Thê Vi Thượng
Chương 74: Hưu thiếp
Các thái y thường rất kín miệng, bất luận chuyện trọng yếu gì xảy ra khi xem bệnh đều phải báo lại cho Hoàng Thượng, cảm thấy chuyện này người hoàng thất biết cũng không có gì lạ nên Khương thái y cũng nói cho phu phu Thành Vương.
Mộ Hàm Chương kinh ngạc nhìn về phía Cảnh Thiều, đối phương lại ném cho y một ánh mắt 'ta có biết gì đâu', y cẩn thận hỏi thêm vài câu, đến khi nghe cái gì mà 'khó có con nối dòng' 'trở ngại chuyện phòng the' mới thật sự biết Mộ Linh Bảo thế là bị cóng đến phế luôn rồi.
Tiễn Khương thái y đi xong, lúc Cảnh Thiều trở về thì Vương phi nhà mình còn ngồi nhíu mày suy tư, ngón tay trắng muốt vô thức vuốt ve tay vịn ghế.
“Nghĩ gì đó?" Lòng Cảnh Thiều ngứa ngáy, cầm bàn tay kia lên, “Ngươi về sau đừng có nghĩ oan cho ta." Ngẫm lại Vương phi nhà mình nếu vô thức vuốt lên người mình, nếu quơ được tiểu Muỗng Nhỏ của mình, hắc hắc... (hắc hắc hắc hắc XD)
Mộ Hàm Chương ngẩng đầu nhìn hắn, bất đắc dĩ lắc lắc đầu, “Cười ngốc chi vậy."
“Hắc hắc." Cảnh Thiều sờ sờ mũi muốn ngồi chung với Vương phi nhà mình, nhưng mà ghế tựa có tay vịn, hai đại nam nhân tất nhiên ngồi không đủ, Mộ Hàm Chương định đứng dậy lại bị hắn kéo vào ngực, thực vừa lòng mà ôm người ngồi trên đùi mình.
Hai người lúc ở quân doanh cũng đã quen ngồi như vậy, Mộ Hàm Chương nhúc nhích một chút rồi cũng không giãy dụa.
“Mẹ ta hình như mang thai rồi." Mộ Hàm Chương cầm lấy tay Cảnh Thiều mà thưởng thức, cánh tay rất dài, các đốt ngón tay rõ ràng, dày rộng hữu lực, lòng bàn tay vì nắm binh khí quanh năm mà có một lớp chai mỏng.
“Vậy sao?" Lần này Cảnh Thiều thực sự kinh ngạc, nhạc mẫu nhà mình đã sắp bốn mươi mà còn hoài thai sao? “Đây là chuyện tốt, đã tìm thái y xem qua chưa?"
Mộ Hàm Chương lắc lắc đầu, “Hiện giờ trong phủ đang loạn, huống chi Thế tử lại...Ngươi cũng thật là, ấy vậy mà phế hắn đi."
Cảnh Thiều bị ngón tay mềm mềm vuốt lòng bàn tay ngưa ngứa, lại không dám lên tiếng sợ y không thèm sờ nữa, liền chậm rãi nắm lại, “Cái này cũng có phải tại ta đâu, lúc bọn họ tìm được Mộ Linh Bảo thì hắn đang tiêu dao trong kĩ viện nha, ai mà biết lại đá cho hắn một cước xuyên quần chứ."
Mộ Hàm Chương thở dài, “Ta muốn đưa mẫu thân tới phủ chúng ta một ngày, tìm thầy thuốc xem một chút."
“Được a," Cảnh Thiều vì cái câu 'phủ chúng ta' thì trong lòng nở hoa, “Muốn đưa nàng tới ở đây dưỡng thai cũng được, một năm rưỡi tới chúng ta cũng không rời kinh."
“Như vậy sao được?" Mộ Hàm Chương cười lại trừng hắn một cái, “Phụ thân còn ở đó, có đạo lý nào lại đem mẫu thân đã xuất giá ra khỏi phủ phụng dưỡng chứ."
“Ngày mai là Nguyên tiêu không đi được, tối chúng ta còn phải tiến cung, không thì mười sáu đi, để cho Khương thái y xem."
Mộ Hàm Chương nhíu mày, y vốn muốn tìm đại phu trong kinh để khỏi lộ ra, nhưng nghĩ lại Thành Vương phủ vô cớ mời thầy thuốc trong thành thì sẽ gây ngờ vực, vả lại việc ở Thành Vương phủ là việc hoàng thất, thái y tất sẽ không nói ra, liền gật đầu đồng ý.
Cảnh Thiều gác cằm lên vai người trong ngực, nhẹ nhàng quơ quơ. Hai người nhất thời không nói gì, mỗi người theo đuổi một suy nghĩ riêng, sau giờ ngọ ánh nắng chiếu vào, yên tĩnh an bình.
“Vương gia! Vương gia! Ngươi cẩu nô tài, tránh ra, ta muốn gặp Vương gia!" Một trận tiếng la hét bỗng cắt ngang bầu không khí ấm áp.
Mộ Hàm Chương đứng dậy khỏi người Cảnh Thiều, sửa sang vạt áo, đưa mắt nhìn về phía Cảnh Thiều sắc mặt âm trầm, “Xảy ra chuyện gì sao?"
Cảnh Thiều gọi thị vệ đưa Tống Lăng Tâm tới Phong Các, mình cũng đứng dậy ra ngoài, nói với Vương phi nhà mình, “Đi đông uyển ngủ trưa đi, ta xử lý xong chuyện sẽ qua bồi ngươi."
Mộ Hàm Chương không đồng tình, theo ra ngoài, “Việc này để ta xử lý là được rồi."
“Việc này ta phải ra mặt," Cảnh Thiều cười lạnh, “Để nàng nháo làm gì chứ, cha nàng hôm nay ngay trên triều chút nữa hại chết ta đó."
Hai người cùng đến thư phòng ở Thính Phong Các, Tống Lăng Tâm thấy Cảnh Thiều tới thì nhào tới, lại bị hắn nhanh chóng né tránh.
“Vương gia, cha thiếp cũng là bất đắc dĩ a! Việc này thật sự không liên quan tới thiếp thân!" Tống Lăng Tâm liền quỳ rạp trên đất, kéo y bào Cảnh Thiều khóc lóc kể lể.
Cảnh Thiều lạnh lùng nhìn nữ nhân bên chân, “Không liên quan đến ngươi? Vì sao không nói chuyện Vương phi bị đem ra hỏi tội?"
“Việc trên triều một nữ tắc như thiếp thì làm sao mà hiểu!? Tống Lăng Tâm khóc đến nước mắt nước mũi tèm lem.
Mộ Hàm Chương nhíu mày, đại khái cũng đoán được chuyện gì xảy ra, chuyện mới phát sinh trong triều y cũng không biết, Tống Lăng Tâm lại biết nhất thanh nhị sở, lại còn phản ứng nhanh như vậy. Giữ người như vậy trong phủ thì sớm muộn gì cũng có chuyện. Ngẩng đầu nhìn Cảnh Thiều một cái, trong mắt người nọ là chán ghét đến cực điểm, hôm nay hắn nói muốn ra mặt xử lý chắc là quyết định vứt bỏ Tống Lăng Tâm cùng cha nàng. Tư tâm của y tất nhiên hi vọng Cảnh Thiều không có thiếp thất, nhưng nếu hôm nay hưu Tống thị thì trong phủ chỉ còn lại một mình chính thê là y, không khỏi có người muốn dâng tiểu thiếp vào phủ a.
Cảnh Thiều phất tay áo kéo vạt áo mình ra, xoay người đến trước bàn giấy, nhấc bút viết một phong hưu thư.
“Vương gia!" Tống Lăng Tâm nhìn bức hưu thư một lúc lâu, đột nhiên hét lên, “Vương gia, phụ thân cũng là vì ngươi, vì công cao chấn chủ mà tìm lý do né bớt nổi bật a!" Nàng là thiếp phi lại bị ruồng bỏ, phụ thân lại đắc tội Thành Vương, cuộc sống sau này biết làm sao!
“Thành Vương phủ không dung kẻ ăn cây táo rào cây sung." Cảnh Thiều lạnh mắt nhìn nàng, nữ nhân này ngay từ lúc vào phủ hắn đã nhìn không vừa mắt, mặc dù đời trước cũng không có tình cảm gì, chẳng qua là mượn sức Tống An mà thôi, bây giờ một chút tác dụng này cũng không có, loại người vô năng như Tống An giúp chẳng được lại còn cản trở, hôm nay hắn đã thương lượng với ca ca mau chóng hạ bệ Tống An, nữ nhân này tất nhiên cũng không thể giữ.
