Theo Đuổi Vợ Càng Sớm Càng Tốt
Chương 41 Đính Hôn
Trước tết mấy ngày, Cao Du Giai đưa Ngô Đông Nghiên về quê. Ông bà nội Ngô Đông Nghiên nghe nói cháu gái chuẩn bị đính hôn, trước đó cũng đã biết chuyện cô có bạn trai, nên muốn gặp cháu rể một lần.
Sau khi gặp Cao Du Giai, ông bà nội khen Ngô Đông Nghiên tìm được một người bạn trai tuấn tú, còn nói nên sớm đính hôn, sau này cũng sớm kết hôm, sớm sinh con một chút.
Ngày hôm ấy cũng là sinh nhật Ngô Đông Nghiên, mọi người tụ họp, cô cảm thấy đây là sinh nhật vui nhất từ trước đến giờ.
Ở quê mấy ngày, Ngô Đông Nghiên liền bị Cao Du Giai đón đi, nói muốn dẫn cô đi gặp ông ngoại anh.
Trước đây Ngô Đông Nghiên đã từng nghe Cao Du Giai nhắc đến ông ngoại. Ông anh là quân nhân, mặc dù rất nghiêm túc, nhưng thực ra lại nhiệt tình. Còn bà ngoại đã qua đời từ khi anh còn nhỏ.
Lần này, Cao Vụ và Du Lị Lị cũng đi cùng. Xe chạy trên đường yên tĩnh, sạch sẽ, bóng cây rợp hai bên đường. Đến cổng đại viện, nhìn thấy các tòa nhà bên trong, cảnh vệ đứng thẳng, những điều này Ngô Đông Nghiên chưa từng nghĩ đến.
Du Lị Lị là con gái út của Du lão tướng quân, từ nhỏ đã được nuông chiều, thêm cả 3 người anh trai yêu thương, vừa xinh xắn vừa đáng yêu. Nhưng lại đi yêu người không có gia thế Cao Vụ. Nói cho cùng, bây giờ Cao Vụ có khối tài sản như vậy, một phần cũng là nhờ nhà vợ. Cũng may trời sinh tính ông phóng khoáng, không cảm thấy vì vậy mà thua kém so với người khác. Chính điều này càng làm Du Lị Lị coi trọng ông hơn, huống hồ Cao Vụ cũng thật lòng thật dạ thích người con gái đơn thuần đáng yêu này.
Bởi vì tết nên không khí rất náo nhiệt. Cao Du Giai dẫn cô vợ nhỏ của anh đến giới thiệu với mọi người. Ngô Đông Nghiên đỏ mặt gọi từng người một.
Mặc dù Du lão tướng quân đã hơn tám mươi tuổi, nhưng lại vô cùng có tinh thần, mặc áo choàng dài ngồi trên ghế sofa, lưng ưỡn thẳng tắp, mỉm cười bảo Ngô Đông Nghiên đứng bên cạnh mình, gọi ông ngoại giống Cao Du Giai.
Ông ngoại Du lấy từ trong áo choàng ra một cái hộp gấm, đặt vào tay Ngô Đông Nghiên, cười nói: “Đây là vật bà ngoại Du Giai để lại cho cháu dâu, con cầm lấy." Ngô Đông Nghiên đỏ mặt nhận lấy: “Cảm ơn ông ngoại."
Đàn ông trong phòng đều mặc quân trang, có mấy người nam nữ tuổi tương tự Cao Du Giai, chắc là anh chị em của anh. Người nhà bọn họ đúng là rất nhiều, cả gia đình náo nhiệt.
Từ nhà ông ngoại Du đi ra, Ngô Đông Nghiên nhận được điện thoại của Du Du, hai người đã lâu không gặp, thời gian trước không gọi được cho Du Du, sau đó cô mới biết điện thoại cô ấy bị trộm. Sau khi Du Du mua điện thoại, họ mới liên lạc được. Du Du nghe cô sắp đính hôn thì rất vui, hai người hẹn trưa ngày mai gặp nhau.
