Thế Thân Nghịch Tập Chỉ Nam
Chương 60: Gặp lại
Y Lai ngơ ngác đứng đó, mãi đến tận khi nhóc con chơi đủ rồi, lại nâng mông đi tới chỗ y, Y Lai mới phản ứng được.
A Thụy Tư chỉ mặc một cái quần soóc, lộ ra da thịt ngăm ngăm cùng đôi chân thon dài khỏe khoắn. Mái tóc đỏ ướt sũng dính vào mặt, mắt lam xinh đẹp vẫn luôn dõi theo y, trong đáy mắt là vô vàn tâm tình đan dệt. Ai Nhĩ Duy Tư ôm cổ cậu, trên khuôn mặt nhỏ nhắn còn vương chút sắc hồng hưng phấn, vui vẻ nói: "Baba, con có thể biến thành cá nhỏ a!!! Thúc thúc vừa mang con đi bơi nè! Bơi vui lắm!"
Sắc mặt Y Lai âm u tột độ: "Ai cho con đi bơi?"
Ai Nhĩ Duy Tư mặt đột nhiên trắng, nhóc có chút sợ. Y Lai tuy rằng sủng nhóc, thế nhưng nhóc vẫn rất sợ baba tức giận. Ai Nhĩ Duy Tư cúi đầu, răng cắn chặt môi, không nói một lời.
"Ai Nhĩ Duy Tư, baba đang nói chuyện với con! Nhìn baba!" Thanh âm Y Lai nghiêm nghị nói.
Ai Nhĩ Duy Tư ngẩng đầu lên, nhìn baba nhóc, ậm ừ nói: "Là tự con đi..."
"Tại sao con không nói với baba? Con không biết baba không thấy con sẽ rất lo lắng sao?"
Ai Nhĩ Duy Tư lại cúi đầu: "Baba, con sai rồi..."
A Thụy Tư vẫn ôm Ai Nhĩ Duy Tư, ngoại trừ lúc mới đầu Y Lai có nhìn cậu một chút, hiện giờ y cũng không thèm nhìn cậu, phảng phất như cậu không tồn tại.
Y không nhìn A Thụy Tư, cậu lại liên tục nhìn chằm chằm vào thanh niên trước mắt. Tóc đỏ như lửa, da thịt trắng nõn, ngũ quan xinh xắn, đôi mắt thâm thúy như biển rộng. Cậu chỉ nhìn, vậy mà trong lồng ngực lại có một loại vui sướng, rất muốn đem y ôm lấy, rất muốn sờ sờ đầu y, rất muốn cùng y trò chuyện, giống như khi còn bé...
Trên gương mặt thanh tú của A Thụy Tư lộ ra nụ cười vô cùng vui sướng.
Y Lý, em trai của anh, anh rốt cuộc cũng tìm được em...
A Thụy Tư hít sâu một hơi, đem cái tâm tư đang bay xa của mình kéo trở lại, bắt đầu chăm chú suy xét hoàn cảnh hiện tại. Cậu nhìn nhóc con trong lồng ngực, tiểu gia hỏa đang cúi đầu thật thấp, hai tay khoanh lại, căng thẳng bất an.
"Y Lai." A Thụy Tư gọi y một tiếng, "Ai Nhĩ Duy Tư xuống biển cũng không sao mà."
Y lại làm như không nghe thấy tiếng của cậu, ôm lấy nhóc con từ trong lồng ngực cậu, xoay người đi vào nhà.
A Thụy Tư nhìn vòng tay trống trơn, lộ ra một nụ cười khổ, tiếp đó lại từng bước từng bước đi theo y.
Cậu biết Y Lai bài xích cậu. Chỉ là không biết bởi vì hận, hay đơn giản là hờn dỗi như khi còn bé. Nhưng cho dù là vì bất cứ lí do gì, cậu đều sẽ tận tâm tận lực rút ngắn khoảng cách giữa hai anh em.
Y Lai cũng không mời cậu vào, A Thụy Tư mặt dày đi theo.
Y Lai lập tức giáo huấn Ai Nhĩ Duy Tư.
"Con mặc dù sẽ hóa thành hình thú, sẽ không chết đuối dưới biển. Thế nhưng nếu con bị người khác nhìn thấy thì sao? Ai Nhĩ Duy Tư, baba trước đây đã nói với con, nếu như con mọc đuôi cá, tuyệt đối không được để người khác nhìn thấy. Nếu không sẽ bị người khác bắt đem đi nướng ăn. Con có biết như vậy rất nguy hiểm không?"
A Thụy Tư không khỏi sờ sờ mũi, câu nói này của Y Lai mặc dù là đang giáo huấn Ai Nhĩ Duy Tư, trên thực tế là đang phản bác câu nói của cậu khi nãy.
Ai Nhĩ Duy Tư gật đầu như gà con mổ thóc.
Y Lai chung quy vẫn là nhẹ dạ, sắc mặt hòa hoãn lại, thay cho Ai Nhĩ Duy Tư một bộ quần áo khác.
Ai Nhĩ Duy Tư nằm trong lồng ngực Y Lai, ngoan ngoãn đến đáng thương.
A Thụy Tư vẫn đứng nơi đó, Y Lai rốt cuộc cũng đưa mắt nhìn cậu.
"Tiên sinh, tôi không quen biết anh, mời anh ra ngoài." Y Lai khách khí nói.
"Anh tên A Thụy Tư, hiện tại thì chúng ta quen biết nhau rồi đấy." A Thụy Tư ôn hòa cười.
Y Lai nhíu mày, ánh mắt xanh lam không vui quét qua cậu. A Thụy Tư coi như không nhìn thấy, tiếp tục nói: "Không mời anh ngồi một chút sao?"
Y Lai trừng mắt.
A Thụy Tư nhìn dáng vẻ tức giận của y, cố nén cười, chỉ dùng ánh mắt trong như ngọc nhìn y.
"Tôi muốn nghỉ ngơi." Y Lai nói.
A Thụy Tư tự mình ngồi xuống.
(Dư: Từ bồ tới anh trai đứa nào cũng mặt dày:)))
Y Lai tiếp tục trừng cậu.
A Thụy Tư cầm lấy một cái bóng cao su trên bàn: "Em vẫn như con nít vậy. Thích chơi cái này sao?"
Y Lai đen mặt: "Không phải tôi! Là của Ai Nhĩ Duy Tư!"
"Cháu trai của anh rất đáng yêu, rất giống em khi còn bé."
"Ai là cháu anh chứ?!!"
"Ai Nhĩ Duy Tư, đứa nhỏ em đang ôm đó." A Thụy Tư nói.
"Miệng mỏ của anh từ lúc nào lại dẻo quẹo như vậy chứ?" Y Lai không nhịn được nói.
"Chắc là bởi vì trong người có trân châu đi?" A Thụy Tư cực kỳ nghiêm túc nói. Ánh mắt cậu đột nhiên thâm thúy, thẳng tắp nhìn chằm chằm Y Lai, trong mắt như có cái hố đen, muốn đem Y Lai hút vào trong.
Ánh mắt Y Lai khó chịu dời đi.
A Thụy Tư đột nhiên đứng lên, đi tới trước mặt Y Lai, ngồi xuống bên cạnh y.
"Y Lý, rốt cuộc anh cũng tìm được em."
Y Lai sửng sốt, tiện đà cười cười: "Cho dù tôi là người anh muốn tìm, vậy thì thế nào? Đã nhiều năm trôi qua như vậy, rất nhiều chuyện đã sớm thay đổi."
"Huyết thống không thể thay đổi được." A Thụy Tư đáp, "Y Lý, có rất nhiều chuyện, từ trước tới giờ anh chưa từng quên. Em thích ăn đồ ngọt, mỗi lần mẹ làm bánh em đều giành ăn với anh. Em thích dùng đuôi chơi đánh bóng cao su, anh chơi với em toàn bị em ăn gian. Em thích ngâm mình trong biển cả, ngửa đầu nhìn trời xanh. Lúc chơi trốn tìm em rất thích chôn mình trong cát." A Thụy Tư nói nói liền như rơi vài hồi ức, nhếch miệng lên.
Y Lai cũng có chút thay đổi sắc mặt. Có điều y rất nhanh liền phản ứng lại. Không đúng, y đã trải qua bao nhiêu chuyện như vậy, làm sao có thể giống như trước đây được? Nếu như A Thụy Tư biết y đã làm những chuyện gì, còn có thể mạnh miệng như ban nãy không? Trên mặt Y Lai khôi phục sự lạnh lùng, giống như đang đeo mặt nạ vậy: "Thế nhưng tôi ghét anh. A THỤY TƯ, TÔI GHÉT ANH!"
"Tại sao vậy chứ?" A Thụy Tư hỏi.
"Bởi vì Lâm Sắt!" Y Lai bật thốt lên. Trong nháy mắt đó, trong đầu y hiện lên một tia sáng. Tưởng chừng như đang hồi tưởng, thế nhưng lại trống rỗng. Lâm Sắt? Không, Lâm Sắt đối với y mà nói chỉ là một người xa lạ. Y Lai theo bản năng mà trốn tránh, không muốn nhớ ra đoạn hồi ức kia.
Sắc mặt A Thụy Tư cũng trắng bệch, cậu nghĩ tới đoạn video mình thấy ở nhà Lâm Sắt, Lâm Sắt đem Y Lai đặt dưới thân... Biểu tình thống khổ trên mặt Y Lai... Mà trước đó, tất cả mọi người đều nói rằng Lâm Sắt yêu cậu, yêu A Thụy Tư này đây...
Sắc mặt A Thụy Tư thay đổi mấy lần, cũng không nói gì thêm. Trầm mặc lan tràn nơi phòng khách, Ai Nhĩ Duy Tư cũng cảm giác được bất an, không nhịn được đem cổ duỗi ra, hết nhìn cái này lại nhìn cái kia."
Y Lai đem đầu của nhóc kéo trở về.
Dư quang nơi đáy mắt Y Lai đảo qua A Thụy Tư. A Thụy Tư nhạy cảm nên đã sớm nhận ra, lại giả vờ không nhìn thấy.
Y Lai vẫn mang vẻ mặt lạnh lùng, A Thụy Tư chỉ có thể rời đi.
A Thụy Tư đi tìm Lâm Sắt. Cậu cảm thấy lý lịch của Y Lai hoàn toàn không đơn giản như vậy.
A Thụy Tư trực tiếp đi đến tòa lâu đài cổ Mai Lâm của Lâm Sắt.
Bẵng đi nhiều năm như thế, đây là lần đầu tiên A Thụy Tư lại lần nữa đặt chân vào nhà của Lâm Sắt. Lâu đài thật to lớn, lại không có một bóng người làm cho người ta cảm thấy cực kỳ trống trải.
Lâm Sắt chờ cậu tại sảnh chính, A Thụy Tư đi tới, ngồi xuống đối diện hắn.
"Tôi muốn hỏi anh một vài chuyện về Y Lai." A Thụy Tư nói thẳng vào vấn đề.
Lâm Sắt lộ ra nụ cười khổ: "Tôi đã làm rất nhiều chuyện có lỗi với em ấy."
"Mười mấy năm qua, rốt cuộc là đã phát sinh chuyện gì? Tôi biết anh giấu rất nhiều chuyện." A Thụy Tư nói, "Tôi là anh trai của em ấy, tôi có quyền được biết mọi chuyện."
Lâm Sắt nhìn A Thụy Tư một chút: "Được."
Lúc A Thụy Tư đi ra từ trong nhà Lâm Sắt, trời đã đen kịt rồi. Cậu đứng trước cổng lâu đài, trên mặt không chút biểu tình. Cậu cảm thấy vô lực, đau đớn từ sâu trong nội tâm lan tỏa ra toàn thân.
Đó là em trai cậu yêu thương nhất. Cậu mong em mình mạnh khỏe lớn lên không buồn không lo, cậu mong em mình có thể tìm được một người thật sự yêu thương nó, cậu mong em mình hạnh phúc. Nhưng em trai cậu lại phải sống một cuộc đời như thế, mà cậu lại không hề hay biết. Bây giờ trước mắt lại bày ra hậu quả không tưởng như vậy... Từ Y Đế Tư, đến Y Lai, đều đau như thay máu...
A Thụy Tư chậm rãi ngồi xổm xuống, hai tay che mặt, dòng nước trong suốt nhẹ nhàng rơi từ khóe mắt.
Cậu nên làm gì bây giờ? Cậu có thể làm gì bây giờ?
Y Lai vẫn cho là Ai Nhĩ Duy Tư có hình thú phổ thông, vảy của nhóc chỉ có một màu bạc. Thế nhưng mấy ngày sau, y lại phát hiện ở phòng khách có một con cá màu bạc, nhưng mà so với mấy con cá bạc khác, vảy của con này có màu hơi hơi quái quái, thân hình cũng vô cùng mập, ngoài ra cũng chẳng còn gì quá khác thường.
Cậu không thấy Ai Nhĩ Duy Tư đâu, một khắc trước rõ ràng vẫn còn ở trong phòng khách, cửa phòng khách vẫn luôn đóng mà. Cậu nhìn chằm chằm con cá kia kêu một tiếng "Ai Nhĩ Duy Tư". Con cá bạc mập mạp đang bơi bơi trong bể cá nhỏ chợt dừng lại một chút, tiếp đó ngẩng đầu nhìn Y Lai. Mắt con cá này màu xanh lam, điều này càng thêm khẳng định suy đoán của Y Lai.
"Mau đi ra." Y Lai nói.
Sau một khắc, cá bạc nhỏ liền bắn ra ngoài, tạo một đường cong xinh đẹp trên không trung. Nhóc dùng bụng chạm đất, hướng về phía Y Lai mà ngọ nguậy.
Y Lai: "..."
Ai Nhĩ Duy Tư tựa hồ rất thích chơi trò này. Nhóc thích giả thành cá, sau đó trốn ra biển chơi. Y Lai rất lo nhóc sẽ bị ngư dân đánh cá bắt được đem đi nướng ăn, cho nên liền đánh đòn nhóc. Ai Nhĩ Duy Tư bị đánh mông thật đau, sau này mới chịu thu liễm, chỉ chơi trong bể cá ở nhà, đi bắt nạt mấy con cá khác.
Thời gian gần đây Y Lai luôn bận rộn với sự lột xác của Ai Nhĩ Duy Tư, vẫn không đăng nhập vào "Đọa Lạc Thiên Sứ". Năm ngày sau, lúc y rảnh rỗi đã vào Đọa Lạc Thiên Sứ, thế nhưng lại phát hiện thế giới giả lập kia cư nhiên lại trống rỗng. Y cho rằng mình đăng nhập sai rồi, thử đi thử lại mấy lần, đều vẫn giống vậy.
Y Lai tra internet một chút, mới biết chỉ qua mấy ngày ngắn ngủi, trên mạng đã phát sinh biến hóa đên long trời lở đất. Mà chuyện lần này còn liên quan đến y.
Y mơ hồ biết được có một nguồn sức mạnh tập trung "tẩy trắng*" y, từng bước từng bước thay đổi hình tượng y trong mắt công chúng. Ni Khắc Tư chính là một trong những người đó. Bọn họ rất thành công. Sau khi bức ảnh cậu chụp ở bãi đậu phi thuyền được đăng tải, những bình luận ác ý về y đã không còn nữa. Ngược lại, lượng fans của y còn không ngừng lớn mạnh, bằng với cả fans của diễn viên đang hot ở Đế Quốc.
(Tẩy trắng*: Ở đây có nghĩa là tẩy sạch quá khứ của Y Lai, làm sáng tỏ mọi chuyện.)
Nhưng mà bốn ngày trước lại xuất hiện đột biến. Có người tra được nguồn sức mạnh tẩy trắng y chính là từ một đội quân.
-------------------------------
Hiên Dư: A Thụy Tư ôn nhu quá >..< Muốn ship A Thụy Tư với Y Lý:))) (Y Lý thế thân của Y Lai á:D)
A Thụy Tư chỉ mặc một cái quần soóc, lộ ra da thịt ngăm ngăm cùng đôi chân thon dài khỏe khoắn. Mái tóc đỏ ướt sũng dính vào mặt, mắt lam xinh đẹp vẫn luôn dõi theo y, trong đáy mắt là vô vàn tâm tình đan dệt. Ai Nhĩ Duy Tư ôm cổ cậu, trên khuôn mặt nhỏ nhắn còn vương chút sắc hồng hưng phấn, vui vẻ nói: "Baba, con có thể biến thành cá nhỏ a!!! Thúc thúc vừa mang con đi bơi nè! Bơi vui lắm!"
Sắc mặt Y Lai âm u tột độ: "Ai cho con đi bơi?"
Ai Nhĩ Duy Tư mặt đột nhiên trắng, nhóc có chút sợ. Y Lai tuy rằng sủng nhóc, thế nhưng nhóc vẫn rất sợ baba tức giận. Ai Nhĩ Duy Tư cúi đầu, răng cắn chặt môi, không nói một lời.
"Ai Nhĩ Duy Tư, baba đang nói chuyện với con! Nhìn baba!" Thanh âm Y Lai nghiêm nghị nói.
Ai Nhĩ Duy Tư ngẩng đầu lên, nhìn baba nhóc, ậm ừ nói: "Là tự con đi..."
"Tại sao con không nói với baba? Con không biết baba không thấy con sẽ rất lo lắng sao?"
Ai Nhĩ Duy Tư lại cúi đầu: "Baba, con sai rồi..."
A Thụy Tư vẫn ôm Ai Nhĩ Duy Tư, ngoại trừ lúc mới đầu Y Lai có nhìn cậu một chút, hiện giờ y cũng không thèm nhìn cậu, phảng phất như cậu không tồn tại.
Y không nhìn A Thụy Tư, cậu lại liên tục nhìn chằm chằm vào thanh niên trước mắt. Tóc đỏ như lửa, da thịt trắng nõn, ngũ quan xinh xắn, đôi mắt thâm thúy như biển rộng. Cậu chỉ nhìn, vậy mà trong lồng ngực lại có một loại vui sướng, rất muốn đem y ôm lấy, rất muốn sờ sờ đầu y, rất muốn cùng y trò chuyện, giống như khi còn bé...
Trên gương mặt thanh tú của A Thụy Tư lộ ra nụ cười vô cùng vui sướng.
Y Lý, em trai của anh, anh rốt cuộc cũng tìm được em...
A Thụy Tư hít sâu một hơi, đem cái tâm tư đang bay xa của mình kéo trở lại, bắt đầu chăm chú suy xét hoàn cảnh hiện tại. Cậu nhìn nhóc con trong lồng ngực, tiểu gia hỏa đang cúi đầu thật thấp, hai tay khoanh lại, căng thẳng bất an.
"Y Lai." A Thụy Tư gọi y một tiếng, "Ai Nhĩ Duy Tư xuống biển cũng không sao mà."
Y lại làm như không nghe thấy tiếng của cậu, ôm lấy nhóc con từ trong lồng ngực cậu, xoay người đi vào nhà.
A Thụy Tư nhìn vòng tay trống trơn, lộ ra một nụ cười khổ, tiếp đó lại từng bước từng bước đi theo y.
Cậu biết Y Lai bài xích cậu. Chỉ là không biết bởi vì hận, hay đơn giản là hờn dỗi như khi còn bé. Nhưng cho dù là vì bất cứ lí do gì, cậu đều sẽ tận tâm tận lực rút ngắn khoảng cách giữa hai anh em.
Y Lai cũng không mời cậu vào, A Thụy Tư mặt dày đi theo.
Y Lai lập tức giáo huấn Ai Nhĩ Duy Tư.
"Con mặc dù sẽ hóa thành hình thú, sẽ không chết đuối dưới biển. Thế nhưng nếu con bị người khác nhìn thấy thì sao? Ai Nhĩ Duy Tư, baba trước đây đã nói với con, nếu như con mọc đuôi cá, tuyệt đối không được để người khác nhìn thấy. Nếu không sẽ bị người khác bắt đem đi nướng ăn. Con có biết như vậy rất nguy hiểm không?"
A Thụy Tư không khỏi sờ sờ mũi, câu nói này của Y Lai mặc dù là đang giáo huấn Ai Nhĩ Duy Tư, trên thực tế là đang phản bác câu nói của cậu khi nãy.
Ai Nhĩ Duy Tư gật đầu như gà con mổ thóc.
Y Lai chung quy vẫn là nhẹ dạ, sắc mặt hòa hoãn lại, thay cho Ai Nhĩ Duy Tư một bộ quần áo khác.
Ai Nhĩ Duy Tư nằm trong lồng ngực Y Lai, ngoan ngoãn đến đáng thương.
A Thụy Tư vẫn đứng nơi đó, Y Lai rốt cuộc cũng đưa mắt nhìn cậu.
"Tiên sinh, tôi không quen biết anh, mời anh ra ngoài." Y Lai khách khí nói.
"Anh tên A Thụy Tư, hiện tại thì chúng ta quen biết nhau rồi đấy." A Thụy Tư ôn hòa cười.
Y Lai nhíu mày, ánh mắt xanh lam không vui quét qua cậu. A Thụy Tư coi như không nhìn thấy, tiếp tục nói: "Không mời anh ngồi một chút sao?"
Y Lai trừng mắt.
A Thụy Tư nhìn dáng vẻ tức giận của y, cố nén cười, chỉ dùng ánh mắt trong như ngọc nhìn y.
"Tôi muốn nghỉ ngơi." Y Lai nói.
A Thụy Tư tự mình ngồi xuống.
(Dư: Từ bồ tới anh trai đứa nào cũng mặt dày:)))
Y Lai tiếp tục trừng cậu.
A Thụy Tư cầm lấy một cái bóng cao su trên bàn: "Em vẫn như con nít vậy. Thích chơi cái này sao?"
Y Lai đen mặt: "Không phải tôi! Là của Ai Nhĩ Duy Tư!"
"Cháu trai của anh rất đáng yêu, rất giống em khi còn bé."
"Ai là cháu anh chứ?!!"
"Ai Nhĩ Duy Tư, đứa nhỏ em đang ôm đó." A Thụy Tư nói.
"Miệng mỏ của anh từ lúc nào lại dẻo quẹo như vậy chứ?" Y Lai không nhịn được nói.
"Chắc là bởi vì trong người có trân châu đi?" A Thụy Tư cực kỳ nghiêm túc nói. Ánh mắt cậu đột nhiên thâm thúy, thẳng tắp nhìn chằm chằm Y Lai, trong mắt như có cái hố đen, muốn đem Y Lai hút vào trong.
Ánh mắt Y Lai khó chịu dời đi.
A Thụy Tư đột nhiên đứng lên, đi tới trước mặt Y Lai, ngồi xuống bên cạnh y.
"Y Lý, rốt cuộc anh cũng tìm được em."
Y Lai sửng sốt, tiện đà cười cười: "Cho dù tôi là người anh muốn tìm, vậy thì thế nào? Đã nhiều năm trôi qua như vậy, rất nhiều chuyện đã sớm thay đổi."
"Huyết thống không thể thay đổi được." A Thụy Tư đáp, "Y Lý, có rất nhiều chuyện, từ trước tới giờ anh chưa từng quên. Em thích ăn đồ ngọt, mỗi lần mẹ làm bánh em đều giành ăn với anh. Em thích dùng đuôi chơi đánh bóng cao su, anh chơi với em toàn bị em ăn gian. Em thích ngâm mình trong biển cả, ngửa đầu nhìn trời xanh. Lúc chơi trốn tìm em rất thích chôn mình trong cát." A Thụy Tư nói nói liền như rơi vài hồi ức, nhếch miệng lên.
Y Lai cũng có chút thay đổi sắc mặt. Có điều y rất nhanh liền phản ứng lại. Không đúng, y đã trải qua bao nhiêu chuyện như vậy, làm sao có thể giống như trước đây được? Nếu như A Thụy Tư biết y đã làm những chuyện gì, còn có thể mạnh miệng như ban nãy không? Trên mặt Y Lai khôi phục sự lạnh lùng, giống như đang đeo mặt nạ vậy: "Thế nhưng tôi ghét anh. A THỤY TƯ, TÔI GHÉT ANH!"
"Tại sao vậy chứ?" A Thụy Tư hỏi.
"Bởi vì Lâm Sắt!" Y Lai bật thốt lên. Trong nháy mắt đó, trong đầu y hiện lên một tia sáng. Tưởng chừng như đang hồi tưởng, thế nhưng lại trống rỗng. Lâm Sắt? Không, Lâm Sắt đối với y mà nói chỉ là một người xa lạ. Y Lai theo bản năng mà trốn tránh, không muốn nhớ ra đoạn hồi ức kia.
Sắc mặt A Thụy Tư cũng trắng bệch, cậu nghĩ tới đoạn video mình thấy ở nhà Lâm Sắt, Lâm Sắt đem Y Lai đặt dưới thân... Biểu tình thống khổ trên mặt Y Lai... Mà trước đó, tất cả mọi người đều nói rằng Lâm Sắt yêu cậu, yêu A Thụy Tư này đây...
Sắc mặt A Thụy Tư thay đổi mấy lần, cũng không nói gì thêm. Trầm mặc lan tràn nơi phòng khách, Ai Nhĩ Duy Tư cũng cảm giác được bất an, không nhịn được đem cổ duỗi ra, hết nhìn cái này lại nhìn cái kia."
Y Lai đem đầu của nhóc kéo trở về.
Dư quang nơi đáy mắt Y Lai đảo qua A Thụy Tư. A Thụy Tư nhạy cảm nên đã sớm nhận ra, lại giả vờ không nhìn thấy.
Y Lai vẫn mang vẻ mặt lạnh lùng, A Thụy Tư chỉ có thể rời đi.
A Thụy Tư đi tìm Lâm Sắt. Cậu cảm thấy lý lịch của Y Lai hoàn toàn không đơn giản như vậy.
A Thụy Tư trực tiếp đi đến tòa lâu đài cổ Mai Lâm của Lâm Sắt.
Bẵng đi nhiều năm như thế, đây là lần đầu tiên A Thụy Tư lại lần nữa đặt chân vào nhà của Lâm Sắt. Lâu đài thật to lớn, lại không có một bóng người làm cho người ta cảm thấy cực kỳ trống trải.
Lâm Sắt chờ cậu tại sảnh chính, A Thụy Tư đi tới, ngồi xuống đối diện hắn.
"Tôi muốn hỏi anh một vài chuyện về Y Lai." A Thụy Tư nói thẳng vào vấn đề.
Lâm Sắt lộ ra nụ cười khổ: "Tôi đã làm rất nhiều chuyện có lỗi với em ấy."
"Mười mấy năm qua, rốt cuộc là đã phát sinh chuyện gì? Tôi biết anh giấu rất nhiều chuyện." A Thụy Tư nói, "Tôi là anh trai của em ấy, tôi có quyền được biết mọi chuyện."
Lâm Sắt nhìn A Thụy Tư một chút: "Được."
Lúc A Thụy Tư đi ra từ trong nhà Lâm Sắt, trời đã đen kịt rồi. Cậu đứng trước cổng lâu đài, trên mặt không chút biểu tình. Cậu cảm thấy vô lực, đau đớn từ sâu trong nội tâm lan tỏa ra toàn thân.
Đó là em trai cậu yêu thương nhất. Cậu mong em mình mạnh khỏe lớn lên không buồn không lo, cậu mong em mình có thể tìm được một người thật sự yêu thương nó, cậu mong em mình hạnh phúc. Nhưng em trai cậu lại phải sống một cuộc đời như thế, mà cậu lại không hề hay biết. Bây giờ trước mắt lại bày ra hậu quả không tưởng như vậy... Từ Y Đế Tư, đến Y Lai, đều đau như thay máu...
