Thê Tử Ngốc
Chương 16
Editor: Trang Ngọc
Khâu Minh Thông thiết kế lời đồn đãi vừa ra, Khâu gia cuối cùng thanh tĩnh. Viên thị vội vàng đặt mua đồ tết, Khâu Khải Chính cẩn thận đếm toàn bộ số tiền kiếm được, chuẩn bị tiết kiệm nhằm tính toán cho sau này. Khâu Minh Thông vẫn như mọi khi, hoàn thành việc học của mình, có thời gian thì dạy chữ cho Khâu Minh Duệ và Khâu Tiểu Ninh. Về phần Khâu Minh Trí, La Tiểu Lệ không sang Khâu gia thì hắn ba ngày hai bữa sang La gia.
Đêm ba mươi, cả nhà Khâu gia ngồi chung một chỗ, mỗi người đều mặc y phục mới vui vẻ vây quanh cái bàn. Khâu Khải Chính đặc biệt bảo Viên thị làm bốn cái đùi gà, gắp bỏ vào trong bốn chén nhỏ: "Mấy ngày nay các con cũng mệt mỏi, nhanh ăn đi!" Nói xong, nở nụ cười hiếm hoi.
Gắp cho mình và Viên thị mỗi người một cái cánh gà, nói với Viên thị: "Lão bà, chúng ta ăn cánh!"
"Ừ, ông cũng ăn đi." Viên thị nhìn trượng phu một cái, cảm thấy nhiều năm như vậy lần đầu tiên bà và Khâu Khải Chính dựa vào gần như vậy.
Khâu Tiểu Ninh gắp đùi gà trong bát, thả vào trong bát của Viên thị: "Nương, ngài ăn." Trong giọng nói không khó nhận ra vẻ lấy lòng. Động tác gặm cánh gà của Viên thị ngừng lại, mọi người trong nhà nhìn bà, một lát sau bà mới ngẩng đầu lên: "Ừ, nương ăn, Ninh nhi ăn thịt gà đi!" Đứa nhỏ này đúng là vẫn còn là đứa bé. Có lẽ phu quân nói đúng, chuyện năm đó nó là vô tội.
"Ừ. . . . . ." Khâu Tiểu Ninh vui vẻ gật đầu một cái, dù nương không thể xem nàng như nữ nhi ruột thịt, nhưng chưa biết chừng tương lai nàng muốn cùng nương cùng nhau cuộc sống cả đời, không thể vẫn cương đi xuống như vậy.
Cha con mấy người trao đổi ánh mắt, vui vẻ cười.
So sánh với Khâu gia hoà thuận vui vẻ, Hàn gia là một cảnh tượng hoàn toàn khác. Hàn Thêm hất toàn bộ bữa cơm đoàn viên xuống đất, ánh mắt lạnh lùng nhìn Hàn phu nhân: "Ngươi dạy Khanh nha đầu như thế nào? Tự nhiên lấy đi mạng người, chuyện vừa rồi nếu bị truyền đi, ngươi có thể đưa nó vào cung? Ta thấy cho phép hảo nhân gia còn khó, ngươi cứ chiều nó đi!" Nói xong, phất tay áo rời đi, bây giờ mỗi lần ông trở lại cái nhà này là tức một lần.
Hàn lão phu nhân lạnh lùng nhìn Hàn phu nhân một cái, lạnh nhạt nói: "Trấn an người nhà của tiểu nha hoàn này trước, nếu không đời này cứ nhốt con gái ngươi ở trong nhà đi, đừng đi ra gặp người nữa." Bà vẫn nghĩ rằng Khanh nha đầu chỉ là có chút nuông chiều thôi, bây giờ nhìn lại, nói nuông chiều thật là xem thường nàng. Chọn năm tiểu nha hoàn, hiện tại chỉ còn lại hai người, nếu bị truyền ra ngoài, không chỉ nha đầu kia mà cả danh tiếng của Hàn gia cũng bị phá hủy.
Trở lại trong phòng, Hàn lão phu nhân ngồi ở bên giường, đánh một cái vào ván giường: "Hồng Ngọc, ngươi nói ta tạo cái nghiệt gì đây? Tại sao Hàn gia lại sinh ra một tên sát tinh như vậy? Nếu cái này bị truyền đi thì làm thế nào bây giờ? Không muốn có người hầu hạ bên cạnh Khanh nha đầu nữa hay sao, không biết nữ nhân kia dạy hài tử thế nào. Năm tiểu nha hoàn, vào phủ mới được hơn nửa năm giờ chỉ còn hai cái. Dù giấu giếm như thế nào, người làm trong phủ này cũng không phải người ngu, có gia sinh tử nào dám đưa hài tử vào?
Tất nhiên Xảo ma ma biết Lão phu nhân ngứa mắt phu nhân từ lâu rồi, suy nghĩ một chút: "Lão phu nhân, phu nhân không được giáo tập ma ma hướng dẫn qua, cho nên nàng không biết dạy Khanh tiểu thư. Lão phu nhân, không bằng ngài nhận nuôi Khanh tiểu thư bên cạnh người, như vậy cũng có thể để cho nàng cùng ngài thân thiết chút. Bằng tướng mạo của Khanh tiểu thư bây giờ, tương lai nhất định là một cái mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành, vào cung còn sợ hoàng tôn không thích Khanh tiểu thư sao? Đến lúc đó nàng thành hoàng tôn nương nương, có chuyện gì nàng vẫn phải nghe ngài."
Trong phủ này chỉ có lão phu nhân mới có thể quản được nha đầu ác độc kia, nếu bà không đề nghị như vậy, để nha đầu kia tiếp tục như vậy không biết bao nhiêu nha hoàn phải chết ở trong phủ này đây? Học bắn cung nhất quyết dùng mục tiêu sống; chơi ở bờ hồ thì sai tiểu nha hoàn bơi ở trong hồ nước cho nàng nhìn; chơi ở trên núi giả, đột nhiên vươn tay đẩy người xuống núi giả. Núi giả không cao nhưng chỗ tiểu nha hoàn bị ngã vừa lúc có một khối đá nhô ra, nghe nha hoàn nói, óc của nha đầu kia cũng vỡ ra. Nghe nói nha đầu kia không những không sợ, còn nhìn óc này lạnh lùng bật cười, ông trời, đây không phải tiểu cô nương mà là một con quỷ. Nàng là ma quỷ đã đành, xảy ra mấy chuyện này vị phu nhân không có đầu óc kia không những không bẩm báo Lão phu nhân mà còn muốn giấu giếm chuyện này, cái này để cho Nhị Di Nương tố cáo trước mặt gia, cơm tất niên cũng không được ăn, trách không được lão phu nhân tức giận như vậy.
"Ừ, đấy cũng là một biện pháp, chỉ là trên người nha đầu kia mùi máu tươi quá nặng, ta không thích nàng đến gần ta." Lão phu nhân cau mày, trước kia bà rất thích nha đầu kia. Nhưng nửa năm trước nha đầu này không biết trúng tà gì ngã xuống hồ nước cứu lên thì người cũng thay đổi, ánh mắt nhìn người khác đều mang theo sát khí, giống như là đến đòi nợ khiến cho bà có chút khó chịu, mơ hồ có chút sợ. Ánh mắt kia, giống hệt ánh mắt của cô gái kia lúc bà bóp chết hài tử của nàng.
"Lão phu nhân, để nàng sống ở Sướng Tâm vườn gần ngài nhất là được, chỉ cần mỗi ngày ngài xem nàng là được." Trong Hàn gia, Xảo ma ma là người giỏi nhìn sắc mặt của Lão phu nhân nhất, thấy trên mặt Lão phu nhân rõ ràng bài xích, vội lên tiếng đổi lại chủ ý.
