Thế Sự Vô Thường

Quyển 2 - Chương 6

Thành nam Đồng Châu

Một gia đình bình thường sinh ra một nam hài. Vốn theo bà đỡ nói, thai tâm đã không còn, hẳn thai lưu, lúc chuẩn bị lấy thai nhi ra, thai phụ đột ngột thuận lợi hạ sinh. Toàn gia hoan hỉ vây lấy tiểu sinh mệnh, bái thiên tế tổ, cảm tạ thần linh phù hộ. Thương cảm rằng bọn họ không biết, hài tử này linh hồn không đủ, tương lai nếu không si ngốc cũng sẽ điên loạn.

Cả gia mừng rỡ ra ra vào vào nhưng không ai thấy ngay góc phòng một hắc y nam tử tựa vào tường, ngơ ngác nhìn hài tử kia.

Hắn đã ở chổ này hai ngày.

Màn đêm buông xuống, mọi người đều ngủ, Thường Mộ chậm rãi bước đến chiếc nôi, dùng ngón trỏ khứ nhẹ lên mặt, mi, mũi, môi hài tử kia. Trẻ con không thích ứng được sự quấy rầy này, khẽ nhíu đầu mày, tựa như phi thường tức giận.

“Ha..hả.." Thường Mộ cười lên hai tiếng. thế nhưng tâm hắn lại thổn thức ẩn đau, hảo bất đắc dĩ, chỉ cần một ngày một đêm không tìm được nhất phách kia Hứa Điểm sẽ theo luân hồi chuyển thế, vĩnh viễn không nhớ tới Mộc Nhĩ luôn bên cạnh y gây nháo, vĩnh viễn không biết có một Mộc Nhĩ hảo yêu thương đang chờ y.

Còn có, sẽ mãi là hài tử si ngốc bị người thân vứt bỏ, người người khi dễ, này phải làm sao bây giờ? Ai sẽ khắc khắc chiếu cố y? Bảo hộ y?

Thường Mộ biết mình phải trở về Minh Giới, nhất định sẽ làm quỷ sai nơi đây trừ hồn phi phách tán. Ở đây hai ngày, hắn dần dần tỉnh táo.

Cúi đầu, hôn lên tiểu hài tử, ôn nhu nói: “Tiểu nương, ta yêu ngươi, vĩnh viễn chỉ yêu mình ngươi, ta sẽ không từ bỏ, trời đất bao la, vạn pháp tình thâm, ta nhất định sẽ đưa ngươi trở về. Hiện tại ngươi biến thành như vậy, là do trời khảo nghiệm ta, hay là ngươi tự mình khảo nghiệm ta, ngươi muốn ta chứng minh, rằng yêu ngươi cỡ nào, đúng hay không? Thế nhưng ngươi không nên khảo nghiệm ta lâu, một nghìn năm, tối đa là một nghìn năm có được hay không?" hắn kéo khăn quắn rồi quéo vào ngón tay út của hài tử, cười hài lòng “Được rồi, không nên vượt qua nghìn năm, không phải như vậy Mộc Nhĩ sẽ rất già sao, răng sẽ không còn trắng, không thể cắn tiểu thí thí ngươi nữa…"

Ngoài cửa sổ trăng đã quá không trung, hắn lưu luyến đứng dậy: “Tiểu nương, ta phải đi, ngươi biết, Diêm Vương luôn đố kỵ ta so với hắn anh tuấn hơn, nếu ta không quay về sẽ bị cách chức, một lần nữa nếm luân hồi, vì thế ta phải đi. Cơ mà ngươi đừng lo lắng, ta sẽ thường thường đến xem ngươi, ta sẽ không để ngươi tịch mịch…"

Thường Mộ lưu luyến liếc mắt lần cuối, rồi xuyên qua tường, ly khai.

Hắn ven theo đường chợ trở về, gặp một người đang ngồi ngủ gà ngủ gật

“Phán Phán?" Thường Mộ lắc lắc, ngài mơ màng tỉnh lại

“Ngô? Mộc Nhĩ? Ngươi xem xong?"

“Ân. Ta xem gia ấy không khác biệt lắm, ta cũng an tâm một chút. Nghĩ về Minh Giới hảo hảo tìm xem, có biện pháp…"

“Mấy ngày nay tâm tình ngươi tốt hơn?"

Thường Mộ bất đắc dĩ gật đầu “Xem như là vậy" không chuẩn bị kịp nổi bi thống này, nhưng giờ chỉ còn lại hồi lâu bi ai.

“Này…ta nghĩ đối với hai việc"

“Hảo, bất quá chờ một chút" Hắn xuyên tường đi vào một tửu quán, tiếp lấy hai vò rượu bước ra. Đặt mông ngồi bên người Phán Phán, đưa một vò cho ngài, sau đó lấy vò của mình mở ra. Thống khoái uống một ngụm: “Được rồi, nói đi!"

Phán Phán vuốt bình rượu, chậm rãi cùng hắn trò chuyện: “Chuyện thứ nhất…Hồn phách Hứa Điểm là bị ta đánh tan, do ta phóng ám tiễn, nghĩ sẽ bắt yêu quái, không nghĩ rằng hồn phách y lúc đó ra khỏi cơ thể, vì thế…vì thế, ta..ai dù làm người, yêu hay thần tiên, ám toán người khác nhất định gặp báo ứng…Mộc Nhĩ, ngươi nên trách ta như thế nào…"

“Này không phải là sai của ngươi, tất cả đều do yêu nghiệt kia. Kỳ thực ta hôm nay suy nghĩ rất nhiều, nếu như thụ thương ở lại là ta, phát hiện kẻ đột nhập là ta, ta nhất định cũng sẽ xông lên bắt hắn."

“Mộc Nhĩ…" Phán Phán phi thường cảm động, mở to đôi mắt.

Thường Mộ nhìn vấn: “Còn chuyện thứ hai?"

“Còn có…Diêm Vương nhượng ta tìm một Bạch vô thường…"

“Phốc" toàn bộ rượu trong miệng hắn đều thượng ngay trên mặt Phán Phán, không nói xin lỗi mà cuống quýt hỏi: “Lẽ nào gia hỏa kia định rằng tiểu nương ta không trở về?"

“Này cũng muốn Hứa Điểm trở về, theo phán định của hắn. Mặc dù Luân Thường thính rất lớn nhưng chẳng phải chúng ta tìm được sáu phách…ta suy nghĩ, có thể hay không nhất phách ấy.."

“Sẽ không….sẽ không.." Thường Mộ đánh gãy lời nói, trở về Luân Thường thính tìm kiếm…

Nếu nhất phách này không bị tổn hại, khả năng lớn nhất….

Hai người im lặng hồi lâu, Thường Mộ vấn: “Cũng không thể cho ta nhiều thời gian tìm? Ta không muốn nhanh như vậy tìm người khác thay thế, ta chưa nghĩ sẽ cùng người khác trụ tại Vô Thường điện."

Đối với việc này, Phán Phán cũng bất đắc dĩ, đưa tay lên “Năm ngày, năm ngày sau Diêm Vương sẽ tuyên người mới"

“Không hổ là Diêm Vương lão tử, thật lãnh huyết, một ít cũng không cảm nhận đến người khác." Thường Mộ cười lạnh một phen, ngửa đầu uống ngụm rượu lớn, như đem chính mình chuốc say: “Người nọ đã chọn rồi?"

“Ân"

“Ai?"

“Thương Linh"

“Chưa nghe nói quá. Ở đâu?"

“Là người mà ngươi và Hứa Điểm mang về có song sắc hồn phách hài tử bạch phát, có ấn tượng không?"

Nguyên lai là hài tử kia, vừa nghĩ đến nó, liền nhớ tới sư phụ. Vừa nghĩ đến sư phụ, thì nghĩ tới những pháp thuật cổ cổ quái quái “Quan thế Âm đối với song sắc hồn phách giải thích thế nào?"

“Ngài chỉ nói, Lạc Xa, Tễ Tuyết, Hỏa Vân"

“Hỏa Vân sơn!?" Thường Mộ nghe đến hỏa vân cảm giác say liền bị thối lui, trong lòng thầm nghĩ: lẽ nào cùng sư phụ có liên quan? Sự phụ cho tới bây giờ đều hành sự quỷ dị, thiên về bàng môn tả đạo, nếu như hắn đối với hồn pháp có nghiên cứu, nói không chừng sẽ có biện pháp giúp ta tìm được hồn phách của Hứa ĐIểm… “Phán Phán, ta xin nghỉ vài ngày"

“Ngươi muốn đi đâu"

“Tìm một bằng hữu. Ngươi yên tâm, ta sẽ không quên, là Minh Giới quỷ sai, kế ước bán thân vĩnh viễn, muốn chạy cũng không chạy thoát. Ta nhất định sẽ trở về lúc Diêm Vương sắc phong tân Bạch vô thường"

Nghe hắn nói vậy, Phán Phán cũng an tâm. Phất phất tay căn dặn: “Sớm trở về"

“Ta biết" Thường mộ buôn bình rượu đi vào không trung.

Phán Phán cười, lấy túi tiền ra để vào tửu quán, nhưng phát hiện Thường Mộ đã để tại trên bàn chưởng quẩy. Quả thật là hảo hài tử.

Còn nữa “Hỏa vân sơn" ba từ này đi vào tâm ý Phán Phán.

……

Thường Mộ nhanh chạy về Hỏa Vân sơn, trong lòng đầy hi vọng sư phụ sẽ có cách cứu thê tử. Hừng đông, hắn đã lên đến đỉnh. Nhưng trước cảnh tượng, tâm nhất thời hóa lạnh.

Nơi đây, chỉ còn lại một gian nhà cổ. Đào viện, tiểu hoa viên sớm không thấy hình dáng. Cửa sổ vẹo ngay trên tường, cửa chính chỉ tạm một ít trên vách phần còn lại đều ngã xuống, khắp gian phòng mùi hôi cổ quanh quẩn, mạng nhện phủ đầy…

“Sư phụ…"

Rất rõ ràng, nơi này rất lâu không có ai ở, thế nhưng vì sao y phục đồ dùng hằng ngày của người tất cả đều ở đây? Vì sao một nửa sách được bày trên bàn? Vì sao hai bên trái phải đều có chén trà? Người đã gặp phải quả báo?

Lúc trước, từng nói không gặp lại, tưởng người nói đùa, thì ra là sự thật vô pháp tái kiến.

Lang thang trong gian nhà vắng vẻ, Thường Mộ lúc đầu trong lòng còn phấn chấn giờ lại dần dần lắng xuống, trong lòng trống rỗng cùng khổ sở. Mặt trời lên đến đỉnh, ánh sáng chiếu vào, hắn bán tỉnh bán mê ngồi cả một ngày.

Trời dần về đêm, nên trở về, phải trở về, nên đối mặt hắn cũng đã đối mặt. chỉ là không cam lòng, trước khi đi đứng trên Hỏa Vân sơn nhìn về mặt trời, hướng lên núi đối diện hô to: “Sư phụ — -người ở nơi nào? Mộc Nhĩ có việc cầu người! Sư phụ — nghe thấy, nhất định phải tới tìm ta!"

Tiếng vang phản phản phúc phúc quanh quẩn tại sơn gian, vẫn truyền lên tận thiên không…

Đột nhiên ‘khách tháp’ một tiếng, Thường Mộ quay đầu lại, chỉ thất một mạt hồng sắc rụt về rừng sâu.

Hồng sắc? Sư phụ!?

Thường Mộ đuổi theo, một bên truy một bên kêu: “Sư phụ, ta là Mộc Nhĩ a! Sư phụ!"

Thế nhưng vị ‘sư phụ’ này có chút kỳ quái, một đường theo đường núi trốn, hơn nữa vốc dáng tựa hồ có điểm nhỏ.

Một đường truy, rốt cuộc nghe được “Ai nha!" một tiếng, hồng sắc phía trước té ngã, thế nhưng thanh âm kêu đau lại hảo non nớt.

