Thê Tử Của Bạo Quân
Chương 18: Hạ triều
Edit Hoa Trong Tuyết
Nến long phượng đỏ thẫm giống như nhảy múa bên ngoài màn trướng, khí thế nam nhân bá đạo từng bước ép sát, ép đến mức làm cho nàng thở không nổi.
Mặt Tiêu Ngư được hắn nâng lên, đối đầu nhìn váo mắt hắn.
Bàn tay hắn bởi vì làm việc nặng lâu ngày, lòng bàn tay có vết chai thật dày, mà yết hầu biểu tượng nam tính nhấp nhô lên xuống, trên người tràn đầy hơi thở dương cương. Tiêu Ngư hấp hấp môi, biết là lời hắn nói thô bỉ không chịu được, lại cũng đúng là sự thật.
Nàng đã gả cho hắn, những chuyện như thế này là không thể tránh khỏi. Cũng đã vào cung, nhăn nhăn nhó nhó, cho dù bản thân hắn lại ham sắc đẹp, cũng không giữ được bao lâu, sẽ sinh ra cảm giác chán ghét nàng. Như thế, việc nàng vào cung cũng không còn bất kỳ ý nghĩa gì...
Tiết Chiến thấy trong đôi mắt nàng hình dáng của chính mình, điềm đạm đáng yêu, một nam nhi lăng lệ khí khái, lại vô thức phát ra một chút nhu tình.
Hắn mở miệng nói: "Đừng sợ, trẫm nhẹ chút là được."
Chuyện cho tới bây giờ, Tiêu Ngư cũng chỉ có thế tin hắn. Lại thấy hắn lần nữa cuối người xuống, từng chút một hôn lên mặt của nàng, hôn xuống đôi môi của nàng. Cánh tay kia cũng không nhàn rỗi, kéo nàng lên khỏi đệm giường, cưỡng ép nàng vào trong ngực hắn, hắn muốn hai tay nàng ôm cổ hắn.
So với vừa rồi hôm thô bạo trực tiếp, hiện tại giống như... có vẻ ôn hòa hơn rất nhiều. Chỉ là cái ôn hòa này chưa được bao lâu, hắn lại hôn dọc từ môi nàng xuống dưới thân, rất nhanh đến địa phương mềm mại, lại thô lỗ.
Cả người Tiêu Ngư mền nhũn, gặp hắn hôn như vậy, vô thức đưa tay vịn lấy bờ vai của hắn.
Hai tay nhất thời bị hắn nắm chặt. Bàn tay to lớn nắm lấy cổ tay nhỏ nhắn của nàng, trực tiếp tách ra vòng qua hai bên. Với hắn mà nói, lực đạo rất nhẹ, đại khái là sợ làm nàng bị thương, nhưng cánh tay Tiêu Ngư thật sự quá mảnh khảnh, bị hắn vây dưới thân, liền nhanh chóng biến thành thịt cá mặt người chém giết. Nhưng người này lại không biết nặng nhẹ, hạ miệng lại hung ác, vội vã nóng nảy, giống như lang sói.
Sắc mặt Tiêu Nư đỏ hồng, mồ hôi rịn chảy ròng ròng, bởi vì xấu hổ nên theo bản năng muốn nhắm mắt lại. Nhưng mà sau khi nhắm mắt, cảm giác lại càng rõ ràng mãnh liệt...
Eo của nàng! Thật sự là...
Tiêu Ngư cắn thật chặt môi dưới.
Rốt cuộc Tiêu Ngư chịu không được, ngẩng đầu nhìn sang, thấy thân thể nam nhân, cánh tay trần trụi, cơ cánh tay và cơ bắp trên lưng, mười phần cường tráng. Nhưng mà trên thân thể tráng kiện lại có rất nhiều vết sẹo dài ngắn lớn nhỏ khác nhau, có vết sẹo đã mờ, lại có vết sẹo giống như vừa mới lành.
Vốn là nam nhân cao lớn dũng mãnh, lại có thêm vài vết sẹo trên người, càng tăng thêm vẻ hung hãng. Nếu như nói không có một chút e sợ đó là giả...