Ba Ngô và mẹ Ngô còn ở quê, nên Cao Du Giai mặt tràn ngập ý xuân đưa cô vợ nhỏ về nhà. trong lòng thầm cầu nguyện ba mẹ vợ ở lại nông thôn mấy ngày, dù sao nơi đó không khí rất trong lành…
Vừa vào nhà, Cao Du Giai liền đặt Ngô Đông Nghiên lên cửa, hôn xuống. Mấy ngày không gặp, anh cảm thấy mình càng ngày càng không thể khống chế, rất muốn cô…
“Đừng xé… Là quần áo trước tết anh mới mua cho em…" Ngô Đông Nghiên xấu hổ, giận dữ đẩy người nào đó đang nổi cơn điên.
“… Anh sẽ mua cái khác cho em, cái cúc này khó cởi quá…" Người trước giờ vốn có mười phần kiên nhẫn bắt đầu phát điên, động tác trên tay không ngừng lại, trấn an cô vợ nhỏ trong ngực không chịu phối hợp.
“Không muốn… Em thích cái này, anh đừng, đừng giật… Em, tự em cởi…" Câu cuối cùng, Ngô Đông Nghiên gần như hét lên, sau đó mặt càng đỏ hơn. Lớn tiếng như vậy… không biết người bên ngoài có nghe thấy không. Thật mất mặt…
Cao Du Giai vốn đang chiến đấu với quần áo của cô, nghe vậy lập tức dừng lại, sau đó thu tay về, lùi lại phía sau hai bước tựa vào tủ giày, cười xấu xa nhìn quần áo không chỉnh tề của Ngô Đông Nghiên: “Được, anh cũng thích em chủ động."
Ngô Đông Nghiên lúng túng. Người này rõ ràng bình thường rất ôn nhu, duy chỉ đối với việc này vô cùng bá đạo, như… sói đói, mỗi lần đều muốn ăn tươi nuốt sống cô.
Ở trước mặt anh cởi quần áo, cô không muốn!!! Nhắm chuẩn thời điểm chạy nhanh vào phòng, thuận tiện khóa luôn cửa lại.
Cao Du Giai không nghĩ đến con cừu nhỏ này lại chạy trốn, sững sờ nhìn cô vọt vào phòng, đến khi anh phản ứng lại thì cửa đã đóng sầm lại, còn khóa trái.
Anh nhặt một cái cúc áo dưới đất lên, nhíu mày nghĩ: Không phải vì anh kéo đứt cúc áo cô nên mới tức giận chứ?
“Bà xã, anh xin lỗi… Ngày mai anh dẫn em đi mua cái mới được không? Mở cửa cho anh nhé?"
Lúc này Ngô Đông Nghiên đang ngồi trên giường, cầm áo ngủ trong tay, suy nghĩ: Làm sao ra ngoài tắm đây? Nghe giọng nói trầm thấp ôn nhu của Cao Du Giai truyền đến, liền buồn cười. Anh cho là cô tức giận sao? Ngô Đông Nghiên hắng giọng: “Vậy em muốn đi tắm, không cho anh làm loạn…"
“Được." Chờ em tắm xong anh sẽ làm loạn, trình độ xấu xa của người nào đó đã thăng cấp đến vô sỉ.
Ngô Đông Nghiên mở cửa phòng, quả nhiên thấy Cao Du Giai an phận ngồi trên ghế sofa xem tivi. Lúc đi qua người anh, bước chân của cô nhanh hơn, sợ anh đột nhiên đổi ý.
Mặc kệ quá trình phức tạp như thế nào, kết quả cuối cùng vẫn giống nhau, cừu nhỏ vẫn bị con sói đói ăn rồi lại ăn…
_________
Sáng hôm sau, Cao Du Giai thấy cô vợ nhỏ ủy khuất nhìn anh. Cô chỉ vào cổ mình hướng anh lên án. Cao Du Giai yên lặng buộc khăn quàng cổ lên giúp cô, sau đó vừa dỗ dành vừa vuốt ve, cuối cùng cũng làm Ngô Đông Nghiên bật cười.