"Ừ, cái này cũng được, chỉ là nha hoàn bên người nàng chọn thế nào? Lại chọn, sợ là không có ai nguyện ý đưa hài tử vào cho chúng ta chọn." Bà rất muốn không cho Khanh nha đầu một đứa nha hoàn nào, nhưng vì đại sự sau này, nha hoàn thiếp thân của nàng vẫn phải nuôi từ nhỏ mới được.
Xảo ma ma suy nghĩ một chút, lập tức nhớ lại mấy hài tử nhà nghèo lúc trước không trúng tuyển. Trước kia là có nhiều đứa để chọn mới không vừa ý họ, hiện tại mua các nàng rồi dạy dỗ cho tốt là được: "Lão phu nhân, lần trước chọn còn có mấy hài tử nhà nghèo, khi đó ưu tiên chọn gia sinh tử nên không tuyển họ, ngài xem. . . . . ."
"Ừ, cũng được, chỉ là mấy nha đầu kia tâm nhãn cũng không nhỏ, muốn tìm một cái có thể dùng được còn phải tìm đứa ngốc một chút." Hàn lão phu nhân tương đối chấp nhất với điểm này, năm đó dưới tình huống Hàn lão gia độc ái thiếp thất bà có thể lấy được thắng lợi cuối cùng, chính là dựa vào nha đầu không thông minh bên cạnh.
"Chuyện này. . . . . ." Dạo này, tìm đứa hơi ngốc thì dễ, tùy tiện chọn trong đám ăn xin cũng được một đống. Nhưng Lão phu nhân muốn tìm một đứa hơi đần lại có thể gây khó dễ, sợ là không dễ tìm cho lắm. Người gia đình bình thường biết nữ nhi mình là một đứa đần thì phần lớn đều vứt đi. Vốn chỉ là một cái nữ nhi, đầu lại không tốt có nuôi cũng vô dụng, dân chúng bình thường ai nguyện ý mất mấy đồng bạc này.
"Đúng rồi, Khâu Khải Chính có nữ nhi đây?" Trong đầu Hàn lão phu nhân chợt lóe lên, đột nhiên nghĩ tới Khâu Tiểu Ninh.
"Cái này nô tỳ thì không rõ lắm, nhưng Lão phu nhân, lúc Khâu Khải Chính và Khâu Minh Thông làm việc ở Hàn phủ chúng ta bọn họ cũng không muốn, chớ nói chi là hiện tại Khâu gia cũng không thiếu bạc, khẳng định bọn họ sẽ không đưa người đến Hàn gia." Xảo ma ma coi như là kiến thức công lực bao che khuyết điểm của Khâu gia, bà cũng không muốn quay lại Khâu gia đụng vách tường một lần nữa.
"Không được, hôm nay ta nhìn trúng nha đầu Khâu gia này, cũng chỉ là một nữ nhi của gia đình bình thường còn coi mình như công chúa." Trong mắt Hàn lão phu nhân chợt lóe lệ quang, nói nhỏ bên tai Xảo ma ma một hồi.
Xảo ma ma nghe xong, vội hỏi: "Lão phu nhân, vậy khi nào chúng ta ra tay? Có nên đợi qua tết hay không?" Năm mới là quốc gia đại sự, bà cũng không muốn phân phó người đi làm chuyện thất đức này.
"Nhất định phải là ngày đầu tiên Khâu gia mở cửa, ta không tin sau chuyện này Khâu gia còn không ngoan ngoãn mang người tới." Qua tết, tất niên bà còn không qua hết, tại sao để cho bọn họ qua hết tết. Nhất định phải để cho Khâu quản sự này ngây ngốc ở trong tù mới biết nặng nhẹ.
"Dạ, lão phu nhân, nô tỳ sẽ phân phó." Điệu bộ của Lão phu nhân như vậy e là Hàn gia không kéo dài mãi được, bà lén lút nhìn qua con lớn nhất của Khâu gia, gương mặt không tầm thường, tương lai chắc chắn có tiền đồ. Bây giờ Hàn gia chỉnh Khâu gia như vậy, bà không tin Khâu gia có thể bỏ qua cơn tức này. Chỉ là bà không muốn nhắc nhở Lão phu nhân, đời này bà giúp lão phu nhân tạo nghiệt nhiều không kể xiết, cũng không muốn làm thêm một lần nữa.
"Ừ, ngươi cũng xuống đi! Bây giờ ta cũng không còn tâm tình đón giao thừa." Nói xong, lão phu nhân phất tay một cái, bảo Xảo ma ma lui xuống. Xảo ma ma phúc thân, đi tới cửa khẽ thở dài, loại cuộc sống này khi nào mới kết thúc đây.
Mồng một đầu năm, Khâu Tiểu Ninh dậy từ sớm chạy vòng quanh viện một vòng, cuối cùng nàng lớn thêm một tuổi. Năm tuổi, ca ca mười tuổi, ha ha. . . . . . Bọn họ đều thêm một tuổi. Khâu Minh Thông cũng dậy thật sớm, mới vừa ra cửa đã thấy muội muội như kẻ điên nhỏ chạy tới chạy lui trong sân. Gương mặt non nớt bất đắc dĩ cười cười, bất quá là nương ăn đùi gà muội gắp cho thôi! Còn vui như vậy.
Bước nhanh chạy đến bên người nàng, cười nói: "Nha đầu, đừng có vừa chạy vừa cười, để người khác nhìn thấy còn tưởng rằng nhà chúng ta có một kẻ điên đấy!" Mặc kệ tại sao muội muội vui vẻ, dù sao muội muội vui hắn cũng vui.
"Kẻ điên liền kẻ điên, dù sao để cho mọi người gọi đứa ngốc lâu như vậy rồi, còn sợ người ta gọi muội kẻ điên à." Những chuyện này còn lâu nàng mới để ý, bây giờ nàng chỉ mong mình và ca ca mau mau lớn lên.
Ai ngờ, Khâu Minh Thông nghe lời này xong liền kéo tay Khâu Tiểu Ninh, dừng bước. Sau đó đứng lại, vẻ mặt thành thật nói: "Nha đầu, về sau huynh sẽ để những người bảo muội là đứa ngốc thấy được Ninh nhi nhà chúng ta thông minh như thế nào. Muội xem, hiện tại cả nhà Khâu gia chúng ta còn dựa vào Ninh nhi nghĩ biện pháp nuôi gia đình đây này, ai dám nói muội là kẻ ngốc, hắn mới phải kẻ ngốc nhất. Còn nữa, sau này cũng không cho không để ý người khác nói cái gì như vậy, lẽ thẳng khí hùng đáp lại, nếu không ca ca sẽ đau lòng" Nói xong, đau lòng xoa đầu Khâu Tiểu Ninh.
Ánh mắt đen bóng trong suốt vui vẻ nhìn Khâu Minh Thông, chậm rãi gật đầu: "Dạ, Ninh nhi biết, ca ca không cần lo lắng." Vốn tay có chút lạnh lẽo, bị Khâu Minh Thông giữ chặt trong tay hắn, lại không hề lạnh nữa. Ngẩng đầu, thất thần nhìn bông tuyết bay. Ca ca đau lòng nàng, có phải thể hiện rằng ca ca thích nàng? Nếu như vậy, hi vọng tiếp tục nữa, vĩnh viễn không thay đổi.
"Muội muội trời lạnh chúng ta vào nhà chứ?" Phủi đi bông tuyết trên tóc Khâu Tiểu Ninh, Khâu Minh Thông hỏi.
"Được. . . . . ." Ca ca đưa nàng đến đâu, nàng liền đi theo đến đó.
Khâu Minh Thông thiết kế lời đồn đãi vừa ra, Khâu gia cuối cùng thanh tĩnh. Viên thị vội vàng đặt mua đồ tết, Khâu Khải Chính cẩn thận đếm toàn bộ số tiền kiếm được, chuẩn bị tiết kiệm nhằm tính toán cho sau này. Khâu Minh Thông vẫn như mọi khi, hoàn thành việc học của mình, có thời gian thì dạy chữ cho Khâu Minh Duệ và Khâu Tiểu Ninh. Về phần Khâu Minh Trí, La Tiểu Lệ không sang Khâu gia thì hắn ba ngày hai bữa sang La gia.
Đêm ba mươi, cả nhà Khâu gia ngồi chung một chỗ, mỗi người đều mặc y phục mới vui vẻ vây quanh cái bàn. Khâu Khải Chính đặc biệt bảo Viên thị làm bốn cái đùi gà, gắp bỏ vào trong bốn chén nhỏ: "Mấy ngày nay các con cũng mệt mỏi, nhanh ăn đi!" Nói xong, nở nụ cười hiếm hoi.
Gắp cho mình và Viên thị mỗi người một cái cánh gà, nói với Viên thị: "Lão bà, chúng ta ăn cánh!"
"Ừ, ông cũng ăn đi." Viên thị nhìn trượng phu một cái, cảm thấy nhiều năm như vậy lần đầu tiên bà và Khâu Khải Chính dựa vào gần như vậy.
Khâu Tiểu Ninh gắp đùi gà trong bát, thả vào trong bát của Viên thị: "Nương, ngài ăn." Trong giọng nói không khó nhận ra vẻ lấy lòng. Động tác gặm cánh gà của Viên thị ngừng lại, mọi người trong nhà nhìn bà, một lát sau bà mới ngẩng đầu lên: "Ừ, nương ăn, Ninh nhi ăn thịt gà đi!" Đứa nhỏ này đúng là vẫn còn là đứa bé. Có lẽ phu quân nói đúng, chuyện năm đó nó là vô tội.
"Ừ. . . . . ." Khâu Tiểu Ninh vui vẻ gật đầu một cái, dù nương không thể xem nàng như nữ nhi ruột thịt, nhưng chưa biết chừng tương lai nàng muốn cùng nương cùng nhau cuộc sống cả đời, không thể vẫn cương đi xuống như vậy.
Cha con mấy người trao đổi ánh mắt, vui vẻ cười.
So sánh với Khâu gia hoà thuận vui vẻ, Hàn gia là một cảnh tượng hoàn toàn khác. Hàn Thêm hất toàn bộ bữa cơm đoàn viên xuống đất, ánh mắt lạnh lùng nhìn Hàn phu nhân: "Ngươi dạy Khanh nha đầu như thế nào? Tự nhiên lấy đi mạng người, chuyện vừa rồi nếu bị truyền đi, ngươi có thể đưa nó vào cung? Ta thấy cho phép hảo nhân gia còn khó, ngươi cứ chiều nó đi!" Nói xong, phất tay áo rời đi, bây giờ mỗi lần ông trở lại cái nhà này là tức một lần.
Hàn lão phu nhân lạnh lùng nhìn Hàn phu nhân một cái, lạnh nhạt nói: "Trấn an người nhà của tiểu nha hoàn này trước, nếu không đời này cứ nhốt con gái ngươi ở trong nhà đi, đừng đi ra gặp người nữa." Bà vẫn nghĩ rằng Khanh nha đầu chỉ là có chút nuông chiều thôi, bây giờ nhìn lại, nói nuông chiều thật là xem thường nàng. Chọn năm tiểu nha hoàn, hiện tại chỉ còn lại hai người, nếu bị truyền ra ngoài, không chỉ nha đầu kia mà cả danh tiếng của Hàn gia cũng bị phá hủy.
Trở lại trong phòng, Hàn lão phu nhân ngồi ở bên giường, đánh một cái vào ván giường: "Hồng Ngọc, ngươi nói ta tạo cái nghiệt gì đây? Tại sao Hàn gia lại sinh ra một tên sát tinh như vậy? Nếu cái này bị truyền đi thì làm thế nào bây giờ? Không muốn có người hầu hạ bên cạnh Khanh nha đầu nữa hay sao, không biết nữ nhân kia dạy hài tử thế nào. Năm tiểu nha hoàn, vào phủ mới được hơn nửa năm giờ chỉ còn hai cái. Dù giấu giếm như thế nào, người làm trong phủ này cũng không phải người ngu, có gia sinh tử nào dám đưa hài tử vào?
Tất nhiên Xảo ma ma biết Lão phu nhân ngứa mắt phu nhân từ lâu rồi, suy nghĩ một chút: "Lão phu nhân, phu nhân không được giáo tập ma ma hướng dẫn qua, cho nên nàng không biết dạy Khanh tiểu thư. Lão phu nhân, không bằng ngài nhận nuôi Khanh tiểu thư bên cạnh người, như vậy cũng có thể để cho nàng cùng ngài thân thiết chút. Bằng tướng mạo của Khanh tiểu thư bây giờ, tương lai nhất định là một cái mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành, vào cung còn sợ hoàng tôn không thích Khanh tiểu thư sao? Đến lúc đó nàng thành hoàng tôn nương nương, có chuyện gì nàng vẫn phải nghe ngài."
Trong phủ này chỉ có lão phu nhân mới có thể quản được nha đầu ác độc kia, nếu bà không đề nghị như vậy, để nha đầu kia tiếp tục như vậy không biết bao nhiêu nha hoàn phải chết ở trong phủ này đây? Học bắn cung nhất quyết dùng mục tiêu sống; chơi ở bờ hồ thì sai tiểu nha hoàn bơi ở trong hồ nước cho nàng nhìn; chơi ở trên núi giả, đột nhiên vươn tay đẩy người xuống núi giả. Núi giả không cao nhưng chỗ tiểu nha hoàn bị ngã vừa lúc có một khối đá nhô ra, nghe nha hoàn nói, óc của nha đầu kia cũng vỡ ra. Nghe nói nha đầu kia không những không sợ, còn nhìn óc này lạnh lùng bật cười, ông trời, đây không phải tiểu cô nương mà là một con quỷ. Nàng là ma quỷ đã đành, xảy ra mấy chuyện này vị phu nhân không có đầu óc kia không những không bẩm báo Lão phu nhân mà còn muốn giấu giếm chuyện này, cái này để cho Nhị Di Nương tố cáo trước mặt gia, cơm tất niên cũng không được ăn, trách không được lão phu nhân tức giận như vậy.
"Ừ, đấy cũng là một biện pháp, chỉ là trên người nha đầu kia mùi máu tươi quá nặng, ta không thích nàng đến gần ta." Lão phu nhân cau mày, trước kia bà rất thích nha đầu kia. Nhưng nửa năm trước nha đầu này không biết trúng tà gì ngã xuống hồ nước cứu lên thì người cũng thay đổi, ánh mắt nhìn người khác đều mang theo sát khí, giống như là đến đòi nợ khiến cho bà có chút khó chịu, mơ hồ có chút sợ. Ánh mắt kia, giống hệt ánh mắt của cô gái kia lúc bà bóp chết hài tử của nàng.
"Lão phu nhân, để nàng sống ở Sướng Tâm vườn gần ngài nhất là được, chỉ cần mỗi ngày ngài xem nàng là được." Trong Hàn gia, Xảo ma ma là người giỏi nhìn sắc mặt của Lão phu nhân nhất, thấy trên mặt Lão phu nhân rõ ràng bài xích, vội lên tiếng đổi lại chủ ý.
"Ừ, cái này cũng được, chỉ là nha hoàn bên người nàng chọn thế nào? Lại chọn, sợ là không có ai nguyện ý đưa hài tử vào cho chúng ta chọn." Bà rất muốn không cho Khanh nha đầu một đứa nha hoàn nào, nhưng vì đại sự sau này, nha hoàn thiếp thân của nàng vẫn phải nuôi từ nhỏ mới được.
Xảo ma ma suy nghĩ một chút, lập tức nhớ lại mấy hài tử nhà nghèo lúc trước không trúng tuyển. Trước kia là có nhiều đứa để chọn mới không vừa ý họ, hiện tại mua các nàng rồi dạy dỗ cho tốt là được: "Lão phu nhân, lần trước chọn còn có mấy hài tử nhà nghèo, khi đó ưu tiên chọn gia sinh tử nên không tuyển họ, ngài xem. . . . . ."
"Ừ, cũng được, chỉ là mấy nha đầu kia tâm nhãn cũng không nhỏ, muốn tìm một cái có thể dùng được còn phải tìm đứa ngốc một chút." Hàn lão phu nhân tương đối chấp nhất với điểm này, năm đó dưới tình huống Hàn lão gia độc ái thiếp thất bà có thể lấy được thắng lợi cuối cùng, chính là dựa vào nha đầu không thông minh bên cạnh.
"Chuyện này. . . . . ." Dạo này, tìm đứa hơi ngốc thì dễ, tùy tiện chọn trong đám ăn xin cũng được một đống. Nhưng Lão phu nhân muốn tìm một đứa hơi đần lại có thể gây khó dễ, sợ là không dễ tìm cho lắm. Người gia đình bình thường biết nữ nhi mình là một đứa đần thì phần lớn đều vứt đi. Vốn chỉ là một cái nữ nhi, đầu lại không tốt có nuôi cũng vô dụng, dân chúng bình thường ai nguyện ý mất mấy đồng bạc này.
"Đúng rồi, Khâu Khải Chính có nữ nhi đây?" Trong đầu Hàn lão phu nhân chợt lóe lên, đột nhiên nghĩ tới Khâu Tiểu Ninh.
"Cái này nô tỳ thì không rõ lắm, nhưng Lão phu nhân, lúc Khâu Khải Chính và Khâu Minh Thông làm việc ở Hàn phủ chúng ta bọn họ cũng không muốn, chớ nói chi là hiện tại Khâu gia cũng không thiếu bạc, khẳng định bọn họ sẽ không đưa người đến Hàn gia." Xảo ma ma coi như là kiến thức công lực bao che khuyết điểm của Khâu gia, bà cũng không muốn quay lại Khâu gia đụng vách tường một lần nữa.
"Không được, hôm nay ta nhìn trúng nha đầu Khâu gia này, cũng chỉ là một nữ nhi của gia đình bình thường còn coi mình như công chúa." Trong mắt Hàn lão phu nhân chợt lóe lệ quang, nói nhỏ bên tai Xảo ma ma một hồi.
Xảo ma ma nghe xong, vội hỏi: "Lão phu nhân, vậy khi nào chúng ta ra tay? Có nên đợi qua tết hay không?" Năm mới là quốc gia đại sự, bà cũng không muốn phân phó người đi làm chuyện thất đức này.
"Nhất định phải là ngày đầu tiên Khâu gia mở cửa, ta không tin sau chuyện này Khâu gia còn không ngoan ngoãn mang người tới." Qua tết, tất niên bà còn không qua hết, tại sao để cho bọn họ qua hết tết. Nhất định phải để cho Khâu quản sự này ngây ngốc ở trong tù mới biết nặng nhẹ.
"Dạ, lão phu nhân, nô tỳ sẽ phân phó." Điệu bộ của Lão phu nhân như vậy e là Hàn gia không kéo dài mãi được, bà lén lút nhìn qua con lớn nhất của Khâu gia, gương mặt không tầm thường, tương lai chắc chắn có tiền đồ. Bây giờ Hàn gia chỉnh Khâu gia như vậy, bà không tin Khâu gia có thể bỏ qua cơn tức này. Chỉ là bà không muốn nhắc nhở Lão phu nhân, đời này bà giúp lão phu nhân tạo nghiệt nhiều không kể xiết, cũng không muốn làm thêm một lần nữa.
"Ừ, ngươi cũng xuống đi! Bây giờ ta cũng không còn tâm tình đón giao thừa." Nói xong, lão phu nhân phất tay một cái, bảo Xảo ma ma lui xuống. Xảo ma ma phúc thân, đi tới cửa khẽ thở dài, loại cuộc sống này khi nào mới kết thúc đây.
Mồng một đầu năm, Khâu Tiểu Ninh dậy từ sớm chạy vòng quanh viện một vòng, cuối cùng nàng lớn thêm một tuổi. Năm tuổi, ca ca mười tuổi, ha ha. . . . . . Bọn họ đều thêm một tuổi. Khâu Minh Thông cũng dậy thật sớm, mới vừa ra cửa đã thấy muội muội như kẻ điên nhỏ chạy tới chạy lui trong sân. Gương mặt non nớt bất đắc dĩ cười cười, bất quá là nương ăn đùi gà muội gắp cho thôi! Còn vui như vậy.
Bước nhanh chạy đến bên người nàng, cười nói: "Nha đầu, đừng có vừa chạy vừa cười, để người khác nhìn thấy còn tưởng rằng nhà chúng ta có một kẻ điên đấy!" Mặc kệ tại sao muội muội vui vẻ, dù sao muội muội vui hắn cũng vui.
"Kẻ điên liền kẻ điên, dù sao để cho mọi người gọi đứa ngốc lâu như vậy rồi, còn sợ người ta gọi muội kẻ điên à." Những chuyện này còn lâu nàng mới để ý, bây giờ nàng chỉ mong mình và ca ca mau mau lớn lên.
Ai ngờ, Khâu Minh Thông nghe lời này xong liền kéo tay Khâu Tiểu Ninh, dừng bước. Sau đó đứng lại, vẻ mặt thành thật nói: "Nha đầu, về sau huynh sẽ để những người bảo muội là đứa ngốc thấy được Ninh nhi nhà chúng ta thông minh như thế nào. Muội xem, hiện tại cả nhà Khâu gia chúng ta còn dựa vào Ninh nhi nghĩ biện pháp nuôi gia đình đây này, ai dám nói muội là kẻ ngốc, hắn mới phải kẻ ngốc nhất. Còn nữa, sau này cũng không cho không để ý người khác nói cái gì như vậy, lẽ thẳng khí hùng đáp lại, nếu không ca ca sẽ đau lòng" Nói xong, đau lòng xoa đầu Khâu Tiểu Ninh.
Ánh mắt đen bóng trong suốt vui vẻ nhìn Khâu Minh Thông, chậm rãi gật đầu: "Dạ, Ninh nhi biết, ca ca không cần lo lắng." Vốn tay có chút lạnh lẽo, bị Khâu Minh Thông giữ chặt trong tay hắn, lại không hề lạnh nữa. Ngẩng đầu, thất thần nhìn bông tuyết bay. Ca ca đau lòng nàng, có phải thể hiện rằng ca ca thích nàng? Nếu như vậy, hi vọng tiếp tục nữa, vĩnh viễn không thay đổi.
"Muội muội trời lạnh chúng ta vào nhà chứ?" Phủi đi bông tuyết trên tóc Khâu Tiểu Ninh, Khâu Minh Thông hỏi.
"Được. . . . . ." Ca ca đưa nàng đến đâu, nàng liền đi theo đến đó.
Tác giả :
Phượng Vân