Thể Tôn
Chương 94: Đấu giá
Cuộn sắt vừa mới xuất hiện lập tức thu hút sự chú ý của Lôi Cương về phía cái hình nhỏ được điêu khắc ở bên trên. Thần thức của hắn chui vào trong giới chỉ thì thấy ba cuốn sắt trong đó cũng vang lên những tiếng cộng hưởng. Điều đó khiến cho Lôi Cương càng thêm khẳng định ràng cuốn sắt đó có liên quan tới chúng. Trong lòng Lôi Cương xuất hiện một suy nghĩ nhất định là phải có được nó.- Hai trăm thượng phẩm linh thạch.Âm thanh của Lôi Cương cực to, chẳng khác gì tiếng sấm, vang vọng trong phòng đấu giá không biến mất.Âm thanh của Lôi Cương khiến cho những người tu luyện khác có mặt trong phòng giật mình. Gần như tất cả những người tu luyện có mặt trong phòng đấu giá đều quay đầu lại nhìn Lôi Cương.Lúc này, Lôi Cương được lớp áo che mặt nên không ai có thể thấy rõ được khuôn mặt của hắn.Hỏa Hiết ngồi bên dưới, nghe thấy tiếng của Lôi Cương mà kinh ngạc quay đầu, nhìn Lôi Cương. Trong lòng nàng cảm thấy tò mò, không biết có phải là hắn hay không? Hỏa HIết không biết rằng ánh mắt của nàng đã bị Ngu Thắng ở bên nhìn thấy. Y hơi quay đầu liếc mắt nhìn về phía Lôi Cương.Chân Cương đang ngồi xếp bằng bên Dực Thiên cũng kinh ngạc quay đầu. Sau đó, y chợt liếc về phía Hỏa Hiết, ánh mắt như đang suy nghĩ điều gì đó.Phúc Lộc đứng trên lôi đài cũng bị tiếng gào của Lôi Cương làm cho giật mình. Ánh mắt y nhìn về phía Lôi Cương, nụ cười càng thêm tươi hơn. Vốn lão cho rằng cuốn sắt này có thể bán được là tốt rồi, không ngờ lại có người ra giá cao như vậy. Chợt, Phúc Lộc lên tiếng:- Hai trăm thượng phẩm linh thạch lần thứ nhất.- Ba trăm....Ám Di suy nghĩ một chút rồi từ từ nói.- Năm trăm!Ngu Thắng thản nhiên mà lên tiếng.Rất nhiều người tu luyện đều cảm thấy kinh ngạc, mở to mắt nhìn cuộn sắt bên cạnh Phúc Lộc. Bọn họ thấy Ngu Thắng và Ám Di cũng tham dự vào lần đấu giá này nên đều tự hỏi không biết cuốn sắt kia có gì kỳ diệu? Có điều nó xuất hiện ở trong rừng Ám Ma thì chắc chắn phải có một ý nghĩa nào đó. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.- Sáu trăm!Dực Thiên nở nụ cười thần bí, liếc nhìn Ngu Thắng rồi lên tiếng.Nụ cười của Phúc Lộc mở rộng tới tận mang tai, ánh mắt y sáng ngời nhìn Lôi Cương giống như một thứ quý giá.Phúc Lộc không biết rằng bây giờ Lôi Cương đang cảm thấy rất hối hận, tự mắng mình tại sao lại không giữ được bình tĩnh như vậy, để cho Ám Di chú ý. Quả thực Ám Di cũng vì tiếng gào của Lôi Cương nên mới tham dự. Thêm nữa, thứ này tìm được ở sâu trong rừng Ám Ma khiến cho y cảm thấy hứng thú. Không ngờ cả Ngu Thắng và Dực Thiên cũng tham gia.Ngu Thắng nhìn Dực Thiên rồi mỉm cười nhưng cũng không tăng giá, dường như đang đợi điều gì đó.- Bảy trăm....Âm thanh của Lôi Cương cố gắng áp chế tới mức thấp nhất.- Tám trăm...Ngu Thắng dường như cũng không muốn để cho Lôi Cương vượt qua, vì vậy mà y chờ khi hắn lên tiếng mới tăng giá. Hỏa Hiết ngồi bên cũng chú ý tới điều đó, liền hơi nhíu mày mà nhìn Ngu Thắng. Trong lòng nàng tự hỏi có phải là hắn hay không? Âm thanh thì đúng là của hắn nhưng tại sao lại phải khoác một bộ áo đen như vậy? Chẳng lẽ...khuôn mặt của Hỏa Hiết chợt ửng hồng.Ám Di nhìn Ngu Thắng, suy nghĩ một lúc rồi lớn tiếng nói:- Một ngàn.- Một ngàn mốt...Dực Thiên vẫn bình thản lên tiếng.Ma Chiến ngồi đó liếc mắt nhìn mấy người rồi âm thanh như có sự đùa bỡn của y cất lên:- Một ngàn hai...Ngu Thắng vẫn chờ đợi như trước. Ánh mắt như đang cười mà nhìn cuốn sắt, quan sát xem nó có gì kỳ lạ. Tuy nhiên, cho dù y có nhìn đến đâu thì ngoại trừ một bóng người được điêu khắc ở trên đó ra, hoàn toàn không thấy được thứ gì khác.- Một ngàn ba...Âm thanh của Lôi Cương có chút run run. Thần thức của hắn chui vào trong giới chỉ mà xem mình có bao nhiêu linh thạch.- Một ngàn tư.Âm thanh của Ngu Thắng vang lên nói tiếp ngay sau tiếng của Lôi Cương. Đám người tu luyện ngồi xung quanh kinh ngạc hết nhìn Ngu Thắng rồi lại nhìn Lôi Cương mà suy nghĩ, không hiểu người áo đen và Ngu Thắng có gì xích mích với nhau.Hỏa Hiết nhíu mày, liếc mắt nhìn Ngu Thắng nhưng lại không thể mở miệng. Nàng chỉ lẳng lặng ngồi đó, âm thầm suy nghĩ. Nếu đúng là hắn thì tại sao lại chú ý tới cuốn sắt đó như vậy? Không biết nó có gì lôi cuốn đối với hắn? Tới lúc này, Hỏa Hiết phải đánh giá lại cái cuộn sắt đó.Khuôn mặt béo tròn của Phúc Lộc gần như biến thành hình tròn. Y thầm quan sát cuộn sắt xem có gì đặc biệt hay không.Ám Di nhìn miếng sắt nhưng vẫn chưa tăng giá. Y quan sát nó một lúc lâu như vậy nhưng vẫn không nhận ra sự đặc biệt. Hơn nữa, y còn cần phải dự trữ linh thạch để chờ vật đấu giá tiếp theo.Dực Thiên vẫn chỉ cười lạnh. Với sự quan sát của y thì cuốn sắt đó cũng chỉ là một vật bình thường, không có gì kỳ lạ. Vì vậy mà Dực Thiên cũng thôi cạnh tranh, ngồi đó mà chế giễu.- Một ngàn năm...Lôi Cương thầm thở phào nhẹ nhõm. Trong giới chỉ của hắn không có nhiều linh thạch nhưng trong cái giới chỉ nhặt được thì nó chất chồng chẳng khác gì một ngọn núi.- Một ngàn sáu!Âm thanh của Ngu Thắng tiếp tục vang lên.Đám người tu luyện có mặt trong phòng đấu giá đều mở to mắt nhìn cuộn sắt dường như muốn nhận ra sự kỳ lạ của nó là gì mà có được cái giá như vậy.- Hai ngàn!Ma Chiến quát to một tiếng, ánh mắt nhìn Ngu Thắng một cách khinh thường.Ngu Thắng mỉm cười, vẫn chưa tiếp tục tăng giá.- Hai ngàn mốt!Lôi Cương lại lên tiếng.- Hai ngàn hai!Ngu Thắng cười nói, dường như hai ngàn hai trăm viên thượng phẩm linh thạch chỉ là một con số đếm mà thôi. Ngu Thắng thân là thành chủ nên mỗi một người tu luyện vào thành liền phải nộp cho y một viên trung phẩm linh thạch chứ chưa nói tới chỗ tu luyện. Chỉ sợ trong toàn bộ vùng đất Cấm Cương, về mặt linh thạch không người nào có thể vượt qua được Ngu Thắng.Ma Chiến trợn mắt nhìn Ngu Thắng, sự khinh thường từ từ biến mất mà thay vào đó là một chút suy tư. Y hết nhìn cuộn sắt rồi lại nhìn Ngu Thắng và Lôi Cương.- Hai ngàn ba.Lôi Cương nói một cách từ từ, trong lòng thẩm chửi Ngu Thắng.Gương mặt đám người tu luyện xung quanh từ từ ửng hồng, dường như thấy được một trò đùa động trời. Bọn họ lẳng lặng nhìn Ngu Thắng và Lôi Cương.- Ba nghìn.Ma Chiến hét lớn. Có thể khiến cho Ngu Thắng để ý chắc chắn không phải là một thứ tầm thường. Trước tiên cứ có được rồi về xem xét cẩn thận. Nhưng nếu Ma Chiến mà biết được dụng ý của Ngu Thắng thì chắc chắn sẽ phải tức hộc máu.- Ba nghìn mốt.Hơi thở của Lôi Cương từ từ trở nên dồn dập. Hắn hơi cụp mắt xuống. Lôi Cương sợ bản thân quá tức giận xông lên đánh với Ma Chiến.- Năm nghìn!Ngu Thắng đột nhiên tăng giá, dường như có chút thiếu kiên nhẫn.Phúc Lộc suýt chút nữa thì chạy xuống ôm lấy Ngu Thắng...từ một trăm mà lên tới tận năm nghìn thì đúng là lại lớn. Cuộn sắt này, phòng đấu giá không hề kỳ vọng vào nó, bọn họ chỉ dùng có một viên thượng phẩm linh thạch là đổi được. Chỉ có điều thấy nó ở trong rừng Ám Ma đi ra nên mới mang đi đấu giá. Phúc Lộc cũng không biết tại sao lại có suy nghĩ như vậy nhưng tới lúc này thì đúng là không còn giấu được niềm vui nữa.Ma Chiến thở ra một hơi, bỏ qua sự cạnh tranh. Dù sao thì vật được giữ tới phút cuối mới là thứ mà Ngu Thắng để ý. Nếu đã không nhận ra tác dụng của nó mà ra giá cao như vậy thì cũng không có lời.Lồng ngực của Lôi Cương hơi phập phồng. Hắn từ từ ngẩng đầu, để lộ gương mặt kiên cường mà nhìn Ngu Thắng.- A?Rất nhiều người tu luyện nhìn thấy khuôn mặt của Lôi Cương mà cảm thấy kinh ngạc. Bọn họ không ngờ được đó lại là một người còn trẻ như vậy.Hỏa Hiết hơi nghiêng đầu nhìn khuôn mặt cương nghị của Lôi Cương mà khẽ run người. Nàng nhanh chóng nhìn sang chỗ khác dường như không dám đối mặt với hắn.- Năm nghìn mốt.Lôi Cương trầm giọng quát.- Sáu ngàn...Ngu Thắng vẫn thản nhiên như trước.Hỏa Hiết hơi nhíu mày, nhìn Ngu Thắng rồi lên tiếng:- Đủ rồi.Ngu Thắng hơi kinh ngạc nhìn Hỏa Hiết đang tức giận, cơn tức trong lòng y liền biến mất. Có điều y cũng không nói gì, chỉ gật đầu.- Một vạn!Lôi Cương gần như bị Ngu Thắng làm cho không giữ được sự bình tĩnh nữa mà quát lên.Âm thanh của hắn chẳng khác gì tiếng sấm, đập vào tai của mọi người. Sau khi nghe hắn phát giá, tất cả đều ngây người, ngơ ngác nhìn Lôi Cương.- Tốt. Cuốn sắt này là của ngươi. Có điều, trước hết ta muốn thấy ngươi lấy đâu ra một vạn thượng phẩm linh thạch.Ngu Thắng hơi mỉm cười nhìn Lôi Cương rồi lên tiếng.Âm thanh của y vang lên khiến cho rất nhiều người tu luyện đều sực tỉnh. Bọn họ cùng nhìn xem sự xấu hổ của Lôi Cương.Lôi Cương lắc đầu một cái rồi nhếch mép mà nhìn Ngu Thắng nhưng vẫn không nói một tiếng nào.
Tác giả :
Hán Lệ