A Thụy Tư chậm rãi ngồi xổm xuống, hai tay che mặt, dòng nước trong suốt nhẹ nhàng rơi từ khóe mắt.
Cậu nên làm gì bây giờ? Cậu có thể làm gì bây giờ?
Y Lai vẫn cho là Ai Nhĩ Duy Tư có hình thú phổ thông, vảy của nhóc chỉ có một màu bạc. Thế nhưng mấy ngày sau, y lại phát hiện ở phòng khách có một con cá màu bạc, nhưng mà so với mấy con cá bạc khác, vảy của con này có màu hơi hơi quái quái, thân hình cũng vô cùng mập, ngoài ra cũng chẳng còn gì quá khác thường.
Cậu không thấy Ai Nhĩ Duy Tư đâu, một khắc trước rõ ràng vẫn còn ở trong phòng khách, cửa phòng khách vẫn luôn đóng mà. Cậu nhìn chằm chằm con cá kia kêu một tiếng "Ai Nhĩ Duy Tư". Con cá bạc mập mạp đang bơi bơi trong bể cá nhỏ chợt dừng lại một chút, tiếp đó ngẩng đầu nhìn Y Lai. Mắt con cá này màu xanh lam, điều này càng thêm khẳng định suy đoán của Y Lai.
"Mau đi ra." Y Lai nói.
Sau một khắc, cá bạc nhỏ liền bắn ra ngoài, tạo một đường cong xinh đẹp trên không trung. Nhóc dùng bụng chạm đất, hướng về phía Y Lai mà ngọ nguậy.
Y Lai: "..."
Ai Nhĩ Duy Tư tựa hồ rất thích chơi trò này. Nhóc thích giả thành cá, sau đó trốn ra biển chơi. Y Lai rất lo nhóc sẽ bị ngư dân đánh cá bắt được đem đi nướng ăn, cho nên liền đánh đòn nhóc. Ai Nhĩ Duy Tư bị đánh mông thật đau, sau này mới chịu thu liễm, chỉ chơi trong bể cá ở nhà, đi bắt nạt mấy con cá khác.
Thời gian gần đây Y Lai luôn bận rộn với sự lột xác của Ai Nhĩ Duy Tư, vẫn không đăng nhập vào "Đọa Lạc Thiên Sứ". Năm ngày sau, lúc y rảnh rỗi đã vào Đọa Lạc Thiên Sứ, thế nhưng lại phát hiện thế giới giả lập kia cư nhiên lại trống rỗng. Y cho rằng mình đăng nhập sai rồi, thử đi thử lại mấy lần, đều vẫn giống vậy.
Y Lai tra internet một chút, mới biết chỉ qua mấy ngày ngắn ngủi, trên mạng đã phát sinh biến hóa đên long trời lở đất. Mà chuyện lần này còn liên quan đến y.
Y mơ hồ biết được có một nguồn sức mạnh tập trung "tẩy trắng*" y, từng bước từng bước thay đổi hình tượng y trong mắt công chúng. Ni Khắc Tư chính là một trong những người đó. Bọn họ rất thành công. Sau khi bức ảnh cậu chụp ở bãi đậu phi thuyền được đăng tải, những bình luận ác ý về y đã không còn nữa. Ngược lại, lượng fans của y còn không ngừng lớn mạnh, bằng với cả fans của diễn viên đang hot ở Đế Quốc.
(Tẩy trắng*: Ở đây có nghĩa là tẩy sạch quá khứ của Y Lai, làm sáng tỏ mọi chuyện.)
Nhưng mà bốn ngày trước lại xuất hiện đột biến. Có người tra được nguồn sức mạnh tẩy trắng y chính là từ một đội quân.
-------------------------------
Hiên Dư: A Thụy Tư ôn nhu quá >..< Muốn ship A Thụy Tư với Y Lý:))) (Y Lý thế thân của Y Lai á:D)
Tác giả :
Cật Phạn Phạn Phạn