Thê Vi Thượng
Chương 71: Hậu quả
Cảnh Thiều quay đầu về phía Vĩnh Xương bá, vừa nghe được hai chữ 'nghiêm trị' thì trong mắt bùng lên sát ý. Bọn tiểu nhân ti bỉ này, không vạch tội được mình liền dám động tới Quân Thanh của hắn.
Hoành Chính đế thu lại ý cười, lại không lên tiếng mà chờ Cảnh Thiều ứng đối.
“Vương phi theo quân không phải là vì tư tình," Cảnh Thiều nhớ tới Vương phi nhà mình tối qua dặn dò, áp xuống cơn giận nói, “Vương phi trí tuệ hơn người, là quân sư trong quân."
“Vương gia nói đùa sao?" Vĩnh Xương Bá tự cho là đúng, cười lạnh đáp, “Thiên hạ nhiều người có học thức như vậy, vì sao Vương gia lại chọn Vương phi tuấn mĩ vô song nhà mình chứ?" Lời ác ý này vô cùng rõ ràng, ý nói Cảnh Thiều chẳng qua là ham sắc đẹp, còn hoàn toàn vũ nhục Mộ Hàm Chương.
Cảnh Thiều nắm chặt tay đến nỗi khớp xương kêu răng rắc, nghe đến đây rốt cuộc không nhịn nữa tung một quyền ngay cái mặt già nua của Vĩnh Xương Bá, “Miệng mồm sạch sẽ một chút cho bổn vương!"
Vĩnh Xương Bá bất ngờ không kịp đề phòng bị Thành Vương đấm cho ngã lăn ra.
“Cảnh Thiều!" Cảnh Sâm thấy thế vội giữ hắn lại, một bên Mậu Quốc công nhanh chóng đỡ Vĩnh Xương Bá, trong triều nhất thời hoảng loạn.
“Câm miệng hết cho trẫm!" Hoành Chính đế xoa xoa thái dương quát một tiếng.
“Hoàng Thượng bớt giận!" Triều thần lập tức quỳ rạp hết xuống, hai huynh đệ đứng ngay giữa tất nhiên cũng quỳ theo, nhưng mà Cảnh Thiều còn thật tức giận, dường như chỉ cần đứng lên hắn sẽ đá cho Vĩnh Xương Bá thêm một cước vậy.
Hoành Chính đế răn dạy hai câu, để Cảnh Sâm kéo Cảnh Thiều về chỗ mới cho mọi người đứng dậy, bất quá chỉ nói chuyện mọi người tranh cãi ầm ĩ mà chẳng hề đá động tới việc Thành Vương đánh Vĩnh Xương Bá. Trong lòng mọi người đều biết Hoàng Thượng thế này là muốn che chở Thành Vương liền ngậm miệng không dám nhiều lời.
Cảnh Sâm nhẹ nhàng huých đệ đệ một chút, bắn cho hắn một ánh mắt 'nhanh nhanh làm bộ đáng thương' a.
Cảnh Thiều hiểu ý, quỳ rạp dưới bậc thềm, “Phụ hoàng, nhi thần lần này triệt phiên không cầu ban thưởng, chỉ mong phụ hoàng đừng xử phạt Vương phi của nhi thần! Vương phi vì bảo vệ hai vạn tướng sĩ đại doanh mà bị cung mã binh đông nam đả thương, đến nay thân thể còn chưa khỏe hẳn, không chịu nổi trách phạt!" Nói xong còn dập đầu lạy ba cái, thanh âm cũng mang theo nghẹn ngào, nhớ tới Quân Thanh đau đến bất tỉnh tim hắn vẫn còn đau như dao cắt.
Triều thần đều im lặng, Thành Vương lần này mới vài tháng đã bình định hai phiên vương, quả thực là kì công, hắn thân là thân vương không phong thưởng thì thôi, nhưng nếu lấy tội danh này xóa công thì xác thực làm lòng người lạnh lẽo. Ngẫm lại Thành Vương chỉ đứng sau trưởng tử, chiến công hiển hách như vậy lại bị buộc phải cưới nam thê, đã nhận mệnh rồi còn muốn bảo hộ Vương phi của mình như vậy, những quan viên phái trung lập cũng khó tránh khỏi sinh lòng thương cảm.
Hoành Chính đế dần nhăn mày, ánh mắt đảo qua mọi người một lượt, cuối cùng dừng trên người Tứ Hoàng tử cúi đầu không nói, hắn cảm giác được tầm mắt của phụ hoàng cũng không dám ngẩng đầu.
“Nhi thần cho rằng," Cảnh Sâm thấy không ai nói chuyện liền chậm rãi nói, “Thành Vương phi thân là nam tử ở quân doanh cũng không có gì đáng trách."
“Khởi bẩm Hoàng Thượng, vi thần nghe nói mấy tháng liền triệt phiên lần này, Thành Vương phi là quân sư có vai trò cực kì trọng yếu." Bộ binh Tôn Thượng thư thấy Cảnh Sâm mở miệng thì cũng bước ra khỏi hàng nói, Thống soái ba quân đã đưa báo cáo về kinh, tất cả đều khen ngợi vị quân sư này.
“Hoàng Thượng, Hách đại đao làm người thô thiển không hiểu quy củ lễ tiết, nhưng mà chinh chiến lần này nếu không phải có diệu kế của quân sư thì mạt tướng căn bản phá không được Hổ nha hạc chủy, Triệu Tướng quân càng không có khả năng mới vài ngày đã phá Thắng Cảnh quan." Hách đại đao nhịn không được cũng làm chứng.
“Vi thần có thể làm chứng, sổ sách trong quân hoàn toàn là công lao của Thành Vương phi." Tiêu Viễn đã thăng chức thành Lại bộ Thị lang cũng bước ra khỏi hàng, mà tân nhậm Hộ bộ Thượng thư cũng nói việc kiểm toán thân quân cũng do quân sư cẩn thận nhắc nhở.
Trừ Mậu Quốc công cùng Vĩnh Xương Bá ra, triều thần còn lại đều lục tục đứng ra phụ họa.
“Thành Vương phi rời kinh là trẫm đặc biệt ân chuẩn." Hoành Chính đế thản nhiên nói.
Vĩnh Xương Bá như bị sét đánh nhìn về phía Tứ Hoàng tử, Tống An đã run như cầy sấy, mà Cảnh Du cũng lập tứng trắng bệch. Hắn biết rõ việc Thành Vương phi rời kinh phụ hoàng có biết, hôm nay khơi ra là muốn phụ hoàng không trọng thưởng Thành Vương, đồng thời chèn ép Cảnh Thiều kiêu ngạo kia một chút, nhưng giờ xem ra phụ hoàng đây là muốn đứng về phía Cảnh Thiều rồi.
“Thành Vương phi Mộ Hàm Chương, mười bảy tuổi đã thông tuệ hơn người, trẫm đặc biệt hạ lệnh đi theo phụ tá Thành Vương," Hoành Chính đế thâm trầm nhìn Tứ Hoàng tử một cái, đảo qua Vĩnh Xương Bá tự cho là đúng rồi nói tiếp, “Lần này bốn tháng lại bình hai phiên vương, để ghi nhớ công lao Thành Vương phi, trẫm, phong hầu tước, Lễ bộ lo chuyện phong hào, chọn ngày làm lễ gia phong."
Nam tử nếu gả vào hoàng thất thì tương đương như một nửa con cháu hoàng gia, lập công có thể phong tước vị, chỉ là từ khai quốc tới nay có rất ít con cháu hoàng thất cưới nam thê, ngay cả khi cưới về cũng không ai lập công, mọi người đã nhanh chóng quên mất điều này.
Triều đình gió nổi mây phun, không khí trong phủ Bắc Uy Hầu lại càng quỷ dị.
Mộ Hàm Chương xuống xe ngựa vào phủ, chỉ cảm thấy bên trong vô cùng yên tĩnh, bọn hạ nhân ở tiền viện cũng lặng lẽ bước nhanh, rất khẩn trương. Y không khỏi nhíu mày tự mình hỏi Vương quản gia dẫn đường, “Trong phủ có chuyện gì vậy?"
Vương quản gia là tổng quản tiền viện, sao lại chỉ có một mình ông ấy ra đón, hạ nhân còn lại ở đâu?
Vương quản gia nhìn trái nhìn phải rồi mới nói nhỏ, “Không dám gạt Vương phi, đại thiếu gia bệnh nặng không dậy nổi, phu nhân tâm tình không tốt."
Mộ Hàm Chương đương nhiên hiểu Bắc Uy Hầu phu nhân giờ rất nóng nảy, bọn hạ nhân sợ thành nơi trút giận nên một đám đều sợ bị vạ lây, y đưa cho quản gia một mặt phật thúy ngọc, “Lần này xuất môn mang lễ vật về cho Vương thúc."
“Thiếu gia, này làm sao được ạ?" Vương quản gia lập tức cười tươi, hai tay nhận lấy.
Mộ Hàm Chương cười cười cũng không nói nhiều, trực tiếp hướng hậu viện đi. Thời gian này không tới phủ Bắc Uy Hầu, tất nhiên phải đi bái kiến đại phu nhân.
“Thiếu gia, đi bên này." Vương quản gia nhắc nhở, đưa tay dẫn hướng thư phòng Bắc Uy Hầu.
“Phụ thân không vào triều?" Mộ Hàm Chương nhíu mày, thấy Bắc Uy Hầu còn ở thư phòng đọc sách thì trong lòng không khỏi lo lắng. Hôm nay Cảnh Thiều hồi triều, là lúc ngợi khen phong thưởng, phụ thân thế mà lại cáo ốm ở nhà! Hay là...Nghĩ đến điều này thì bắt đầu lo cho Cảnh Thiều.
Bắc Uy Hầu Mộ Tấn thấy nhi tử trở về thì rất cao hứng cùng y hàn huyên, Mộ Hàm Chương đưa cho phụ thân một thanh bảo kiếm.
“Là Hoa Phong sao?" Bắc Uy Hầu nhìn lợi kiếm trong tay mà thực kích động, cầm nó so sánh với danh khí trong bức tranh trên tường.
“Nhi tử cũng không rành lắm nhưng Vương gia nói là vậy." Mộ Hàm Chương nhẹ nhàng nói.
“Tốt, tốt a!" Mộ Tấn vui sướng xem xét bảo kiếm một hồi lâu, ngẩng đầu nhìn lại chỉ thấy Mộ Hàm Chương cúi đầu hạ mi, kính cẩn đứng nghe bên cạnh, chỉ là khí tức kia so với trước khi xuất môn càng thêm thanh quý nội liễm, nhịn không được thở dài một hơi.
“Phụ thân có gì phiền não sao?" Mộ Hàm Chương tự tay rót trà cho phụ thân.
Ánh mắt Bắc Uy Hầu phức tạp, lại tiếp tục thở dài, “Trong nhà gần đây bất an, con đi gặp mẫu thân đi, buổi trưa lại đây uống với ta vài chén."
Mộ Hàm Chương nghe lời, tuy nói như vậy nhưng vẫn phải bái kiến Đại phu nhân trước. Bắc Uy Hầu phu nhân nhìn qua tiều tụy không ít nhưng vẫn cứng rắn chống đỡ cùng y nói chuyện, ánh mắt nhìn y không hề thay đổi, đầy ắp phòng bị cùng oán độc!
Không muốn ngồi ngốc trong đại viện nữa, Mộ Hàm Chương nói vài câu rồi buông lễ vật tới chỗ mẫu thân.
Khâu thị bây giờ đã được nâng thành tiểu thiếp, có hai nha đầu là Yên Thúy và Thu Lan, thấy nhị thiếu gia đến thì rất vui mừng.
“Mẫu thân đâu?" Mộ Hàm Chương nhíu mày, trong lòng không ngừng lo lắng.
“Trắc phu nhân thân mình có chút khó chịu," Thu Lan nói xong thấy Mộ Hàm Chương sắc mặt ngưng trọng thì vội vàng bổ sung, “Cũng không nghiêm trọng lắm, thiếu gia vào xem đi ạ."
Vào đông, cửa sổ trong phòng đóng chặt, than cháy lách tách trong lò sưởi thật ấm áp. Trên giường treo màn che màu ấm, Khâu thị dựa vào đầu giường may một cái hà bao, dung nhan mờ ảo dưới ánh nến rất an hòa.
Mộ Hàm Chương nhìn mẫu thân như vậy thì lòng cũng bình ổn lại, “Mẹ."
Khâu thị ngẩng đầu, lúc này mới thấy nhi tử đã đứng trước giường tự lúc nào thì giật mình, kinh hỉ cười rằng, “Hàm Chương, con về rồi! Mau mau, lại đây mẹ nhìn xem."
Ngồi xuống trước giường cầm lấy tay mẫu thân, bàn tay ấm áp mềm mại, Mộ Hàm Chương lúc này mới yên tâm, “Người không thoải mái chỗ nào? Con tìm thái y tới xem nhé?" Nhà công hầu sinh bệnh có thể tìm thái y đến xem nhưng Thái y viện chỉ có vài người, lại còn vội nhiều việc trong cung nên nếu không có bệnh nguy cấp thì thường không thể đến ngay.
Khâu thị nghe vậy có chút không tự nhiên, ngập ngừng nói, “Có xem qua rồi, không có việc gì lớn."
“Mẹ!" Mộ Hàm Chương thấy nàng do dự thì không khỏi khẩn trương, “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"
Khâu thị không nói tiếp mà hỏi ngược lại, “Trên chiến trường đao kiếm vô tình, ta mỗi ngày đều sợ con gặp chuyện, để mẹ xem có bị thương không a?"
“Con đi mời thái y." Mộ Hàm Chương thấy mẫu thân không chịu nói thì đứng dậy muốn ra ngoài lại bị giữ chặt lại.
“Ai nha, con sao lại học Thành Vương cậy mạnh vậy chứ?" Khâu thị lôi kéo y oán trách, trên mặt có chút phiếm hồng, “Chưa tìm thái y tới nhưng ta biết là có chuyện gì."
Mộ Hàm Chương nhíu mày ngồi lại, lẳng lặng nhìn mẫu thân thật lâu sau thì hiểu được, “Mẹ, không phải là...con có em trai em gái đấy chứ?"
Khâu thị càng đỏ mặt hơn, mình đã một bó tuổi rồi lại nói chuyện này với nhi tử thì có chút thẹn thùng, “Ta đoán vậy nhưng còn chưa xác định. Đừng nói ra ngoài sớm, vẫn chưa có ai biết đâu."
“Đây là chuyện tốt," Biểu tình Mộ Hàm Chương dần giãn ra, trong lòng vui mừng không thôi, điều này chính là minh chứng mẫu thân thời gia qua rất tốt, thân thể cũng khỏe, ở tuổi này mà vẫn có thể mang thai, bỗng nhớ tới lời Vương quản gia thì tỉnh táo lại, chậm rãi thu ý cười, “Trong phủ gần đây không yên, việc này trước đừng để lộ, ngày mai con tìm một thái y đáng tin tới."
Khâu thị nghe vậy trên mặt cũng không khỏi nghiêm túc lại, nói nhỏ, “Ta cũng là lo lắng việc này nên mới không dám thỉnh thái y."
Hoành Chính đế thu lại ý cười, lại không lên tiếng mà chờ Cảnh Thiều ứng đối.
“Vương phi theo quân không phải là vì tư tình," Cảnh Thiều nhớ tới Vương phi nhà mình tối qua dặn dò, áp xuống cơn giận nói, “Vương phi trí tuệ hơn người, là quân sư trong quân."
“Vương gia nói đùa sao?" Vĩnh Xương Bá tự cho là đúng, cười lạnh đáp, “Thiên hạ nhiều người có học thức như vậy, vì sao Vương gia lại chọn Vương phi tuấn mĩ vô song nhà mình chứ?" Lời ác ý này vô cùng rõ ràng, ý nói Cảnh Thiều chẳng qua là ham sắc đẹp, còn hoàn toàn vũ nhục Mộ Hàm Chương.
Cảnh Thiều nắm chặt tay đến nỗi khớp xương kêu răng rắc, nghe đến đây rốt cuộc không nhịn nữa tung một quyền ngay cái mặt già nua của Vĩnh Xương Bá, “Miệng mồm sạch sẽ một chút cho bổn vương!"
Vĩnh Xương Bá bất ngờ không kịp đề phòng bị Thành Vương đấm cho ngã lăn ra.
“Cảnh Thiều!" Cảnh Sâm thấy thế vội giữ hắn lại, một bên Mậu Quốc công nhanh chóng đỡ Vĩnh Xương Bá, trong triều nhất thời hoảng loạn.
“Câm miệng hết cho trẫm!" Hoành Chính đế xoa xoa thái dương quát một tiếng.
“Hoàng Thượng bớt giận!" Triều thần lập tức quỳ rạp hết xuống, hai huynh đệ đứng ngay giữa tất nhiên cũng quỳ theo, nhưng mà Cảnh Thiều còn thật tức giận, dường như chỉ cần đứng lên hắn sẽ đá cho Vĩnh Xương Bá thêm một cước vậy.
Hoành Chính đế răn dạy hai câu, để Cảnh Sâm kéo Cảnh Thiều về chỗ mới cho mọi người đứng dậy, bất quá chỉ nói chuyện mọi người tranh cãi ầm ĩ mà chẳng hề đá động tới việc Thành Vương đánh Vĩnh Xương Bá. Trong lòng mọi người đều biết Hoàng Thượng thế này là muốn che chở Thành Vương liền ngậm miệng không dám nhiều lời.
Cảnh Sâm nhẹ nhàng huých đệ đệ một chút, bắn cho hắn một ánh mắt 'nhanh nhanh làm bộ đáng thương' a.
Cảnh Thiều hiểu ý, quỳ rạp dưới bậc thềm, “Phụ hoàng, nhi thần lần này triệt phiên không cầu ban thưởng, chỉ mong phụ hoàng đừng xử phạt Vương phi của nhi thần! Vương phi vì bảo vệ hai vạn tướng sĩ đại doanh mà bị cung mã binh đông nam đả thương, đến nay thân thể còn chưa khỏe hẳn, không chịu nổi trách phạt!" Nói xong còn dập đầu lạy ba cái, thanh âm cũng mang theo nghẹn ngào, nhớ tới Quân Thanh đau đến bất tỉnh tim hắn vẫn còn đau như dao cắt.
Triều thần đều im lặng, Thành Vương lần này mới vài tháng đã bình định hai phiên vương, quả thực là kì công, hắn thân là thân vương không phong thưởng thì thôi, nhưng nếu lấy tội danh này xóa công thì xác thực làm lòng người lạnh lẽo. Ngẫm lại Thành Vương chỉ đứng sau trưởng tử, chiến công hiển hách như vậy lại bị buộc phải cưới nam thê, đã nhận mệnh rồi còn muốn bảo hộ Vương phi của mình như vậy, những quan viên phái trung lập cũng khó tránh khỏi sinh lòng thương cảm.
Hoành Chính đế dần nhăn mày, ánh mắt đảo qua mọi người một lượt, cuối cùng dừng trên người Tứ Hoàng tử cúi đầu không nói, hắn cảm giác được tầm mắt của phụ hoàng cũng không dám ngẩng đầu.
“Nhi thần cho rằng," Cảnh Sâm thấy không ai nói chuyện liền chậm rãi nói, “Thành Vương phi thân là nam tử ở quân doanh cũng không có gì đáng trách."
“Khởi bẩm Hoàng Thượng, vi thần nghe nói mấy tháng liền triệt phiên lần này, Thành Vương phi là quân sư có vai trò cực kì trọng yếu." Bộ binh Tôn Thượng thư thấy Cảnh Sâm mở miệng thì cũng bước ra khỏi hàng nói, Thống soái ba quân đã đưa báo cáo về kinh, tất cả đều khen ngợi vị quân sư này.
“Hoàng Thượng, Hách đại đao làm người thô thiển không hiểu quy củ lễ tiết, nhưng mà chinh chiến lần này nếu không phải có diệu kế của quân sư thì mạt tướng căn bản phá không được Hổ nha hạc chủy, Triệu Tướng quân càng không có khả năng mới vài ngày đã phá Thắng Cảnh quan." Hách đại đao nhịn không được cũng làm chứng.
“Vi thần có thể làm chứng, sổ sách trong quân hoàn toàn là công lao của Thành Vương phi." Tiêu Viễn đã thăng chức thành Lại bộ Thị lang cũng bước ra khỏi hàng, mà tân nhậm Hộ bộ Thượng thư cũng nói việc kiểm toán thân quân cũng do quân sư cẩn thận nhắc nhở.
Trừ Mậu Quốc công cùng Vĩnh Xương Bá ra, triều thần còn lại đều lục tục đứng ra phụ họa.
“Thành Vương phi rời kinh là trẫm đặc biệt ân chuẩn." Hoành Chính đế thản nhiên nói.
Vĩnh Xương Bá như bị sét đánh nhìn về phía Tứ Hoàng tử, Tống An đã run như cầy sấy, mà Cảnh Du cũng lập tứng trắng bệch. Hắn biết rõ việc Thành Vương phi rời kinh phụ hoàng có biết, hôm nay khơi ra là muốn phụ hoàng không trọng thưởng Thành Vương, đồng thời chèn ép Cảnh Thiều kiêu ngạo kia một chút, nhưng giờ xem ra phụ hoàng đây là muốn đứng về phía Cảnh Thiều rồi.
“Thành Vương phi Mộ Hàm Chương, mười bảy tuổi đã thông tuệ hơn người, trẫm đặc biệt hạ lệnh đi theo phụ tá Thành Vương," Hoành Chính đế thâm trầm nhìn Tứ Hoàng tử một cái, đảo qua Vĩnh Xương Bá tự cho là đúng rồi nói tiếp, “Lần này bốn tháng lại bình hai phiên vương, để ghi nhớ công lao Thành Vương phi, trẫm, phong hầu tước, Lễ bộ lo chuyện phong hào, chọn ngày làm lễ gia phong."
Nam tử nếu gả vào hoàng thất thì tương đương như một nửa con cháu hoàng gia, lập công có thể phong tước vị, chỉ là từ khai quốc tới nay có rất ít con cháu hoàng thất cưới nam thê, ngay cả khi cưới về cũng không ai lập công, mọi người đã nhanh chóng quên mất điều này.
Triều đình gió nổi mây phun, không khí trong phủ Bắc Uy Hầu lại càng quỷ dị.
Mộ Hàm Chương xuống xe ngựa vào phủ, chỉ cảm thấy bên trong vô cùng yên tĩnh, bọn hạ nhân ở tiền viện cũng lặng lẽ bước nhanh, rất khẩn trương. Y không khỏi nhíu mày tự mình hỏi Vương quản gia dẫn đường, “Trong phủ có chuyện gì vậy?"
Vương quản gia là tổng quản tiền viện, sao lại chỉ có một mình ông ấy ra đón, hạ nhân còn lại ở đâu?
Vương quản gia nhìn trái nhìn phải rồi mới nói nhỏ, “Không dám gạt Vương phi, đại thiếu gia bệnh nặng không dậy nổi, phu nhân tâm tình không tốt."
Mộ Hàm Chương đương nhiên hiểu Bắc Uy Hầu phu nhân giờ rất nóng nảy, bọn hạ nhân sợ thành nơi trút giận nên một đám đều sợ bị vạ lây, y đưa cho quản gia một mặt phật thúy ngọc, “Lần này xuất môn mang lễ vật về cho Vương thúc."
“Thiếu gia, này làm sao được ạ?" Vương quản gia lập tức cười tươi, hai tay nhận lấy.
Mộ Hàm Chương cười cười cũng không nói nhiều, trực tiếp hướng hậu viện đi. Thời gian này không tới phủ Bắc Uy Hầu, tất nhiên phải đi bái kiến đại phu nhân.
“Thiếu gia, đi bên này." Vương quản gia nhắc nhở, đưa tay dẫn hướng thư phòng Bắc Uy Hầu.
“Phụ thân không vào triều?" Mộ Hàm Chương nhíu mày, thấy Bắc Uy Hầu còn ở thư phòng đọc sách thì trong lòng không khỏi lo lắng. Hôm nay Cảnh Thiều hồi triều, là lúc ngợi khen phong thưởng, phụ thân thế mà lại cáo ốm ở nhà! Hay là...Nghĩ đến điều này thì bắt đầu lo cho Cảnh Thiều.
Bắc Uy Hầu Mộ Tấn thấy nhi tử trở về thì rất cao hứng cùng y hàn huyên, Mộ Hàm Chương đưa cho phụ thân một thanh bảo kiếm.
“Là Hoa Phong sao?" Bắc Uy Hầu nhìn lợi kiếm trong tay mà thực kích động, cầm nó so sánh với danh khí trong bức tranh trên tường.
“Nhi tử cũng không rành lắm nhưng Vương gia nói là vậy." Mộ Hàm Chương nhẹ nhàng nói.
“Tốt, tốt a!" Mộ Tấn vui sướng xem xét bảo kiếm một hồi lâu, ngẩng đầu nhìn lại chỉ thấy Mộ Hàm Chương cúi đầu hạ mi, kính cẩn đứng nghe bên cạnh, chỉ là khí tức kia so với trước khi xuất môn càng thêm thanh quý nội liễm, nhịn không được thở dài một hơi.
“Phụ thân có gì phiền não sao?" Mộ Hàm Chương tự tay rót trà cho phụ thân.
Ánh mắt Bắc Uy Hầu phức tạp, lại tiếp tục thở dài, “Trong nhà gần đây bất an, con đi gặp mẫu thân đi, buổi trưa lại đây uống với ta vài chén."
Mộ Hàm Chương nghe lời, tuy nói như vậy nhưng vẫn phải bái kiến Đại phu nhân trước. Bắc Uy Hầu phu nhân nhìn qua tiều tụy không ít nhưng vẫn cứng rắn chống đỡ cùng y nói chuyện, ánh mắt nhìn y không hề thay đổi, đầy ắp phòng bị cùng oán độc!
Không muốn ngồi ngốc trong đại viện nữa, Mộ Hàm Chương nói vài câu rồi buông lễ vật tới chỗ mẫu thân.
Khâu thị bây giờ đã được nâng thành tiểu thiếp, có hai nha đầu là Yên Thúy và Thu Lan, thấy nhị thiếu gia đến thì rất vui mừng.
“Mẫu thân đâu?" Mộ Hàm Chương nhíu mày, trong lòng không ngừng lo lắng.
“Trắc phu nhân thân mình có chút khó chịu," Thu Lan nói xong thấy Mộ Hàm Chương sắc mặt ngưng trọng thì vội vàng bổ sung, “Cũng không nghiêm trọng lắm, thiếu gia vào xem đi ạ."
Vào đông, cửa sổ trong phòng đóng chặt, than cháy lách tách trong lò sưởi thật ấm áp. Trên giường treo màn che màu ấm, Khâu thị dựa vào đầu giường may một cái hà bao, dung nhan mờ ảo dưới ánh nến rất an hòa.
Mộ Hàm Chương nhìn mẫu thân như vậy thì lòng cũng bình ổn lại, “Mẹ."
Khâu thị ngẩng đầu, lúc này mới thấy nhi tử đã đứng trước giường tự lúc nào thì giật mình, kinh hỉ cười rằng, “Hàm Chương, con về rồi! Mau mau, lại đây mẹ nhìn xem."
Ngồi xuống trước giường cầm lấy tay mẫu thân, bàn tay ấm áp mềm mại, Mộ Hàm Chương lúc này mới yên tâm, “Người không thoải mái chỗ nào? Con tìm thái y tới xem nhé?" Nhà công hầu sinh bệnh có thể tìm thái y đến xem nhưng Thái y viện chỉ có vài người, lại còn vội nhiều việc trong cung nên nếu không có bệnh nguy cấp thì thường không thể đến ngay.
Khâu thị nghe vậy có chút không tự nhiên, ngập ngừng nói, “Có xem qua rồi, không có việc gì lớn."
“Mẹ!" Mộ Hàm Chương thấy nàng do dự thì không khỏi khẩn trương, “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"
Khâu thị không nói tiếp mà hỏi ngược lại, “Trên chiến trường đao kiếm vô tình, ta mỗi ngày đều sợ con gặp chuyện, để mẹ xem có bị thương không a?"
“Con đi mời thái y." Mộ Hàm Chương thấy mẫu thân không chịu nói thì đứng dậy muốn ra ngoài lại bị giữ chặt lại.
“Ai nha, con sao lại học Thành Vương cậy mạnh vậy chứ?" Khâu thị lôi kéo y oán trách, trên mặt có chút phiếm hồng, “Chưa tìm thái y tới nhưng ta biết là có chuyện gì."
Mộ Hàm Chương nhíu mày ngồi lại, lẳng lặng nhìn mẫu thân thật lâu sau thì hiểu được, “Mẹ, không phải là...con có em trai em gái đấy chứ?"
Khâu thị càng đỏ mặt hơn, mình đã một bó tuổi rồi lại nói chuyện này với nhi tử thì có chút thẹn thùng, “Ta đoán vậy nhưng còn chưa xác định. Đừng nói ra ngoài sớm, vẫn chưa có ai biết đâu."
“Đây là chuyện tốt," Biểu tình Mộ Hàm Chương dần giãn ra, trong lòng vui mừng không thôi, điều này chính là minh chứng mẫu thân thời gia qua rất tốt, thân thể cũng khỏe, ở tuổi này mà vẫn có thể mang thai, bỗng nhớ tới lời Vương quản gia thì tỉnh táo lại, chậm rãi thu ý cười, “Trong phủ gần đây không yên, việc này trước đừng để lộ, ngày mai con tìm một thái y đáng tin tới."
Khâu thị nghe vậy trên mặt cũng không khỏi nghiêm túc lại, nói nhỏ, “Ta cũng là lo lắng việc này nên mới không dám thỉnh thái y."
Tác giả :
Lục Dã Thiên Hạc