Mặc dù động tác của hắn có vẻ thô lỗ, nhưng lúc nói chuyện với nàng, hình như cũng không thấy quá đáng sợ.
Chính là nói chuyện mà không chú ý gì hết!
Lúc Tiêu Ngư thất thần, nam nhân liền cắn nàng một cái... so với lúc trước thì đau hơn nhiều, Tiêu Ngư theo bản năng la lên một tiếng, nhăn đôi chân mày nhìn hắn, lại thấy hắn cúi người xuống, dùng sức hôn xuống, thô thô thở phì phò, như muốn trừng phạt nàng phân tâm.
Tiêu Ngư bị đau, muốn đi xoa xoa bờ mông, nửa người dưới lại bị nam nhân trực tiếp nhấc lên, hai tay giữ chặt vai.
...
Trên giường bắt đầu đất rung núi chuyển.
...
Tiêu Ngư hôn mê bất tỉnh, lúc tỉnh lại, mơ mơ màng màng, như là không nhớ mình đang ở đâu. Chẳng qua là cảm thấy đau, chỗ nào cũng đau, nàng lại cảm giác được một thân thể rất nóng, liền ủy khuất nói: "Phụ thân, mẫu thân..." Cuống họng đều khàn khàn.
Đến khi cảm giác trên lưng nặng nề, giống như bị vật nặng đè ép, mới từ từ mở mắt.
Nhìn thấy cánh tay vắt ngang eo của mình, mới nhớ tới, tối nay là đêm tân hôn của nàng. Sau lưng là tiếng nam nhân chậm rãi hít thở, hơi thở nóng rực phả vào tai nàng, ngứa một chút. Tiêu Ngư vô ý thức giật giật thân thể, lại bị hắn ôm chặt lấy, đợi đến khi nàng cảm thấy mình với hắn lại dán chặt vào nhau, Tiêu Ngư mới thốt ra: "Từ bỏ..."
Ký ức vừa rồi chậm rãi hiện lên trong mắt nàng, cũng hiểu như vậy là không hợp quy củ, nhưng nàng vẫn không nhịn được mà nói.
Tiêu Ngư cảm thấy, nếu nam nhân thô lỗ này lại xông lên thêm lần nữa, nàng sẽ chết...
Tiết Chiến nghe được âm thanh nức nở của nàng, lại nghe nàng trong mộng ủy khuất gọi phụ thân mẫu thân, liền thuận tay ôm nàng vào lòng, để cho nàng dựa vào lòng mình. Đôi mắt đỏ hồng, nhìn thật là đáng thương, Tiết Chiến tất nhiên biết được nàng chịu không nổi, chính mình là nam nhân thô ráp, cũng là thương tiếc nàng. Nhưng trong đầu lại nảy ra tâm tư muốn trêu đùa, nói: "Nàng cầu trẫm, trẫm sẽ buông tha nàng."
Tiêu Ngư muốn khóc.
Nàng vốn không có bao nhiêu khi lực, huống chi cũng thật sợ hãi, nên rủ mắt xuống, mở miệng nói: "Van cầu ngươi..."
Nhìn nàng vẫn chỉ là một tiểu nữ tử, lại nhìn thấy dáng vẻ ủy khuất của nàng, bất giác Tiết Chiến bật cười, hắn nhẹ nhàng hôn xuống đỉnh đầu nàng, sau đó chậm rãi vuốt lưng nàng: "Được, trẫm bỏ qua cho nàng."
Liền... như vậy?
Tiêu Ngư có chút không tin, vô ý thức ngẩng đầu nhìn hắn, thấy hắn mặt mày đều tràn ngập nụ cười, giống như là thật, liền thở dài một hơi. Nàng nằm sấp, cảm thụ được lồng ngực hắn bên trên đè xuống. Bởi vì vóc người của hắn cao hơn nàng rất nhiều, hai chân của nàng chỉ có thể chạm tới bắp chân của hắn, làn da của nàng mẫn cảm, có thể cảm giác được rõ ràng, bên trên chân có chút lông, cũng không phải rất dễ chịu.
Chỉ là nàng quá mệt mỏi, nên nhanh chóng ngủ.
Nghe hô hấp nhẹ nhàng của nàng, Tiết Chiến cúi đầu, thấy nàng nằm sấp như vậy cũng có thể ngủ thiếp đi, một đầu tóc đen xõa ra, khuôn mặt nhỏ ửng hồng, hết sức nhu thuận. Thân thể nữ tử lại đẹp như bạch ngọc, so với màu da của hắn khác biệt rõ ràng. Hắn nhìn nàng một lúc, nghĩ tới điều gì, liền nhẹ khẽ gọi nàng một tiếng.
"... Niên Niên."
...
Hôm qua là đại hôn của Đế Hậu, theo lệ thường phải nghỉ mấy buổi chầu, chỉ là tân đế vừa mới đăng cơ, thế cục trong triều bất ổn, cho nên hôm nay đế vương trẻ tuổi vẫn như thường ngày, vẫn triệu tập văn võ bá quan tham gia buổi chầu sớm.
Hà Triều Ân đi vào thiên điện của Phượng Tảo Cung, hầu hạ Đế Vương thay quần áo.
Theo lý thuyết, cũng như trong dân gian, việc này cũng là thê tử giúp trượng phu làm, huống chi là đế vương tôn quý. Chỉ là nhìn tình thế trước mắt, Hoàng Hậu nương nương kia sợ là vẫn chưa tỉnh. Hà Triều Ân tự nhiên hiểu rõ, cũng không hỏi nhiều.
Sau khi Hoàng Thượng mặc xong quân áo đi ra ngoài, mới đi được mấy bước ra khỏi Phượng Tảo Cung, liền quay đầu nói với hắn: "Ngươi quay về nói với một tiếng với hạ nhân trong cung Hoàng Hậu, bảo bọ họ để cho Hoàng Hậu nghỉ ngơi."
Hà Triều Ân lập tức quay lại truyền ý chỉ.
Nguyên ma ma cũng chưa có ý định đánh thức Tiêu Ngư, lại thấy Hà Triều Ân đi đến, mới vội vàng bước tới, thi lễ với Hà Triều Ân, nói: "Hà công công còn có chuyện gì quan trọng? Lúc này nương nương còn chưa dậy."
Hà Triều Ân chính là thái giám bên cạnh Hoàng Đế, Nguyên ma ma biết được thân phận của hắn, đương nhiện không dám thất lễ.
Hà Triều Ân mặt mày ôn hòa, chậm rãi nói: "Nguyên ma ma không cần khách khí, là Hoàng Thượng muốn ta tới nói một tiếng, để Hoàng Hậu nương nương ngủ thêm một lát, đừng làm nàng thức giất."
Nguyên ma ma cảm thấy kinh ngạc, tuy nói đây là ân trạch của đế vương, nếu như thật sự thương tiết, đêm qua làm sao lại...
Nàng liền đáp ứng: "Làm phiền Hà công công, lão nô biết."
Có lẽ hôm qua là ngày đại hôn, cho nên hôm nay mặt mày đế vương tràn đầy ý cười, đối với đám đại thần cũng ôn hòa hơn so với thường ngày.
Mà Tiêu Hoài đứng ở vị trí thứ ba của hàng thứ nhất, cả người khoát lên bộ quan phục nhị phẩm đỏ thẫm, trên triều phục thêu lên hình sư tử, đầu đội ngọc quan, khí thế bất phàm. Hai tay của hắn nắm chặt thẻ ngọc, chậm rãi ngẩng đầu, nhìn một chút đế vương ngồi trên long ỷ kia...
Nhìn dáng vẻ so với thường ngày thêm một chút ôn hòa, trong lòng Tiêu Hoài run lên, ẩn ẩn đau.
Cho đến khi kết thúc buổi triều, mới ngơ ngơ ngác ngác ra ngoài, bước trên nền đá cẩm thạch, lạnh gió nhẹ nhàng thổi bay áo bào của hắn, thân hình nhìn qua có chút cô đơn.
Có người đi về hướng Tiêu Hoài, gọi hắn một tiếng.
Tiêu Hoài quay đầu, nhìn thấy người này mày rậm mắt to, thân hình thon dài, chính là bằng hữu của hắn Ninh quốc công Hoắc Tắc Chính.
Phủ Hộ quốc công và Ninh quốc công chính là thế giao, Hoắc Tắc Chính và Tiêu Hoài giống như huynh đệ, hắn biết Tiêu Hoài yêu nữ nhi như mạng, liền an ủi: "Từ bây giờ về sau, Tiêu huynh dù tiết đến đâu, cũng không có khả năng cứu vãn, ngươi đừng suy nghĩ nhiều."
Tiêu Hoài không nói gì. Ngày thường dáng vẻ của hắn thẳng tắp cao lớn, mạnh mẽ uy phong, lúc này nhìn lại, giống như trong một đêm già đi mười tuổi...
Giữa chân mày Tiêu Hoài nổi lên chút mệt mỏi, nói với Hoắc Tắc Chính: "Ta là phụ thân vô dụng..." Hắn cười cười tự giễu, nụ cười có chút dọa người, "Không nghĩ tới Tiêu Hoài ta, sẽ có một ngày, cũng rơi vào cảnh bán con gái cầu vinh."
...
Lúc Tiêu Ngư tỉnh lại đã rất muộn. Nàng mở to mắt, lọt vào tầm mắt là không gian trang hoàng toàn màu đỏ, giật giật thân thể, đau nhức vô cùng, không có chút khí lực nào.
Thế là nàng xoay người nhìn sang bên cạnh.
Trên đệm giường bên cạnh đã không còn độ ấm, chỉ còn lại khí tức nam tử tràn ngập.
Nguyên ma ma nghe được động tĩnh, vén trướng long phượng lên, nói với Tiêu Ngư nằm trên giường: "Nương nương đã dậy rồi?"
Tiêu Ngư khẽ ừ, hỏi: "Hiện tại là giờ gì?"
Nguyên ma ma trả lời: "Là giờ thìn." Tiêu Ngư mở to hai mắt, dáng vẻ vối rối, mới mỉm cười nói, "Hoàng Thượng đã phân phó, muốn nương nương ngủ thêm một lát, nương nương không cần phải gấp."
Thật sao? Tiêu Ngư nâng tay lên lại ngừng lại, nhìn thấy trên tay mình rất nhiều vết tím... Tiêu Ngư bất giác ngĩ tới đêm qua, cảm thấy trong lòng hốt hoảng, nghĩ nghĩ Tiết Chiến kia không khác gì cẩu.
Quả thật, khi Tiêu Ngư tỉnh lại tắm rửa, cởi áo ngủ, trên cơ thể từ trên xuống dưới đều là dấu vết nam nhân kia lưu lại, trên ngực và trên đùi là nhiều nhất, mà trên eo thon còn có hai vết hồng do tay gây ra, là do tối qua động tác giữ lấy quá trớn của hắn...
Hôm qua Nguyên mama sau khi nhìn thấy dáng vẻ của đế vương, cảm thấy thật lo lắng cho Tiêu Ngư, lại cũng không nghĩ tới, đế vương này thất sự dũng mãnh, đêm qua kéo dài suốt hai canh giờ. Lúc này Tiêu Ngư thắc lưng bị đâu đến mức không đi được, liền biết nàng chịu không ít đau khổ, liền nhẹ nhàng giúp nàng xoa xoa, làm dịu đau nhức.
Tiêu Ngư cởi đồ ngâm mình vào bồn tắm, tuy nói giảm không ít, nhưng cũng không phải linh đan diệu dược gì, địa phương kia vẫn là vô cùng đau đớn.
Đến lúc nàng chuẩn bị trang điểm, nghe bên ngoài có chút động tĩnh.
Nguyên ma ma nói: "Nương nương, là Hoàng Thượng hạ triều trở về."
Nến long phượng đỏ thẫm giống như nhảy múa bên ngoài màn trướng, khí thế nam nhân bá đạo từng bước ép sát, ép đến mức làm cho nàng thở không nổi.
Mặt Tiêu Ngư được hắn nâng lên, đối đầu nhìn váo mắt hắn.
Bàn tay hắn bởi vì làm việc nặng lâu ngày, lòng bàn tay có vết chai thật dày, mà yết hầu biểu tượng nam tính nhấp nhô lên xuống, trên người tràn đầy hơi thở dương cương. Tiêu Ngư hấp hấp môi, biết là lời hắn nói thô bỉ không chịu được, lại cũng đúng là sự thật.
Nàng đã gả cho hắn, những chuyện như thế này là không thể tránh khỏi. Cũng đã vào cung, nhăn nhăn nhó nhó, cho dù bản thân hắn lại ham sắc đẹp, cũng không giữ được bao lâu, sẽ sinh ra cảm giác chán ghét nàng. Như thế, việc nàng vào cung cũng không còn bất kỳ ý nghĩa gì...
Tiết Chiến thấy trong đôi mắt nàng hình dáng của chính mình, điềm đạm đáng yêu, một nam nhi lăng lệ khí khái, lại vô thức phát ra một chút nhu tình.
Hắn mở miệng nói: "Đừng sợ, trẫm nhẹ chút là được."
Chuyện cho tới bây giờ, Tiêu Ngư cũng chỉ có thế tin hắn. Lại thấy hắn lần nữa cuối người xuống, từng chút một hôn lên mặt của nàng, hôn xuống đôi môi của nàng. Cánh tay kia cũng không nhàn rỗi, kéo nàng lên khỏi đệm giường, cưỡng ép nàng vào trong ngực hắn, hắn muốn hai tay nàng ôm cổ hắn.
So với vừa rồi hôm thô bạo trực tiếp, hiện tại giống như... có vẻ ôn hòa hơn rất nhiều. Chỉ là cái ôn hòa này chưa được bao lâu, hắn lại hôn dọc từ môi nàng xuống dưới thân, rất nhanh đến địa phương mềm mại, lại thô lỗ.
Cả người Tiêu Ngư mền nhũn, gặp hắn hôn như vậy, vô thức đưa tay vịn lấy bờ vai của hắn.
Hai tay nhất thời bị hắn nắm chặt. Bàn tay to lớn nắm lấy cổ tay nhỏ nhắn của nàng, trực tiếp tách ra vòng qua hai bên. Với hắn mà nói, lực đạo rất nhẹ, đại khái là sợ làm nàng bị thương, nhưng cánh tay Tiêu Ngư thật sự quá mảnh khảnh, bị hắn vây dưới thân, liền nhanh chóng biến thành thịt cá mặt người chém giết. Nhưng người này lại không biết nặng nhẹ, hạ miệng lại hung ác, vội vã nóng nảy, giống như lang sói.
Sắc mặt Tiêu Nư đỏ hồng, mồ hôi rịn chảy ròng ròng, bởi vì xấu hổ nên theo bản năng muốn nhắm mắt lại. Nhưng mà sau khi nhắm mắt, cảm giác lại càng rõ ràng mãnh liệt...
Eo của nàng! Thật sự là...
Tiêu Ngư cắn thật chặt môi dưới.
Rốt cuộc Tiêu Ngư chịu không được, ngẩng đầu nhìn sang, thấy thân thể nam nhân, cánh tay trần trụi, cơ cánh tay và cơ bắp trên lưng, mười phần cường tráng. Nhưng mà trên thân thể tráng kiện lại có rất nhiều vết sẹo dài ngắn lớn nhỏ khác nhau, có vết sẹo đã mờ, lại có vết sẹo giống như vừa mới lành.
Vốn là nam nhân cao lớn dũng mãnh, lại có thêm vài vết sẹo trên người, càng tăng thêm vẻ hung hãng. Nếu như nói không có một chút e sợ đó là giả...
Mặc dù động tác của hắn có vẻ thô lỗ, nhưng lúc nói chuyện với nàng, hình như cũng không thấy quá đáng sợ.
Chính là nói chuyện mà không chú ý gì hết!
Lúc Tiêu Ngư thất thần, nam nhân liền cắn nàng một cái... so với lúc trước thì đau hơn nhiều, Tiêu Ngư theo bản năng la lên một tiếng, nhăn đôi chân mày nhìn hắn, lại thấy hắn cúi người xuống, dùng sức hôn xuống, thô thô thở phì phò, như muốn trừng phạt nàng phân tâm.
Tiêu Ngư bị đau, muốn đi xoa xoa bờ mông, nửa người dưới lại bị nam nhân trực tiếp nhấc lên, hai tay giữ chặt vai.
...
Trên giường bắt đầu đất rung núi chuyển.
...
Tiêu Ngư hôn mê bất tỉnh, lúc tỉnh lại, mơ mơ màng màng, như là không nhớ mình đang ở đâu. Chẳng qua là cảm thấy đau, chỗ nào cũng đau, nàng lại cảm giác được một thân thể rất nóng, liền ủy khuất nói: "Phụ thân, mẫu thân..." Cuống họng đều khàn khàn.
Đến khi cảm giác trên lưng nặng nề, giống như bị vật nặng đè ép, mới từ từ mở mắt.
Nhìn thấy cánh tay vắt ngang eo của mình, mới nhớ tới, tối nay là đêm tân hôn của nàng. Sau lưng là tiếng nam nhân chậm rãi hít thở, hơi thở nóng rực phả vào tai nàng, ngứa một chút. Tiêu Ngư vô ý thức giật giật thân thể, lại bị hắn ôm chặt lấy, đợi đến khi nàng cảm thấy mình với hắn lại dán chặt vào nhau, Tiêu Ngư mới thốt ra: "Từ bỏ..."
Ký ức vừa rồi chậm rãi hiện lên trong mắt nàng, cũng hiểu như vậy là không hợp quy củ, nhưng nàng vẫn không nhịn được mà nói.
Tiêu Ngư cảm thấy, nếu nam nhân thô lỗ này lại xông lên thêm lần nữa, nàng sẽ chết...
Tiết Chiến nghe được âm thanh nức nở của nàng, lại nghe nàng trong mộng ủy khuất gọi phụ thân mẫu thân, liền thuận tay ôm nàng vào lòng, để cho nàng dựa vào lòng mình. Đôi mắt đỏ hồng, nhìn thật là đáng thương, Tiết Chiến tất nhiên biết được nàng chịu không nổi, chính mình là nam nhân thô ráp, cũng là thương tiếc nàng. Nhưng trong đầu lại nảy ra tâm tư muốn trêu đùa, nói: "Nàng cầu trẫm, trẫm sẽ buông tha nàng."
Tiêu Ngư muốn khóc.
Nàng vốn không có bao nhiêu khi lực, huống chi cũng thật sợ hãi, nên rủ mắt xuống, mở miệng nói: "Van cầu ngươi..."
Nhìn nàng vẫn chỉ là một tiểu nữ tử, lại nhìn thấy dáng vẻ ủy khuất của nàng, bất giác Tiết Chiến bật cười, hắn nhẹ nhàng hôn xuống đỉnh đầu nàng, sau đó chậm rãi vuốt lưng nàng: "Được, trẫm bỏ qua cho nàng."
Liền... như vậy?
Tiêu Ngư có chút không tin, vô ý thức ngẩng đầu nhìn hắn, thấy hắn mặt mày đều tràn ngập nụ cười, giống như là thật, liền thở dài một hơi. Nàng nằm sấp, cảm thụ được lồng ngực hắn bên trên đè xuống. Bởi vì vóc người của hắn cao hơn nàng rất nhiều, hai chân của nàng chỉ có thể chạm tới bắp chân của hắn, làn da của nàng mẫn cảm, có thể cảm giác được rõ ràng, bên trên chân có chút lông, cũng không phải rất dễ chịu.
Chỉ là nàng quá mệt mỏi, nên nhanh chóng ngủ.
Nghe hô hấp nhẹ nhàng của nàng, Tiết Chiến cúi đầu, thấy nàng nằm sấp như vậy cũng có thể ngủ thiếp đi, một đầu tóc đen xõa ra, khuôn mặt nhỏ ửng hồng, hết sức nhu thuận. Thân thể nữ tử lại đẹp như bạch ngọc, so với màu da của hắn khác biệt rõ ràng. Hắn nhìn nàng một lúc, nghĩ tới điều gì, liền nhẹ khẽ gọi nàng một tiếng.
"... Niên Niên."
...
Hôm qua là đại hôn của Đế Hậu, theo lệ thường phải nghỉ mấy buổi chầu, chỉ là tân đế vừa mới đăng cơ, thế cục trong triều bất ổn, cho nên hôm nay đế vương trẻ tuổi vẫn như thường ngày, vẫn triệu tập văn võ bá quan tham gia buổi chầu sớm.
Hà Triều Ân đi vào thiên điện của Phượng Tảo Cung, hầu hạ Đế Vương thay quần áo.
Theo lý thuyết, cũng như trong dân gian, việc này cũng là thê tử giúp trượng phu làm, huống chi là đế vương tôn quý. Chỉ là nhìn tình thế trước mắt, Hoàng Hậu nương nương kia sợ là vẫn chưa tỉnh. Hà Triều Ân tự nhiên hiểu rõ, cũng không hỏi nhiều.
Sau khi Hoàng Thượng mặc xong quân áo đi ra ngoài, mới đi được mấy bước ra khỏi Phượng Tảo Cung, liền quay đầu nói với hắn: "Ngươi quay về nói với một tiếng với hạ nhân trong cung Hoàng Hậu, bảo bọ họ để cho Hoàng Hậu nghỉ ngơi."
Hà Triều Ân lập tức quay lại truyền ý chỉ.
Nguyên ma ma cũng chưa có ý định đánh thức Tiêu Ngư, lại thấy Hà Triều Ân đi đến, mới vội vàng bước tới, thi lễ với Hà Triều Ân, nói: "Hà công công còn có chuyện gì quan trọng? Lúc này nương nương còn chưa dậy."
Hà Triều Ân chính là thái giám bên cạnh Hoàng Đế, Nguyên ma ma biết được thân phận của hắn, đương nhiện không dám thất lễ.
Hà Triều Ân mặt mày ôn hòa, chậm rãi nói: "Nguyên ma ma không cần khách khí, là Hoàng Thượng muốn ta tới nói một tiếng, để Hoàng Hậu nương nương ngủ thêm một lát, đừng làm nàng thức giất."
Nguyên ma ma cảm thấy kinh ngạc, tuy nói đây là ân trạch của đế vương, nếu như thật sự thương tiết, đêm qua làm sao lại...
Nàng liền đáp ứng: "Làm phiền Hà công công, lão nô biết."
Có lẽ hôm qua là ngày đại hôn, cho nên hôm nay mặt mày đế vương tràn đầy ý cười, đối với đám đại thần cũng ôn hòa hơn so với thường ngày.
Mà Tiêu Hoài đứng ở vị trí thứ ba của hàng thứ nhất, cả người khoát lên bộ quan phục nhị phẩm đỏ thẫm, trên triều phục thêu lên hình sư tử, đầu đội ngọc quan, khí thế bất phàm. Hai tay của hắn nắm chặt thẻ ngọc, chậm rãi ngẩng đầu, nhìn một chút đế vương ngồi trên long ỷ kia...
Nhìn dáng vẻ so với thường ngày thêm một chút ôn hòa, trong lòng Tiêu Hoài run lên, ẩn ẩn đau.
Cho đến khi kết thúc buổi triều, mới ngơ ngơ ngác ngác ra ngoài, bước trên nền đá cẩm thạch, lạnh gió nhẹ nhàng thổi bay áo bào của hắn, thân hình nhìn qua có chút cô đơn.
Có người đi về hướng Tiêu Hoài, gọi hắn một tiếng.
Tiêu Hoài quay đầu, nhìn thấy người này mày rậm mắt to, thân hình thon dài, chính là bằng hữu của hắn Ninh quốc công Hoắc Tắc Chính.
Phủ Hộ quốc công và Ninh quốc công chính là thế giao, Hoắc Tắc Chính và Tiêu Hoài giống như huynh đệ, hắn biết Tiêu Hoài yêu nữ nhi như mạng, liền an ủi: "Từ bây giờ về sau, Tiêu huynh dù tiết đến đâu, cũng không có khả năng cứu vãn, ngươi đừng suy nghĩ nhiều."
Tiêu Hoài không nói gì. Ngày thường dáng vẻ của hắn thẳng tắp cao lớn, mạnh mẽ uy phong, lúc này nhìn lại, giống như trong một đêm già đi mười tuổi...
Giữa chân mày Tiêu Hoài nổi lên chút mệt mỏi, nói với Hoắc Tắc Chính: "Ta là phụ thân vô dụng..." Hắn cười cười tự giễu, nụ cười có chút dọa người, "Không nghĩ tới Tiêu Hoài ta, sẽ có một ngày, cũng rơi vào cảnh bán con gái cầu vinh."
...
Lúc Tiêu Ngư tỉnh lại đã rất muộn. Nàng mở to mắt, lọt vào tầm mắt là không gian trang hoàng toàn màu đỏ, giật giật thân thể, đau nhức vô cùng, không có chút khí lực nào.
Thế là nàng xoay người nhìn sang bên cạnh.
Trên đệm giường bên cạnh đã không còn độ ấm, chỉ còn lại khí tức nam tử tràn ngập.
Nguyên ma ma nghe được động tĩnh, vén trướng long phượng lên, nói với Tiêu Ngư nằm trên giường: "Nương nương đã dậy rồi?"
Tiêu Ngư khẽ ừ, hỏi: "Hiện tại là giờ gì?"
Nguyên ma ma trả lời: "Là giờ thìn." Tiêu Ngư mở to hai mắt, dáng vẻ vối rối, mới mỉm cười nói, "Hoàng Thượng đã phân phó, muốn nương nương ngủ thêm một lát, nương nương không cần phải gấp."
Thật sao? Tiêu Ngư nâng tay lên lại ngừng lại, nhìn thấy trên tay mình rất nhiều vết tím... Tiêu Ngư bất giác ngĩ tới đêm qua, cảm thấy trong lòng hốt hoảng, nghĩ nghĩ Tiết Chiến kia không khác gì cẩu.
Quả thật, khi Tiêu Ngư tỉnh lại tắm rửa, cởi áo ngủ, trên cơ thể từ trên xuống dưới đều là dấu vết nam nhân kia lưu lại, trên ngực và trên đùi là nhiều nhất, mà trên eo thon còn có hai vết hồng do tay gây ra, là do tối qua động tác giữ lấy quá trớn của hắn...
Hôm qua Nguyên mama sau khi nhìn thấy dáng vẻ của đế vương, cảm thấy thật lo lắng cho Tiêu Ngư, lại cũng không nghĩ tới, đế vương này thất sự dũng mãnh, đêm qua kéo dài suốt hai canh giờ. Lúc này Tiêu Ngư thắc lưng bị đâu đến mức không đi được, liền biết nàng chịu không ít đau khổ, liền nhẹ nhàng giúp nàng xoa xoa, làm dịu đau nhức.
Tiêu Ngư cởi đồ ngâm mình vào bồn tắm, tuy nói giảm không ít, nhưng cũng không phải linh đan diệu dược gì, địa phương kia vẫn là vô cùng đau đớn.
Đến lúc nàng chuẩn bị trang điểm, nghe bên ngoài có chút động tĩnh.
Nguyên ma ma nói: "Nương nương, là Hoàng Thượng hạ triều trở về."
Tác giả :
Mạt Trà Khúc Kỳ