Thể Tôn
Chương 70: Chạy được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu
Thẳng lên hướng Bắc, do rất nhiều người tu luyện trở về nên trên đường cũng không có nhiều người. Mà Lôi Cương cũng chẳng áp chế tốc độ của mình, thúc dục nội kình và cương khí trong cơ thể, tăng tốc độ lên tới mức cao nhất. Dần dần, Lôi Cương giống như đang chạy như điên trên không.- Chết tiệt. Không phải chứ. Người này đạp không mà đi tại sao lại phải chạy như điên thế? Vội vã đi đầu thai hay sao?Một số đệ tử thấy Lôi Cương đang chạy trên cao mấy trượng mà thầm mắng một cách ghen tị. Nguồn truyện: Truyện FULL- A...gia gia. Vì sao vị ca ca kia lại chạy như vậy? Hắn có thể ngự không thì tốc độ có thể nhanh hơn, tại sao lại chạy như thế?Một gã thiếu niên mộc mạc chừng mười một, mười hai tuổi, hai mắt sáng ngời nhìn chằm chằm về phía bóng người đang chạy trên không.Một vị lão nhân già nua, lòng khòng đi bên cạnh thiếu niên nhìn lên, ánh mắt đục ngầu lóe lên một tia sáng rồi nói:- Tiểu Phần! Hắn còn chưa đạt tới mức ngự không. Có điều, thân thể của vị tiểu ca đó rất mạnh nên mới có thể chạy như điên trên không. Có thể được như vậy thật đáng cho người ta thán phục.Thiếu niên mộc mạc sửng sốt ngẩng đầu nhìn khuôn mặt đầy nếp nhăn của lão nhân mà nói một cách kinh ngạc:- Gia gia! Chẳng phải người nói khi đạt tới Cương Thể hay là Luyện Thần Phản hư thì có thể ngự không hay sao?- Ha ha! Tiểu Phần! Hãy nhớ kỹ trên đời này có rất nhiều chuyện không thể ngờ được. Được rồi! Lần này đưa ngươi đi chém giết con linh thú cấp bốn, gia gia để cho ngươi ra ngoài rèn luyện, tăng thêm kiến thức về thế giới bên ngoài.Lão nhân cưng chiều nói với thiếu niên.Thiếu niên mộc mạc nghe nói tự mình có thể đi rèn luyện, hai mắt liền sáng lên:- Được! Gia gia nói rồi đấy. Vậy con cùng với vị ca ca kia cùng nhau rèn luyện có được không?Lão nhân sửng sốt, nói:- Đây là sự tự do của tiểu Phần. Gia gia không can thiệp.- Được! Gia gia! Chúng ta đi nhanh hơn, đuổi theo vị ca ca kia.Nói xong, thiếu niên mộc mạc liền kéo tay lão nhân rồi đạp không, vọt lên không trung đuổi theo Lôi Cương.- A...lão nhân kia là ai? Chẳng lẽ cũng lên Bắc Phệ để giết con linh thú? Lại còn mang theo một đứa nhỏ nữa?Trên mặt đất có đệ tử nhìn thấy liền thốt lên kinh ngạc.Lúc này, trong lòng Lôi Cương đang rất kích động. Nhìn mình không ngờ có thể ngự không ở độ cao mấy trượng, Lôi Cương cảm thấy vui vẻ, tăng tốc độ tới cực hạn. Có điều, chưa tới một canh giờ, Lôi Cương bắt buộc chạy chậm lại. Tuy rằng có thể ngự không mà chạy nhưng nội kình và cương khí trong kinh mạch của hắn cũng tiêu hao rất nhanh.- Xem ra nếu mình chưa đạt tới Cương Thể thì không thể không chế cương khí thật tốt.Lôi Cương chỉ biết cười khổ mà giảm tốc độ lại. Tốc độ vừa giảm, độ cao phi hành của Lôi Cương liền từ từ giảm xuống. Lôi Cương định chờ cho tới khi nội kình và cương khí trong người tiêu hao hết sẽ ngồi xuống hồi phục.- Ca ca! Tại sao ngươi lại chạy chậm lại?Một âm thanh trong trẻo vang lên khiến cho Lôi Cương sửng sốt. Bản thân hắn chỉ mải chú ý tới nội kình và cương khí trong cơ thể nên không để ý tới người xung quanh. Lúc này, hắn mới phát hiện ra cách đó không xa có một gã thiếu niên chừng mười một, mười hai tuổi cùng với một lão già đang ngự không phi hành. Đập vào mắt hắn đầu tiên khiến cho Lôi Cương có cảm giác rất tốt đối với hai người đó là sự mộc mạc của họ. Nếu không thể ngự không phi hành, Lôi Cương sẽ cho rằng đó là hai ông cháu người bình thường.Nghe được câu nói của thiếu niên, Lôi Cương chỉ biết cười khổ:- Cương khí trong cơ thể của ta đã tiêu hao hết, cần phải ngồi xuống hồi phục.- Ngươi dùng sức chạy như vậy, cương khí sẽ tiêu hao nhanh lắm.Hai mắt người thiếu niên sáng ngời nhìn Lôi Cương mà nói với giọng hưng phấn.Lôi Cương xấu hổ cười. Đột nhiên hắn biến sắc, chân phải đang bước tới đột nhiên hẫng một cái rồi hạ xuống. Hắn bắt buộc phải hạ xuống bởi vì cương khí trong cơ thể và nội kình đã tiêu hao gần như không còn. Thiếu niên và lão nhân cũng từ từ hạ xuống. Người thiếu niên đi tới ngồi xếp bằng trước mặt Lôi Cương, cẩn thận quan sát hắn rồi nói với giọng kinh ngạc:- Ca ca! Ngươi còn chưa đạt tới Cương Thể mà có thể ngự không. Đúng là chuyện khó tin.Lôi Cương sửng sốt, nhìn thiếu niên chằm chằm, trong lòng cảm thây khiếp sợ. Làm sao mà thiếu niên này có thể thấy được? Chẳng lẽ lão nhân kia nói cho hắn biết? Sự cảnh giác trong lòng Lôi Cương chợt tăng lên. Hắn quay đầu nhìn về phía lão nhân thì thấy ánh mắt của lão đang nhìn mình hết sức ôn hòa.Lôi Cương suy nghĩ một chút rồi nhếch miệng cười nói:- Thân thể của ta so với người thường mạnh hơn nhiều. Nếu chạy thật nhanh mà có thêm cương khí thì có thể ngự không.- A! Chẳng trách được. Thân thể của ca ca thật mạnh. Nếu sau này tiểu Phần có được thân thể như ca ca thì tốt rồi.Thiếu niên tiểu Phần hâm mộ nói với Lôi Cương.Lôi Cương nở nụ cười bất đắc dĩ, nói:- Ngươi cứ rèn luyện cho tốt. Ta cần phải hồi phục.Nói xong hắn liền nhắm mắt lại, vận hành Cửu Thần kiếm tâm quyết.Sau chừng nửa khắc, Lôi Cương mở mắt. Điều đầu tiên hắn nhìn thấy chính là khuôn mặt ngây thơ của thiếu niên đang nhìn mình một cách vui sướng. Điều đó khiến cho Lôi Cương cảm thấy xúc động...nụ cười như vậy, trước đây hắn cũng đã từng có. Đáng tiếc...bây giờ cảnh còn nhưng người đã mất. Ca ca của hắn đã rời đi. Gạt đi suy nghĩ trong đầu, Lôi Cương nhìn lão nhân hỏi:- Các người đi đâu?- Ca ca! Ta phải đi giết con linh thú cấp bốn ở Bắc Phệ. Ngươi thì sao hả ca ca?Tiểu Phần nghĩ Lôi Cương đang nói với mình liền vội vàng trả lời.Lôi Cương run người, mở to mắt mà nhìn người thiếu niên. "Y đi giết con linh thú cấp bốn?" Nhưng ngay lập tức, Lôi Cương khẽ thở ra "phải nói là lão nhân kia đi giết mới đúng". Hắn chợt nói:- Ta cũng đi vào đó để rèn luyện.- Tốt lắm. Tiểu Phần cùng với ca ca giết con linh thú cấp bốn đó.Thiếu niên hưng phấn kêu lên. Lôi Cương đã nghĩ rằng lão nhân dẫn đứa nhỏ đi giết con linh thú nên cũng không còn cảm thấy kinh hãi. Đưa mắt nhìn lão nhân, Lôi Cương thấy lão nhân mang tới cho mình một thứ cảm giác sâu không thể lường được. Vì vậy mà hắn nghĩ lần tới Bắc Phệ này cũng có bảo đảm.- Đi! Ca ca! Tiểu Phần giúp ngươi phi hành.Tiểu Phần nó xong liền nắm lấy tay Lôi Cương định phi hành nhưng lại bị lão nhân giữ lại. Lão trừng mắt nhìn tiểu Phần một cái rồi đặt tay lên lưng Lôi Cương. Lôi Cương cảm thấy thân thể nhẹ đi rất nhiều. Chưa kịp phản ứng, Lôi Cương đã kinh hãi khi nhận ra mình đang ở độ cao mấy trượng.- Vù...vù...Đột nhiên bên tai vang lên tiếng gió thổi vù vù khiến cho Lôi Cương khiếp sợ. Tốc độ của lão nhân so với Tử Vận lúc trước đưa hắn đi không kém là mấy.- Thế nào? Ca ca có thấy tốc độ của gia gia nhanh không?Bên tai hắn chợt vang lên âm thanh trong trẻo của tiểu Phần. Lôi Cương đưa mắt nhìn thiếu niên nhếch miệng cười rồi gật đầu.Có sự giúp đỡ của lão nhân, tốc độ tăng lên tới mấy lần. Trong lúc Lôi Cương còn đang suy nghĩ xem có cần phải đi cùng lão nhân và thiếu niên vào trong Bắc Phệ hay không thì âm thanh của thiếu niên đã vang lên bên tai:- Ca ca! Đã đến Bắc Phệ. Đi. Chúng ta đi vào.Lôi Cương ngẩng đầu nhìn cánh rừng rậm mênh mông trước mặt, thi thoảng lại vang lên tiếng thú rống giận. Bầu máu nóng trong người hắn từ từ sôi lên, ánh mắt dào dạt ý chí chiến đấu.- Được rồi! Tiểu Phần! Gia gia không đi nữa. Ngươi và tiểu ca vào đi thôi. Bây giờ, ngươi sẽ theo tiểu ca đi rèn luyện. Gia gia trở về chờ ngươi.Lão nhân cưng chiều xoa đầu thiếu niên mà nói.Tiểu Phần sửng sốt, không chịu buông tha, kéo tay lão nhân, nói:- Gia gia! Tiểu Phần không muốn xa người.- Tiểu Phần! Gia gia chẳng phải đã nói rồi sao? Ngươi không còn nhỏ nữa, đã có thực lực tự mình bay lượn. Gia gia đưa ngươi theo, ngươi không thể tiến lên. Hãy ngoan ngoãn ở chung với tiểu ca. Gia gia tin rằng hắn sẽ chiếu cố tốt cho ngươi.Lão nhân nở nụ cười ấm áp rồi nhìn Lôi Cương. Lôi Cương hơi sững sờ, nói:- Tiền bối...ta và tiểu Phần đi vào Bắc Phệ...ta sợ y sẽ bị thương. Nghe đồn ở đây có linh thú cấp bốn. Ta chưa tự tin chiến thắng được nó.- Ta tin tưởng ngươi.Lão nhân nhìn Lôi Cương chằm chằm rồi lên tiếng. Trong mắt lão ẩn chứa một tia sáng dường như có thể nhìn thấu tất cả bí mất của Lôi Cương.- Tiểu hữu! Tiểu Phần chưa dính nhiều vào chuyện thế tục, xin ngươi hãy chiếu cố nó. Nhỡ kỹ, đừng có làm tiểu Phần nổi giận. Một khi nó giận, ngươi phải chạy cho nhanh. Chạy được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu.Âm thanh của lão nhân vang lên trong đầu Lôi Cương hết sức nghiêm túc. Ánh mắt của lão nhìn Lôi Cương một cách nghiêm trọng.Lôi Cương cảm thấy căng thẳng không hiểu ý của lão nhân. Một khi tiểu Phần nổi giận, chạy được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu? Lôi Cương nghi hoặc nhìn thiêu niên đang kéo tay lão nhân. Chẳng lẽ y nổi giận rất đáng sợ hay sao? Lôi Cương lắc đầu, cười cười. Một tiểu hài tử cho dù nổi giận thì đáng sợ tới mức nào.Lão nhân khẽ thở dài. Từ nét mặt của Lôi Cương lão có thể đoán được suy nghĩ của hắn. Lão chỉ truyền âm nói:- Nhớ kỹ những lời nói đó. Sau này ngươi sẽ biết.Chợt lão nhân vỗ đầu tiểu Phần rồi nói:- Tiểu Phần! Nhớ kỹ đừng làm tiểu ca bị thương. Hãy rèn luyện cho tốt. Gia gia chờ mong sự trưởng thành của ngươi.Đôi mắt sáng của tiểu Phần đã ngập nước mắt, không cam lòng lên tiếng:- Gia gia nhất định phải trở về hay sao?Tiểu Phần khóc thút thít:- Tiểu Phần rèn luyện xong sẽ về tìm gia gia. Tiểu Phần sẽ không làm ca ca bị thương.Lúc này lão nhân mới mỉm cười, xoa đầu tiểu Phần:- Gia gia trở về. Nhất định không được làm ca ca bị thương, nếu không gia gia sẽ giận. Nhỡ kỹ nhứng lời mà gia gia đã nói cho ngươi.Âm thanh của lão vang lên hết sức cứng rắn. Ngay sau đó, lao nhân từ từ hóa thành một cái bóng. Một cơn gió nhẹ thổi qua, cái bóng liền biến mất.Lôi Cương ngơ ngác nhìn hai ông cháu. Tại sao lão nhân vẫn nói tiểu Phần không được làm mình bị thương? Chẳng lẽ tiểu phần có thể làm mình bị thương hay sao? Lôi Cương nhìn tiểu Phần đang nước mắt ngắn, nước mắt dài mà nói:- Tiểu Phần! Đứng quá buồn. Không lâu nữa, đệ sẽ lại gặp gia gia của mình.Tiểu Phần gật đầu, gương mặt đang đầy nước mắt chợt sáng ngời nhìn Lôi Cương nói:- Ca ca! Tiểu Phần không buồn. Đi! Chúng ta đi giết con linh thú cấp bốn.Lôi Cương sững người, trong lòng cảm thấy bất đắc dĩ. Đúng là một tiểu hài tử, khóc cũng nhanh mà cười cũng nhanh. Nhưng nghe thấy câu nói của tiểu Phần, Lôi Cương ngây người."Một đứa nhỏ mới chỉ có mười một, mười hai tuổi mà có thể giết được linh thú cấp bốn?"
Tác giả :
Hán Lệ