Thề Nguyền
Chương 81
Edit: Ong MDBeta: Vô PhươngYêu hoa thược dược tên là Hồng Dược.
Đó là một tiểu nha đầu hiểu chuyện, xét về ngoại hình cũng được coi như trăm dặm khó tìm, có điều lúc vừa hóa thành người chưa nói được, như chim non chỉ biết mỗi Bình Sinh, luôn bên hắn như hình với bóng. Tuy cũng bị uy nghiêm của Bình Sinh khiến cho khiếp sợ đến độ luống cuống, nhưng nếu có người ngoài, nàng nhất định sẽ lùi về phía sau Bình Sinh, luôn mang theo bộ dạng hoảng hốt. Ban đêm, Bình Sinh ở Tử Vi điện phê công văn, nàng ngoan ngoãn đứng canh giữ trước ngự tòa.
Với tính tình của Bình Sinh, như thế cũng được gọi là hiền hòa, hơn nữa vì nguyên nhân sâu xa, hắn đối xử với nàng có phần đặc biệt trìu mến, rộng lượng hơn người khác. Dần dần Hồng Dược thích nghi với cuộc sống trên Tử Vi viên, ngày càng nói nhiều, tình tính cũng có chút kiêu căng. Tuy không thích cái tính này của nàng, nhưng không chỉ Vân Trạch nguyên quân, mà đám tiên nga thị thần ở Tử Vi viên cũng ngầm hiểu, tự biết Bình Sinh đối xử với nàng khác biệt nên không chấp nhặt.
Có điều, Chu Ngưng rất chướng mắt với nàng.
Không chỉ thế, Chu Ngưng còn cho rằng, nếu con nhỏ đó tính tình như thế mà lọt vào mắt Bình Sinh đế quân thì mắt nhìn người của Bình Sinh cực kém, phẩm vị quá thấp!
Được rồi, nói thì nói vậy nhưng nàng cũng chỉ dám oán thầm mà thôi…
“Nguyên quân đại nhân —" chưa bước vào cửa lớn của Thần Tịch Ty, người còn ở trong sân, đã nghe giọng Hồng Dược nũng nịu kéo dài đến phát ớn, ngọt ngấy ập thẳng vào lòng người.
Vừa nghe giọng nói này, Chu Ngưng không chịu nổi phải rùng mình, bị chất giọng ngọt ngấy kia khiến cho nổi da gà.
“Hồng Dược!" Rốt cuộc không thể nhịn được nữa, khi người vừa đẩy của bước vào, Chu Ngưng đã đen mặt, ném luôn cuốn sách đang cầm trong tay xuống đất, mặt mày nhăn nhó quát lên cảnh cáo: “Ngươi đừng có hét toáng lên nũng nà nũng nịu như vậy nữa được không!?"
“Chu Ngưng cô cô, ta —", ở đây ngay cả Bình Sinh cũng nói chuyện nhỏ nhẹ với nàng, tiểu nha đầu này đã bao giờ gặp ai ghét bỏ trách mắng mình như Chu Ngưng đây đâu, không rõ vì sao lại đắc tội với người khác. Chợt nàng thấy tủi thân vô cùng, mắt ngập nước như sắp rơi lệ, một lúc sau mới nhẹ nhàng đáp lại: “Đế quân sai ta đến gọi Nguyên quân đại nhân."
“Ngươi về Tử Vi điện báo lại với Đế quân trước, ta sẽ qua sau." Vân Trạch thấy bộ dạng tủi thân của Hồng Dược, bất đắc dĩ ngừng dọn dẹp sách vở, bảo nàng trở về trước, lại thấy nàng cúi thấp người rồi lấy tay áo lau nước mắt, chỉ đành thở dài.
“Nghe nàng ta gào ầm lên như vậy, ta rất nhức đầu!" Liếc nhìn Hồng Dược rời khỏi đó, Chu Ngưng vừa nhỏ giọng thầm oán, vừa giận dữ cúi người nhặt cuốn sách lên, hung hăng phủi bụi trên đó: “Đúng là một con nhỏ không hiểu chuyện, không biết giữ miệng, chẳng rõ ngày ngày nó ở trên Tử Vi điện sao Đế quân chịu nổi!"
Thật ra, không phải Chu Ngưng chướng mắt cái tính nói năng nũng nịu của Hồng Dược, chỉ là Hồng Dược là “lễ vật" do Tử Tô đưa tới, nàng lại có thù riêng với Tử Tô nên coi Hồng Dược như thế thân của Tử Tô, nhìn kiểu gì cũng không vừa mắt.
Nhìn Chu Ngưng căm giận bất bình, lại nghe hết mấy lời nàng lẩm bẩm, Vân Trạch nguyên quân phải cười thầm trong lòng, nhưng vẻ mặt lại rất nghiêm túc: “Chu Ngưng cô cô, nhớ ngày đó cô cô vừa tới Tử Vi viên còn nói nhiều hơn nàng ta gấp mấy lần, không hề thua kém chút nào."
“Nguyên quân đại nhân!" Vừa nghe những lời trêu chọc này, Chu Ngưng giận dỗi giậm chân, dỡ hết đống sách Thần Tịch đang sắp xếp xuống thành đống hỗn độn: “Nếu đã ghét ta như vậy, Nguyên quân đại nhân còn gọi ta tới đây dọn dẹp đống sổ sách ghi chép này làm gì? Ngài tự dọn dần dần đi!"
Nói xong, nàng xoay người hất mặt, hừ một tiếng, không thèm quay lại bước thẳng ra ngoài, để lại Vân Trạch nguyên quân nhìn đống hỗn độn kia cười khổ không ngừng.
…Y chỉ nói thật thôi mà… Quả nhiên, trước mặt phái nữ không thể nói thật… Trước mặt Chu Ngưng cô cô — được rồi, ngoại trừ Ngọc Thự tiên quân, những người không liên quan vẫn nên cố gắng ăn nói ngon ngọt đi… Nếu không, phụ nữ trả thù thật đáng sợ…
Y vừa suy nghĩ vừa đi đến Tử Vi điện, không ngờ lại nhìn thấy cảnh Bình Sinh vừa xử lý công văn vừa nói chuyện với Hồng Dược lúc này vẫn mặt mày tủi thân hai mắt đẫm lệ, cũng là những câu không đầu không đuôi —
“Ta nhớ, trước đây ngươi rất thích ăn hạt hướng dương…"
Vừa nghe câu này, Vân Trạch nguyên quân giật mình liếc sang nhìn Thiên Sắc bên cạnh, thấy nàng khẽ cúi đầu mài mực, tay dường như hơi run run, sắc mặt vẫn không thay đổi.
“Đế quân nhớ nhầm rồi." Tim y đập nhanh hơn, vội vàng tiếp lời, tươi cười cung kính, nhìn vẻ mặt mịt mờ của Hồng Dược mà lòng hơi lo sợ: “Hồng Dược là hoa yêu, hạt hướng dương có cùng nguồn gốc với nàng, ăn vào sẽ bị trừng phạt, sao nàng có thể thích ăn đồng loại được?"
Hồng Dược đang mơ màng liền quay sang nhìn Vân Trạch nguyên quan, làm như ngượng ngùng, đôi mắt đẫm lệ chớp chớp, hai má ửng đỏ giống như son. “Đế quân, hạt hướng dương là gì vậy?" Nàng hơi băn khoăn nhìn về phía Bình Sinh, trong mắt đầy thắc mắc.
Thấy Hồng Dược không có ấn tượng gì, Bình Sinh ngẫm nghĩ lời Vân Trạch nguyên quân, cũng thấy có lý: “Chẳng lẽ ta thật sự nhớ nhầm sao?" Hắn hơi nhíu mày, suy đi nghĩ lại, vẫn cảm thấy như có thứ gì đó chợt lóe lên rồi biến mất, nghĩ là sẽ chạm tới được nhưng rốt cuộc vẫn không còn tung tích.
Thấy sắc mặt của Bình Sinh, tim Vân Trạch nguyên quân đập nhanh hơn, sợ mình để lộ sơ hở: “Thuộc hạ thấy gần đây Đế quân quá bận rộn, nhất định là nhớ lầm rồi." Y làm ra vẻ hoàn toàn lơ đãng, bổ sung thêm một câu trêu chọc, nhưng trái tim như sắp bắn ra khỏi lồng ngực.
Bình Sinh cười cười, dường như không để ý vấn đề này, chỉ gác bút xuống thản nhiên nói: “Nói ra thì ta cũng thấy kỳ lạ, từ khi đế tôn mang Hồng Dược đến, bệnh cũ của ta cũng hoàn toàn biến mất, hay đúng như lời đế tôn nói, Hồng Dược là linh dược huynh ấy tìm được để trị bệnh cũ cho ta?"
Khoảnh khắc lúc Bình Sinh nói những lời này, bàn tay đang mài mực của Thiên Sắc khẽ run run không thể kiềm chế được. Nàng cắn chặt răng, thu hết mọi cảm xúc, có điều động tác mài mực càng chậm chạp hơn.
“Nhất định là như vậy." Vân Trạch nguyên quân luôn lén lút quan sát Thiên Sắc, đương nhiên không thể bỏ qua sự thất thố của nàng. Biết rõ nói như vậy là tàn nhẫn, nhưng y không thể tránh sang đề tài khác: “Hồng Dược, Hồng Dược, thảo nào trước đây không lâu Đế quân lại đặc biệt thích màu đỏ…" Y nói sâu xa, nhìn về phía Hồng Dược, thầm đau xót trong lòng.
Thật ra, y rất khâm phục Thiên Sắc. Một người con gái, bị tước tiên tịch, phế tu vi, nhốt trong Tỏa Yêu tháp hơn trăm năm không thấy ngày đêm, bây giờ phải kiên cường như thế nào mới có thể nhìn người mình yêu ngay trước mắt lại không nhận ra? Lúc Đế quân chuyển thế yêu nàng cũng không phải không có nguyên nhân, dù sao một nử tử như nàng có thể nói là vô cùng hiếm hoi.
Dù thương xót nàng, cũng chỉ có thể than thở một câu “Số mệnh trêu ngươi."
“Đế quân thích màu đỏ sao?" Nghe những lời thẳng thắn không ngại ngùng này, Hồng Dược cũng không hiểu rõ thâm ý sâu xa, nhưng mặt càng đỏ hơn, cuối cùng vốn chưa từng trải nên chuyển hết đề tài không rõ ràng này qua Thiên Sắc, vô tư nói: “Thảo nào Thiên Sắc cô cô hay mặc áo đỏ, thì ra là vì Đế quân thích màu đỏ, ngày mai Hồng Dược cũng đổi màu đỏ."
Vân Trạch nguyên quân sửng sốt, quay đầu lại thì thấy đúng là Thiên Sắc mặc nguyên bộ đồ màu đỏ, còn Bình Sinh cũng vì lời nói của Hồng Dược mà quay sang nhìn Thiên Sắc. Y than thầm trong lòng, vốn định chuyển đề tài, không ngờ lại biến khéo thành vụng thế này!
Đúng là tự làm bậy thì không có đường sống mà!
Nhận ra Bình Sinh đang nhìn mình, Thiên Sắc hơi mất tự nhiên, nhưng vẫn cẩn thận che giấu hết cảm xúc.
Thật ra, đối với tiểu nha đầu Hồng Dược kia, nàng không ghét cũng không thấy phiền phức, chỉ là không có cảm giác nên tới giờ cũng coi như không nhìn thấy. Đối với nàng, ở lại Tử Vi viên chỉ có lý do duy nhất là để nhìn thấy Thanh Huyền — Đúng vậy, trong mắt nàng, tuy Bình Sinh không nhớ gì, thậm chí ngoại hình cũng không giống Thanh Huyền, nhưng vẫn là Thanh Huyền.
Trên thế gian này, người yêu của nàng, chỉ có Thanh Huyền, chính là đứa trẻ moi tim của mình để cứu nàng.
Còn những chuyện khác, nàng thật sự không bận tâm.
“Đúng vậy, Thiên Sắc vẫn luôn mặc áo đỏ —" Nhìn bộ quần áo đỏ rực như máu trước mắt, trong lòng chợt dấy lên cảm xúc. Bình Sinh rũ đôi mắt đen như mất hồn một lát mới tỉnh táo lại, dường như suy nghĩ gì đó, nhìn thẳng vào Thiên Sắc đang đứng trước mặt: “Nếu ta nhớ không lầm, Thiên Sắc đến Tử Vi viên sớm hơn Hồng Dược một ngày."
Lúc này, ánh mắt hắn dừng lại trên bàn tay đang mài mực của nàng.
Tay nàng thon dài mà yếu ớt, hơn phân nửa bị che dưới ống tay áo rộng, chỉ lộ ra mấy ngón tay. Đúng lúc này, Bình Sinh nhìn thấy vết sẹo nâu sậm trên mu bàn tay Thiên Sắc.
Đó là một vết thương cũ, giống như vỏ cây nứt nẻ khô kiệt dưới sương giá, những vết nứt dường như vĩnh viễn không bao giờ khép lại biến thành một màu nâu kỳ lạ, xuất hiện trên tay nàng có vẻ hơi bất ngờ.
Bình Sinh là người sáng suốt, sao có thể không nhìn ra nguồn gốc của vết thương này?
Đây là dấu tích còn lại của vết thương không thể khép được sau khi lấy thịt bổ thương.
Có điều, sau đó dường như Thiên Sắc phát hiện ánh mắt của hắn dời xuống vị trí không thích hợp, liền ngừng mài mực, cúi người đi ra ngoài, vết thương lại bị che dưới ống tay áo, giống như không muốn ai nhìn thấy sự tổn thương và mất mát của nàng.
Vân Trạch nguyên quân vốn đang hồi hộp và chột dạ, nay thấy Bình Sinh nhìn Thiên Sắc có vẻ suy nghĩ, lòng càng không yên. Y cố gắng bình tĩnh, đợi đến khi Bình Sinh căn dặn mọi chuyện lớn nhỏ về Trường Sinh yến xong xuôi, mới vội vàng ra khỏi Tử Vi viên.
“Đế quân, người nhìn Vân Trạch nguyên quân —" đứng dựa vào cửa đại điện nhìn Vân Trạch nguyên quân chạy theo Thiên Sắc, dường như Hồng Dược hơi thất vọng, vẻ mặt cô đơn, rầu rĩ không vui hỏi Bình Sinh: “Có phải ngài ấy có tình ý với Thiên Sắc cô cô không?"
“Sao?" Bình Sinh không nói gì, chỉ như hơi ngạc nhiên thốt lên rồi cúi đầu tiếp tục xử lý công văn, nhưng ở nơi khuất góc nhìn của nàng, đôi mắt đen sắc bén đột nhiên nhướn lên rồi biến mất.
Lúc này hắn vốn không để ý Vân Trạch có tình ý với Thiên Sắc hay không, mà chỉ có chút khó hiểu.
Nếu nói vết thương trên mu bàn tay Thiên Sắc là lấy thịt bổ thương, vậy thì lúc đó là đang ở thời kỳ nguy hiểm của con bé. Dù sao con bé cũng có dòng máu của Chu tước thiên giới, nếu không phải vì yếu tố khác thường thì sẽ không để lại vết sẹo này.
Về người được con bé lấy thịt bổ thương, ngoại trừ phàm nhân kia, cũng không nghĩ ra được người thứ hai.
Cuối cùng, hắn ngẩng đầu lên, hạ giọng có chút lơ đãng giống như nói chuyện thường ngày, ngay cả giọng điệu cũng thờ ơ, con ngươi đen sáng rực khiến người ta sợ hãi: “Hồng Dược, gọi Chu Ngưng đến đây, ta có việc muốn hỏi." Tuy lời bình thản, nhưng ánh mắt kia lại mang theo sự sắc bén trong căn phòng mờ ảo.
******
Vân Trạch nguyên quân ra khỏi Tử Vi điện đã không thấy bóng dáng Thiên Sắc, buồn bực hỏi mấy thị thần, cuối cùng có người nói nhìn thấy Thiên Sắc cô cô tính tình kỳ lạ kia đã đến gốc cây phù tang.
Cây phù tang ở Tử Vi viên nằm ở Cực Bắc Thang Cốc, do hai cây Đại Tang quấn lấy nhau tạo thành. Hai cây này cao hai ngàn trượng, chu vi hơn hai ngàn thước, sinh ra cùng gốc, cành quấn chặt lấy nhau uốn lượn quanh bầu trời, bên dưới có ba dòng suối thông nhau, mặt trời mọc chiếu ánh sáng lên dòng nước, tỏa rọi khắp nơi.
Xa xa, Vân Trạch nguyên quân nhìn thấy Thiên Sắc đứng dựa vào thân cây, dưới ánh mặt trời chói chang, quanh người nàng như được bọc một lớp viền vàng, càng khiến thân hình trở nên vô cùng mảnh dẻ gầy yếu, giống như giấu dưới lớp quần áo đỏ thẫm kia không phải thân thể sống mà là một gốc gỗ mục lung lay sắp đổ.
“Thiên Sắc cô cô." Nhớ lại lời nói dối không chớp mắt vừa rồi, y vẫn áy náy không thôi, giọng nói tự động trở nên cực kỳ nhẹ nhàng chậm rãi, vô thức mang theo sự lấy lòng, vẻ nhàn nhã xưa nay vô tình bị che lấp: “Mấy ngày nữa là Trường Sinh yến, đến lúc đó cô cô cũng muốn trở về Ngọc Hư cung chứ!"
“Đa tạ ý tốt!" Thiên Sắc xoay người, nhỏ giọng đáp lại bốn chữ rồi khẽ lắc đầu từ chối, môi nở nụ cười chua xót. Không ai nắm được vẻ mặt của nàng khi nói chuyện, chỉ cảm thấy chút cảm xúc khác biệt trong lời nói, khiến người ta vừa định giữ chặt lại không thể nắm được gì.
Đúng vậy, lúc trước nàng phạm thiên luật, bây giờ đã bị tước tiên tịch, phế tu vi, nói thẳng ra đã không còn là đệ tử Thần Tiêu phái, trở lại Ngọc Hư cung chỉ làm sư tôn xấu hổ thêm. Xem ra, nàng không xuất hiện là tốt nhất.
Gặp lại chi bằng không gặp, những lời này nên dùng trong trường hợp này.
Tuy nàng không nói nhiều, nhưng sao Vân Trạch nguyên quân không rõ cảm xúc trong lòng nàng.
“Tốt nhất là cô cô nên sớm quên chuyện ngày xưa, chớ để hao tổn tinh thần như thế." Tuy bây giờ khuyên nhủ an ủi cũng không hết đau khổ, có nói thêm cũng chẳng ích gì, lúc này lại không biết nói gì nên Vân Trạch nguyên quân chỉ có thể nói như cũ. Chỉ là người đứng xem, y vẫn cảm thấy nên nói vài lời dù bối rối chua xót: “Như vậy, bất kể là đối với Đế quân hay với cô cô cũng đều tốt."
Thiên Sắc không hề đáp lại, chỉ ngẩng đầu nhìn mặt trời treo trên cao, nhớ lại những thứ không nên nhớ về hắn, những ký ức đến chết không quên này từ từ kéo đến, trái tim như thắt lại, đau ngấm ngầm.
Đừng nói Vân Trạch nguyên quân, ngay cả hắn cũng khuyên nàng quên đi.
Nàng thật sự nên quên chăng?
******
Khi Hồng Dược vâng lời Bình Sinh đến gọi Chu Ngưng, nàng vẫn ở bên ngoài sân Thần Tịch Ty lầm bầm mắng thầm Vân Trạch nguyên quân vô ý. Tuy chướng mắt Hồng Dược, nhưng nàng không dám cãi lời Bình Sinh, dù không muốn đến mức nào cũng lập tức trở về Tử Vi viên.
“Chu Ngưng, nghe nói trước đây ngươi từng bái phàm nhân kia làm sư phụ —" Hồng Dược xưa nay chưa từng bị đuổi ra Tử Vi điện lại không có đây, Bình Sinh lạnh nhạt lên tiếng, giọng trầm thấp, từ tốn nhẹ nhàng như nước, giống như dòng suối sâu trong veo chảy róc rách, đột nhiên gợn sóng lăn tăn: “Phàm nhân đó, rốt cuộc là người như thế nào?"
“Đế quân hỏi Thanh Huyền sư phụ sao?" Chu Ngưng không biết vì sao Bình Sinh đột nhiên hỏi chuyện liên quan đến Thanh Huyền sư phụ, chợt cảm thấy bùi ngùi.
“Thanh Huyền?" Bình Sinh đọc lại cái tên xa lạ kia một lần, cảm thấy dù mới nghe lần đầu tiên nhưng quen thuộc không nói nên lời. Cảm giác quen thuộc này rất kỳ lạ, giống như tự ngắm gương mặt mình trong gương đồng, xa lạ và quen thuộc bện vào nhau: “Phàm nhân kia tên là Thanh Huyền?"
Chu Ngưng gật đầu, cố gắng nhớ lại tất cả những chuyện liên quan đến Thanh Huyền, bắt đầu liệt kê từng chuyện cũ, từ lần đầu tiên gặp Thanh Huyền, nàng mở miệng chửi bới Thanh Huyền suýt chút nữa bị hắn nổi giận cắt đứt cổ; sau đó Thanh Huyền nhận nàng làm đồ đệ, cho nàng cơ hội nhập đạo tu tiên, kể lại toàn bộ không hề bỏ qua sự việc nào, còn nói thêm cảm nghĩ của mình với hắn.
Cuối cùng, nàng thở dài: “Thanh Huyền sư phụ đối với sư tôn —" đột nhiên nhận ra cách xưng hô sư tôn này không thích hợp, Chu Ngưng vội vàng sửa lại, từng lời từng chữ rất nghiêm túc: “Tiểu tiên nói là Thiên Sắc cô cô, Thanh Huyền sư phụ đối xử với người vô cùng tốt, trong mắt sư phụ ngoại trừ cô cô thì không còn ai khác, nếu không sư phụ sẽ không moi tim của mình cứu cô cô —"
“Ngươi nói hắn vì cứu Thiên Sắc nên tự moi tim của mình?" Bình Sinh vẫn chăm chú lắng nghe, lúc này mới lên tiếng, giọng không lớn, có chút đắn đo, vẫn trầm thấp hàm chứa ý cười, trước sau vẫn như dòng nước sâu tĩnh lặng, ẩn chứa sâu xa. Trong đôi mắt đen sâu thẳm của hắn ẩn hiện những đốm lửa nhỏ, nét mặt thoáng chút dao động, sau đó không hiểu sao giọng nói chợt rầu rĩ: “Nói vậy, đó thực sự là một nam nhi si tình."
“Cho nên Thiên Sắc cô cô vẫn không quên được đoạn tình cảm này." Chu Ngưng thổn thức không thôi, trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng nói ra những lời thật lòng đã giấu kín: “Đối với cô cô, có lẽ Thanh Huyền sư phụ là tất cả của người, bây giờ Thanh Huyền sư phụ mất đi, sao người còn có hy vọng nữa…"
Bình Sinh lắc đầu, bác bỏ những lời này của Chu Ngưng: “Ta thấy nàng không có lòng tu đạo, ngày ngày rất im lặng, không biết trong lòng đang suy nghĩ điều gì." Đúng vậy, với hắn, đôi khi Hồng Dược nha đầu kia làm nũng làm phiền người khác. Nhưng Thiên Sắc hoàn toàn khác biệt, nàng rất im lặng, im đến mức giống như ám chỉ sự tồn tại của nàng có thể bị người ta lãng quên bất cứ khi nào.
Thật ra, Thiên Sắc ở Tử Vi điện cũng không làm gì khác, chỉ toàn tâm toàn ý hầu hạ bút mực. Nàng luôn mài mực rất kỹ, không hề nói nửa câu. Chính hắn cũng không hiểu nổi, có khi rõ ràng đang nghe Hồng Dược nói chuyện nhưng sự chú ý lại dồn hết về phía nàng.
Sự im lặng của nàng như một bức tranh phong cảnh độc đáo, khiến người ta bị cuốn hút một cách vô thức, khiến hắn không thể bỏ qua sự tồn tại của nàng.
“Trước kia, cô cô cũng rất ít nói, nhưng không đến mức tiếc lời như vàng giống bây giờ." Chu Ngưng không hiểu nổi, đành phải đoán lung tung: “Tiểu nữ cũng không biết vì sao, có lẽ người quá thương tâm vì Thanh Huyền sư phụ, cho nên tính tình mới thay đổi quá nhiều thế này."
Tính tình thay đổi quá nhiều!
Ít nói?
Tiếc lời như vàng?
Bình Sinh thầm cười khổ.
Dù nàng ít nói, tiếc lời như vàng nhưng ít ra còn mở miệng nói chuyện với Chu Ngưng và Vân Trạch, tại sao trước mặt mỗi mình hắn, lại chưa từng nói ra một từ.
Có lẽ nào tính tình thay đổi quá nhiều chủ yếu là nhắm vào hắn? Hắn đã không nghĩ nàng là một người câm điếc!
Trước đây, hắn còn nghĩ là nàng e ngại hắn, sau đó hắn dần nhận ra sự bất thường.
Cũng chính vì sự bất thường ấy đã khiến hắn bắt đầu nảy sinh tâm tư muốn tìm hiểu đến cùng.
******
Thiên Sắc đứng dưới tàng cây phù tang.
Hôm nay, Bình Sinh dẫn Vân Trạch nguyên quân và Chu Ngưng lên Tây Côn Luân dự Trường Sinh yến, nàng tránh mặt vì trong lòng vẫn còn băn khoăn, bất đắc dĩ.
Trước tiên là vì nàng chưa từng xuất hiện trước mặt mọi người, tuy không bị chú ý quá mức, nhưng dù sao hơn trăm năm trước, việc nàng bị đưa vào Hóa Yêu trì cũng ồn ào khắp Thiên giới, hầu như mọi người đều biết, nay đột nhiên xuất hiện tại Trường Sinh yến cũng không phải là chuyện tốt. Thứ hai là, cho dù Bình Sinh hỏi, chắc chắn Vân Trạch nguyên quân cũng cố ý tránh né đẩy đưa cho qua.
Không đến Trường Sinh yến không chỉ băn khoăn vì sư tôn mà, hơn cả là các sư huynh đệ của nàng, những người đó, không ai dễ bị bắt nạt, nếu vì chuyện nhỏ mà lại gây loạn cũng không tốt —
Đang suy nghĩ, phía sau đột nhiên vang lên giọng nói hoàn toàn nằm ngoài suy đoán của nàng, sự xen ngang kia khiến người ta khó hít thở: “Ngươi không đến dự Trường Sinh yến sao? Trường Sinh đế quân gửi thiệp mời đặc biệt đến Tử Vi viên cho ngươi."
Giọng nói kia quá gần, giống như là sát sau lưng nàng.
Bỗng dưng nàng xoay người sang chỗ khác, chẳng hiểu vì sao, sắc mặt càng tái nhợt, giống hệt như kìm nén, ngón tay nắm chặt ống tay áo khiến móng tay đâm vào lòng bàn tay, cắm vào da thịt. Ống tay áo kia ướt đẫm mồ hôi, dán vào bàn tay lạnh lẽo như băng giá khiến nàng run rẩy.
Là Bình Sinh!
Không phải hôm nay hắn đến Ngọc Hư cung trước ư, vì sao bây giờ còn ở Tử Vi viên?
Mãi đến lúc này, nàng mới từ từ nhớ ra hắn đang hỏi, nhưng không thể trả lời được, đành lắc đầu, cảm thấy hắn đứng quá gần nên vô thức lùi về phía sau mấy bước.
Nhìn nàng lắc đầu và lùi về phía sau, Bình Sinh cực kỳ bình tĩnh, giọng nói có phần nhẹ nhàng từ tốn, không chút rung động: “Đi hay không, chẳng lẽ ngươi không tự nói được một tiếng sao? Hay là —" hắn hơi nheo mắt lại, ngừng một lát, chuyển lời: Không phải ngươi không chịu nói, mà là bị ép phải im lặng trước mặt ta?"
Ngực Thiên Sắc nghẹn lại, chưa kịp phản ứng, đã thấy hắn sát bên người, tay sắp chạm vào thân thể nàng: “Ta đoán, đế tôn làm phép trên người ngươi, đúng không?"
Hết chương 81
Đó là một tiểu nha đầu hiểu chuyện, xét về ngoại hình cũng được coi như trăm dặm khó tìm, có điều lúc vừa hóa thành người chưa nói được, như chim non chỉ biết mỗi Bình Sinh, luôn bên hắn như hình với bóng. Tuy cũng bị uy nghiêm của Bình Sinh khiến cho khiếp sợ đến độ luống cuống, nhưng nếu có người ngoài, nàng nhất định sẽ lùi về phía sau Bình Sinh, luôn mang theo bộ dạng hoảng hốt. Ban đêm, Bình Sinh ở Tử Vi điện phê công văn, nàng ngoan ngoãn đứng canh giữ trước ngự tòa.
Với tính tình của Bình Sinh, như thế cũng được gọi là hiền hòa, hơn nữa vì nguyên nhân sâu xa, hắn đối xử với nàng có phần đặc biệt trìu mến, rộng lượng hơn người khác. Dần dần Hồng Dược thích nghi với cuộc sống trên Tử Vi viên, ngày càng nói nhiều, tình tính cũng có chút kiêu căng. Tuy không thích cái tính này của nàng, nhưng không chỉ Vân Trạch nguyên quân, mà đám tiên nga thị thần ở Tử Vi viên cũng ngầm hiểu, tự biết Bình Sinh đối xử với nàng khác biệt nên không chấp nhặt.
Có điều, Chu Ngưng rất chướng mắt với nàng.
Không chỉ thế, Chu Ngưng còn cho rằng, nếu con nhỏ đó tính tình như thế mà lọt vào mắt Bình Sinh đế quân thì mắt nhìn người của Bình Sinh cực kém, phẩm vị quá thấp!
Được rồi, nói thì nói vậy nhưng nàng cũng chỉ dám oán thầm mà thôi…
“Nguyên quân đại nhân —" chưa bước vào cửa lớn của Thần Tịch Ty, người còn ở trong sân, đã nghe giọng Hồng Dược nũng nịu kéo dài đến phát ớn, ngọt ngấy ập thẳng vào lòng người.
Vừa nghe giọng nói này, Chu Ngưng không chịu nổi phải rùng mình, bị chất giọng ngọt ngấy kia khiến cho nổi da gà.
“Hồng Dược!" Rốt cuộc không thể nhịn được nữa, khi người vừa đẩy của bước vào, Chu Ngưng đã đen mặt, ném luôn cuốn sách đang cầm trong tay xuống đất, mặt mày nhăn nhó quát lên cảnh cáo: “Ngươi đừng có hét toáng lên nũng nà nũng nịu như vậy nữa được không!?"
“Chu Ngưng cô cô, ta —", ở đây ngay cả Bình Sinh cũng nói chuyện nhỏ nhẹ với nàng, tiểu nha đầu này đã bao giờ gặp ai ghét bỏ trách mắng mình như Chu Ngưng đây đâu, không rõ vì sao lại đắc tội với người khác. Chợt nàng thấy tủi thân vô cùng, mắt ngập nước như sắp rơi lệ, một lúc sau mới nhẹ nhàng đáp lại: “Đế quân sai ta đến gọi Nguyên quân đại nhân."
“Ngươi về Tử Vi điện báo lại với Đế quân trước, ta sẽ qua sau." Vân Trạch thấy bộ dạng tủi thân của Hồng Dược, bất đắc dĩ ngừng dọn dẹp sách vở, bảo nàng trở về trước, lại thấy nàng cúi thấp người rồi lấy tay áo lau nước mắt, chỉ đành thở dài.
“Nghe nàng ta gào ầm lên như vậy, ta rất nhức đầu!" Liếc nhìn Hồng Dược rời khỏi đó, Chu Ngưng vừa nhỏ giọng thầm oán, vừa giận dữ cúi người nhặt cuốn sách lên, hung hăng phủi bụi trên đó: “Đúng là một con nhỏ không hiểu chuyện, không biết giữ miệng, chẳng rõ ngày ngày nó ở trên Tử Vi điện sao Đế quân chịu nổi!"
Thật ra, không phải Chu Ngưng chướng mắt cái tính nói năng nũng nịu của Hồng Dược, chỉ là Hồng Dược là “lễ vật" do Tử Tô đưa tới, nàng lại có thù riêng với Tử Tô nên coi Hồng Dược như thế thân của Tử Tô, nhìn kiểu gì cũng không vừa mắt.
Nhìn Chu Ngưng căm giận bất bình, lại nghe hết mấy lời nàng lẩm bẩm, Vân Trạch nguyên quân phải cười thầm trong lòng, nhưng vẻ mặt lại rất nghiêm túc: “Chu Ngưng cô cô, nhớ ngày đó cô cô vừa tới Tử Vi viên còn nói nhiều hơn nàng ta gấp mấy lần, không hề thua kém chút nào."
“Nguyên quân đại nhân!" Vừa nghe những lời trêu chọc này, Chu Ngưng giận dỗi giậm chân, dỡ hết đống sách Thần Tịch đang sắp xếp xuống thành đống hỗn độn: “Nếu đã ghét ta như vậy, Nguyên quân đại nhân còn gọi ta tới đây dọn dẹp đống sổ sách ghi chép này làm gì? Ngài tự dọn dần dần đi!"
Nói xong, nàng xoay người hất mặt, hừ một tiếng, không thèm quay lại bước thẳng ra ngoài, để lại Vân Trạch nguyên quân nhìn đống hỗn độn kia cười khổ không ngừng.
…Y chỉ nói thật thôi mà… Quả nhiên, trước mặt phái nữ không thể nói thật… Trước mặt Chu Ngưng cô cô — được rồi, ngoại trừ Ngọc Thự tiên quân, những người không liên quan vẫn nên cố gắng ăn nói ngon ngọt đi… Nếu không, phụ nữ trả thù thật đáng sợ…
Y vừa suy nghĩ vừa đi đến Tử Vi điện, không ngờ lại nhìn thấy cảnh Bình Sinh vừa xử lý công văn vừa nói chuyện với Hồng Dược lúc này vẫn mặt mày tủi thân hai mắt đẫm lệ, cũng là những câu không đầu không đuôi —
“Ta nhớ, trước đây ngươi rất thích ăn hạt hướng dương…"
Vừa nghe câu này, Vân Trạch nguyên quân giật mình liếc sang nhìn Thiên Sắc bên cạnh, thấy nàng khẽ cúi đầu mài mực, tay dường như hơi run run, sắc mặt vẫn không thay đổi.
“Đế quân nhớ nhầm rồi." Tim y đập nhanh hơn, vội vàng tiếp lời, tươi cười cung kính, nhìn vẻ mặt mịt mờ của Hồng Dược mà lòng hơi lo sợ: “Hồng Dược là hoa yêu, hạt hướng dương có cùng nguồn gốc với nàng, ăn vào sẽ bị trừng phạt, sao nàng có thể thích ăn đồng loại được?"
Hồng Dược đang mơ màng liền quay sang nhìn Vân Trạch nguyên quan, làm như ngượng ngùng, đôi mắt đẫm lệ chớp chớp, hai má ửng đỏ giống như son. “Đế quân, hạt hướng dương là gì vậy?" Nàng hơi băn khoăn nhìn về phía Bình Sinh, trong mắt đầy thắc mắc.
Thấy Hồng Dược không có ấn tượng gì, Bình Sinh ngẫm nghĩ lời Vân Trạch nguyên quân, cũng thấy có lý: “Chẳng lẽ ta thật sự nhớ nhầm sao?" Hắn hơi nhíu mày, suy đi nghĩ lại, vẫn cảm thấy như có thứ gì đó chợt lóe lên rồi biến mất, nghĩ là sẽ chạm tới được nhưng rốt cuộc vẫn không còn tung tích.
Thấy sắc mặt của Bình Sinh, tim Vân Trạch nguyên quân đập nhanh hơn, sợ mình để lộ sơ hở: “Thuộc hạ thấy gần đây Đế quân quá bận rộn, nhất định là nhớ lầm rồi." Y làm ra vẻ hoàn toàn lơ đãng, bổ sung thêm một câu trêu chọc, nhưng trái tim như sắp bắn ra khỏi lồng ngực.
Bình Sinh cười cười, dường như không để ý vấn đề này, chỉ gác bút xuống thản nhiên nói: “Nói ra thì ta cũng thấy kỳ lạ, từ khi đế tôn mang Hồng Dược đến, bệnh cũ của ta cũng hoàn toàn biến mất, hay đúng như lời đế tôn nói, Hồng Dược là linh dược huynh ấy tìm được để trị bệnh cũ cho ta?"
Khoảnh khắc lúc Bình Sinh nói những lời này, bàn tay đang mài mực của Thiên Sắc khẽ run run không thể kiềm chế được. Nàng cắn chặt răng, thu hết mọi cảm xúc, có điều động tác mài mực càng chậm chạp hơn.
“Nhất định là như vậy." Vân Trạch nguyên quân luôn lén lút quan sát Thiên Sắc, đương nhiên không thể bỏ qua sự thất thố của nàng. Biết rõ nói như vậy là tàn nhẫn, nhưng y không thể tránh sang đề tài khác: “Hồng Dược, Hồng Dược, thảo nào trước đây không lâu Đế quân lại đặc biệt thích màu đỏ…" Y nói sâu xa, nhìn về phía Hồng Dược, thầm đau xót trong lòng.
Thật ra, y rất khâm phục Thiên Sắc. Một người con gái, bị tước tiên tịch, phế tu vi, nhốt trong Tỏa Yêu tháp hơn trăm năm không thấy ngày đêm, bây giờ phải kiên cường như thế nào mới có thể nhìn người mình yêu ngay trước mắt lại không nhận ra? Lúc Đế quân chuyển thế yêu nàng cũng không phải không có nguyên nhân, dù sao một nử tử như nàng có thể nói là vô cùng hiếm hoi.
Dù thương xót nàng, cũng chỉ có thể than thở một câu “Số mệnh trêu ngươi."
“Đế quân thích màu đỏ sao?" Nghe những lời thẳng thắn không ngại ngùng này, Hồng Dược cũng không hiểu rõ thâm ý sâu xa, nhưng mặt càng đỏ hơn, cuối cùng vốn chưa từng trải nên chuyển hết đề tài không rõ ràng này qua Thiên Sắc, vô tư nói: “Thảo nào Thiên Sắc cô cô hay mặc áo đỏ, thì ra là vì Đế quân thích màu đỏ, ngày mai Hồng Dược cũng đổi màu đỏ."
Vân Trạch nguyên quân sửng sốt, quay đầu lại thì thấy đúng là Thiên Sắc mặc nguyên bộ đồ màu đỏ, còn Bình Sinh cũng vì lời nói của Hồng Dược mà quay sang nhìn Thiên Sắc. Y than thầm trong lòng, vốn định chuyển đề tài, không ngờ lại biến khéo thành vụng thế này!
Đúng là tự làm bậy thì không có đường sống mà!
Nhận ra Bình Sinh đang nhìn mình, Thiên Sắc hơi mất tự nhiên, nhưng vẫn cẩn thận che giấu hết cảm xúc.
Thật ra, đối với tiểu nha đầu Hồng Dược kia, nàng không ghét cũng không thấy phiền phức, chỉ là không có cảm giác nên tới giờ cũng coi như không nhìn thấy. Đối với nàng, ở lại Tử Vi viên chỉ có lý do duy nhất là để nhìn thấy Thanh Huyền — Đúng vậy, trong mắt nàng, tuy Bình Sinh không nhớ gì, thậm chí ngoại hình cũng không giống Thanh Huyền, nhưng vẫn là Thanh Huyền.
Trên thế gian này, người yêu của nàng, chỉ có Thanh Huyền, chính là đứa trẻ moi tim của mình để cứu nàng.
Còn những chuyện khác, nàng thật sự không bận tâm.
“Đúng vậy, Thiên Sắc vẫn luôn mặc áo đỏ —" Nhìn bộ quần áo đỏ rực như máu trước mắt, trong lòng chợt dấy lên cảm xúc. Bình Sinh rũ đôi mắt đen như mất hồn một lát mới tỉnh táo lại, dường như suy nghĩ gì đó, nhìn thẳng vào Thiên Sắc đang đứng trước mặt: “Nếu ta nhớ không lầm, Thiên Sắc đến Tử Vi viên sớm hơn Hồng Dược một ngày."
Lúc này, ánh mắt hắn dừng lại trên bàn tay đang mài mực của nàng.
Tay nàng thon dài mà yếu ớt, hơn phân nửa bị che dưới ống tay áo rộng, chỉ lộ ra mấy ngón tay. Đúng lúc này, Bình Sinh nhìn thấy vết sẹo nâu sậm trên mu bàn tay Thiên Sắc.
Đó là một vết thương cũ, giống như vỏ cây nứt nẻ khô kiệt dưới sương giá, những vết nứt dường như vĩnh viễn không bao giờ khép lại biến thành một màu nâu kỳ lạ, xuất hiện trên tay nàng có vẻ hơi bất ngờ.
Bình Sinh là người sáng suốt, sao có thể không nhìn ra nguồn gốc của vết thương này?
Đây là dấu tích còn lại của vết thương không thể khép được sau khi lấy thịt bổ thương.
Có điều, sau đó dường như Thiên Sắc phát hiện ánh mắt của hắn dời xuống vị trí không thích hợp, liền ngừng mài mực, cúi người đi ra ngoài, vết thương lại bị che dưới ống tay áo, giống như không muốn ai nhìn thấy sự tổn thương và mất mát của nàng.
Vân Trạch nguyên quân vốn đang hồi hộp và chột dạ, nay thấy Bình Sinh nhìn Thiên Sắc có vẻ suy nghĩ, lòng càng không yên. Y cố gắng bình tĩnh, đợi đến khi Bình Sinh căn dặn mọi chuyện lớn nhỏ về Trường Sinh yến xong xuôi, mới vội vàng ra khỏi Tử Vi viên.
“Đế quân, người nhìn Vân Trạch nguyên quân —" đứng dựa vào cửa đại điện nhìn Vân Trạch nguyên quân chạy theo Thiên Sắc, dường như Hồng Dược hơi thất vọng, vẻ mặt cô đơn, rầu rĩ không vui hỏi Bình Sinh: “Có phải ngài ấy có tình ý với Thiên Sắc cô cô không?"
“Sao?" Bình Sinh không nói gì, chỉ như hơi ngạc nhiên thốt lên rồi cúi đầu tiếp tục xử lý công văn, nhưng ở nơi khuất góc nhìn của nàng, đôi mắt đen sắc bén đột nhiên nhướn lên rồi biến mất.
Lúc này hắn vốn không để ý Vân Trạch có tình ý với Thiên Sắc hay không, mà chỉ có chút khó hiểu.
Nếu nói vết thương trên mu bàn tay Thiên Sắc là lấy thịt bổ thương, vậy thì lúc đó là đang ở thời kỳ nguy hiểm của con bé. Dù sao con bé cũng có dòng máu của Chu tước thiên giới, nếu không phải vì yếu tố khác thường thì sẽ không để lại vết sẹo này.
Về người được con bé lấy thịt bổ thương, ngoại trừ phàm nhân kia, cũng không nghĩ ra được người thứ hai.
Cuối cùng, hắn ngẩng đầu lên, hạ giọng có chút lơ đãng giống như nói chuyện thường ngày, ngay cả giọng điệu cũng thờ ơ, con ngươi đen sáng rực khiến người ta sợ hãi: “Hồng Dược, gọi Chu Ngưng đến đây, ta có việc muốn hỏi." Tuy lời bình thản, nhưng ánh mắt kia lại mang theo sự sắc bén trong căn phòng mờ ảo.
******
Vân Trạch nguyên quân ra khỏi Tử Vi điện đã không thấy bóng dáng Thiên Sắc, buồn bực hỏi mấy thị thần, cuối cùng có người nói nhìn thấy Thiên Sắc cô cô tính tình kỳ lạ kia đã đến gốc cây phù tang.
Cây phù tang ở Tử Vi viên nằm ở Cực Bắc Thang Cốc, do hai cây Đại Tang quấn lấy nhau tạo thành. Hai cây này cao hai ngàn trượng, chu vi hơn hai ngàn thước, sinh ra cùng gốc, cành quấn chặt lấy nhau uốn lượn quanh bầu trời, bên dưới có ba dòng suối thông nhau, mặt trời mọc chiếu ánh sáng lên dòng nước, tỏa rọi khắp nơi.
Xa xa, Vân Trạch nguyên quân nhìn thấy Thiên Sắc đứng dựa vào thân cây, dưới ánh mặt trời chói chang, quanh người nàng như được bọc một lớp viền vàng, càng khiến thân hình trở nên vô cùng mảnh dẻ gầy yếu, giống như giấu dưới lớp quần áo đỏ thẫm kia không phải thân thể sống mà là một gốc gỗ mục lung lay sắp đổ.
“Thiên Sắc cô cô." Nhớ lại lời nói dối không chớp mắt vừa rồi, y vẫn áy náy không thôi, giọng nói tự động trở nên cực kỳ nhẹ nhàng chậm rãi, vô thức mang theo sự lấy lòng, vẻ nhàn nhã xưa nay vô tình bị che lấp: “Mấy ngày nữa là Trường Sinh yến, đến lúc đó cô cô cũng muốn trở về Ngọc Hư cung chứ!"
“Đa tạ ý tốt!" Thiên Sắc xoay người, nhỏ giọng đáp lại bốn chữ rồi khẽ lắc đầu từ chối, môi nở nụ cười chua xót. Không ai nắm được vẻ mặt của nàng khi nói chuyện, chỉ cảm thấy chút cảm xúc khác biệt trong lời nói, khiến người ta vừa định giữ chặt lại không thể nắm được gì.
Đúng vậy, lúc trước nàng phạm thiên luật, bây giờ đã bị tước tiên tịch, phế tu vi, nói thẳng ra đã không còn là đệ tử Thần Tiêu phái, trở lại Ngọc Hư cung chỉ làm sư tôn xấu hổ thêm. Xem ra, nàng không xuất hiện là tốt nhất.
Gặp lại chi bằng không gặp, những lời này nên dùng trong trường hợp này.
Tuy nàng không nói nhiều, nhưng sao Vân Trạch nguyên quân không rõ cảm xúc trong lòng nàng.
“Tốt nhất là cô cô nên sớm quên chuyện ngày xưa, chớ để hao tổn tinh thần như thế." Tuy bây giờ khuyên nhủ an ủi cũng không hết đau khổ, có nói thêm cũng chẳng ích gì, lúc này lại không biết nói gì nên Vân Trạch nguyên quân chỉ có thể nói như cũ. Chỉ là người đứng xem, y vẫn cảm thấy nên nói vài lời dù bối rối chua xót: “Như vậy, bất kể là đối với Đế quân hay với cô cô cũng đều tốt."
Thiên Sắc không hề đáp lại, chỉ ngẩng đầu nhìn mặt trời treo trên cao, nhớ lại những thứ không nên nhớ về hắn, những ký ức đến chết không quên này từ từ kéo đến, trái tim như thắt lại, đau ngấm ngầm.
Đừng nói Vân Trạch nguyên quân, ngay cả hắn cũng khuyên nàng quên đi.
Nàng thật sự nên quên chăng?
******
Khi Hồng Dược vâng lời Bình Sinh đến gọi Chu Ngưng, nàng vẫn ở bên ngoài sân Thần Tịch Ty lầm bầm mắng thầm Vân Trạch nguyên quân vô ý. Tuy chướng mắt Hồng Dược, nhưng nàng không dám cãi lời Bình Sinh, dù không muốn đến mức nào cũng lập tức trở về Tử Vi viên.
“Chu Ngưng, nghe nói trước đây ngươi từng bái phàm nhân kia làm sư phụ —" Hồng Dược xưa nay chưa từng bị đuổi ra Tử Vi điện lại không có đây, Bình Sinh lạnh nhạt lên tiếng, giọng trầm thấp, từ tốn nhẹ nhàng như nước, giống như dòng suối sâu trong veo chảy róc rách, đột nhiên gợn sóng lăn tăn: “Phàm nhân đó, rốt cuộc là người như thế nào?"
“Đế quân hỏi Thanh Huyền sư phụ sao?" Chu Ngưng không biết vì sao Bình Sinh đột nhiên hỏi chuyện liên quan đến Thanh Huyền sư phụ, chợt cảm thấy bùi ngùi.
“Thanh Huyền?" Bình Sinh đọc lại cái tên xa lạ kia một lần, cảm thấy dù mới nghe lần đầu tiên nhưng quen thuộc không nói nên lời. Cảm giác quen thuộc này rất kỳ lạ, giống như tự ngắm gương mặt mình trong gương đồng, xa lạ và quen thuộc bện vào nhau: “Phàm nhân kia tên là Thanh Huyền?"
Chu Ngưng gật đầu, cố gắng nhớ lại tất cả những chuyện liên quan đến Thanh Huyền, bắt đầu liệt kê từng chuyện cũ, từ lần đầu tiên gặp Thanh Huyền, nàng mở miệng chửi bới Thanh Huyền suýt chút nữa bị hắn nổi giận cắt đứt cổ; sau đó Thanh Huyền nhận nàng làm đồ đệ, cho nàng cơ hội nhập đạo tu tiên, kể lại toàn bộ không hề bỏ qua sự việc nào, còn nói thêm cảm nghĩ của mình với hắn.
Cuối cùng, nàng thở dài: “Thanh Huyền sư phụ đối với sư tôn —" đột nhiên nhận ra cách xưng hô sư tôn này không thích hợp, Chu Ngưng vội vàng sửa lại, từng lời từng chữ rất nghiêm túc: “Tiểu tiên nói là Thiên Sắc cô cô, Thanh Huyền sư phụ đối xử với người vô cùng tốt, trong mắt sư phụ ngoại trừ cô cô thì không còn ai khác, nếu không sư phụ sẽ không moi tim của mình cứu cô cô —"
“Ngươi nói hắn vì cứu Thiên Sắc nên tự moi tim của mình?" Bình Sinh vẫn chăm chú lắng nghe, lúc này mới lên tiếng, giọng không lớn, có chút đắn đo, vẫn trầm thấp hàm chứa ý cười, trước sau vẫn như dòng nước sâu tĩnh lặng, ẩn chứa sâu xa. Trong đôi mắt đen sâu thẳm của hắn ẩn hiện những đốm lửa nhỏ, nét mặt thoáng chút dao động, sau đó không hiểu sao giọng nói chợt rầu rĩ: “Nói vậy, đó thực sự là một nam nhi si tình."
“Cho nên Thiên Sắc cô cô vẫn không quên được đoạn tình cảm này." Chu Ngưng thổn thức không thôi, trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng nói ra những lời thật lòng đã giấu kín: “Đối với cô cô, có lẽ Thanh Huyền sư phụ là tất cả của người, bây giờ Thanh Huyền sư phụ mất đi, sao người còn có hy vọng nữa…"
Bình Sinh lắc đầu, bác bỏ những lời này của Chu Ngưng: “Ta thấy nàng không có lòng tu đạo, ngày ngày rất im lặng, không biết trong lòng đang suy nghĩ điều gì." Đúng vậy, với hắn, đôi khi Hồng Dược nha đầu kia làm nũng làm phiền người khác. Nhưng Thiên Sắc hoàn toàn khác biệt, nàng rất im lặng, im đến mức giống như ám chỉ sự tồn tại của nàng có thể bị người ta lãng quên bất cứ khi nào.
Thật ra, Thiên Sắc ở Tử Vi điện cũng không làm gì khác, chỉ toàn tâm toàn ý hầu hạ bút mực. Nàng luôn mài mực rất kỹ, không hề nói nửa câu. Chính hắn cũng không hiểu nổi, có khi rõ ràng đang nghe Hồng Dược nói chuyện nhưng sự chú ý lại dồn hết về phía nàng.
Sự im lặng của nàng như một bức tranh phong cảnh độc đáo, khiến người ta bị cuốn hút một cách vô thức, khiến hắn không thể bỏ qua sự tồn tại của nàng.
“Trước kia, cô cô cũng rất ít nói, nhưng không đến mức tiếc lời như vàng giống bây giờ." Chu Ngưng không hiểu nổi, đành phải đoán lung tung: “Tiểu nữ cũng không biết vì sao, có lẽ người quá thương tâm vì Thanh Huyền sư phụ, cho nên tính tình mới thay đổi quá nhiều thế này."
Tính tình thay đổi quá nhiều!
Ít nói?
Tiếc lời như vàng?
Bình Sinh thầm cười khổ.
Dù nàng ít nói, tiếc lời như vàng nhưng ít ra còn mở miệng nói chuyện với Chu Ngưng và Vân Trạch, tại sao trước mặt mỗi mình hắn, lại chưa từng nói ra một từ.
Có lẽ nào tính tình thay đổi quá nhiều chủ yếu là nhắm vào hắn? Hắn đã không nghĩ nàng là một người câm điếc!
Trước đây, hắn còn nghĩ là nàng e ngại hắn, sau đó hắn dần nhận ra sự bất thường.
Cũng chính vì sự bất thường ấy đã khiến hắn bắt đầu nảy sinh tâm tư muốn tìm hiểu đến cùng.
******
Thiên Sắc đứng dưới tàng cây phù tang.
Hôm nay, Bình Sinh dẫn Vân Trạch nguyên quân và Chu Ngưng lên Tây Côn Luân dự Trường Sinh yến, nàng tránh mặt vì trong lòng vẫn còn băn khoăn, bất đắc dĩ.
Trước tiên là vì nàng chưa từng xuất hiện trước mặt mọi người, tuy không bị chú ý quá mức, nhưng dù sao hơn trăm năm trước, việc nàng bị đưa vào Hóa Yêu trì cũng ồn ào khắp Thiên giới, hầu như mọi người đều biết, nay đột nhiên xuất hiện tại Trường Sinh yến cũng không phải là chuyện tốt. Thứ hai là, cho dù Bình Sinh hỏi, chắc chắn Vân Trạch nguyên quân cũng cố ý tránh né đẩy đưa cho qua.
Không đến Trường Sinh yến không chỉ băn khoăn vì sư tôn mà, hơn cả là các sư huynh đệ của nàng, những người đó, không ai dễ bị bắt nạt, nếu vì chuyện nhỏ mà lại gây loạn cũng không tốt —
Đang suy nghĩ, phía sau đột nhiên vang lên giọng nói hoàn toàn nằm ngoài suy đoán của nàng, sự xen ngang kia khiến người ta khó hít thở: “Ngươi không đến dự Trường Sinh yến sao? Trường Sinh đế quân gửi thiệp mời đặc biệt đến Tử Vi viên cho ngươi."
Giọng nói kia quá gần, giống như là sát sau lưng nàng.
Bỗng dưng nàng xoay người sang chỗ khác, chẳng hiểu vì sao, sắc mặt càng tái nhợt, giống hệt như kìm nén, ngón tay nắm chặt ống tay áo khiến móng tay đâm vào lòng bàn tay, cắm vào da thịt. Ống tay áo kia ướt đẫm mồ hôi, dán vào bàn tay lạnh lẽo như băng giá khiến nàng run rẩy.
Là Bình Sinh!
Không phải hôm nay hắn đến Ngọc Hư cung trước ư, vì sao bây giờ còn ở Tử Vi viên?
Mãi đến lúc này, nàng mới từ từ nhớ ra hắn đang hỏi, nhưng không thể trả lời được, đành lắc đầu, cảm thấy hắn đứng quá gần nên vô thức lùi về phía sau mấy bước.
Nhìn nàng lắc đầu và lùi về phía sau, Bình Sinh cực kỳ bình tĩnh, giọng nói có phần nhẹ nhàng từ tốn, không chút rung động: “Đi hay không, chẳng lẽ ngươi không tự nói được một tiếng sao? Hay là —" hắn hơi nheo mắt lại, ngừng một lát, chuyển lời: Không phải ngươi không chịu nói, mà là bị ép phải im lặng trước mặt ta?"
Ngực Thiên Sắc nghẹn lại, chưa kịp phản ứng, đã thấy hắn sát bên người, tay sắp chạm vào thân thể nàng: “Ta đoán, đế tôn làm phép trên người ngươi, đúng không?"
Hết chương 81
Tác giả :
Tắc Nhĩ