Thì Là Của Anh
Chương 15 Thổ lộ (Hai)
Editor: Min
Beta: Tanya Vu
—
Tử Ngôn bị ép phải xuống dưới, không ngừng có người quen đến phòng ký túc xá gõ cửa ‘báo tin’ cho cô là cô đang được tỏ tình, thậm chí ngay cả người không quen sau khi biết được số phòng cô cũng đi đến gõ cửa, chủ yếu là vì muốn nhìn xem Tử Ngôn ‘một đêm nổi tiếng’ này trông ra sao.
Bất đắc dĩ lắm Tử Ngôn đành phải lê lết từng bước một tâm không cam tình không nguyện xuống ba cái lầu, sau đuôi là một đám người hóng chuyện.
Tử Ngôn một tay giữ Miêu Miêu, tay kia túm chặt Tiểu Ngư, căng thẳng không thôi, trong lòng bàn tay đều là mồ hôi, “Nhiều người như vậy tớ từ chối thế nào được?"
“Từ chối, tại sao lại từ chối?" Tiểu Ngư đau lòng, “Tử Ngôn này, không mấy theo đi, La Thần cũng rất tốt mà, còn đẹp trai nữa."
Tử Ngôn liếc cô ấy một cái, Tiểu Ngư liền khoát tay, “Được, được, tớ quên mất, đàn anh Giản Dật mới là gu của cậu, nhưng mà cậu cũng phải biết rằng, có những người chỉ có thể đứng nhìn từ xa, không bằng cậu lui về sau tìm…"
Tử Ngôn lại liếc cô ấy cái nữa, Tiểu Ngư im bặt, “Quên đi, bỏ đi, từ chối đi, từ chối đơn giản mà thô bạo…."
“La Thần của tớ ơi…." Tiểu Ngư ôm ngực đau đớn.
Tử Ngôn nhìn Miêu Miêu, trong mắt mang theo khát vọng, “Miêu…"
Miêu Miêu cực kỳ bình tĩnh gỡ cánh tay cô ra, sau đó đẩy cô đi khỏi cửa lớn, “Tự cầu phúc đi!"
Tử Ngôn, “….."
Tử Ngôn vừa xuất hiện càng khiến cho tiếng reo hò ở trước ký túc xá lớn hơn, hỗn loạn từ âm thanh huýt sáo đến số lượng người đông đảo, ồn ào, giật mình làm Tử Ngôn tưởng mình đang ở hiện trường một buổi biểu diễn nào đấy, bản thân là siêu sao đứng giữa sân khấu, trong lòng không khỏi chột dạ.
“Đây là Tử Ngôn à, đó giờ chưa nghe tên lần nào, dáng vẻ không phải cũng ổn áp lắm sao…."
“Tuy rằng không đến mức xinh lung linh nhưng cũng được cái xinh xẻo, khá hợp mắt, dáng người cũng không tệ, nhưng mà nói về việc có xứng với hotboy của chúng ta thì, không khỏi có chút…."
“Nhưng mà có vẻ là người mưu mô à, qua lại cùng lúc với hai hotboy, vừa nhìn đã biết không đơn giản."
“Đúng đó, nhìn La Thần bị cậu ta mê hoặc tâm trí kìa…."
“La Thần tỏ tình, một sự kiện náo động lòng dân như này mà cô ta mãi một hồi lâu mới đi ra, không phải là vì muốn làm tăng sức ảnh hưởng à? Người phụ nữ như vậy quá mưu mô, tiếc thay cho một La Thần đẹp trai…."
…..
La Thần thấy cô đi ra, gương mặt liền cười tươi, ôm hoa hồng đi lên trước một bước, dừng lại ở vị trí cách Tử Ngôn hai bước chân.
Tử Ngôn theo bản năng dùng một tay che mặt, ôi trời ạ, mất mặt quá đi, trời ơi, ai có thể dạy cô nên làm gì bây giờ không?
Có người nào đó huýt sáo bảo, “Ui, e thẹn kìa, có hy vọng đó, La Thần lên đi…."
Sau đó là một hồi ồn ào, La Thần cười toét cả mồm.
