Thí Chủ Mau Tỉnh Lại
Chương 49: Người phụ nữ phá hoại này là vì báo thù sao?!

Thí Chủ Mau Tỉnh Lại

Chương 49: Người phụ nữ phá hoại này là vì báo thù sao?!

Năm ngày sau, ba vạn ngự lâm quân đến Đôn Hoàng, hợp lực cùng với năm vạn quân của Lí Viễn đang đóng quân. Cùng ngày hôm đó, Lí Viễn lĩnh quân tiên phong chạm trán Thát Bạt Phi, hai bên chiến đấu kịch liệt ở sa mạc biên giới Hứa - Yến.

Bởi vậy, chiến tranh Hứa - Yến chính thức bùng nổ.

Thục vương Bùi Quân dâng thư chờ lệnh, tự nguyện dẫn đầu ba vạn Thục quân xuất chinh phương bắc chống Yến, được Bùi Lãm ân chuẩn.

Tôi hóa trang thành tì nữ theo quân xuất chinh của Hi Âm, nhân tiện làm trợ thủ trong quân y. Tuy y thuật Hi Âm xuất sắc, nhưng nếu hai bên chiến tranh, có nhiều binh lính chết trận là điều không thể tránh khỏi, đến lúc đó với sức của một mình chàng rất khó ứng phó. Vậy nên, ngoại trừ chàng ra, còn có ba tên quân y đi theo.

Mười ngày sau, đại quân đến Gia Dự Quan. Hi Âm sai Đầu Hồ Lô đi bố cáo chiêu an, cộng thêm việc thường ngày chàng nghiêm khắc quản giáo, kỉ luật Thục quân nghiêm chỉnh, bởi vậy đại quân vẫn không rối loạn, cũng không tạo ảnh hưởng lớn trong cuộc sống thường ngày của dân chúng.

Sau giờ Ngọ, tôi đứng trên thành dõi mắt nhìn về phía xa, nhìn trời cao ngày xa, đất trời mênh mông rộng lớn, xa xa có ngọn núi trắng như tuyết nhấp nhô liền nhau. Khí hậu tây bắc khô ráo, gió thu tiêu điều thổi đến, quất vào mặt như bị dao cắt. Hi Âm đứng bên cạnh tôi, ánh mắt thâm trầm sâu xa, không biết đang nghĩ gì.

Tôi quay đầu nhìn chàng, cẩn thận nói: "Thánh tăng, trận này chàng nắm chắc mấy phần thắng?"

Chàng thu lại ánh mắt, nhìn tôi nói: "Nước Yến phái tổng cộng mười một vạn đại quân công kích nước Hứa, bên ta có tám vạn ngự lâm quân và ba vạn Thục quân đối kháng, binh lực song phương ngang nhau. Đại ti Mã Lí Viễn đã nghiên cứu binh nghiệp lúc còn trẻ, là một vị tướng dũng mãnh hiếm có, năm Nhược Quan đã đánh lui trăm tộc Nam Việt vi phạm biên giới, làm cho người Việt nghe tin sợ mất mật. Có hắn trấn giữ ây bắc, ta không lo lắng".

"Ý của chàng là, trận này nước Hứa chắc thắng?"

Hi Âm lắc đầu, ánh mắt ngưng lại, nói: "Ngược lại, trận này vô cùng nguy hiểm. Vấn đề ở chỗ tướng quân Uy Quốc là phó tướng bên cạnh Lí Viễn. Vị phó tướng cũ ban đầu có quân công xuất sắc, đi theo Lí Viễn đông chinh tây chiến nhiều năm, hai người cực kì ăn ý. Nhưng mà, tháng trước hắn bỗng bệnh nặng, không may bỏ mình. Hiện giờ vị tướng quân Uy Quốc có bất hòa nhiều năm với Lí Viễn, hắn không cam lòng dưới trướng Lí Viễn, hai người từng đứng trong triều tranh giành nhau. Thái độ Lí Viễn lại ngoan cố bướng bỉnh, nếu hắn không bỏ qua thành kiến với Uy Quốc tướng quân, cùng hợp lực kháng địch, chỉ e khó như với lên trời. Chủ tướng và phó tướng không hòa hợp, trận này sao đánh thắng được?"

Tôi nhíu mi nói: "Vậy phải làm sao giờ?"

"Trước mắt chỉ có thể tách hai người ra là thượng sách. Ta đã phái người liên lạc với Lí Viễn, đưa tướng quân Uy Quốc đi đến quân doanh Thục quân". Hi Âm nghiêng người, làm cho gió thốc vào mặt tôi. Tôi nghĩ ngợi, đây vẫn là diệu pháp tốt nhất, lại nghe chàng nói: "Có thể liên thủ với mưu sĩ, giống như song kiếm hợp bích. Hiện giờ đã có nhiều thứ, ta còn thiếu một vị mưu sĩ".

Tôi không khỏi tò mò: "Mưu sĩ sao?"

Đúng lúc này, một binh lính đi lên bẩm báo: "Vương gia, Lâm đại nhân đã đến".

Hi Âm cười huyền bí, nói: "Nhắc đến Tào Tháo, Tào Tháo đến".

Ngoài cửa thành, một công tử áo trắng đứng tự tại, dung mạo xuất trần, tự nhiên bình thản. Người này không phải ai khác, là Lâm Tranh đã lâu không gặp. Hi Âm kế sát tai tôi nói: "Đây chính là mưu sĩ của ta". Nói xong bèn nhanh chóng đi đến phía Lâm Tranh.

Lâm Tranh vén áo quỳ xuống hành lễ, cất cao giọng nói: "Hạ quan tham kiến Thục vương điện hạ".

Hi Âm nâng hắn lên, nói: "Lâm công tử quả nhiên là người giữ lời hứa, bổn vương không nhìn lầm người. Trận này cũng không khả quan lắm, ngươi có đồng ý kề vai chiến đấu với bổn vương?"

"Vương gia có ơn với hạ quan, có ơn cứu mạng nội tử*, hạ quan nguyện kết cỏ ngậm vành báo lại ân đức của vương gia. Đừng nói là một trận đánh, cho dù là lên núi đao xuống biển lửa hạ quan cũng nguyện ý làm". Lâm Tranh mãn nguyện ngẩng đầy, ánh mắt trong trẻo tràn đầy kiên quyết.

*nội tử: vợ

Hi Âm gật đầu cười, nói: "Rất tốt, Lâm công tử đi xe mệt nhọc, hôm nay trước tiên vào phòng nghỉ tạm đi".

Lâm Tranh vâng dạ, vừa định quay người cáo lui, tầm mắt bỗng nhiên dừng lên người tôi, kinh ngạc nói: "Giới...Giới Ức sư phụ?"

Giới Ức sư phụ...

Tôi cười khô khan, chắp tay nói: "Lâm công tử, đã lâu không gặp. Ta tên Ngọc Tiểu Mai, ngươi có thể gọi trực tiếp ta là Tiểu Mai".

"Tiểu Mai cô nương...". Hắn nhìn tôi, lại quay đầy nhìn Hi Âm, trên mặt ra vẻ hiểu rõ.

Tôi nói: "Tang tiểu thư...à không, Lâm phu nhân gần đây khỏe không? Hình như đã sinh rồi?"

"Phiền cô nương quan tâm, Mộc Vân vẫn khỏe. Lúc trước vương gia nói Mộc Vân trúng cổ nên có ảnh hưởng ít nhiều đến thai nhi trong bụng, có thể sinh thiếu tháng. Hiện giờ nàng mang thai được bảy tháng, ta lo lắng một mình nàng ở lại kinh thành nên đưa nàng về nhà mẹ đẻ ở Cẩm Thành an thai đợi sinh". Nhắc đến Tang Mộc Vân, vẻ mặt Lâm Tranh trở nên ôn hòa, bờ môi bỗng nhiên nở nụ cười.

Trong nháy mắt tôi như nhớ lại bức tranh yêu kiều trong đình viện Tang phủ, trông thấy một cây hoa lê nở bông trắng như tuyết, thiếu niên đứng dưới tán cây lẳng lặng chờ đợi mỏi mòn.

Tôi vui mừng vì kết cục mĩ mãn sum vầy, từ đáy lòng chúc phúc cho hắn, bèn nói: "Đợi khi đứa bé sinh ra, ta muốn đi uống rượu đầy tháng. Phải không, thánh tăng?"

Hi Âm cười nhẹ, nói: "Tiểu Mai nói đi, tất nhiên là đi".

Lâm Tranh cười nói: "Cung nghênh đại giá".

Mấy ngày nay, quân Yến từng có xung đột nho nhỏ với ngự lâm quân, quân Yến chủ lực vẫn đang ở thành Ôn Túc, Thát Bạt Phi cũng không sốt ruột triển khai hỏa lực, hình như đang đợi thời cơ. Hi Âm và Đại ti mã Lí Viễn đã liên lạc với nhau, cùng bố trí chiến lược, đồng thời sai phó tướng Uy Quốc ngự lâm quân đến quân doanh Thục quân.

Bầu trời đêm tây bắc trong vắt, ngửa đầu có thể nhìn thấy trăng sáng, sao chi chít trời. Gió lạnh ban đêm thấu xương, thổi vào làm lửa trại lay động không thôi. Cây đuốc phía xa xa lay lắt, ngọn lửa liếm màn đêm tối đen.

Đã gần nửa đêm, Hi Âm vẫn đang nghị sự với Lâm Tranh và vài vị tướng bên ngoài, tôi ngồi trong lêu nghiền thuốc đến chết vì chán, nhân tiện chờ chàng về.

Cùng chung chăn gối và nhiều thứ nữa, mới đầu tôi còn ngương ngùng, nhưng nghĩ ngợi một chút, dù sao thân cũng đã thân rồi, ôm cũng đã ôm rồi, chỉ còn hòa hợp trên giường nữa thôi...Cũng từng có ỡm ờ đồng ý. Đang ở quân doanh, lo rằng sẽ bị ảnh hưởng, ngoại trừ ôm hôn nhẹ nhàng, chàng chưa từng làm gì vượt rào.

Ban đầu, bị chàng ôm, cả người tôi cứng lại không ngủ được, hiện tại lại trở thành tình trạng không có chàng bên cạnh tôi không ngủ được...Tôi ngửa mặt lên trời thở dài, đời người, thật quá vô thường.

Bỗng nhiên bên ngoài trướng truyền đến tiếng ồn ào ầm ĩ. Có một tiếng thét gọi, tiếng binh khí, tiếng vó ngựa vào trong thành, tại vùng đồng bằng rộng lớn không ngừng. Tôi vội buông việc trong tay ra ngoài xem thử, chỉ thấy cảnh tượng binh lính Thục quân vội vội vàng vàng, hình như đang bận...tập kết.

Tôi tiện tay kéo một người lại, hỏi: "Tiểu huynh đệ, xảy ra chuyện gì?"

Người nọ đáp: "Thám tử vừa hồi báo, trong vòng một trăm dặm phát hiện đại quân nước Yến tiến công. Vương gia hạ lệnh toàn quân tập kết, lập tức xuất binh chống đỡ". Nói cong, vội vã chạy về phía cửa thành. Lòng tôi hồi hộp, không dám chần chừ, cất bước bám theo phía sau hắn.

Quân Yến án binh bất động, vẫn không xung đột chính diện với ngự lâm quân, hóa ra đang tính bảo tồn thực lực, thừa dịp tập kíp bất ngờ quân doanh Thục quân ban đêm. Nhưng Thát Bạt Phi làm vậy có chút không đúng lắm. Ôn Túc cách Đôn Hoàng rất gần nhưng cách Gia Dự Quân hơi xa, cho dù hắn áp dụng chiến lược trước thủ sau công, nhưng ngoài quan ngoại cát vàng mờ mịt ngàn dặm, hắn bỏ gần tìm xa, dẫn quân lặn lội đường xa cũng không phải là thượng sách. Hơn nữa, trong sa mạc khí hậu thau đổi khôn lường, lỡ đâu gặp bão cát hay gì đó, toàn quân bị diệt thì sao. Sao hắn lại phải mạo hiểm như vậy?

Vừa nghĩ vừa tưởng tượng, tôi vẫn không hiểu hành vi quỷ dị của Thát Bạt Phi.

Ngoài cửa thành, bóng đêm yên ả như nước.

Tôi nhìn thấy Hi Âm đang cưỡi chiến mã xa xa, chàng không mặc áo giáp, vẫn là bộ bào đen, mới nhìn có vẻ tuấn tú ung dung, phảng phất như tiên. Gió đêm thổi tay áo chàng, như con bướm tung bay. Chàng khoanh tay đứng, thân hình thon dài cao ngất như nhập vào trong bóng đêm, ở phía sau chàng, tướng sĩ Thục Quân đứng đợi nghiêm chỉnh.

Tôi nhanh chóng chạy đến bên chàng, thấp giọng hỏi nhỏ: "Thánh tăng, xảy ra chuyện gì? Vì sao quân Yến bỗng nhiên đột kích?"

Chàng nhìn tôi trấn an, chỉ một câu đã giải thích tất cả: "Tướng cầm quân đi là Thát Bạt San".

Một lời làm tỉnh giấc mơ! Cho nên...người phụ nữ phá hoại này vì báo thù sao?

Hi Âm dịu dàng vỗ vai tôi, dặn dò: "Đêm khuya rồi, nàng về ngủ trước đi, đừng chờ ta". Nói xong liền xoay người lên ngựa. Tôi lanh tay túm ống tay áo chàng, chàng quay đầu nhìn tôi. Tôi chợt thấy cổ họng có chút khô khốc, vốn có ngàn vạn lời nói định nói với chàng, bất đắc dĩ chỉ còn lại một câu: "Thát Bạt San quỷ kế đa đoan, mọi thứ phải cẩn thận".

Chàng gật đầu: "Yên tâm".

Hi Âm nhảy lên ngựa, con ngựa cất vó hí dài. Tôi im lặng lui sang một bên, chàng ghìm cương ngựa, con ngựa không an phận đảo quanh vài vòng rồi mới an tĩnh lại. Chàng liếc mắt nhìn tôi một cái, ánh mắt như sông băng lưu động. Tôi mỉm cười phất tay, chàng dùng lực kẹp bụng ngựa, phất tay quất roi ngựa, dẫn đại quân đi đến Gia Dự Quan.

Tôi vẫn đứng tại chỗ, nhìn theo bóng chàng phía xa, cho đến khi nó hoàn toàn biến mất trong bóng đêm.

Lâm Tranh đến bên cạnh tôi không biết từ khi nào, nói: "Cô nương đừng lo lắng, vương gia đã có diệu kế ứng phó Thát Bạt San".

Tôi âm thầm thở dài một tiếng, nói với Lâm Tranh: "Ngươi không hiểu Thát Bạt San, người này làm việc biến hóa kì lạ, âm hiểm tàn nhẫn, lại có chút biến thái. Thuở nhỏ cô ta sinh sống ở tây bắc, rất quen thuộc với địa hình sa mạc, Thục quân vừa mới đến đây, ta lo lắng thánh tăng sẽ trúng quỷ kế của ả".

Lâm Tranh cười giải thích: "Cô nương Tiểu Mai nói có lí, chi là lần này xuất chiến là một phần trong kế sách của vương gia. Quân Yến bất động nhiều ngày, vương gia và Lí đại nhân hợp mưu dụ địch xuất binh, người dùng hai vạn Thục quân nghênh địch, Lí đại nhân dẫn ba vạn ngự lâm quân đánh bất ngờ phía sau, hai biên tấn công trước sau, tiêu diệt quân chủ lực nước Yến".

Bọ ngựa rình ve, chim sẻ phía sau!

Tôi gật đầu tỉnh ngộ. Lời giải thích của Lâm Tranh đã rõ ràng, nhưng trong lòng tôi vẫn có chút bất an. Tôi lại ngẩng đầu nhìn đại mạc mờ mịt, đại quân sớm đã biến mất trong bóng đêm mênh mang, rốt cuộc không còn thấy một bóng người.

Tôi ngồi xếp bằng trên giường, suy nghĩ lung tung, trằn trọc không ngủ được. Cho đến khi phía chân trời phương đông sáng lên, ngoài mành vang lên tiếng người huyên náo, tôi nhanh chóng lao ra ngoài trướng.

Gió nhẹ lướt vào mặt, dịu dàng khoan khoái dễ chịu. Ánh bình minh xán lạn như gấm, che kín bầu trời xanh nhạt, nhìn kì ảo khôn lường. Tôi nhìn xung quanh, ngoại trừ vài cụm lính bị thương dìu nhau vào trong lều quân y, tất cả đều bình thường.

Tôi hỏi một thương binh: "Vương gia đang ở đâu? Kết quả thế nào?"

Người nọ đau đến mức nhe răng trợn mắt, vẫn vui mừng nói: "Đêm qua quân ta đại thắng quân yến, quân chủ lực nước Yến bị giết không còn một mảnh, vương gia bắt được tướng lĩnh nước Yến, lúc này đang trong trướng nghị sự với vài vị đại nhân".

Bắt giữ tướng lĩnh nước Yến? Trong lòng tôi không khỏi nảy sinh nghi ngờ, Thát Bạt San dễ dàng bị bắt, quả thật như bánh táo hoa quế rớt từ trên trời xuống, làm cho người ta khó tin! Là do Hi Âm giỏi, hay là tại Thát Bạt San quá kém cỏi?

Khi tôi đến lều tướng, trong trướng chỉ còn lại hai người là Hi Âm và Lâm Tranh.

Hi Âm thấy tôi, khẽ mỉm cười vươn tay về phía tôi, nói: "Tiểu Mai"

Tôi vội đi đến, đánh giá chàng tỉ mỉ từ đầu đến chân một hồi, xác nhận chàng không bị thương, lúc này mới nói như trút được gánh nặng: "Chàng không sao, thật tốt quá, thật tốt quá!"

Hi Âm ôm nửa người tôi vào trong ngực, dịu dàng vuốt ve lưng tôi. Lâm Tranh cười nói: "Tiểu Mai cô nương, ta không lừa cô, vương gia đã trở lại rồi".

Tôi ngượng ngùng cười, sau một lúc lâu, nói: "Đúng rồi, mọi người bắt được Thát Bạt San thật sao?"

Hi Âm và Lâm Tranh liếc nhau, trong mắt gợn sóng, trầm giọng nói: "Trên lí luận là vậy, nhưng ta hoài nghi Thát Bạt San này...là giả".

"Giả?". Thật sự tôi cũng nghĩ vậy.

Chàng gật đầu, ánh mắt sâu như biển, nói: "Đêm qua khi giáp mặt với quân Yến, Thát Bạt San vẫn chưa lộ diện. Lúc ấy ta cảm thấy có chút kì lạ, vì thế để lại một mình, chia binh làm hai đường, một đường nghênh địch một đường quay ngược lại đường cũ. Quả nhiên không ngoài dự đoán của ta, khi quay trở lại nhóm quân kia bị quân Yến đột kích. Thát Bạt San dụ ta đối mặt trực tiếp với quân Yến, thật ra là lợi dụng địa thế, phái binh mai phục tại cồn cát, ý muốn tập kích sau lưng, may mà lúc ấy ta phát hiện ta. Sau đó, Lí Viễn dẫn ngự lâm quân đuổi đến kịp lúc, Thục quân và ngự lâm quân cùng tấn công trước sau, đánh cho quân Yến tan rã. Khi hai quân giao chiến, ta phát hiện bóng dáng Thát Bạt San trong quân Yến, cũng không mất nhiều sức đã tóm được cô ta, ta đoán chẳng qua cô ta dùng thế thân để mê hoặc ta thôi".

Tôi hỏi: "Cô ta đang ở đâu?"

"Hiện tại đang bị giam trong lều tù". Ngừng lại một chút, Hi Âm như là giật giật môi, nói với tôi: "Thôi, là thật hay giả, đến gặp là biết".

Trong lều tù u ám, có một người bị xích sắt giam trong góc, bởi vì tay chân đều bị chế trụ, cô ta cuộn mình lại thành một tư thế kì quái, ánh mắt lạnh như băng lờ mờ hiện lên một tia cười ngạo nghễ.

"Thát Bạt San". Hi Âm đến gần cô ta, cúi người nắm cằm cô ta không chút thương tiếc, ép cô ta đối mặt với mình. "Rốt cuộc cô muốn làm trò gì?"

Thát Bạt San lạnh lùng nhìn chàng, mím môi không nói.

Ánh mắt Hi Âm đột nhiên thay đổi, hai tay xoa hai má cô ta, dùng sức lột ra, một lớp mặt nạ đột nhiên bong ra từng mảng, lộ ra một khuôn mặt xa lạ.

Người nọ nhìn chúng tôi khiêu khích, bỡn cợt nói: "Thật là ngu ngốc, đường đường là Tam công chúa nước Yến lại dễ dàng bị các người bắt sao? Thục vương điện hạ, công chúa nhờ ta chuyển cho người một câu, nhân dịp tâm ý người chưa đổi, hiện tại thay đổi chủ ý vẫn còn kịp".

Đến bây giờ Thát Bạt San vẫn còn nhớ minh ước với Hi Âm, khiến tôi có chút miễn cưỡng. Chẳng qua, không biết cô ta nhớ mãi không quên Hi Âm hay là Đôn Hoàng và bốn quận tây bắc? Nếu là vế sau, tất nhiên hy vọng của cô ta là xa vời, vẫn nên xóa hy vọng này đi thì hơn. Nếu là vế trước...vậy thì càng đáng chết!

Lòng tôi đầy căm phẫn, nói: "Phỉ nhổ, nước Hứa chính là vương triều chính thống Trung nguyên, coi thường việc làm bạn với man di!"

Hi Âm nhanh vò lớp mặt nạ, khớp xương lờ mờ trắng lên, cười lạnh: "Quân chủ lực nước Yến đã đền tội, cô ta có tư cách gì làm đồng minh với ta?"

Ánh mắt người đó nhìn Hi Âm chằm chằm, một nụ cười quái dị đọng trên môi. Ngay sau đó, một ngụm máu tươi chậm rãi tràn ra khóe miệng cô ta. Không đợi chúng tôi phản ứng, cô ta đã uống thuốc độc tự sát.
Tác giả : Bích Tình
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại