Thê Nô
Chương 66: Gặp người lớn
Ông cụ Diệp vội vã chạy tới chỗ lão Vương, trong mắt tràn đầy nghi hoặc. Lão Vương tính ra cũng là người của ông cụ Diệp, cũng đã đi theo ông nhiều năm, chuyện lớn chuyện nhỏ gì mà chưa từng thấy qua.
Ông chỉ từng thấy lão Vương vội vã chạy tới một lần, đó là ngày cha mẹ Diệp Lan Trăn xảy ra tai nạn xe cộ, khi đó vẻ mặt lão Vương buồn đau, khóc không thành tiếng. Thoắt cái mười mấy năm qua đi, lần này là chuyện gì có thể khiến ông ta vội vàng như vậy?
“Cậu cả đã trở lại." Lão Vương thở hồng hộc đứng trước mắt ông cụ Diệp, ông cụ Diệp nhìn cần câu run lên, biết cá sắp cắn câu.
“Có chuyện gì mà gấp như vậy." Ông cụ Diệp tức giận hỏi, ông vừa bị ông Mã chết tiệt kia dùng chắt trai kích thích, lúc này lão Vương lại dọa cá chạy mất, mắt thấy cần câu cá của ông cụ Sử nặng trĩu. Đây chẳng phải tổn hại tới hình tượng uy vũ của mình trước mặt Vương Tú Cúc sao!
“Cậu cả cùng Đào tiểu thư đã trở lại." Lão Vương hít sâu một hơi.
“Trở về thì làm sao?" Ông cụ Diệp cũng nghe nói cô gái của cháu trai trưởng là ân nhân cứu mạng mình. Chỉ là tình huống của Đào Tư Di có vẻ phức tạp, làm người tri ân có báo, ông không ngăn cản quyết định của cháu trai, nhưng trong nội tâm, ông vẫn không xem trọng hôn nhân này.
Ly hôn thì không nói, điều tra cô gái kia quả thật như lời ông cụ Mã nói, rất khó sinh, ý nghĩ muốn ôm chắt trai xem ra sẽ không xảy ra.
“Ai…" Ông cụ Diệp thở dài, xem ra ông chỉ có thể đem hy vọng đặt trên người Diệp Nam Tê thôi. Nhưng đứa nhỏ này tuổi còn nhỏ, mới hơn hai mươi, đàn ông cũng không thể kết hôn quá sớm.
“Ngài xem ngài có muốn đi Côn Thành một chuyến hay không, nơi này đường xá có chút xóc nảy." Lão Vương cao hứng nhắc nhở ông cụ Diệp.
“Xóc nảy? Chân tay tôi già yếu thế này còn không sợ? Con dâu nhà họ Diệp lại không được à?" Ông cụ Diệp cao tiếng nói, tâm tình vốn đã kém, lại bị lời này của lão Vương càng thêm không tốt.
Lão Vương không nghĩ tới tính tình ông cụ Diệp lại phát lớn như vậy, bị mắng liền rụt cổ, nhỏ giọng nói thầm: “Nếu ngài không sợ tiểu thiếu gia ra trước cũng không sao cả. "
Ông cụ Diệp ban đầu còn muốn ở trước mặt mọi người khoe uy phòng đại gia trưởng, vừa rồi còn đang tức giận ông cụ Mã, vừa nghe lão Vương nói, lập tức liền sửng sốt.
Ông trừng to mắt nhìn lão Vương, ngón tay hưng phấn chỉ vào lão, nói không ra lời.
“Ông…Ông nói cái gì?" Ông cụ Diệp rất không dễ dàng mới tìm lại được tiếng nói. “Tiểu thiếu gia nào?"
“Đào tiểu thư mang thai, ngày mai sẽ đến Côn Thành, cậu cả muốn chăm sóc ông. Tôi vốn nghĩ đường núi hơi xóc nên tới đón ngài trở về. Đều do tôi suy nghĩ không chu đáo, vẫn là vãn bối tới bái phỏng trưởng bối, nào để cho trưởng bối phải đi đường. "
“Đúng, ông nghĩ quá đúng." Ông cụ Diệp cao giọng gấp ba lần. “Chúng ta trở về xem chắt trai cùng cháu dâu thôi." Nói xong, ông cụ Diệp cố ý nhìn ông cụ Mã.
“Cháu trai lớn nhà tôi thật có bản lĩnh, người chưa vào cửa, đứa nhỏ đã có, năng lực thực mạnh. Tôi đã nói rồi mà, dựa vào năng lực của Diệp Lan Trăn, ngay cả tảng đá cũng có thể nở hoa, huống chi là một cô gái. "
Ông cụ Diệp cao hứng biết bao nhiêu, giọng ông lớn đến nỗi hận không thể để tất cả các thôn đều nghe thấy.
“Ông Diệp, chúc mừng ông." Tiếng Sử Miêu Miêu ngọt ngào truyền đến.
“Ha ha, chúc mừng cái gì, nhiều chuyện. "
Ông cụ Diệp đắc ý, lúc này đến phiên ông cụ Mã mất hứng, còn nghĩ Diệp Lan Trăn cưới về một cô gái không biết đẻ, này thế nào, người ta không những không có mà trứng tròn còn sắp ra ngoài rồi đấy! Ban đầu còn có chút vui sướng khi người gặp họa, giờ đã sớm bị chuyện này đánh tan. Càng quá đáng hơn là muốn đánh người lại không đánh được, ngược lại chính mình còn bị một cái tát buồn bực như thế.
“Đi ngay thôi." Ông cụ Diệp lôi kéo lão Vương, cần câu cũng không cần, cá kho tàu cũng không cần, chỉ lo tới chắt trai bảo bối chưa sinh ra của mình.
“Lão Vương, chắt trai của tôi cũng đến Côn Thành, tôi cùng ông trở về." Ông cụ Mã tựa hồ có chút không tin, ông phải tận mắt nhìn thấy, binh bất yếm trá, biết đâu lại là Diệp lão đầu ba hoa khoác loác.
“Được." Lão Vương gật đầu, ông nhìn hai ông cụ, âm thầm lau mồ hôi, đoạn đường này nhiệm vụ thật gian khổ.
Máy bay vững vàng đáp xuống sân bay Côn Thành, Đào Tư Di được Diệp Lan Trăn đỡ xuống máy bay, cô hít sâu một hơi không khí Côn Thành. Đi vòng một vòng tròn lớn, cuối cùng cũng trở lại.
“Vợ à, lát nữa anh dẫn em đi gặp một người." Diệp Lan Trăn vừa mở điện thoại, một tin nanh liền xuất hiện, anh nhíu mày nhìn thoáng qua, không nghĩ tới tốc độ lão Vương nhanh như vậy.
“Vâng." Đào Tư Di thấy Diệp Lan Trăn khẩn trương. “Đi đâu gặp?"
Đào Tư Di vừa nói xong liền thấy Diệp Lan Trăn kéo cô đi về một phía.
“Tư Di, đây là ông nội của anh." Diệp Lan Trăn đem cô che trước ngực mình, tay anh tượng trưng đặt trên bụng cô. “Ông nội, đây là cháu dâu của ông. "
“Tốt…tốt…" Ánh mắt ông cụ Diệp chỉ lo nhìn chằm chằm vào cái bụng tròn trịa của Đào Tư Di, ngay cả ánh mắt cũng không nhìn cô lấy một cái, trên mặt ông cười như nở hoa.