Cố Hằng ngồi bên cạnh khinh khỉnh, tay đặt trên đàn ghi-ta khẽ gảy, hấp dẫn mọi ánh nhìn, “Không thấy người ấy đang lúng túng sao, e thẹn à, nên đi khám mắt đi."
Tử Ngôn nhìn cậu, trao một ánh mắt ‘chỉ cậu hiểu tôi’, Cố Hằng đắc ý nhìn cô, lại trả về ánh mắt ‘có tôi đây, cậu đừng sợ’.
Ngay tức khắc, đám đông lại sôi trào, có người nhắc đến ‘sự kiện lớp học’, “Cố Hằng, đàn một bài đi, nếu không cô bé này sẽ bị người khác cướp lấy đó."
Cố Hằng khinh thường cười nhạo một tiếng, “Bạn học Tử Ngôn người ta là hoa đã có chủ, tôi không thể làm ra cái chuyện đục nền thiếu đạo đức như vậy được."
Chuyện càng thêm sôi nổi, ‘hai vị hotboy vì một cô gái mà vung tay quánh nhau, nào ngờ đâu cô gái này lại là hoa đã có chủ?’, quần chúng hóng chuyện càng thêm vui vẻ, càng máu chó càng muốn xem.
La Thần cứ nghĩ Cố Hằng đang phá đám anh ta nên không thèm để ý đến, dịu dàng nhìn Tử Ngôn, “Tử Ngôn, anh…."
“Chờ một chút…." Trước khi anh ta muốn nói chuyện Tử Ngôn liền vội vã cắt ngang, “La Thần, tôi nghĩ hình như giữa chúng ta có sự hiểu lầm ở đâu đó rồi….thật ra tôi…."
“Hiểu lầm?" La Thần cười cắt ngang, “Tử Ngôn, không có hiểu lầm gì hết, anh thích em lâu lắm rồi."
“….Thích tôi….lâu lắm?" Tử Ngôn vô cùng xấu hổ, nếu cô nhớ không lầm thì cô quen anh ta chưa đến một tháng mà, số lần gặp mặt nhau cũng đâu đó hai, ba lần thôi.
“Uầy…" Tiếng ngăn cản đến từ bạn học Cố Hằng trào phúng chuyên nghiệp, “Lâu là bao lâu? Tôi nhớ rất rõ cậu chặn người ta trên đường, cũng chỉ mới có mấy tuần trước thôi, người ta lúc đó còn chả biết cậu là ai kìa."
Dù cho tính La Thần tốt đến đâu, nhưng ba lần bốn bận làm anh ta mất mặt trước Tử Ngôn, cũng ngứa răng với Cố Hằng rồi, La Thần không vòng vo nữa cầm hoa hồng đưa lên trước, quyết đánh đến cùng, “Tử Ngôn, anh thích em, hy vọng em chấp nhận anh."
Tử Ngôn tránh né ánh mắt sáng quắc của La Thần, tim gan cồn cào, cắt ngang linh cảm cô vất vả lắm mới kiếm được chỉ vì muốn đưa ra một cái đề bài khó khăn thế này cho cô sao?
La Thần nói thế nào cũng là nhân vật nổi tiếng trong trường, nếu cô lại từ chối anh ta trước mặt nhiều người thế này, vậy thì anh ta sẽ mất mặt lắm đúng không?
Được rồi, thật lòng thì cô cũng không bận tâm mấy đến mặt mũi của anh ta, vấn đề là cô sợ anh ta thấy quá nhục nhã nên làm ra cái chuyện khủng bố gì đó thì sao, dù sao cô cũng là tiểu thuyết gia viết truyện trinh thám huyền huyễn, vậy nên lúc này trong lòng Tử Ngôn rất sợ hãi, vô cùng sợ hãi.
Gì mà con trai tỏ tình bị từ chối, liền tạt axit vào con gái, bắt cóc con gái, đe dọa này, bám đuôi này, chui hết vào não cô, quả nhiên não nhảy số quá lớn cũng không phải là chuyện tốt gì.
Vì lẽ này mà qua mấy giây, Tử Ngôn vẫn lẳng lặng đứng ở đấy, không có một động thái nào khác, thời gian phảng phất yên lặng trôi.
Quần chúng hóng hớt không thấy nữ chính đáp lại, liền ồn ào tiếp, “Đồng ý đi, đồng ý đi, đồng ý đi…."
Đương nhiên chuyện này cần có một lời đáp trả, Tử Ngôn hít một hơi thật sâu, ánh mắt đầy trách móc nhìn La Thần, cô phải mạo hiểm sinh mạng đáp lại anh ta đó, “La Thần…."
Tử Ngôn vừa nói được hai từ liền im bặt, ở phía sau La Thần, có một người đang tách đám đông đi đến, quần đen áo đen, thân hình thanh tú, gương mặt hờ hững, đượm vẻ xa cách, trong trẻo và lạnh lùng.
Ánh mắt đen nhánh hờ hững nhìn qua, tim Tử Ngôn nhịn không được đập thình thịch, mặt cô đỏ ửng lên sững sờ tại chỗ.
Sao đàn anh Giản Dật lại xuất hiện ở đây? Còn nữa, sao cô lại có cảm giác như bị bắt gian tại trận thế này?
Tử Ngôn ơi là Tử Ngôn, mày điên quá rồi đấy à?
Ánh mắt Tử Ngôn quá mãnh liệt, mọi người chung quanh đang reo hò cũng nương theo tầm mắt của Tử Ngôn nhìn qua, trong nhóm liên tiếp vang lên tiếng hít hà hoảng sợ, chuyện tối nay có vẻ sẽ rất lớn rồi, ngay cả truyền thuyết sống, nhân vật lớn, thần thoại trong miệng người đời cũng đã xuất hiện, Tử Ngôn này quả thật không đơn giản tí nào.
Không biết ai lại hỏi, “Anh đẹp trai tuyệt phẩm này là ai vậy? Sao chưa bao giờ gặp ở trường nhỉ?"
Có người phổ cập, “Thần thoại sống là người cậu muốn gặp là gặp được à?"
Giản Dật một tay đút túi một tay cầm chìa khóa xe, dưới ánh mắt của mọi người anh bình thản đi về hướng Tử Ngôn.
Tử Ngôn cảm giác tay chân mình cứng ngắc luôn rồi, trong đầu chỉ có một ý nghĩ, thôi rồi, tối nay lớn chuyện rồi.
Giản Dật đi đến trước mặt Tử Ngôn rồi đứng yên lại, rủ mắt nhìn vẻ mặt ngốc ngốc của ai kia, hờ hững an nhàn lên tiếng, “Đang bận?"
Tử Ngôn câm nín, đàn anh à, em đang bị người ta tỏ tình, anh nói xem em có bận hay không bận?
Giản Dật nhẹ nhàng lướt mắt qua nhìn La Thần, La Thần cũng biết Giản Dật, tuy rằng biết Giản Dật rõ ràng đã tốt nghiệp rồi sao tối nay lại xuất hiện ở trong trường học, nhưng vẫn cười chào hỏi, “Anh Giản, lâu rồi không gặp."
Giản Dật gật đầu, cũng dời mắt khỏi đóa hoa hồng trên tay anh ta, ra vẻ như bây giờ mới phát hiện, “Có phải hai người đang nói chuyện không? Vậy tôi tạm không quấy rầy, hai người tiếp tục đi."
Sau khi Giản Dật nói xong còn lùi về sau hai bước, nhưng không đi xa, chỉ đứng ở nơi cách hai người chừng nửa mét, dựa vào một thanh xà đơn được dùng để phơi chăn sau lưng, lấy điện thoại ra lướt, dáng vẻ hoàn toàn không có chuyện gì liên quan đến mình.
La Thần tuy thấy kỳ lạ nhưng cũng không mấy bận tâm, quay lại nhìn Tử Ngôn, thâm tình và chân thành hỏi, “Tử Ngôn, ban nãy em muốn nói gì vậy?"
Tử Ngôn đứng đấy chớp chớp mắt, quỷ mới biết vừa nãy cô muốn nói gì, giờ đầu óc của cô rối tung cả lên, trong tim và trong mắt đều tràn ngập hình ảnh và khí chất mạnh mẽ của người nào đó đang đứng cách cô nửa mét kia, nào còn tâm tư tự hỏi xem vừa nãy muốn nói gì nữa.
Beta: Tanya Vu
—
Tử Ngôn bị ép phải xuống dưới, không ngừng có người quen đến phòng ký túc xá gõ cửa ‘báo tin’ cho cô là cô đang được tỏ tình, thậm chí ngay cả người không quen sau khi biết được số phòng cô cũng đi đến gõ cửa, chủ yếu là vì muốn nhìn xem Tử Ngôn ‘một đêm nổi tiếng’ này trông ra sao.
Bất đắc dĩ lắm Tử Ngôn đành phải lê lết từng bước một tâm không cam tình không nguyện xuống ba cái lầu, sau đuôi là một đám người hóng chuyện.
Tử Ngôn một tay giữ Miêu Miêu, tay kia túm chặt Tiểu Ngư, căng thẳng không thôi, trong lòng bàn tay đều là mồ hôi, “Nhiều người như vậy tớ từ chối thế nào được?"
“Từ chối, tại sao lại từ chối?" Tiểu Ngư đau lòng, “Tử Ngôn này, không mấy theo đi, La Thần cũng rất tốt mà, còn đẹp trai nữa."
Tử Ngôn liếc cô ấy một cái, Tiểu Ngư liền khoát tay, “Được, được, tớ quên mất, đàn anh Giản Dật mới là gu của cậu, nhưng mà cậu cũng phải biết rằng, có những người chỉ có thể đứng nhìn từ xa, không bằng cậu lui về sau tìm…"
Tử Ngôn lại liếc cô ấy cái nữa, Tiểu Ngư im bặt, “Quên đi, bỏ đi, từ chối đi, từ chối đơn giản mà thô bạo…."
“La Thần của tớ ơi…." Tiểu Ngư ôm ngực đau đớn.
Tử Ngôn nhìn Miêu Miêu, trong mắt mang theo khát vọng, “Miêu…"
Miêu Miêu cực kỳ bình tĩnh gỡ cánh tay cô ra, sau đó đẩy cô đi khỏi cửa lớn, “Tự cầu phúc đi!"
Tử Ngôn, “….."
Tử Ngôn vừa xuất hiện càng khiến cho tiếng reo hò ở trước ký túc xá lớn hơn, hỗn loạn từ âm thanh huýt sáo đến số lượng người đông đảo, ồn ào, giật mình làm Tử Ngôn tưởng mình đang ở hiện trường một buổi biểu diễn nào đấy, bản thân là siêu sao đứng giữa sân khấu, trong lòng không khỏi chột dạ.
“Đây là Tử Ngôn à, đó giờ chưa nghe tên lần nào, dáng vẻ không phải cũng ổn áp lắm sao…."
“Tuy rằng không đến mức xinh lung linh nhưng cũng được cái xinh xẻo, khá hợp mắt, dáng người cũng không tệ, nhưng mà nói về việc có xứng với hotboy của chúng ta thì, không khỏi có chút…."
“Nhưng mà có vẻ là người mưu mô à, qua lại cùng lúc với hai hotboy, vừa nhìn đã biết không đơn giản."
“Đúng đó, nhìn La Thần bị cậu ta mê hoặc tâm trí kìa…."
“La Thần tỏ tình, một sự kiện náo động lòng dân như này mà cô ta mãi một hồi lâu mới đi ra, không phải là vì muốn làm tăng sức ảnh hưởng à? Người phụ nữ như vậy quá mưu mô, tiếc thay cho một La Thần đẹp trai…."
…..
La Thần thấy cô đi ra, gương mặt liền cười tươi, ôm hoa hồng đi lên trước một bước, dừng lại ở vị trí cách Tử Ngôn hai bước chân.
Tử Ngôn theo bản năng dùng một tay che mặt, ôi trời ạ, mất mặt quá đi, trời ơi, ai có thể dạy cô nên làm gì bây giờ không?
Có người nào đó huýt sáo bảo, “Ui, e thẹn kìa, có hy vọng đó, La Thần lên đi…."
Sau đó là một hồi ồn ào, La Thần cười toét cả mồm.
Cố Hằng ngồi bên cạnh khinh khỉnh, tay đặt trên đàn ghi-ta khẽ gảy, hấp dẫn mọi ánh nhìn, “Không thấy người ấy đang lúng túng sao, e thẹn à, nên đi khám mắt đi."
Tử Ngôn nhìn cậu, trao một ánh mắt ‘chỉ cậu hiểu tôi’, Cố Hằng đắc ý nhìn cô, lại trả về ánh mắt ‘có tôi đây, cậu đừng sợ’.
Ngay tức khắc, đám đông lại sôi trào, có người nhắc đến ‘sự kiện lớp học’, “Cố Hằng, đàn một bài đi, nếu không cô bé này sẽ bị người khác cướp lấy đó."
Cố Hằng khinh thường cười nhạo một tiếng, “Bạn học Tử Ngôn người ta là hoa đã có chủ, tôi không thể làm ra cái chuyện đục nền thiếu đạo đức như vậy được."
Chuyện càng thêm sôi nổi, ‘hai vị hotboy vì một cô gái mà vung tay quánh nhau, nào ngờ đâu cô gái này lại là hoa đã có chủ?’, quần chúng hóng chuyện càng thêm vui vẻ, càng máu chó càng muốn xem.
La Thần cứ nghĩ Cố Hằng đang phá đám anh ta nên không thèm để ý đến, dịu dàng nhìn Tử Ngôn, “Tử Ngôn, anh…."
“Chờ một chút…." Trước khi anh ta muốn nói chuyện Tử Ngôn liền vội vã cắt ngang, “La Thần, tôi nghĩ hình như giữa chúng ta có sự hiểu lầm ở đâu đó rồi….thật ra tôi…."
“Hiểu lầm?" La Thần cười cắt ngang, “Tử Ngôn, không có hiểu lầm gì hết, anh thích em lâu lắm rồi."
“….Thích tôi….lâu lắm?" Tử Ngôn vô cùng xấu hổ, nếu cô nhớ không lầm thì cô quen anh ta chưa đến một tháng mà, số lần gặp mặt nhau cũng đâu đó hai, ba lần thôi.
“Uầy…" Tiếng ngăn cản đến từ bạn học Cố Hằng trào phúng chuyên nghiệp, “Lâu là bao lâu? Tôi nhớ rất rõ cậu chặn người ta trên đường, cũng chỉ mới có mấy tuần trước thôi, người ta lúc đó còn chả biết cậu là ai kìa."
Dù cho tính La Thần tốt đến đâu, nhưng ba lần bốn bận làm anh ta mất mặt trước Tử Ngôn, cũng ngứa răng với Cố Hằng rồi, La Thần không vòng vo nữa cầm hoa hồng đưa lên trước, quyết đánh đến cùng, “Tử Ngôn, anh thích em, hy vọng em chấp nhận anh."
Tử Ngôn tránh né ánh mắt sáng quắc của La Thần, tim gan cồn cào, cắt ngang linh cảm cô vất vả lắm mới kiếm được chỉ vì muốn đưa ra một cái đề bài khó khăn thế này cho cô sao?
La Thần nói thế nào cũng là nhân vật nổi tiếng trong trường, nếu cô lại từ chối anh ta trước mặt nhiều người thế này, vậy thì anh ta sẽ mất mặt lắm đúng không?
Được rồi, thật lòng thì cô cũng không bận tâm mấy đến mặt mũi của anh ta, vấn đề là cô sợ anh ta thấy quá nhục nhã nên làm ra cái chuyện khủng bố gì đó thì sao, dù sao cô cũng là tiểu thuyết gia viết truyện trinh thám huyền huyễn, vậy nên lúc này trong lòng Tử Ngôn rất sợ hãi, vô cùng sợ hãi.
Gì mà con trai tỏ tình bị từ chối, liền tạt axit vào con gái, bắt cóc con gái, đe dọa này, bám đuôi này, chui hết vào não cô, quả nhiên não nhảy số quá lớn cũng không phải là chuyện tốt gì.
Vì lẽ này mà qua mấy giây, Tử Ngôn vẫn lẳng lặng đứng ở đấy, không có một động thái nào khác, thời gian phảng phất yên lặng trôi.
Quần chúng hóng hớt không thấy nữ chính đáp lại, liền ồn ào tiếp, “Đồng ý đi, đồng ý đi, đồng ý đi…."
Đương nhiên chuyện này cần có một lời đáp trả, Tử Ngôn hít một hơi thật sâu, ánh mắt đầy trách móc nhìn La Thần, cô phải mạo hiểm sinh mạng đáp lại anh ta đó, “La Thần…."
Tử Ngôn vừa nói được hai từ liền im bặt, ở phía sau La Thần, có một người đang tách đám đông đi đến, quần đen áo đen, thân hình thanh tú, gương mặt hờ hững, đượm vẻ xa cách, trong trẻo và lạnh lùng.
Ánh mắt đen nhánh hờ hững nhìn qua, tim Tử Ngôn nhịn không được đập thình thịch, mặt cô đỏ ửng lên sững sờ tại chỗ.
Sao đàn anh Giản Dật lại xuất hiện ở đây? Còn nữa, sao cô lại có cảm giác như bị bắt gian tại trận thế này?
Tử Ngôn ơi là Tử Ngôn, mày điên quá rồi đấy à?
Ánh mắt Tử Ngôn quá mãnh liệt, mọi người chung quanh đang reo hò cũng nương theo tầm mắt của Tử Ngôn nhìn qua, trong nhóm liên tiếp vang lên tiếng hít hà hoảng sợ, chuyện tối nay có vẻ sẽ rất lớn rồi, ngay cả truyền thuyết sống, nhân vật lớn, thần thoại trong miệng người đời cũng đã xuất hiện, Tử Ngôn này quả thật không đơn giản tí nào.
Không biết ai lại hỏi, “Anh đẹp trai tuyệt phẩm này là ai vậy? Sao chưa bao giờ gặp ở trường nhỉ?"
Có người phổ cập, “Thần thoại sống là người cậu muốn gặp là gặp được à?"
Giản Dật một tay đút túi một tay cầm chìa khóa xe, dưới ánh mắt của mọi người anh bình thản đi về hướng Tử Ngôn.
Tử Ngôn cảm giác tay chân mình cứng ngắc luôn rồi, trong đầu chỉ có một ý nghĩ, thôi rồi, tối nay lớn chuyện rồi.
Giản Dật đi đến trước mặt Tử Ngôn rồi đứng yên lại, rủ mắt nhìn vẻ mặt ngốc ngốc của ai kia, hờ hững an nhàn lên tiếng, “Đang bận?"
Tử Ngôn câm nín, đàn anh à, em đang bị người ta tỏ tình, anh nói xem em có bận hay không bận?
Giản Dật nhẹ nhàng lướt mắt qua nhìn La Thần, La Thần cũng biết Giản Dật, tuy rằng biết Giản Dật rõ ràng đã tốt nghiệp rồi sao tối nay lại xuất hiện ở trong trường học, nhưng vẫn cười chào hỏi, “Anh Giản, lâu rồi không gặp."
Giản Dật gật đầu, cũng dời mắt khỏi đóa hoa hồng trên tay anh ta, ra vẻ như bây giờ mới phát hiện, “Có phải hai người đang nói chuyện không? Vậy tôi tạm không quấy rầy, hai người tiếp tục đi."
Sau khi Giản Dật nói xong còn lùi về sau hai bước, nhưng không đi xa, chỉ đứng ở nơi cách hai người chừng nửa mét, dựa vào một thanh xà đơn được dùng để phơi chăn sau lưng, lấy điện thoại ra lướt, dáng vẻ hoàn toàn không có chuyện gì liên quan đến mình.
La Thần tuy thấy kỳ lạ nhưng cũng không mấy bận tâm, quay lại nhìn Tử Ngôn, thâm tình và chân thành hỏi, “Tử Ngôn, ban nãy em muốn nói gì vậy?"
Tử Ngôn đứng đấy chớp chớp mắt, quỷ mới biết vừa nãy cô muốn nói gì, giờ đầu óc của cô rối tung cả lên, trong tim và trong mắt đều tràn ngập hình ảnh và khí chất mạnh mẽ của người nào đó đang đứng cách cô nửa mét kia, nào còn tâm tư tự hỏi xem vừa nãy muốn nói gì nữa.
Tác giả :
Túy Hậu Ngư Ca