Theo Đuổi Vợ Càng Sớm Càng Tốt
Chương 2 Bức Thư Tình 4 Chữ
Ngoài cửa sổ mưa tầm tã, tiếng mưa ào ào rơi xuống, nhưng trong lớp học đang reo hò.
Trời mưa, buổi sáng không cần học thể dục, hơn nữa hôm nay là thứ hai, không cần nghe lãnh đạo nhà trường nói dài lê thê dưới ánh mặt trời, thời gian nghỉ nhiều hơn, tất nhiên mọi người đều vui vẻ.
Ngô Đông Nghiên nhìn bức thư màu hồng trên bàn, nhíu mày nói, “Nam sinh này là cực phẩm a, viết thư tình bìa màu hồng." Không phải chỉ dành cho con gái viết sao?
Cô gái xinh đẹp luôn được yêu thương. Sau khi lên cao trung, Ngô Đông Nghiên bị choáng váng bởi những bức thư tình từ bốn phương tám hướng. Đây không phải là trường cao trung tốt nhất ở thành phố A sao? Tại sao lại như vậy… Mất công cô liều mạng gặm sách mới thi đậu trường này, sớm biết vậy cô sẽ đến trường nữ sinh.
“Dù sao cũng là thư tình. Bất kể bao thư bên ngoài như thế nào, thì nội dung bên trong mới trọng nhất." Du Du nói với Ngô Đông Nghiên.
“Cậu không cần giúp tớ nhận những bức thư tình này nữa đâu, nếu cậu thực sự muốn làm bà mối, thì cậu giúp nam sinh gửi thư tình cho nữ sinh trong lớp đi nha."
Cũng không biết đây là sở thích kỳ lạ gì, thích giúp nam sinh gửi thư tình cho nữ sinh trong lớp. Nếu nữ sinh trả lời, cô ấy có thể làm một người đưa thư miễn phí cho hai bên, chứ đừng nói là… Vì đam mê của Du Du, trong lớp đã có vài nữ sinh bắt đầu yêu sớm và không thể dừng lại …
“Dù sao đi nữa, cậu không trả lời thì sợ gì chứ? Tớ sẽ nhận nó cho cậu!" Sau đó, cô ấy mở bao thư, vừa nhìn vừa cười rộ lên.
“Lạ thật, sao cậu không muốn nhận thư tình?" Nhìn má lúm đồng tiền ngọt ngào của Du Du, mái tóc ngắn mềm mại, bộ dáng dễ thương, cô ấy hình như đang đếm rất nhanh … tất cả 168, hiện tại là cô gái nhận được nhiều thư nhất trong lớp.
Du Du nhìn cô nói, “Cậu đã bao giờ thấy một bà mối nào phù hợp như tớ chưa?"
“Haha … cậu xem người này là cực phẩm a, là bạn học cấp hai của tớ, nổi danh ẻo lả, cư nhiên cũng viết thư tình. Thật là buồn nôn, cậu có muốn nhìn không, xem đi!" Du Du kéo Ngô Đông Nghiên ngồi xuống rồi trải thư tình trước mặt cô.
“Không xem, đã nói tớ không thể yêu sớm, nếu ba mẹ tớ biết sẽ đuổi tớ ra khỏi nhà." Không phải cô nói dối. Từ khi học sơ trung, ba mẹ cô đã bắt đầu nói học sinh ngày càng trưởng thành trước tuổi, cô nghe họ nói về yêu sớm. Yêu sớm là gì, chính là những học sinh vẫn còn đang đi học thì yêu đương. Muốn yêu đương thì phải chờ tới tốt nghiệp đại học mới có thể.
Nói tóm lại, Ngô Đông Nghiên đã bị giáo huấn: Vẫn là học sinh thì không thể có tư tưởng yêu sớm.
Lại nói, cô là một cô gái ngoan ngoãn. Từ khi còn nhỏ, cô đều nghe lời ba mẹ.
Thời gian nghỉ rất lâu. Do mưa lớn, bọn họ không thể ra ngoài. Lúc này, một số nam sinh đã tập trung bên ngoài hành lang, chỉ trỏ vào lớp học, đôi khi còn hét tên của nữ sinh.
Đây là những chàng trai đã viết bức thư tình và kéo bạn cùng lớp đến gặp nữ sinh họ yêu thích. Khi Ngô Đông Nghiên nghe thấy ai đó gọi tên mình, cô liền mắng Du Du.
“Cậu nhìn xem, đều bị chỉ chỉ trỏ trỏ giống nhau, cô Du, lần sau xin hãy trực tiếp ném những bức thư đi này cho tớ! “
“Cậu xác định?" Như vậy, Du Du sẽ mất vui hơn rất nhiều, nhưng không sao, cô ấy vẫn có thể đọc xong rồi ném đi.
“Xác định! Cũng khẳng định!" Ngô Đông Nghiên gõ xuống bàn, như để chứng minh cô chắc chắn thế nào.
_____________________________
Ngày hôm sau, Du Du thực sự không nhận thư tình giúp Ngô Đông Nghiên nữa, ngày mới bắt đầu an nhàn hơn.
Sau giờ học chiều hôm ấy, các bạn cùng lớp đã về. Ngô Đông Nghiên đang cầm cuốn sách ngoại khóa do Du Du mang đến xem vui vẻ, đến nỗi quên cả đi ăn. Vì cô sống ở ngoại thành, phải mất gần ba giờ để đi lại nên phải bắt hai tuyến xe buýt, vì vậy ba mẹ cô cảm thấy hơi bất tiện, sợ ảnh hưởng đến việc học của con gái. cũng may, có rất nhiều học sinh ở lại, nên đã sắp xếp để cô ở trường, cuối tuần mới về nhà.
Đột nhiên, một bóng người che lấp ánh sáng của cuốn sách: “Ngô Đông Nghiên …" Giọng nam xa lạ và rõ ràng vang lên bên tai.
Ngẩng đầu lên, Ngô Đông Nghiên nhận ra người này học ở lớp bên cạnh. Mỗi ngày đều đi qua lớp, cô có hơi quen, chưa kể người này… khá nổi tiếng. Ở lễ khai giảng, anh đại diện cho học sinh cao nhất lên phát biểu, học lớp một, hơn nữa lại rất đẹp trai, giống như ánh mặt trời.
Nhưng … sao anh lại biết tên cô?
Cao Du Giai thấy cô không trả lời, chỉ nhìn anh nghi hoặc.
“Em có thể ra ngoài một lúc không, anh có vài điều muốn nói với em."
Thời tiết tháng 10, tại thành phố phía nam như Thành phố A, trời vẫn còn gay gắt. Mặt trời chưa lặn hẳn, Ngô Đông Nghiên ngồi trong cửa sổ phía tây, nhìn lên ánh hoàng hôn trên lưng anh, đôi tai hơi đỏ, có lẽ là do mặt trời.
Ngô Đông Nghiên nhìn anh, như đang đắm chìm trong ánh hoàng hôn, cảm thấy người này thật sự rất đẹp trai!
Thấy mình ngồi còn anh đứng, chênh lệch chiều cao quá lớn, nhìn lên cổ hơi mỏi, Ngô Đông Nghiên cũng đứng dậy. Dù thế nhưng chênh lệch chiều cao nên vẫn cần phải nhìn lên …
“Chuyện gì vậy? Cứ nói như vậy đi."
Cao Du Giai nheo mắt, nhìn vào thanh chắn cửa, nghĩ cách cửa sổ thổ lộ … sẽ ảnh hưởng đến hiệu quả!
“Em vẫn nên đi ra, nói như vậy không rõ, hay là anh đi vào?" Thực sự kiên trì muốn đối mặt!
“Đợi một chút, tôi sẽ ra ngay lập tức," Trai đơn gái chiếc trong cùng một phòng, Ngô Đông Nghiên có điểm kiêng kị.
Sau khi cô bước ra khỏi lớp, Cao Du Giai nhìn phong thư trắng trong tay, suy nghĩ vài giây, anh xé phong bì, tay phải cầm tờ giấy bên trong, nhét phong bì vào túi quần bằng tay trái và dựa vào tường chờ.
Ngô Đông Nghên đi đến trước lớp học, cách anh năm mét, nói: “Cậu định nói gì với tôi?"
Người đối diện dường như không hài lòng vì cô cách hơi xa, liền bước lại gần: “Cho em, em … tự mình xem đi."
Ngô Đông Nghiên thề cô tuyệt đối không bao giờ nghĩ người này đưa thư tình cho mình. Cô luôn nghĩ người có thành tích học tập tốt như vậy phải là một học sinh ngoan ngoãn, thích học hành và sẽ không bao giờ dính líu đến việc yêu sớm hay những vi phạm khác.
“Anh thích em". Ngô Đông Nghiên ngạc nhiên nhìn bức thư tình chỉ có bốn chữ trong tay và ngẩng đầu lên!
( Trong tiếng trung, anh yêu em gồm 4 chữ)
Theo như cô biết, những bức thư tình có hàng trăm, hàng ngàn từ, có thể so sánh với các bài luận ngắn, chú trọng văn học, khen ngợi đối phương, giới thiệu chính mình và còn có phương thức liên lạc nữa, sau khi viết xong sẽ nhờ người khác đưa hộ …
“Làm bạn gái anh nhé!" Cao Du Giai nhìn chằm chằm vào mắt cô nói, ngữ khí có hơi vội vàng.
Lúc này, tâm trí Ngô Đông Nghiên vô cùng hỗn độn, vẫn nhìn chàng trai trước mặt. Đây là người đầu tiên trực tiếp tỏ tình với cô ở trong lớp.
“Anh sẽ đối tốt với em." Cao Du Giai suy nghĩ một lúc chỉ thốt ra một câu như vậy, không chỉ tai, anh thấy mặt mình cũng bắt đầu đỏ lên.
Mặc dù đã nhận được rất nhiều thư tình, nhưng đây là lần đầu tiên có người đứng trước mặt thổ lộ, nói không khẩn trương không ngượng ngùng thì là giả, còn có hơi vui vẻ một chút. Người này thực sự xuất sắc, vì vậy, lúc này Ngô Đông Nghiên không biết phải nói gì, khuôn mặt bắt đầu nóng lên.
Rõ ràng là mặt trời đã lặn a …
“Em nói gì đi, rốt cuộc em có đồng ý không?!" Cao Du Giai nhìn cô gái trước mặt trong vài phút không nói lời nào, không từ chối cũng không đáp ứng, chỉ cúi đầu nhìn xuống dưới đất, thanh âm không khỏi lớn vài phần, như muốn thu hút sự chú ý của cô trở lại.
Ngô Đông Nghiên cuối cùng cũng hoàn hồn, vẫn nhìn xuống đất, những ngón tay cầm thư tình của cô nắm chặt hơn, nói nhỏ: “Tôi sẽ không yêu sớm đâu." Đôi tai đều đỏ lên.
Cao Du Giai theo bản năng hỏi: “Khi nào mới không phải yêu sớm, anh có thể chờ “.
“…"
Cho nên, anh muốn làm lốp xe dự phòng? Khi nào yêu đương thì tìm anh?
“Nghiên Nghiên, cậu ở bên ngoài làm gì vậy!" Du Du lớn tiếng nói, khiến hai người bên ngoài cửa sổ sửng sốt nhìn cô ấy …
Nhìn ý cười cười trên mặt Du Du, hẳn đã xem bọn họ nói chuyện một lúc …
Cô tự trách mình cúi đầu xuống nên không nhận ra, lúc này, một số bạn đã đến lớp học …
Cô không biết có bao nhiêu người nghe thấy rồi…
Cao Du Giai cũng hơi xấu hổ. Rốt cuộc, lần đầu tiên thổ lộ, cho rằng không có ai … nên mới …
Sau khi nói với Ngô Đông Nghiên ngày mai sẽ tới tìm cô thì rời đi.
Du Du nhìn cô vẫn còn ngốc nghếch đứng bên ngoài, vẫy tay nói: “Nhanh vào đi, đưa cho bổn tiểu thư công đạo."
Khi đi đến chỗ ngoặt không người, ma xui quỷ khiến Ngô Đông Nghiên đem bức thư tình bốn chữ gấp lại cho vào túi, rồi quay trở lại lớp học.
Vừa bước vào lớp, cô đã thấy khuôn mặt bát quái của Du Du … Quả nhiên! Khi cô ngồi xuống, cô ấy thì thầm vào tai: " Cảm giác thế nào? Đây là soái ca a, cậu phải suy nghĩ cho kỹ."
“Soái ca, soái ca cái gì?"
“Ngốc! Đó chính là đệ nhất đẹp trai, nên được gọi là soái ca. Không phải là soái ca của tất cả mọi người, bởi vì cậu ấy đã thầm thương trộm nhớ một người trong tim." Du Du vỗ ngực nói với cô.
“Soái ca cậu đang nói đến sẽ không phải là đội trưởng đội thể thao, cơ bắp vạm vỡ mà cậu đã thèm khát rất lâu đó chứ." Đội trưởng đội thể thao lớn hơn họ một tuổi, làn da ngăm đen và rất cao. Quả nhiên là đối tượng Du Du thích tương đối đặc biệt. Cô vẫn nghĩ một nam sinh như Cao Du Giai trông mảnh khảnh, nhưng không gầy mới là đẹp trai.
“Này! Đừng nói chuyện khác, đừng cười nhạo soái ca của tớ, anh ấy rất nam tính! Tên anh ấy là Tiêu Cức, tớ nghĩ cậu vẫn nên nghĩ đến Cao Du Giai đi, thành tích của hắn rất tốt. " Sau đó nói thầm vào tai Ngô Đông Nghiên:" Một số nữ sinh trong lớp đã nhờ tớ gửi thư tình, nhưng cậu ấy còn không thèm xem đó. Điều đó cho thấy cậu ấy rất thận trọng trong chuyện tình cảm nha. “
Ngô Đông Nghiên im lặng mở sách giáo khoa lịch sử ra. Mới ở tuổi thiếu niên, biết cái gì về tình yêu đâu. Nhiệm vụ của cô là học thật giỏi để đỗ vào một trường đại học tốt nhất.
Du Du bị phớt lờ rất khó chịu: “Ngô Đông Nghiên, tớ nói cho cậu biết, vẫn còn nhiều nam sinh đưa thư tình cho cậu đó, tớ sẽ không giải quyết giúp cậu nữa, cậu tự mình làm đi."
Ngô Đông Nghiên thực sự rất lo lắng: “Đừng a … chị Du." Cô ôm cánh tay cô ấy làm nũng …
“Tớ có biện pháp để cậu thoát khỏi những con ong đó."
Ngô Đông Nghiên nhìn ý bảo tiếp tục nói.
Du Du cúi xuống nói vào tai cô. Cuối cùng, cô ấy còn vỗ vai cô nói như vậy rất ổn, còn nói về một số lợi ích …
Trong suốt giờ tự học buổi tối, Ngô Đông Nghiên cầm cuốn sách nhưng hoàn toàn đọc không vào. Cô cứ nghĩ về lời Du Du nói.
Cô ấy nói rằng chỉ cần cô có bạn trai, sẽ không có nam sinh nào viết thư tình cho cô nữa.
Cô ấy nói rằng chỉ cần cô có bạn trai, về sau làm gì cũng có thể nhờ bạn trai giúp.
Cô ấy nói rằng ở bên Cao Du Giai, điểm số của anh rất cao, cô có thể nhờ anh ấy giúp đỡ và cải thiện thành tích học tập của mình …
Cô ấy nói …
Tại sao đứa trẻ này lại kiên trì ủng hộ cô yêu sớm a?
Cho đến khi ngủ thiếp đi, Ngô Đông Nghiên nằm trên giường nhỏ trong ký túc xá, vẫn nghĩ: Mình có nên … yêu sớm …?
Luôn nghĩ về việc này mà quên rằng chính mình còn chưa ăn tối!
Phiên ngoại nhỏ thứ nhất:
Tác giả: Tôi nghe nói bạn viết một bức thư tình bốn chữ?
Cao Du Giai: …
Tác giả: Bạn đỏ mặt gì ah? Da mặt mỏng vậy sẽ không theo đuổi được vợ.
Cao Du Giai (Tức giận): Cô nói ai không thể theo đuổi vợ!!!
Tác giả: ……
Trời mưa, buổi sáng không cần học thể dục, hơn nữa hôm nay là thứ hai, không cần nghe lãnh đạo nhà trường nói dài lê thê dưới ánh mặt trời, thời gian nghỉ nhiều hơn, tất nhiên mọi người đều vui vẻ.
Ngô Đông Nghiên nhìn bức thư màu hồng trên bàn, nhíu mày nói, “Nam sinh này là cực phẩm a, viết thư tình bìa màu hồng." Không phải chỉ dành cho con gái viết sao?
Cô gái xinh đẹp luôn được yêu thương. Sau khi lên cao trung, Ngô Đông Nghiên bị choáng váng bởi những bức thư tình từ bốn phương tám hướng. Đây không phải là trường cao trung tốt nhất ở thành phố A sao? Tại sao lại như vậy… Mất công cô liều mạng gặm sách mới thi đậu trường này, sớm biết vậy cô sẽ đến trường nữ sinh.
“Dù sao cũng là thư tình. Bất kể bao thư bên ngoài như thế nào, thì nội dung bên trong mới trọng nhất." Du Du nói với Ngô Đông Nghiên.
“Cậu không cần giúp tớ nhận những bức thư tình này nữa đâu, nếu cậu thực sự muốn làm bà mối, thì cậu giúp nam sinh gửi thư tình cho nữ sinh trong lớp đi nha."
Cũng không biết đây là sở thích kỳ lạ gì, thích giúp nam sinh gửi thư tình cho nữ sinh trong lớp. Nếu nữ sinh trả lời, cô ấy có thể làm một người đưa thư miễn phí cho hai bên, chứ đừng nói là… Vì đam mê của Du Du, trong lớp đã có vài nữ sinh bắt đầu yêu sớm và không thể dừng lại …
“Dù sao đi nữa, cậu không trả lời thì sợ gì chứ? Tớ sẽ nhận nó cho cậu!" Sau đó, cô ấy mở bao thư, vừa nhìn vừa cười rộ lên.
“Lạ thật, sao cậu không muốn nhận thư tình?" Nhìn má lúm đồng tiền ngọt ngào của Du Du, mái tóc ngắn mềm mại, bộ dáng dễ thương, cô ấy hình như đang đếm rất nhanh … tất cả 168, hiện tại là cô gái nhận được nhiều thư nhất trong lớp.
Du Du nhìn cô nói, “Cậu đã bao giờ thấy một bà mối nào phù hợp như tớ chưa?"
“Haha … cậu xem người này là cực phẩm a, là bạn học cấp hai của tớ, nổi danh ẻo lả, cư nhiên cũng viết thư tình. Thật là buồn nôn, cậu có muốn nhìn không, xem đi!" Du Du kéo Ngô Đông Nghiên ngồi xuống rồi trải thư tình trước mặt cô.
“Không xem, đã nói tớ không thể yêu sớm, nếu ba mẹ tớ biết sẽ đuổi tớ ra khỏi nhà." Không phải cô nói dối. Từ khi học sơ trung, ba mẹ cô đã bắt đầu nói học sinh ngày càng trưởng thành trước tuổi, cô nghe họ nói về yêu sớm. Yêu sớm là gì, chính là những học sinh vẫn còn đang đi học thì yêu đương. Muốn yêu đương thì phải chờ tới tốt nghiệp đại học mới có thể.
Nói tóm lại, Ngô Đông Nghiên đã bị giáo huấn: Vẫn là học sinh thì không thể có tư tưởng yêu sớm.
Lại nói, cô là một cô gái ngoan ngoãn. Từ khi còn nhỏ, cô đều nghe lời ba mẹ.
Thời gian nghỉ rất lâu. Do mưa lớn, bọn họ không thể ra ngoài. Lúc này, một số nam sinh đã tập trung bên ngoài hành lang, chỉ trỏ vào lớp học, đôi khi còn hét tên của nữ sinh.
Đây là những chàng trai đã viết bức thư tình và kéo bạn cùng lớp đến gặp nữ sinh họ yêu thích. Khi Ngô Đông Nghiên nghe thấy ai đó gọi tên mình, cô liền mắng Du Du.
“Cậu nhìn xem, đều bị chỉ chỉ trỏ trỏ giống nhau, cô Du, lần sau xin hãy trực tiếp ném những bức thư đi này cho tớ! “
“Cậu xác định?" Như vậy, Du Du sẽ mất vui hơn rất nhiều, nhưng không sao, cô ấy vẫn có thể đọc xong rồi ném đi.
“Xác định! Cũng khẳng định!" Ngô Đông Nghiên gõ xuống bàn, như để chứng minh cô chắc chắn thế nào.
_____________________________
Ngày hôm sau, Du Du thực sự không nhận thư tình giúp Ngô Đông Nghiên nữa, ngày mới bắt đầu an nhàn hơn.
Sau giờ học chiều hôm ấy, các bạn cùng lớp đã về. Ngô Đông Nghiên đang cầm cuốn sách ngoại khóa do Du Du mang đến xem vui vẻ, đến nỗi quên cả đi ăn. Vì cô sống ở ngoại thành, phải mất gần ba giờ để đi lại nên phải bắt hai tuyến xe buýt, vì vậy ba mẹ cô cảm thấy hơi bất tiện, sợ ảnh hưởng đến việc học của con gái. cũng may, có rất nhiều học sinh ở lại, nên đã sắp xếp để cô ở trường, cuối tuần mới về nhà.
Đột nhiên, một bóng người che lấp ánh sáng của cuốn sách: “Ngô Đông Nghiên …" Giọng nam xa lạ và rõ ràng vang lên bên tai.
Ngẩng đầu lên, Ngô Đông Nghiên nhận ra người này học ở lớp bên cạnh. Mỗi ngày đều đi qua lớp, cô có hơi quen, chưa kể người này… khá nổi tiếng. Ở lễ khai giảng, anh đại diện cho học sinh cao nhất lên phát biểu, học lớp một, hơn nữa lại rất đẹp trai, giống như ánh mặt trời.
Nhưng … sao anh lại biết tên cô?
Cao Du Giai thấy cô không trả lời, chỉ nhìn anh nghi hoặc.
“Em có thể ra ngoài một lúc không, anh có vài điều muốn nói với em."
Thời tiết tháng 10, tại thành phố phía nam như Thành phố A, trời vẫn còn gay gắt. Mặt trời chưa lặn hẳn, Ngô Đông Nghiên ngồi trong cửa sổ phía tây, nhìn lên ánh hoàng hôn trên lưng anh, đôi tai hơi đỏ, có lẽ là do mặt trời.
Ngô Đông Nghiên nhìn anh, như đang đắm chìm trong ánh hoàng hôn, cảm thấy người này thật sự rất đẹp trai!
Thấy mình ngồi còn anh đứng, chênh lệch chiều cao quá lớn, nhìn lên cổ hơi mỏi, Ngô Đông Nghiên cũng đứng dậy. Dù thế nhưng chênh lệch chiều cao nên vẫn cần phải nhìn lên …
“Chuyện gì vậy? Cứ nói như vậy đi."
Cao Du Giai nheo mắt, nhìn vào thanh chắn cửa, nghĩ cách cửa sổ thổ lộ … sẽ ảnh hưởng đến hiệu quả!
“Em vẫn nên đi ra, nói như vậy không rõ, hay là anh đi vào?" Thực sự kiên trì muốn đối mặt!
“Đợi một chút, tôi sẽ ra ngay lập tức," Trai đơn gái chiếc trong cùng một phòng, Ngô Đông Nghiên có điểm kiêng kị.
Sau khi cô bước ra khỏi lớp, Cao Du Giai nhìn phong thư trắng trong tay, suy nghĩ vài giây, anh xé phong bì, tay phải cầm tờ giấy bên trong, nhét phong bì vào túi quần bằng tay trái và dựa vào tường chờ.
Ngô Đông Nghên đi đến trước lớp học, cách anh năm mét, nói: “Cậu định nói gì với tôi?"
Người đối diện dường như không hài lòng vì cô cách hơi xa, liền bước lại gần: “Cho em, em … tự mình xem đi."
Ngô Đông Nghiên thề cô tuyệt đối không bao giờ nghĩ người này đưa thư tình cho mình. Cô luôn nghĩ người có thành tích học tập tốt như vậy phải là một học sinh ngoan ngoãn, thích học hành và sẽ không bao giờ dính líu đến việc yêu sớm hay những vi phạm khác.
“Anh thích em". Ngô Đông Nghiên ngạc nhiên nhìn bức thư tình chỉ có bốn chữ trong tay và ngẩng đầu lên!
( Trong tiếng trung, anh yêu em gồm 4 chữ)
Theo như cô biết, những bức thư tình có hàng trăm, hàng ngàn từ, có thể so sánh với các bài luận ngắn, chú trọng văn học, khen ngợi đối phương, giới thiệu chính mình và còn có phương thức liên lạc nữa, sau khi viết xong sẽ nhờ người khác đưa hộ …
“Làm bạn gái anh nhé!" Cao Du Giai nhìn chằm chằm vào mắt cô nói, ngữ khí có hơi vội vàng.
Lúc này, tâm trí Ngô Đông Nghiên vô cùng hỗn độn, vẫn nhìn chàng trai trước mặt. Đây là người đầu tiên trực tiếp tỏ tình với cô ở trong lớp.
“Anh sẽ đối tốt với em." Cao Du Giai suy nghĩ một lúc chỉ thốt ra một câu như vậy, không chỉ tai, anh thấy mặt mình cũng bắt đầu đỏ lên.
Mặc dù đã nhận được rất nhiều thư tình, nhưng đây là lần đầu tiên có người đứng trước mặt thổ lộ, nói không khẩn trương không ngượng ngùng thì là giả, còn có hơi vui vẻ một chút. Người này thực sự xuất sắc, vì vậy, lúc này Ngô Đông Nghiên không biết phải nói gì, khuôn mặt bắt đầu nóng lên.
Rõ ràng là mặt trời đã lặn a …
“Em nói gì đi, rốt cuộc em có đồng ý không?!" Cao Du Giai nhìn cô gái trước mặt trong vài phút không nói lời nào, không từ chối cũng không đáp ứng, chỉ cúi đầu nhìn xuống dưới đất, thanh âm không khỏi lớn vài phần, như muốn thu hút sự chú ý của cô trở lại.
Ngô Đông Nghiên cuối cùng cũng hoàn hồn, vẫn nhìn xuống đất, những ngón tay cầm thư tình của cô nắm chặt hơn, nói nhỏ: “Tôi sẽ không yêu sớm đâu." Đôi tai đều đỏ lên.
Cao Du Giai theo bản năng hỏi: “Khi nào mới không phải yêu sớm, anh có thể chờ “.
“…"
Cho nên, anh muốn làm lốp xe dự phòng? Khi nào yêu đương thì tìm anh?
“Nghiên Nghiên, cậu ở bên ngoài làm gì vậy!" Du Du lớn tiếng nói, khiến hai người bên ngoài cửa sổ sửng sốt nhìn cô ấy …
Nhìn ý cười cười trên mặt Du Du, hẳn đã xem bọn họ nói chuyện một lúc …
Cô tự trách mình cúi đầu xuống nên không nhận ra, lúc này, một số bạn đã đến lớp học …
Cô không biết có bao nhiêu người nghe thấy rồi…
Cao Du Giai cũng hơi xấu hổ. Rốt cuộc, lần đầu tiên thổ lộ, cho rằng không có ai … nên mới …
Sau khi nói với Ngô Đông Nghiên ngày mai sẽ tới tìm cô thì rời đi.
Du Du nhìn cô vẫn còn ngốc nghếch đứng bên ngoài, vẫy tay nói: “Nhanh vào đi, đưa cho bổn tiểu thư công đạo."
Khi đi đến chỗ ngoặt không người, ma xui quỷ khiến Ngô Đông Nghiên đem bức thư tình bốn chữ gấp lại cho vào túi, rồi quay trở lại lớp học.
Vừa bước vào lớp, cô đã thấy khuôn mặt bát quái của Du Du … Quả nhiên! Khi cô ngồi xuống, cô ấy thì thầm vào tai: " Cảm giác thế nào? Đây là soái ca a, cậu phải suy nghĩ cho kỹ."
“Soái ca, soái ca cái gì?"
“Ngốc! Đó chính là đệ nhất đẹp trai, nên được gọi là soái ca. Không phải là soái ca của tất cả mọi người, bởi vì cậu ấy đã thầm thương trộm nhớ một người trong tim." Du Du vỗ ngực nói với cô.
“Soái ca cậu đang nói đến sẽ không phải là đội trưởng đội thể thao, cơ bắp vạm vỡ mà cậu đã thèm khát rất lâu đó chứ." Đội trưởng đội thể thao lớn hơn họ một tuổi, làn da ngăm đen và rất cao. Quả nhiên là đối tượng Du Du thích tương đối đặc biệt. Cô vẫn nghĩ một nam sinh như Cao Du Giai trông mảnh khảnh, nhưng không gầy mới là đẹp trai.
“Này! Đừng nói chuyện khác, đừng cười nhạo soái ca của tớ, anh ấy rất nam tính! Tên anh ấy là Tiêu Cức, tớ nghĩ cậu vẫn nên nghĩ đến Cao Du Giai đi, thành tích của hắn rất tốt. " Sau đó nói thầm vào tai Ngô Đông Nghiên:" Một số nữ sinh trong lớp đã nhờ tớ gửi thư tình, nhưng cậu ấy còn không thèm xem đó. Điều đó cho thấy cậu ấy rất thận trọng trong chuyện tình cảm nha. “
Ngô Đông Nghiên im lặng mở sách giáo khoa lịch sử ra. Mới ở tuổi thiếu niên, biết cái gì về tình yêu đâu. Nhiệm vụ của cô là học thật giỏi để đỗ vào một trường đại học tốt nhất.
Du Du bị phớt lờ rất khó chịu: “Ngô Đông Nghiên, tớ nói cho cậu biết, vẫn còn nhiều nam sinh đưa thư tình cho cậu đó, tớ sẽ không giải quyết giúp cậu nữa, cậu tự mình làm đi."
Ngô Đông Nghiên thực sự rất lo lắng: “Đừng a … chị Du." Cô ôm cánh tay cô ấy làm nũng …
“Tớ có biện pháp để cậu thoát khỏi những con ong đó."
Ngô Đông Nghiên nhìn ý bảo tiếp tục nói.
Du Du cúi xuống nói vào tai cô. Cuối cùng, cô ấy còn vỗ vai cô nói như vậy rất ổn, còn nói về một số lợi ích …
Trong suốt giờ tự học buổi tối, Ngô Đông Nghiên cầm cuốn sách nhưng hoàn toàn đọc không vào. Cô cứ nghĩ về lời Du Du nói.
Cô ấy nói rằng chỉ cần cô có bạn trai, sẽ không có nam sinh nào viết thư tình cho cô nữa.
Cô ấy nói rằng chỉ cần cô có bạn trai, về sau làm gì cũng có thể nhờ bạn trai giúp.
Cô ấy nói rằng ở bên Cao Du Giai, điểm số của anh rất cao, cô có thể nhờ anh ấy giúp đỡ và cải thiện thành tích học tập của mình …
Cô ấy nói …
Tại sao đứa trẻ này lại kiên trì ủng hộ cô yêu sớm a?
Cho đến khi ngủ thiếp đi, Ngô Đông Nghiên nằm trên giường nhỏ trong ký túc xá, vẫn nghĩ: Mình có nên … yêu sớm …?
Luôn nghĩ về việc này mà quên rằng chính mình còn chưa ăn tối!
Phiên ngoại nhỏ thứ nhất:
Tác giả: Tôi nghe nói bạn viết một bức thư tình bốn chữ?
Cao Du Giai: …
Tác giả: Bạn đỏ mặt gì ah? Da mặt mỏng vậy sẽ không theo đuổi được vợ.
Cao Du Giai (Tức giận): Cô nói ai không thể theo đuổi vợ!!!
Tác giả: ……
Tác giả :
Mạch Ngôn Xuyên