Thế Tử Hàn Tư Ân
Chương 73
Hàn Minh Châu vì Hàn Tư Ân nói thẳng ra như thế, trong lòng hơi kinh ngạc, cũng có chút cảm giác khó chịu. Mà quan trọng là, nàng thực sự không hiểu tại sao Hàn Tư Ân lại nói nàng không thể định thân với Cơ Lạc.
Phía sau Cơ Lạc không có Hoàng quý phi, thế lực đơn bạc. Tĩnh Quốc hầu phủ là bên nhà ngoại, những năm qua tuy Tĩnh Quốc hầu phủ ở biên quan xa xôi, nhưng đối với cốt nhục mà Vương Anh để lại vẫn tương đối quan tâm. Cũng thông qua người trong kinh biết không ít tình thế của Cơ Lạc, nhưng vì e ngại hoàng đế mà không liên hệ sâu hơn thôi.
Nhưng sau khi Cơ Lạc xuất cung kiến phủ, ngày lễ ngày tết nào Tĩnh Quốc hầu phủ cũng gửi vài thứ cho hắn, đây cũng đã như thường lệ. Dưới khảo nghiệm nhiều năm của Vương lão phu nhân, Cơ Lạc đã trở thành người tương đối tự chủ.
Đã sớm nói, trong mắt Vương lão phu nhân, hoàng tộc, đặc biệt là hoàng tử trong cung, tuyệt đối không phải nơi tốt nhất để yên bề gia thất. Nhưng nếu như là Cơ Lạc, bà miễn cưỡng vẫn có thể coi trọng. Biểu hiện của Cơ Lạc sau khi bà hồi kinh, vẫn coi như là hiếu tâm.
Hơn nữa mấu chốt nhất là, hắn và Hàn Minh Châu còn có một tầng quan hệ thân thích như thế.
Lưỡng tình tương duyệt trên thế gian này, Vương lão phu nhân không tin, quan hệ huyết thống thông gia, so với những thứ mịt mờ hư vô kia đáng tin hơn nhiều.
Nghĩ tới những chuyện dây mơ rễ má này, Hàn Minh Châu không tự chủ cắn cắn môi, nàng cúi đầu, thấp giọng hỏi: "Ca ca có thể nói một chút nguyên nhân không?"
Hàn Tư Ân vừa vặn muốn nhân cơ hội đánh vỡ mấy ý tưởng tốt đẹp của Hàn Minh Châu với hắn, một ca ca tốt, người nhà thân cận gì gì đó, Hàn Minh Châu lý tưởng hóa hắn quá rồi.
Hắn bây giờ đối với những hành vi của Hàn Minh Châu, chỉ đơn giản là cho người đã khuất chút mặt mũi mà thôi, dưới tình huống mình có năng lực, thuận tay thì giúp đỡ một chút. Mình có thể thay Hàn Minh Châu giải quyết một số vấn đề, nhưng nếu chỉ vì như vậy, Hàn Minh Châu liền coi hắn là chỗ dựa lớn nhất trong phủ, vậy coi như nàng đã ngàn sai vạn sai rồi.
Giải quyết vấn đề, không có nghĩa tình cảm giữ hai người đã thân thiết.
Trên bản chất, Hàn Tư Ân đối với tất cả mọi người của Hàn gia đều không có cảm giác gì, những người này bao gồm cả Hàn Minh Châu. Bọn họ làm chuyện không tốt cũng được, làm chuyện tốt cũng thôi, hết thảy chuyện này hắn sẽ không để trong lòng, càng không cảm thấy có liên quan đến mình.
Sở dĩ hắn lựa chọn đối nghịch với Hàn gia, chỉ vì hắn muốn sống thoải mái một đời này, trên cầu nại hà muốn uống được một bát canh Mạnh bà mà thôi.
Hắn nhắc nhở Hàn Minh Châu một câu, đã là hết lòng quan tâm giúp đỡ, quan hệ đời trước của Cơ Lạc và Bạch Văn Hãn rất thú vị. Đời này, tuy rằng hắn không thể mọi thời khắc đều nghe được tâm tư của Cơ Lạc, nhưng từ thời điểm Cơ Lạc tình cờ kích động mà lộ ra tiếng lòng đến xem, hắn là người chỉ một lòng muốn làm hoàng đế, đối với hôn nhân tình cảm, nửa phần cũng không có.
Đại khái là đã trải qua nỗi đau sinh tử khó có thể tưởng tượng nổi, cho nên khát vọng đối với ngôi vị hoàng đế đã che kín tất cả tâm tư của Cơ Lạc.
Nghĩ tới đây, Hàn Tư Ân nhẹ thở phào, hắn đương nhiên sẽ không để lộ ra bí mật đọc tâm thuật của mình, cho nên hắn chỉ nhìn về phía Hàn Minh Châu, tùy ý nói: "Không có nguyên nhân, ta chỉ là thuận miệng nói như vậy một chút, chuyện này nói cho cùng là chuyện của chính ngươi, ngươi muốn làm cũng có thể, cũng không liên quan đến người khác."
"Ca ca cũng là người của y sao?" Nghe những lời làm tổn thương người như vậy, Hàn Minh Châu không nhịn được ngẩng đầu lên hỏi ngược lại: "Trong lòng ca ca, vị muội muội này có phải là có cũng được mà không có cũng được đúng không?"
Thời điểm Hàn Minh Châu nói lời này, giống như có một bàn tay không ngừng nhéo ấy trái tim nàng, muốn bóp nát tất cả những vọng tưởng trong lòng nàng. Cho dù rất khó chịu, nàng vẫn nhìn chằm chằm vào Hàn Tư Ân, rõ ràng nhìn thấy hắn vì câu hỏi của chính mình mà có chút kinh ngạc, sau đó Hàn Tư Ân hơi rũ mắt, đối mặt với nàng, môi mỏng khẽ mở: "Lại nói, ta và ngươi cũng không quá quen thuộc đi?"
Đả kích nhất thời khiến Hàn Minh Châu không nói ra lời, nàng nháy mắt một cái, trố mắt nhìn Hàn Tư Ân, đôi môi khẽ run, nhưng một chữ cũng không nói được.
Sau một hồi, Hàn Minh Châu cúi đầu, bước chân bất ổn từ bên người Hàn Tư Ân vội vã rời đi.
Tuy nàng là người thông tuệ lanh lợi, nhưng dù sao cũng là nữ tử mới cập kê. Ở phủ này, nàng biết phụ thân ngó lơ nàng, tổ mẫu không thích nàng, những người khác càng coi nàng là địch.
Nàng từng bước cẩn thận, buổi tối cũng ngủ không yên. Đối với ca ca ruột Hàn Tư Ân, nàng bản năng muốn tới gần, muốn có được sự chú ý của hắn. Hơn nữa, Hàn Tư Ân cũng như có như không bảo vệ nàng, khiến Hàn Minh Châu có một loại ảo giác, Hàn Tư Ân cũng có ý nghĩ giống như nàng, bọn họ mới là người một nhà.
Điều này khiến trong lòng nàng vui vẻ, ít nhất chính mình còn có ca ca.
Nhưng bây giờ Hàn Tư Ân lạnh nhạt nói như vậy, khiến Hàn Minh Châu lạnh cả tim. Nàng đột nhiên hiểu rõ, đó chỉ là nàng vọng tưởng. Địa vị của mình trong lòng Hàn Tư Ân, cùng những người khác trong phủ này không có gì bất đồng cả.
Sau khi Hàn Minh Châu rời đi, Hàn Tư Ân chậm rì rì về Phương Lan viện. An Thảo theo phía sau hắn, trong lòng ngược lại rất lo lắng cho hắn. Mà Hàn Tư Ân tự mình biết, đối với Hàn Minh Châu thương tâm gần chết, hắn thật sự không có cảm giác gì.
Thời điểm Hàn Tư Ân trở lại Phương Lan viện, Trầm Hương, Vân Chi cùng Lạc Hà đều đồng loạt tiến lên thỉnh an, Bích Hoa thường ngày tương đối chủ động lại chậm hơn so với các nàng. Âm thanh rõ ràng không đồng nhịp, biết ánh mắt của mọi người đều đang nhìn mình chằm chằm, Bích Hoa cúi đầu, che đi sắc mặt của chính mình.
An Thảo theo sau Hàn Tư Ân lén nhìn nàng một cái, phát hiện sắc mặt nàng không dễ nhìn lắm, vì vậy sau khi Hàn Tư Ân không nói một lời đi vào phòng, An Thảo lặng lẽ đi tới trước mặt Bích Hoa, nhỏ giọng nói: "Làm sao vậy? Sắc mặt tiều tụy như vậy, ngươi đang gặp phải chuyện gì, một đêm ngủ không ngon à?"
Vân Chi cùng Lạc Hà cũng vây lại, thân thiết dò hỏi Bích Hoa đến cùng làm sao vậy, ngược lại Trầm Hương hiện tại ở trước mắt Hàn Tư Ân tương đối được yêu thích đứng ở một bên.
Trầm Hương ngược lại là biết đến chuyện gì, ngày hôm qua có tỳ nữ quét sân của hậu viện lén lút tìm Bích Hoa, nói phụ thân, huynh trưởng của nàng đến gặp nàng, phòng gác cổng thu bạc của hai người nhà Bích Hoa, liền để tiểu tỳ nữ này đến nói với Bích Hoa, bảo Bích Hoa có thời gian nhanh gặp người, nếu không có thời gian thì trực tiếp đuổi đi.
Hạ nhân của quốc công phủ đều biết Thế tử cùng lão phu nhân còn có quốc công gia không hòa hảo, cho nên người bình thường đối với hạ nhân của Phương Lan viện đều là tránh được liền tránh, né được liền né. May là từ xưa tới nay ngân lượng có thể sai khiến ma quỷ, nhìn ở số bạc, Bích Hoa rốt cuộc cũng nhận được thư.
Lúc đó Bích Hoa đang cùng Trầm Hương nói chuyện, Trầm Hương vừa nghe thấy là việc tư của nàng, liền chủ động tránh trước. Nàng ngược lại là biết thời điểm Bích Hoa đi vào hậu viện đầy mặt vui sướng, chỉ là sau khi trở lại, sắc mặt lại không tốt lắm, trong mắt đều mang vẻ u sầu, xem dáng vẻ thì hình như trong nhà đã xảy ra biến cố gì.
Trong lúc mọi người dò hỏi an ủi, Bích Hoa liếc mắt nhìn Trầm Hương, đôi môi khẽ nhúc nhích, muốn nói lại thôi. Trầm Hương sửng sốt một chút, đi tới nhẹ giọng nói: "Bích Hoa tỷ, ngươi có khó khăn gì hãy nói ra, nói không chừng mọi người chúng ta có thể giúp được."
An Thảo cũng vội vàng gật đầu nói: "Đúng vậy đúng vậy, kể cả chúng ta không giúp được gì, cũng có thể nói cho Thế tử, để Thế tử hỗ trợ." Lời của hắn khiến ánh mắt của Bích Hoa càng ngày càng nhỏ đi.
Bích Hoa xoa xoa trán, thấp giọng nói: "Chỉ là chút chuyện trong nhà thôi, chút chuyện nhỏ này cũng không cần làm phiền Thế tử."
An Thảo vừa nghe thấy là chuyện trong nhà nàng, liền không lắm miệng đi hỏi nữa. Những người làm nha hoàn như bọn họ, phần lớn đều là gia sinh tử, nhưng là vài người là bị bán vào.
Hắn là bị cha mẹ mình bán vào, đối cái nhà kia sớm đã không còn tình cảm, mà Bích Hoa là tự bán mình. Gia đình Bích Hoa cách kinh thành trăm dặm, trong nhà đông người, hai năm thu hoạch lại không tốt, mắt thấy người trong nhà đều sắp chết đói, trong nhà vốn muốn đem tỷ tỷ Đại Nữu của nàng gả cho người què ở đầu thôn để đổi chút tiền bạc sống qua ngày.
Nhưng người què này là một sâu rượu, hét một tiếng rượu liền đánh người. Trước đây người què cũng có vợ, nhưng thời điểm mang thai bị hắn đánh chết hài tử trong bụng, sau đó cũng không cho nàng tìm đại phu, người cứ vậy mà chết đi. Người như vậy, tỷ tỷ nàng gả đi cũng chỉ còn đường chết.
Sau đó Bích Hoa liền chủ động tìm tới mẹ mìn các nơi, dùng năm lượng bạc ký văn tự bán mình. Bích Hoa lớn lên xinh đẹp, mẹ mìn ra tay dễ dàng, liền cho năm lượng bạc.
Mẹ mìn này cũng coi như có chút lương tâm, mua được những người xinh đẹp chút, hoặc nhìn lanh lợi chút đều sẽ bán cho các phủ trong kinh làm nha hoàn, thực sự bán không được, thì cũng bán cho những nơi có điều kiện tệ hơn một chút, hoặc là qua tay bán đi, cũng không hề trực tiếp bán cho những nơi như Câu Lan viện.
Bích Hoa vốn gọi là Nhị Nữu, sau khi vào phủ, liền được lão phu nhân cải danh thành Bích Hoa.
Hiện tại phụ thân, huynh trưởng của Bích Hoa tìm tới, không biết là chuyện tốt hay chuyện xấu. Nếu Bích Hoa không muốn mở miệng nói đến, vậy bọn họ không hỏi là được rồi.
Việc này ở trong nhóm người cứ nhẹ nhàng như vậy mà trôi qua, nhưng trong lòng Bích Hoa vẫn luôn rất nặng nề. Sau khi nàng bán mình, trong lòng cũng không có nhiêu oán hận, nàng số may, lần đầu tiên qua tay mẹ mìn, liền được lão phu nhân coi trọng, ở lại quốc công phủ.
Mấy năm qua nàng ăn ngon mặc tốt, ngày tháng trải qua thông thuận, mỗi tháng còn có bạc, tiền tiêu hàng tháng nàng đều gửi về nhà, mặc dù không có tự do, sinh tử không do chính mình, nhưng nghĩ đến người nhà vì nàng mà sống tốt hơn, trong lòng Bích Hoa cũng thỏa mãn.
Nhưng là lần này cha nàng tìm tới, nói cho nàng biết, mấy tháng trước trong nhà đột nhiên đến một đám người, không nói hai lời liền đập phá nhà họ, trực tiếp bắt nhị đệ nàng vào trong tù. Bắt cả nhà bọn họ đến một căn nhà nhỏ ở kinh thành, mỗi ngày đều buộc đại ca nàng đi đánh bạc, đại ca nàng làm sao biết đánh bạc, sau đó lại tiến hành ghi nợ, số nợ càng ngày càng nhiều, số lần ăn đánh cũng càng nhiều.
Sau đó trong lúc vô tình cha nàng nghe thấy những người kia nói rằng nàng ở quốc công phủ rất được chủ tử coi trọng, nếu như hơi quá đáng, thì có phải là loại coi trọng đó hay không.
Phụ thân hắn biết được nơi ở của khuê nữ, liền khắp nơi hỏi thăm, có người hữu tâm chỉ điểm cho tìm được nàng, chính là muốn hỏi một chút chuyện này rốt cuộc là như thế nào.
Cha nàng kỳ thực cảm thấy chính mình không có mặt mũi gặp nàng, hắn không có năng lực chuộc khuê nữ nhà mình ra khỏi đây, thế nhưng nghĩ đến trong nhà đang loạn, hắn vẫn phải tới, chính là muốn biết Nhị Nữu có thể cầu xin chủ tử của nàng hay không, cứu nhị đệ trong tù của nàng ra.
Bích Hoa nghĩ đến sắc mặt già nua của phụ thân, lại nghĩ tới thời điểm lúc trước lão phu nhân giữ mình lại phân đến Phương Lan viện làm vẻ ta đây, không khỏi cả người phát run, Đào Yêu, Vân Chi, Lạc Hà cùng nàng, lớn lên mỗi người mỗi vẻ, Đào Yêu ma mị, Vân Chi thanh thuần, Lạc Hà long lanh, mà nàng là mặt mày lạnh nhạt.
Các nàng vốn do lão phu nhân chuẩn bị thành người trong phòng Thế tử, việc này chỉ có nàng và Đào Yêu biết.
Chỉ là thân thể Thế tử vẫn luôn không tốt, các nàng cũng đã quên mất ý niệm ban đầu của lão phu nhân. Còn lão phu nhân tại sao biết rõ thân thể Hàn Tư Ân không tốt, vẫn muốn chuẩn bị cho hắn vài mỹ nhân hầu hạ, Bích Hoa không dám suy nghĩ nhiều.
Mà chuyện mấy tháng trước phát sinh trong nhà, nhất định là có liên quan đến người trong phủ, chẳng qua là lúc đó các nàng được Hàn Tư Ân trực tiếp mang đi Giang Nam, người trong phủ không có cách nào liên lạc với nàng mà thôi.
Hiện tại là đang muốn buộc chính mình tỏ thái độ lựa chọn, trong lòng Bích Hoa có chút bi thương. Lựa chọn Thế tử, người nhà nàng sẽ phải chết, lựa chọn quốc công phủ, Thế tử biết được, nàng chính là người chết.
Hàn Tư Ân ghét nhất là phản bội, cả Phương Lan viện này người nào không biết? Nghĩ đến kết cục của Đổng ma ma, trong tâm Bích Hoa bắt đầu kịch liệt run rẩy.
Chuyện của Bích Hoa, Hàn Tư Ân một chút cũng không hỏi đến. Hôm nay khí trời vô cùng tốt, hắn nhận được thư mời của Cơ Lạc xuất phủ du ngoạn.
Hàn Tư Ân cầm thư, nghĩ thầm, đây lẽ nào là bình yên trước bão táp. Sau đó hắn chầm chập thay đổi một bộ y phục, ra khỏi quốc công phủ, đi đến nơi hẹn.
Phía sau Cơ Lạc không có Hoàng quý phi, thế lực đơn bạc. Tĩnh Quốc hầu phủ là bên nhà ngoại, những năm qua tuy Tĩnh Quốc hầu phủ ở biên quan xa xôi, nhưng đối với cốt nhục mà Vương Anh để lại vẫn tương đối quan tâm. Cũng thông qua người trong kinh biết không ít tình thế của Cơ Lạc, nhưng vì e ngại hoàng đế mà không liên hệ sâu hơn thôi.
Nhưng sau khi Cơ Lạc xuất cung kiến phủ, ngày lễ ngày tết nào Tĩnh Quốc hầu phủ cũng gửi vài thứ cho hắn, đây cũng đã như thường lệ. Dưới khảo nghiệm nhiều năm của Vương lão phu nhân, Cơ Lạc đã trở thành người tương đối tự chủ.
Đã sớm nói, trong mắt Vương lão phu nhân, hoàng tộc, đặc biệt là hoàng tử trong cung, tuyệt đối không phải nơi tốt nhất để yên bề gia thất. Nhưng nếu như là Cơ Lạc, bà miễn cưỡng vẫn có thể coi trọng. Biểu hiện của Cơ Lạc sau khi bà hồi kinh, vẫn coi như là hiếu tâm.
Hơn nữa mấu chốt nhất là, hắn và Hàn Minh Châu còn có một tầng quan hệ thân thích như thế.
Lưỡng tình tương duyệt trên thế gian này, Vương lão phu nhân không tin, quan hệ huyết thống thông gia, so với những thứ mịt mờ hư vô kia đáng tin hơn nhiều.
Nghĩ tới những chuyện dây mơ rễ má này, Hàn Minh Châu không tự chủ cắn cắn môi, nàng cúi đầu, thấp giọng hỏi: "Ca ca có thể nói một chút nguyên nhân không?"
Hàn Tư Ân vừa vặn muốn nhân cơ hội đánh vỡ mấy ý tưởng tốt đẹp của Hàn Minh Châu với hắn, một ca ca tốt, người nhà thân cận gì gì đó, Hàn Minh Châu lý tưởng hóa hắn quá rồi.
Hắn bây giờ đối với những hành vi của Hàn Minh Châu, chỉ đơn giản là cho người đã khuất chút mặt mũi mà thôi, dưới tình huống mình có năng lực, thuận tay thì giúp đỡ một chút. Mình có thể thay Hàn Minh Châu giải quyết một số vấn đề, nhưng nếu chỉ vì như vậy, Hàn Minh Châu liền coi hắn là chỗ dựa lớn nhất trong phủ, vậy coi như nàng đã ngàn sai vạn sai rồi.
Giải quyết vấn đề, không có nghĩa tình cảm giữ hai người đã thân thiết.
Trên bản chất, Hàn Tư Ân đối với tất cả mọi người của Hàn gia đều không có cảm giác gì, những người này bao gồm cả Hàn Minh Châu. Bọn họ làm chuyện không tốt cũng được, làm chuyện tốt cũng thôi, hết thảy chuyện này hắn sẽ không để trong lòng, càng không cảm thấy có liên quan đến mình.
Sở dĩ hắn lựa chọn đối nghịch với Hàn gia, chỉ vì hắn muốn sống thoải mái một đời này, trên cầu nại hà muốn uống được một bát canh Mạnh bà mà thôi.
Hắn nhắc nhở Hàn Minh Châu một câu, đã là hết lòng quan tâm giúp đỡ, quan hệ đời trước của Cơ Lạc và Bạch Văn Hãn rất thú vị. Đời này, tuy rằng hắn không thể mọi thời khắc đều nghe được tâm tư của Cơ Lạc, nhưng từ thời điểm Cơ Lạc tình cờ kích động mà lộ ra tiếng lòng đến xem, hắn là người chỉ một lòng muốn làm hoàng đế, đối với hôn nhân tình cảm, nửa phần cũng không có.
Đại khái là đã trải qua nỗi đau sinh tử khó có thể tưởng tượng nổi, cho nên khát vọng đối với ngôi vị hoàng đế đã che kín tất cả tâm tư của Cơ Lạc.
Nghĩ tới đây, Hàn Tư Ân nhẹ thở phào, hắn đương nhiên sẽ không để lộ ra bí mật đọc tâm thuật của mình, cho nên hắn chỉ nhìn về phía Hàn Minh Châu, tùy ý nói: "Không có nguyên nhân, ta chỉ là thuận miệng nói như vậy một chút, chuyện này nói cho cùng là chuyện của chính ngươi, ngươi muốn làm cũng có thể, cũng không liên quan đến người khác."
"Ca ca cũng là người của y sao?" Nghe những lời làm tổn thương người như vậy, Hàn Minh Châu không nhịn được ngẩng đầu lên hỏi ngược lại: "Trong lòng ca ca, vị muội muội này có phải là có cũng được mà không có cũng được đúng không?"
Thời điểm Hàn Minh Châu nói lời này, giống như có một bàn tay không ngừng nhéo ấy trái tim nàng, muốn bóp nát tất cả những vọng tưởng trong lòng nàng. Cho dù rất khó chịu, nàng vẫn nhìn chằm chằm vào Hàn Tư Ân, rõ ràng nhìn thấy hắn vì câu hỏi của chính mình mà có chút kinh ngạc, sau đó Hàn Tư Ân hơi rũ mắt, đối mặt với nàng, môi mỏng khẽ mở: "Lại nói, ta và ngươi cũng không quá quen thuộc đi?"
Đả kích nhất thời khiến Hàn Minh Châu không nói ra lời, nàng nháy mắt một cái, trố mắt nhìn Hàn Tư Ân, đôi môi khẽ run, nhưng một chữ cũng không nói được.
Sau một hồi, Hàn Minh Châu cúi đầu, bước chân bất ổn từ bên người Hàn Tư Ân vội vã rời đi.
Tuy nàng là người thông tuệ lanh lợi, nhưng dù sao cũng là nữ tử mới cập kê. Ở phủ này, nàng biết phụ thân ngó lơ nàng, tổ mẫu không thích nàng, những người khác càng coi nàng là địch.
Nàng từng bước cẩn thận, buổi tối cũng ngủ không yên. Đối với ca ca ruột Hàn Tư Ân, nàng bản năng muốn tới gần, muốn có được sự chú ý của hắn. Hơn nữa, Hàn Tư Ân cũng như có như không bảo vệ nàng, khiến Hàn Minh Châu có một loại ảo giác, Hàn Tư Ân cũng có ý nghĩ giống như nàng, bọn họ mới là người một nhà.
Điều này khiến trong lòng nàng vui vẻ, ít nhất chính mình còn có ca ca.
Nhưng bây giờ Hàn Tư Ân lạnh nhạt nói như vậy, khiến Hàn Minh Châu lạnh cả tim. Nàng đột nhiên hiểu rõ, đó chỉ là nàng vọng tưởng. Địa vị của mình trong lòng Hàn Tư Ân, cùng những người khác trong phủ này không có gì bất đồng cả.
Sau khi Hàn Minh Châu rời đi, Hàn Tư Ân chậm rì rì về Phương Lan viện. An Thảo theo phía sau hắn, trong lòng ngược lại rất lo lắng cho hắn. Mà Hàn Tư Ân tự mình biết, đối với Hàn Minh Châu thương tâm gần chết, hắn thật sự không có cảm giác gì.
Thời điểm Hàn Tư Ân trở lại Phương Lan viện, Trầm Hương, Vân Chi cùng Lạc Hà đều đồng loạt tiến lên thỉnh an, Bích Hoa thường ngày tương đối chủ động lại chậm hơn so với các nàng. Âm thanh rõ ràng không đồng nhịp, biết ánh mắt của mọi người đều đang nhìn mình chằm chằm, Bích Hoa cúi đầu, che đi sắc mặt của chính mình.
An Thảo theo sau Hàn Tư Ân lén nhìn nàng một cái, phát hiện sắc mặt nàng không dễ nhìn lắm, vì vậy sau khi Hàn Tư Ân không nói một lời đi vào phòng, An Thảo lặng lẽ đi tới trước mặt Bích Hoa, nhỏ giọng nói: "Làm sao vậy? Sắc mặt tiều tụy như vậy, ngươi đang gặp phải chuyện gì, một đêm ngủ không ngon à?"
Vân Chi cùng Lạc Hà cũng vây lại, thân thiết dò hỏi Bích Hoa đến cùng làm sao vậy, ngược lại Trầm Hương hiện tại ở trước mắt Hàn Tư Ân tương đối được yêu thích đứng ở một bên.
Trầm Hương ngược lại là biết đến chuyện gì, ngày hôm qua có tỳ nữ quét sân của hậu viện lén lút tìm Bích Hoa, nói phụ thân, huynh trưởng của nàng đến gặp nàng, phòng gác cổng thu bạc của hai người nhà Bích Hoa, liền để tiểu tỳ nữ này đến nói với Bích Hoa, bảo Bích Hoa có thời gian nhanh gặp người, nếu không có thời gian thì trực tiếp đuổi đi.
Hạ nhân của quốc công phủ đều biết Thế tử cùng lão phu nhân còn có quốc công gia không hòa hảo, cho nên người bình thường đối với hạ nhân của Phương Lan viện đều là tránh được liền tránh, né được liền né. May là từ xưa tới nay ngân lượng có thể sai khiến ma quỷ, nhìn ở số bạc, Bích Hoa rốt cuộc cũng nhận được thư.
Lúc đó Bích Hoa đang cùng Trầm Hương nói chuyện, Trầm Hương vừa nghe thấy là việc tư của nàng, liền chủ động tránh trước. Nàng ngược lại là biết thời điểm Bích Hoa đi vào hậu viện đầy mặt vui sướng, chỉ là sau khi trở lại, sắc mặt lại không tốt lắm, trong mắt đều mang vẻ u sầu, xem dáng vẻ thì hình như trong nhà đã xảy ra biến cố gì.
Trong lúc mọi người dò hỏi an ủi, Bích Hoa liếc mắt nhìn Trầm Hương, đôi môi khẽ nhúc nhích, muốn nói lại thôi. Trầm Hương sửng sốt một chút, đi tới nhẹ giọng nói: "Bích Hoa tỷ, ngươi có khó khăn gì hãy nói ra, nói không chừng mọi người chúng ta có thể giúp được."
An Thảo cũng vội vàng gật đầu nói: "Đúng vậy đúng vậy, kể cả chúng ta không giúp được gì, cũng có thể nói cho Thế tử, để Thế tử hỗ trợ." Lời của hắn khiến ánh mắt của Bích Hoa càng ngày càng nhỏ đi.
Bích Hoa xoa xoa trán, thấp giọng nói: "Chỉ là chút chuyện trong nhà thôi, chút chuyện nhỏ này cũng không cần làm phiền Thế tử."
An Thảo vừa nghe thấy là chuyện trong nhà nàng, liền không lắm miệng đi hỏi nữa. Những người làm nha hoàn như bọn họ, phần lớn đều là gia sinh tử, nhưng là vài người là bị bán vào.
Hắn là bị cha mẹ mình bán vào, đối cái nhà kia sớm đã không còn tình cảm, mà Bích Hoa là tự bán mình. Gia đình Bích Hoa cách kinh thành trăm dặm, trong nhà đông người, hai năm thu hoạch lại không tốt, mắt thấy người trong nhà đều sắp chết đói, trong nhà vốn muốn đem tỷ tỷ Đại Nữu của nàng gả cho người què ở đầu thôn để đổi chút tiền bạc sống qua ngày.
Nhưng người què này là một sâu rượu, hét một tiếng rượu liền đánh người. Trước đây người què cũng có vợ, nhưng thời điểm mang thai bị hắn đánh chết hài tử trong bụng, sau đó cũng không cho nàng tìm đại phu, người cứ vậy mà chết đi. Người như vậy, tỷ tỷ nàng gả đi cũng chỉ còn đường chết.
Sau đó Bích Hoa liền chủ động tìm tới mẹ mìn các nơi, dùng năm lượng bạc ký văn tự bán mình. Bích Hoa lớn lên xinh đẹp, mẹ mìn ra tay dễ dàng, liền cho năm lượng bạc.
Mẹ mìn này cũng coi như có chút lương tâm, mua được những người xinh đẹp chút, hoặc nhìn lanh lợi chút đều sẽ bán cho các phủ trong kinh làm nha hoàn, thực sự bán không được, thì cũng bán cho những nơi có điều kiện tệ hơn một chút, hoặc là qua tay bán đi, cũng không hề trực tiếp bán cho những nơi như Câu Lan viện.
Bích Hoa vốn gọi là Nhị Nữu, sau khi vào phủ, liền được lão phu nhân cải danh thành Bích Hoa.
Hiện tại phụ thân, huynh trưởng của Bích Hoa tìm tới, không biết là chuyện tốt hay chuyện xấu. Nếu Bích Hoa không muốn mở miệng nói đến, vậy bọn họ không hỏi là được rồi.
Việc này ở trong nhóm người cứ nhẹ nhàng như vậy mà trôi qua, nhưng trong lòng Bích Hoa vẫn luôn rất nặng nề. Sau khi nàng bán mình, trong lòng cũng không có nhiêu oán hận, nàng số may, lần đầu tiên qua tay mẹ mìn, liền được lão phu nhân coi trọng, ở lại quốc công phủ.
Mấy năm qua nàng ăn ngon mặc tốt, ngày tháng trải qua thông thuận, mỗi tháng còn có bạc, tiền tiêu hàng tháng nàng đều gửi về nhà, mặc dù không có tự do, sinh tử không do chính mình, nhưng nghĩ đến người nhà vì nàng mà sống tốt hơn, trong lòng Bích Hoa cũng thỏa mãn.
Nhưng là lần này cha nàng tìm tới, nói cho nàng biết, mấy tháng trước trong nhà đột nhiên đến một đám người, không nói hai lời liền đập phá nhà họ, trực tiếp bắt nhị đệ nàng vào trong tù. Bắt cả nhà bọn họ đến một căn nhà nhỏ ở kinh thành, mỗi ngày đều buộc đại ca nàng đi đánh bạc, đại ca nàng làm sao biết đánh bạc, sau đó lại tiến hành ghi nợ, số nợ càng ngày càng nhiều, số lần ăn đánh cũng càng nhiều.
Sau đó trong lúc vô tình cha nàng nghe thấy những người kia nói rằng nàng ở quốc công phủ rất được chủ tử coi trọng, nếu như hơi quá đáng, thì có phải là loại coi trọng đó hay không.
Phụ thân hắn biết được nơi ở của khuê nữ, liền khắp nơi hỏi thăm, có người hữu tâm chỉ điểm cho tìm được nàng, chính là muốn hỏi một chút chuyện này rốt cuộc là như thế nào.
Cha nàng kỳ thực cảm thấy chính mình không có mặt mũi gặp nàng, hắn không có năng lực chuộc khuê nữ nhà mình ra khỏi đây, thế nhưng nghĩ đến trong nhà đang loạn, hắn vẫn phải tới, chính là muốn biết Nhị Nữu có thể cầu xin chủ tử của nàng hay không, cứu nhị đệ trong tù của nàng ra.
Bích Hoa nghĩ đến sắc mặt già nua của phụ thân, lại nghĩ tới thời điểm lúc trước lão phu nhân giữ mình lại phân đến Phương Lan viện làm vẻ ta đây, không khỏi cả người phát run, Đào Yêu, Vân Chi, Lạc Hà cùng nàng, lớn lên mỗi người mỗi vẻ, Đào Yêu ma mị, Vân Chi thanh thuần, Lạc Hà long lanh, mà nàng là mặt mày lạnh nhạt.
Các nàng vốn do lão phu nhân chuẩn bị thành người trong phòng Thế tử, việc này chỉ có nàng và Đào Yêu biết.
Chỉ là thân thể Thế tử vẫn luôn không tốt, các nàng cũng đã quên mất ý niệm ban đầu của lão phu nhân. Còn lão phu nhân tại sao biết rõ thân thể Hàn Tư Ân không tốt, vẫn muốn chuẩn bị cho hắn vài mỹ nhân hầu hạ, Bích Hoa không dám suy nghĩ nhiều.
Mà chuyện mấy tháng trước phát sinh trong nhà, nhất định là có liên quan đến người trong phủ, chẳng qua là lúc đó các nàng được Hàn Tư Ân trực tiếp mang đi Giang Nam, người trong phủ không có cách nào liên lạc với nàng mà thôi.
Hiện tại là đang muốn buộc chính mình tỏ thái độ lựa chọn, trong lòng Bích Hoa có chút bi thương. Lựa chọn Thế tử, người nhà nàng sẽ phải chết, lựa chọn quốc công phủ, Thế tử biết được, nàng chính là người chết.
Hàn Tư Ân ghét nhất là phản bội, cả Phương Lan viện này người nào không biết? Nghĩ đến kết cục của Đổng ma ma, trong tâm Bích Hoa bắt đầu kịch liệt run rẩy.
Chuyện của Bích Hoa, Hàn Tư Ân một chút cũng không hỏi đến. Hôm nay khí trời vô cùng tốt, hắn nhận được thư mời của Cơ Lạc xuất phủ du ngoạn.
Hàn Tư Ân cầm thư, nghĩ thầm, đây lẽ nào là bình yên trước bão táp. Sau đó hắn chầm chập thay đổi một bộ y phục, ra khỏi quốc công phủ, đi đến nơi hẹn.
Tác giả :
Thời Bất Đãi Ngã