“Ông nội, đây là cháu dâu của ông, Đào Tư Di." Diệp Lan Trăn nhắc nhở, nhưng ánh mắt ông cụ Diệp vẫn nhìn chằm chằm vào cái bụng của cô.
Nhiều năm như vậy, ai có thể cảm nhận được nỗi tang thương của ông cụ Diệp người tóc bạc đưa người tóc đen. Sinh mệnh nhỏ này đối với Diệp Lan Trăn mà nói, chính là kết tinh tình yêu của anh và Đào Tư Di. Còn với ông cụ Diệp, lại giống như hy vọng mới của nhà họ Diệp. Có lẽ không ai có thể sánh với kỳ vọng được nhìn một sinh mệnh mới như ông, ngay cả uy danh trưởng bối ông cũng không cần, trực tiếp chạy vào sân bay đón người. Đã bao nhiêu năm qua, ông chưa từng vội vã như vậy.
“Khụ khụ…" Lão Vương dùng lực ho khan hai tiếng. “Cụ à, Đào tiểu thư đã ngồi một ngày trên máy bay, ngài xem chúng ta có nên lên xe trước hay không?"
“A…, ừ, lên xe." Lúc này ông cụ Diệp mới nhìn thẳng Đào Tư Di, “Không sai, không sai, ánh mắt tốt đấy. Lão Vương về sau phải gọi là thiếu phu nhân. "
“Vâng." Lão Vương lên tiếng, ngầm cảm thán một phen, cho dù là triều đại nào, đạo lý mẹ vinh nhờ con đều không đổi. Kế hoạch của cậu cả lại thành công rồi.
Ông cụ Diệp càng nhìn càng thấy thân thiết với Đào Tư Di, có lẽ trong tiềm thức đã có hảo cảm với ân nhân cứu mạng, lại thêm chắt trai trong bụng, hảo cảm này càng ngày càng lộ ra bên ngoài.
“Giờ được có mấy đứa giống cháu dâu ta giúp người làm niềm vui như vậy, ánh mắt Lan Trăn rất tốt." Ông cụ Diệp cười gật đầu, chống gậy quay đầu đi trước.
“Ông nội anh rất hài lòng về em." Diệp Lan Trăn nhỏ giọng nói bên tai Đào Tư Di.
“Là ông hài lòng với bụng em." Đào Tư Di cười hì hì vạch trần lời nói dối của anh.
“Về sau chúng ta cứ khiến bụng em lớn thường xuyên, đảm bảo ông cụ sẽ càng ngày càng vừa lòng với em." Diệp Lan Trăn thổi khí nóng bên tai cô, chọc mặt cô đỏ bừng.
“Anh cho rằng cứ nghĩ là có đứa nhỏ à?"
“Nếu anh đã đúc ra được một mảnh ốc đảo, anh tin tưởng mình cũng có thể đúc ra một khối khác, không tin đêm nay chúng ta liền thử xem. "
Diệp Lan Trăn xấu xa cắn vành tai cô, tay cô đẩy mặt anh sang một bên. Cô thoáng đắc ý nhìn Diệp Lan Trăn.
“Anh đừng quên trong bụng em còn có cây non đấy, cẩn thận đúc quá tay. "
Diệp Lan Trăn thất vọng bĩu môi, đã lâu anh chưa tưới qua. Phải biết rằng, đầm chứa nước không thỏa đáng cũng cần phải xả, nếu không sẽ vỡ đê.
Anh nhìn bóng lưng Đào Tư Di đi phía trước, đi nhanh hai bước đuổi theo. Trong lòng âm thầm tính, hôm nào cùng cô đi khám thai, thuận tiện hỏi bác sĩ một chút, hoạt động có thể xảy ra vấn đề hay không.
“Anh lại đánh chủ ý gì thế?" Đào Tư Di càng ngày càng có thể trông qua nét mặt Diệp Lan Trăn mà phân tích trạng thái trong lòng anh, sắc mặt này của anh rõ ràng là muốn làm chuyện xấu.
“Không có việc gì, vợ, anh chỉ đang nghĩ tối nay muốn ăn cái gì thôi?" Diệp Lan Trăn híp mắt, khóe miệng thâm thúy nhếch lên cười cười.
“Muốn ăn cái gì?" Đào Tư Di rõ ràng không tin, nhưng cô không tìm ra vấn đề trong lời Diệp Lan Trăn nói, đơn giản liền mặc kệ anh.
Mọi người cùng trở lại biệt thự, vừa vào nhà liền nhìn thấy ông cụ Mã đã ở bên trong bày ra bộ dáng chờ lâu ngày, ngồi bên cạnh ông là Mã Tiểu Kiệt mọi người đều quen thuộc.
“Cô Đào khỏe…" Mã Tiểu Kiệt lại khôi phục bộ dáng nhu thuận.
“Tiểu Kiệt khi nào trở về?" Đào Tư Di quen thuộc chào hỏi.
“Ngày hôm qua ạ." Tiểu Kiệt nhìn bụng Đào Tư Di, từ trong túi lấy ra một phong thư. “Đây là mẹ Trần bảo con đưa cô, bà dặn cô có thời gian thì gọi điện cho bà, bà rất nhớ cô. "
“Ừ, cám ơn tiểu Kiệt." Đào Tư Di nhận thư, thuận tay đặt trong túi áo mình, Diệp Lan Trăn liếc mắt nhìn phong thư, hoài nghi nhìn mặt Mã Tiểu Kiệt, cậu bé thật không đáng tin tưởng, vẻ mặt than vờ nhu thuận là có ý gì?
“Thật đáng tiếc." Không đợi Diệp Lan Trăn nghĩ quá nhiều, ông cụ Mã liền đứng lên đi một vòng xung quanh Đào Tư Di, miệng nói nhỏ. “Thật là đứa nhỏ mù quáng, như thế nào lại vào nhà họ Diệp thế?"
Nói xong ông cụ Mã nhìn chằm chằm Đào Tư Di nói: “Cháu nhìn thằng đàn ông bên cạnh cháu xem, đôi mắt đào hoa dài, làn da trắng quá mức, tuổi thì quá trẻ. Vừa thấy đã biết là hạt giống phong lưu, cháu không lo lắng khi ở cùng nó về sau à? Thấy thế nào cũng không thích hợp lấy làm chồng bằng Mã Đằng Diệu nhà ta. "
“Ông Mã, ông đến phá nhà họ Diệp tôi, ông có phải đã quên chủ nhân như tôi tồn tại hay không." Ông cụ Diệp lập tức đứng giữa ngăn cách ông cụ Mã và Đào Tư Di, ngăn cản ông cụ Mã quấy rầy.
Diệp Lan Trăn thừa dịp liền ôm cô vụng trộm lên lầu.
“Bọn họ không có chuyện gì chứ?" Đào Tư Di nhìn hai ông cụ, hai ông cụ không ngừng đấu đá nhau, tóc bạc đã bắt đầu rụng rồi.
“Sẽ không, bọn họ đang đánh hữu nghị thôi, yên tâm, còn có lão Vương, không xảy ra chuyện được. Em mệt mỏi một ngày rồi, chúng ta trở về nghỉ ngơi." Diệp Lan Trăn cam đoan.
Đào Tư Di nhìn hai người dưới lầu, trong lòng trào lên cảm giác ấm áp. Đây mới là gia đình, náo nhiệt lại tràn ngập niềm vui.
Sáng sớm hôm sau, Diệp Lan Trăn đến công ty xử lý công việc. Đào Tư Di ăn xong điểm tâm liền cùng ông cụ Diệp nói chuyện, rồi trở về phòng nghỉ ngơi.