“Vương gia, thiếp thân vì Vương phủ này làm bao nhiêu chuyện người biết không? Người chỉ vì một kẻ tiện nhân này mà bỏ rơi thiếp!" Tống Lăng Tâm đứng lên chỉ vào Mộ Hàm Chương mắng, “Tiện nhân, một đại nam nhân lại đi dụ dỗ người khác, ngươi làm mất mặt hết người đọc sách rồi! Tiện nhân!"
“Chát!" Một bàn tay hạ ngay trên mặt Tống Lăng Tâm đang chửi ầm lên, đợi nàng quay đầu lại thì phát hiện đó là một tì nữ bên cạnh Vương phi.
“Tiểu tiện phụ, ngươi dám đánh ta!" Tống thị đã gần như điên cuồng, đã sớm mất phong thái tiểu thư khuê các, mở miệng không tiện nhân thì là tiện phụ, đưa tay muốn đánh Cát Y.
Cát Y bắt được tay ả, từng chữ nói ra, “Thiếp thất nhục mạ chính thê, vả miệng hai mươi cái!"
Mộ Hàm Chương nhìn trò hề trước mặt, lắc lắc đầu, đứng cạnh Đa Phúc bảo, “Đa Phúc, kiểm kê rõ ràng đồ cưới của Tống thị, cho nàng một ngàn lượng bạc."
Tống thị nghe lời này bỗng bình tĩnh lại, không hề giãy dụa khóc nháo mà ngưng một lát, nói, “Tạ Vương phi."
Cát Y thấy nàng như vậy liền nới lỏng tay ả, đột nhiên Tống thị rút từ bên hông một con dao găm, đâm thẳng hướng Mộ Hàm Chương.
“Quân Thanh!" Cảnh Thiều hoảng sợ, hắn còn đứng sau bàn, lập tức vọt người nhảy lên.
“Keng!" Một tiếng thanh thúy vang lên, chủy thủ bị bảo đao Hàm Chương chặn ngang chặt đứt, Cảnh Thiều cùng lúc đá tới một cước, đá nữ nhân điên kia văng ra xa.
“Không có việc gì chứ. “ Cảnh Thiều vội kéo Vương phi nhà mình qua xem xét.
Mộ Hàm Chương lắc lắc đầu, thu hồi bảo đao Hàm Chương vào trong vỏ.
Cảnh Thiều nhìn Tống Lăng Tâm không hề nhúc nhích, sát ý tràn ra, nói với Đa Phúc, “Xử trí theo tội thiếp thất mưu sát chính thê."
Đa Phúc nhìn nữ nhân trên mặt đất, lại nhăn cái mặt bánh bao nói. Thiếp thất mưu hại chính thê, cho dù không thương tổn thì theo luật lệ Đại Thần cũng phải vào ngục. (để ý thì ông chú Đa Phúc này hay 'nhăn cái mặt bánh bao' quài à :">
Cảnh Thiều không thèm để ý ôm Vương phi nhà mình bị 'chấn kinh' trở lại đông uyển.
Mộ Hàm Chương đang suy nghĩ nên không hề phản kháng, tùy ý hắn bế thẳng một đường trở về, đợi y phản ứng lại thì mình đã nằm trên giường lớn đông uyển, còn bị người kia đặt dưới thân.
“Lại phát ngốc gì đó? Bị dọa rồi à?" Cảnh Thiều vươn qua hôn hôn mặt mày y.
“Sao có thể a?" Mộ Hàm Chương bật cười, chợt nhìn vào con ngươi đen tuyền của Cảnh Thiều, trong mắt hiển hiện một tia phiền muộn, “Hưu Tống thị thì trong phủ không có thiếp thất, ngươi còn không có con nối dòng. Nếu như..."
“Nếu cái gì?" Cảnh Thiều đỡ người dậy nhìn y, mâu sắc âm trầm bất định, “Nếu phụ hoàng ép ta cưới vợ bé thì ngươi tính sao?" Mộ Hàm Chương yên lặng nhìn hắn, vốn nghĩ cưới một hai người về trang trí cũng không đáng trách gì, nhưng vừa nghĩ tới Cảnh Thiều sẽ nạp thiếp thì trong lòng liền khổ sở.
“Ngươi nghĩ ta sẽ làm thế nào?" Cảnh Thiều vẫn muốn đẩy vấn đề cho y, bọn y tâm ý tương thông đã lâu, nếu Quân Thanh dám nói một câu khuyên hắn nạp thiếp thì nhất định khiến cho y ba ngày không xuống giường được!
“Không cho ngươi cưới vợ bé..." Mộ Hàm Chương rũ mi, nhỏ giọng nói.
“Ngươi nói cái gì?" Cảnh Thiều vươn người tới bên môi y, độ cong khóe miệng càng lớn.
“Không cho ngươi cưới vợ bé..." Vẫn là thanh âm nho nhỏ nhưng lại kiên định vô cùng, Mộ Hàm Chương mím môi, đôi mi dài hơi rung động như con thú nhỏ bị khi dễ.
Cảnh Thiều nhìn bộ dáng người dưới thân, lòng nhất thời nhuyễn thành một hồ nước xuân. (sao ai động tình đồ cũng nhũn thành một vũng nước xuân mà anh thì thành một hồ luông hử???) Mỗi khi hắn thấy mình đã thực thích thực thích y thì sẽ phát hiện người này càng làm hắn yêu mến hơn, thế cho nên mỗi ngày đều thích nhiều hơn một chút, mãi đến càng lún càng sâu không kiềm chế nổi.
Cúi người tinh tế khẽ hôn hàng mi rung rung kia, nhẹ giọng ghé vào tai y nói, “Nói lại lần nữa, nói to chút thì ta đáp ứng ngươi."
Thì ra người này muốn đùa y! Mộ Hàm Chương nhếch môi, đẩy người trên người mình ra, ngồi dậy, “Nếu ngươi dám nạp thiếp thì về sau cùng đừng gặp mặt ta nữa."
Cảnh Thiều một tay ôm người trở về, ôm nhau lăn lăn trên giường, cười nói, “Yên tâm, phụ hoàng sẽ không nhét thêm người cho ta đâu."
Mộ Hàm Chương nhíu mày, “Vì sao?"
“Hôn ta một chút sẽ nói cho ngươi biết!" Cảnh Thiều lại trở mình lên trên, đưa bàn tay không thật thà vào vạt áo người dưới thân.
Mộ Hàm Chương kinh ngạc nhìn về phía Cảnh Thiều, đối phương lại ném cho y một ánh mắt 'ta có biết gì đâu', y cẩn thận hỏi thêm vài câu, đến khi nghe cái gì mà 'khó có con nối dòng' 'trở ngại chuyện phòng the' mới thật sự biết Mộ Linh Bảo thế là bị cóng đến phế luôn rồi.
Tiễn Khương thái y đi xong, lúc Cảnh Thiều trở về thì Vương phi nhà mình còn ngồi nhíu mày suy tư, ngón tay trắng muốt vô thức vuốt ve tay vịn ghế.
“Nghĩ gì đó?" Lòng Cảnh Thiều ngứa ngáy, cầm bàn tay kia lên, “Ngươi về sau đừng có nghĩ oan cho ta." Ngẫm lại Vương phi nhà mình nếu vô thức vuốt lên người mình, nếu quơ được tiểu Muỗng Nhỏ của mình, hắc hắc... (hắc hắc hắc hắc XD)
Mộ Hàm Chương ngẩng đầu nhìn hắn, bất đắc dĩ lắc lắc đầu, “Cười ngốc chi vậy."
“Hắc hắc." Cảnh Thiều sờ sờ mũi muốn ngồi chung với Vương phi nhà mình, nhưng mà ghế tựa có tay vịn, hai đại nam nhân tất nhiên ngồi không đủ, Mộ Hàm Chương định đứng dậy lại bị hắn kéo vào ngực, thực vừa lòng mà ôm người ngồi trên đùi mình.
Hai người lúc ở quân doanh cũng đã quen ngồi như vậy, Mộ Hàm Chương nhúc nhích một chút rồi cũng không giãy dụa.
“Mẹ ta hình như mang thai rồi." Mộ Hàm Chương cầm lấy tay Cảnh Thiều mà thưởng thức, cánh tay rất dài, các đốt ngón tay rõ ràng, dày rộng hữu lực, lòng bàn tay vì nắm binh khí quanh năm mà có một lớp chai mỏng.
“Vậy sao?" Lần này Cảnh Thiều thực sự kinh ngạc, nhạc mẫu nhà mình đã sắp bốn mươi mà còn hoài thai sao? “Đây là chuyện tốt, đã tìm thái y xem qua chưa?"
Mộ Hàm Chương lắc lắc đầu, “Hiện giờ trong phủ đang loạn, huống chi Thế tử lại...Ngươi cũng thật là, ấy vậy mà phế hắn đi."
Cảnh Thiều bị ngón tay mềm mềm vuốt lòng bàn tay ngưa ngứa, lại không dám lên tiếng sợ y không thèm sờ nữa, liền chậm rãi nắm lại, “Cái này cũng có phải tại ta đâu, lúc bọn họ tìm được Mộ Linh Bảo thì hắn đang tiêu dao trong kĩ viện nha, ai mà biết lại đá cho hắn một cước xuyên quần chứ."
Mộ Hàm Chương thở dài, “Ta muốn đưa mẫu thân tới phủ chúng ta một ngày, tìm thầy thuốc xem một chút."
“Được a," Cảnh Thiều vì cái câu 'phủ chúng ta' thì trong lòng nở hoa, “Muốn đưa nàng tới ở đây dưỡng thai cũng được, một năm rưỡi tới chúng ta cũng không rời kinh."
“Như vậy sao được?" Mộ Hàm Chương cười lại trừng hắn một cái, “Phụ thân còn ở đó, có đạo lý nào lại đem mẫu thân đã xuất giá ra khỏi phủ phụng dưỡng chứ."
“Ngày mai là Nguyên tiêu không đi được, tối chúng ta còn phải tiến cung, không thì mười sáu đi, để cho Khương thái y xem."
Mộ Hàm Chương nhíu mày, y vốn muốn tìm đại phu trong kinh để khỏi lộ ra, nhưng nghĩ lại Thành Vương phủ vô cớ mời thầy thuốc trong thành thì sẽ gây ngờ vực, vả lại việc ở Thành Vương phủ là việc hoàng thất, thái y tất sẽ không nói ra, liền gật đầu đồng ý.
Cảnh Thiều gác cằm lên vai người trong ngực, nhẹ nhàng quơ quơ. Hai người nhất thời không nói gì, mỗi người theo đuổi một suy nghĩ riêng, sau giờ ngọ ánh nắng chiếu vào, yên tĩnh an bình.
“Vương gia! Vương gia! Ngươi cẩu nô tài, tránh ra, ta muốn gặp Vương gia!" Một trận tiếng la hét bỗng cắt ngang bầu không khí ấm áp.
Mộ Hàm Chương đứng dậy khỏi người Cảnh Thiều, sửa sang vạt áo, đưa mắt nhìn về phía Cảnh Thiều sắc mặt âm trầm, “Xảy ra chuyện gì sao?"
Cảnh Thiều gọi thị vệ đưa Tống Lăng Tâm tới Phong Các, mình cũng đứng dậy ra ngoài, nói với Vương phi nhà mình, “Đi đông uyển ngủ trưa đi, ta xử lý xong chuyện sẽ qua bồi ngươi."
Mộ Hàm Chương không đồng tình, theo ra ngoài, “Việc này để ta xử lý là được rồi."
“Việc này ta phải ra mặt," Cảnh Thiều cười lạnh, “Để nàng nháo làm gì chứ, cha nàng hôm nay ngay trên triều chút nữa hại chết ta đó."
Hai người cùng đến thư phòng ở Thính Phong Các, Tống Lăng Tâm thấy Cảnh Thiều tới thì nhào tới, lại bị hắn nhanh chóng né tránh.
“Vương gia, cha thiếp cũng là bất đắc dĩ a! Việc này thật sự không liên quan tới thiếp thân!" Tống Lăng Tâm liền quỳ rạp trên đất, kéo y bào Cảnh Thiều khóc lóc kể lể.
Cảnh Thiều lạnh lùng nhìn nữ nhân bên chân, “Không liên quan đến ngươi? Vì sao không nói chuyện Vương phi bị đem ra hỏi tội?"
“Việc trên triều một nữ tắc như thiếp thì làm sao mà hiểu!? Tống Lăng Tâm khóc đến nước mắt nước mũi tèm lem.
Mộ Hàm Chương nhíu mày, đại khái cũng đoán được chuyện gì xảy ra, chuyện mới phát sinh trong triều y cũng không biết, Tống Lăng Tâm lại biết nhất thanh nhị sở, lại còn phản ứng nhanh như vậy. Giữ người như vậy trong phủ thì sớm muộn gì cũng có chuyện. Ngẩng đầu nhìn Cảnh Thiều một cái, trong mắt người nọ là chán ghét đến cực điểm, hôm nay hắn nói muốn ra mặt xử lý chắc là quyết định vứt bỏ Tống Lăng Tâm cùng cha nàng. Tư tâm của y tất nhiên hi vọng Cảnh Thiều không có thiếp thất, nhưng nếu hôm nay hưu Tống thị thì trong phủ chỉ còn lại một mình chính thê là y, không khỏi có người muốn dâng tiểu thiếp vào phủ a.
Cảnh Thiều phất tay áo kéo vạt áo mình ra, xoay người đến trước bàn giấy, nhấc bút viết một phong hưu thư.
“Vương gia!" Tống Lăng Tâm nhìn bức hưu thư một lúc lâu, đột nhiên hét lên, “Vương gia, phụ thân cũng là vì ngươi, vì công cao chấn chủ mà tìm lý do né bớt nổi bật a!" Nàng là thiếp phi lại bị ruồng bỏ, phụ thân lại đắc tội Thành Vương, cuộc sống sau này biết làm sao!
“Thành Vương phủ không dung kẻ ăn cây táo rào cây sung." Cảnh Thiều lạnh mắt nhìn nàng, nữ nhân này ngay từ lúc vào phủ hắn đã nhìn không vừa mắt, mặc dù đời trước cũng không có tình cảm gì, chẳng qua là mượn sức Tống An mà thôi, bây giờ một chút tác dụng này cũng không có, loại người vô năng như Tống An giúp chẳng được lại còn cản trở, hôm nay hắn đã thương lượng với ca ca mau chóng hạ bệ Tống An, nữ nhân này tất nhiên cũng không thể giữ.
“Vương gia, thiếp thân vì Vương phủ này làm bao nhiêu chuyện người biết không? Người chỉ vì một kẻ tiện nhân này mà bỏ rơi thiếp!" Tống Lăng Tâm đứng lên chỉ vào Mộ Hàm Chương mắng, “Tiện nhân, một đại nam nhân lại đi dụ dỗ người khác, ngươi làm mất mặt hết người đọc sách rồi! Tiện nhân!"
“Chát!" Một bàn tay hạ ngay trên mặt Tống Lăng Tâm đang chửi ầm lên, đợi nàng quay đầu lại thì phát hiện đó là một tì nữ bên cạnh Vương phi.
“Tiểu tiện phụ, ngươi dám đánh ta!" Tống thị đã gần như điên cuồng, đã sớm mất phong thái tiểu thư khuê các, mở miệng không tiện nhân thì là tiện phụ, đưa tay muốn đánh Cát Y.
Cát Y bắt được tay ả, từng chữ nói ra, “Thiếp thất nhục mạ chính thê, vả miệng hai mươi cái!"
Mộ Hàm Chương nhìn trò hề trước mặt, lắc lắc đầu, đứng cạnh Đa Phúc bảo, “Đa Phúc, kiểm kê rõ ràng đồ cưới của Tống thị, cho nàng một ngàn lượng bạc."
Tống thị nghe lời này bỗng bình tĩnh lại, không hề giãy dụa khóc nháo mà ngưng một lát, nói, “Tạ Vương phi."
Cát Y thấy nàng như vậy liền nới lỏng tay ả, đột nhiên Tống thị rút từ bên hông một con dao găm, đâm thẳng hướng Mộ Hàm Chương.
“Quân Thanh!" Cảnh Thiều hoảng sợ, hắn còn đứng sau bàn, lập tức vọt người nhảy lên.
“Keng!" Một tiếng thanh thúy vang lên, chủy thủ bị bảo đao Hàm Chương chặn ngang chặt đứt, Cảnh Thiều cùng lúc đá tới một cước, đá nữ nhân điên kia văng ra xa.
“Không có việc gì chứ. “ Cảnh Thiều vội kéo Vương phi nhà mình qua xem xét.
Mộ Hàm Chương lắc lắc đầu, thu hồi bảo đao Hàm Chương vào trong vỏ.
Cảnh Thiều nhìn Tống Lăng Tâm không hề nhúc nhích, sát ý tràn ra, nói với Đa Phúc, “Xử trí theo tội thiếp thất mưu sát chính thê."
Đa Phúc nhìn nữ nhân trên mặt đất, lại nhăn cái mặt bánh bao nói. Thiếp thất mưu hại chính thê, cho dù không thương tổn thì theo luật lệ Đại Thần cũng phải vào ngục. (để ý thì ông chú Đa Phúc này hay 'nhăn cái mặt bánh bao' quài à :">
Cảnh Thiều không thèm để ý ôm Vương phi nhà mình bị 'chấn kinh' trở lại đông uyển.
Mộ Hàm Chương đang suy nghĩ nên không hề phản kháng, tùy ý hắn bế thẳng một đường trở về, đợi y phản ứng lại thì mình đã nằm trên giường lớn đông uyển, còn bị người kia đặt dưới thân.
“Lại phát ngốc gì đó? Bị dọa rồi à?" Cảnh Thiều vươn qua hôn hôn mặt mày y.
“Sao có thể a?" Mộ Hàm Chương bật cười, chợt nhìn vào con ngươi đen tuyền của Cảnh Thiều, trong mắt hiển hiện một tia phiền muộn, “Hưu Tống thị thì trong phủ không có thiếp thất, ngươi còn không có con nối dòng. Nếu như..."
“Nếu cái gì?" Cảnh Thiều đỡ người dậy nhìn y, mâu sắc âm trầm bất định, “Nếu phụ hoàng ép ta cưới vợ bé thì ngươi tính sao?" Mộ Hàm Chương yên lặng nhìn hắn, vốn nghĩ cưới một hai người về trang trí cũng không đáng trách gì, nhưng vừa nghĩ tới Cảnh Thiều sẽ nạp thiếp thì trong lòng liền khổ sở.
“Ngươi nghĩ ta sẽ làm thế nào?" Cảnh Thiều vẫn muốn đẩy vấn đề cho y, bọn y tâm ý tương thông đã lâu, nếu Quân Thanh dám nói một câu khuyên hắn nạp thiếp thì nhất định khiến cho y ba ngày không xuống giường được!
“Không cho ngươi cưới vợ bé..." Mộ Hàm Chương rũ mi, nhỏ giọng nói.
“Ngươi nói cái gì?" Cảnh Thiều vươn người tới bên môi y, độ cong khóe miệng càng lớn.
“Không cho ngươi cưới vợ bé..." Vẫn là thanh âm nho nhỏ nhưng lại kiên định vô cùng, Mộ Hàm Chương mím môi, đôi mi dài hơi rung động như con thú nhỏ bị khi dễ.
Cảnh Thiều nhìn bộ dáng người dưới thân, lòng nhất thời nhuyễn thành một hồ nước xuân. (sao ai động tình đồ cũng nhũn thành một vũng nước xuân mà anh thì thành một hồ luông hử???) Mỗi khi hắn thấy mình đã thực thích thực thích y thì sẽ phát hiện người này càng làm hắn yêu mến hơn, thế cho nên mỗi ngày đều thích nhiều hơn một chút, mãi đến càng lún càng sâu không kiềm chế nổi.
Cúi người tinh tế khẽ hôn hàng mi rung rung kia, nhẹ giọng ghé vào tai y nói, “Nói lại lần nữa, nói to chút thì ta đáp ứng ngươi."
Thì ra người này muốn đùa y! Mộ Hàm Chương nhếch môi, đẩy người trên người mình ra, ngồi dậy, “Nếu ngươi dám nạp thiếp thì về sau cùng đừng gặp mặt ta nữa."
Cảnh Thiều một tay ôm người trở về, ôm nhau lăn lăn trên giường, cười nói, “Yên tâm, phụ hoàng sẽ không nhét thêm người cho ta đâu."
Mộ Hàm Chương nhíu mày, “Vì sao?"
“Hôn ta một chút sẽ nói cho ngươi biết!" Cảnh Thiều lại trở mình lên trên, đưa bàn tay không thật thà vào vạt áo người dưới thân.
Tác giả :
Lục Dã Thiên Hạc