Thường Mộ đến nhìn, nguyên lai là bộ hài tử hồng phát, phía sau còn có bím tóc, tại cái mông một cái đuôi dài thò ra.

“Di? Hồ ly tinh?" cái này cũng với sư phụ là đồng loại! Thường Mộ tạm thời quên bi thống trong lòng, đem tiểu nhi đang nằm sấp bế lên.

Đến lúc thường Mộ thấy được chính diện nói, lập tức trạc trạc cái mặt: “Sư phụ, từ lúc nào sinh nhi tử?"

Tiểu điểm nhi cảnh giác, không những nhãn thần hung ác, còn có phát ra hơi thở uy hiếp, tựa như dã thú ấu đã. Thế nhưng Thường Mộ không chú ý tới hiếu kỳ xoa xoa cái tai hắn, kéo kéo cái đuôi, đột nhiên tiểu móng vuốt vươn lên “bá" trảo xuống, trên khuôn mặt anh tuấn của hắn lập tức xuất hiện năm vết máu: “Tiểu tử thối, mau buông!"

Thế nào như thế hung? Thường Mộ buồn bực hỏi: “Ngươi vời Hồ Hữu có quan hệ?"

“Quan hệ gì với ngươi?"

“Ta là đồ nhi của hắn, có việc gặp hắn, ngươi biết hắn ở đâu nói cho ta biết, thúc thúc sẽ cho ngươi ăn" nói, hắn từ trong lòng lấy ra mấy khối kẹo hồ lô đủ màu, đây chính là thứ hắn chuẩn bị đưa cho Hứa Điểm.

Tiểu điểm nhi nghe nói người này là đồ nhi Hồ Hữu cùng với hồ lô đủ màu, muốn ăn a, mắt tắt hung quang, nhưng vẫn có chút hoài nghi, quan sát một hồi, liền nói: “Ngươi có đúng hay không là Mộc Nhĩ kia?"

“Đúng! Đúng! Nguyên lai sư phụ có nhắc qua ta. Mau nói cho ta biết sư phụ đang ở đâu" đã từng nghe qua, Thường Mộ bắt lấy tiểu điểm nhi bỏ nó xuống đất. ngồi xổm đối mặt với nó.

Ai biết vật nhỏ kia chỉnh lại y phục, thần khí mười phần nói: “Ngươi nên gọi ta là sư thúc"

“Gì? Sư thúc!" tới đầu gối như thế nào làm sao là sư thúc?

“Đúng vậy, ta là Hồ Tả, là thân đệ đệ của sư phụ ngươi"

Hồ tả? đệ đệ? Thường Mộ trong lòng tràn đầy nghi hoặc, nghi hoặc đến hai hàng lông mày đều nhíu lại: “Thế nhưng sư phụ chưa từng với ta nói qua còn có một đệ đệ a"

“Nhìn cái gì? Không tin?" Hồ Tả dùng nhãn thần lục sắc nhìn, kiêu ngạo ngẩng đầu.

“Ách..ta có thể vấn một chút về nương ngươi..hay là sư nãi nãi của ta, nàng năm nay bao nhiêu tuổi a?"

“Ta chưa thấy qua nương, ta không biết"

Không biết thì không biết, quay về chính nghĩa đây cũng không phải trọng điểm. Thường Mộ dùng tiểu hồ lô lấy lòng tiểu bằng hữu: “Sư thúc, ngươi mau nói cho ta biết, sư phụ ở đâu?"

Tiểu Hồ Tả ôm lấy tiểu hồ lô, không khách khí nhét vào túi áo, sau đó bộ dạng ấy, giả vờ động tác chỉ chỉ lên trời: “Ca ca ta ở trên"

“Ở trên? Lẽ nào nói sư phụ thành tiên?"

Tiểu hồ tả gật đầu.

“Sư phụ ở trên trời làm thần tiên?"

“Trù tử? ca ca có khi trở lại Hỏa Vân sơn nhìn ta cho ta vài món ăn ngon"

“Hắn làm trù tử cho ai?"