Giữa trưa, Cao Du Giai đưa Ngô Đông Nghiên đến địa điểm đã hẹn với Du Du, cười nói: “Buổi tối, lúc nào sắp về thì gọi cho anh, anh đến đón em."
“…Được." Hôm qua Du Du nói đêm nay sẽ đến nhà cô ngủ, nhưng Ngô Đông Nghiên thấy… vẫn nên để tối nay mới nói cho anh thì hơn.
Du Du vừa nhìn thấy Ngô Đông Nghiên liền xông đến ôm cô, cười nói: “Nghiên Nghiên, tớ nhớ cậu sắp chết rồi."
Ngô Đông Nghiên chăm chú nhìn cô ấy một lúc, thấy Du Du có vẻ không tệ lắm, liền cười nói: “Nếu không phải tớ sắp đính hôn, thì lúc nào cậu mới trở về gặp tớ đây?"
Du Du ngượng ngùng nói: “Không phải tớ về rồi sao. Lễ đính hôn của cậu sao có thể thiếu tớ được. Nhưng Cao Du Giai đúng là nhanh tay thật, tớ mới đi mấy tháng, cậu bị ăn còn không nói, lại còn chuẩn bị gả đi làm vợ người ta."
Ngô Đông Nghiên nghe mấy chữ “vợ người ta", xém chút nữa phun hết nước trái cây a ngoài, liên tục ho khan: “Khụ khụ… Cậu đừng nói như vậy… Tớ chỉ đính hôn, có phải lập tức kết hôn đâu."
“Không khác lắm mà, dù sao cậu cũng sớm gả đi thôi."
Ngô Đông Nghiên lười cùng cô ấy tranh cãi, với lại Du Du nói cũng đúng, đính hôn kỳ thật cách kết hôn cũng không xa. Nhìn ý cười trên mặt Du Du không ngừng, cô nghĩ một chút rồi hỏi: “Cậu và Tiêu Cức sao rồi?"
Du Du phùng má nghĩ, nói: “Chắc là có tiến triển. Tớ đi gặp anh ấy mấy lần, mà anh ấy vẫn còn nhớ tớ. Anh ấy chia tay chưa được một năm, mà hiện giờ bọn tớ còn chưa tiếp xúc nhiều, tớ… tớ không dám nói với anh ấy…"
“Vậy trong quân đội nhiều đàn ông như vậy, cậu không thích người nào sao?" Trước kia cảm thấy Du Du tiếp xúc với đàn ông quá ít, nên mới như vậy. Hiện giờ, ở trong quân đội, khắp nơi đều là đàn ông, chắc chắn sẽ có người đẹp trai. Ngô Đông Nghiên luôn có cảm giác, Tiêu Cức và Đỗ Nguyệt ở bên nhau nhiều năm như vậy, tình yêu đầu luôn khiến người ta khó quên nhất. Nếu Đỗ Nguyệt về nước, vạn nhất bọn họ nối lại tình xưa, thì Du Du làm sao?
Vậy nên, Ngô Đông Nghiên vẫn hi vọng Du Du có thể gặp được một người đàn ông yêu cô ấy lần đầu tiên, giống như… cô và Cao Du Giai vậy.
Du Du cụp mắt, nhưng rất nhanh liền ngẩng đầu lên, vui vẻ cười nói: “Nghiên Nghiên, cậu cũng đừng chỉ lo cho tớ. Lễ đính hôn của cậu có cần phù dâu không? Tớ làm phù dâu cho cậu, nghe nói làm bạn cô dấu có thể dính một chút hỉ sự."
“…Đính hôn… hình như không có phù dâu đâu, phải kết hôn mới có." Ngô Đông Nghiên im lặng nhìn dáng vẻ mất mát của Du Du, nhưng cô chưa từng nghe đính hôn phải có phù dâu…
“Được rồi… Vậy cậu nhanh kết hôn đi, nhớ phải lưu lại vị trí phù dâu cho tớ."
Đột nhiên Ngô Đông Nghiên có cảm giác thấy được người đưa thư tình Du Du tràn đầy nhiệt huyết và phấn khởi năm đó, không nhịn được cười: “Nhất định để cho cậu, yên tâm đi, bà mối Du."
