Theo Đuổi Vợ Càng Sớm Càng Tốt
Chương 28 Gặp Bạn Của Anh
Lề mề gần 20 phút, cuối cùng hai người cũng ra khỏi cửa.
Ngô Đông Nghiên mặc một chiếc áo lụa màu trắng, trên cổ có băng rua màu đen thắt nơ bướm. Chỉ là vô ý mặc vào, cô vốn không mang theo nhiều quần áo tới.
Lúc đến nơi, còn chưa kịp làm quen thì mấy người đồng nghiệp của Cao Du Giai đã bắt đầu ồn ào, nói hai người mặc đồ đôi. Lúc này Ngô Đông Nghiên mới phát hiện Cao Du Giai mặc áo sơ mi trắng quần đen, cô cũng mặc áo trắng quần đen, không trách bọn họ lại nghĩ vậy.
Chu Chiếm cũng ở đây. Trên bàn không nhiều người lắm, ngoại trừ Chu Chiếm thì còn có ba người khác, trong đó có một người mang theo bạn gái.
Đồ ăn gọi lên đầy cả bàn, nhìn muốn ăn đến nỗi thèm nhỏ dãi.
Ngô Đông Nghiên đã nghe Cao Du Giai nói qua về Giang Hoằng Tiêu, là học trưởng học trước anh 3 năm, cũng là người thành phố A. Họ quen nhau qua Chu Chiếm, đều học khoa luật, nói chuyện rất hợp.
Người mang bạn gái cũng chính là Giang Hoằng Tiêu, hai người họ ngồi sát cạnh nhau, tuấn nam mỹ nữ vô cùng hợp.
Ngoài ra còn có hai người ở cùng phòng với Cao Du Giai tên là Trình Hiệu và Quách Nghị. Họ đều là người địa phương nên hơi quá nhiệt tình. Sau khi lần lượt giới thiệu xong liền đồng nhất gọi chị dâu, khiến cô đỏ bừng cả mặt.
Quách Nghị nói rất nhiều, quay về phía Ngô Đông Nghiên trêu đùa:" Bảo sao bao nhiêu nữ sinh theo đuổi cũng không động lòng, thì ra trong nhà đã có chị dâu xinh đẹp như vậy."
Ngô Đông Nghiên hỏi:" Anh ấy được rất nhiều người theo đuổi sao?"
Vừa dứt lời, ánh mắt của mọi người đông loạt chuyển sang người cô, Ngô Đông Nghiên vô cùng xấu hổ. Cô… nhiều lúc cũng muốn biết cuộc sống của anh trong trường đại học, nhưng đương nhiên chuyện này anh sẽ không nói cho cô. Trước kia thỉnh thoảng cô sẽ nói đùa có phải anh được rất nhiều nữ sinh theo đuổi không, thì Cao Du Giai luôn bình tĩnh nói không có.
Quách Nghị cười lớn:" Chị dâu yên tâm, tự chủ của anh Giai tương đối cao. Hoa khôi của khoa theo đuổi ba năm cũng không thấy động tâm, khiến chúng tôi đều cho rằng cậu ấy bị lãnh cảm, đối với phụ nữ không có dục vọng." Quách Nghị nói xong cảm thấy có chút không thích hợp, hình như cậu nói sai thì phải, sau đó quay sang nhìnTrình Hiệu.
Trình Hiệu vội vàng nói thêm:" Đương nhiên là hoa khôi kia cũng không đẹp bằng chị dâu, đúng không?" Nói xong quay sang bĩu môi với Quách Nghị.
Quách Nghị thấy Trình Hiệu ra hiệu ngầm với mình, vỗ đùi nói:" Đúng rồi, vẫn là chị dâu đẹp nhất."
Mặt Ngô Đông Nghiên đỏ bừng. Càng che càng lộ, rõ ràng hoa khôi kia xinh hơn cô… Ngô Đông Nghiên quay đầu nhìn Cao Du Giai, thấy anh chỉ lo gắp thức ăn cho cô. Được rồi, đêm nay hỏi anh một chút.
Giang Hoằng Tiêu nói tương đối ít, nhưng rất lịch sự. Nhìn qua là biết tính cách tương đối nhạt nhẽo, ngay cả tìm bạn gái cũng như vậy, ngẫu nhiên mới nói mấy câu.
Bữa cơm này chỉ có Ngô Đông Nghiên, Trình Hiệu và Quách Nghị nói nhiều… Bởi vì hai người bọn họ vạch trần không ít chuyện xấu của Cao Du Giai, khiến cô say sưa nghe.
Cao Du Giai bất đắc dĩ nhìn Ngô Đông Nghiên, một bên gắp thức ăn cho cô, một bên nói chuyện với Giang Hoằng Tiêu, sau khi thấy cô ăn được không ít mới hài lòng.
Ăn một bữa cơm đến vui vẻ. Khi bọn họ đưa ra đề nghị muốn đi tập hai, Cao Du Giai quả quyết cự tuyệt:" Bà xã tôi hôm nay vừa xuống xe lửa, còn phải nghỉ ngơi."
Nghe được hai chữ " nghỉ ngơi", Quách Nghị cười hàm ý sâu xa:" Vậy hai người nghỉ ngơi thật tốt, đừng quá mệt mỏi."
Một nhóm người cứ vậy mà rời đi.
Cao Du Giai thấy bà xã nhà mình hình như còn chưa thỏa mãn, dở khóc dở cười hỏi:" Thích nghe kể chuyện xấu lắm sao?"
" Ừ, vì bình thường anh rất ít khi kể với em những chuyện này, nên em cảm thấy rất thú vị. Thì ra ở đại học anh như vậy sao?"
Cao Du Giai sững sờ, ngữ khí có chút u oán:" Khi đó chúng ta chia tay nên em mới không hiểu rõ. Nếu như lúc ấy chúng ta còn ở bên nhau thì nhất định đây không phải lần đầu tiên em đến thành phố B."
Đánh mất mấy năm kia, ít nhiều trong lòng hai người đều có chút tiếc nuối. Dù sao thiếu đi hồi ức thanh xuân như vậy cũng là do Ngô Đông Nghiên. Nếu như lúc ấy cô có thể giải thích với anh thì hai người không đến mức giằng co mấy năm, cô kéo tay Cao Du Giai, khẩn cầu nhìn anh.
Cao Du Giai bất đắc dĩ nhìn cô. Anh không thể chịu được vẻ mặt này của cô nữa, miệng nhỏ nhếch lên, hai mắt mở to nhìn anh vô cùng đáng thương, giống như một con chó con đang khẩn cầu chủ nhân vuốt ve, vừa đáng yêu lại vừa đáng thương, trái tim anh run rẩy. Vốn là anh nên ủy khuất nhưng ngược lại, phải an ủi cô.
Bất đắc dic thở dài một hơi, Cao Du Giai đưa tay sờ đầu cô. Chiều cao của hai người vẫn rất khác biệt. Vóc dáng Ngô Đông Nghiên nhỏ nhắn xinh xắn lại tinh tế, đứng bên cạnh người cao lớn đẹp trai như Cao Du Giai giống như chim non nép vào anh. Nhưng điều ngạc nhiên là hai người đứng ven đường anh anh em em, thu hút không ít ánh mắt của người qua đường.
Cao Du Giai không quan tâm, nhưng Ngô Đông Nghiên cảm nhận được ánh mắt của người qua đường liền ngại ngùng, nắm cánh tay anh nói:" Chúng ta về thôi."
Cao Du Giai gật đầu, hai người từ từ bước về phía khách sạn. Ngô Đông Nghiên vẫn không nhịn được, hiếu kì hỏi:" Anh… thật sự có rất nhiều người theo đuổi sao?"
" Hình như vậy." Cao Du Giai nhàn nhạt trả lời.
Cái gì mà hình như? Được rồi, chuyển vấn đề khác.
Ngô Đông Nghiên lại hỏi;" Có phải hoa khôi của khoa anh rất đẹp không?"
" Vóc dáng quá cao, không có cảm giác xinh đẹp, anh vẫn thích vóc dáng của em nhất." Mềm mại động lòng người, ôm vào ngực rất vừa vặn. Nếu như bạn hoa khôi kia viết dáng người tiêu chuẩn mà mình vẫn kiêu ngạo bị chê thì chắc sẽ thương tâm lắm a.
