Thê Tử Ngốc
Chương 7
Hàn phủ.
Bởi vì đã lâu không gặp Khâu Minh Thông, lại muốn tìm người đối thơ, Hàn Thiếu Quân quay sang hỏi gã sai vặt: "Tiểu Dục, không phải ngươi nói là Khâu Minh Thông xin nghỉ rồi sao? Sao mấy ngày rồi ta không thấy hắn?" Khâu Minh Thông mặc dù tương đương tuổi hắn, nhưng thông minh hơn người, người như vậy giữ lại bên người mới khiến hắn yên tâm, tương lai hắn cũng có thể lợi dụng.
Gã sai vặt tên Tiểu Dục cúi đầu, cũng không dám nhìn vào mắt Hàn Thiếu Quân, nhỏ giọng nói: "Bẩm thiếu gia, hai ngày trước Khâu quản sự nói với lão phu nhân, dạo này Khâu Minh Thông bận học, không có thời gian tới Hàn phủ." Y ghét nhất tên Khâu Minh Thông này, chỉ cần hắn ở đây, thiếu gia sẽ không thèm để ý đến y. Không phải chỉ là biết mấy chữ sao! Vậy mà có thể vừa ý thiếu gia như thế, y thấy không phục. Dù sao thì lão phu nhân đã ra lệnh phải khiến thiếu gia ghét Khâu Minh Thông, dù y nói láo thì lão phu nhân cũng sẽ không trách.
Hàn Thiếu Quân nghe xong, lập tức mắng: "Khâu gia của hắn là vật gì? Cũng chỉ là chó Hàn gia chúng ta nuôi, mà dám cự tuyệt yêu cầu của chủ nhân." Dù sao cũng chỉ là thiếu niên chín tuổi, cho dù trưởng thành sớm như thế nào, lúc này hắn vẫn không giấu được hỉ nộ.
Thấy thiếu gia tức giận, Tiểu Dục lập tức đổ thêm dầu vào lửa: "Thiếu gia, đúng vậy! Khâu gia thật quá mức, vốn là lão phu nhân muốn cho nữ nhi của họ vào trong phủ chúng ta làm đại nha hoàn cho Khanh tiểu thư, nhưng Khâu gia chẳng những không mang người tới, Khâu quản sự còn đánh mặt của lão phu nhân ngay trước mặt người làm, rõ là. . . . . ." Nói tới chỗ này Tiểu Dục liền dừng lại, lớn lên ở cao trạch đại viện thường là những người thông minh, nói chuyện gì, làm chuyện gì cũng đắn đo vừa đúng, nếu không thì sao y được ở bên cạnh thiếu gia Hàn gia.
Mặc dù Tiểu Dục cẩn thận giấu kín suy nghĩ của mình , nhưng Hàn Thiếu Quân vẫn nhìn thấu ý tứ của y. Nhưng Khâu gia chỉ là một nhà "người làm", giá trị của bọn họ không đáng để hắn phải phí nhiều tâm tư, nhìn Tiểu Dục một cái nói: "Được rồi, lần sau đừng nhắc chuyện của Khâu Minh Thông trước mặt ta." Chuyện hắn cần làm, không phải là để ý mấy chuyện nhỏ nhặt này, tương lai hắn phải trở thành người làm chuyện lớn. Khâu Minh Thông tuy thông minh, nhưng về sau có tiền đồ hay không thì chưa chắc. Dù tương lai có tiền đồ, nếu không vì hắn mà dùng, hắn có biện pháp làm cho Khâu Minh Thông không vào được trường thi. Thư sinh mà không vào được trường thi chẳng phải là chuyện bi ai nhất hay sao? Còn về phần Khâu quản sự, hắn chỉ cần hơi tỏ vẻ không thích lão, người bên dưới tự nhiên biết phải làm sao.
Quả nhiên, chưa nhắc đến trên tay Khâu Chính Khải càng ngày càng có nhiều việc, tiền công còn thiếu năm lượng, nguyên nhân tại sao thì ông biết rất rõ ràng. Phiền não buông bút trên tay xuống, Khâu Chính Khải suy tư trong lòng, có nên bỏ công việc này hay không. Nhưng ông suy nghĩ một chút rồi thu hồi ý định của mình, cái tội danh đổi chủ này, ông không gánh nổi, ông còn phải nuôi sống con trai con gái. Bây giờ, việc duy nhất ông có thể làm là lúc làm việc thì cẩn thận, không thể để người khác bắt được sai lầm.
Trong Từ An viện của Hàn lão phu nhân, đám nha hoàn vội vàng ra ra vào vào. Trong phòng, Hàn lão phu nhân nhàn nhã uống trà, mắt cũng không nâng lên, hỏi: "Khâu Chính Khải gần đây như thế nào?" Bà vừa mới gặp qua mấy nha hoàn mới lựa từ biệt trang, tiện thể cũng muốn xử lí chuyện của Khâu gia. Tuy bà đã chọn được nha hoàn thích hợp cho Khanh nha đầu, nhưng bà không muốn bỏ qua cho Khâu quản sự.
Nghe vậy, Xảo ma ma vội đáp lời: "Lão phu nhân, ngài cứ yên tâm! Nô tỳ đã làm theo lời ngài, chỉ là Khâu quản sự là người kiên nhẫn, không những không dám đi tìm người tranh luận mà còn làm tốt phần việc của mình." Ở trong nội trạch đại viện này, miễn là chủ tử thoáng tỏ vẻ không thích thì cuộc sống của người làm nô tài sẽ rất khó qua, chắc mấy ngày nay Khâu quản sự cũng khá vất vả. Tường sập chúng nhân đẩy, cho dù là quản sự thì kết quả cũng giống như vậy. Điều này chỉ trách Khâu quản sự quá ngu ngốc, chỉ là một nha đầu, đưa đến Hàn phủ không phải là hết chuyện rồi sao? Dám từ chối, muốn chết à?
Hàn lão phu nhân lạnh lùng cười lên tiếng nói: "Qua đoạn thời gian, tìm lý do đuổi lão ra khỏi phủ." Mắt không thấy, tâm không phiền.
Xảo ma ma vội đáp ứng, trong lòng cũng thấy ngạc nhiên, ngày thường cũng có hạ nhân khiến lão phu nhân khó chịu, nhưng không ai có thể chọc giận lão phu nhân như vậy. Cái cớ của Lão phu nhân sao bà lại không biết, chẳng qua là tìm cái lý do không sạch sẽ đuổi ra Hàn phủ, sau này ra khỏi Hàn gia dù đi đâu thì Khâu quản sự cũng chẳng tìm được công việc tốt. Đáng tiếc, vị Khâu quản sự này tuy không biết lấy lòng chủ tử nhưng lại là người biết điều. Thôi, những chuyện này loại nô tỳ như bà không nên nhiều lời.
Có lệnh của Hàn lão phu nhân, việc hạ nhân đùn đẩy công việc cho Khâu Chính Khải càng đúng lí hợp tình. Mấy ngày nay, Khâu Chính Khải lê thân thể mệt mỏi về nhà, đến cuối tháng, đem mười lượng bạc giao cho Viên thị. Viên thị cầm bạc đếm, hỏi: "Lão gia, sao chỉ có mười lượng bạc, không phải là mười lăm lượng à?" Không phải là Viên thị nghi ngờ Khâu Chính Khải giấu bạc đi, mà là Thắc mắc sao lại ít đi năm lượng bạc?
"Trong phủ giảm chi tiêu, về sau mỗi tháng chỉ có mười lượng bạc." Đè cái trán âm ỉ đau, Khâu Chính Khải không muốn nhiều lời. Ông không định nói, không có nghĩa là Viên thị không muốn nói. Vừa nghe Khâu Chính Khải, cao giọng không chỉ gấp đôi: "Cái gì? Tại sao có thể như vậy? Tiền tháng của quản sự khác đã là hai mươi lượng từ lâu rồi, thỉnh thoảng còn được chủ tử khen thưởng. Tại sao của ông không những ít hơn người ta, lần này còn ít hơn, mười lượng bạc này sao đủ nuôi sống chúng ta đồng nhất đại gia tử." Sao lại thế này? Rõ ràng khi dễ phu quân không phải gia sinh tử, mà phu quân đúng là, quản sự khác không biết tham tiền, hắn cũng không biết.
"Tiết kiệm một chút là đủ rồi." Tiếng gào thét của Viên thị khiến Khâu Chính Khải càng thêm đau đầu, làm ông muốn rống to mấy tiếng, nhưng với tính của ông thì không thể rống to được, đành không vui nhìn Viên thị.
So với tiền bạc thì Viên thị sợ ánh mắt của Khâu Chính Khải hơn, dồn sức ném bạc lên bàn, hổn hển mắng: "Đều tại cái đồ sao chổi kia, vì nó không vào Hàn phủ nên đắc tội lão phu nhân, Hàn gia mới chèn ép ông như vậy. Thông nhi đã không được làm thư đồng ở Hàn gia, tiền tháng của ông còn thiếu nhiều như vậy, cái gia đình này sống như thế nào? Thông nhi còn phải đến học đường, ông. . . . . ."
"Được rồi, sao bà không bớt tranh cãi đi một chút, Ninh nhi không phải là sao chổi, lời này lần sau tôi không muốn nghe thấy lần nữa." Khâu Chính Khải tức giận, lạnh lùng nhìn Viên thị.
Nếu là bình thường Viên thị đã sớm sợ đến im miệng, nhưng bây giờ liên quan đến tiền bạc thì bà không thể dễ dàng thỏa hiệp. Hơn nữa vào lúc này Khâu Chính Khải còn nói giúp Khâu Tiểu Ninh, làm cho bà trong cơn giận dữ, liều mạng lớn tiếng nói: "Tôi cứ nói, nó là đồ sao chổi, từ lúc nó vào cái nhà này thì chẳng có chuyện gì tốt, lần này là chuyện gì? Tiền tháng của ông còn có mười lượng, cái gia đình này có còn muốn sống nữa hay không. Lúc trước chắc tôi bị mỡ heo che tâm mới nhặt về cái đồ sao chổi này, cuối cùng ngay cả hài cốt của nữ nhi ruột thịt cũng không tìm được, tôi sẽ mang nó. . . . . ."
"Ba. . . . . ." Khâu Chính Khải không thể nhịn được nữa, vỗ tay xuống bàn, lần này Viên thị che miệng không dám nói tiếp, kể từ khi bà và Khâu Chính Khải thành thân, đây là lần đầu ông phát giận lớn như vậy, thật sự có chút hù dọa. Thấy Viên thị không nói, Khâu Chính Khải mới lạnh lùng nói: "ngươi muốn làm gì nó? Hừ, tuy Ninh nhi không phải máu mủ ruột thịt của chúng ta, nhưng nuôi nhiều năm như vậy chẳng lẽ bà không có một chút tình cảm nào? Sao chổi, sao chổi. . . . . . Nó quét cái gì trong nhà chúng ta? Nhà chúng ta có ai bị bệnh hay gặp tai nạn rồi hả? Còn về chuyện đưa nàng vào Hàn phủ, nếu bà trực tiếp từ chối Xảo ma ma thì sao tôi phải đi gặp lão phu nhân nói chuyện này? Ninh nhi còn nhỏ tuổi, vào Hàn phủ, bản thân bà cũng đã làm nha hoàn ở Hàn phủ, cuộc sống ở trong đó như thế nào sao bà lại không biết! Hừ! Còn có nữ nhi ruột thịt của chúng ta, ban đầu nếu không phải là bà sợ bị mắng, đổi nó với Ninh nhi, sao lại không tìm được hài cốt? Hơn nữa, con gái chúng ta phúc bạc, sau khi tạ thế còn cứu mạng Ninh nhi là công đức của nó, chắc chắn kiếp sau có thể đầu thai vào nhà người tốt. Chính bà gây ra những việc này, vậy mà cứ đổ tội lên đầu Ninh nhi, tôi thật sự không biết phải nói bà như thế nào, tự mình suy nghĩ thật kỹ đi!" Nói xong, Khâu Chính Khải cũng không thèm nhìn bà, trực tiếp đi tới giường ngủ.
Hai người tranh cãi ầm ĩ, lại không phát hiện, Khâu Minh Thông đứng ngoài cửa nghe được tất cả, bị hù dọa ngẩn người tại chỗ.
Khâu Minh Thông cứ như vậy ngây ngốc đứng, cho đến khi bị gió đêm lạnh thổi tới mới hồi hồn. Muội muội không phải thân muội muội? Trước kia hắn vẫn thấy kỳ lạ, lần đầu tiên hắn thấy muội muội, trên cánh tay của nàng không có bớt hình mặt trăng, nhưng sau này trên tay của muội muội lại có. Chuyện này hắn vẫn lấy làm kỳ quái, lúc đấy còn cho rằng muội muội đã lớn hơn một chút, có thêm cái bớt tiểu nguyệt cũng không phải chuyện lạ. Hóa ra là, muội muội không phải thân muội muội thịt.
Như người mất hồn trở lại trong phòng mình, Khâu Minh Thông ngồi bên giường ngủ không yên. Chờ trời sáng, bỗng hắn từ trên giường ngồi dậy, lấy lại tinh thần, có phải máu mủ ruột thịt hay không thì có quan hệ gì? Hắn nhìn muội muội từ lúc nhỏ xíu đến khi lớn như bây giờ, muội muội chính là của thân muội muội của hắn. Còn muội muội khác, theo nương nói thì hài cốt vẫn chưa tìm được ? Muội muội chắc là không còn tại thế, trong lòng bỗng thấy khổ sở, hy vọng kiếp sau nàng đầu thai làm một người tốt.
Cứ như vậy qua mấy ngày, Khâu Minh Thông không nói cho hai đệ đệ biết chuyện Khâu Tiểu Ninh không phải thân muội muội, vẫn giống như trước kia. Chính là hắn không còn cười nhiều như trước, trong lòng khổ sở vì muội muội còn chưa kịp lớn kia. Khâu Tiểu Ninh cũng đã nhận ra sự khác thường của Khâu Minh Thông, nhưng mà cái gì nàng cũng không hỏi. Ngược lại, nàng chú ý thấy sắc mặt phụ thân càng ngày càng mệt mỏi, trong lòng có chút lo lắng, đoán chắc rằng cha như vậy là do những người ở Hàn phủ gây khó dễ. Kiếp trước, nàng sống ở Hàn phủ mười mấy năm, sao nàng lại không biết những người ở trong đó như thế nào. Được chủ tử nâng cao thì tâng bốc ngươi, còn nếu chủ tử thoáng tỏ vẻ ghét bỏ thì đem ngươi giẫm chết, ở Hàn phủ nàng chịu bao nhiêu uất ức chính nàng cũng không nhớ rõ, huống chi là cha.
Nhưng bây giờ, bởi vì nàng không đi Hàn phủ mà cha bị đối xử như vậy. Thật lòng mà nói, nương đối xử với nàng không tốt, nhưng cha đối với nàng thật sự không còn gì để nói, hơn nữa còn có ca ca và Tam ca. Trong lòng Khâu Tiểu Ninh lo lắng, nhịn vài ngày thì muốn đi tìm ca ca giúp một tay. Mới vừa mở cửa, đã thấy ca ca đứng ở ngoài: "Ca ca, sao huynh lại ở chỗ này?"
Khâu Minh Thông cười nhạt xoa đầu Khâu Tiểu Ninh, nói: "Huynh biết nha đầu muội không chờ nổi, chắc lúc này cha vẫn chưa đi Hàn gia, chúng ta đi tìm cha đi." Mấy ngày nay hắn biết chuyện của muội muội nên hơi hoảng, ngược lại quên mất chuyện phải đi tìm cha. Tối hôm qua thấy vẻ mặt sốt ruột của tiểu nha đầu và tơ máu trong mắt cha thì mới nhớ tới. Hắn biết muội muội vẫn còn nhỏ có nhiều chuyện chưa làm được, nhưng trong nhà có hắn, nương, nhị đệ, tam đệ và cha, muội muội chỉ cần dạy bọn họ cách làm là được. Còn nếu cha tiếp tục ở lại Hàn phủ, e rằng sẽ mệt mỏi đến sinh bệnh . Mặc dù hắn ngây ngốc ở Hàn phủ không lâu, nhưng có một số việc hắn hiểu rõ.
Bởi vì đã lâu không gặp Khâu Minh Thông, lại muốn tìm người đối thơ, Hàn Thiếu Quân quay sang hỏi gã sai vặt: "Tiểu Dục, không phải ngươi nói là Khâu Minh Thông xin nghỉ rồi sao? Sao mấy ngày rồi ta không thấy hắn?" Khâu Minh Thông mặc dù tương đương tuổi hắn, nhưng thông minh hơn người, người như vậy giữ lại bên người mới khiến hắn yên tâm, tương lai hắn cũng có thể lợi dụng.
Gã sai vặt tên Tiểu Dục cúi đầu, cũng không dám nhìn vào mắt Hàn Thiếu Quân, nhỏ giọng nói: "Bẩm thiếu gia, hai ngày trước Khâu quản sự nói với lão phu nhân, dạo này Khâu Minh Thông bận học, không có thời gian tới Hàn phủ." Y ghét nhất tên Khâu Minh Thông này, chỉ cần hắn ở đây, thiếu gia sẽ không thèm để ý đến y. Không phải chỉ là biết mấy chữ sao! Vậy mà có thể vừa ý thiếu gia như thế, y thấy không phục. Dù sao thì lão phu nhân đã ra lệnh phải khiến thiếu gia ghét Khâu Minh Thông, dù y nói láo thì lão phu nhân cũng sẽ không trách.
Hàn Thiếu Quân nghe xong, lập tức mắng: "Khâu gia của hắn là vật gì? Cũng chỉ là chó Hàn gia chúng ta nuôi, mà dám cự tuyệt yêu cầu của chủ nhân." Dù sao cũng chỉ là thiếu niên chín tuổi, cho dù trưởng thành sớm như thế nào, lúc này hắn vẫn không giấu được hỉ nộ.
Thấy thiếu gia tức giận, Tiểu Dục lập tức đổ thêm dầu vào lửa: "Thiếu gia, đúng vậy! Khâu gia thật quá mức, vốn là lão phu nhân muốn cho nữ nhi của họ vào trong phủ chúng ta làm đại nha hoàn cho Khanh tiểu thư, nhưng Khâu gia chẳng những không mang người tới, Khâu quản sự còn đánh mặt của lão phu nhân ngay trước mặt người làm, rõ là. . . . . ." Nói tới chỗ này Tiểu Dục liền dừng lại, lớn lên ở cao trạch đại viện thường là những người thông minh, nói chuyện gì, làm chuyện gì cũng đắn đo vừa đúng, nếu không thì sao y được ở bên cạnh thiếu gia Hàn gia.
Mặc dù Tiểu Dục cẩn thận giấu kín suy nghĩ của mình , nhưng Hàn Thiếu Quân vẫn nhìn thấu ý tứ của y. Nhưng Khâu gia chỉ là một nhà "người làm", giá trị của bọn họ không đáng để hắn phải phí nhiều tâm tư, nhìn Tiểu Dục một cái nói: "Được rồi, lần sau đừng nhắc chuyện của Khâu Minh Thông trước mặt ta." Chuyện hắn cần làm, không phải là để ý mấy chuyện nhỏ nhặt này, tương lai hắn phải trở thành người làm chuyện lớn. Khâu Minh Thông tuy thông minh, nhưng về sau có tiền đồ hay không thì chưa chắc. Dù tương lai có tiền đồ, nếu không vì hắn mà dùng, hắn có biện pháp làm cho Khâu Minh Thông không vào được trường thi. Thư sinh mà không vào được trường thi chẳng phải là chuyện bi ai nhất hay sao? Còn về phần Khâu quản sự, hắn chỉ cần hơi tỏ vẻ không thích lão, người bên dưới tự nhiên biết phải làm sao.
Quả nhiên, chưa nhắc đến trên tay Khâu Chính Khải càng ngày càng có nhiều việc, tiền công còn thiếu năm lượng, nguyên nhân tại sao thì ông biết rất rõ ràng. Phiền não buông bút trên tay xuống, Khâu Chính Khải suy tư trong lòng, có nên bỏ công việc này hay không. Nhưng ông suy nghĩ một chút rồi thu hồi ý định của mình, cái tội danh đổi chủ này, ông không gánh nổi, ông còn phải nuôi sống con trai con gái. Bây giờ, việc duy nhất ông có thể làm là lúc làm việc thì cẩn thận, không thể để người khác bắt được sai lầm.
Trong Từ An viện của Hàn lão phu nhân, đám nha hoàn vội vàng ra ra vào vào. Trong phòng, Hàn lão phu nhân nhàn nhã uống trà, mắt cũng không nâng lên, hỏi: "Khâu Chính Khải gần đây như thế nào?" Bà vừa mới gặp qua mấy nha hoàn mới lựa từ biệt trang, tiện thể cũng muốn xử lí chuyện của Khâu gia. Tuy bà đã chọn được nha hoàn thích hợp cho Khanh nha đầu, nhưng bà không muốn bỏ qua cho Khâu quản sự.
Nghe vậy, Xảo ma ma vội đáp lời: "Lão phu nhân, ngài cứ yên tâm! Nô tỳ đã làm theo lời ngài, chỉ là Khâu quản sự là người kiên nhẫn, không những không dám đi tìm người tranh luận mà còn làm tốt phần việc của mình." Ở trong nội trạch đại viện này, miễn là chủ tử thoáng tỏ vẻ không thích thì cuộc sống của người làm nô tài sẽ rất khó qua, chắc mấy ngày nay Khâu quản sự cũng khá vất vả. Tường sập chúng nhân đẩy, cho dù là quản sự thì kết quả cũng giống như vậy. Điều này chỉ trách Khâu quản sự quá ngu ngốc, chỉ là một nha đầu, đưa đến Hàn phủ không phải là hết chuyện rồi sao? Dám từ chối, muốn chết à?
Hàn lão phu nhân lạnh lùng cười lên tiếng nói: "Qua đoạn thời gian, tìm lý do đuổi lão ra khỏi phủ." Mắt không thấy, tâm không phiền.
Xảo ma ma vội đáp ứng, trong lòng cũng thấy ngạc nhiên, ngày thường cũng có hạ nhân khiến lão phu nhân khó chịu, nhưng không ai có thể chọc giận lão phu nhân như vậy. Cái cớ của Lão phu nhân sao bà lại không biết, chẳng qua là tìm cái lý do không sạch sẽ đuổi ra Hàn phủ, sau này ra khỏi Hàn gia dù đi đâu thì Khâu quản sự cũng chẳng tìm được công việc tốt. Đáng tiếc, vị Khâu quản sự này tuy không biết lấy lòng chủ tử nhưng lại là người biết điều. Thôi, những chuyện này loại nô tỳ như bà không nên nhiều lời.
Có lệnh của Hàn lão phu nhân, việc hạ nhân đùn đẩy công việc cho Khâu Chính Khải càng đúng lí hợp tình. Mấy ngày nay, Khâu Chính Khải lê thân thể mệt mỏi về nhà, đến cuối tháng, đem mười lượng bạc giao cho Viên thị. Viên thị cầm bạc đếm, hỏi: "Lão gia, sao chỉ có mười lượng bạc, không phải là mười lăm lượng à?" Không phải là Viên thị nghi ngờ Khâu Chính Khải giấu bạc đi, mà là Thắc mắc sao lại ít đi năm lượng bạc?
"Trong phủ giảm chi tiêu, về sau mỗi tháng chỉ có mười lượng bạc." Đè cái trán âm ỉ đau, Khâu Chính Khải không muốn nhiều lời. Ông không định nói, không có nghĩa là Viên thị không muốn nói. Vừa nghe Khâu Chính Khải, cao giọng không chỉ gấp đôi: "Cái gì? Tại sao có thể như vậy? Tiền tháng của quản sự khác đã là hai mươi lượng từ lâu rồi, thỉnh thoảng còn được chủ tử khen thưởng. Tại sao của ông không những ít hơn người ta, lần này còn ít hơn, mười lượng bạc này sao đủ nuôi sống chúng ta đồng nhất đại gia tử." Sao lại thế này? Rõ ràng khi dễ phu quân không phải gia sinh tử, mà phu quân đúng là, quản sự khác không biết tham tiền, hắn cũng không biết.
"Tiết kiệm một chút là đủ rồi." Tiếng gào thét của Viên thị khiến Khâu Chính Khải càng thêm đau đầu, làm ông muốn rống to mấy tiếng, nhưng với tính của ông thì không thể rống to được, đành không vui nhìn Viên thị.
So với tiền bạc thì Viên thị sợ ánh mắt của Khâu Chính Khải hơn, dồn sức ném bạc lên bàn, hổn hển mắng: "Đều tại cái đồ sao chổi kia, vì nó không vào Hàn phủ nên đắc tội lão phu nhân, Hàn gia mới chèn ép ông như vậy. Thông nhi đã không được làm thư đồng ở Hàn gia, tiền tháng của ông còn thiếu nhiều như vậy, cái gia đình này sống như thế nào? Thông nhi còn phải đến học đường, ông. . . . . ."
"Được rồi, sao bà không bớt tranh cãi đi một chút, Ninh nhi không phải là sao chổi, lời này lần sau tôi không muốn nghe thấy lần nữa." Khâu Chính Khải tức giận, lạnh lùng nhìn Viên thị.
Nếu là bình thường Viên thị đã sớm sợ đến im miệng, nhưng bây giờ liên quan đến tiền bạc thì bà không thể dễ dàng thỏa hiệp. Hơn nữa vào lúc này Khâu Chính Khải còn nói giúp Khâu Tiểu Ninh, làm cho bà trong cơn giận dữ, liều mạng lớn tiếng nói: "Tôi cứ nói, nó là đồ sao chổi, từ lúc nó vào cái nhà này thì chẳng có chuyện gì tốt, lần này là chuyện gì? Tiền tháng của ông còn có mười lượng, cái gia đình này có còn muốn sống nữa hay không. Lúc trước chắc tôi bị mỡ heo che tâm mới nhặt về cái đồ sao chổi này, cuối cùng ngay cả hài cốt của nữ nhi ruột thịt cũng không tìm được, tôi sẽ mang nó. . . . . ."
"Ba. . . . . ." Khâu Chính Khải không thể nhịn được nữa, vỗ tay xuống bàn, lần này Viên thị che miệng không dám nói tiếp, kể từ khi bà và Khâu Chính Khải thành thân, đây là lần đầu ông phát giận lớn như vậy, thật sự có chút hù dọa. Thấy Viên thị không nói, Khâu Chính Khải mới lạnh lùng nói: "ngươi muốn làm gì nó? Hừ, tuy Ninh nhi không phải máu mủ ruột thịt của chúng ta, nhưng nuôi nhiều năm như vậy chẳng lẽ bà không có một chút tình cảm nào? Sao chổi, sao chổi. . . . . . Nó quét cái gì trong nhà chúng ta? Nhà chúng ta có ai bị bệnh hay gặp tai nạn rồi hả? Còn về chuyện đưa nàng vào Hàn phủ, nếu bà trực tiếp từ chối Xảo ma ma thì sao tôi phải đi gặp lão phu nhân nói chuyện này? Ninh nhi còn nhỏ tuổi, vào Hàn phủ, bản thân bà cũng đã làm nha hoàn ở Hàn phủ, cuộc sống ở trong đó như thế nào sao bà lại không biết! Hừ! Còn có nữ nhi ruột thịt của chúng ta, ban đầu nếu không phải là bà sợ bị mắng, đổi nó với Ninh nhi, sao lại không tìm được hài cốt? Hơn nữa, con gái chúng ta phúc bạc, sau khi tạ thế còn cứu mạng Ninh nhi là công đức của nó, chắc chắn kiếp sau có thể đầu thai vào nhà người tốt. Chính bà gây ra những việc này, vậy mà cứ đổ tội lên đầu Ninh nhi, tôi thật sự không biết phải nói bà như thế nào, tự mình suy nghĩ thật kỹ đi!" Nói xong, Khâu Chính Khải cũng không thèm nhìn bà, trực tiếp đi tới giường ngủ.
Hai người tranh cãi ầm ĩ, lại không phát hiện, Khâu Minh Thông đứng ngoài cửa nghe được tất cả, bị hù dọa ngẩn người tại chỗ.
Khâu Minh Thông cứ như vậy ngây ngốc đứng, cho đến khi bị gió đêm lạnh thổi tới mới hồi hồn. Muội muội không phải thân muội muội? Trước kia hắn vẫn thấy kỳ lạ, lần đầu tiên hắn thấy muội muội, trên cánh tay của nàng không có bớt hình mặt trăng, nhưng sau này trên tay của muội muội lại có. Chuyện này hắn vẫn lấy làm kỳ quái, lúc đấy còn cho rằng muội muội đã lớn hơn một chút, có thêm cái bớt tiểu nguyệt cũng không phải chuyện lạ. Hóa ra là, muội muội không phải thân muội muội thịt.
Như người mất hồn trở lại trong phòng mình, Khâu Minh Thông ngồi bên giường ngủ không yên. Chờ trời sáng, bỗng hắn từ trên giường ngồi dậy, lấy lại tinh thần, có phải máu mủ ruột thịt hay không thì có quan hệ gì? Hắn nhìn muội muội từ lúc nhỏ xíu đến khi lớn như bây giờ, muội muội chính là của thân muội muội của hắn. Còn muội muội khác, theo nương nói thì hài cốt vẫn chưa tìm được ? Muội muội chắc là không còn tại thế, trong lòng bỗng thấy khổ sở, hy vọng kiếp sau nàng đầu thai làm một người tốt.
Cứ như vậy qua mấy ngày, Khâu Minh Thông không nói cho hai đệ đệ biết chuyện Khâu Tiểu Ninh không phải thân muội muội, vẫn giống như trước kia. Chính là hắn không còn cười nhiều như trước, trong lòng khổ sở vì muội muội còn chưa kịp lớn kia. Khâu Tiểu Ninh cũng đã nhận ra sự khác thường của Khâu Minh Thông, nhưng mà cái gì nàng cũng không hỏi. Ngược lại, nàng chú ý thấy sắc mặt phụ thân càng ngày càng mệt mỏi, trong lòng có chút lo lắng, đoán chắc rằng cha như vậy là do những người ở Hàn phủ gây khó dễ. Kiếp trước, nàng sống ở Hàn phủ mười mấy năm, sao nàng lại không biết những người ở trong đó như thế nào. Được chủ tử nâng cao thì tâng bốc ngươi, còn nếu chủ tử thoáng tỏ vẻ ghét bỏ thì đem ngươi giẫm chết, ở Hàn phủ nàng chịu bao nhiêu uất ức chính nàng cũng không nhớ rõ, huống chi là cha.
Nhưng bây giờ, bởi vì nàng không đi Hàn phủ mà cha bị đối xử như vậy. Thật lòng mà nói, nương đối xử với nàng không tốt, nhưng cha đối với nàng thật sự không còn gì để nói, hơn nữa còn có ca ca và Tam ca. Trong lòng Khâu Tiểu Ninh lo lắng, nhịn vài ngày thì muốn đi tìm ca ca giúp một tay. Mới vừa mở cửa, đã thấy ca ca đứng ở ngoài: "Ca ca, sao huynh lại ở chỗ này?"
Khâu Minh Thông cười nhạt xoa đầu Khâu Tiểu Ninh, nói: "Huynh biết nha đầu muội không chờ nổi, chắc lúc này cha vẫn chưa đi Hàn gia, chúng ta đi tìm cha đi." Mấy ngày nay hắn biết chuyện của muội muội nên hơi hoảng, ngược lại quên mất chuyện phải đi tìm cha. Tối hôm qua thấy vẻ mặt sốt ruột của tiểu nha đầu và tơ máu trong mắt cha thì mới nhớ tới. Hắn biết muội muội vẫn còn nhỏ có nhiều chuyện chưa làm được, nhưng trong nhà có hắn, nương, nhị đệ, tam đệ và cha, muội muội chỉ cần dạy bọn họ cách làm là được. Còn nếu cha tiếp tục ở lại Hàn phủ, e rằng sẽ mệt mỏi đến sinh bệnh . Mặc dù hắn ngây ngốc ở Hàn phủ không lâu, nhưng có một số việc hắn hiểu rõ.
Tác giả :
Phượng Vân