Theo Đuổi Vợ Càng Sớm Càng Tốt
Chương 23 Ngủ Lại Nhà Em

Theo Đuổi Vợ Càng Sớm Càng Tốt

Chương 23 Ngủ Lại Nhà Em

Lần thứ tám Ngô Đông Nghiên hỏi:" Anh không về thật à?" Cô chưa từ bỏ ý định muốn anh đi về.

" Không về, em ở nhà một mình anh không yên tâm." Lần thứ tám Cao Du Giai lặp lại lý do đã sớm chuẩn bị.

Nhìn cô vẫn còn xoắn xuýt khẩn trương, Cao Du Giai đành phải nói:" Cũng không phải lần đầu tiên qua đêm ở đây, lúc trước em bị thương không phải anh cũng ở lại với em sao?"

" Nhưng không giống…" Trước đó bị thương, còn giờ cô nhảy nhót bình thường, nếu anh không cố kỵ thì sao?

Tâm lý cô không vững đến mức thừa dịp ba mẹ không có nhà lại vụng trộm phát sinh chuyện đó với anh…

" Yên tâm, anh hứa sẽ không làm gì." Cao Du Giai bất đắc dĩ cam kết, nếu không dây thần kinh của nha đầu này sẽ căng cứng không ngủ được mất.

" Không làm cái gì?" Anh đột nhiên nói như vậy khiến cô không kịp phản ứng.

Cao Du Giai nghe cô hỏi như vậy, hai mắt sắc lạnh nhìn cô chăm chú, thẳng đến khi Ngô Đông Nghiên run lên mới ghé sát vào bên tai cô, ngữ khí nóng bỏng:" Em thấy một người đàn ông nói làm với một người phụ nữ, ngoài làm " yêu" thì còn gì khác sao?"

Ngô Đông Nghiên nghe xong hai tai đỏ bừng. Bình thường rõ ràng là một người đường đường chính chính, nhưng vừa có cơ hội thì lại trêu đùa lưu manh, nói chuyện thì lại kích tình, làm cô không biết trả lời như thế nào.

" Em, em đi tắm, chuẩn bị đi ngủ." Ngô Đông Nghiên bỏ lại một câu chạy vào phòng. Sau khi lấy áo ngủ lại vội vàng chạy vào nhà vệ sinh, toàn bộ quá trình cũng không dám nhìn Cao Du Giai.

Cao Du Giai buồn cười nhìn một loạt động tác của cô, thảnh thơi đi đến phòng cô, tùy tiện nằm trên giường. Cơ thể cao lớn hơn một mét tám tựa như chiếm hết toàn bộ không gian. Anh vùi mặt vào gối của cô say mê, hít ngửi hương thơm còn lưu lại. Anh quyết định tâm ý viên mã, đêm nay sẽ ngủ lại đây.

( tâm ý viên mã: thay lòng đổi dạ)

Tuy là Cao Du Giai nói sẽ không… Nhưng Ngô Đông Nghiên vẫn rất khẩn trương, ở phòng tắm ngây ngốc đến khi không khí bên trong mịt mù, hô hấp khó khăn mới đẩy cửa đi ra ngoài. Cả người cô hồng lên vì hơi nóng.

Vừa nghe thấy tiếng động, Cao Du Giai liền quay đầu nhìn ra, thấy nha đầu kia do dự không dám đi vào. Anh ngồi dậy tựa vào đầu giường vẫy tay với cô.

Lần này Ngô Đông Nghiên không dám đi vào. Cô do dự một chút rồi quay người hướng về phía phòng ba mẹ, quyết định đêm nay dẽ nhường giường cho anh.

Cao Du Giai tuyệt đối không đồng ý, chân dài hai ba bước liền vượt lên trước, kéo cô vào trong ngực, tay phải để vào dưới đầu gối bế lên, trực tiếp ném cô lên giường rồi đè xuống.

" Anh đã đồng ý sẽ không làm, em còn chạy cái gì? Không tin anh?"