Ngô Đông Nghiên cười nhạo. Cao Du Giai nhìn cô cười thì cũng cười, nghĩ nghĩ rồi nói thêm một câu;" Nhưng nếu như em có thể thêm mấy cân thịt thì anh càng thích."
Chuyện này thì Ngô Đông Nghiên không có biện pháp. Từ nhỏ cô đã thuộc dạng ăn không mập, khung xương lại nhỏ nên nhìn qua rất gầy.
Vấn đề này anh đã nói rất nhiều lần, Ngô Đông Nghiên thấy không quan trọng lắm:" Em cũng không gầy mà. Với cả hiện giờ không phải người toàn xương rất phổ biến sao? Với cả trên người em cũng có thịt. Anh nhìn xem, nơi này có thịt." Một bên nhéo thịt trên cánh tay chứng minh.
Lúc này hai người đã đi vào thang máy. Trong thang máy không có ai khác. Cao Du Giai ngẩng đầu nhìn vị trí camera, đột nhiên xoay người ôm Ngô Đông Nghiên vào ngực, thuận tay sờ lên ngực cô, nói:" Kỳ thật nơi này mới có thịt."
Anh, anh lại đùa nghịch lưu manh, mặt Ngô Đông Nghiên đỏ đến tận mang tai:" Lưu manh."
Đúng lúc này, thang máy kêu lên leng keng, có người vào. Ngô Đông Nghiên nghĩ thầm:" Nguy hiểm thật."
__________
Sau khi về phòng, Cao Du Giai mở ti vi, ôm Ngô Đông Nghiên ngồi trên giường xem. Một lúc sau tay của anh đã lại không thành thật, cọ qua cọ lại trên lưng cô.
Đang phát sóng là chương trình Happy Base Camp, rất hài hước. Lúc đầu Ngô Đông Nghiên vừa xem vừa cười, nhưng hiển nhiên là Cao Du Giai không muốn cho cô xem tivi. Thế nên Ngô Đông Nghiên liền xù lông:" Anh đừng động, em không thể xem tivi."
Tay Cao Du Giai dừng lại, anh nói:" Mấy tháng tay anh không thể di chuyển trên người em rồi." Giọng điệu có chút u oán.
Ách______ mỗi khi như vậy, Ngô Đông Nghiên sẽ mềm lòng. Rõ ràng Cao Du Giai rất hiểu cô, biết cách bắt được điểm yếu. Giống như bây giờ, khi nghe câu nói kia, cô liền ngoan ngoãn dựa vào ngực anh.
Cao Du Giai cũng biết phân rõ phải trái, Cô ngoan ngoãn như vậy, anh cũng không trêu nữa, yên lặng ôm cô cùng xem tivi.
Mãi cho đến khi chương trình kết thúc, người kia lại bắt đầu táy máy chân tay, cả người đè lên. Sau khi Ngô Đông Nghiên nghĩ ra có gì đó không đúng thì đã bị anh đè ép đến mơ mơ màng màng, vén áo cô lên sờ phía sau nói;" Em cởi đi, trong phòng không có người khác, không cần mặc."
" Anh không phải cũng là người khác sao?"
Cao Du Giai muốn phun ra một ngụm máu, hung dữ nói:" Anh là chồng em, toàn thân em từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài, thể xác và tinh thần đều là anh, sao có thể nói là người khác, hả?"
Nhìn ánh mắt của anh quá hung dữ, Ngô Đông Nghiên đành nhỏ giọng nói:" Ừ… anh không phải là người khác."
" Vậy anh là gì của em?" Ánh mắt Cao Du Giai chăm chú mong đợi nhìn cô.
" Anh là bạn trai em." Nhìn người nào đó sắc mặt đen sì liền vội vàng đổi lại:" Là, là vị hôn phu."
Cao Du Giai đè ép người đang giãy dụa, nói tiếp:" Còn gì nữa? Anh gọi em là bà xã, vậy em gọi anh là gì?"
Đương nhiên Ngô Đông Nghiên biết anh muốn cô nói gì, chỉ là… hơi khó gọi.
" Gọi đi, anh rất muốn nghe, gọi đi, bảo bối Nghiên Nghiên ngoan, gọi một tiếng nào." Anh giống như thầy giáo kiên nhẫn, một lần rồi một lần hướng dẫn cô.
Một tiếng bảo bối Nghiên Nghiên kia anh gọi cực kỳ ôn nhu, nhẹ nhàng đập vào lòng Ngô Đông Nghiên khiến cô cảm thấy như bị mê hoặc, sững sờ mở miệng;" Ông… ông xã."
" Gọi lại một lần nữa." Cao Du Giai đè nén vui mừng quá mức, nhìn người bên dưới mặt đỏ bừng, nội tâm anh thỏa mãn sắp nổ tung, nhưng vẫn chưa đủ:" Nghiên Nghiên bảo bối, gọi lại một lần nữa."
Ngô Đông Nghiên run run rung động, quay mặt qua chỗ khác, không dám nhìn ánh mắt nóng bỏng kia, nhỏ giọng nói:" Ông xã."
" Gọi lại lần nữa."
“… Ông xã."
" Lần nữa."
“… Ông xã."
( Editor: Thật không biết phải làm sao với anh, bó tay…)
Đột nhiên Cao Du Giai ôm chặt cô:" Bà xã, anh rất yêu em, tại sao anh lại yêu em vậy…" Giờ phút này anh chỉ thấy trong lòng thỏa mãn đến nỗi muốn rơi lệ, cả đời này anh chỉ cần có cô là đủ.
Đây là lần đầu tiên anh nói yêu. Trước kia còn nhỏ, chỉ nói thích. Hiện giờ anh nói yêu cô, Ngô Đông Nghiên rất cảm động. Lúc này có phải cô nên đáp lại anh một chút không? Nghĩ vậy miệng cô đã nói ra;" Em… yêu anh."
Thanh âm của cô rất nhẹ, nhưng Cao Du Giai lại nghe được rõ ràng, đầu anh nổ tung, cúi đầu cắn môi cô, hung hăng hôn, hô hấp ngày càng gấp rút. Anh đem bàn tay nhỏ bé đang giãy dụa đè ép xuống, ngón tay rất nhanh đã cởi ra nơi che đậy trước ngực cô. Cao Du Giai kéo hai chận Ngô Đông Nghiên ra, chen vào giữa, tay đặt nên nơi anh mềm mại anh đã khát vọng từ lâu, miệng ở bên tai cô nỉ non:" Bà xã, anh xin được hưởng thụ nghĩa vụ vợ chồng sớm."
Ngô Đông Nghiên cảm giác được giữa hai chân có một vật cứng chống vào, đương nhiên cô biết đó là cái gì, cô cũng biết anh nói nghĩa vụ vợ chồng có nghĩa là gì, nhưng mà… cô vẫn do dự. Cô nguyện ý cho anh, nhưng … rất căng thẳng, cũng rất sợ.
Yên lặng một lúc cũng không nghe thấy cô đáp lại, cuối cùng Cao Du Giai vì yêu mà không nỡ để cô phải chịu ủy khuất. Cô còn đang do dự, vậy anh nhịn một chút.
Chỉ là cảm giác hạnh phúc đêm nay quá mãnh liệt, nếu anh không phun ra thì chắc chắn sẽ bị kìm nén mà chết.
Lúc Ngô Đông Nghiên còn đang do dự thì đột nhiên tay bị kéo xuống đặt ở trên nơi nóng rực cứng rắn như sắt nung, giọng Cao Du Giai khàn khàn:" Bà xã, giúp anh…"
Lập tức Ngô Đông Nghiên nhẹ nhàng thở ra, trong lòng hơi áy náy, tùy ý để anh cầm tay chập trùng hạ lên hạ xuống. Cuối cũng cũng ra, chất lỏng kia bắn toàn bộ vào bên dưới bụng, trên quần màu đen, những vết trắng khiến Ngô Đông Nghiên cực kỳ lúng túng, vội vàng đẩy anh ra, cầm quần áo chạy vào nhà vệ sinh.
Ngô Đông Nghiên mặc một chiếc áo lụa màu trắng, trên cổ có băng rua màu đen thắt nơ bướm. Chỉ là vô ý mặc vào, cô vốn không mang theo nhiều quần áo tới.
Lúc đến nơi, còn chưa kịp làm quen thì mấy người đồng nghiệp của Cao Du Giai đã bắt đầu ồn ào, nói hai người mặc đồ đôi. Lúc này Ngô Đông Nghiên mới phát hiện Cao Du Giai mặc áo sơ mi trắng quần đen, cô cũng mặc áo trắng quần đen, không trách bọn họ lại nghĩ vậy.
Chu Chiếm cũng ở đây. Trên bàn không nhiều người lắm, ngoại trừ Chu Chiếm thì còn có ba người khác, trong đó có một người mang theo bạn gái.
Đồ ăn gọi lên đầy cả bàn, nhìn muốn ăn đến nỗi thèm nhỏ dãi.
Ngô Đông Nghiên đã nghe Cao Du Giai nói qua về Giang Hoằng Tiêu, là học trưởng học trước anh 3 năm, cũng là người thành phố A. Họ quen nhau qua Chu Chiếm, đều học khoa luật, nói chuyện rất hợp.
Người mang bạn gái cũng chính là Giang Hoằng Tiêu, hai người họ ngồi sát cạnh nhau, tuấn nam mỹ nữ vô cùng hợp.
Ngoài ra còn có hai người ở cùng phòng với Cao Du Giai tên là Trình Hiệu và Quách Nghị. Họ đều là người địa phương nên hơi quá nhiệt tình. Sau khi lần lượt giới thiệu xong liền đồng nhất gọi chị dâu, khiến cô đỏ bừng cả mặt.
Quách Nghị nói rất nhiều, quay về phía Ngô Đông Nghiên trêu đùa:" Bảo sao bao nhiêu nữ sinh theo đuổi cũng không động lòng, thì ra trong nhà đã có chị dâu xinh đẹp như vậy."
Ngô Đông Nghiên hỏi:" Anh ấy được rất nhiều người theo đuổi sao?"
Vừa dứt lời, ánh mắt của mọi người đông loạt chuyển sang người cô, Ngô Đông Nghiên vô cùng xấu hổ. Cô… nhiều lúc cũng muốn biết cuộc sống của anh trong trường đại học, nhưng đương nhiên chuyện này anh sẽ không nói cho cô. Trước kia thỉnh thoảng cô sẽ nói đùa có phải anh được rất nhiều nữ sinh theo đuổi không, thì Cao Du Giai luôn bình tĩnh nói không có.
Quách Nghị cười lớn:" Chị dâu yên tâm, tự chủ của anh Giai tương đối cao. Hoa khôi của khoa theo đuổi ba năm cũng không thấy động tâm, khiến chúng tôi đều cho rằng cậu ấy bị lãnh cảm, đối với phụ nữ không có dục vọng." Quách Nghị nói xong cảm thấy có chút không thích hợp, hình như cậu nói sai thì phải, sau đó quay sang nhìnTrình Hiệu.
Trình Hiệu vội vàng nói thêm:" Đương nhiên là hoa khôi kia cũng không đẹp bằng chị dâu, đúng không?" Nói xong quay sang bĩu môi với Quách Nghị.
Quách Nghị thấy Trình Hiệu ra hiệu ngầm với mình, vỗ đùi nói:" Đúng rồi, vẫn là chị dâu đẹp nhất."
Mặt Ngô Đông Nghiên đỏ bừng. Càng che càng lộ, rõ ràng hoa khôi kia xinh hơn cô… Ngô Đông Nghiên quay đầu nhìn Cao Du Giai, thấy anh chỉ lo gắp thức ăn cho cô. Được rồi, đêm nay hỏi anh một chút.
Giang Hoằng Tiêu nói tương đối ít, nhưng rất lịch sự. Nhìn qua là biết tính cách tương đối nhạt nhẽo, ngay cả tìm bạn gái cũng như vậy, ngẫu nhiên mới nói mấy câu.
Bữa cơm này chỉ có Ngô Đông Nghiên, Trình Hiệu và Quách Nghị nói nhiều… Bởi vì hai người bọn họ vạch trần không ít chuyện xấu của Cao Du Giai, khiến cô say sưa nghe.
Cao Du Giai bất đắc dĩ nhìn Ngô Đông Nghiên, một bên gắp thức ăn cho cô, một bên nói chuyện với Giang Hoằng Tiêu, sau khi thấy cô ăn được không ít mới hài lòng.
Ăn một bữa cơm đến vui vẻ. Khi bọn họ đưa ra đề nghị muốn đi tập hai, Cao Du Giai quả quyết cự tuyệt:" Bà xã tôi hôm nay vừa xuống xe lửa, còn phải nghỉ ngơi."
Nghe được hai chữ " nghỉ ngơi", Quách Nghị cười hàm ý sâu xa:" Vậy hai người nghỉ ngơi thật tốt, đừng quá mệt mỏi."
Một nhóm người cứ vậy mà rời đi.
Cao Du Giai thấy bà xã nhà mình hình như còn chưa thỏa mãn, dở khóc dở cười hỏi:" Thích nghe kể chuyện xấu lắm sao?"
" Ừ, vì bình thường anh rất ít khi kể với em những chuyện này, nên em cảm thấy rất thú vị. Thì ra ở đại học anh như vậy sao?"
Cao Du Giai sững sờ, ngữ khí có chút u oán:" Khi đó chúng ta chia tay nên em mới không hiểu rõ. Nếu như lúc ấy chúng ta còn ở bên nhau thì nhất định đây không phải lần đầu tiên em đến thành phố B."
Đánh mất mấy năm kia, ít nhiều trong lòng hai người đều có chút tiếc nuối. Dù sao thiếu đi hồi ức thanh xuân như vậy cũng là do Ngô Đông Nghiên. Nếu như lúc ấy cô có thể giải thích với anh thì hai người không đến mức giằng co mấy năm, cô kéo tay Cao Du Giai, khẩn cầu nhìn anh.
Cao Du Giai bất đắc dĩ nhìn cô. Anh không thể chịu được vẻ mặt này của cô nữa, miệng nhỏ nhếch lên, hai mắt mở to nhìn anh vô cùng đáng thương, giống như một con chó con đang khẩn cầu chủ nhân vuốt ve, vừa đáng yêu lại vừa đáng thương, trái tim anh run rẩy. Vốn là anh nên ủy khuất nhưng ngược lại, phải an ủi cô.
Bất đắc dic thở dài một hơi, Cao Du Giai đưa tay sờ đầu cô. Chiều cao của hai người vẫn rất khác biệt. Vóc dáng Ngô Đông Nghiên nhỏ nhắn xinh xắn lại tinh tế, đứng bên cạnh người cao lớn đẹp trai như Cao Du Giai giống như chim non nép vào anh. Nhưng điều ngạc nhiên là hai người đứng ven đường anh anh em em, thu hút không ít ánh mắt của người qua đường.
Cao Du Giai không quan tâm, nhưng Ngô Đông Nghiên cảm nhận được ánh mắt của người qua đường liền ngại ngùng, nắm cánh tay anh nói:" Chúng ta về thôi."
Cao Du Giai gật đầu, hai người từ từ bước về phía khách sạn. Ngô Đông Nghiên vẫn không nhịn được, hiếu kì hỏi:" Anh… thật sự có rất nhiều người theo đuổi sao?"
" Hình như vậy." Cao Du Giai nhàn nhạt trả lời.
Cái gì mà hình như? Được rồi, chuyển vấn đề khác.
Ngô Đông Nghiên lại hỏi;" Có phải hoa khôi của khoa anh rất đẹp không?"
" Vóc dáng quá cao, không có cảm giác xinh đẹp, anh vẫn thích vóc dáng của em nhất." Mềm mại động lòng người, ôm vào ngực rất vừa vặn. Nếu như bạn hoa khôi kia viết dáng người tiêu chuẩn mà mình vẫn kiêu ngạo bị chê thì chắc sẽ thương tâm lắm a.
Ngô Đông Nghiên cười nhạo. Cao Du Giai nhìn cô cười thì cũng cười, nghĩ nghĩ rồi nói thêm một câu;" Nhưng nếu như em có thể thêm mấy cân thịt thì anh càng thích."
Chuyện này thì Ngô Đông Nghiên không có biện pháp. Từ nhỏ cô đã thuộc dạng ăn không mập, khung xương lại nhỏ nên nhìn qua rất gầy.
Vấn đề này anh đã nói rất nhiều lần, Ngô Đông Nghiên thấy không quan trọng lắm:" Em cũng không gầy mà. Với cả hiện giờ không phải người toàn xương rất phổ biến sao? Với cả trên người em cũng có thịt. Anh nhìn xem, nơi này có thịt." Một bên nhéo thịt trên cánh tay chứng minh.
Lúc này hai người đã đi vào thang máy. Trong thang máy không có ai khác. Cao Du Giai ngẩng đầu nhìn vị trí camera, đột nhiên xoay người ôm Ngô Đông Nghiên vào ngực, thuận tay sờ lên ngực cô, nói:" Kỳ thật nơi này mới có thịt."
Anh, anh lại đùa nghịch lưu manh, mặt Ngô Đông Nghiên đỏ đến tận mang tai:" Lưu manh."
Đúng lúc này, thang máy kêu lên leng keng, có người vào. Ngô Đông Nghiên nghĩ thầm:" Nguy hiểm thật."
__________
Sau khi về phòng, Cao Du Giai mở ti vi, ôm Ngô Đông Nghiên ngồi trên giường xem. Một lúc sau tay của anh đã lại không thành thật, cọ qua cọ lại trên lưng cô.
Đang phát sóng là chương trình Happy Base Camp, rất hài hước. Lúc đầu Ngô Đông Nghiên vừa xem vừa cười, nhưng hiển nhiên là Cao Du Giai không muốn cho cô xem tivi. Thế nên Ngô Đông Nghiên liền xù lông:" Anh đừng động, em không thể xem tivi."
Tay Cao Du Giai dừng lại, anh nói:" Mấy tháng tay anh không thể di chuyển trên người em rồi." Giọng điệu có chút u oán.
Ách______ mỗi khi như vậy, Ngô Đông Nghiên sẽ mềm lòng. Rõ ràng Cao Du Giai rất hiểu cô, biết cách bắt được điểm yếu. Giống như bây giờ, khi nghe câu nói kia, cô liền ngoan ngoãn dựa vào ngực anh.
Cao Du Giai cũng biết phân rõ phải trái, Cô ngoan ngoãn như vậy, anh cũng không trêu nữa, yên lặng ôm cô cùng xem tivi.
Mãi cho đến khi chương trình kết thúc, người kia lại bắt đầu táy máy chân tay, cả người đè lên. Sau khi Ngô Đông Nghiên nghĩ ra có gì đó không đúng thì đã bị anh đè ép đến mơ mơ màng màng, vén áo cô lên sờ phía sau nói;" Em cởi đi, trong phòng không có người khác, không cần mặc."
" Anh không phải cũng là người khác sao?"
Cao Du Giai muốn phun ra một ngụm máu, hung dữ nói:" Anh là chồng em, toàn thân em từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài, thể xác và tinh thần đều là anh, sao có thể nói là người khác, hả?"
Nhìn ánh mắt của anh quá hung dữ, Ngô Đông Nghiên đành nhỏ giọng nói:" Ừ… anh không phải là người khác."
" Vậy anh là gì của em?" Ánh mắt Cao Du Giai chăm chú mong đợi nhìn cô.
" Anh là bạn trai em." Nhìn người nào đó sắc mặt đen sì liền vội vàng đổi lại:" Là, là vị hôn phu."
Cao Du Giai đè ép người đang giãy dụa, nói tiếp:" Còn gì nữa? Anh gọi em là bà xã, vậy em gọi anh là gì?"
Đương nhiên Ngô Đông Nghiên biết anh muốn cô nói gì, chỉ là… hơi khó gọi.
" Gọi đi, anh rất muốn nghe, gọi đi, bảo bối Nghiên Nghiên ngoan, gọi một tiếng nào." Anh giống như thầy giáo kiên nhẫn, một lần rồi một lần hướng dẫn cô.
Một tiếng bảo bối Nghiên Nghiên kia anh gọi cực kỳ ôn nhu, nhẹ nhàng đập vào lòng Ngô Đông Nghiên khiến cô cảm thấy như bị mê hoặc, sững sờ mở miệng;" Ông… ông xã."
" Gọi lại một lần nữa." Cao Du Giai đè nén vui mừng quá mức, nhìn người bên dưới mặt đỏ bừng, nội tâm anh thỏa mãn sắp nổ tung, nhưng vẫn chưa đủ:" Nghiên Nghiên bảo bối, gọi lại một lần nữa."
Ngô Đông Nghiên run run rung động, quay mặt qua chỗ khác, không dám nhìn ánh mắt nóng bỏng kia, nhỏ giọng nói:" Ông xã."
" Gọi lại lần nữa."
“… Ông xã."
" Lần nữa."
“… Ông xã."
( Editor: Thật không biết phải làm sao với anh, bó tay…)
Đột nhiên Cao Du Giai ôm chặt cô:" Bà xã, anh rất yêu em, tại sao anh lại yêu em vậy…" Giờ phút này anh chỉ thấy trong lòng thỏa mãn đến nỗi muốn rơi lệ, cả đời này anh chỉ cần có cô là đủ.
Đây là lần đầu tiên anh nói yêu. Trước kia còn nhỏ, chỉ nói thích. Hiện giờ anh nói yêu cô, Ngô Đông Nghiên rất cảm động. Lúc này có phải cô nên đáp lại anh một chút không? Nghĩ vậy miệng cô đã nói ra;" Em… yêu anh."
Thanh âm của cô rất nhẹ, nhưng Cao Du Giai lại nghe được rõ ràng, đầu anh nổ tung, cúi đầu cắn môi cô, hung hăng hôn, hô hấp ngày càng gấp rút. Anh đem bàn tay nhỏ bé đang giãy dụa đè ép xuống, ngón tay rất nhanh đã cởi ra nơi che đậy trước ngực cô. Cao Du Giai kéo hai chận Ngô Đông Nghiên ra, chen vào giữa, tay đặt nên nơi anh mềm mại anh đã khát vọng từ lâu, miệng ở bên tai cô nỉ non:" Bà xã, anh xin được hưởng thụ nghĩa vụ vợ chồng sớm."
Ngô Đông Nghiên cảm giác được giữa hai chân có một vật cứng chống vào, đương nhiên cô biết đó là cái gì, cô cũng biết anh nói nghĩa vụ vợ chồng có nghĩa là gì, nhưng mà… cô vẫn do dự. Cô nguyện ý cho anh, nhưng … rất căng thẳng, cũng rất sợ.
Yên lặng một lúc cũng không nghe thấy cô đáp lại, cuối cùng Cao Du Giai vì yêu mà không nỡ để cô phải chịu ủy khuất. Cô còn đang do dự, vậy anh nhịn một chút.
Chỉ là cảm giác hạnh phúc đêm nay quá mãnh liệt, nếu anh không phun ra thì chắc chắn sẽ bị kìm nén mà chết.
Lúc Ngô Đông Nghiên còn đang do dự thì đột nhiên tay bị kéo xuống đặt ở trên nơi nóng rực cứng rắn như sắt nung, giọng Cao Du Giai khàn khàn:" Bà xã, giúp anh…"
Lập tức Ngô Đông Nghiên nhẹ nhàng thở ra, trong lòng hơi áy náy, tùy ý để anh cầm tay chập trùng hạ lên hạ xuống. Cuối cũng cũng ra, chất lỏng kia bắn toàn bộ vào bên dưới bụng, trên quần màu đen, những vết trắng khiến Ngô Đông Nghiên cực kỳ lúng túng, vội vàng đẩy anh ra, cầm quần áo chạy vào nhà vệ sinh.
Tác giả :
Mạch Ngôn Xuyên