Đào Tư Di ngủ một giấc, khi tỉnh lại mới nhớ tới thư Mã Tiểu Kiệt đưa còn đang trong túi, cô dứt khoát lấy ra đọc. Mẹ Trần chăm sóc cô rất tốt, lần này rời nước Úc cũng không nói với bà, thấy thế nào cũng khó nói.
Cô mở thư của mẹ Trần, nội dung bên trong chủ yếu là chú ý an toàn, chú ý thân thể, có rảnh thì qua thăm bà. Sau đó là một số nội dung phụ nữ có thai cần chú ý.
Đào Tư Di khẽ cười, trách không được mẹ Trần muốn viết thư, nếu gọi điện thật đúng là nói không hết. Cô đặt thư của mẹ Trần lên tủ đầu giường, thuận tay mở tờ thư còn lại. Nhìn rõ ràng không phải chữ của cùng một người, Đào Tư Di nhìn xuống phần kí tên: Mã Đằng Diệu!
Anh tìm cô có chuyện gì?
Kiên nhẫn đọc xong thư, Đào Tư Di thuận tay cầm di động bên người, vừa định gọi điện, cô lại do dự một chút rồi hạ điện thoại xuống.
Đào Tư Di xoa bụng, trên mặt mang theo gian xảo, cô nhìn giấy viết thư trong tay: “Ba ba của bảo bối thật đúng là lòng dạ hẹp hòi nha…"
Diệp Lan Trăn phiền chán đi tới đi lui trong văn phòng. Hỏi anh phiền chán cái gì? Còn không phải tự anh chuốc phiền à, ngốc không có việc gì lại đi đọc lén thư của người khác.
Anh cảm thấy thư Mã Tiểu Kiệt đưa có vấn đề, đêm qua lén lút nhìn thoáng qua, thật sự có thư của Mã Đằng Diệu.
Nhắc tới người đàn ông này, không biết lại muốn biết, mà biết rõ thì thấy phiền. Diệp Lan Trăn vô cùng tin tưởng Đào Tư Di yêu anh, nhưng Mã Đằng Diệu dù sao cũng đã từng là một trong đối thủ của anh.
Tuy nội dung thư rất đơn giản, là Mã Đằng Diệu hy vọng có thể thay Tô Mạn Ca nói lời xin lỗi, sau đó kể lể cuộc sống trong tù của cô ta. Sau đó đưa ra lời ngoài mặt linh tinh, nhưng mặc kệ thế nào, chủ đề vẫn chỉ có một, hy vọng Đào Tư Di có thể tha thứ cho việc Tô Mạn Ca làm trước kia, để cô ta ra tù trước thời hạn.
Mà ý tứ kia còn là, chỉ cần Đào Tư Di nguyện ý viết đơn tha thứ cho Tô Mạn Ca, Tô Mạn Ca ít nhất có thể giảm hình phạt 5 năm.
Hiện tại đứa nhỏ cũng đã có, nói ra cô cũng có một phần trách nhiệm trong chuyện của Tô Mạn Ca. Diệp Lan Trăn so với cô trái lại không có nhiều oán hận như thế, hơn nữa thời gian là đơn thuốc xoa dịu vết thương tốt nhất.
Chẳng qua chuyện Diệp Lan Trăn đang xoắn xuýt chính là anh không muốn Đào Tư Di và Mã Đằng Diệu có quan hệ gì.
Dựa theo thường lệ, Đào Tư Di sẽ tự mình xử lý chuyện này.
Cũng vì Diệp Lan Trăn nhìn lén thư của người ta, cho dù anh biết rõ nội dung, anh cũng không dám đi hỏi.
Cứ như vậy, anh đi tới đi lui trong văn phòng.
“Cậu cả, ông cụ bảo tôi nói với cậu một tiếng, ông về Bắc Kinh chuẩn bị hôn lễ cho cậu, đúng hai tuần sau cậu mang theo cháu dâu trở về." Lão Vương gõ cửa, vừa đi vào liền nhìn thấy Diệp Lan Trăn như kiến bò trên chảo nóng.
“Ừm." Diệp Lan Trăn đã dự liệu trước nên không có nhiều phản ứng, anh nhìn lão Vương, hướng ông ngoắc ngoắc tay.
Lão Vương nhìn vẻ mặt thần bí của anh, liền đi về phía trước một bước.
“Lão Vương, ông đã từng hỏi thăm đến người yêu cũ của vợ ông chưa?" Diệp Lan Trăn nhỏ giọng nói một câu.
“Đã từng." Lão Vương trả lời rõ ràng lưu loát.
“Sau đó?"
“Sau đó vợ tôi về nhà mẹ đẻ ở, tôi khó lắm mới đưa được bà ấy trở về. "
Diệp Lan Trăn nghe xong câu trả lời của lão Vương, sắc mặt tối sầm.
“Vậy ông có tìm người bảo vệ vợ ông không?"
“Có." Lão Vương chăm chú nhìn Diệp Lan Trăn, tiếp tục nói: “Vợ tôi biết tôi đang giám thị bà ấy, kết quả lại chạy về nhà mẹ đẻ ở, tôi vô cùng gian nan mới khuyên được bà ấy trở về. "
“Cậu cả, tình huống nhà mẹ đẻ của Đào tiểu thư có vẻ đặc biệt, nếu cô ấy chạy mất, đoán chừng không thể tìm." Lão Vương nhìn mặt Diệp Lan Trăn càng ngày càng âm u, ông hảo tâm nhắc nhở anh một câu.
Diệp Lan Trăn phất phất tay, tiếp tục xoay vòng vòng trong phòng.
Rất không dễ dàng đến giờ tan tầm, Diệp Lan Trăn vốn không cần tiêu hao như vậy, nhưng anh lại lo lắng khi về nhà, Đào Tư Di của mình đã đi gặp Mã Đằng Diệu, trong nhà sẽ trống rỗng. So với loại hành hạ này, còn không bằng ở lại công ty.
Anh trên cơ bản bước 30 bước với tốc độ bò sát, Diệp Lan Trăn cảm thấy giờ bản thân anh có điểm giống rùa đen rút đầu, không dám đối mặt với hiện thực sẽ phát sinh.
Bình thường đi xe một giờ, anh cứ thế hai giờ mới về đến nhà. Diệp Lan Trăn run rẩy mở cửa phòng. Liền nhìn thấy cô dâu nhỏ của anh ngồi trong phòng khách ăn nho xem phim hài.
Bởi vì chân sưng, đôi chân trắng non mềm mại kia đặt trên bàn trà, đầu ngón chân mượt mà theo tiếng cười của cô thường thường co quắp mở rộng.
“Công ty bề bộn nhiều việc ạ?" Đào Tư Di liếc mắt nhìn Diệp Lan Trăn, nhìn khí sắc anh có chút không tốt.
“Có chút, có điều đều đã xử lý xong rồi." Diệp Lan Trăn đi đến bên người Đào Tư Di, tay xoa nhẹ bụng cô một hồi. Miệng mở ra lại đóng, vấn đề hỏi hay không hỏi rất nhanh sẽ hành hạ anh đến chết.
“A…, đúng rồi, em có chuyện muốn nói với anh." Đào Tư Di như đột nhiên nhớ tới gì đó, quay đầu nhìn về phía Diệp Lan Trăn.
Diệp Lan Trăn chỉ cảm thấy hồi hộp trong lòng.
“Đúng rồi, anh xem cái này đi." Đào Tư Di tìm trên bàn trà, thư cô để chỗ nào rồi nhỉ? Cô cẩn thận tìm tìm, phát hiện dưới mâm đựng trái cây lộ ra một góc giấy trắng.
Tay cô bưng khai, rút tờ giấy đã in một vòng mâm.
“Anh xem vấn đề này em nên giải quyết như thế nào? Em suy nghĩ rồi, chuyện này nên cùng anh thương lượng." Đào Tư Di cầm tờ thư trong tay đưa cho DIệp Lan Trăn.
Diệp Lan Trăn mở tờ giấy, mặt thoáng đỏ, anh xấu hổ ho khan vài tiếng. Nhìn tượng trưng từ đầu đến cuối. Sau đó ngẩng đầu nhìn Đào Tư Di: “Vợ, em muốn làm như thế nào, chồng em sẽ mạnh mẽ hỗ trợ. "
Diệp Lan Trăn thầm mắng mình từ đầu đến đuối, chuyện đơn giản như thế mà anh phức tạp hóa lên. Cô vợ nhỏ của anh từ đầu đã không gạt anh, ngược lại bệnh đa nghi của anh lại nghiêm trọng như vậy, ngẫm lại thật quá dọa người.
“Tô Mạn Ca cũng rất đáng thương, Mã Đằng Diệu nhờ em viết đơn, em chắc canh sẽ không viết, làm chuyện sai trái nhất định phải gánh vác trách nhiệm, hơn nữa em cũng không độ lượng đến thế." Đào Tư Di nhìn Diệp Lan Trăn liên tục gật đầu. “Có điều, Mã Đằng Diệu có bản lĩnh thế nào là chuyện của anh, anh nếu có cách, em cũng không ngăn cản, anh thấy thế nào?" Đào Tư Di trưng cầu ý kiến của Diệp Lan Trăn.
“Tốt, vợ luôn đúng nhất. "
“Vậy anh gọi điện cho Mã Đằng Diệu đi, nói cho anh biết suy nghĩ của em, em mệt rồi, cục cưng trong bụng muốn đi ngủ." Nói xong, Đào Tư Di ngáp vài cái rồi lên lầu, để lại Diệp Lan Trăn ngồi trên sofa cười ngây ngô. Cả đầu đều nghĩ vợ anh thật tốt, thông minh như vậy, tin tưởng anh như vậy.
Mã Đằng Diệu kết thúc cuộc gọi của Diệp Lan Trăn, ánh mắt đảo qua bức ảnh trên bàn làm việc, mệt mỏi tựa vào ghế. Dù nói thế nào, toàn bộ lại về quỹ đạo anh dự đoán. Chỉ là anh không ngờ tới Đào Tư Di và Diệp Lan Trăn đã thân mật tới mức này.
Phải biết rằng thân thể kết hợp, huyết mạch tương thông chỉ là một phần trong tình yêu, tâm hồn đồng nhất mới là mấu chốt quan trọng nhất.
Anh cùng mẹ Tiểu Kiệt có tình thân, có cảm tình nhưng duy chỉ có tâm hồn là không đồng nhất. Có lẽ cả cuộc đời anh cũng không cách nào tìm thấy loại cảm tình này.
Anh nhìn bầu trời đầy sao ngoài cửa sổ, đứng dậy đi đến trước cửa sổ, đèn đường đã sáng lên, ngọn đèn từng nhà cũng từ từ mở rộng. Mã Đằng Diệu cầm điện thoại, lật danh bạ. Giờ phút này anh đột nhiên ý thức được một vấn đề rằng ngay cả số điện thoại của con trai anh cũng không nhớ được.
“Tiểu Kiệt, là ba ba, buổi tối cùng nhau ăn cơm đi, thời gian này vất vả cho con rồi. "
“Đây là việc con nên làm, ba ba không cần cảm ơn." Giọng Mã Tiểu Kiệt lạnh lùng truyền đến. Mã Đằng Diệu bị đè nén trong lòng.
“Tiểu Kiệt, ba ba về sau sẽ cố gắng rút thời gian đến thăm con. "
“Vâng, cám ơn ba ba." Mã Tiểu Kiệt khách khí có lễ cúp điện thoại.
Về sau? Khóe miệng cậu cười châm chọc, lộ ra khôn khóe không đúng tuổi. Đã qua nhiều cái về sau, cậu với từ ngữ này đã triệt để đánh mất tín nhiệm rồi.
“Chắt trai bảo bối của cụ, cụ tìm cho con một gia sư rồi, cô gái nhỏ này rất thông minh, thân thể con cũng tốt, có thể đi theo cô ấy học võ thuật, cường thân kiện thể." Tiếng ông cụ Mã truyền đến từ phía sau lưng.
Tiểu Kiệt xoay người, vẻ mặt than nhu thuận trong nháy mắt.
“Vâng thưa cụ. "
Không có người nào rõ ràng hơn chính cậu, kỳ thật vì thời gian nghỉ hè của cậu quá nhàm chán nên tìm người làm bạn cho cậu. Gia sư dạy kèm ở nhà thì thế nào, dùng tiền bạc là có thể tạo dựng mối quan tâm rồi, còn cậu, ngược lại cậu càng ngày càng cảm thấy mình thật đáng buồn.
Mã Tiểu Kiệt ngầm hạ hai mắt, không để cụ Mã nhìn thấy cô đơn trong mắt cậu.
Diệp Lan Trăn xử lý xong chuyện của Mã Đằng Diệu, xoay người đi tới phòng ngủ. Đào Tư Di khép hờ hai mắt nằm trên giường. Cô tựa hồ nghe thấy tiếng bước chân, liền mở mắt.
“Xử lý xong rồi?" Đào Tư Di mỉm cười.
“Ừ, xử lý xong rồi. "
Đào Tư Di nhìn Diệp Lan Trăn ngồi trên giường, tay anh đặt trên bụng cô. Nét mặt có chút xấu hổ, tựa hồ muốn nói lại thôi.
“Vợ, anh thừa nhận sai lầm, em đừng trách anh." Sau khi nói chuyện với Mã Đằng Diệu xong, Diệp Lan Trăn vẫn cảm thấy xấu hổ, cảm giác này anh chưa bao giờ có. Kinh doanh nhiều năm như vậy, chiến lược gì cũng đã dùng qua, ngay cả chuyện nhỏ như vậy mà anh lại trở nên thiếu kiên nhẫn.
“Làm sao thế?" Đào Tư Di cười trộm trong lòng
“Anh đọc lén thư của em vào tối qua khi em đi ngủ." Diệp Lan Trăn mở miệng nói.
“Ừ, không sao, giữa vợ chồng đâu có bí mật gì nữa." Đào Tư Di lười biếng nheo mắt.
“Ừm…"
Đào Tư Di nói khiến Diệp Lan Trăn ngây ngẩn cả người, anh không biết nên nói gì, đột nhiên trước mắt anh sáng lên. Diệp Lan Trăn trừng to mắt nhìn cô, dưới cái nhìn chăm chú của anh, Đào Tư Di thật sự không ngủ nổi.
“Vợ à, hiện tại anh quản lý xí nghiệp gia tộc họ Diệp một năm thu nhập là xx, sản nghiệp trên danh nghĩa của anh có ba phần, ích lợi 1 năm là xx, bất động sản có 5 chỗ, Bắc Kinh, Thượng Hải, Thâm Quyến, Hải Nam, còn có…"
Đào Tư Di nghe Diệp Lan Trăn tự mình lải nhải tự thuật tài sản cá nhân của anh, cô có chút đau đầu lấy tay đỡ ót.
Ông giời ơi, mau thu lại người đàn ông này đi, là ai nói cho anh biết phụ nữ nhất định phải nắm giữ túi tiền của người đàn ông chứ?
Ông chỉ từng thấy lão Vương vội vã chạy tới một lần, đó là ngày cha mẹ Diệp Lan Trăn xảy ra tai nạn xe cộ, khi đó vẻ mặt lão Vương buồn đau, khóc không thành tiếng. Thoắt cái mười mấy năm qua đi, lần này là chuyện gì có thể khiến ông ta vội vàng như vậy?
“Cậu cả đã trở lại." Lão Vương thở hồng hộc đứng trước mắt ông cụ Diệp, ông cụ Diệp nhìn cần câu run lên, biết cá sắp cắn câu.
“Có chuyện gì mà gấp như vậy." Ông cụ Diệp tức giận hỏi, ông vừa bị ông Mã chết tiệt kia dùng chắt trai kích thích, lúc này lão Vương lại dọa cá chạy mất, mắt thấy cần câu cá của ông cụ Sử nặng trĩu. Đây chẳng phải tổn hại tới hình tượng uy vũ của mình trước mặt Vương Tú Cúc sao!
“Cậu cả cùng Đào tiểu thư đã trở lại." Lão Vương hít sâu một hơi.
“Trở về thì làm sao?" Ông cụ Diệp cũng nghe nói cô gái của cháu trai trưởng là ân nhân cứu mạng mình. Chỉ là tình huống của Đào Tư Di có vẻ phức tạp, làm người tri ân có báo, ông không ngăn cản quyết định của cháu trai, nhưng trong nội tâm, ông vẫn không xem trọng hôn nhân này.
Ly hôn thì không nói, điều tra cô gái kia quả thật như lời ông cụ Mã nói, rất khó sinh, ý nghĩ muốn ôm chắt trai xem ra sẽ không xảy ra.
“Ai…" Ông cụ Diệp thở dài, xem ra ông chỉ có thể đem hy vọng đặt trên người Diệp Nam Tê thôi. Nhưng đứa nhỏ này tuổi còn nhỏ, mới hơn hai mươi, đàn ông cũng không thể kết hôn quá sớm.
“Ngài xem ngài có muốn đi Côn Thành một chuyến hay không, nơi này đường xá có chút xóc nảy." Lão Vương cao hứng nhắc nhở ông cụ Diệp.
“Xóc nảy? Chân tay tôi già yếu thế này còn không sợ? Con dâu nhà họ Diệp lại không được à?" Ông cụ Diệp cao tiếng nói, tâm tình vốn đã kém, lại bị lời này của lão Vương càng thêm không tốt.
Lão Vương không nghĩ tới tính tình ông cụ Diệp lại phát lớn như vậy, bị mắng liền rụt cổ, nhỏ giọng nói thầm: “Nếu ngài không sợ tiểu thiếu gia ra trước cũng không sao cả. "
Ông cụ Diệp ban đầu còn muốn ở trước mặt mọi người khoe uy phòng đại gia trưởng, vừa rồi còn đang tức giận ông cụ Mã, vừa nghe lão Vương nói, lập tức liền sửng sốt.
Ông trừng to mắt nhìn lão Vương, ngón tay hưng phấn chỉ vào lão, nói không ra lời.
“Ông…Ông nói cái gì?" Ông cụ Diệp rất không dễ dàng mới tìm lại được tiếng nói. “Tiểu thiếu gia nào?"
“Đào tiểu thư mang thai, ngày mai sẽ đến Côn Thành, cậu cả muốn chăm sóc ông. Tôi vốn nghĩ đường núi hơi xóc nên tới đón ngài trở về. Đều do tôi suy nghĩ không chu đáo, vẫn là vãn bối tới bái phỏng trưởng bối, nào để cho trưởng bối phải đi đường. "
“Đúng, ông nghĩ quá đúng." Ông cụ Diệp cao giọng gấp ba lần. “Chúng ta trở về xem chắt trai cùng cháu dâu thôi." Nói xong, ông cụ Diệp cố ý nhìn ông cụ Mã.
“Cháu trai lớn nhà tôi thật có bản lĩnh, người chưa vào cửa, đứa nhỏ đã có, năng lực thực mạnh. Tôi đã nói rồi mà, dựa vào năng lực của Diệp Lan Trăn, ngay cả tảng đá cũng có thể nở hoa, huống chi là một cô gái. "
Ông cụ Diệp cao hứng biết bao nhiêu, giọng ông lớn đến nỗi hận không thể để tất cả các thôn đều nghe thấy.
“Ông Diệp, chúc mừng ông." Tiếng Sử Miêu Miêu ngọt ngào truyền đến.
“Ha ha, chúc mừng cái gì, nhiều chuyện. "
Ông cụ Diệp đắc ý, lúc này đến phiên ông cụ Mã mất hứng, còn nghĩ Diệp Lan Trăn cưới về một cô gái không biết đẻ, này thế nào, người ta không những không có mà trứng tròn còn sắp ra ngoài rồi đấy! Ban đầu còn có chút vui sướng khi người gặp họa, giờ đã sớm bị chuyện này đánh tan. Càng quá đáng hơn là muốn đánh người lại không đánh được, ngược lại chính mình còn bị một cái tát buồn bực như thế.
“Đi ngay thôi." Ông cụ Diệp lôi kéo lão Vương, cần câu cũng không cần, cá kho tàu cũng không cần, chỉ lo tới chắt trai bảo bối chưa sinh ra của mình.
“Lão Vương, chắt trai của tôi cũng đến Côn Thành, tôi cùng ông trở về." Ông cụ Mã tựa hồ có chút không tin, ông phải tận mắt nhìn thấy, binh bất yếm trá, biết đâu lại là Diệp lão đầu ba hoa khoác loác.
“Được." Lão Vương gật đầu, ông nhìn hai ông cụ, âm thầm lau mồ hôi, đoạn đường này nhiệm vụ thật gian khổ.
Máy bay vững vàng đáp xuống sân bay Côn Thành, Đào Tư Di được Diệp Lan Trăn đỡ xuống máy bay, cô hít sâu một hơi không khí Côn Thành. Đi vòng một vòng tròn lớn, cuối cùng cũng trở lại.
“Vợ à, lát nữa anh dẫn em đi gặp một người." Diệp Lan Trăn vừa mở điện thoại, một tin nanh liền xuất hiện, anh nhíu mày nhìn thoáng qua, không nghĩ tới tốc độ lão Vương nhanh như vậy.
“Vâng." Đào Tư Di thấy Diệp Lan Trăn khẩn trương. “Đi đâu gặp?"
Đào Tư Di vừa nói xong liền thấy Diệp Lan Trăn kéo cô đi về một phía.
“Tư Di, đây là ông nội của anh." Diệp Lan Trăn đem cô che trước ngực mình, tay anh tượng trưng đặt trên bụng cô. “Ông nội, đây là cháu dâu của ông. "
“Tốt…tốt…" Ánh mắt ông cụ Diệp chỉ lo nhìn chằm chằm vào cái bụng tròn trịa của Đào Tư Di, ngay cả ánh mắt cũng không nhìn cô lấy một cái, trên mặt ông cười như nở hoa.
“Ông nội, đây là cháu dâu của ông, Đào Tư Di." Diệp Lan Trăn nhắc nhở, nhưng ánh mắt ông cụ Diệp vẫn nhìn chằm chằm vào cái bụng của cô.
Nhiều năm như vậy, ai có thể cảm nhận được nỗi tang thương của ông cụ Diệp người tóc bạc đưa người tóc đen. Sinh mệnh nhỏ này đối với Diệp Lan Trăn mà nói, chính là kết tinh tình yêu của anh và Đào Tư Di. Còn với ông cụ Diệp, lại giống như hy vọng mới của nhà họ Diệp. Có lẽ không ai có thể sánh với kỳ vọng được nhìn một sinh mệnh mới như ông, ngay cả uy danh trưởng bối ông cũng không cần, trực tiếp chạy vào sân bay đón người. Đã bao nhiêu năm qua, ông chưa từng vội vã như vậy.
“Khụ khụ…" Lão Vương dùng lực ho khan hai tiếng. “Cụ à, Đào tiểu thư đã ngồi một ngày trên máy bay, ngài xem chúng ta có nên lên xe trước hay không?"
“A…, ừ, lên xe." Lúc này ông cụ Diệp mới nhìn thẳng Đào Tư Di, “Không sai, không sai, ánh mắt tốt đấy. Lão Vương về sau phải gọi là thiếu phu nhân. "
“Vâng." Lão Vương lên tiếng, ngầm cảm thán một phen, cho dù là triều đại nào, đạo lý mẹ vinh nhờ con đều không đổi. Kế hoạch của cậu cả lại thành công rồi.
Ông cụ Diệp càng nhìn càng thấy thân thiết với Đào Tư Di, có lẽ trong tiềm thức đã có hảo cảm với ân nhân cứu mạng, lại thêm chắt trai trong bụng, hảo cảm này càng ngày càng lộ ra bên ngoài.
“Giờ được có mấy đứa giống cháu dâu ta giúp người làm niềm vui như vậy, ánh mắt Lan Trăn rất tốt." Ông cụ Diệp cười gật đầu, chống gậy quay đầu đi trước.
“Ông nội anh rất hài lòng về em." Diệp Lan Trăn nhỏ giọng nói bên tai Đào Tư Di.
“Là ông hài lòng với bụng em." Đào Tư Di cười hì hì vạch trần lời nói dối của anh.
“Về sau chúng ta cứ khiến bụng em lớn thường xuyên, đảm bảo ông cụ sẽ càng ngày càng vừa lòng với em." Diệp Lan Trăn thổi khí nóng bên tai cô, chọc mặt cô đỏ bừng.
“Anh cho rằng cứ nghĩ là có đứa nhỏ à?"
“Nếu anh đã đúc ra được một mảnh ốc đảo, anh tin tưởng mình cũng có thể đúc ra một khối khác, không tin đêm nay chúng ta liền thử xem. "
Diệp Lan Trăn xấu xa cắn vành tai cô, tay cô đẩy mặt anh sang một bên. Cô thoáng đắc ý nhìn Diệp Lan Trăn.
“Anh đừng quên trong bụng em còn có cây non đấy, cẩn thận đúc quá tay. "
Diệp Lan Trăn thất vọng bĩu môi, đã lâu anh chưa tưới qua. Phải biết rằng, đầm chứa nước không thỏa đáng cũng cần phải xả, nếu không sẽ vỡ đê.
Anh nhìn bóng lưng Đào Tư Di đi phía trước, đi nhanh hai bước đuổi theo. Trong lòng âm thầm tính, hôm nào cùng cô đi khám thai, thuận tiện hỏi bác sĩ một chút, hoạt động có thể xảy ra vấn đề hay không.
“Anh lại đánh chủ ý gì thế?" Đào Tư Di càng ngày càng có thể trông qua nét mặt Diệp Lan Trăn mà phân tích trạng thái trong lòng anh, sắc mặt này của anh rõ ràng là muốn làm chuyện xấu.
“Không có việc gì, vợ, anh chỉ đang nghĩ tối nay muốn ăn cái gì thôi?" Diệp Lan Trăn híp mắt, khóe miệng thâm thúy nhếch lên cười cười.
“Muốn ăn cái gì?" Đào Tư Di rõ ràng không tin, nhưng cô không tìm ra vấn đề trong lời Diệp Lan Trăn nói, đơn giản liền mặc kệ anh.
Mọi người cùng trở lại biệt thự, vừa vào nhà liền nhìn thấy ông cụ Mã đã ở bên trong bày ra bộ dáng chờ lâu ngày, ngồi bên cạnh ông là Mã Tiểu Kiệt mọi người đều quen thuộc.
“Cô Đào khỏe…" Mã Tiểu Kiệt lại khôi phục bộ dáng nhu thuận.
“Tiểu Kiệt khi nào trở về?" Đào Tư Di quen thuộc chào hỏi.
“Ngày hôm qua ạ." Tiểu Kiệt nhìn bụng Đào Tư Di, từ trong túi lấy ra một phong thư. “Đây là mẹ Trần bảo con đưa cô, bà dặn cô có thời gian thì gọi điện cho bà, bà rất nhớ cô. "
“Ừ, cám ơn tiểu Kiệt." Đào Tư Di nhận thư, thuận tay đặt trong túi áo mình, Diệp Lan Trăn liếc mắt nhìn phong thư, hoài nghi nhìn mặt Mã Tiểu Kiệt, cậu bé thật không đáng tin tưởng, vẻ mặt than vờ nhu thuận là có ý gì?
“Thật đáng tiếc." Không đợi Diệp Lan Trăn nghĩ quá nhiều, ông cụ Mã liền đứng lên đi một vòng xung quanh Đào Tư Di, miệng nói nhỏ. “Thật là đứa nhỏ mù quáng, như thế nào lại vào nhà họ Diệp thế?"
Nói xong ông cụ Mã nhìn chằm chằm Đào Tư Di nói: “Cháu nhìn thằng đàn ông bên cạnh cháu xem, đôi mắt đào hoa dài, làn da trắng quá mức, tuổi thì quá trẻ. Vừa thấy đã biết là hạt giống phong lưu, cháu không lo lắng khi ở cùng nó về sau à? Thấy thế nào cũng không thích hợp lấy làm chồng bằng Mã Đằng Diệu nhà ta. "
“Ông Mã, ông đến phá nhà họ Diệp tôi, ông có phải đã quên chủ nhân như tôi tồn tại hay không." Ông cụ Diệp lập tức đứng giữa ngăn cách ông cụ Mã và Đào Tư Di, ngăn cản ông cụ Mã quấy rầy.
Diệp Lan Trăn thừa dịp liền ôm cô vụng trộm lên lầu.
“Bọn họ không có chuyện gì chứ?" Đào Tư Di nhìn hai ông cụ, hai ông cụ không ngừng đấu đá nhau, tóc bạc đã bắt đầu rụng rồi.
“Sẽ không, bọn họ đang đánh hữu nghị thôi, yên tâm, còn có lão Vương, không xảy ra chuyện được. Em mệt mỏi một ngày rồi, chúng ta trở về nghỉ ngơi." Diệp Lan Trăn cam đoan.
Đào Tư Di nhìn hai người dưới lầu, trong lòng trào lên cảm giác ấm áp. Đây mới là gia đình, náo nhiệt lại tràn ngập niềm vui.
Sáng sớm hôm sau, Diệp Lan Trăn đến công ty xử lý công việc. Đào Tư Di ăn xong điểm tâm liền cùng ông cụ Diệp nói chuyện, rồi trở về phòng nghỉ ngơi.
Đào Tư Di ngủ một giấc, khi tỉnh lại mới nhớ tới thư Mã Tiểu Kiệt đưa còn đang trong túi, cô dứt khoát lấy ra đọc. Mẹ Trần chăm sóc cô rất tốt, lần này rời nước Úc cũng không nói với bà, thấy thế nào cũng khó nói.
Cô mở thư của mẹ Trần, nội dung bên trong chủ yếu là chú ý an toàn, chú ý thân thể, có rảnh thì qua thăm bà. Sau đó là một số nội dung phụ nữ có thai cần chú ý.
Đào Tư Di khẽ cười, trách không được mẹ Trần muốn viết thư, nếu gọi điện thật đúng là nói không hết. Cô đặt thư của mẹ Trần lên tủ đầu giường, thuận tay mở tờ thư còn lại. Nhìn rõ ràng không phải chữ của cùng một người, Đào Tư Di nhìn xuống phần kí tên: Mã Đằng Diệu!
Anh tìm cô có chuyện gì?
Kiên nhẫn đọc xong thư, Đào Tư Di thuận tay cầm di động bên người, vừa định gọi điện, cô lại do dự một chút rồi hạ điện thoại xuống.
Đào Tư Di xoa bụng, trên mặt mang theo gian xảo, cô nhìn giấy viết thư trong tay: “Ba ba của bảo bối thật đúng là lòng dạ hẹp hòi nha…"
Diệp Lan Trăn phiền chán đi tới đi lui trong văn phòng. Hỏi anh phiền chán cái gì? Còn không phải tự anh chuốc phiền à, ngốc không có việc gì lại đi đọc lén thư của người khác.
Anh cảm thấy thư Mã Tiểu Kiệt đưa có vấn đề, đêm qua lén lút nhìn thoáng qua, thật sự có thư của Mã Đằng Diệu.
Nhắc tới người đàn ông này, không biết lại muốn biết, mà biết rõ thì thấy phiền. Diệp Lan Trăn vô cùng tin tưởng Đào Tư Di yêu anh, nhưng Mã Đằng Diệu dù sao cũng đã từng là một trong đối thủ của anh.
Tuy nội dung thư rất đơn giản, là Mã Đằng Diệu hy vọng có thể thay Tô Mạn Ca nói lời xin lỗi, sau đó kể lể cuộc sống trong tù của cô ta. Sau đó đưa ra lời ngoài mặt linh tinh, nhưng mặc kệ thế nào, chủ đề vẫn chỉ có một, hy vọng Đào Tư Di có thể tha thứ cho việc Tô Mạn Ca làm trước kia, để cô ta ra tù trước thời hạn.
Mà ý tứ kia còn là, chỉ cần Đào Tư Di nguyện ý viết đơn tha thứ cho Tô Mạn Ca, Tô Mạn Ca ít nhất có thể giảm hình phạt 5 năm.
Hiện tại đứa nhỏ cũng đã có, nói ra cô cũng có một phần trách nhiệm trong chuyện của Tô Mạn Ca. Diệp Lan Trăn so với cô trái lại không có nhiều oán hận như thế, hơn nữa thời gian là đơn thuốc xoa dịu vết thương tốt nhất.
Chẳng qua chuyện Diệp Lan Trăn đang xoắn xuýt chính là anh không muốn Đào Tư Di và Mã Đằng Diệu có quan hệ gì.
Dựa theo thường lệ, Đào Tư Di sẽ tự mình xử lý chuyện này.
Cũng vì Diệp Lan Trăn nhìn lén thư của người ta, cho dù anh biết rõ nội dung, anh cũng không dám đi hỏi.
Cứ như vậy, anh đi tới đi lui trong văn phòng.
“Cậu cả, ông cụ bảo tôi nói với cậu một tiếng, ông về Bắc Kinh chuẩn bị hôn lễ cho cậu, đúng hai tuần sau cậu mang theo cháu dâu trở về." Lão Vương gõ cửa, vừa đi vào liền nhìn thấy Diệp Lan Trăn như kiến bò trên chảo nóng.
“Ừm." Diệp Lan Trăn đã dự liệu trước nên không có nhiều phản ứng, anh nhìn lão Vương, hướng ông ngoắc ngoắc tay.
Lão Vương nhìn vẻ mặt thần bí của anh, liền đi về phía trước một bước.
“Lão Vương, ông đã từng hỏi thăm đến người yêu cũ của vợ ông chưa?" Diệp Lan Trăn nhỏ giọng nói một câu.
“Đã từng." Lão Vương trả lời rõ ràng lưu loát.
“Sau đó?"
“Sau đó vợ tôi về nhà mẹ đẻ ở, tôi khó lắm mới đưa được bà ấy trở về. "
Diệp Lan Trăn nghe xong câu trả lời của lão Vương, sắc mặt tối sầm.
“Vậy ông có tìm người bảo vệ vợ ông không?"
“Có." Lão Vương chăm chú nhìn Diệp Lan Trăn, tiếp tục nói: “Vợ tôi biết tôi đang giám thị bà ấy, kết quả lại chạy về nhà mẹ đẻ ở, tôi vô cùng gian nan mới khuyên được bà ấy trở về. "
“Cậu cả, tình huống nhà mẹ đẻ của Đào tiểu thư có vẻ đặc biệt, nếu cô ấy chạy mất, đoán chừng không thể tìm." Lão Vương nhìn mặt Diệp Lan Trăn càng ngày càng âm u, ông hảo tâm nhắc nhở anh một câu.
Diệp Lan Trăn phất phất tay, tiếp tục xoay vòng vòng trong phòng.
Rất không dễ dàng đến giờ tan tầm, Diệp Lan Trăn vốn không cần tiêu hao như vậy, nhưng anh lại lo lắng khi về nhà, Đào Tư Di của mình đã đi gặp Mã Đằng Diệu, trong nhà sẽ trống rỗng. So với loại hành hạ này, còn không bằng ở lại công ty.
Anh trên cơ bản bước 30 bước với tốc độ bò sát, Diệp Lan Trăn cảm thấy giờ bản thân anh có điểm giống rùa đen rút đầu, không dám đối mặt với hiện thực sẽ phát sinh.
Bình thường đi xe một giờ, anh cứ thế hai giờ mới về đến nhà. Diệp Lan Trăn run rẩy mở cửa phòng. Liền nhìn thấy cô dâu nhỏ của anh ngồi trong phòng khách ăn nho xem phim hài.
Bởi vì chân sưng, đôi chân trắng non mềm mại kia đặt trên bàn trà, đầu ngón chân mượt mà theo tiếng cười của cô thường thường co quắp mở rộng.
“Công ty bề bộn nhiều việc ạ?" Đào Tư Di liếc mắt nhìn Diệp Lan Trăn, nhìn khí sắc anh có chút không tốt.
“Có chút, có điều đều đã xử lý xong rồi." Diệp Lan Trăn đi đến bên người Đào Tư Di, tay xoa nhẹ bụng cô một hồi. Miệng mở ra lại đóng, vấn đề hỏi hay không hỏi rất nhanh sẽ hành hạ anh đến chết.
“A…, đúng rồi, em có chuyện muốn nói với anh." Đào Tư Di như đột nhiên nhớ tới gì đó, quay đầu nhìn về phía Diệp Lan Trăn.
Diệp Lan Trăn chỉ cảm thấy hồi hộp trong lòng.
“Đúng rồi, anh xem cái này đi." Đào Tư Di tìm trên bàn trà, thư cô để chỗ nào rồi nhỉ? Cô cẩn thận tìm tìm, phát hiện dưới mâm đựng trái cây lộ ra một góc giấy trắng.
Tay cô bưng khai, rút tờ giấy đã in một vòng mâm.
“Anh xem vấn đề này em nên giải quyết như thế nào? Em suy nghĩ rồi, chuyện này nên cùng anh thương lượng." Đào Tư Di cầm tờ thư trong tay đưa cho DIệp Lan Trăn.
Diệp Lan Trăn mở tờ giấy, mặt thoáng đỏ, anh xấu hổ ho khan vài tiếng. Nhìn tượng trưng từ đầu đến cuối. Sau đó ngẩng đầu nhìn Đào Tư Di: “Vợ, em muốn làm như thế nào, chồng em sẽ mạnh mẽ hỗ trợ. "
Diệp Lan Trăn thầm mắng mình từ đầu đến đuối, chuyện đơn giản như thế mà anh phức tạp hóa lên. Cô vợ nhỏ của anh từ đầu đã không gạt anh, ngược lại bệnh đa nghi của anh lại nghiêm trọng như vậy, ngẫm lại thật quá dọa người.
“Tô Mạn Ca cũng rất đáng thương, Mã Đằng Diệu nhờ em viết đơn, em chắc canh sẽ không viết, làm chuyện sai trái nhất định phải gánh vác trách nhiệm, hơn nữa em cũng không độ lượng đến thế." Đào Tư Di nhìn Diệp Lan Trăn liên tục gật đầu. “Có điều, Mã Đằng Diệu có bản lĩnh thế nào là chuyện của anh, anh nếu có cách, em cũng không ngăn cản, anh thấy thế nào?" Đào Tư Di trưng cầu ý kiến của Diệp Lan Trăn.
“Tốt, vợ luôn đúng nhất. "
“Vậy anh gọi điện cho Mã Đằng Diệu đi, nói cho anh biết suy nghĩ của em, em mệt rồi, cục cưng trong bụng muốn đi ngủ." Nói xong, Đào Tư Di ngáp vài cái rồi lên lầu, để lại Diệp Lan Trăn ngồi trên sofa cười ngây ngô. Cả đầu đều nghĩ vợ anh thật tốt, thông minh như vậy, tin tưởng anh như vậy.
Mã Đằng Diệu kết thúc cuộc gọi của Diệp Lan Trăn, ánh mắt đảo qua bức ảnh trên bàn làm việc, mệt mỏi tựa vào ghế. Dù nói thế nào, toàn bộ lại về quỹ đạo anh dự đoán. Chỉ là anh không ngờ tới Đào Tư Di và Diệp Lan Trăn đã thân mật tới mức này.
Phải biết rằng thân thể kết hợp, huyết mạch tương thông chỉ là một phần trong tình yêu, tâm hồn đồng nhất mới là mấu chốt quan trọng nhất.
Anh cùng mẹ Tiểu Kiệt có tình thân, có cảm tình nhưng duy chỉ có tâm hồn là không đồng nhất. Có lẽ cả cuộc đời anh cũng không cách nào tìm thấy loại cảm tình này.
Anh nhìn bầu trời đầy sao ngoài cửa sổ, đứng dậy đi đến trước cửa sổ, đèn đường đã sáng lên, ngọn đèn từng nhà cũng từ từ mở rộng. Mã Đằng Diệu cầm điện thoại, lật danh bạ. Giờ phút này anh đột nhiên ý thức được một vấn đề rằng ngay cả số điện thoại của con trai anh cũng không nhớ được.
“Tiểu Kiệt, là ba ba, buổi tối cùng nhau ăn cơm đi, thời gian này vất vả cho con rồi. "
“Đây là việc con nên làm, ba ba không cần cảm ơn." Giọng Mã Tiểu Kiệt lạnh lùng truyền đến. Mã Đằng Diệu bị đè nén trong lòng.
“Tiểu Kiệt, ba ba về sau sẽ cố gắng rút thời gian đến thăm con. "
“Vâng, cám ơn ba ba." Mã Tiểu Kiệt khách khí có lễ cúp điện thoại.
Về sau? Khóe miệng cậu cười châm chọc, lộ ra khôn khóe không đúng tuổi. Đã qua nhiều cái về sau, cậu với từ ngữ này đã triệt để đánh mất tín nhiệm rồi.
“Chắt trai bảo bối của cụ, cụ tìm cho con một gia sư rồi, cô gái nhỏ này rất thông minh, thân thể con cũng tốt, có thể đi theo cô ấy học võ thuật, cường thân kiện thể." Tiếng ông cụ Mã truyền đến từ phía sau lưng.
Tiểu Kiệt xoay người, vẻ mặt than nhu thuận trong nháy mắt.
“Vâng thưa cụ. "
Không có người nào rõ ràng hơn chính cậu, kỳ thật vì thời gian nghỉ hè của cậu quá nhàm chán nên tìm người làm bạn cho cậu. Gia sư dạy kèm ở nhà thì thế nào, dùng tiền bạc là có thể tạo dựng mối quan tâm rồi, còn cậu, ngược lại cậu càng ngày càng cảm thấy mình thật đáng buồn.
Mã Tiểu Kiệt ngầm hạ hai mắt, không để cụ Mã nhìn thấy cô đơn trong mắt cậu.
Diệp Lan Trăn xử lý xong chuyện của Mã Đằng Diệu, xoay người đi tới phòng ngủ. Đào Tư Di khép hờ hai mắt nằm trên giường. Cô tựa hồ nghe thấy tiếng bước chân, liền mở mắt.
“Xử lý xong rồi?" Đào Tư Di mỉm cười.
“Ừ, xử lý xong rồi. "
Đào Tư Di nhìn Diệp Lan Trăn ngồi trên giường, tay anh đặt trên bụng cô. Nét mặt có chút xấu hổ, tựa hồ muốn nói lại thôi.
“Vợ, anh thừa nhận sai lầm, em đừng trách anh." Sau khi nói chuyện với Mã Đằng Diệu xong, Diệp Lan Trăn vẫn cảm thấy xấu hổ, cảm giác này anh chưa bao giờ có. Kinh doanh nhiều năm như vậy, chiến lược gì cũng đã dùng qua, ngay cả chuyện nhỏ như vậy mà anh lại trở nên thiếu kiên nhẫn.
“Làm sao thế?" Đào Tư Di cười trộm trong lòng
“Anh đọc lén thư của em vào tối qua khi em đi ngủ." Diệp Lan Trăn mở miệng nói.
“Ừ, không sao, giữa vợ chồng đâu có bí mật gì nữa." Đào Tư Di lười biếng nheo mắt.
“Ừm…"
Đào Tư Di nói khiến Diệp Lan Trăn ngây ngẩn cả người, anh không biết nên nói gì, đột nhiên trước mắt anh sáng lên. Diệp Lan Trăn trừng to mắt nhìn cô, dưới cái nhìn chăm chú của anh, Đào Tư Di thật sự không ngủ nổi.
“Vợ à, hiện tại anh quản lý xí nghiệp gia tộc họ Diệp một năm thu nhập là xx, sản nghiệp trên danh nghĩa của anh có ba phần, ích lợi 1 năm là xx, bất động sản có 5 chỗ, Bắc Kinh, Thượng Hải, Thâm Quyến, Hải Nam, còn có…"
Đào Tư Di nghe Diệp Lan Trăn tự mình lải nhải tự thuật tài sản cá nhân của anh, cô có chút đau đầu lấy tay đỡ ót.
Ông giời ơi, mau thu lại người đàn ông này đi, là ai nói cho anh biết phụ nữ nhất định phải nắm giữ túi tiền của người đàn ông chứ?
Tác giả :
Hiểu Rõ Là Ta