Thị Ngược Thành Tính
Chương 100
“Làm sao vậy? Làm sao vậy?" Tiểu Hà Tử đang bận rộn ở tiền điện nghe được động tĩnh liền chạy về phía này, đúng lúc này liền tới.
“Ngươi tới vừa lúc, Hạ Thiên, cùng Tiểu Hà Tử đi trấn an giáo chúng, nơi này không có việc gì." Tiểu Hà Tử chân trước vừa đến, còn chưa đứng vững liền lại bị Lục Đỉnh Nguyên sai đi chỗ khác. Cũng phải, nghe được chủ viện của cung chủ vang lên động tĩnh lớn như vậy, phỏng chứng tất cả mọi người đều sẽ hoảng sợ.
Đợi Tiểu Hà Tử cùng Hạ Thiên đều đi làm việc, Lục Đỉnh Nguyên liền rảnh rỗi mà hỏi Hàn Lượng: “Ngươi nói bạch bạch dược dược kia là cái gì?"
“Bạch Lân cùng hỏa dược." Hàn Lượng cũng có chuyện muốn hỏi, lại biết nếu không đem vấn đề này giải thích rõ ràng cho Lục Đỉnh Nguyên, sợ là y sẽ không ngoan ngoãn trả lời vấn đề của mình. “Bạch Lân cháy, nhưng nhiệt độ cháy rất thấp, rất khó bảo tồn, Hỏa dược là thứ vô cùng lợi hại chỉ cần chút lửa sẽ đốt cháy hết mọi thứ, hơn nữa nếu áp súc thích hợp sẽ tạo thành nổ mạnh, uy lực kinh người." Hàn Lượng một hơi giải thích rõ ràng. “Bạch Lân không chỉ sẽ cháy, hơn nữa còn có kịch độc, người hít phải nhất định sẽ không có kết cục tốt. Hơn nữa đối phương hiển nhiên là cao thủ trong phương diện hỏa khí," Nói đến điểm ấy Hàn Lượng không khâm phục cũng không được, cho dù ở hiện đại, bạch lân cũng không dễ bảo tồn, “Thứ này có thể ở trên giang hồ bị tranh đoạt lâu như vậy, lại bị Hạ Thiên một đường ôm trong ngực mà không nổ chết hắn, có thể thấy được cơ quan được thiết kế cực kỳ *** xảo, chỉ chờ nháy mắt người sử dụng mở ra."
“Hỏa khí, cao thủ cơ quan a?" Lục Đỉnh Nguyên suy nghĩ sâu xa, đối với việc trong giang hồ, y so với Hàn Lượng thì rõ ràng hơn nhiều, vừa nghe liền biết nên hướng về phía nào thăm dò. Chỉ liếc mắt nhìn Phi Ảnh một cái, Phi Ảnh lập tức lý giải ý tứ của Lục Đỉnh Nguyên, dù sao cùng nhau lăn lộn giang hồ nhiều năm, ăn ý không thể so với tầm thường. Phi Ảnh hơi gật đầu, lui đi ra ngoài.
Hàn Lượng cũng biết Phi Ảnh khẳng định phải đi tra chuyện hỏa khí này, cũng không truy hỏi, hắn hiện tại để ý, là một sự kiện khác. “Ngươi từng nói, Can Chi Quả một gốc có hai quả phải không?"
Lục Đỉnh Nguyên gật đầu, không rõ sao lại đột nhiên nhắc tới Can Chi Quả.
“Trong cung này, từng có mấy gốc?" Hàn Lượng hỏi.
“Hai gốc bốn quả đi, gốc cây ban đầu bị cung chủ đời thứ nhất lấy ra làm thí nghiệm trên người mình, sau đó phát hiện vật này phi phàm, mới định ra làm bảo vật trấn cung. Làm sao vậy?" Lục Đỉnh Nguyên càng nói càng nhỏ giọng, bởi vì y phát hiện hình như nói lộ cái gì, hơn nữa sắc mặt của Hàn Lượng cũng càng ngày càng thối.
“Nói cách khác, hiện tại Can Chi Quả đã không có?" Hàn Lượng híp mắt.
“…" Lục Đỉnh Nguyên gật gật đầu, không dám hé răng.
“Vật trân quý như vậy ngươi lại đem ra cho ta đạp hư?" Hàn Lượng rất muốn vỗ bàn.
“Đồ vật chính là lấy đến dùng, cũng không phải để chưng nhìn, hơn nữa, cho ngươi dùng sao lại là đạp hư?" Lúc này đổi thành Lục Đỉnh Nguyên sắc mặt không vui.
“Đó là đồ cứu mạng, đưa cho ta một người không bệnh không đau dùng, sao không là đạp hư?" Hàn Lượng than thở. Nên nói thế nào y mới hiểu a? Y muốn cho hắn dùng, hắn cũng muốn cất cho y a! Y một người ở trong giang hồ huyết vũ *** phong, có một tiên đan bảo mệnh là chuyện đáng quý cỡ nào, chẳng lẽ chính y không biết sao?
“Không có vật kia, bốn mươi năm công lực mà ta cho ngươi sao có thể củng cố được?" Trưởng thành mới bắt đầu luyện công, thực nghĩ đến cái gì đại giới cũng không cần trả là có thể đến không sao? Vậy y mắc gì phải chịu nội thương nặng như vậy? Còn không phải là do lúc đả thông kinh mạch của hắn bị kình lực phản phệ. Cho dù đả thông, không đem toàn bộ nội lực khóa nhập vào trong xương thịt hắn, còn không phải giống như nước chảy, vào thế nào liền ra thế đó? Cho nên y mới lấy trái cây kia cho hắn củng cố căn cơ a! Nếu là hắn có chút xíu nội lực, chẳng sợ một hai năm công lực, y cũng không cần vất vả như vậy!
“Ngươi…Ta đem công lực truyền lại cho ngươi." Hàn Lượng thật sự cảm thấy buồn bực, sao nói thế nào cũng không thông? Giang hồ hung hiểm như vậy, chẳng lẽ y không biết hắn lo lắng y sao?
“Ngươi tưởng nội lực là ngân phiếu trong túi tiền, muốn đưa liền đưa sao?" Lục Đỉnh Nguyên cảm thấy ủy khuất, y truyền công cho Hàn Lượng vốn cũng không nghĩ có thể làm cho Hàn Lượng cảm kích hay báo đáp gì cho y, đó cũng không phải là điều y muốn. Cho liền cho, y cam tâm tình nguyện, chỉ cần hắn tốt là được. Cũng không tưởng rằng, Hàn Lượng thế nhưng nói ra loại lời nói này.
“Nga? Không phải tùy tiện truyền sao?" Hàn Lượng nói giọng mỉa mai.
“Truyền công một lần thực thương thân ngươi có biết hay không?" Lục Đỉnh Nguyên bực mình, không nhìn Hàn Lượng.
“Ngươi cũng biết thương thân?" Hàn Lượng nắm lấy cổ áo Lục Đỉnh Nguyên, “Vậy ngươi có biết ta có bao nhiêu thương tâm hay không? Ngươi cho là ngươi thương tổn chính mình ta sẽ không lo lắng sẽ không khổ sở phải không?"
“Lượng…" Lục Đỉnh Nguyên vốn còn có chút tức giận, lúc ấy liền khí thế dần dần yếu xuống.
“Ngươi tới vừa lúc, Hạ Thiên, cùng Tiểu Hà Tử đi trấn an giáo chúng, nơi này không có việc gì." Tiểu Hà Tử chân trước vừa đến, còn chưa đứng vững liền lại bị Lục Đỉnh Nguyên sai đi chỗ khác. Cũng phải, nghe được chủ viện của cung chủ vang lên động tĩnh lớn như vậy, phỏng chứng tất cả mọi người đều sẽ hoảng sợ.
Đợi Tiểu Hà Tử cùng Hạ Thiên đều đi làm việc, Lục Đỉnh Nguyên liền rảnh rỗi mà hỏi Hàn Lượng: “Ngươi nói bạch bạch dược dược kia là cái gì?"
“Bạch Lân cùng hỏa dược." Hàn Lượng cũng có chuyện muốn hỏi, lại biết nếu không đem vấn đề này giải thích rõ ràng cho Lục Đỉnh Nguyên, sợ là y sẽ không ngoan ngoãn trả lời vấn đề của mình. “Bạch Lân cháy, nhưng nhiệt độ cháy rất thấp, rất khó bảo tồn, Hỏa dược là thứ vô cùng lợi hại chỉ cần chút lửa sẽ đốt cháy hết mọi thứ, hơn nữa nếu áp súc thích hợp sẽ tạo thành nổ mạnh, uy lực kinh người." Hàn Lượng một hơi giải thích rõ ràng. “Bạch Lân không chỉ sẽ cháy, hơn nữa còn có kịch độc, người hít phải nhất định sẽ không có kết cục tốt. Hơn nữa đối phương hiển nhiên là cao thủ trong phương diện hỏa khí," Nói đến điểm ấy Hàn Lượng không khâm phục cũng không được, cho dù ở hiện đại, bạch lân cũng không dễ bảo tồn, “Thứ này có thể ở trên giang hồ bị tranh đoạt lâu như vậy, lại bị Hạ Thiên một đường ôm trong ngực mà không nổ chết hắn, có thể thấy được cơ quan được thiết kế cực kỳ *** xảo, chỉ chờ nháy mắt người sử dụng mở ra."
“Hỏa khí, cao thủ cơ quan a?" Lục Đỉnh Nguyên suy nghĩ sâu xa, đối với việc trong giang hồ, y so với Hàn Lượng thì rõ ràng hơn nhiều, vừa nghe liền biết nên hướng về phía nào thăm dò. Chỉ liếc mắt nhìn Phi Ảnh một cái, Phi Ảnh lập tức lý giải ý tứ của Lục Đỉnh Nguyên, dù sao cùng nhau lăn lộn giang hồ nhiều năm, ăn ý không thể so với tầm thường. Phi Ảnh hơi gật đầu, lui đi ra ngoài.
Hàn Lượng cũng biết Phi Ảnh khẳng định phải đi tra chuyện hỏa khí này, cũng không truy hỏi, hắn hiện tại để ý, là một sự kiện khác. “Ngươi từng nói, Can Chi Quả một gốc có hai quả phải không?"
Lục Đỉnh Nguyên gật đầu, không rõ sao lại đột nhiên nhắc tới Can Chi Quả.
“Trong cung này, từng có mấy gốc?" Hàn Lượng hỏi.
“Hai gốc bốn quả đi, gốc cây ban đầu bị cung chủ đời thứ nhất lấy ra làm thí nghiệm trên người mình, sau đó phát hiện vật này phi phàm, mới định ra làm bảo vật trấn cung. Làm sao vậy?" Lục Đỉnh Nguyên càng nói càng nhỏ giọng, bởi vì y phát hiện hình như nói lộ cái gì, hơn nữa sắc mặt của Hàn Lượng cũng càng ngày càng thối.
“Nói cách khác, hiện tại Can Chi Quả đã không có?" Hàn Lượng híp mắt.
“…" Lục Đỉnh Nguyên gật gật đầu, không dám hé răng.
“Vật trân quý như vậy ngươi lại đem ra cho ta đạp hư?" Hàn Lượng rất muốn vỗ bàn.
“Đồ vật chính là lấy đến dùng, cũng không phải để chưng nhìn, hơn nữa, cho ngươi dùng sao lại là đạp hư?" Lúc này đổi thành Lục Đỉnh Nguyên sắc mặt không vui.
“Đó là đồ cứu mạng, đưa cho ta một người không bệnh không đau dùng, sao không là đạp hư?" Hàn Lượng than thở. Nên nói thế nào y mới hiểu a? Y muốn cho hắn dùng, hắn cũng muốn cất cho y a! Y một người ở trong giang hồ huyết vũ *** phong, có một tiên đan bảo mệnh là chuyện đáng quý cỡ nào, chẳng lẽ chính y không biết sao?
“Không có vật kia, bốn mươi năm công lực mà ta cho ngươi sao có thể củng cố được?" Trưởng thành mới bắt đầu luyện công, thực nghĩ đến cái gì đại giới cũng không cần trả là có thể đến không sao? Vậy y mắc gì phải chịu nội thương nặng như vậy? Còn không phải là do lúc đả thông kinh mạch của hắn bị kình lực phản phệ. Cho dù đả thông, không đem toàn bộ nội lực khóa nhập vào trong xương thịt hắn, còn không phải giống như nước chảy, vào thế nào liền ra thế đó? Cho nên y mới lấy trái cây kia cho hắn củng cố căn cơ a! Nếu là hắn có chút xíu nội lực, chẳng sợ một hai năm công lực, y cũng không cần vất vả như vậy!
“Ngươi…Ta đem công lực truyền lại cho ngươi." Hàn Lượng thật sự cảm thấy buồn bực, sao nói thế nào cũng không thông? Giang hồ hung hiểm như vậy, chẳng lẽ y không biết hắn lo lắng y sao?
“Ngươi tưởng nội lực là ngân phiếu trong túi tiền, muốn đưa liền đưa sao?" Lục Đỉnh Nguyên cảm thấy ủy khuất, y truyền công cho Hàn Lượng vốn cũng không nghĩ có thể làm cho Hàn Lượng cảm kích hay báo đáp gì cho y, đó cũng không phải là điều y muốn. Cho liền cho, y cam tâm tình nguyện, chỉ cần hắn tốt là được. Cũng không tưởng rằng, Hàn Lượng thế nhưng nói ra loại lời nói này.
“Nga? Không phải tùy tiện truyền sao?" Hàn Lượng nói giọng mỉa mai.
“Truyền công một lần thực thương thân ngươi có biết hay không?" Lục Đỉnh Nguyên bực mình, không nhìn Hàn Lượng.
“Ngươi cũng biết thương thân?" Hàn Lượng nắm lấy cổ áo Lục Đỉnh Nguyên, “Vậy ngươi có biết ta có bao nhiêu thương tâm hay không? Ngươi cho là ngươi thương tổn chính mình ta sẽ không lo lắng sẽ không khổ sở phải không?"
“Lượng…" Lục Đỉnh Nguyên vốn còn có chút tức giận, lúc ấy liền khí thế dần dần yếu xuống.
Tác giả :
Đệ Lục