“Không biết"

Cái này không biết thì có phần phiền phức, trên trời nhiều cung điện như vậy, còn có như vậy trù tử, biết hỏi từ đâu? Huống chi Phán Phán không được tùy tiện lên thượng giới, lại càng không thể trông cậy vào Diêm Vương…ai..nhức đầu, chỉ có thể ngồi chờ thời cơ.

Thường Mộ đem ra thêm một cây hồ lô đưa cho sư thúc: “Còn một vấn đề nữa, sư phụ lúc nào sẽ tới nhìn người?"

“Không nhất định, có khi là một năm, có khi mười năm một lần, ca ca nói, thần tiên tại thượng giới không thể tùy tiện hạ phàm, hắn có thể lén ra là bản lĩnh lắm rồi. Trộm đi rất nguy hiểm, nhất định thừa dịp không ai chú ý mới dám xuống"

“Này hắn lần sau đến, nhờ ngươi chuyến đến hắn nói Mộc Nhĩ chờ hắn cứu mạng, hắn biết ta ở đâu mà."

“Mặc dù hơi khó xử, nhưng ta vẫn đáp ứng ngươi, còn chuyện gì không?"

Thường Mộ suy nghĩ một chút, nghĩ tới thương linh “Sư phụ có đúng hay không thu một đồ đề khác?"

“Không có, ca ca nói hắn chỉ có mình ngươi là đồ đệ, hắn phi thường không thích gặp người lạ, nhận ngươi là bất đắt dĩ a"

“Uy, cái gì là bất đắc dĩ? Ta có tệ như thế không?"

Thường Mộ giả ý phẩn uất nhìn Hồ Tả, tiểu tử kia cười trộm, kẻ này một điểm cũng không giống tính ca ca a

Giữa lúc này, phía sau truyền đến: “Tuy rằng ngươi không phải là tốt lắm, nhưng vất vả mới kiếm được" này coi như là thanh âm sư phụ

Thường Mộ mừng rỡ xoay đầu, phía sau một mảnh tiên phiêu, dần dần tản ra, xuất hiện trước mặt hắn chính là sư phụ Hồ Hữu, thần tình tự nhiên, cước đạp tường vân vũ y phiêu phiêu, không hề mặc đạo bào xám trước đây, nếu trên lưng không mang đại bao y phục ắt hẳn như tiên tử hạ phàm

“Sư phụ!" Thường mộ mừng rỡ chạy qua

“Ca ca, ta nhớ ngươi muốn chết!" Hồ Tả bay qua đắc ý ôm lấy cổ ca ca làm nũng, tựa như một nhi tử mới dứt sữa gặp nương, này còn đâu tư thế sư thúc.

Hồ Hữa bất đắc dĩ cười, ôm lấy tiểu đệ đang làm nũng, vẫy vẫy Thường Mộ, không nói gì, ý bảo hắn bước lên tường vân, bay trở về núi.

Khi cả ba trở về gian nhà nhỏ kia, cũng là lúc trời hoàn toàn tối đen. Hồ Hữu nhẹ nhàng vung tay lên, một chút tinh quang xuất hiện, cả căn phòng liền sáng rực.

Thường Mộ theo sát Hồ Hữu, nhìn bóng lưng hắn, ngoài trừ sùng bái vẫn là sùng bái! Theo người mười năm, thực sự chỉ học được điểm da lông.

Đi vào gian phòng quen thuộc, Hồ Hữu mở bao y phục trên bàn, bên trong cư nhiên tất cả đều là đồ ăn, hơn nữa còn là cực phẩm. Hồ Tả vừa nhìn đến..cười không còn tươi hơn, ngậm ngay cái chân dê tạo nên bộ dáng tiểu điểm nhi, không thèm để ý tới đại nhân đang nói cái gì.

Thường Mộ đánh giá sư phụ, đã lâu không gặp khuôn mặt này, hình dáng lão vẫn vậy, doanh mãn mỉm cười, lại không biết vì sao lại cười, đây là từ nội tâm, không vì cảnh vật.

Hồ Hữu vươn tay lên mặt hắn nhẹ nhàng xoa, năm vết thương trên mặt liền tiêu thất: “Ngã đệ cùng ta giống nhau, cảnh giác tương đối cao, thực sự xin lỗi"

“Không quan hệ. Sư phụ, ta..ta muốn hỏi sư phụ một chút…:

“Mộc Nhĩ" Hồ Hữu ôn nhu đánh gãy hắn, tựa hồ đã biết đồ nhi nói gì: “Vết thương trên mặt ngươi ta có thể giúp ngươi trị dứt, thế nhưng trong lòng với ta hiện tại mà nói, hoàn toàn bất lực"

Sư phụ quả nhiên cao nhân, xem ra biết mọi việc chỉ qua chỉ chưởng (ngón tay), Thường Mộ nghe như vậy, lãnh tĩnh đáp: “Sư phụ nói là hiện nay, thế còn tương lai?"

“Tương lai khó nói, ta chính là không nắm chắc nên không thể cùng ngươi nói qua" Hồ Hữu không nói ra mong muốn, cũng không đoạn tuyệt mong muốn.

Gặp được sư phụ, cũng coi như không gặp. Thường Mộ thở dài một hơi, lẳng lặng cúi đầu. Lần thứ hai rơi vào thế giới chính mình

Làm sư phụ tuy rằng hẳn phải nghiêm cẩn, bởi vì có một ngày nhất định phải làm đến,nhưng có đôi khi, đồng dạng chỉ cần hoán đối chút phương thức diễn đạt, hay là sẽ có chút kết quả. Hồ Hữu suy nghĩ, chậm rãi nói: “Mộc Nhĩ, kỳ thực ta và ngươi đều gặp phải đồng dạng vấn đề. Tại ta trước đây thu ngươi làm đồ đệ, ta có một bằng hữu rất trọng yếu cũng hồn phi phách tán trước mặt, cái loại cảm giác này vĩnh viễn không thể quên. Sau lại ta biết một loại phương pháp hồi phục hồn phách, thế nhưng loại này chưa chỉnh xong, muốn ta tự mình trải nghiệm. Cho tới nay, ta đều hao lực nghiên cứu, đối với người khác sự tình đều thờ ơ. Đáng tiếc, cho đến bây giờ còn chưa hoàn thành, ta đã đập vỡ và đánh mất…ngươi xem ta với ngươi ai thảm hơn? Nhưng cho dù là như thế này, ta cũng không buông tha, phát thể muốn nó trở về, ta vẫn đều nổ lực, vì thế ngươi cũng đừng buông tha."

Nghe Hồ Hữu nói, Thường Mộ nói lại: “Sư phụ, ngươi có biện pháp? Này để ta giúp ngươi!"

Hồ Hữu lắc lắc đầu: “Ta biết ngươi rất thông minh, nhưng ngươi không giúp được ta, ngươi không thiên về kỳ môn dị thuật, không có đặc tính riêng, cưỡng cầu không được. Ngươi hiện tại muốn làm vậy hay bằng hảo hảo bảo hộ hồn phách thê tử ngươi. Ngươi nhớ kỹ?"

“Ta nhớ kỹ.." Thường Mộ bất đắc dĩ gật đầu, chỉ có thể bình tĩnh tiếp thu việc này.

“Ta muốn thất đường đinh nhà ngươi, cũng bởi vì muốn thử một chút, thử xem có pháp thuật nào..trợ giúp. Tự ý hoán mệnh, ta rất xin lỗi…thế nhưng ta lúc đó thực sự không suy nghĩ nhiều như vậy, một tâm muốn như thế nào đạt được mục đích của ta.."

Hồ Hữu nói chuyện tình này, trước đây hắn luôn luôn hời hợt nghĩ trong lòng sư phụ là sự tình gì, là vật gì..thẳng đến hôm nay mới biết trong lòng người lại có nhiều áp lực vậy..

“Đây là chuyện rất lâu rồi, ta cũng không nhớ rõ…" Thường Mộ cười ngượng, trong đầu hiện lên hình dáng Thương Linh, liền vấn sư phụ; “Sư phụ, ngươi có hay không nhận thức một hài tử tên Thương Linh?"

“Thương Linh?"

