỉnh lại, không biết đã là bao lâu. Hàn Lượng xoa xoa huyệt thái dương không ngừng nhảy dựng lên, cư nhiên có loại cảm giác sống lại. Nhìn nhìn Lục Đỉnh Nguyên bên cạnh vẫn hôn mê như trước, Hàn Lượng bật cười. Thật sự là, đây là lần thứ mấy hai người làm đến cùng nhau ngất đi? Thật sự không giống bản thân luôn luôn tự hạn chế a! Lại nhớ đến bộ dáng đạm mạc ngày thường của Lục Đỉnh Nguyên, y làm sao không thay đổi rất nhiều?
Hàn Lượng ôm Lục Đỉnh Nguyên, yêu thương hôn hôn! Đời này, đại khái, rốt cục không thể xa cách người này đi! Từ khi gặp y, hắn ngay cả một ý niệm trở về hiện đại cũng không có. Ngẫu nhiên gặp được một vài chuyện liên quan đến hiện đại, cũng cảm giác dường như không chân thật. Giống như trước đó bởi vì ngửi được mùi tỏi nồng nặc trong chiếc hộp bạch ngọc mà kết luận là Bạch Lân mà không phải cái gọi là Tuyết Đan, một khắc kia, nhưng lại làm cho hắn có chút hoảng hốt. Sau đó cùng Lục Đỉnh Nguyên giải thích từ ngữ hóa học của hiện đại, hỏa dược, bạch lân, nguyên lý dẫn chất đốt, hắn cũng không biết đó là thật hay giả, kí ức như vậy thực sự rất xa xôi! Nhìn ánh mắt nghiêm túc suy nghĩ của Lục Đỉnh nguyên, giống như trong thiên địa, chỉ có người trước mắt là chân thật! Thẳng đến Lục Đỉnh Nguyên vươn tay ôm mình, đôi mắt thâm tình nhìn chăm chú vào hắn, Hàn Lượng mới rốt cục biết được, mọi thứ trong thiên địa đều không quan trọng, chỉ có ở trong mắt y, mới là ý nghĩa tồn tại của hắn, mới có giá trị tồn tại của hắn. Cổ đại hiện đại cũng không còn quan trọng, nơi có Lục Đỉnh Nguyên, là chỗ Hàn Lượng hắn nên tồn tại!
Hàn Lượng cẩn thận ôm Lục Đỉnh Nguyên vào trong phòng ôn tuyền, tỉ mỉ rửa sạch lẫn nhau, lại mát xa toàn thân Lục Đỉnh Nguyên một lần, khiến toàn bộ thân thể buộc chặt của y đều được xoa đến mỗi tấc đều thả lỏng, mới mặc vào quần áo sạch sẽ cho y.
Tác giả :
Đệ Lục