Thế Thân - Bán Tiệt Bạch Thái
Chương 85
Tiếng động rất lớn, Mạnh Oánh nín cười, đứng dậy, ôm eo Hứa Điện từ phía sau, nói: "Sao vậy?"
Hứa Điện chống tay lên cửa tủ, trầm mặc một hồi.
Mạnh Oánh cười lên, "Anh muốn để quần áo ở đây thì nói với em là được, không cần phải lén lén lút lút như vậy..."
Xoạt —— Hứa Điện xoay người, vòng tay ôm Mạnh Oánh, cúi đầu nói: "Vậy anh chuyển tới được không?"
Chiếc váy đã tuột khỏi vai Mạnh Oánh, lộ ra bả vai trắng như tuyết, cô ngửa đầu cười, khóe mắt cong cong.
"Được."
Hứa Điện thở phào trong lòng một hơi, anh dùng sức, ôm chặt cô vào lòng, Mạnh Oánh cũng đưa tay, khoác lên cổ của anh, Hứa Điện không dám nói Mạnh Oánh đến chỗ anh ở, anh dụi mặt vào hõm cổ của cô, nhỏ giọng ẩn ý: "Chỉ là nhà em hơi nhỏ."
"Vậy anh...."
Hứa Điện nói xong lại sợ cô đổi ý, lập tức nói thêm: "Nhưng cũng rất ấm áp."
Đây gọi là nghĩ một đằng, nói một nẻo.
Mạnh Oánh liền làm bộ không nghe thấy, gật đầu nói: "Đúng vậy, nhà nhỏ thì có vẻ ấm áp hơn."
"Ừ." Hứa Điện lại nghĩ một đằng nói một nẻo.
"Nhanh lấy váy cho em." Mạnh Oánh giãy dụa, Hứa Điện ứng tiếng, quay người mở tủ quần áo, nhìn áo sơ mi cùng quần dài được treo thẳng thớm, lấy một chiếc váy màu xanh mực, chiếc váy khá dài, điểm xuyến một sọc màu đỏ ở bả vai, Mạnh Oánh cầm lấy, vào phòng tắm thay ra, Hứa Điện lại đột nhiên đưa tay, ngăn ở trước mặt cô, hất cằm, nói: "Thay ở chỗ này đi, cho anh xem."
"Xem cái đầu anh." Mạnh Oánh đáp lại, anh có thể xem mà không ngứa ngáy tay chân?
Nhìn tai cô đỏ ửng, Hứa Điện đoán được cô đang suy nghĩ gì, nhanh tay đóng cửa phòng tắm, ôm cánh tay dựa vào, thành công ngăn cản đường đi của cô.
Mạnh Oánh cầm váy, híp mắt, ánh mắt của hai người giao nhau, anh nhướn lông mày trông rất gợi đòn, Mạnh Oánh cũng không yếu thế, cô gật đầu: "Được."
Nói xong, cô lui về sau một bước, máng chiếc váy mới lên cây treo đồ.
Sau đó đối mặt với anh, cởi chiếc váy đã bị bẩn xuống.
Mà cô không chỉ đổi váy, cô còn đổi cả đồ lót, Mạnh Oánh bình thản như không, nhưng Hứa Điện thì không được như vậy, mắt thấy, vô thức đứng thẳng người, Mạnh Oánh vừa mặc từ thứ một vừa đối mặt với anh, cô không có một động tác thừa, Hứa Điện lại nhanh hơn cô một bước, cầm lấy chiếc váy, đi tới, xoay người cô lại, nói: "Anh mặc giúp em."
Giọng điệu khiêu gợi cực kỳ.
Mạnh Oánh xoay mặt qua chỗ khác, da mặt đỏ lên.
Váy được mặc từ trên đầu xuống, Mạnh Oánh đưa tay ra, Hứa Điện một phát bắt được tay cô, đi xuống, xoa nắn vùng thịt mềm trên cánh tay của cô.
Đầu gối Mạnh Oánh mềm nhũn, Hứa Điện ôm lấy cô, thấp giọng nói: "Mặt đỏ như trái gấc rồi kìa, còn tưởng em lợi hại lắm chứ? Hả?"
Mạnh Oánh cắn răng: "Hừ."
"A?" Hứa Điện cười lên, Mạnh Oánh lại nói: "Nói cứ như là em muốn thay trước mặt anh vậy, không phải anh cũng động tay động chân trước à."
Hứa Điện gác cằm lên vai cô, một cái tay khác nhẹ nhàng kéo váy xuống cho cô, lại cười nói: "Được rồi, em thắng."
Nói xong, xoay người cô lại, cúi đầu hôn cô.
Mạnh Oánh nhìn đồng hồ, nói: "Đi thôi, còn phải ăn cơm nữa."
HIếm khi có dịp đi dạo phố, cô cực kỳ hưng phấn. Hứa Điện bị đẩy đi, sửa sang ống tay áo, vừa đi tới cửa, vừa gọi cho Giang Dịch, "Đến vịnh Sơn Thủy lấy quần áo của tôi đưa qua tiểu khu Hinh Nguyệt."
Giang Dịch: "Hứa tổng? Không cần giấu nữa?"
Hứa Điện: "À, không cần."
Giang Dịch: "Chúc mừng."
Hứa Điện: "Cám ơn."
Ra cửa, Mạnh Oánh khóa cửa, sau khi khóa kỹ, Hứa Điện nắm tay cô, xuống lầu, lên Mercedes, vì lúc nãy vội về nhà, Mạnh Oánh không chú ý, bây giờ thì có tâm tư nhìn một lượt.
Hứa Điện quay đầu xe, đầu ngón tay gõ tay lái, nói: "Tối hôm qua chiếc kia bị ướt."
"Không dùng được nữa sao?" Mạnh Oánh quay phắt lại nhìn Hứa Điện, anh đang chỉnh cổ áo, lộ ra vết cắn nhàn nhạt, anh đáp, "Ừ, không dùng được rồi, ngâm nước mưa cả buổi tối mà."
".... Xe trông còn mới mà." Mạnh Oánh nhịn không được túm lấy áo sơ mi của anh.
Hứa Điện trở tay nắm chặt tay cô, nắm chặt, "Không sao, đổi một một chiếc khác cũng được."
Mạnh Oánh: "..."
Hứa Điện đặt một nhà hàng sang trọng trên tầng cao của một tòa nhà, lúc này trời đã sập tối, hai người lên lầu, sau khi cơm nước xong, trực tiếp đi qua một chiếc cầu nối giữa hai tòa nhà, đi đến trung tâm thương mại ở đối diện, bởi vì ngại bị nhận ra, Mạnh Oánh đeo khẩu trang, Hứa Điện thì không đeo, anh chỉ đeo kính mắt, Mạnh Oánh ít khi đi dạo phố, lúc còn đi học thì không có tiền nên không dám đi dạo, sau này bởi vì tính chất công việc nên cũng hiếm khi, yêu đương cùng bạn trai dạo phố, là ước mơ của bao người.
Ước mơ này của cô đến muộn.
Hứa Điện thì không cần bàn đến, có khi anh còn chưa bao giờ đi la cà phố xá như thế này, nhìn các cửa hàng san sát nhau, mà một chút hứng thú đi vào xem anh cũng không hề có.
Nhưng thấy Mạnh Oánh say sưa ngắm nghía khắp nơi, anh cũng không hề thúc giục.
Nhìn cô giờ đây giống như một đứa trẻ, nhìn trái nhìn phải, còn thỉnh thoảng chỉ vào mấy bộ quần áo hỏi ý kiến anh, "Bộ này có đẹp không?"
Hứa Điện nhìn một lượt, cũng được, nhưng không đẹp lắm.
Anh trầm mặc mấy giây, hỏi: "Muốn đi thử không?"
Mạnh Oánh hơi chần chừ.
Hứa Điện lập tức nói: "Không muốn? Đi tiếp thôi, đằng trước còn nhiều cửa hàng."
Nói xong, trực tiếp ôm eo của cô liền đi, Mạnh Oánh vốn cho rằng những cửa hàng ở phía trước cũng giống mặt bằng chung của đa số các cửa hàng trên con phố này, ai biết, Hứa Điện đi vào trước, bên trong không có lấy một người khách, cô đi vào, quản lý đứng ở trong cung kính kéo cửa, nhân viên thì vây quanh Mạnh Oánh, "Mạnh tiểu thư, nơi này có mấy bộ vừa mới được bày bán, quý khách muốn thử không ạ?"
Một người một tay bưng lấy một tờ tạp chí.
Mạnh Oánh quay đầu nhìn lại.
Hứa Điện ngồi ở trên ghế sa lon, chống trán nhận điện thoại, trên mặt bàn toàn bày biện hoa quả, các loại cà phê, anh ngước mắt, thấu kính lóe ánh sáng, nhìn qua toàn thân mang theo cảm giác xa cách, anh cúp điện thoại, tháo kính xuống, đi tới, giọng nói trầm thấp ôn nhu: "Không thích bộ nào sao?"