Ngô Đông Nghiên bị anh ép xuống không kịp thở. Người này thoạt nhìn có vẻ gầy nhưng lại nặng như một ngọn núi đang đè ép trên người cô, dù có đẩy như thế nào cũng không ra, cuối cùng chỉ có thể thở hổn hển nhìn anh.

Nhìn mặt Ngô Đông Nghiên đỏ bừng, phẫn nộ nhìn anh, Cao Du Giai chỉ cảm thấy đáng yêu, vùi đầu vào cổ cô dụi dụi, cười nhẹ:" Ngoan ngoãn nằm ngủ, anh đi tắm." Nói xong còn đưa tay nhéo khuôn mặt đỏ bừng.

Cao Du Giai nói xong liền đứng dậy đi ra ngoài, lúc đi tới cửa đột nhiên quay đầu lại:" Em ngủ ở đây, không được chạy loạn. Nếu không… anh sẽ phá cửa."

Ngô Đông Nghiên vừa tính một lát nữa sẽ chạy, nghe anh nói như vậy lập tức cứng ngắc. Anh uy hiếp cô!!!

Sau khi phản ứng lại, Ngô Đông Nghiên nằm thành hình chữ đại, cố gắng chiếm một khoảng giường lớn. Lúc chuyển nhà, ba mẹ mua cho cô một chiếc giường lớn cùng với một cái tủ màu trắng. Giờ phút này cô rất hối hận, tại sao trước kia ba mẹ không chuyển giường nhỏ của cô đến.

Mặc dù bình thường bị anh hôn, ôm, ôm công chúa gì đó cũng đã quen. Nhưng nằm trên giường lại không giống như vậy, sự khẩn trương thì càng không cần phải nói.

Cao Du Giai tắm xong chỉ mặc quần Jean, để trần thân trên. Nha đầu kia đã tắt đèn trong phòng mình.

Nhìn căn phòng tối đen như mực, khóe miệng Cao Du Giai cong lên. Sau khi tắt đèn phòng khách, anh nương theo ánh sáng yếu ớt ngoài của sổ chậm rãi đi đến trước giường, vén chăn lên chui vào.

Ngô Đông Nghiên bị anh ép lại gần, giọng run lên, khẩn trương nói:" Anh, anh, anh muốn làm gì?"

Cánh tay anh duỗi ra giam cô trong ngực, thỏa mãn nói:" Đi ngủ."

" Anh… Anh nói sẽ không làm… cái kia với em."

" Anh nói không cùng em làm " yêu", chứ không nói sẽ không ngủ cùng em."

Anh… Có thể đừng nói trực tiếp như vậy được không…

Ngô Đông Nghiên bị tay anh thắt chặt, không thoải mái giãy dụa, bắt lấy tay anh, sau đó liền kinh hãi:" Anh, anh không mặc áo?"

" Đi ngủ mặc áo sơ mi không thoải mái, sẽ bị nhăn, ngày mai không mặc được nữa." Hôm nay anh chỉ mặc áo sơ mi bên trong áo khoác.

Anh dựa vào lưng cô, lúc nói chuyện hơi thở phả vào cổ cô hơi ngứa. Ngô Đông Nghiên không thoải mái giãy dụa muốn kéo dãn khoảng cách giữa hai người, lại bị anh ôm càng chặt hơn.

" Đừng động. Anh nói không làm, nhưng em cũng không thể uốn éo khảo nghiệm nghị lực của anh." Lúc đầu anh còn chịu đựng không hôn cô, sợ lát nữa tự làm tự chịu. Anh nhịn thật vất vả, người trong ngực còn uốn éo, thân thể mềm mại cọ trên người anh, làm cho vật kia nóng lên.

Nghe anh nói như vậy, Ngô Đông Nghiên lập tức cứng đờ, không dám động đậy. Nhưng hình như đã chậm… Cô cảm nhận được vật cứng rắn chống vào mông mình. Đối với cái này cô không còn lạ, đương nhiên biết là gì, muốn dịch mông ra khỏi nó.

Còn chưa kịp cử động thì Cao Du Giai đã buông ra, cô nghe thấy tiếng " Xoạt xoạt.", là âm thanh kéo khóa quần. Sau đó là âm thanh cởi quần xột xoạt. Anh … anh… muốn làm gì sao?

Cả người Ngô Đông Nghiên hóa đá. Anh… chuẩn bị để ngủ sao? Hay muốn làm gì đó… Mặc kệ thế nào cô cũng đều cảm thấy khó tiếp nhận!

Cô chưa kịp tiêu hóa thì một lần nữa Cao Du Giai đã tiến vào trong chăn, những nụ hôn nóng bỏng rơi vào trên cổ cô. Ngô Đông Nghiên giãy dụa:" Không muốn, anh nói…a…"

Không cho cô bất kỳ lý do nào để kháng cự, Cao Du Giai đã chặn môi cô lại, rất nhanh đã cạy mở hàm răng của cô. Đầu lưỡi của anh ở trong miệng cô càn rỡ dây dưa. Tay anh cũng không nhàn rỗi, một tay giữ, một tay thăm dò vào trong áo ngủ của cô, xoa nắn vòng eo.

Cuối cùng sờ đến áo lót của cô, không do dự đã đưa tay muốn cởi. Ngô Đông Nghiên bị anh hôn đến mềm nhũn. Lúc này cảm nhận được bàn tay của anh đang lần tìm sau lưng cô, âm thanh mềm nhũn hỏi:" Anh, anh muốn làm gì?"

" Cởi áo lót. Mặc áo lót đi ngủ sẽ dễ bị ung thư vú." Động tác trên tay không ngừng. Lần đầu tiên làm chuyện này, còn dùng một tay nên anh tìm kiếm một lúc mới thấy nút thắt.

Ngô Đông Nghiên nghe anh nói như vậy liền giãy dụa muốn đứng lên:" Đừng… tối nay em mặc."

Cao Du Giai lập tức xoay người đè lên, đối với sự phản kháng của cô căn bản không để vào mắt, hai tay đều đặt sau lưng cô, rất nhanh đã cởi được nút thắt ra.

" Cao Du Giai, anh… Anh lưu manh! Anh nói không giữ lời."

" Xuỵt… Bà xã, đừng kêu lớn như vậy, sẽ làm ồn ào đến hàng xóm. Anh không nói sẽ làm mà."

" Vậy anh cởi áo lót của em…" Âm thanh của cô nho nhỏ ôn nhu kháng nghị, thật ra là ngại ngùng nhiều hơn.

" Bà xã, anh chỉ muốn thân mật với em hơn. Nhưng anh đã đồng ý thì nhất định sẽ chịu đựng." Mặc dù anh đã muốn nổ tung.

" Nhưng… nhưng mà…" Mặc dù rất ngại, nhưng cô cũng không nói ra.

Ngô Đông Nghiên chưa quên trước đó anh đã cởi quần. Nhiệt độ trên người anh cao đến dọa người, cách áo ngủ cô vẫn có thể cảm giác được làn da nóng bỏng đang dán chặt vào mình.

Cao Du Giai đưa bàn tay đến trước ngực cô, nắm chặt địa phương mềm mại, thở dài thỏa mãn:" Bà xã, thật mịn, thật mềm."

So với tưởng tượng của anh thì lớn hơn. Nhìn cô gầy như vậy nhưng nơi này đúng là không tệ.

Giờ phút này Ngô Đông Nghiên cảm thấy mặt mình như bị thiêu đốt. Anh hôn, nắm, sờ không gián đoạn, lòng bàn tay nóng bỏng nắm ngực của cô, khiến cô không chống đỡ được, cả người xụi lơ, miệng nhỏ giọng rên rỉ.

Cao Du Giai yêu thích xoa nắn không buông, ngón tay nhẹ nhàng xoa nắn hạt đậu tròn nho nhỏ kia. Anh cảm nhận được nó dần dần nở rộ trong đầu ngón tay anh.

Ngô Đông Nghiên cảm giác hơi lạnh, mới phát giác nửa người trên đã bị cởi sạch, muốn đưa tay che lại bị anh kéo ra đặt trên đầu. Đầu của anh nhân tiện chôn ở trước ngực cô, ngậm lấy một bên nhẹ nhàng liếm mút.

Khóe môi Ngô Đông Nghiên giật giật, sau đó khó kiềm chế mà phát ra tiếng rên rỉ.

Nghe tiếng rên khẽ của cô, Cao Du Giai càng khó kiềm chế. Một loạt nụ hôn nặng nhẹ rơi vào nơi non mềm trước ngực.

Anh không ngừng xoa nắn nới tuyết trắng tròn trịa của cô, một tay khác lại du tẩu trên vùng bụng bằng phẳng trơn bóng của cô. Dần dần sờ đến chun quần ngủ, anh đưa tay nâng mông cô lên, dùng sức kéo ra. Ngô Đông Nghiên bị anh cởi hết, chỉ còn duy nhất một cái quần lót.

Anh tìm tòi đến quần lót viền ren bên trong, ma sát bên trong hai đùi cô. Cách quần lót, đầu ngón tay của anh ma sát, vân vê hình dạng nơi thịt non mềm kia

" Cao, Cao Du Giai…" Âm thanh của cô như nghẹn ngào, lại như mang theo khẩn cầu.

Nghe được âm thanh cầu xin đáng thương của cô, tay Cao Du Giai không dám tiến vào, đành phải giải hận bằng cách bóp mông cô một cái. Một lần nữa bàn tay lại đưa đến trước ngực cô, âm thanh khàn khàn:" Đừng sợ, anh không làm tiếp."

Ngô Đông Nghiên nghe vậy nhẹ nhàng thở ra. Anh vẫn dán lên người cô. Không có quần áo ngủ nên nơi dục vọng nóng bỏng của anh chống đỡ lên đùi cô, cảm giác được mười phần mãnh liệt.

" Bà xã… Anh khó chịu…" Anh cọ vào trán cô, hai tay ôm cô thật chặt. Thanh âm vì đè nén dục vọng mà trở nên khàn khàn như một con cún đáng thương bị bỏ rơi vậy.

Ngô Đông Nghiên không nói nên lời. Cô không biết làm sao, chỉ sợ hãi. Nếu trước đó không biết gia thế nhà anh, có lẽ cô sẽ đồng ý. Nhưng hiện giờ đã biết, lại không có cảm giác tuyệt đối an toàn nên cô cũng không dám giao mình.

" Cái đó… Nếu không anh tự giải quyết đi. Nghe nói đàn ôn đều sẽ… dùng tay?"

Ngô Đông Nghiên khó khăn cho ý kiến. Trước kia ở ký túc xá, cô nghe Mạc Giai Giai nói đàn ông căn bản không có lần đầu tiên, lần đầu tiên của đàn ông là dành cho tay trái hoặc tay phải của mình.

“…"

Rất lâu sau đó Ngô Đông Nghiên hối hận xoa bàn tay đau nhức. Cuối cùng vẫn giải quyết, chỉ là… chỉ là dùng tay của cô.

Tay thật mỏi. Không trách anh không chịu tự mình làm.

Nghĩ đến anh vừa mới… vậy mà cầm tay cô đặt lê cái vật nóng rực kia, dọa cô đến muốn rụt tay lại. Nhưng làm thế nào anh cũng không chịu buông tay, bao chặt bàn tay nhỏ của cô, hướng dẫn cô lên xuống.

Cuối cùng tay phải của cô nhức mỏi thì lại đổi tay trái. Cho đến khi hai cánh tay đều mỏi nhừ, anh mới… bắn chất lỏng đặc sệt nhớp nhúa kia lên tay cô.
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại