Thê Vi Thượng

Chương 14: Thanh mai

Hai mắt Cảnh Thiều sáng lên, lập tức nhích nhích lại gần thê tử, “Đâu là ngọn? Đâu là gốc?" Về việc tin đồn trong kinh thật sự là hắn không biết phải làm sao, chỉ nghĩ mình thu thập hết các tội chứng, an phận một chút, lời đồn sẽ từ từ biến mất.

“Cái gọi là ngọn, là bản thân lời đồn; cái gọi là gốc, chính là kẻ, hoặc là, những kẻ loan truyền tin đồn này." Mộ Hàm Chương ngẩng đầu nhìn hắn, thấy hắn hiểu được, liền nói tiếp: “Trước mắt phải giải quyết tin đồn, vốn có câu chúng khẩu thước kim, đồn đãi nhiều thì sẽ thành thật, có lẽ hiện tại phụ hoàng sẽ chỉ cười trừ cho qua, nhưng qua vài năm nữa thì chưa hẳn đã vậy."

“Quân Thanh!" Cảnh Thiều chụp lấy bàn tay đang cầm chén rượu của hắn, thời khắc này suýt chút nữa hắn đã cho là Quân Thanh cũng trọng sinh, nhưng lại lập tức bác bỏ suy nghĩ này, nếu như vậy làm sao hắn không nhìn ra được mình khác với đời trước. Nhưng nếu Quân Thanh không phải trọng sinh, vậy thì tầm nhìn, trí tuệ của hắn thật sự là không thể xem thường!

“Vương gia?" Mộ Hàm Chương không biết suy nghĩ của hắn, không hiểu sao người này đột nhiên lại cầm tay mình.

“Ngươi chịu giúp ta, ta quá vui mừng." Ý thức được hành động của mình có chút đột ngột, Cảnh Thiều vội giải thích một câu, nhưng lại không chịu buông tay người ta ra.

Người bị nắm tay ngượng ngùng hạ mắt, rút tay mình về, “Ta đã gả cho ngươi, không giúp ngươi thì giúp ai?"

Cảnh Thiều nhìn người trước mắt, người này có tài kinh bang tế thế, lại hạ mình gả cho hắn, chẳng những không hại hắn, còn chịu giúp hắn vạch mưu kế như thế, đời trước mình đúng là ngu xuẩn. Nhịn không được lại đưa tay, ôm chặt Mộ Hàm Chương vào lòng, “Đời này, chỉ cần ngươi không chê, Cảnh Thiều ta tuyệt không phụ ngươi."

Mộ Hàm Chương ngây người dựa vào ngực hắn, không hiểu sao đột nhiên người này lại kích động như vậy, nghĩ thầm chẳng lẽ ở đây không phải chỗ để nói chuyện, nên hắn mới cố ý ngắt lời mình? Nghĩ lại đây là tửu lâu, tai vách mạch rừng, những câu tiếp theo quả thật không thể nói tùy tiện, thế là cũng đổi đề tài, “Chúng ta, dùng cơm trước đi."

“Đúng rồi, chắc hẳn ngươi đói rồi, dùng cơm trước." Lúc này Cảnh Thiều mới nhớ ra vẫn chưa dùng cơm trưa, Lý Diên Khánh gọi cả bàn thức ăn ngon, bản thân chưa kịp động đũa thì đã hối hả chạy đi tìm Nhậm Phong rồi, nếu còn không ăn thức ăn sẽ nguội.

Hai người dùng cơm xong cũng không vội hồi phủ. Cảnh Thiều kéo kéo tay Vương phi nhà mình nhàn nhã đi bộ trên đường tiêu thực. Hai người vốn tuấn mỹ phi phàm, một lạnh lùng anh tuấn, một ôn nhuận như ngọc, còn nắm tay đi trên đường, (tuy thực tế là Cảnh Thiều cứ nắm lấy tay người ta không chịu buông), khiến không ít người liếc mắt.

“Chúng ta đi đâu?" Mộ Hàm Chương bất đắc dĩ đành để hắn nắm tay, ở bên ngoài không tiện gọi Vương gia, đành phải lược bớt xưng hô.

“Đến thành nam." Cảnh Thiều nói rồi rẽ vào một cửa hàng, mua hai cân hạt dưa, rồi lại kéo hắn rẽ ngang rẽ dọc giữa những con hẻm nhỏ, cuối cùng tìm đến một cửa hiệu trông đã hơi cũ kĩ.

Cửa hiệu không có bảng hiệu, chỉ có một tấm gỗ treo trên tường, bên trên viết hai hàng chữ: “Lang kị trúc mã lai, nhiễu sàng lộng thanh mai."

Bước qua bậc cửa, đi vào trong, đồ vật bên trong đều làm từ cây trúc, được lau dọn sạch sẽ không một hạt bụi, bên trong cửa hiệu cũng không được trải đá, vẫn là mặt đất, trong bốn góc trồng trúc xanh, khung cảnh vô cùng tao nhã trữ tình.

“Một nơi rất tốt." Mộ Hàm Chương nhịn không được cất lời khen.

“Ha ha ha, công tử không chê tiểu điếm đơn sơ, hẳn là người phong nhã." Giọng nói một nữ tử sang sảng từ sau cửa vang đến, một nữ nhân khoảng ba mươi tuổi mặc váy áo màu hồng đào ôm một bầu rượu đi từ hậu viện ra.

“Mai cô nương, đã lâu không gặp." Cảnh Thiều có vẻ rất quen với nơi này, cười chào hỏi lão bản nương.

Mai cô nương? Mộ Hàm Chương thoáng ngạc nhiên nhìn người bên cạnh một cái hơi, rõ ràng nữ tử này mặc váy áo mà chỉ nữ nhân đã thành thân mới mặc, hơn nữa, cũng đã đứng tuổi, sao còn gọi người ta là Mai cô nương, thật đúng là quá sức ngả ngớn!

Cảnh Thiều đưa mắt nhìn lại hắn đầy vô tội, kéo tay hắn đi tới trước quầy rượu.

“Tiểu tử nhà ngươi, vẫn không biết lớn nhỏ như vậy." Lão bản nương đặt bầu rượu xuống đi ra sau kệ rượu cao, “Muốn gọi thứ gì?"

“Một bình Thanh Mai Tửu nhỏ, hai chén rượu." Cảnh Thiều lấy một lượng bạc ra đặt lên quầy hàng bằng trúc.

“Cầm đi!" Lão bản nương thu tiền, bỏ một bình rượu và hai chén rượu vào giỏ trúc vứt cho hắn, ngẩng đầu nhìn Mộ Hàm Chương một cái, cười nói: “Vị công tử hơi lạ mặt, nhưng công tử khí chất phi phàm, hẳn là người đọc sách, lần sau đến mua nhất định sẽ bán rẻ cho ngài."

Cảnh Thiều lập tức hết vui, ôm người bên cạnh vào lòng, “Đây là thê tử vừa thành thân của ta, ngươi đừng mong đụng đến hắn!"

“Cút mau đi, lần sau lấy ngươi giá gấp đôi!" Lão bản nương lập tức trở mặt, cầm cành trúc đập chát chát lên quầy, Cảnh Thiều cười kéo Vương phi nhà mình bước nhanh đi.

“Cửa hiệu này…" Mộ Hàm Chương nhíu mày, cảm giác thật lạ.

Cảnh Thiều cười cười, nhét bao hạt dưa vào tay hắn, bản thân thì xách bình rượu, để có tay rảnh tiếp tục nắm tay người ta, “Đây là một câu chuyện rất dài."

Vị nữ tử này họ Mai, mồ côi từ nhỏ, nam tử hàng xóm nhà nàng ta cũng là một cô nhi, hai người từ nhỏ sống dựa vào nhau, nữ hài có tài nấu rượu gia truyền, liền ở nhà nấu rượu, nam hài mang ra ngoài bán, để kiếm sống cho cả hai người. Nam tử mười sáu tuổi tòng quân, đã hẹn trước sau khi hắn kiến công lập nghiệp sẽ về thành thân với nàng. Khi Cảnh Thiều tòng quân, nam tử đã là tiên phong, vẫn thường ngốc ngốc cất kĩ tất cả ngân lượng được phát, nói là để khi về nhà thành thân với thanh mai cô nương của hắn. Đáng tiếc, năm thứ hai Cảnh Thiều tòng quân, nam tử hy sinh trên sa trường, còn Mai cô nương thì từ đó về sau không nhận lời thành thân với ai nữa.

Kể xong câu chuyện này, hai người đã đi đến trước một rừng hoa đào, tháng ba đúng là thời điểm hoa đào nở rộ, khi Mộ Hàm Chương hoàn hồn lại thì đã thấy hoa đào sáng rực trước mắt, một màu hồng nhạt mênh mông ngút mắt, trải dài đến tận chân trời.

“Thật đẹp…" Mộ Hàm Chương nhẹ giọng nói, cảnh sắc rất đẹp, câu chuyện cũng rất đẹp, chỉ tiếc kế thúc câu chuyện cũng như hoa đào rợp mắt, nhưng cuối cùng cũng chỉ có thể rơi rụng theo gió.

Cảnh Thiều thấy hắn hơi không vui, liền ôm choàng lấy hắn từ phía sau, gác cằm lên vai người ta, “Vương đại ca là một người tốt, khi ta vừa vào quân doanh không ăn được thứ thức ăn kham khổ trong đó, bỏ ăn suốt mấy hôm, huynh ấy không biết ta là Vương gia, vẫn len lén bẫy chim nướng cho ta ăn." Cho nên, hắn vẫn âm thầm chăm sóc cho Mai cô nương này.

“Kỳ thật Vương gia rất hiền lành." Mộ Hàm Chương khẽ cong môi.

Cảnh Thiều cười khẽ trong lòng, hiền lành? Hắn hoàn toàn không cảm thấy từ này có liên quan gì với mình, hắn bất quá là có ơn ắt báo, có thù ắt trả mà thôi. Nhưng nếu như vậy có thể làm thay đổi ấn tượng của Quân Thanh về hắn, vậy thì cứ để Quân Thanh nghĩ như vậy.

Kéo Vương phi nhà mình đi thẳng vào nơi sâu nhất trong rừng đào, một ngôi đình nhỏ rất đẹp liền xuất hiện trước mắt.

“Một nơi đẹp như vậy, sao không thấy ai đến?" Mộ Hàm Chương mở túi giấy ra, rồi rót cho mỗi người một chén Thanh Mai Tửu.

Cảnh Thiều cười cười, nơi này là trang viên tư nhân của huynh trưởng hắn Cảnh Sâm, đương nhiên không có ai dám tùy tiện bước vào. Khi nãy Quân Thanh nghe kể chuyện quá chăm chú, căn bản không chú ý đến khi bọn họ bước qua cổng vòm, hai bên còn có thị vệ canh gác.

Mộ Hàm Chương nghe vậy mới hiểu được nguyên nhân hắn đưa mình đến đây, người ngoài không vào được nơi này, bốn phía lại rất thoáng đãng, đương nhiên không sợ người khác nghe trộm, thế là liền nói tiếp chuyện dang dở trong Tụ Tiên Lâu.

“Nếu Vương gia thật sự không màng đế vị, vậy thì không cần phải vội lấy lại thanh danh." Mộ Hàm Chương cầm chén rượu lên, chén rượu được làm từ cây trúc, không đáng tiền, nhưng rất thú vị, “Nhưng cũng không thể để nó tiếp tục lan truyền, biện pháp tốt nhất là lấy độc trị độc!"

“Ý ngươi là?" Lần đầu tiên Cảnh Thiều nghe còn có cách này, không khỏi lại nhích nhích tới trước.

“Người tung tin đồn, chẳng qua là ghen ghét với thành tựu của Vương gia, vậy thì chọn một đối thủ Vương gia không thích, vẽ ra một vài lời đồn xấu, thật giả không quan trọng, khó nghe là đủ." Đôi mắt đẹp của Mộ Hàm Chương hơi híp mắt, dáng vẻ có chút gian xảo, “Bách tính vốn chẳng quan tâm thật giả, chỉ cần nghe có chút rợn người thì sẽ loan truyền không biết mệt, đến lúc đó, lời đồn về Vương gia, tự nhiên sẽ bị quên đi."

Cảnh Thiều mở to mắt, xem ra Quân Thanh đã đoán được nguồn gốc của lời đồn là một trong hai huynh đệ của hắn, cũng có khả năng là kế Hoàng hậu, nếu bọn họ có thể đặt điều nói bừa, thì mình cũng vậy!

“Ha ha ha ha, thật đúng là một câu gọi tỉnh người trong mộng, Quân Thanh, ngươi còn hư hơn ta nhiều!" Cảnh Thiều cười to, đồng thời cũng cảm thấy may mắn, nếu người giúp kế Hoàng hậu không phải những tiểu thiếp ngu xuẩn kia, mà là người trước mắt, thì đời trước sợ là hắn đã phải chết sớm hơn rất nhiều năm.

“Thần bất quá chỉ tùy việc mà xét." Bị Cảnh Thiều nói như vậy, Mộ Hàm Chương hơi không thoải mái, vô thức vuốt ve cạnh chén rượu mạnh hơn, không ngờ miệng chén bằng trúc chưa được mài kĩ, một mảnh dằm đâm vào ngón tay, cảm giác đau nhói làm hắn nhíu mày, cúi đầu nhìn, một giọt máu như hạt châu tươm ra.

“Quân Thanh!" Cảnh Thiều lập tức lao tới, nắm lấy bàn tay bị thương, thuần thục rút mảnh dằm ra.

“A…" Tay đứt ruột xót, Mộ Hàm Chương nhịn không được hít sâu một cái, máu chảy ra nhiều hơn, nhưng động tác tiếp theo của Cảnh Thiều đã khiến hắn quên luôn cả giật mình.

Cảnh Thiều nhìn ngón tay như ngọc không ngừng chảy máu, đau lòng ngậm vào miệng, liếm sạch máu, rồi hút nhẹ vài cái, đề phòng vẫn còn dằm bên trong. Khi ngẩng đầu lên thì khuôn mặt Mộ Hàm Chương đã đỏ đến mức sắp chín, thấy hắn nhìn lên thì hoảng loạn rũ mắt xuống.

Lúc này Cảnh Thiều mới ý thức được hành vi của mình vô cùng mờ ám, trên cảnh nền phía sau là cánh hoa đào lả lướt trong gió, người đang ngượng ngùng trước mắt đẹp như đào hoa tiên tử. Nhịn không được ôm chầm lấy Vương phi đã sắp bốc hơi nhà mình, tay ôm sau đầu người ta, hôn tới.

“Ưm…" Cảm xúc đôi môi nóng rực cọ sát rồi quyện chặt trên môi mình, Mộ Hàm Chương đã từng bị đánh lén không phản kháng gì, chỉ là, khi thứ mềm mềm nào đó chui vào miệng âm mưu mở cửa xông vào thì hắn thật sự ngây người, “Vương gia… ư…" Vừa định mở miệng nói chuyện, thứ linh hoạt kia đã thời cơ luồn vào, nhẹ nhàng quét qua hàm trên mềm mại. Thân thể giật nảy vì cảm giác lạ lẫm kia, không biết lấy được sức lực từ đâu, Mộ Hàm Chương đẩy mạnh Cảnh Thiều ra.

Cảnh Thiều không đề phòng, bị đẩy ra khỏi đình, bản năng đưa tay chụp lấy một cành đào, nhưng không ngờ cành đào ấy đã bị sâu khoét rỗng, gãy rắc một cái. Thế là, Thành Vương thiên tuế, anh tuấn uy nghiêm, chiến công hiển hách, lòng dạ lương thiện, trêu ghẹo thê tử… ngã chổng vó!

..

chúng khẩu thước kim: miệng lưỡi con người có thể nung chảy cả kim loại, hình dung không thể xem nhẹ sức mạnh của dư luận, sau này thường chỉ nhiều người cùng nói bậy thì có thể làm phải trái lẫn lộn

kinh bang tế thế: dựng nước giúp đời

lang kỵ trúc mã lai, nhiễu sàng lộng thanh mai: hai câu trong bài Trường Can hành của Lý Bạch (701 – 762) đời Đường.

Tạm dịch:

Chàng vờ cưỡi ngựa đến,

Đuổi nhau quanh ghế ngồi.

lão bản nương: bà chủ tiệm
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại