Thể Tôn
Chương 113: Báo thù
"Ầm…" một tiếng nổ từ phía trước Vạn Linh Phong vọng đến, Lôi Cương thoáng ngừng lại, vội vã sử dụng thuật ẩn tức rồi chậm rãi bước đi." Ma Vân sư huynh, cẩn thận!" Một tiếng hét kinh hãi vang lên. Lôi Cương mặt biến sắc. Ma Vân? Ma Vân của Ma Luyện phái? Tại đại hội trước, Ma Vân để lại ấn tượng sâu sắc cho Lôi Cương. Dù sao tuổi còn trẻ mà đã đạt tới trình độ như Ma Vân quả thật là hiếm. Không biết sau gần bốn năm Ma Vân đã đạt tới cảnh giới nào rồi? Vừa nghĩ Lôi Cương vừa bước thật nhanh."Cấm ma Cương trảm!" Chợt hắn nghe thấy tiếng thét lên phẫn nộ, mặt đất ầm ầm rung chuyển, một con thú khổng lồ cao đến 10 thước, có một bộ da đỏ rực rầm rầm rơi xuống đất, người không ngừng co quắp."Ma Bích, mau mau mau vận Ma Luyện bí quyết!" thanh âm của Ma Vân vang lên trầm ấm, bên cạnh đó là một gã thanh niên vẻ mặt kích động nhắm hai mắt lẩm nhẩm cái gì đó. Chợt từ trong thân thể của con thứ truyền ra một âm thanh vỡ vụn, Ma Bích mặt tái nhợt, trán đầy mồ hôi mở hai mắt không cam lòng nhìn về phía hoả lân địa thú, rồi nhìn Ma Vân mà nói: "Sư huynh, tứ giai linh thú quá cao, đúng là con thứ ba rồi, ta còn phải tìm một tam giai linh thú nữa."Ma Vân nhìn vẻ mặt tái nhợt của Ma Bích, trầm tư một hồi gật đầu, chợt thấp giọng hỏi: "Ai còn cần tứ giai linh thú?"Còn lại tám gã đệ tử sắc mặt hơi đổi, chứng kiến hoả lân địa thú đều lắc đầu, hai mắt cũng rực cháy, nhưng bọn chúng hiểu rõ với khả năng của mình không thể giao đấu cùng tứ giai linh thú.Ma Vân nhìn ra xa xăm, thấp giọng nói: "Chúng ta đi tìm kiếm ở bên ngoài thôi!" Nhóm mười người lại hướng ngoại viên đi tới, nếu đánh chết Hoả Lân Địa Thú cũng không móc được thú hạch, bởi vì khi ký kết thất bại, thú hạch sẽ bị nghiền nát. Thi thể tứ giai linh thú tuy rằng toàn là những thứ quý hiểm, thế nhưng Ma Vân cũng không để ý.Bỗng nhiên khuôn mặt Ma Vân biến đổi, đồng tử hơi thu lại, quát: "Ra đây,!!, nếu đã tới hà cớ gì lại ẩn nấp trốn tránh?"Lôi Cương thầm hỏi mình bị phát hiện rồi ư? Suy nghĩ, một chút rồi từ sau cây đại thụ bước ra, tươi cười nhìn về phía Ma Vân. Lúc này, Ma Vân cao to hơn 4 năm trước, hơn nữa cũng chín chắn điềm tĩnh, hai mắt loé ra ánh sáng làm kẻ khác cảm thấy lạnh cả sống lưng, thêm nữa chính là toàn thân phát ra mùi máu tanh làm cho kẻ khác càng kinh hồn bạt vía. Hiển nhiên mấy năm gần đây, Ma Vân đã trải qua không ít chuyện."Lôi Cương. Là ngươi?" Ma Vân lạnh lùng nói.Phía sau chín tên đệ tử biến sắc, nhìn Lôi Cương cũng có vẻ kinh ngạc. Đây chính là Lôi Cương người đánh bại đệ nhất Ma Luyện phái - Ma Vân sư huynh đó sao? Ánh mắt bọn họ tràn đầy vẻ nghi hoặc. Bọn họ không đích thân tới đại hội, tuy rằng tiếng đồn thì là như vậy, thế nhưng mấy ngày qua đi cùng và hiểu rõ Ma Vân sư huynh, họ không tin là có người nào đó lại đánh bại được Ma Vân.Lôi Cương sửng sốt khi thấy thanh âm Ma Vân lạnh băng như vậy. Trong lòng hắn cảm thấy nghi ngờ, lẽ nào Ma Vân trước kia vì chiến bại mà mang hận với mình chăng? Trước kia rõ ràng Ma Vân không phải người như thế ? Lúc Lôi Cương đang suy nghĩ thì Ma Vân bỗng nhiên rút kiếm điên cuồng lao về phía Lôi Cương!"Yêu…." Một âm thanh chói tai vang lên khiến Lôi Cương nhanh chóng phục hồi tinh thần. Đồng tử của hắn co rụt lại, trong lòng tức giận không thôi. Hắn rút hư kiếm cầm tay, nội kình ngưng tụ toàn thân, ầm ầm hướng Ma Vân bổ tới."Bang bang…" những tiếng nổ kinh thiên động địa vang vang vọng trong rừng rậm mãi mà không thấy tiêu tan. Chín tên đệ tử Ma Luyện phái tròn xoe mắt nhìn, trước sự xung đột mãnh liệt sắc mặt tất cả cũng biến đổi, lùi xa vài bước."Ma Vân ngươi đang làm cái gì thế?" Lôi Cương nhảy ra mười trượng chằm chằm nhìn Ma Vân thấp giọng hỏi.Khuôn mặt Ma Vân hết sức u ám nhìn chằm chằm Lôi Cương, lạnh băng nói: "Ta đang làm cái gì lẽ nào ngươi không thấy hay sao?""Ngươi có ý gì chứ?" Lôi Cuơng lạnh giọng nói. Tình cảm với Ma Vân trước đây trong lòng Lôi Cương bỗng chốc tan biến."Hừ, ta có ý gì? chính người làm gì chẳng lẽ còn không biết?" Ma Vân cầm trong tay trọng kiếm hướng Lôi Cương đi tới.Lôi Cương trong lòng vừa sợ vừa giận. Cái chính là lúc này Ma Vân toả ra một khí thế tự nhiên khiến bản thân hắn cũng hơi có chút kiêng dè. Lẽ nào ..Ma Vân đã đạt tới Cương Thể thiên cấp? Lôi Cương vừa khiếp sợ, vừa tức giận tưởng Ma Vân vì lúc trước đánh thua tại đại hội mới oán hận mình." Ta đã nhìn lầm ngươi. Không nghĩ ra ngươi lại là người thua mà không thể đứng dậy!" Lôi Cương lạnh giọng quát, toàn thân cương khí ngưng tụ,"Thua nên căm hờn? Ta hoàn toàn không phải loại người như vậy. Lôi Cương, ngươi thật không biết ngươi đã làm cái gì à?" Ma Vân nghe Lôi Cương nói xong, khuôn mặt giận dữ, sát khí càng thêm lớn."Ta làm cái gì?" Lôi Cương chậm rãi hỏi."Hừ, ngươi có biết Ma Chiến không? Từ nhỏ đến lớn đều là Ma Chiến sư huynh dạy dỗ ta ngươi có biết không? Hừ, ngươi chém chết Ma Chiến sư huynh, hôm nay ta sẽ vì hắn mà báo thù!" Thanh âm Ma Vân ẩn chứa đầy cừu hận,.Chợt hắn đi về phía trước, thanh trọng kiếm tản ra một thứ khí thế thoảng như mưa rền gió dữ cuốn tới Lôi Cương. Nó khiến cho những cây đại thụ xung quanh chạm phải kiếm quang ầm ầm đổ xuống.Lôi Cương thiếu chút nữa thì thổ huyết. Lúc trước phái Cương Chân cũng nói Chân Cương cũng là bị mình giết chết. Lúc này Ma Vân còn nói Ma Chiến là do mình giết, chuyện gì cũng đổ lên đầu mình, Lôi Cương không giải thích, càng không nói cho Ma Vân biết Ma Chiến đúng là do mình giết hay không, cứ xem tình trạng Ma Vân lúc này thì cho dù là mình có nói gì cũng vô dụng. Ma Vân đã cho là mình, e rằng thù hận mình cũng lâu rồi, Lúc này, mình chỉ có thể đánh một trận. Sau khi nghĩ thông cương khí trong kinh mạch của Lôi Cương như sôi lên. Bốn năm qua rồi Lôi Cương cũng muốn xem Ma Vân rốt cuộc đã tiến triển đến thế nào rồi.Hư kiếm sáng rực, Lôi Cương như một mũi tên nhanh chóng lao về phía Ma Vân. Lôi Cương cũng không trực tiếp nghênh chiến, mũi kiếm cũng chỉ chạm tới phía ngoài, tốc độ nhanh như điện nhảy từ bên này sang bên kia Ma Vân, Lôi Cương gầm nhẹ trong lòng một tiếng, "Khai Thiên! thức thứ mười lăm", lực tấn công kinh khủng từ Hư Kiếm như nước thuỷ triều bùng lên hướng Ma Vân đánh tới."Hấp, tốc độc cũng nhanh gớm!" Chín tên đệ tử Ma Luyện phái cùng hít một hơi. Lôi Cương tránh một kiếm của Ma Vân, lại phát ra một kiếm, hoàn toàn chỉ trong có tích tắc. Nếu như không có tu vi cao thì căn bản là không đạt được tốc độ như vậy. Chút nghi ngờ kết quả đại hội c ủa chín tên đệ tử đã bay biến hết. Lôi Cương thật không đơn giản như vậy.Ma Vân biến sắc, cảm thấy tính mạng bị uy hiếp liền hít một hơi. Sát khí xuất hiện dầy đặc trong mắt y. Lúc trước đã từng đánh một trận, thua Ma Vân còn chấp nhận được. Nhưng lúc này, trong lòng Ma Vân chỉ có một ý nghĩ đánh bại Lôi Cương.Y nhanh chóng nghiêng người tránh, rồi lại vung kiếm hướng Lôi Cương đâm mạnh."Bang bang!" Lại một tiếng nổ long trời vang lên. Từ sâu trong núi Linh Phong vọng lại tiếng gầm gừ của linh thú. Chín tên đệ tử còn lại biến sắc, nhanh chóng tránh xa phạm vi của hai người. T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.c.o.m"Ngươi cũng mạnh đấy chứ!" Ma Vân thở ra một hơi, hai tay nắm chặt thanh trọng kiếm, mắt nhìn Lôi Cương chằm chằm."Ngươi cũng thế!" Lôi Cương nói hết sức lạnh lùng. Thanh Hư Kiếm trong tay vẫn không dừng lại, nhanh chóng chém về phía Ma Vân."Bang bang bịch…" cả hai nhanh chóng va chạm gây ra chấn động khiến cho xung quanh đá vụn bay tung tóe cùng với những cây đại thụ đổ xuống ấm ầm."Ma Bích! Ngươi nói xem…lần này ai sẽ thắng?" một gã đệ tử thấp giọng hỏi."tất nhiên là Ma Vân sư huynh rồi!" Tên đệ tử có tên Ma Bích nói với giọng hết sức sùng bái."chưa chắc!" một gã đệ tử thấp giọng nói."Ngươi nói cái gì? Ma Tập?" Ma Bích trừng mắt nhìn người đó."Nếu như sư huynh Ma Vân không dùng chiến thú thì trận này ai thắng ai thua cũng không biết. Lôi cương cũng rất mạnh." Ma Tập thấp giọng nói. Ánh mắt y vẫn nhìn chăm chú về phía trận chiến.Lôi cương thở hổn hển. những cú va chạm đã làm tiêu hao rất nhiều cương khí của hắn. ánh mắt của hắn từ từ trở nên nghiêm trọng. hắn có thể cảm nhận được khí tức của Ma Vân vào lúc này chợt thay đổi, trở nên cuồng bạo hơn.
Tác giả :
Hán Lệ