Sự cưng chiều ngập tràn trong ánh mắt.
Mạnh Oánh kéo nhẹ cổ áo của anh, Hứa Điện buộc lòng phải cúi người xuống, "Hả?"
"Em nói đi dạo phố thì chỉ là đi dạo thôi, không phải làm như vậy..."
Hứa Điện nhíu mày: "Không sao, em cứ mua rồi để bọn họ đưa đến nhà, còn chúng ta tiếp tục đi dạo."
Mạnh Oánh: "..."
Cũng có lý.
Nhưng là....
Cô suy nghĩ một chút, bản thân bây giờ là một diễn viên có kha khá độ nhận diện, không thể thoải mái đi lung tung khắp nơi, chỉ là các nhân viên của cửa hàng này cứ vây quanh cô, người thì cầm tạp chí, người thì cơm bưng nước rót..
Khiến cô có hơi ngại ngùng.
Đa số quần áo của cô là tìm trên mạng, hoặc là của các nhà tài trợ đưa tặng, thỉnh thoảng Hứa Khuynh sẽ giữ lại một hai bộ quần áo không quá đắt của một bộ sưu tập nào đó cho cô.
Hứa Điện: "Không thích sao? Không thích thì chúng ta đến chỗ khác."
Hứa Điện thấy cô đang do dự, ngước mắt nhìn quản lý cửa hàng và các nhân viên, lập tức cửa hàng trưởng cũng có chút khẩn trương, "Mạnh...."
"Cũng được, để em thử một chút." Mạnh Oánh nhìn thấy bọn họ khẩn trương, mau nói.
Hứa Điện ôm eo của cô, đẩy về phía trước, "Đi thôi."
"Mua nhiều chút, nhà đầy chỗ để."
Nói xong, anh tự cảm thấy ngại.
Nhà cô nhỏ như vậy, tủ quần áo cũng không lớn, ngay cả phòng riêng dùng để cất trang phục cũng không có đủ... Đủ cái đầu.
Cửa hàng quần áo thực ra không chỉ gọi là cũng được, mà thực sự là rất tốt, khá phù hợp với phong cách hiện tại của Mạnh Oánh, chỉ là giá cả hơi chát, Mạnh Oánh nhìn giá của quần áo xong thì không dám nhìn lại một lần nào nữa, cô đi vào thay quần áo, Hứa Điện chống cằm, chân dài vắt chéo, thưởng thức dáng người yểu điệu của cô.
Mạnh Oánh hỏi hắn: "Có đẹp không?"
"Đẹp."
"Có ngắn quá không?"
"Không đâu."
"Anh cảm thấy này hai bộ này thì bộ nào đẹp hơn?"
"Hai bộ đều đẹp."
"Bộ này hợp với em không?"
"Hợp."
Một chút ý kiến khách quan cũng không có, Mạnh Oánh âm thầm đá anh một cái, anh cười lên, nói: "Thật sự đẹp mà."
Mạnh Oánh: "Anh ngậm miệng đi."
Nói xong, cô vào phòng thay đồ.
Vốn định mua một hai bộ là được, đến khi tính tiền Hứa Điện lại ký tên, nói mua hết, đưa đến tiểu khu Hinh Nguyệt. Nói xong không đợi Mạnh Oánh phản ứng, liền ôm người ra ngoài.
Mạnh Oánh vội vàng đeo khẩu trang, vuốt eo săn chắc của anh nói, "Mua như vậy em mặc làm sao hết."
"Thân là diễn viên, đi sự kiện, đi phỏng vấn nhiều vô kể? Còn sợ mặc không hết?" Hứa Điện rũ mắt nhìn cô, "Thật là làm cho anh đánh giá cao khả năng chưng diện của em rồi."
Mạnh Oánh: "Khích tướng sao?"
"Nào dám." Hai người nói qua nói lại, tình cờ thấy một tiệm trà sữa, mắt Mạnh Oánh sáng rực lên một chút, Hứa Điện để ý thấy, anh đẩy gọng kính lên hỏi, "Uống không?"
"Có có có." Mạnh Oánh gật đầu lia lịa, Hứa Điện nhìn bộ dáng hào hứng này của cô, mà tim loạn nhịp không ngừng, anh nói: "Để anh đi mua, em đứng chỗ này đợi anh."
"Không, em muốn xếp hàng với anh." Mạnh Oánh kéo tay anh, đứng ở cuối hàng, Hứa Điện một tay đút túi, một tay ôm cô, kiên nhẫn xếp hàng.
Mạnh Oánh vừa đứng xếp hàng, vừa nhón chân nói chuyện với anh, Hứa Điện cúi đầu đáp, thân mật mà tình tứ.
Người xung quanh ít nhiều cũng chú ý đến hai người họ.
Không đầy một lát.
Weibo liền có fan cập nhật tình hình.
【 Tin hot tin hot, mị ở Anh Thịnh nhìn thấy Mạnh Oánh cùng Hứa tổng hẹn hò! Má ơi, hai người quả thực tình tứ, ngọt muốn ê răng, Hứa tổng còn dẫn Mạnh Oánh đi mua trà sữa, anh ấy đeo kính mắt, mị suýt chút cũng không nhận ra được, hai người xứng đôi thực sự, mà Mạnh Oánh như một cô gái nhỏ vậy, muốn thòng tim luôn rồi. 】
Triệu Kiều ở nhà.
Cũng nhận được tin nhắn trong group chat.
【 Những bông hoa xinh đẹp (35) 】
Lý Duyên: Hình ảnh, @ Triệu Kiều, đây là con trai với con dâu nhà bà sao?
Triệu Kiều: 【 mặt bất ngờ 】
Triệu Kiều: Đúng vậy!! Bà gặp hai đứa nó hả?
Lý Duyên: Tôi cùng @ZZZZ đi mua trà sữa thì thấy được, đang xếp hàng ở phía trước!
Lý Duyên: Con trai bà mà đi dạo phố sao!!!
Văn Cầm Cầm: A, giống như gặp được minh tinh, tôi không ở Lê thành, chán ghê.
Văn Cầm Cầm: Lúc nào kết hôn thế? Tôi muốn tham gia hôn lễ lắm rồi đây.
Triệu Kiều: Tình cảm hẳn là ổn rồi, mà hôn lễ thì không biết được.
Lý Duyên: Con trai bà không được à.
Văn Cầm Cầm: Con trai bà không được à.
Triệu Kiều:.... Thực không dám giấu giếm, tôi cảm thấy rất được.
Mua xong trà sữa, Mạnh Oánh nhạy cảm phát hiện có nhiều người đang đi theo, Hứa Điện nhíu mày, cũng phát hiện, thế là ôm Mạnh Oánh đi vào thang máy.
Mạnh Oánh ôm ly trà sữa, tựa vào ngực anh, vừa hút vừa nói: "Bọn họ đi theo, trông có vẻ lén lút."
Hứa Điện: "Ừ, địch không động, chúng ta bất động."
Mạnh Oánh gật đầu, lại hút một ngụm lớn trà sữa, rồi đưa ống hút cho anh, Hứa Điện cúi đầu uống một ngụm, lại nhìn những chiếc điện thoại "vô tình" hướng về hai người.
Anh không làm gì, lại hỏi: "Muốn đi dạo nữa không?"
"Không đi nữa, cảm giác cái đuôi sẽ càng dài hơn, chúng ta về nha?"
Hứa Điện: "Xuống tầng hầm."
Cửa thang máy còn chưa kịp đóng, bốn năm cô gái chạy nhanh vào, ai cũng cầm di động che mặt, liếc trộm bọn họ. Hứa Điện ấn cửa thang máy đóng lại, kết quả lại xuất hiện thêm hai người phụ nữ luống tuổi, ăn mặc rất thời thượng, chớp mắt với Hứa Điện, anh nhận ra, nhẹ gật đầu, trong đó một người quan sát Mạnh Oánh từ đầu đến chân, thấp giọng nói: "Wow, đúng là tuổi trẻ, da dẻ căng mịn, hồng hào nha."
Mạnh Oánh nghe được, cô vẫn giữ nguyên biểu cảm.
"Tôi cũng muốn có cô con dâu như này ghê."
Nghe được chỗ này, Mạnh Oánh nhìn sang, hai người kia cười với cô vô cùng trìu mến, Mạnh Oánh bỗng dưng hiểu được, hai người này là bạn của Triệu Kiều.
Bởi vì cô đã đeo khẩu trang, chỉ có thể chớp mắt.
Ánh mắt hai người bọn họ sáng lên, lập tức chớp mắt đáp lại cô, hai bên dùng ánh mắt để giao tiếp với nhau.
Hứa Điện thấy được.
Một giây sau, anh dùng bàn tay che mắt Mạnh Oánh, ôm người vào lòng.
Hai người bọn họ sững sờ.
Sau đó cúi đầu, ở trong nhóm trêu chọc.
Trêu chọc xong.
Hai người tự nói chuyện với nhau.
"Nếu Hứa Điện cao thêm chút nữa thì tốt, giờ vẫn có chút chưa xứng với Mạnh Oánh lắm."
Hứa Điện: "..."
Phía sau có năm cô gái nhỏ, gật đầu lia lịa.
Hứa Điện: "..."
Lúc chờ xe, Mạnh Oánh mới thăm dò, vẫy tay với năm cô gái kia, mấy cô bé có chút bất ngờ, sau đó nhanh chóng phất tay lại, còn kích động mà hét lên một tiếng, Hứa Điện nắm chặt tay lái, nổ máy xe, có chiếc xe màu đỏ chạy lên đi song song với xe Benz.
Hai vị phu nhân ở trong xe, gửi Mạnh Oánh một nụ hôn gió.
Mạnh Oánh cũng đáp lại, Hứa Điện hừ lạnh một tiếng, nhấn chân ga một cái, bỏ xa chiếc xe màu đỏ ở lại đằng sau hít khói
*
Về đến nhà đã rất muộn, nhưng Mạnh Oánh uống không ít trà sữa, nhất thời ngủ không được, lục lọi được một bàn cờ vây tạm bợ, lôi kéo Hứa Điện, "Đánh cờ với em."
Hứa Điện mặc áo choàng tắm vừa ra, đang buộc dây lưng, cúi đầu nhìn tình hình trước mắt.
"Quên đi thôi."
Mạnh Oánh: "Bây giờ em ngủ không được."
"Ai bảo em uống nhiều trà sữa đâu?" Hứa Điện đưa tay, sờ lên bụng cô cách lớp áo ngủ, như chiếc trống nhỏ, Mạnh Oánh đẩy ta anh ra, "Tiếp theo đánh như thế nào?"
Hứa Điện nhìn hai mắt cô sáng ngời không có chút mỏi mệt, bất lực phục tùng, "Được thôi."
Sau đó ngồi xuống ở trên ghế salon, Mạnh Oánh ngồi ở đối diện, từ lần trước cô nhìn thấy Hứa Điện chơi cờ với Hứa Diệc, liền tải một app chơi cờ vây, chơi cũng được một khoảng thời gian, Hứa Điện cúi người, lấy quân đen, rồi lột một viên kẹo bạc hà nhét vào miệng, Mạnh Oánh cầm quân trắng.
Sau một lát, nhìn anh một cái, nhìn chằm chằm môi mỏng của anh, Hứa Điện phát hiện, "Sao?"
Mạnh Oánh: "Hôm nay anh không có hút thuốc."
"Quên mang theo."
"Thật sao?"
"Không phải là em không cho anh hút à?" Hứa Điện ra một quân đen, ra hiệu cho Mạnh Oánh tiếp tục, Mạnh Oánh ồ một tiếng, "Nếu anh có thể cai thuốc thì càng tốt."
Hứa Điện: "Em nói thì anh liền phải nghe?"
Mạnh Oánh cũng ra một quân trắng, "Vậy anh có thể không nghe."
Không khí trong phòng khách trầm mặc một hồi, Hứa Điện lại đánh ra một viên, cuối cùng hạ giọng, thỏa hiệp, "Đúng là đang cai."
Mạnh Oánh ồ một tiếng.
Hứa Điện dùng sức đè lên quân cờ, ngẩng đầu, "Chỉ vậy thôi?"
Không có một hành động khích lệ?
Mạnh Oánh cũng ngẩng đầu, trong tay còn cầm quân trắng, chớp mắt, mấy giây sau, cô cười, đứng lên, lại gần, hôn xuống cổ của anh.
Chỗ ấy còn có một vết cắn nhàn nhạt.
Hứa Điện hầu kết nhấp nhô, thấp giọng nói: "Nếu không, đừng chơi nữa?"
"Không được." Mạnh Oánh ngồi xuống lại, chỉ bàn cờ, "Tiếp tục, em muốn xem trình độ của em tới đâu."
Sau một tiếng.
Mạnh Oánh nhìn chằm chằm bàn cờ.
Hoài nghi nhân sinh.
Phía trên chỉ còn lại hai viên màu trắng, còn quân đen của Hứa Điện thì phách lối chiếm hết bàn cờ.
Hứa Điện thong dong thu cờ.
"Trình độ không tồi."
Mạnh Oánh: "....."
Hứa Điện ôm ngang người cô, mỉm cười: "Nên đi ngủ."
*
Sau đó nửa tháng, Mạnh Oánh đi quảng bá « tinh tế », cô chủ yếu đi đi lại lại trong Lê thành, nhưng bởi vì gần đây cô có chút tiếng tăm hơn, nhà sản xuất « tinh tế » bày tỏ hi vọng cô có thể đồng hành cũng các diễn viên chính, Hứa Điện trực tiếp phản bác: "Không được."
Bên nhà sản xuất « tinh tế » sửng sốt một chút, sau đó kịp phản ứng, Cố Viêm cũng là diễn viên chính, lại nghĩ đến quan hệ của Mạnh Oánh và Hứa Điện.
Lúc trước còn có tin đồn của Cố Viêm và Mạnh Oánh, nhà sản xuất đã hiểu, cũng không dám mở miệng thêm lần nào, thôi thì để lần sau giữ lại mấy bộ phim tốt cho Mạnh Oánh vậy.
Bởi vì danh tiếng Mạnh Oánh rất tốt, gây nên tiếng vang lớn.
Mà doanh thu phòng vé của « song bào thai » rất ổn định, trước đó có những bài nghi ngờ năng lực Mạnh Oánh giờ đã chìm nghỉm, rất nhiều người tán dương kĩ thuật diễn xuất của Mạnh Oánh, đến khi biết được « song bào thai » đã được đề cử trong lễ trao giải Kim hí tháng bảy này thì vui mừng không thôi, có một lần tung hô Mạnh Oánh lên tận mây xanh.
Đương nhiên, có lời tán dương, sẽ có tiếng chỉ trích.
Ví dụ như có người nói Mạnh Oánh có được thành công như bây giờ là nhờ vào việc cặp kè với tổng tài tập đoàn Hứa thị, nếu như không có anh ta, sao cô có thể có ngày hôm nay.
Ví dụ như có người nói Mạnh Oánh mới quay được một bộ « cửu trọng thiên », tham gia một chương trình giải trí « hưu nhàn thời gian », một bộ điện ảnh vừa mới công chiếu « song bào thai », cũng đã tự xưng là nữ thần, thật là không biết xấu hổ.
Ví dụ như có người nói lúc trước Mạnh Oánh cố ý mặc giống Dương Đồng để hám fame, bây giờ lại dựa vào đàn ông để nổi, thủ đoạn marketing thứ hai không ai dám giành chủ nhật.
Ví dụ như có người nói lúc trước Mạnh Oánh ở « hưu nhàn thời gian » cố ý nói chuyện này, chính là để cho mọi người đi xem « song bào thai » xong sẽ quay qua mắng Hứa Điện, lợi dụng sự thương hại để nổi tiếng, tâm cơ siêu cấp nặng.
Ví dụ như có người nói Hứa Khuynh chăm chỉ đóng phim, còn không bằng Mạnh Oánh làm marketing, hai ba năm liền có thể đưa tác phẩm đi đề cử.
Cái cuối cùng rõ ràng là đang khích bác quan hệ của Mạnh Oánh và Hứa Khuynh, fan Hứa Khuynh không giữ được bình tĩnh, lại có một số người tin là thật, trúng chiêu, bắt đầu chửi rủa Mạnh Oánh, fan Mạnh Oánh cũng không thể làm ngơ, ngoi lên khiêu chiến 500 hiệp, fan hai nhà cực lực gây chiến khắp mọi mặt trận, gây đến mức người qua đường còn nghĩ là mối quan hệ của hai cô diễn viên này sớm muộn gì cũng rạn nứt, thậm chí có người còn tung tin Hứa Khuynh đã sớm không ưa gì Mạnh Oánh.
Từng người một khuyên Hứa Khuynh rời xa loại người tâm cơ này.
Hứa Khuynh trực tiếp cập nhật trạng thái mới.
Hứa Khuynh V: Ngoại trừ chồng tôi, thì người tôi yêu nhất là Mạnh Oánh đó, đợi em ấy kết hôn, tôi sẽ tặng nhà! Mọi người đừng để bị dắt mũi, tình cảm tôi dành cho em ấy trước sau như một.
Fan hâm mộ đang ở đỉnh điểm của cuộc chiến thì đồng loạt ngơ ngác.
" "
"Chỉ có phụ nữ mới đem lại hạnh phúc cho nhao."
"Tui đang xem phim bách hợp hở?"
"Thế mà tặng cả căn nhà?? Mị không nghe lầm chứ."
"Quao, Mạnh Oánh nhà ta người gặp người thích."
"Hai người phải thật vui vẻ khi ở bên nhau nha."
"A a a a khi nào nhà nước mới phát bạn thân cho tui vậy, tui sẵn sàng đón nhận rồi này!"
Mà lúc này.
Hứa thị tập đoàn Hứa Điện V: Không cần tặng nhà, cám ơn.
Cố thị tập đoàn Cố Tùy V: Tình cảm của phụ nữ với nhau, nên ủng hộ.
"Oa? Hứa Điện thật hẹp hòi."
"Học hỏi người ta đi, Hứa Điện, anh đỏ mặt sao?"
"Thật sự, nhỏ nhen như vậy, dấm của phụ nữ mà cũng muốn ăn, lêu lêu."
Từ đó, fan hai nhà giải tán, ai về nhà nấy, cứ như vậy kết thúc một cuộc chiến, nhưng những lời mắng chửi, chỉ trích Mạnh Oánh vẫn không dừng lại, Hoa Ảnh cùng công ty Mạnh Oánh luôn ra sức áp chế, đáng tiếc, không tài nào đè xuống được, bởi vì tất cả mọi người đều đang mong đợi Mạnh Oánh thất thố, chờ cô ngậm ngùi không đoạt giải, chờ bộ dáng tịch mịch của cô khi đến chỉ để góp vui như những lần trước.
Loại áp lực vô hình này, khiến Mạnh Oánh có thể cảm nhận được ít nhiều, sẽ khẩn trương, cô biết mình đã làm hết sức mình, bộ phim cũng gây ra tiếng vang lớn.
Nhưng 30 vẫn chưa phải là tết, vả lại, đây là lễ trao giải danh giá nhất nhì trong lĩnh vực phim ảnh, ai ai cũng khao khát có được, hai lối suy nghĩ mâu thuẫn đan xen nhau khiến Mạnh Oánh không có cách nào tỉnh táo.
Hứa Điện nhìn cô như vậy, cười ôm cô lên sân thượng, chỉ tòa nhà đối diện lấp lánh ánh đèn, đón gió, nói: "Nếu không lấy được giải này, thì em sẽ không làm diễn viên nữa à?"
Mạnh Oánh dựa vào ngực anh, giật mình một chút.
"Không, vẫn làm chứ."
Hứa Điện cười nhẹ, "Vậy em lo lắng cái gì?"
Mạnh Oánh: "..."
Đúng vậy, lo lắng cái gì?
Lo lắng có thể thay đổi kết quả?
Cũng không thể.
Vậy thì lo lắng để làm gì.
*
Càng đến ngày diễn ra lễ trao giải thì người ta mắng Mạnh Oánh càng hăng, càng sắc bén, các loại tin đồn, scandal trước đây của Mạnh Oánh đều bị đào lại, rất nhiều người mong chờ bị Mạnh Oánh vùi dập.
Nhân viên ở buổi liên hoan phim cũng đang mong chờ xem kịch vui, các loại thiết bị ghi âm ghi hình đều đã chuẩn bị sẵn sàng, bởi vì đi theo thứ tự, Mạnh Oánh xuất hiện trên thảm đỏ sau Hứa Khuynh, Hứa Khuynh khoác lên mình một chiếc váy dài màu tím vừa đi vào thì một chiếc Maybach cấp S ung dung dừng trước lối vào, dẫn tới không ít náo loạn, ngay sau đó cửa xe mở ra, Mạnh Oánh mặc một chiếc váy đen dài khoét phần lưng, phía sau lưng loáng thoáng lộ ra đóa hoa hồng kiều diễm, cô nhấc váy, sải bước trên thảm đỏ, những cánh nhà báo truyền thông đang chờ cô ngã đài thì đều kinh ngạc, thậm chí có thể thấy được thần thái rạng rỡ cùng nụ cười tiêu chuẩn không chê vào đâu được của cô.
Những tiếng mắng chửi kẹt trong cổ họng không thể phát ra, chiếc Maybach càng tôn thêm sự cao quý của Mạnh Oánh, cô đi vào thảm đỏ, các nhà báo phóng viên nhanh tay hướng ống kính về phía cô.
Hứa Khuynh đi phía trước nhưng cố tình đứng lại đợi, Mạnh Oánh khoác tay vào khuỷu tay của Hứa Khuynh, hai nữ diễn viên xinh đẹp mỗi người một vẻ cùng nhau đi đến chỗ ký tên.
Một đám truyền thông: "..."
Lúc ký tên, Mạnh Oánh trông rất bình tĩnh, Hứa Khuynh thấp giọng hỏi: "Tâm tình tốt vậy sao? Hứa Điện cho em ăn tiên đan à?"
Mạnh Oánh: "Mấy ngày nay ăn ngon ngủ ngon, tâm tình đương nhiên là tốt rồi."
Hứa Khuynh: ".... Bái phục."
Kết quả, tai vách mạch rừng, những người nghe được truyền đi khắp nơi, một đám antifan cùng truyền thông đang đợi xem kịch vui đành phải thất vọng.
Cô thế mà ăn ngon ngủ ngon???
Sau khi vào khán phòng, lần này vị trí của Mạnh Oánh và Hứa Khuynh ở bên cạnh nhau, còn được ngồi ở vị trí đắc địa, hai người vừa đến thì thấy Cố Viêm ở hàng bên cạnh cách một lối đi, tinh thần hắn hình như không tốt lắm, luôn nhìn chằm chằm điện thoại, thỉnh thoảng đáp lại người nhà một câu, Mạnh Oánh vốn định chào hỏi anh vài câu, nhưng thấy anh bận bịu, nên không dám phiền.
Buổi lễ trao giải lĩnh vực phim ảnh thì khá là khô khan.
Mạnh Oánh đã từng đến làm khách mời vài lần, lần này rốt cục cũng được đề cử, lúc cô nhìn lên sân khấu, cảm giác khẩn trương hồi hộp lại ập tới.
Mà trên các diễn đàn, cũng đang chăm chú vào buổi lễ trao giải tối nay, trực tiếp, tiếp sóng, đều có, bình luận bôi nhọ Mạnh Oánh vẫn chưa từng hạ nhiệt, nhất định kiên trì hả hê nhìn thấy cô thất bại mới thôi.
Trên màn hình rốt cục xuất hiện bộ phim « song bào thai » được biên tập xuất sắc nhất, còn có đề cử nhân vật nữ chính Nguyệt Yến do diễn viên Mạnh Oánh thủ vai.
Lúc này, tim Mạnh Oánh đập nhanh tới nỗi như muốn bay ra ngoài, lúc người trao giải gọi tên cô, cô còn ngơ ngác, sau đó là niềm vui sướng xen lẫn với sự khẩn trương.
Mà đúng lúc này.
Một bài đăng bôi nhọ Mạnh Oánh không ngừng leo lên hot search.
Tên của hot search là # Mạnh Oánh không xứng với Hứa Điện #.
# Mạnh Oánh không xứng với Hứa Điện # trước đó thấy fan Mạnh Oánh mắng Hứa Điện không ra gì, tôi đã nhịn rất lâu, mấy người có quyền gì mà mắng anh ta, Mạnh Oánh cấp quyền à? Một đám người a dua theo phong trào, cũng không xem lại thân phận của Hứa Điện là gì, là một trong ba thiếu gia của Lê thành, vốn đã trúng tuyển Harvard, nhưng vì sự nghiệp của gia tộc mà phải chôn chân tại đại học Lê thành, mạnh mẽ dứt khoát xử lý hết đám sâu bọ trong công ty, không chỉ như thế, ngành học của anh ấy nằm top trong trường đại học, mấy người tung hô cô ta, mà không xem lại cô ta đã học cái gì? Muốn tôi gửi cho mấy người xem không? Mặt dày, suốt ngày không dựa vào fame người khác để nổi, thì lại dựa vào scandals, kết quả lăn lộn như thế mấy năm, vẫn chỉ là một diễn viên vô danh tiểu tốt, có bản lĩnh thì lấy giải ảnh hậu đi?
Lý Nguyên Nhi: Ngại quá, cô ấy vừa cầm giải thưởng lớn nhất của Kim hí, là giải nữ chính xuất sắc nhất, hay còn gọi là ảnh hậu đó nha.
Hứa Khuynh: Chết, cô ấy lấy được ảnh hậu rồi, chủ thớt phải làm sao bây giờ? Livestream bốc sh*t ăn hả?
Từng ngày vểnh lên chân dài: Phi, con trai tôi xứng với Mạnh Oánh? Sao tôi không biết thế nhỉ.
Chu Mẫn Nhi: Wow, ảnh hậu đã cầm, chủ thớt còn chửi được gì nữa không?
Cố Viêm: Cô ấy xứng đáng với giải thưởng.
Chu Dương: Chủ thớt chắc cũng là hạng tôm tép.
Chồng của Mạnh ảnh hậu - Hứa Điện: Cút!
*
HOÀN CHÍNH VĂN
Hứa Điện chống tay lên cửa tủ, trầm mặc một hồi.
Mạnh Oánh cười lên, "Anh muốn để quần áo ở đây thì nói với em là được, không cần phải lén lén lút lút như vậy..."
Xoạt —— Hứa Điện xoay người, vòng tay ôm Mạnh Oánh, cúi đầu nói: "Vậy anh chuyển tới được không?"
Chiếc váy đã tuột khỏi vai Mạnh Oánh, lộ ra bả vai trắng như tuyết, cô ngửa đầu cười, khóe mắt cong cong.
"Được."
Hứa Điện thở phào trong lòng một hơi, anh dùng sức, ôm chặt cô vào lòng, Mạnh Oánh cũng đưa tay, khoác lên cổ của anh, Hứa Điện không dám nói Mạnh Oánh đến chỗ anh ở, anh dụi mặt vào hõm cổ của cô, nhỏ giọng ẩn ý: "Chỉ là nhà em hơi nhỏ."
"Vậy anh...."
Hứa Điện nói xong lại sợ cô đổi ý, lập tức nói thêm: "Nhưng cũng rất ấm áp."
Đây gọi là nghĩ một đằng, nói một nẻo.
Mạnh Oánh liền làm bộ không nghe thấy, gật đầu nói: "Đúng vậy, nhà nhỏ thì có vẻ ấm áp hơn."
"Ừ." Hứa Điện lại nghĩ một đằng nói một nẻo.
"Nhanh lấy váy cho em." Mạnh Oánh giãy dụa, Hứa Điện ứng tiếng, quay người mở tủ quần áo, nhìn áo sơ mi cùng quần dài được treo thẳng thớm, lấy một chiếc váy màu xanh mực, chiếc váy khá dài, điểm xuyến một sọc màu đỏ ở bả vai, Mạnh Oánh cầm lấy, vào phòng tắm thay ra, Hứa Điện lại đột nhiên đưa tay, ngăn ở trước mặt cô, hất cằm, nói: "Thay ở chỗ này đi, cho anh xem."
"Xem cái đầu anh." Mạnh Oánh đáp lại, anh có thể xem mà không ngứa ngáy tay chân?
Nhìn tai cô đỏ ửng, Hứa Điện đoán được cô đang suy nghĩ gì, nhanh tay đóng cửa phòng tắm, ôm cánh tay dựa vào, thành công ngăn cản đường đi của cô.
Mạnh Oánh cầm váy, híp mắt, ánh mắt của hai người giao nhau, anh nhướn lông mày trông rất gợi đòn, Mạnh Oánh cũng không yếu thế, cô gật đầu: "Được."
Nói xong, cô lui về sau một bước, máng chiếc váy mới lên cây treo đồ.
Sau đó đối mặt với anh, cởi chiếc váy đã bị bẩn xuống.
Mà cô không chỉ đổi váy, cô còn đổi cả đồ lót, Mạnh Oánh bình thản như không, nhưng Hứa Điện thì không được như vậy, mắt thấy, vô thức đứng thẳng người, Mạnh Oánh vừa mặc từ thứ một vừa đối mặt với anh, cô không có một động tác thừa, Hứa Điện lại nhanh hơn cô một bước, cầm lấy chiếc váy, đi tới, xoay người cô lại, nói: "Anh mặc giúp em."
Giọng điệu khiêu gợi cực kỳ.
Mạnh Oánh xoay mặt qua chỗ khác, da mặt đỏ lên.
Váy được mặc từ trên đầu xuống, Mạnh Oánh đưa tay ra, Hứa Điện một phát bắt được tay cô, đi xuống, xoa nắn vùng thịt mềm trên cánh tay của cô.
Đầu gối Mạnh Oánh mềm nhũn, Hứa Điện ôm lấy cô, thấp giọng nói: "Mặt đỏ như trái gấc rồi kìa, còn tưởng em lợi hại lắm chứ? Hả?"
Mạnh Oánh cắn răng: "Hừ."
"A?" Hứa Điện cười lên, Mạnh Oánh lại nói: "Nói cứ như là em muốn thay trước mặt anh vậy, không phải anh cũng động tay động chân trước à."
Hứa Điện gác cằm lên vai cô, một cái tay khác nhẹ nhàng kéo váy xuống cho cô, lại cười nói: "Được rồi, em thắng."
Nói xong, xoay người cô lại, cúi đầu hôn cô.
Mạnh Oánh nhìn đồng hồ, nói: "Đi thôi, còn phải ăn cơm nữa."
HIếm khi có dịp đi dạo phố, cô cực kỳ hưng phấn. Hứa Điện bị đẩy đi, sửa sang ống tay áo, vừa đi tới cửa, vừa gọi cho Giang Dịch, "Đến vịnh Sơn Thủy lấy quần áo của tôi đưa qua tiểu khu Hinh Nguyệt."
Giang Dịch: "Hứa tổng? Không cần giấu nữa?"
Hứa Điện: "À, không cần."
Giang Dịch: "Chúc mừng."
Hứa Điện: "Cám ơn."
Ra cửa, Mạnh Oánh khóa cửa, sau khi khóa kỹ, Hứa Điện nắm tay cô, xuống lầu, lên Mercedes, vì lúc nãy vội về nhà, Mạnh Oánh không chú ý, bây giờ thì có tâm tư nhìn một lượt.
Hứa Điện quay đầu xe, đầu ngón tay gõ tay lái, nói: "Tối hôm qua chiếc kia bị ướt."
"Không dùng được nữa sao?" Mạnh Oánh quay phắt lại nhìn Hứa Điện, anh đang chỉnh cổ áo, lộ ra vết cắn nhàn nhạt, anh đáp, "Ừ, không dùng được rồi, ngâm nước mưa cả buổi tối mà."
".... Xe trông còn mới mà." Mạnh Oánh nhịn không được túm lấy áo sơ mi của anh.
Hứa Điện trở tay nắm chặt tay cô, nắm chặt, "Không sao, đổi một một chiếc khác cũng được."
Mạnh Oánh: "..."
Hứa Điện đặt một nhà hàng sang trọng trên tầng cao của một tòa nhà, lúc này trời đã sập tối, hai người lên lầu, sau khi cơm nước xong, trực tiếp đi qua một chiếc cầu nối giữa hai tòa nhà, đi đến trung tâm thương mại ở đối diện, bởi vì ngại bị nhận ra, Mạnh Oánh đeo khẩu trang, Hứa Điện thì không đeo, anh chỉ đeo kính mắt, Mạnh Oánh ít khi đi dạo phố, lúc còn đi học thì không có tiền nên không dám đi dạo, sau này bởi vì tính chất công việc nên cũng hiếm khi, yêu đương cùng bạn trai dạo phố, là ước mơ của bao người.
Ước mơ này của cô đến muộn.
Hứa Điện thì không cần bàn đến, có khi anh còn chưa bao giờ đi la cà phố xá như thế này, nhìn các cửa hàng san sát nhau, mà một chút hứng thú đi vào xem anh cũng không hề có.
Nhưng thấy Mạnh Oánh say sưa ngắm nghía khắp nơi, anh cũng không hề thúc giục.
Nhìn cô giờ đây giống như một đứa trẻ, nhìn trái nhìn phải, còn thỉnh thoảng chỉ vào mấy bộ quần áo hỏi ý kiến anh, "Bộ này có đẹp không?"
Hứa Điện nhìn một lượt, cũng được, nhưng không đẹp lắm.
Anh trầm mặc mấy giây, hỏi: "Muốn đi thử không?"
Mạnh Oánh hơi chần chừ.
Hứa Điện lập tức nói: "Không muốn? Đi tiếp thôi, đằng trước còn nhiều cửa hàng."
Nói xong, trực tiếp ôm eo của cô liền đi, Mạnh Oánh vốn cho rằng những cửa hàng ở phía trước cũng giống mặt bằng chung của đa số các cửa hàng trên con phố này, ai biết, Hứa Điện đi vào trước, bên trong không có lấy một người khách, cô đi vào, quản lý đứng ở trong cung kính kéo cửa, nhân viên thì vây quanh Mạnh Oánh, "Mạnh tiểu thư, nơi này có mấy bộ vừa mới được bày bán, quý khách muốn thử không ạ?"
Một người một tay bưng lấy một tờ tạp chí.
Mạnh Oánh quay đầu nhìn lại.
Hứa Điện ngồi ở trên ghế sa lon, chống trán nhận điện thoại, trên mặt bàn toàn bày biện hoa quả, các loại cà phê, anh ngước mắt, thấu kính lóe ánh sáng, nhìn qua toàn thân mang theo cảm giác xa cách, anh cúp điện thoại, tháo kính xuống, đi tới, giọng nói trầm thấp ôn nhu: "Không thích bộ nào sao?"
Sự cưng chiều ngập tràn trong ánh mắt.
Mạnh Oánh kéo nhẹ cổ áo của anh, Hứa Điện buộc lòng phải cúi người xuống, "Hả?"
"Em nói đi dạo phố thì chỉ là đi dạo thôi, không phải làm như vậy..."
Hứa Điện nhíu mày: "Không sao, em cứ mua rồi để bọn họ đưa đến nhà, còn chúng ta tiếp tục đi dạo."
Mạnh Oánh: "..."
Cũng có lý.
Nhưng là....
Cô suy nghĩ một chút, bản thân bây giờ là một diễn viên có kha khá độ nhận diện, không thể thoải mái đi lung tung khắp nơi, chỉ là các nhân viên của cửa hàng này cứ vây quanh cô, người thì cầm tạp chí, người thì cơm bưng nước rót..
Khiến cô có hơi ngại ngùng.
Đa số quần áo của cô là tìm trên mạng, hoặc là của các nhà tài trợ đưa tặng, thỉnh thoảng Hứa Khuynh sẽ giữ lại một hai bộ quần áo không quá đắt của một bộ sưu tập nào đó cho cô.
Hứa Điện: "Không thích sao? Không thích thì chúng ta đến chỗ khác."
Hứa Điện thấy cô đang do dự, ngước mắt nhìn quản lý cửa hàng và các nhân viên, lập tức cửa hàng trưởng cũng có chút khẩn trương, "Mạnh...."
"Cũng được, để em thử một chút." Mạnh Oánh nhìn thấy bọn họ khẩn trương, mau nói.
Hứa Điện ôm eo của cô, đẩy về phía trước, "Đi thôi."
"Mua nhiều chút, nhà đầy chỗ để."
Nói xong, anh tự cảm thấy ngại.
Nhà cô nhỏ như vậy, tủ quần áo cũng không lớn, ngay cả phòng riêng dùng để cất trang phục cũng không có đủ... Đủ cái đầu.
Cửa hàng quần áo thực ra không chỉ gọi là cũng được, mà thực sự là rất tốt, khá phù hợp với phong cách hiện tại của Mạnh Oánh, chỉ là giá cả hơi chát, Mạnh Oánh nhìn giá của quần áo xong thì không dám nhìn lại một lần nào nữa, cô đi vào thay quần áo, Hứa Điện chống cằm, chân dài vắt chéo, thưởng thức dáng người yểu điệu của cô.
Mạnh Oánh hỏi hắn: "Có đẹp không?"
"Đẹp."
"Có ngắn quá không?"
"Không đâu."
"Anh cảm thấy này hai bộ này thì bộ nào đẹp hơn?"
"Hai bộ đều đẹp."
"Bộ này hợp với em không?"
"Hợp."
Một chút ý kiến khách quan cũng không có, Mạnh Oánh âm thầm đá anh một cái, anh cười lên, nói: "Thật sự đẹp mà."
Mạnh Oánh: "Anh ngậm miệng đi."
Nói xong, cô vào phòng thay đồ.
Vốn định mua một hai bộ là được, đến khi tính tiền Hứa Điện lại ký tên, nói mua hết, đưa đến tiểu khu Hinh Nguyệt. Nói xong không đợi Mạnh Oánh phản ứng, liền ôm người ra ngoài.
Mạnh Oánh vội vàng đeo khẩu trang, vuốt eo săn chắc của anh nói, "Mua như vậy em mặc làm sao hết."
"Thân là diễn viên, đi sự kiện, đi phỏng vấn nhiều vô kể? Còn sợ mặc không hết?" Hứa Điện rũ mắt nhìn cô, "Thật là làm cho anh đánh giá cao khả năng chưng diện của em rồi."
Mạnh Oánh: "Khích tướng sao?"
"Nào dám." Hai người nói qua nói lại, tình cờ thấy một tiệm trà sữa, mắt Mạnh Oánh sáng rực lên một chút, Hứa Điện để ý thấy, anh đẩy gọng kính lên hỏi, "Uống không?"
"Có có có." Mạnh Oánh gật đầu lia lịa, Hứa Điện nhìn bộ dáng hào hứng này của cô, mà tim loạn nhịp không ngừng, anh nói: "Để anh đi mua, em đứng chỗ này đợi anh."
"Không, em muốn xếp hàng với anh." Mạnh Oánh kéo tay anh, đứng ở cuối hàng, Hứa Điện một tay đút túi, một tay ôm cô, kiên nhẫn xếp hàng.
Mạnh Oánh vừa đứng xếp hàng, vừa nhón chân nói chuyện với anh, Hứa Điện cúi đầu đáp, thân mật mà tình tứ.
Người xung quanh ít nhiều cũng chú ý đến hai người họ.
Không đầy một lát.
Weibo liền có fan cập nhật tình hình.
【 Tin hot tin hot, mị ở Anh Thịnh nhìn thấy Mạnh Oánh cùng Hứa tổng hẹn hò! Má ơi, hai người quả thực tình tứ, ngọt muốn ê răng, Hứa tổng còn dẫn Mạnh Oánh đi mua trà sữa, anh ấy đeo kính mắt, mị suýt chút cũng không nhận ra được, hai người xứng đôi thực sự, mà Mạnh Oánh như một cô gái nhỏ vậy, muốn thòng tim luôn rồi. 】
Triệu Kiều ở nhà.
Cũng nhận được tin nhắn trong group chat.
【 Những bông hoa xinh đẹp (35) 】
Lý Duyên: Hình ảnh, @ Triệu Kiều, đây là con trai với con dâu nhà bà sao?
Triệu Kiều: 【 mặt bất ngờ 】
Triệu Kiều: Đúng vậy!! Bà gặp hai đứa nó hả?
Lý Duyên: Tôi cùng @ZZZZ đi mua trà sữa thì thấy được, đang xếp hàng ở phía trước!
Lý Duyên: Con trai bà mà đi dạo phố sao!!!
Văn Cầm Cầm: A, giống như gặp được minh tinh, tôi không ở Lê thành, chán ghê.
Văn Cầm Cầm: Lúc nào kết hôn thế? Tôi muốn tham gia hôn lễ lắm rồi đây.
Triệu Kiều: Tình cảm hẳn là ổn rồi, mà hôn lễ thì không biết được.
Lý Duyên: Con trai bà không được à.
Văn Cầm Cầm: Con trai bà không được à.
Triệu Kiều:.... Thực không dám giấu giếm, tôi cảm thấy rất được.
Mua xong trà sữa, Mạnh Oánh nhạy cảm phát hiện có nhiều người đang đi theo, Hứa Điện nhíu mày, cũng phát hiện, thế là ôm Mạnh Oánh đi vào thang máy.
Mạnh Oánh ôm ly trà sữa, tựa vào ngực anh, vừa hút vừa nói: "Bọn họ đi theo, trông có vẻ lén lút."
Hứa Điện: "Ừ, địch không động, chúng ta bất động."
Mạnh Oánh gật đầu, lại hút một ngụm lớn trà sữa, rồi đưa ống hút cho anh, Hứa Điện cúi đầu uống một ngụm, lại nhìn những chiếc điện thoại "vô tình" hướng về hai người.
Anh không làm gì, lại hỏi: "Muốn đi dạo nữa không?"
"Không đi nữa, cảm giác cái đuôi sẽ càng dài hơn, chúng ta về nha?"
Hứa Điện: "Xuống tầng hầm."
Cửa thang máy còn chưa kịp đóng, bốn năm cô gái chạy nhanh vào, ai cũng cầm di động che mặt, liếc trộm bọn họ. Hứa Điện ấn cửa thang máy đóng lại, kết quả lại xuất hiện thêm hai người phụ nữ luống tuổi, ăn mặc rất thời thượng, chớp mắt với Hứa Điện, anh nhận ra, nhẹ gật đầu, trong đó một người quan sát Mạnh Oánh từ đầu đến chân, thấp giọng nói: "Wow, đúng là tuổi trẻ, da dẻ căng mịn, hồng hào nha."
Mạnh Oánh nghe được, cô vẫn giữ nguyên biểu cảm.
"Tôi cũng muốn có cô con dâu như này ghê."
Nghe được chỗ này, Mạnh Oánh nhìn sang, hai người kia cười với cô vô cùng trìu mến, Mạnh Oánh bỗng dưng hiểu được, hai người này là bạn của Triệu Kiều.
Bởi vì cô đã đeo khẩu trang, chỉ có thể chớp mắt.
Ánh mắt hai người bọn họ sáng lên, lập tức chớp mắt đáp lại cô, hai bên dùng ánh mắt để giao tiếp với nhau.
Hứa Điện thấy được.
Một giây sau, anh dùng bàn tay che mắt Mạnh Oánh, ôm người vào lòng.
Hai người bọn họ sững sờ.
Sau đó cúi đầu, ở trong nhóm trêu chọc.
Trêu chọc xong.
Hai người tự nói chuyện với nhau.
"Nếu Hứa Điện cao thêm chút nữa thì tốt, giờ vẫn có chút chưa xứng với Mạnh Oánh lắm."
Hứa Điện: "..."
Phía sau có năm cô gái nhỏ, gật đầu lia lịa.
Hứa Điện: "..."
Lúc chờ xe, Mạnh Oánh mới thăm dò, vẫy tay với năm cô gái kia, mấy cô bé có chút bất ngờ, sau đó nhanh chóng phất tay lại, còn kích động mà hét lên một tiếng, Hứa Điện nắm chặt tay lái, nổ máy xe, có chiếc xe màu đỏ chạy lên đi song song với xe Benz.
Hai vị phu nhân ở trong xe, gửi Mạnh Oánh một nụ hôn gió.
Mạnh Oánh cũng đáp lại, Hứa Điện hừ lạnh một tiếng, nhấn chân ga một cái, bỏ xa chiếc xe màu đỏ ở lại đằng sau hít khói
*
Về đến nhà đã rất muộn, nhưng Mạnh Oánh uống không ít trà sữa, nhất thời ngủ không được, lục lọi được một bàn cờ vây tạm bợ, lôi kéo Hứa Điện, "Đánh cờ với em."
Hứa Điện mặc áo choàng tắm vừa ra, đang buộc dây lưng, cúi đầu nhìn tình hình trước mắt.
"Quên đi thôi."
Mạnh Oánh: "Bây giờ em ngủ không được."
"Ai bảo em uống nhiều trà sữa đâu?" Hứa Điện đưa tay, sờ lên bụng cô cách lớp áo ngủ, như chiếc trống nhỏ, Mạnh Oánh đẩy ta anh ra, "Tiếp theo đánh như thế nào?"
Hứa Điện nhìn hai mắt cô sáng ngời không có chút mỏi mệt, bất lực phục tùng, "Được thôi."
Sau đó ngồi xuống ở trên ghế salon, Mạnh Oánh ngồi ở đối diện, từ lần trước cô nhìn thấy Hứa Điện chơi cờ với Hứa Diệc, liền tải một app chơi cờ vây, chơi cũng được một khoảng thời gian, Hứa Điện cúi người, lấy quân đen, rồi lột một viên kẹo bạc hà nhét vào miệng, Mạnh Oánh cầm quân trắng.
Sau một lát, nhìn anh một cái, nhìn chằm chằm môi mỏng của anh, Hứa Điện phát hiện, "Sao?"
Mạnh Oánh: "Hôm nay anh không có hút thuốc."
"Quên mang theo."
"Thật sao?"
"Không phải là em không cho anh hút à?" Hứa Điện ra một quân đen, ra hiệu cho Mạnh Oánh tiếp tục, Mạnh Oánh ồ một tiếng, "Nếu anh có thể cai thuốc thì càng tốt."
Hứa Điện: "Em nói thì anh liền phải nghe?"
Mạnh Oánh cũng ra một quân trắng, "Vậy anh có thể không nghe."
Không khí trong phòng khách trầm mặc một hồi, Hứa Điện lại đánh ra một viên, cuối cùng hạ giọng, thỏa hiệp, "Đúng là đang cai."
Mạnh Oánh ồ một tiếng.
Hứa Điện dùng sức đè lên quân cờ, ngẩng đầu, "Chỉ vậy thôi?"
Không có một hành động khích lệ?
Mạnh Oánh cũng ngẩng đầu, trong tay còn cầm quân trắng, chớp mắt, mấy giây sau, cô cười, đứng lên, lại gần, hôn xuống cổ của anh.
Chỗ ấy còn có một vết cắn nhàn nhạt.
Hứa Điện hầu kết nhấp nhô, thấp giọng nói: "Nếu không, đừng chơi nữa?"
"Không được." Mạnh Oánh ngồi xuống lại, chỉ bàn cờ, "Tiếp tục, em muốn xem trình độ của em tới đâu."
Sau một tiếng.
Mạnh Oánh nhìn chằm chằm bàn cờ.
Hoài nghi nhân sinh.
Phía trên chỉ còn lại hai viên màu trắng, còn quân đen của Hứa Điện thì phách lối chiếm hết bàn cờ.
Hứa Điện thong dong thu cờ.
"Trình độ không tồi."
Mạnh Oánh: "....."
Hứa Điện ôm ngang người cô, mỉm cười: "Nên đi ngủ."
*
Sau đó nửa tháng, Mạnh Oánh đi quảng bá « tinh tế », cô chủ yếu đi đi lại lại trong Lê thành, nhưng bởi vì gần đây cô có chút tiếng tăm hơn, nhà sản xuất « tinh tế » bày tỏ hi vọng cô có thể đồng hành cũng các diễn viên chính, Hứa Điện trực tiếp phản bác: "Không được."
Bên nhà sản xuất « tinh tế » sửng sốt một chút, sau đó kịp phản ứng, Cố Viêm cũng là diễn viên chính, lại nghĩ đến quan hệ của Mạnh Oánh và Hứa Điện.
Lúc trước còn có tin đồn của Cố Viêm và Mạnh Oánh, nhà sản xuất đã hiểu, cũng không dám mở miệng thêm lần nào, thôi thì để lần sau giữ lại mấy bộ phim tốt cho Mạnh Oánh vậy.
Bởi vì danh tiếng Mạnh Oánh rất tốt, gây nên tiếng vang lớn.
Mà doanh thu phòng vé của « song bào thai » rất ổn định, trước đó có những bài nghi ngờ năng lực Mạnh Oánh giờ đã chìm nghỉm, rất nhiều người tán dương kĩ thuật diễn xuất của Mạnh Oánh, đến khi biết được « song bào thai » đã được đề cử trong lễ trao giải Kim hí tháng bảy này thì vui mừng không thôi, có một lần tung hô Mạnh Oánh lên tận mây xanh.
Đương nhiên, có lời tán dương, sẽ có tiếng chỉ trích.
Ví dụ như có người nói Mạnh Oánh có được thành công như bây giờ là nhờ vào việc cặp kè với tổng tài tập đoàn Hứa thị, nếu như không có anh ta, sao cô có thể có ngày hôm nay.
Ví dụ như có người nói Mạnh Oánh mới quay được một bộ « cửu trọng thiên », tham gia một chương trình giải trí « hưu nhàn thời gian », một bộ điện ảnh vừa mới công chiếu « song bào thai », cũng đã tự xưng là nữ thần, thật là không biết xấu hổ.
Ví dụ như có người nói lúc trước Mạnh Oánh cố ý mặc giống Dương Đồng để hám fame, bây giờ lại dựa vào đàn ông để nổi, thủ đoạn marketing thứ hai không ai dám giành chủ nhật.
Ví dụ như có người nói lúc trước Mạnh Oánh ở « hưu nhàn thời gian » cố ý nói chuyện này, chính là để cho mọi người đi xem « song bào thai » xong sẽ quay qua mắng Hứa Điện, lợi dụng sự thương hại để nổi tiếng, tâm cơ siêu cấp nặng.
Ví dụ như có người nói Hứa Khuynh chăm chỉ đóng phim, còn không bằng Mạnh Oánh làm marketing, hai ba năm liền có thể đưa tác phẩm đi đề cử.
Cái cuối cùng rõ ràng là đang khích bác quan hệ của Mạnh Oánh và Hứa Khuynh, fan Hứa Khuynh không giữ được bình tĩnh, lại có một số người tin là thật, trúng chiêu, bắt đầu chửi rủa Mạnh Oánh, fan Mạnh Oánh cũng không thể làm ngơ, ngoi lên khiêu chiến 500 hiệp, fan hai nhà cực lực gây chiến khắp mọi mặt trận, gây đến mức người qua đường còn nghĩ là mối quan hệ của hai cô diễn viên này sớm muộn gì cũng rạn nứt, thậm chí có người còn tung tin Hứa Khuynh đã sớm không ưa gì Mạnh Oánh.
Từng người một khuyên Hứa Khuynh rời xa loại người tâm cơ này.
Hứa Khuynh trực tiếp cập nhật trạng thái mới.
Hứa Khuynh V: Ngoại trừ chồng tôi, thì người tôi yêu nhất là Mạnh Oánh đó, đợi em ấy kết hôn, tôi sẽ tặng nhà! Mọi người đừng để bị dắt mũi, tình cảm tôi dành cho em ấy trước sau như một.
Fan hâm mộ đang ở đỉnh điểm của cuộc chiến thì đồng loạt ngơ ngác.
" "
"Chỉ có phụ nữ mới đem lại hạnh phúc cho nhao."
"Tui đang xem phim bách hợp hở?"
"Thế mà tặng cả căn nhà?? Mị không nghe lầm chứ."
"Quao, Mạnh Oánh nhà ta người gặp người thích."
"Hai người phải thật vui vẻ khi ở bên nhau nha."
"A a a a khi nào nhà nước mới phát bạn thân cho tui vậy, tui sẵn sàng đón nhận rồi này!"
Mà lúc này.
Hứa thị tập đoàn Hứa Điện V: Không cần tặng nhà, cám ơn.
Cố thị tập đoàn Cố Tùy V: Tình cảm của phụ nữ với nhau, nên ủng hộ.
"Oa? Hứa Điện thật hẹp hòi."
"Học hỏi người ta đi, Hứa Điện, anh đỏ mặt sao?"
"Thật sự, nhỏ nhen như vậy, dấm của phụ nữ mà cũng muốn ăn, lêu lêu."
Từ đó, fan hai nhà giải tán, ai về nhà nấy, cứ như vậy kết thúc một cuộc chiến, nhưng những lời mắng chửi, chỉ trích Mạnh Oánh vẫn không dừng lại, Hoa Ảnh cùng công ty Mạnh Oánh luôn ra sức áp chế, đáng tiếc, không tài nào đè xuống được, bởi vì tất cả mọi người đều đang mong đợi Mạnh Oánh thất thố, chờ cô ngậm ngùi không đoạt giải, chờ bộ dáng tịch mịch của cô khi đến chỉ để góp vui như những lần trước.
Loại áp lực vô hình này, khiến Mạnh Oánh có thể cảm nhận được ít nhiều, sẽ khẩn trương, cô biết mình đã làm hết sức mình, bộ phim cũng gây ra tiếng vang lớn.
Nhưng 30 vẫn chưa phải là tết, vả lại, đây là lễ trao giải danh giá nhất nhì trong lĩnh vực phim ảnh, ai ai cũng khao khát có được, hai lối suy nghĩ mâu thuẫn đan xen nhau khiến Mạnh Oánh không có cách nào tỉnh táo.
Hứa Điện nhìn cô như vậy, cười ôm cô lên sân thượng, chỉ tòa nhà đối diện lấp lánh ánh đèn, đón gió, nói: "Nếu không lấy được giải này, thì em sẽ không làm diễn viên nữa à?"
Mạnh Oánh dựa vào ngực anh, giật mình một chút.
"Không, vẫn làm chứ."
Hứa Điện cười nhẹ, "Vậy em lo lắng cái gì?"
Mạnh Oánh: "..."
Đúng vậy, lo lắng cái gì?
Lo lắng có thể thay đổi kết quả?
Cũng không thể.
Vậy thì lo lắng để làm gì.
*
Càng đến ngày diễn ra lễ trao giải thì người ta mắng Mạnh Oánh càng hăng, càng sắc bén, các loại tin đồn, scandal trước đây của Mạnh Oánh đều bị đào lại, rất nhiều người mong chờ bị Mạnh Oánh vùi dập.
Nhân viên ở buổi liên hoan phim cũng đang mong chờ xem kịch vui, các loại thiết bị ghi âm ghi hình đều đã chuẩn bị sẵn sàng, bởi vì đi theo thứ tự, Mạnh Oánh xuất hiện trên thảm đỏ sau Hứa Khuynh, Hứa Khuynh khoác lên mình một chiếc váy dài màu tím vừa đi vào thì một chiếc Maybach cấp S ung dung dừng trước lối vào, dẫn tới không ít náo loạn, ngay sau đó cửa xe mở ra, Mạnh Oánh mặc một chiếc váy đen dài khoét phần lưng, phía sau lưng loáng thoáng lộ ra đóa hoa hồng kiều diễm, cô nhấc váy, sải bước trên thảm đỏ, những cánh nhà báo truyền thông đang chờ cô ngã đài thì đều kinh ngạc, thậm chí có thể thấy được thần thái rạng rỡ cùng nụ cười tiêu chuẩn không chê vào đâu được của cô.
Những tiếng mắng chửi kẹt trong cổ họng không thể phát ra, chiếc Maybach càng tôn thêm sự cao quý của Mạnh Oánh, cô đi vào thảm đỏ, các nhà báo phóng viên nhanh tay hướng ống kính về phía cô.
Hứa Khuynh đi phía trước nhưng cố tình đứng lại đợi, Mạnh Oánh khoác tay vào khuỷu tay của Hứa Khuynh, hai nữ diễn viên xinh đẹp mỗi người một vẻ cùng nhau đi đến chỗ ký tên.
Một đám truyền thông: "..."
Lúc ký tên, Mạnh Oánh trông rất bình tĩnh, Hứa Khuynh thấp giọng hỏi: "Tâm tình tốt vậy sao? Hứa Điện cho em ăn tiên đan à?"
Mạnh Oánh: "Mấy ngày nay ăn ngon ngủ ngon, tâm tình đương nhiên là tốt rồi."
Hứa Khuynh: ".... Bái phục."
Kết quả, tai vách mạch rừng, những người nghe được truyền đi khắp nơi, một đám antifan cùng truyền thông đang đợi xem kịch vui đành phải thất vọng.
Cô thế mà ăn ngon ngủ ngon???
Sau khi vào khán phòng, lần này vị trí của Mạnh Oánh và Hứa Khuynh ở bên cạnh nhau, còn được ngồi ở vị trí đắc địa, hai người vừa đến thì thấy Cố Viêm ở hàng bên cạnh cách một lối đi, tinh thần hắn hình như không tốt lắm, luôn nhìn chằm chằm điện thoại, thỉnh thoảng đáp lại người nhà một câu, Mạnh Oánh vốn định chào hỏi anh vài câu, nhưng thấy anh bận bịu, nên không dám phiền.
Buổi lễ trao giải lĩnh vực phim ảnh thì khá là khô khan.
Mạnh Oánh đã từng đến làm khách mời vài lần, lần này rốt cục cũng được đề cử, lúc cô nhìn lên sân khấu, cảm giác khẩn trương hồi hộp lại ập tới.
Mà trên các diễn đàn, cũng đang chăm chú vào buổi lễ trao giải tối nay, trực tiếp, tiếp sóng, đều có, bình luận bôi nhọ Mạnh Oánh vẫn chưa từng hạ nhiệt, nhất định kiên trì hả hê nhìn thấy cô thất bại mới thôi.
Trên màn hình rốt cục xuất hiện bộ phim « song bào thai » được biên tập xuất sắc nhất, còn có đề cử nhân vật nữ chính Nguyệt Yến do diễn viên Mạnh Oánh thủ vai.
Lúc này, tim Mạnh Oánh đập nhanh tới nỗi như muốn bay ra ngoài, lúc người trao giải gọi tên cô, cô còn ngơ ngác, sau đó là niềm vui sướng xen lẫn với sự khẩn trương.
Mà đúng lúc này.
Một bài đăng bôi nhọ Mạnh Oánh không ngừng leo lên hot search.
Tên của hot search là # Mạnh Oánh không xứng với Hứa Điện #.
# Mạnh Oánh không xứng với Hứa Điện # trước đó thấy fan Mạnh Oánh mắng Hứa Điện không ra gì, tôi đã nhịn rất lâu, mấy người có quyền gì mà mắng anh ta, Mạnh Oánh cấp quyền à? Một đám người a dua theo phong trào, cũng không xem lại thân phận của Hứa Điện là gì, là một trong ba thiếu gia của Lê thành, vốn đã trúng tuyển Harvard, nhưng vì sự nghiệp của gia tộc mà phải chôn chân tại đại học Lê thành, mạnh mẽ dứt khoát xử lý hết đám sâu bọ trong công ty, không chỉ như thế, ngành học của anh ấy nằm top trong trường đại học, mấy người tung hô cô ta, mà không xem lại cô ta đã học cái gì? Muốn tôi gửi cho mấy người xem không? Mặt dày, suốt ngày không dựa vào fame người khác để nổi, thì lại dựa vào scandals, kết quả lăn lộn như thế mấy năm, vẫn chỉ là một diễn viên vô danh tiểu tốt, có bản lĩnh thì lấy giải ảnh hậu đi?
Lý Nguyên Nhi: Ngại quá, cô ấy vừa cầm giải thưởng lớn nhất của Kim hí, là giải nữ chính xuất sắc nhất, hay còn gọi là ảnh hậu đó nha.
Hứa Khuynh: Chết, cô ấy lấy được ảnh hậu rồi, chủ thớt phải làm sao bây giờ? Livestream bốc sh*t ăn hả?
Từng ngày vểnh lên chân dài: Phi, con trai tôi xứng với Mạnh Oánh? Sao tôi không biết thế nhỉ.
Chu Mẫn Nhi: Wow, ảnh hậu đã cầm, chủ thớt còn chửi được gì nữa không?
Cố Viêm: Cô ấy xứng đáng với giải thưởng.
Chu Dương: Chủ thớt chắc cũng là hạng tôm tép.
Chồng của Mạnh ảnh hậu - Hứa Điện: Cút!
*
HOÀN CHÍNH VĂN
Tác giả :
Bán Tiệt Bạch Thái