Lâu rồi không được gọi như vậy, Du Du cũng không nhịn được cười lên…
Quả nhiên, buổi tối Ngô Đông Nghiên nói cho Cao Du Giai, Du Du muốn ngủ ở nhà cô một đêm, người nào đó do dự rất lâu mới nói: “Được…"
Hiệu suất làm việc của Cao Du Giai cao hơn Ngô Đông Nghiên nghĩ. Ngày đính hôn là mười bảy, sau rằm tháng giêng hai ngày. Thật ra đây là công lao của Du Lị Lị, khó lắm Cao Du Giai mới nhờ giúp đỡ, đương nhiên bà phải làm cho con trai hài lòng.
Khi Cao Du Giai nhờ mẹ, Du Lị Lị hỏi anh có yêu cầu đặc biệt gì không, Cao Du Giai chỉ nói hai chữ: “Phải nhanh."
Vậy nên tháng trước vừa nói, tháng sau đã đính hôn, Ngô Đông Nghiên cảm giác giống như đang nằm mơ.
Cho đến khi mặc lễ phục trên người, Cao Du Giai nắm tay cô đi vào khách sạn, người thân vui vẻ nhìn bọn họ, cô mới có cảm giác chân thực.
Toàn bộ quá trình, Ngô Đông Nghiên có hơi hoảng loạn, chỉ biết cười với mọi người. Cuối cùng, lúc Cao Du Giai đang ứng phó với mọi người, không chú ý đến cô, Ngô Đông Nghiên hoảng hốt nhận lấy ly rượu người khác đưa.
Chờ đến khi Cao Du Giai để ý đến, cô đã hơi lảo đảo. Anh nhìn Ngô Đông Nghiên liền biết cô đã uống say.
Cuối cùng, không biết anh nói với ba mẹ Ngô như thế nào, tóm lại, sau khi lễ đính hôn kết thúc, Cao Du Giai liền đóng gói mang Ngô Đông Nghiên về nhà.
Vừa về tới nhà, Ngô Đông Nghiên không vui, ồn ào nói muốn đi tắm rồi ngủ, dùng cả tay chân đẩy Cao Du Giai đang ép trên người mình ra.
Cao Du Giai không kiên nhẫn đè ép tay chân cô, chôn đầu vào cổ cô gặm nhẹ, thở dốc nói: “Nghiên Nghiên ngoan… Chúng ta động phòng thôi."
“Anh, anh nói dối, động phòng phải kết hôn mới có thể làm, hôm nay không phải ngày chúng ta kết hôn." Mặc dù say nhưng Ngô Đông Nghiên vẫn biết phản bác.
“Không đúng… Đính hôn cũng phải động phòng, kết hôn là đi hưởng tuần trăng mật, ngoan…" Người nào đó không có liêm sỉ bắt đầu dụ dỗ.
Động tác giãy dụa của Ngô Đông Nghiên dừng lại, đôi mắt mông lung vô tội mở to, nói: “Thật sao? Đính hôn cũng phải động phòng sao…"
“Đúng… Cho nên Nghiên Nghiên phải phối hợp với anh, giúp anh cởi quần áo…" Cao Du Giai kéo bàn tay nhỏ của cô đặt trên thắt lưng.
“A… được…" Sau đó, Ngô Đông Nghiên bắt đầu cởi quần áo trên người anh, miệng còn liên tục nói động phòng, muốn động phòng…
Cô cởi được một nửa, đột nhiên dừng lại, sau đó loạng choạng muốn đứng lên, nói: “Em, em muốn đi tắm, động phòng thì phải tắm trước."
Lúc này, Cao Du Giai bị cô bức điên rồi. Sau khi uống say, nha đầu này đáng yêu, giày vò như muốn mạng anh. Cao Du Giai không nhịn được nữa đặt cô dưới thân, động tác thần tốc cởi toàn bộ chướng ngại vật trên thân thể hai người, an ủi: “Ngoan… động phòng xong anh đưa em đi tắm, tắm xong chúng ta lại tiếp tục…"
Nghe anh nói sẽ đưa cô đi tắm, Ngô Đông Nghiên uống say rốt cuộc cũng an tĩnh lại…
Đêm còn dài, động phòng cũng chỉ mới bắt đầu…
Sau khi gặp Cao Du Giai, ông bà nội khen Ngô Đông Nghiên tìm được một người bạn trai tuấn tú, còn nói nên sớm đính hôn, sau này cũng sớm kết hôm, sớm sinh con một chút.
