Thê Tử Lười Biếng Của Nam Nhân Hung Hãn
Chương 20-2: Bắt gặp

Thê Tử Lười Biếng Của Nam Nhân Hung Hãn

Chương 20-2: Bắt gặp

Chu gia ở trấn bên cạnh có trang trại chuyên nuôi heo, mỗi ngày đều do hạ nhân xử lý, nhưng Chu Lai Tài thích tự mình nuôi heo, liền làm một chuồng heo ở phía sau hậu viện, tự mình quét dọn cho ăn. Theo lời nói của hắn, nếu trước khi đi ngủ mà không nghe mấy tiếng heo rầm rì, buổi tối sẽ ngủ không ngon.

Ăn hai ba miếng hết cái bánh đậu xanh, Chu Nguyên Bảo đưa Thư Lan tới bên cạnh chuồng heo. Hai người leo lên bờ tường, vai kề vai ngồi xong, cùng nhau nhìn bảy con heo mập bên trong.

“Bọn chúng là bảy huynh đệ ruột, thế nào, mập không? Cha ta giỏi nhất nuôi heo, mọi người trong trấn không ai bằng ông ấy!" Chu Nguyên Bảo tự hào nói, cặp mắt lấp lánh.

Thư Lan nhìn bảy con heo trắng mập nằm song song trên mặt đất, nghiêm túc gật đầu một cái; “Heo mẹ cũng có thể sinh hả, một phát bảy con!"

Chu Nguyên Bảo hừ một tiếng: “Bảy con tính là gì, ta còn gặp một lần sinh mười sáu con heo con cơ đấy, hiếm thấy vô cùng!" Giọng nói rất là hài lòng, chợt nghĩ đến cái gì, ảo não vỗ đùi một cái, mặt mũi tràn đầy hưng phấn dặn dò: “Ngươi ở đây chờ, ta đi lấy đao, cho ngươi xem ta giết heo như thế nào!" Xoay người nhảy xuống bờ tường, chạy nhanh ra ngoài cửa phòng.

Thư Lan há to miệng, nhơ ngác nhìn bóng lưng của hắn, vì sao Nguyên Bảo ca định giết heo thế?

Thu hồi tầm mắt, nhìn những con heo trắng mập mạp đang nghiêng mình phơi nắng trong mắt Thư Lan tràn đầy đồng tình, thật đáng thương, lúc ngủ bị người ta giết đi, nếu bọn chúng tỉnh, còn có thể né tránh Nguyên Bảo ca rồi, haiz, bọn mi là con heo đại lười, ban ngày ban mặt ngủ cái gì mà ngủ!

“A, cha làm cái gì thế, lại đi chống phía sau cửa!"

Chu Nguyên Bảo thử mấy lần không đẩy được cửa ra, không nhịn được đấm cửa la hét nói, nếu không phải hai người vừa nhìn đã biết là cha con, hắn thật hoài nghi mình có phải do cha nhặt về không nữa!

Thư Lan trong lòng vui mừng, cuối cùng vui mừng liếc mắt nhìn đám heo, khẽ chống đôi tay, nhảy xuống đất.

“Nguyên Bảo ca, cửa nhà ngươi đã bị đóng, không bằng đến bà ngoại ta chơi đi, bên kia có anh đào, ăn rất ngon." Thư Lan chạy đến bên cạnh Chu Nguyên Bảo, nhiệt tình mời.

Nàng vừa nói như vậy, Chu Nguyên Bảo liền cảm thấy có chút khát, có thể hắn nghĩ nhiều hơn Thư Lan, do dự nói: “Nếu như bị bà ngoại ngươi phát hiện thì làm thế nào?"

Thư Lan thờ ơ nháy mắt: “Phát hiện thì phát hiện, bà ngoại ta rất thích tiểu hài tử, chắc chắn sẽ không nói ngươi!"

“Ai là tiểu hài tử?" Chu Nguyên Bảo trừng mắt nhìn Thư Lan một cái, so đo đầu hai người, ưỡn ngực nói: “Ta đã 13 tuổi rồi, chừng hai năm nữa có thể cưới vợ đấy!"

Hôm nay Thư Lan bị hắn trừng mắt nhiều lần rồi, thấy hắn lại trừng mắt nhìn mình, lại còn bày ra bộ dáng người lớn không muốn chơi cùng nàng, liền chu mỏ nói: “Thích đi hay không, ngươi không đi, vậy ta đi về!" Cũng không quản Chu Nguyên Bảo, nghiêng đầu chạy đến góc tường, cả tay và chân đồng thời dùng sức, trong nháy mắt đã đứng trên đầu tường. Quay đầu liếc mắt nhìn một cái, đang muốn nhảy xuống.

Chu Nguyên Bảo vội vàng hô: “Ta cũng đi vậy!" Hắn đã nửa ngày không uống nước, dù sao hai nhà quan hệ cũng không tệ lắm, nói rõ nguyên do như vậy, tin tưởng lão thái thái Tần gia sẽ không tức giận.

Lúc này Thư Lan mới cười, xê người sang bên, ngoan ngoãn đợi hắn nhảy lên.

Chu Nguyên Bảo biết trèo tường, nhưng phải giẫm ở một cái ghế đẩu thật cao, từ lồng ngực đến bờ tường cân bằng thì hắn mới có thể leo lên.

Cho nên, khi hắn đứng dưới mặt đất, ngửa đầu nhìn Thư Lan cười hì hì, lần đầu cảm thấy cơ thể mập mạp của hắn vô cùng bất tiện.

Thử mấy lần liên tục,cái mông cũng nhanh té thành bốn cánh hoa rồi, rốt cuộc Chu Nguyên Bảo không nhịn được thô tục nói: “Không đi, lão tử không tin không uống nước có thể chết khát!"

Thư Lan tận mắt thấy hắn té nhiều lần, cái mông mình cũng cảm thấy có chút đau, lúc này nghe hắn muốn từ bỏ, không khỏi vội la lên: “Thử lại lần nữa đi, khi nãy thiếu chút nữa là lên rồi, nếu không, ta kéo ngươi lên!" Nói xong, cong chân dựa trên tường, đưa tay phải ra đón hắn.

Chu Nguyên Bảo sắc mặt trì hoãn, lắc đầu nói: “Thôi, ngươi nào có hơi sức, cẩn thận bị ta kéo xuống." Một bộ dáng không muốn thử lại.

Thư Lan không đành lòng nhìn hắn bị lẻ loi một mình trong sân, chợt nhanh trí, cười với hắn nói: “Ngươi chờ chút, ta vào trong lấy cái băng ghế!" Nói xong, người liền nhảy xuống.

Chu Nguyên Bảo chỉ nghe được âm thanh nàng rơi xuống đất, “Bùm"một tiếng giống như tiếng trong lòng đất trực tiếp truyền đến, hắn sinh ra rung động không nói rõ thành lời, giống như cơn mưa rào trong ngày mùa hè, mát mẻ vô cùng, xua tan phiền chán sau nhiều lần thất bại liên tiếp.

Bình tĩnh lại, Chu Nguyên Bảo dựa vào tường, chờ Thư Lan trở lại.

Kết quả không đợi được Thư Lan, lại chờ thấy một thiếu phụ cường tráng.

Trong giây phút bị thiếu phụ kia kéo lên, Chu Nguyên Bảo hạ quyết tâm, nhất định phải nhanh chóng giảm cân, quá mất mặt rồi!

“Thiếu gia Chu gia, lão thái thái chúng ta ở trong phòng khách chờ ngài, mời ngài đi theo lão nô!" Thiếu phụ mặt không đổi nói.

Chu Nguyên Bảo biết nhất định là Thư Lan bị người phát hiện, bất đắc dĩ cười cười, đành phải đi sau lưng thiếu phụ, lúc sắp vào cửa, liếc thấy cây anh đào hồng dưới chân tường phía đông, đột nhiên thấy chưa bao giờ khẩn trương như thế, khẩn trương cái gì, cùng lắm thì lúc quay lại bị cha đánh một trận thôi, hắn sớm quen rồi!

Sải bước vào phòng, liền thấy Thư Lan đang ngồi cạnh lão thái thái Tần gia, không biết đang thì thầm cái gì, nhìn thấy hắn, định chạy tới, lại bị lão thái thái kéo lại.

Chu Nguyên Bảo bước nhanh mấy bước, khom người nói với lão thái thái: “Lão thái thái, đều tại Nguyên Bảo bướng bỉnh, Thư Lan cũng chỉ vì giúp con nên mới nghịch ngợm, ngài chớ nên trách tội mới phải."

Lão thái thái cười híp mắt quan sát tiểu tử mập mạp phía trước, bụi bẩn trên y phục, vừa nhìn đã biết là bị ngã lộn đầu, ngay cả mũ cũng lệch, còn cố tình làm bộ nghiêm trang hướng mình hành lễ. Nhưng mà, suy cho cùng còn biết thay ngoại tôn nữ xin tha thứ, có thể thấy được tâm tư không xấu.

Hàng xóm láng giềng, ít nhiều hiểu biết lẫn nhau một chút, lão thái thái cũng không hỏi hắn tại sao bị trói ở hậu viện, cười bảo hắn đứng dậy, phân phó nha hoàn đi chuẩn bị chút trái cây bánh ngọt.

Chu Nguyên Bảo kinh ngạc nhìn nha hoàn ra cửa, không hiểu vì sao lão thái thái không mắng không đánh, ngược lại đối với mình tốt như vậy.

Còn đang nghi hoặc, liền nghe lão thái thái nói: “Nguyên Bảo, đây là tiểu ngoại tôn nữ của ta, từ nhỏ đã lười không ra bộ dạng gì, trừ ăn ra chính là ngủ, bảo nó đi nhiều một bước nó cũng không muốn. Hiếm thấy nàng với ngươi hợp ý, thà không ngủ đi tìm ngươi chơi, làm phiền ngươi về sau chăm sóc nàng một chút, không có việc gì mang nàng ra ngoài đi dạo một chút, được không?"

Nếu là nữ nhi nhà bình thường, lúc mười tuổi đã hiểu được phải giữ khoảng cách với người khác giới, nhưng lão thái thái biết, tiểu ngoại tôn nữ của mình triệt để là một đứa trẻ, mặc dù cao hơn, thân hình cũng bắt đầu nẩy nở, nhưng tâm tư lại không khác gì một đứa trẻ năm sáu tuổi. Đối với tương lai nha đầu này, mẫu thân nàng lo, người làm bà như nàng hỏi sao không lo chứ? Dù sao thì mười tuổi chưa coi là lớn, vừa vặn thừa dịp chính nàng tự nguyện, để cho nàng đi chơi một chút, nói không chừng có thể làm cho tính tình nàng thay đổi ít nhiều, nếu không qua hai ba năm nữa, chính nàng muốn ra ngoài, người lớn cũng không chấp nhận được.

Nha đầu này rất lười sao? Chu Nguyên Bảo không tin lắm, nhìn nàng leo lên leo xuống, có người lười nào nhanh nhẹn như vậy?

Nhưng là, lão thái thái sẽ không vô duyên vô cớ để cho hắn dẫn Thư Lan đi chơi chứ?

Mà thôi, bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm, coi như thay Tần gia dỗ trẻ con, Chu Nguyên Bảo hiên ngang lẫm liệt gật đầu đáp ứng.

Rửa mặt, ăn cơm xong, Chu Nguyên Bảo dẫn Thư Lan đi ra ngoài, hai nha hoàn đi theo phía sau, còn có hai gã sai vặt không xa không gần đi phía sau nha hoàn, chỉ sợnàng biến mất hoặc bị người ta khi dễ.

“Nguyên Bảo ca, chúng ta đi đâu chơi?" Mới đi ra khỏi cửa không xa, Thư Lan đã cảm thấy có chút mệt nhọc, ngáp nói, trước là lo hắn đói bụng, hiện tại mọi người ra ngoài, tại sao nàng phải cùng hắn đi chơi? Dường như cái gì hắn cũng biết, dù ngoài miệng nói chuyện không ngừng, cũng không nhàm chán như ba biểu huynh.

Chu Nguyên Bảo suy nghĩ một chút, tràn đầy tự tin nói: “Đi, ta dẫn ngươi đi ăn!" Không phải trừ ngủ chỉ biết ăn thôi sao? Vậy mời nàng ăn một bữa no đi!

Cứ như vậy, Chu Nguyên Bảo dẫn Thư Lan đi dạo hết những địa điểm đẹp mà hắn có thể nhớ, cuối cùng lôi kéo nàng đi hàng thịt của cha.

“Nhìn xem, đó chính là cửa hàng nhà chúng ta, buôn bán rất tốt! Chờ ta lớn hơn mấy tuổi nữa, cửa hàng này chính là của ta, đến lúc đó ngươi phải tới mua thịt nha, ta sẽ tính cho ngươi rẻ một chút!" Chu Nguyên Bảo chỉ vào cửa hàng thịt nghiêng nghiêng đối diện, tự hào nói.

Thư Lan vươn cổ nhìn xung quanh bên đó, chỉ thấy Chu Lai Tài vắt cái áo khoác màu trắng trên cổ đứng sau cái thớt gỗ, miệng không ngừng hét lớn, mỗi khi có người đến mua thịt, hắn sẽ khen trước mấy câu, chọc cho những tiểu tức phụ, bà tử cười đến run rẩy hết cả người, rõ ràng chỉ muốn mua năm lạng thịt, một khi vui vẻ xách liền một cân.

Tương lai Nguyên Bảo ca không phải sẽ biến thành cha hắn vậy chứ?

Thư Lan thử đem Đại Mập Mạp đối diện đổi thành Tiểu Mập Mập, sau đó chính mình tự đi mua thịt, nghĩ như thế nào đều cảm thấythích thú.

“Nguyên Bảo ca, chúng ta đi phía trước xem một chút đi? Ngươi chỉ cho ta, vì sao gọi là thịt ba chỉ?" Thư Lan trông đợi nói, mới vừa nàng nghe được rất nhiều loại thịt, sườn heo thận cái gì đó, không phải đều là thịt heo sao?

“Cái gì ngươi cũng không biết à?" Chu Nguyên Bảo bĩu môi xem thường, “Đi thôi, như thế này sẽ nhớ tốt hơn!" Dù thế nào đi nữa hắn là nghe lời lão thái thái Tần gia dỗ đứa bé, cứ cho là cha tức giận, cũng sẽ không đánh hắn ngay trước mặt hạ nhân Tần gia, Chu Nguyên Bảo không chút kiêng kị đi ra ngoài, gật gù hả hê, kiêu ngạo đắc ý nói không lên lời.

Thư Lan tò mò đi theo phía sau hắn, học kiểu đi của hắn được hai bước, đầu nhỏ quay quay, mất thăng bằng, siêu vẹo về phía trước.

Trời chiều đem bóng nàng kéo thật dài, hai người đi về phía đông, Chu Nguyên Bảo chỉ nhìn bóng của Thư Lan, cũng biết nàng đang làm gì, giờ phút này thấy nàng muốn ngã, vội vàng xoay người đỡ nàng, thật may là động tác kịp thời, Thư Lan vừa đúng ngã lên cái bụng tròn vo tràn đầy co giãn của hắn.

“Xem ngươi còn muốn bắt chước ta nữa hay không!" Chu Nguyên Bảo đỡ bả vai Thư Lan, tức giận nói, đợi lát nữa thấy nàng đứng vững, đang muốn thu tay lại.

Nhưng đúng lúc này, đột nhiên một cánh tay giữ chặt bờ vai của hắn, Chu Nguyên Bảo vừa muốn quay đầu lại nhìn, một nguồn sức mạnh ném hắn văng ra ngoài, chờ khi hắn phản ứng lại, người đã té lăn trên đất, cổ tay đau như bị lửa đốt, vừa nhìn, chảy máu rồi!

“Kẻ nào không có mắt dám đánh ta?" Chu Nguyên Bảo nhảy vụt lên, đôi mắt to trợn tròn, tức giận nói.

Tiêu lang lạnh nhạt nhìn hắn một cái, một tay nhấc hai con gà rừng nửa sống nửa chết, một tay nắm chặt Thư Lan đang giãy giụa không ngừng, cúi đầu hỏi nàng: “Hắn là ai? Tại sao ngươi đi cùng với hắn?"

Tác giả có lời muốn nói: Hai người bọn họ ai đánh được ai vậy? Có muốn cá cược một chút không? Hoan nghênh viết tên người thắng trong lòng mọi người. . . . .
Tác giả : Tiếu Giai Nhân
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại