Thế Tử Hàn Tư Ân
Chương 94
Thời điểm hoàng đế triệu kiến Hàn Tư Ân, còn tưởng rằng cái Nhị hoàng tử thật thật giả giả kia, hoặc là việc con riêng của mình đã được hắn đã điều tra xong.
Kỳ thực từ sâu trong nội tâm của hoàng đế mà nói, hắn lớn tuổi như vậy, còn bị nhi tử của mình làm ầm ĩ ra một màn kịch như thế, còn liên lụy đến một nhi tử khác của một thần tử được coi trọnh, thái độ của hắn đối với chuyện này cực kỳ khó có thể xác định.
Có loại vừa hi vọng biết được chân tướng sự thật, lại có chút không muốn biết, hoàng đế luôn cảm thấy chuyện này sẽ nháo đến một cục diện khó có thể thu thập được, cho nên hắn rất mâu thuẫn. Mà cuối cùng lý trí chiến thắng tất cả, hắn cảm thấy không quản chân tướng ra làm sao, hắn là một hoàng đế thì phải biết được, cho nên thời điểm Hàn Tư Ân cầu kiến, hắn tuyên gặp.
Hàn Tư Ân bái kiến hoàng đế, nhìn thấy hầu hạ trước mặt hoàng thượng chính là An Kỳ, mà không phải Nguyên Bảo, trong lòng hắn hơi kinh ngạc, chỉ là thần sắc cũng không biến hóa chút nào.
Ngược lại là An Kỳ yên tĩnh vốn là lặng lẽ đứng đó, nhưng khi nàng nhìn về phía Hàn Tư Ân, con ngươi lóe lên một tia sáng, mang theo hiếu kỳ cùng đánh giá, mặc dù chỉ là thất thần trong nháy mắt, nhưng biểu tình sinh động này ở trên người An Kỳ không hề lộ ra một tia tâm tình nào, tựa như một vệt ánh sáng, đặc biệt thu hút sự chú ý của người khác.
Hoàng đế chú ý tới trạng thái kỳ lạ của An Kỳ, hơi nhíu lông mày xuống, ánh mắt nhìn về phía Hàn Tư Ân có chút buồn bực, hắn nói: "Làm sao? Sự tình tra rõ rồi à?" Chuyện Hàn Tư Ân đi lục lọi phủ đệ của Cơ Dung và Cơ Lạc, hắn đã sớm nhận được tin tức.
Chỉ là theo Cao Phong tấu, tuy rằng quý phủ của hai vị hoàng tử này đều có chút tỳ vết nhỏ, mà lỗi lớn không có, vẫn tính là tương đối trong sạch, chỉ là không biết Hàn Tư Ân tra ra cái gì.
Hàn Tư Ân bị hoàng đế quét mắt nhìn như thế có chút cạn lời, hắn trong lòng cảm thấy chính mình khá vô tội, An Kỳ này rõ ràng là nghe lời thái hậu nói, muốn tìm hắn để gây sự. Chỉ là hoàng đế không có đọc tâm thuật, không nghe được người bên cạnh mình định dùng tâm kế nào với hắn mà thôi.
Chỉ là Hàn Tư Ân lúc này đã tha thứ thái hậu, trải qua ngày hôm nay, giữa thái hậu và hắn đã có cừu oán rõ ràng. Cho nên thái hậu muốn gây sự với hắn để giảm bớt lực chú ý của mọi người, vậy thì cứ làm đi. Vô luận ra chiêu gì, hắn đều tận lực bồi tiếp.
Hàn Tư Ân trong lòng vô lễ nghĩ như thế, trên mặt mười phần cung kính đáp lại hoàng đế, hắn nói: "Hoàng thượng, vi thần vốn là phụng chỉ điều tra chuyện giữa Nhị hoàng tử, Tam hoàng tử cùng Bạch công tử, thế nhưng đang trong quá trình điều tra chứng minh, vi thần phát hiện án mỏ vàng của Giang Nam có manh mối."
Hoàng đế vừa nghe án mỏ vàng của Giang Nam có manh mối, trong đầu lập tức thu hồi tâm tư, đem Cơ Dung cùng Cơ Lạc đều lãng quên ở một bên, hắn không tự chủ ngồi thẳng lên, ngữ khí có chút uy nghiêm nói: "Ngươi tra được cái gì?"
Hàn Tư Ân liếc mắt nhìn bộ dạng phục tùng rũ mắt của An Kỳ, biểu lộ chính mình cũng không tín nhiệm nàng, mà ngoài miệng vẫn cứ đem sự tình tự mình biết nói hết ra, hắn nói: "Bẩm hoàng thượng, vi thần mấy ngày nay cho người nhìn chằm chằm hết thảy những sòng bạc ở kinh thành, điều tra nghe ngóng nguồn gốc của vàng. Trước đó vài ngày vi thần đang tra xét Bạch gia, nhận được tin tức, có người ở bên trong sòng bạc dùng vàng, người dùng vàng là một dân chúng bình thường, sau khi vi thần điều tra kĩ càng, phát hiện vàng đã được lưu thông lui tới, là từ trong tay của một thứ tử Thạch gia chảy ra."
"Thạch gia?" Trong lòng hoàng thượng cả kinh, bỗng nhiên nghĩ tới lần đầu tiên Hàn Tư Ân vang danh chấn động kinh đô, là khi thanh tra tịch thu Thượng Thư bộ Lại Lý Trung, không chỉ từ Lý gia nhìn như nghèo khó tịch thu được triệu lượng bạc, mà còn từ Lý gia lấy được mấy phong thư.
Thư tuy rằng mơ hồ, mà từ ngữ bên trong rõ ràng cho thấy có liên hệ với một vị hoàng tử trong triều đình.
Mà nhi tử của Thượng Thư bộ Lại Lý Trung Lý Ngọc, lại kết hôn với Thạch gia Thạch Nhụy. Sau đó mọi người của Lý gia bao gồm cả Thạch Nhụy đều bị hắn lưu đầy.
Hoàng đế lúc đó cũng hoài nghi Thạch gia cùng Lý gia có cấu kết, muốn âm thầm ủng hộ hoàng tử nào. Thế nhưng biểu hiện của Thạch gia cực kỳ ngay thẳng, lặng lẽ tra xét rất lâu, cũng chỉ tra ra Thạch gia bởi vì lý do Thạch Nhụy quá coi trọng Lý Ngọc, đã từng vì Lý Ngọc mà giải quyết mấy chuyện hỗn loạn, còn những chuyện liên quan đến triều đình, hai nhà cũng không tiếp xúc quá thân.
Sau khi hoàng đế nắm được tin tức, tuy rằng vẫn chưa hoàn toàn yên tâm Thạch gia, nhưng cũng khiến hắn bình tâm lại.
Hiện tại bỗng nhiên nghe được tin Thạch gia có liên quan đến việc lén lút khai thác mỏ vàng, trong lòng hoàng đế chấn kinh rồi.
Lý gia, Thạch gia, thư tín, hoàng tử cùng mỏ vàng, những việc này chỉ nhìn qua thì cũng thấy có quan hệ gì, thế nhưng móc nối với nhau luôn khiến người cảm thấy có chút nhìn thấy mà giật mình.
Những tất cả những liên hệ của bọn họ mình cũng không tra ra được gì, vậy có phải nói rõ, còn có một cánh tay to hơn che đậy tất cả cho bọn họ hay không? Nghĩ tới đây, hoàng đế bất giác nghĩ tới mẫu thân của mình, thái hậu đã từng một tay che trời.
Từng nói qua, lúc đó hoàng đế đối với thái hậu là cực kỳ sợ hãi, sau khi hắn trở thành hoàng đế, cảm thấy quyền lực của thái hậu quá lớn, chính mình khắp nơi đều chịu ràng buộc, sau khi chính mình có Vương Anh bên người, khát vọng đối với quyền thế rốt cuộc cũng vượt qua sợ hãi đối với thái hậu, vì thế mà bắt đầu biểu hiện chống cự với bà ta.
Lúc đó nếu không phải thái hậu chủ động lui một bước, thả ra quyền lực trong tay, mẫu tử hai người bọn họ nói không chừng sẽ bởi vậy mà lưỡng bại câu thương, còn làm niềm vui cho những người khác.
Hiện tại từ chuyện của Thạch gia mà nhìn tới, nói không chừng thái hậu ở trong này còn là nhân vật quan trọng của màn diễn này đây.
Từ trên người thái hậu, hoàng đế liền liên tưởng đến quý phi trong cung. Quý phi xuất thân Thạch gia, là năm đó thái hậu tự mình tuyển vào cung, thái hậu muốn cho đời đế vương kế tiếp chảy xuôi huyết mạch của Thạch gia, dụng ý để Thạch gia đời đời vinh hoa.
Mà hoàng đế không vui, hoàng đế năm đó một lòng muốn để cho hài tử của mình và Vương Anh làm hoàng đế, Thạch gia bởi vì có thái hậu quá mức cường thế, hắn căn bản không muốn để bọn họ quá bành trướng.
Cho nên Thạch quý phi vào cung nhiều năm như vậy, vẫn luôn không có hài tử. Sau đó Thạch quý phi đại khái cũng hiểu rõ tâm tư của hoàng đế, mới bỏ đi ý định của mình, mãi đến khi Cơ Dung sinh ra.
Sau khi mẫu thân của Cơ Dung khó sinh mà mất, Thạch quý phi liền đề nghị thu dưỡng Cơ Dung. Cơ Dung bởi vì mắc trong bụng mẹ hơi lâu, khi sinh ra thân thể đã rất yếu, ngự y phải liều cái mạng già mới đem người giữ lại được.
Lúc đó Thạch quý phi quỳ trên mặt đất, nói bởi vì lý do thân thể của mình, chung quy không thể có hài tử, khẩn cầu hoàng đế để nàng nuôi lớn vị hoàng tử này.
Hoàng đế lúc đó mềm lòng, thêm vào thái hậu hiếm khi yếu thế như vậy, liền đem Cơ Dung nuôi dưới danh nghĩa Thạch quý phi. Cũng may, Cơ Dung được nuôi dưới danh nghĩa của Thạch quý phi vẫn luôn ốm yếu, từ nhỏ lại say mê thi từ ca phú, không hề tha thiết gì đến đế vị.
Hoàng đế đối với hắn ngược lại cũng có hai phần thương xót.
Đương nhiên, hoàng đế cũng không phải chưa từng hoài nghi dụng ý của Thạch quý phi khi thu dưỡng Cơ Dung. Hắn có âm thầm phòng bị Thạch quý phi. Cho nên, ngự y trong cung điều trị cho Cơ Dung, hắn so với ai khác đều rõ ràng, đến nay tình trạng thân thể của Cơ Dung mỗi tháng vẫn sẽ đúng giờ trình lên trước ngự thư án của hắn.
Thân thể Cơ Dung không tốt là thật, nhưng nếu như bên trong vẫn ngầm có ý khác thì sao?
Hoàng đế dựa theo những việc này, càng liên tưởng, trong lòng càng không chắc chắn. Hắn vì ơn cứu mạng của Thạch Lỗi năm đó, trong lòng vẫn cảm thấy mình mắc nợ nhà ngoại, cho nên mặc dù có ngăn cách với thái hậu, đối với nhà ngoại vẫn rất khoan dung. Mấu chốt nhất chính là Thạch gia rất cẩn thận, không làm ra chuyện gì khiến người người oán trách, những năm này trên triều đình cũng khiêm tốn vô cùng, hoàng đế không nắm được nhược điểm gì, nói khoan dung, chẳng bằng nói là không nhìn ở trong mắt.
Thế nhưng bây giờ nhìn lại, trong mắt Thạch gia, người cháu ngoại là hoàng đế này, còn không được quý trọng bằng thái hậu trong cung.
Nghĩ tới đây, hoàng đế hừ lạnh một tiếng, nói: "Hàn Tư Ân, việc này can hệ cực kỳ lớn, không phải những lần ngươi nháo nghịch trước đây. Trong tay ngươi nếu như không có chứng cứ, tùy ý vu hại, trẫm tuyệt không tha cho ngươi."
"Bẩm hoàng thượng, vì để tránh đánh rắn động cỏ, ngoại trừ thứ tử Thạch gia, tất cả những người liên quan đến nguồn vàng, vi thần đều đã khống chế lại. Lại như vi thần đã nói mấy ngày trước, việc lén lút khai thác mỏ vàng bại lộ quá bất ngờ, số lượng vàng chắc chắn còn ở lại kinh thành. Hơn nữa những thích khách kia cũng có liên quan đến mỏ vàng, làm không cẩn thận chính là có người đang dùng vàng nuôi quân, vi thần cảm thấy cần phải tăng cường tuần tra trong cung, điều Vũ Lâm quân ngoài thành vào trong thành, phòng trường hợp phát sinh mầm họa, đồng thời cần phải khống chế Thạch gia lại, tránh khỏi phát sinh thất thoát tin tức."
Kỳ thực Hàn Tư Ân biết, đời này thái hậu đầu tiên là bị mình thanh tra tịch thu vô số quan chức của Giang Nam mà tổn thương nguyên khí, sau lại thêm thời gian khai thác mỏ vàng quá ngắn, đã bị chính mình vạch trần. Không giống như đời trước, yên lặng khai thác mỏ vàng đến khi còn mỗi cái đáy, cho nên số vàng trong tay bà ta cũng chẳng có bao nhiêu, nói dùng vàng nuôi quân còn có chút nói ngoa.
Mấu chốt nhất chính là từ sau khi hắn đem Cơ Dung, Cơ Lạc cùng Bạch Ân giam giữ lại, thái hậu ở trong cung liền bị động vô cùng, cho dù bà ta có binh vô số, vô cớ xuất binh cũng là không dám manh động.
Hắn cũng đã nhắc nhở hoàng đế, trong lòng hoàng thượng có hoài nghi, tự nhiên sẽ tăng thêm đề phòng đối với thái hậu. Hiện tại chỉ cần chém đi Thạch gia, cái nanh vuốt ẩn sâu bên cạnh thái hậu nhất, thì bên thái hậu càng sẽ không dám lộn xộn.
Chỉ là lời này hắn không tiện nói thẳng, không thể làm gì khác hơn là nói đến chuyện dùng vàng nuôi quân. Dù sao hoàng đế thủy chung vẫn là hoàng đế, tuyệt đối không thích nổi việc tồn tại một đám thích khách mình nhìn không thấy, mà thời thời khắc khắc lại cứ ham muốn vị trí dưới mông của mình được.
Hoàng đế quả nhiên suy nghĩ giống như Hàn Tư Ân, sắc mặt tái xanh, hắn hừ lạnh một tiếng, ném cho Hàn Tư Ân một tấm lệnh bài, cắn răng nghiến lợi nói: "Ngươi nói có đạo lý, lén lút khai thác mỏ vàng là tội ác tày trời, nếu việc này có liên quan đến Thạch gia, vậy trước tiên xử lý Thạch gia đi."
Hoàng đế cũng không nói trực tiếp đem tất cả mọi người của Thạch nhốt vào đại lao, ở trên phương diện khác, tuy rằng hoàng đế nhìn thì như là đang điều hành một triều đình chỉ tuân theo lời nói của chính hắn, mà kỳ thực hắn vẫn còn duy trì do dự thiếu quyết đoán của khi còn trẻ.
Rất nhiều chuyện, bản thân hoàng đế chắc hẳn đã biết, thế nhưng không có chứng cứ xác thực, hắn không thể dứt khoát mà nhốt người vào đại lao được, hoàng đế luôn nghĩ chính mình lưu danh trên sử sách, phải là minh quân mà không phải bạo quân.
Nhưng này người đã trung niên, hắn lại muốn thực hiện một vài suy nghĩ dưới đáy lòng. Cho nên, Hàn Tư Ân xuất hiện rất đúng lúc, có lệ khí, có sát khí lại không sợ chết, hơn nữa nhược điểm bất hòa với gia tộc trong tay, khiến hắn trở thành một thanh đao quang minh chính đại nhất bảo vệ thanh danh của hoàng đế.
Hàn Tư Ân đối với hoàng đế cũng không có quá nhiều hi vọng, bởi vậy cũng không có quá nhiều thất vọng. Vì vậy hắn đáp lại yêu cầu của hoàng đế, liền đứng dậy rời đi.
Hoàng đế có chút uể oải phất tay để hắn lui ra, Hàn Tư Ân quay người rời đi. Thời điểm đi đến cửa cung, Hàn Tư Ân cảm thấy may mắn lớn nhất của người hoàng đế này, đại khái chính là gặp được mình tự tử mãi không chết.
Bằng không, ai có thể biết được khi hoàng đế chết rồi, tương lai của đại Chu, ai sẽ ngồi lên bảo tọa không có đường biên kia.
Hàn Tư Ân cầm lệnh bài hoàng đế cấp cho, rất nhanh đã triệu tập một nhóm cấm vệ quân của hoàng thành, bao vây Thạch gia. Chỉ là lần này Hàn Tư Ân cũng không tiến vào Thạch gia diễu võ dương oai, mà là dặn dò cấm vệ quân trông giữ người cho tốt, sau đó đi về quốc công phủ chia sẻ tin tức này với ba vị khách quý.
Thời điểm Hàn Tư Ân trở lại quốc công phủ, vẫn không thay đổi y phục đến nhìn ba người, Cao Phong gương mặt đau khổ tới gặp hắn, nói là Nhị hoàng tử, Tam hoàng tử cùng Bạch Ân, ngày hôm nay sau khi Hàn Tư Ân vào cung, bởi vì một cái bánh màn thầu, đột nhiên từng người tính khí bạo phát, ba người đánh nhau một trận.
"Ai bị thương?" Hàn Tư Ân mặt không cảm xúc hỏi.
Cao Phong cười khổ: "Trên mặt đều bị thương nhẹ." Hắn là không nghĩ tới, Nhị hoàng tử nhìn qua văn nhược như vậy, sau khi bị người đá một cước, cũng có thể ném đi mặt mũi, ra tay túm tóc của người khác.
"Thỉnh đại phu đến xem qua cho họ chưa?" Hàn Tư Ân bình tĩnh nói, ba người đều rất uất ức, lửa giận trong lòng đều rất lớn, hắn cứ nghĩ là ngày đầu tiên đã đánh nhau rồi, không nghĩ tới hôm nay mới đánh.
Xuất hiện việc này, Hàn Tư Ân cũng lười đi gặp ba người, hắn đuổi Cao Phong xong, liền về phòng của mình nghỉ ngơi.
Hắn ở trong phòng mới vừa nhắm mắt lại, cảm thấy có chút lãnh ý, mở mắt ra, thấy được đứng Bạch Thư đang ở bên cửa sổ.
Kỳ thực từ sâu trong nội tâm của hoàng đế mà nói, hắn lớn tuổi như vậy, còn bị nhi tử của mình làm ầm ĩ ra một màn kịch như thế, còn liên lụy đến một nhi tử khác của một thần tử được coi trọnh, thái độ của hắn đối với chuyện này cực kỳ khó có thể xác định.
Có loại vừa hi vọng biết được chân tướng sự thật, lại có chút không muốn biết, hoàng đế luôn cảm thấy chuyện này sẽ nháo đến một cục diện khó có thể thu thập được, cho nên hắn rất mâu thuẫn. Mà cuối cùng lý trí chiến thắng tất cả, hắn cảm thấy không quản chân tướng ra làm sao, hắn là một hoàng đế thì phải biết được, cho nên thời điểm Hàn Tư Ân cầu kiến, hắn tuyên gặp.
Hàn Tư Ân bái kiến hoàng đế, nhìn thấy hầu hạ trước mặt hoàng thượng chính là An Kỳ, mà không phải Nguyên Bảo, trong lòng hắn hơi kinh ngạc, chỉ là thần sắc cũng không biến hóa chút nào.
Ngược lại là An Kỳ yên tĩnh vốn là lặng lẽ đứng đó, nhưng khi nàng nhìn về phía Hàn Tư Ân, con ngươi lóe lên một tia sáng, mang theo hiếu kỳ cùng đánh giá, mặc dù chỉ là thất thần trong nháy mắt, nhưng biểu tình sinh động này ở trên người An Kỳ không hề lộ ra một tia tâm tình nào, tựa như một vệt ánh sáng, đặc biệt thu hút sự chú ý của người khác.
Hoàng đế chú ý tới trạng thái kỳ lạ của An Kỳ, hơi nhíu lông mày xuống, ánh mắt nhìn về phía Hàn Tư Ân có chút buồn bực, hắn nói: "Làm sao? Sự tình tra rõ rồi à?" Chuyện Hàn Tư Ân đi lục lọi phủ đệ của Cơ Dung và Cơ Lạc, hắn đã sớm nhận được tin tức.
Chỉ là theo Cao Phong tấu, tuy rằng quý phủ của hai vị hoàng tử này đều có chút tỳ vết nhỏ, mà lỗi lớn không có, vẫn tính là tương đối trong sạch, chỉ là không biết Hàn Tư Ân tra ra cái gì.
Hàn Tư Ân bị hoàng đế quét mắt nhìn như thế có chút cạn lời, hắn trong lòng cảm thấy chính mình khá vô tội, An Kỳ này rõ ràng là nghe lời thái hậu nói, muốn tìm hắn để gây sự. Chỉ là hoàng đế không có đọc tâm thuật, không nghe được người bên cạnh mình định dùng tâm kế nào với hắn mà thôi.
Chỉ là Hàn Tư Ân lúc này đã tha thứ thái hậu, trải qua ngày hôm nay, giữa thái hậu và hắn đã có cừu oán rõ ràng. Cho nên thái hậu muốn gây sự với hắn để giảm bớt lực chú ý của mọi người, vậy thì cứ làm đi. Vô luận ra chiêu gì, hắn đều tận lực bồi tiếp.
Hàn Tư Ân trong lòng vô lễ nghĩ như thế, trên mặt mười phần cung kính đáp lại hoàng đế, hắn nói: "Hoàng thượng, vi thần vốn là phụng chỉ điều tra chuyện giữa Nhị hoàng tử, Tam hoàng tử cùng Bạch công tử, thế nhưng đang trong quá trình điều tra chứng minh, vi thần phát hiện án mỏ vàng của Giang Nam có manh mối."
Hoàng đế vừa nghe án mỏ vàng của Giang Nam có manh mối, trong đầu lập tức thu hồi tâm tư, đem Cơ Dung cùng Cơ Lạc đều lãng quên ở một bên, hắn không tự chủ ngồi thẳng lên, ngữ khí có chút uy nghiêm nói: "Ngươi tra được cái gì?"
Hàn Tư Ân liếc mắt nhìn bộ dạng phục tùng rũ mắt của An Kỳ, biểu lộ chính mình cũng không tín nhiệm nàng, mà ngoài miệng vẫn cứ đem sự tình tự mình biết nói hết ra, hắn nói: "Bẩm hoàng thượng, vi thần mấy ngày nay cho người nhìn chằm chằm hết thảy những sòng bạc ở kinh thành, điều tra nghe ngóng nguồn gốc của vàng. Trước đó vài ngày vi thần đang tra xét Bạch gia, nhận được tin tức, có người ở bên trong sòng bạc dùng vàng, người dùng vàng là một dân chúng bình thường, sau khi vi thần điều tra kĩ càng, phát hiện vàng đã được lưu thông lui tới, là từ trong tay của một thứ tử Thạch gia chảy ra."
"Thạch gia?" Trong lòng hoàng thượng cả kinh, bỗng nhiên nghĩ tới lần đầu tiên Hàn Tư Ân vang danh chấn động kinh đô, là khi thanh tra tịch thu Thượng Thư bộ Lại Lý Trung, không chỉ từ Lý gia nhìn như nghèo khó tịch thu được triệu lượng bạc, mà còn từ Lý gia lấy được mấy phong thư.
Thư tuy rằng mơ hồ, mà từ ngữ bên trong rõ ràng cho thấy có liên hệ với một vị hoàng tử trong triều đình.
Mà nhi tử của Thượng Thư bộ Lại Lý Trung Lý Ngọc, lại kết hôn với Thạch gia Thạch Nhụy. Sau đó mọi người của Lý gia bao gồm cả Thạch Nhụy đều bị hắn lưu đầy.
Hoàng đế lúc đó cũng hoài nghi Thạch gia cùng Lý gia có cấu kết, muốn âm thầm ủng hộ hoàng tử nào. Thế nhưng biểu hiện của Thạch gia cực kỳ ngay thẳng, lặng lẽ tra xét rất lâu, cũng chỉ tra ra Thạch gia bởi vì lý do Thạch Nhụy quá coi trọng Lý Ngọc, đã từng vì Lý Ngọc mà giải quyết mấy chuyện hỗn loạn, còn những chuyện liên quan đến triều đình, hai nhà cũng không tiếp xúc quá thân.
Sau khi hoàng đế nắm được tin tức, tuy rằng vẫn chưa hoàn toàn yên tâm Thạch gia, nhưng cũng khiến hắn bình tâm lại.
Hiện tại bỗng nhiên nghe được tin Thạch gia có liên quan đến việc lén lút khai thác mỏ vàng, trong lòng hoàng đế chấn kinh rồi.
Lý gia, Thạch gia, thư tín, hoàng tử cùng mỏ vàng, những việc này chỉ nhìn qua thì cũng thấy có quan hệ gì, thế nhưng móc nối với nhau luôn khiến người cảm thấy có chút nhìn thấy mà giật mình.
Những tất cả những liên hệ của bọn họ mình cũng không tra ra được gì, vậy có phải nói rõ, còn có một cánh tay to hơn che đậy tất cả cho bọn họ hay không? Nghĩ tới đây, hoàng đế bất giác nghĩ tới mẫu thân của mình, thái hậu đã từng một tay che trời.
Từng nói qua, lúc đó hoàng đế đối với thái hậu là cực kỳ sợ hãi, sau khi hắn trở thành hoàng đế, cảm thấy quyền lực của thái hậu quá lớn, chính mình khắp nơi đều chịu ràng buộc, sau khi chính mình có Vương Anh bên người, khát vọng đối với quyền thế rốt cuộc cũng vượt qua sợ hãi đối với thái hậu, vì thế mà bắt đầu biểu hiện chống cự với bà ta.
Lúc đó nếu không phải thái hậu chủ động lui một bước, thả ra quyền lực trong tay, mẫu tử hai người bọn họ nói không chừng sẽ bởi vậy mà lưỡng bại câu thương, còn làm niềm vui cho những người khác.
Hiện tại từ chuyện của Thạch gia mà nhìn tới, nói không chừng thái hậu ở trong này còn là nhân vật quan trọng của màn diễn này đây.
Từ trên người thái hậu, hoàng đế liền liên tưởng đến quý phi trong cung. Quý phi xuất thân Thạch gia, là năm đó thái hậu tự mình tuyển vào cung, thái hậu muốn cho đời đế vương kế tiếp chảy xuôi huyết mạch của Thạch gia, dụng ý để Thạch gia đời đời vinh hoa.
Mà hoàng đế không vui, hoàng đế năm đó một lòng muốn để cho hài tử của mình và Vương Anh làm hoàng đế, Thạch gia bởi vì có thái hậu quá mức cường thế, hắn căn bản không muốn để bọn họ quá bành trướng.
Cho nên Thạch quý phi vào cung nhiều năm như vậy, vẫn luôn không có hài tử. Sau đó Thạch quý phi đại khái cũng hiểu rõ tâm tư của hoàng đế, mới bỏ đi ý định của mình, mãi đến khi Cơ Dung sinh ra.
Sau khi mẫu thân của Cơ Dung khó sinh mà mất, Thạch quý phi liền đề nghị thu dưỡng Cơ Dung. Cơ Dung bởi vì mắc trong bụng mẹ hơi lâu, khi sinh ra thân thể đã rất yếu, ngự y phải liều cái mạng già mới đem người giữ lại được.
Lúc đó Thạch quý phi quỳ trên mặt đất, nói bởi vì lý do thân thể của mình, chung quy không thể có hài tử, khẩn cầu hoàng đế để nàng nuôi lớn vị hoàng tử này.
Hoàng đế lúc đó mềm lòng, thêm vào thái hậu hiếm khi yếu thế như vậy, liền đem Cơ Dung nuôi dưới danh nghĩa Thạch quý phi. Cũng may, Cơ Dung được nuôi dưới danh nghĩa của Thạch quý phi vẫn luôn ốm yếu, từ nhỏ lại say mê thi từ ca phú, không hề tha thiết gì đến đế vị.
Hoàng đế đối với hắn ngược lại cũng có hai phần thương xót.
Đương nhiên, hoàng đế cũng không phải chưa từng hoài nghi dụng ý của Thạch quý phi khi thu dưỡng Cơ Dung. Hắn có âm thầm phòng bị Thạch quý phi. Cho nên, ngự y trong cung điều trị cho Cơ Dung, hắn so với ai khác đều rõ ràng, đến nay tình trạng thân thể của Cơ Dung mỗi tháng vẫn sẽ đúng giờ trình lên trước ngự thư án của hắn.
Thân thể Cơ Dung không tốt là thật, nhưng nếu như bên trong vẫn ngầm có ý khác thì sao?
Hoàng đế dựa theo những việc này, càng liên tưởng, trong lòng càng không chắc chắn. Hắn vì ơn cứu mạng của Thạch Lỗi năm đó, trong lòng vẫn cảm thấy mình mắc nợ nhà ngoại, cho nên mặc dù có ngăn cách với thái hậu, đối với nhà ngoại vẫn rất khoan dung. Mấu chốt nhất chính là Thạch gia rất cẩn thận, không làm ra chuyện gì khiến người người oán trách, những năm này trên triều đình cũng khiêm tốn vô cùng, hoàng đế không nắm được nhược điểm gì, nói khoan dung, chẳng bằng nói là không nhìn ở trong mắt.
Thế nhưng bây giờ nhìn lại, trong mắt Thạch gia, người cháu ngoại là hoàng đế này, còn không được quý trọng bằng thái hậu trong cung.
Nghĩ tới đây, hoàng đế hừ lạnh một tiếng, nói: "Hàn Tư Ân, việc này can hệ cực kỳ lớn, không phải những lần ngươi nháo nghịch trước đây. Trong tay ngươi nếu như không có chứng cứ, tùy ý vu hại, trẫm tuyệt không tha cho ngươi."
"Bẩm hoàng thượng, vì để tránh đánh rắn động cỏ, ngoại trừ thứ tử Thạch gia, tất cả những người liên quan đến nguồn vàng, vi thần đều đã khống chế lại. Lại như vi thần đã nói mấy ngày trước, việc lén lút khai thác mỏ vàng bại lộ quá bất ngờ, số lượng vàng chắc chắn còn ở lại kinh thành. Hơn nữa những thích khách kia cũng có liên quan đến mỏ vàng, làm không cẩn thận chính là có người đang dùng vàng nuôi quân, vi thần cảm thấy cần phải tăng cường tuần tra trong cung, điều Vũ Lâm quân ngoài thành vào trong thành, phòng trường hợp phát sinh mầm họa, đồng thời cần phải khống chế Thạch gia lại, tránh khỏi phát sinh thất thoát tin tức."
Kỳ thực Hàn Tư Ân biết, đời này thái hậu đầu tiên là bị mình thanh tra tịch thu vô số quan chức của Giang Nam mà tổn thương nguyên khí, sau lại thêm thời gian khai thác mỏ vàng quá ngắn, đã bị chính mình vạch trần. Không giống như đời trước, yên lặng khai thác mỏ vàng đến khi còn mỗi cái đáy, cho nên số vàng trong tay bà ta cũng chẳng có bao nhiêu, nói dùng vàng nuôi quân còn có chút nói ngoa.
Mấu chốt nhất chính là từ sau khi hắn đem Cơ Dung, Cơ Lạc cùng Bạch Ân giam giữ lại, thái hậu ở trong cung liền bị động vô cùng, cho dù bà ta có binh vô số, vô cớ xuất binh cũng là không dám manh động.
Hắn cũng đã nhắc nhở hoàng đế, trong lòng hoàng thượng có hoài nghi, tự nhiên sẽ tăng thêm đề phòng đối với thái hậu. Hiện tại chỉ cần chém đi Thạch gia, cái nanh vuốt ẩn sâu bên cạnh thái hậu nhất, thì bên thái hậu càng sẽ không dám lộn xộn.
Chỉ là lời này hắn không tiện nói thẳng, không thể làm gì khác hơn là nói đến chuyện dùng vàng nuôi quân. Dù sao hoàng đế thủy chung vẫn là hoàng đế, tuyệt đối không thích nổi việc tồn tại một đám thích khách mình nhìn không thấy, mà thời thời khắc khắc lại cứ ham muốn vị trí dưới mông của mình được.
Hoàng đế quả nhiên suy nghĩ giống như Hàn Tư Ân, sắc mặt tái xanh, hắn hừ lạnh một tiếng, ném cho Hàn Tư Ân một tấm lệnh bài, cắn răng nghiến lợi nói: "Ngươi nói có đạo lý, lén lút khai thác mỏ vàng là tội ác tày trời, nếu việc này có liên quan đến Thạch gia, vậy trước tiên xử lý Thạch gia đi."
Hoàng đế cũng không nói trực tiếp đem tất cả mọi người của Thạch nhốt vào đại lao, ở trên phương diện khác, tuy rằng hoàng đế nhìn thì như là đang điều hành một triều đình chỉ tuân theo lời nói của chính hắn, mà kỳ thực hắn vẫn còn duy trì do dự thiếu quyết đoán của khi còn trẻ.
Rất nhiều chuyện, bản thân hoàng đế chắc hẳn đã biết, thế nhưng không có chứng cứ xác thực, hắn không thể dứt khoát mà nhốt người vào đại lao được, hoàng đế luôn nghĩ chính mình lưu danh trên sử sách, phải là minh quân mà không phải bạo quân.
Nhưng này người đã trung niên, hắn lại muốn thực hiện một vài suy nghĩ dưới đáy lòng. Cho nên, Hàn Tư Ân xuất hiện rất đúng lúc, có lệ khí, có sát khí lại không sợ chết, hơn nữa nhược điểm bất hòa với gia tộc trong tay, khiến hắn trở thành một thanh đao quang minh chính đại nhất bảo vệ thanh danh của hoàng đế.
Hàn Tư Ân đối với hoàng đế cũng không có quá nhiều hi vọng, bởi vậy cũng không có quá nhiều thất vọng. Vì vậy hắn đáp lại yêu cầu của hoàng đế, liền đứng dậy rời đi.
Hoàng đế có chút uể oải phất tay để hắn lui ra, Hàn Tư Ân quay người rời đi. Thời điểm đi đến cửa cung, Hàn Tư Ân cảm thấy may mắn lớn nhất của người hoàng đế này, đại khái chính là gặp được mình tự tử mãi không chết.
Bằng không, ai có thể biết được khi hoàng đế chết rồi, tương lai của đại Chu, ai sẽ ngồi lên bảo tọa không có đường biên kia.
Hàn Tư Ân cầm lệnh bài hoàng đế cấp cho, rất nhanh đã triệu tập một nhóm cấm vệ quân của hoàng thành, bao vây Thạch gia. Chỉ là lần này Hàn Tư Ân cũng không tiến vào Thạch gia diễu võ dương oai, mà là dặn dò cấm vệ quân trông giữ người cho tốt, sau đó đi về quốc công phủ chia sẻ tin tức này với ba vị khách quý.
Thời điểm Hàn Tư Ân trở lại quốc công phủ, vẫn không thay đổi y phục đến nhìn ba người, Cao Phong gương mặt đau khổ tới gặp hắn, nói là Nhị hoàng tử, Tam hoàng tử cùng Bạch Ân, ngày hôm nay sau khi Hàn Tư Ân vào cung, bởi vì một cái bánh màn thầu, đột nhiên từng người tính khí bạo phát, ba người đánh nhau một trận.
"Ai bị thương?" Hàn Tư Ân mặt không cảm xúc hỏi.
Cao Phong cười khổ: "Trên mặt đều bị thương nhẹ." Hắn là không nghĩ tới, Nhị hoàng tử nhìn qua văn nhược như vậy, sau khi bị người đá một cước, cũng có thể ném đi mặt mũi, ra tay túm tóc của người khác.
"Thỉnh đại phu đến xem qua cho họ chưa?" Hàn Tư Ân bình tĩnh nói, ba người đều rất uất ức, lửa giận trong lòng đều rất lớn, hắn cứ nghĩ là ngày đầu tiên đã đánh nhau rồi, không nghĩ tới hôm nay mới đánh.
Xuất hiện việc này, Hàn Tư Ân cũng lười đi gặp ba người, hắn đuổi Cao Phong xong, liền về phòng của mình nghỉ ngơi.
Hắn ở trong phòng mới vừa nhắm mắt lại, cảm thấy có chút lãnh ý, mở mắt ra, thấy được đứng Bạch Thư đang ở bên cửa sổ.
Tác giả :
Thời Bất Đãi Ngã