Ngày hôm ấy cũng là sinh nhật Ngô Đông Nghiên, mọi người tụ họp, cô cảm thấy đây là sinh nhật vui nhất từ trước đến giờ.
Ở quê mấy ngày, Ngô Đông Nghiên liền bị Cao Du Giai đón đi, nói muốn dẫn cô đi gặp ông ngoại anh.
Trước đây Ngô Đông Nghiên đã từng nghe Cao Du Giai nhắc đến ông ngoại. Ông anh là quân nhân, mặc dù rất nghiêm túc, nhưng thực ra lại nhiệt tình. Còn bà ngoại đã qua đời từ khi anh còn nhỏ.
Lần này, Cao Vụ và Du Lị Lị cũng đi cùng. Xe chạy trên đường yên tĩnh, sạch sẽ, bóng cây rợp hai bên đường. Đến cổng đại viện, nhìn thấy các tòa nhà bên trong, cảnh vệ đứng thẳng, những điều này Ngô Đông Nghiên chưa từng nghĩ đến.
Du Lị Lị là con gái út của Du lão tướng quân, từ nhỏ đã được nuông chiều, thêm cả 3 người anh trai yêu thương, vừa xinh xắn vừa đáng yêu. Nhưng lại đi yêu người không có gia thế Cao Vụ. Nói cho cùng, bây giờ Cao Vụ có khối tài sản như vậy, một phần cũng là nhờ nhà vợ. Cũng may trời sinh tính ông phóng khoáng, không cảm thấy vì vậy mà thua kém so với người khác. Chính điều này càng làm Du Lị Lị coi trọng ông hơn, huống hồ Cao Vụ cũng thật lòng thật dạ thích người con gái đơn thuần đáng yêu này.
Bởi vì tết nên không khí rất náo nhiệt. Cao Du Giai dẫn cô vợ nhỏ của anh đến giới thiệu với mọi người. Ngô Đông Nghiên đỏ mặt gọi từng người một.
Mặc dù Du lão tướng quân đã hơn tám mươi tuổi, nhưng lại vô cùng có tinh thần, mặc áo choàng dài ngồi trên ghế sofa, lưng ưỡn thẳng tắp, mỉm cười bảo Ngô Đông Nghiên đứng bên cạnh mình, gọi ông ngoại giống Cao Du Giai.
Ông ngoại Du lấy từ trong áo choàng ra một cái hộp gấm, đặt vào tay Ngô Đông Nghiên, cười nói: “Đây là vật bà ngoại Du Giai để lại cho cháu dâu, con cầm lấy." Ngô Đông Nghiên đỏ mặt nhận lấy: “Cảm ơn ông ngoại."
Đàn ông trong phòng đều mặc quân trang, có mấy người nam nữ tuổi tương tự Cao Du Giai, chắc là anh chị em của anh. Người nhà bọn họ đúng là rất nhiều, cả gia đình náo nhiệt.
Từ nhà ông ngoại Du đi ra, Ngô Đông Nghiên nhận được điện thoại của Du Du, hai người đã lâu không gặp, thời gian trước không gọi được cho Du Du, sau đó cô mới biết điện thoại cô ấy bị trộm. Sau khi Du Du mua điện thoại, họ mới liên lạc được. Du Du nghe cô sắp đính hôn thì rất vui, hai người hẹn trưa ngày mai gặp nhau.
Ba Ngô và mẹ Ngô còn ở quê, nên Cao Du Giai mặt tràn ngập ý xuân đưa cô vợ nhỏ về nhà. trong lòng thầm cầu nguyện ba mẹ vợ ở lại nông thôn mấy ngày, dù sao nơi đó không khí rất trong lành…
Vừa vào nhà, Cao Du Giai liền đặt Ngô Đông Nghiên lên cửa, hôn xuống. Mấy ngày không gặp, anh cảm thấy mình càng ngày càng không thể khống chế, rất muốn cô…
“Đừng xé… Là quần áo trước tết anh mới mua cho em…" Ngô Đông Nghiên xấu hổ, giận dữ đẩy người nào đó đang nổi cơn điên.
“… Anh sẽ mua cái khác cho em, cái cúc này khó cởi quá…" Người trước giờ vốn có mười phần kiên nhẫn bắt đầu phát điên, động tác trên tay không ngừng lại, trấn an cô vợ nhỏ trong ngực không chịu phối hợp.
“Không muốn… Em thích cái này, anh đừng, đừng giật… Em, tự em cởi…" Câu cuối cùng, Ngô Đông Nghiên gần như hét lên, sau đó mặt càng đỏ hơn. Lớn tiếng như vậy… không biết người bên ngoài có nghe thấy không. Thật mất mặt…
Cao Du Giai vốn đang chiến đấu với quần áo của cô, nghe vậy lập tức dừng lại, sau đó thu tay về, lùi lại phía sau hai bước tựa vào tủ giày, cười xấu xa nhìn quần áo không chỉnh tề của Ngô Đông Nghiên: “Được, anh cũng thích em chủ động."
Ngô Đông Nghiên lúng túng. Người này rõ ràng bình thường rất ôn nhu, duy chỉ đối với việc này vô cùng bá đạo, như… sói đói, mỗi lần đều muốn ăn tươi nuốt sống cô.
Ở trước mặt anh cởi quần áo, cô không muốn!!! Nhắm chuẩn thời điểm chạy nhanh vào phòng, thuận tiện khóa luôn cửa lại.
Cao Du Giai không nghĩ đến con cừu nhỏ này lại chạy trốn, sững sờ nhìn cô vọt vào phòng, đến khi anh phản ứng lại thì cửa đã đóng sầm lại, còn khóa trái.
Anh nhặt một cái cúc áo dưới đất lên, nhíu mày nghĩ: Không phải vì anh kéo đứt cúc áo cô nên mới tức giận chứ?
“Bà xã, anh xin lỗi… Ngày mai anh dẫn em đi mua cái mới được không? Mở cửa cho anh nhé?"
Lúc này Ngô Đông Nghiên đang ngồi trên giường, cầm áo ngủ trong tay, suy nghĩ: Làm sao ra ngoài tắm đây? Nghe giọng nói trầm thấp ôn nhu của Cao Du Giai truyền đến, liền buồn cười. Anh cho là cô tức giận sao? Ngô Đông Nghiên hắng giọng: “Vậy em muốn đi tắm, không cho anh làm loạn…"
“Được." Chờ em tắm xong anh sẽ làm loạn, trình độ xấu xa của người nào đó đã thăng cấp đến vô sỉ.
Ngô Đông Nghiên mở cửa phòng, quả nhiên thấy Cao Du Giai an phận ngồi trên ghế sofa xem tivi. Lúc đi qua người anh, bước chân của cô nhanh hơn, sợ anh đột nhiên đổi ý.
Mặc kệ quá trình phức tạp như thế nào, kết quả cuối cùng vẫn giống nhau, cừu nhỏ vẫn bị con sói đói ăn rồi lại ăn…
_________
Sáng hôm sau, Cao Du Giai thấy cô vợ nhỏ ủy khuất nhìn anh. Cô chỉ vào cổ mình hướng anh lên án. Cao Du Giai yên lặng buộc khăn quàng cổ lên giúp cô, sau đó vừa dỗ dành vừa vuốt ve, cuối cùng cũng làm Ngô Đông Nghiên bật cười.
Giữa trưa, Cao Du Giai đưa Ngô Đông Nghiên đến địa điểm đã hẹn với Du Du, cười nói: “Buổi tối, lúc nào sắp về thì gọi cho anh, anh đến đón em."
“…Được." Hôm qua Du Du nói đêm nay sẽ đến nhà cô ngủ, nhưng Ngô Đông Nghiên thấy… vẫn nên để tối nay mới nói cho anh thì hơn.
Du Du vừa nhìn thấy Ngô Đông Nghiên liền xông đến ôm cô, cười nói: “Nghiên Nghiên, tớ nhớ cậu sắp chết rồi."
Ngô Đông Nghiên chăm chú nhìn cô ấy một lúc, thấy Du Du có vẻ không tệ lắm, liền cười nói: “Nếu không phải tớ sắp đính hôn, thì lúc nào cậu mới trở về gặp tớ đây?"
Du Du ngượng ngùng nói: “Không phải tớ về rồi sao. Lễ đính hôn của cậu sao có thể thiếu tớ được. Nhưng Cao Du Giai đúng là nhanh tay thật, tớ mới đi mấy tháng, cậu bị ăn còn không nói, lại còn chuẩn bị gả đi làm vợ người ta."
Ngô Đông Nghiên nghe mấy chữ “vợ người ta", xém chút nữa phun hết nước trái cây a ngoài, liên tục ho khan: “Khụ khụ… Cậu đừng nói như vậy… Tớ chỉ đính hôn, có phải lập tức kết hôn đâu."
“Không khác lắm mà, dù sao cậu cũng sớm gả đi thôi."
Ngô Đông Nghiên lười cùng cô ấy tranh cãi, với lại Du Du nói cũng đúng, đính hôn kỳ thật cách kết hôn cũng không xa. Nhìn ý cười trên mặt Du Du không ngừng, cô nghĩ một chút rồi hỏi: “Cậu và Tiêu Cức sao rồi?"
Du Du phùng má nghĩ, nói: “Chắc là có tiến triển. Tớ đi gặp anh ấy mấy lần, mà anh ấy vẫn còn nhớ tớ. Anh ấy chia tay chưa được một năm, mà hiện giờ bọn tớ còn chưa tiếp xúc nhiều, tớ… tớ không dám nói với anh ấy…"
“Vậy trong quân đội nhiều đàn ông như vậy, cậu không thích người nào sao?" Trước kia cảm thấy Du Du tiếp xúc với đàn ông quá ít, nên mới như vậy. Hiện giờ, ở trong quân đội, khắp nơi đều là đàn ông, chắc chắn sẽ có người đẹp trai. Ngô Đông Nghiên luôn có cảm giác, Tiêu Cức và Đỗ Nguyệt ở bên nhau nhiều năm như vậy, tình yêu đầu luôn khiến người ta khó quên nhất. Nếu Đỗ Nguyệt về nước, vạn nhất bọn họ nối lại tình xưa, thì Du Du làm sao?
Vậy nên, Ngô Đông Nghiên vẫn hi vọng Du Du có thể gặp được một người đàn ông yêu cô ấy lần đầu tiên, giống như… cô và Cao Du Giai vậy.
Du Du cụp mắt, nhưng rất nhanh liền ngẩng đầu lên, vui vẻ cười nói: “Nghiên Nghiên, cậu cũng đừng chỉ lo cho tớ. Lễ đính hôn của cậu có cần phù dâu không? Tớ làm phù dâu cho cậu, nghe nói làm bạn cô dấu có thể dính một chút hỉ sự."
“…Đính hôn… hình như không có phù dâu đâu, phải kết hôn mới có." Ngô Đông Nghiên im lặng nhìn dáng vẻ mất mát của Du Du, nhưng cô chưa từng nghe đính hôn phải có phù dâu…
“Được rồi… Vậy cậu nhanh kết hôn đi, nhớ phải lưu lại vị trí phù dâu cho tớ."
Đột nhiên Ngô Đông Nghiên có cảm giác thấy được người đưa thư tình Du Du tràn đầy nhiệt huyết và phấn khởi năm đó, không nhịn được cười: “Nhất định để cho cậu, yên tâm đi, bà mối Du."
Lâu rồi không được gọi như vậy, Du Du cũng không nhịn được cười lên…
Quả nhiên, buổi tối Ngô Đông Nghiên nói cho Cao Du Giai, Du Du muốn ngủ ở nhà cô một đêm, người nào đó do dự rất lâu mới nói: “Được…"
Hiệu suất làm việc của Cao Du Giai cao hơn Ngô Đông Nghiên nghĩ. Ngày đính hôn là mười bảy, sau rằm tháng giêng hai ngày. Thật ra đây là công lao của Du Lị Lị, khó lắm Cao Du Giai mới nhờ giúp đỡ, đương nhiên bà phải làm cho con trai hài lòng.
Khi Cao Du Giai nhờ mẹ, Du Lị Lị hỏi anh có yêu cầu đặc biệt gì không, Cao Du Giai chỉ nói hai chữ: “Phải nhanh."
Vậy nên tháng trước vừa nói, tháng sau đã đính hôn, Ngô Đông Nghiên cảm giác giống như đang nằm mơ.
Cho đến khi mặc lễ phục trên người, Cao Du Giai nắm tay cô đi vào khách sạn, người thân vui vẻ nhìn bọn họ, cô mới có cảm giác chân thực.
Toàn bộ quá trình, Ngô Đông Nghiên có hơi hoảng loạn, chỉ biết cười với mọi người. Cuối cùng, lúc Cao Du Giai đang ứng phó với mọi người, không chú ý đến cô, Ngô Đông Nghiên hoảng hốt nhận lấy ly rượu người khác đưa.
Chờ đến khi Cao Du Giai để ý đến, cô đã hơi lảo đảo. Anh nhìn Ngô Đông Nghiên liền biết cô đã uống say.
Cuối cùng, không biết anh nói với ba mẹ Ngô như thế nào, tóm lại, sau khi lễ đính hôn kết thúc, Cao Du Giai liền đóng gói mang Ngô Đông Nghiên về nhà.
Vừa về tới nhà, Ngô Đông Nghiên không vui, ồn ào nói muốn đi tắm rồi ngủ, dùng cả tay chân đẩy Cao Du Giai đang ép trên người mình ra.
Cao Du Giai không kiên nhẫn đè ép tay chân cô, chôn đầu vào cổ cô gặm nhẹ, thở dốc nói: “Nghiên Nghiên ngoan… Chúng ta động phòng thôi."
“Anh, anh nói dối, động phòng phải kết hôn mới có thể làm, hôm nay không phải ngày chúng ta kết hôn." Mặc dù say nhưng Ngô Đông Nghiên vẫn biết phản bác.
“Không đúng… Đính hôn cũng phải động phòng, kết hôn là đi hưởng tuần trăng mật, ngoan…" Người nào đó không có liêm sỉ bắt đầu dụ dỗ.
Động tác giãy dụa của Ngô Đông Nghiên dừng lại, đôi mắt mông lung vô tội mở to, nói: “Thật sao? Đính hôn cũng phải động phòng sao…"
“Đúng… Cho nên Nghiên Nghiên phải phối hợp với anh, giúp anh cởi quần áo…" Cao Du Giai kéo bàn tay nhỏ của cô đặt trên thắt lưng.
“A… được…" Sau đó, Ngô Đông Nghiên bắt đầu cởi quần áo trên người anh, miệng còn liên tục nói động phòng, muốn động phòng…
Cô cởi được một nửa, đột nhiên dừng lại, sau đó loạng choạng muốn đứng lên, nói: “Em, em muốn đi tắm, động phòng thì phải tắm trước."
Lúc này, Cao Du Giai bị cô bức điên rồi. Sau khi uống say, nha đầu này đáng yêu, giày vò như muốn mạng anh. Cao Du Giai không nhịn được nữa đặt cô dưới thân, động tác thần tốc cởi toàn bộ chướng ngại vật trên thân thể hai người, an ủi: “Ngoan… động phòng xong anh đưa em đi tắm, tắm xong chúng ta lại tiếp tục…"
Nghe anh nói sẽ đưa cô đi tắm, Ngô Đông Nghiên uống say rốt cuộc cũng an tĩnh lại…
Đêm còn dài, động phòng cũng chỉ mới bắt đầu…
Tác giả :
Mạch Ngôn Xuyên