“Đúng vậy, ta mỗi lần đụng đến y, đều cảm giác ngươi đang tồn tại. Ta nghĩ ngươi nhận một đồ đệ khác"

Hồ Hữu lẳng lặng nắm tay một hồi, chậm rãi khôi phục đôi mắt lục sắc. “Ngươi có thể nói cho ta biết một chút về hình dáng của y"

“Nói tóm lại là trắng. Tóc cũng vậy, da cũng vậy, con mắt tựa có màu nâu tro, nhìn qua không giống thường nhân. Hơn nữa hồn phách y là lưỡng chủng sắc…"

“Có đúng hay không một bạch sắc một lam sắc?"

“Ngươi biết?"

“Ha ha ha ha.." Hồ Hữu nghĩ thông suốt, cười ha hả “Thật vậy chăng? Y hiện giờ ở nơi nào?"

“Tại Minh Giới, có thể ..trở thành Bạch Vô Thường..y là ai a?"

“Một bằng hữu, bằng hữu phi thường trọng yếu. Nếu y tại Minh Giới, ta sẽ không lo lắng nhiều, thỉnh ngươi nhất định hảo hảo chiếu cố y. ha ha a.." Hồ Hữu đã lâu không nói cười, mặc dù không bằng mình gặp qua, nhưng chỉ cần y sinh hoạt tại nơi yêu ổn, so với Hỏa Vân sơn tốt gấp trăm lần. Về phần y như thế nào đi, thế nào lại trở thành ‘Thương Linh’, Hồ Hữu hiện xem ra phi thường mong muốn, hắn vỗ vỗ Thường Mộ nói: “Mộc Nhĩ, ta sẽ ở lại Hỏa Tuyết sơn vài ngày, ngươi ở lại bồi ta vài ngày, theo ta nói một chút về tình huống ‘Thương Linh’ , ta rất muốn biết.

“A, kỳ thực cái kia Thương Linh, lần đầu tiên nhìn thấy y là vài chục năm trước, khi đó, tiểu tử kia còn nhỏ tuổi…"

“Hắt xì! Hắt xì! Hắt xì!"

Đương tại Minh Giới học tập, tất cả quỷ sai đều hướng mắt về người đánh văng ba tiếng hắt xì – Thương Linh, thụ khóa quỷ sai cũng trố mắt nhìn y.

Thương Linh sát sát mũi, có chút xấu hổ cúi đầu. Không biết vì sao, mũi lại đột nhiên ngứa, đai khái là có người ở sau lưng nói xấu, hoặc ca ca tưởng niệm…Thương Linh tình nguyện tin người phía sau tưởng niệm, nghĩ nghĩ, liền một mạch trở về quá khứ, hạnh phúc dâng lên..

Việc học hôm nay chấm dứt, lão quỷ sai cùng vài đồng liêu rời đi, ngưu đầu mã diện từ bên ngoài đứng đợi đã lâu, chờ mọi người đi hết, thì song song bước vào. Một trái một phái ngồi bên Thương Linh, tiếp tục cho y “Đặc thù đãi ngộ". Phán phán phân phó, trong vòng nửa tháng nhượng y thông hiểu Minh Giới luật pháp hình tắc, quy củ làm việc, ước gì y một hơi thông hiểu hết, để kịp đảm nhiệm Bạch Vô Thường, vì thế, ngưu đầu mã diện không dám chậm trễ, liền xuất bản lĩnh giáo xưa này của mình.

Thương Linh trong lòng thở dài, có điểm phiền chán, diện vô biểu tình nhìn vào thư bản, nghe bọn họ thao thao thuyết. Phán Phán đại nhân chỉ nói chính mình đảm nhận một chức quan, vì thế phải nắm giữ được cơ bản. Thương Linh căn bản không muốn làm, y chỉ cầu làm một tiểu quỷ sai, thiên nam địa bắc câu hồn, cũng là cơ hội tốt tìm kiếm tung tích ca ca. Tìm được ca ca, sẽ đem ‘Ký nghiêu’ cùng với ‘Mộng vũ’ hợp thành một đôi, thực hiện nguyện vọng vĩnh viễn không phân ly..
Tác giả : Bunny
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại