Thề Nguyền
Chương 21
Edit: Ong MD Beta: Vô Phương Dòng đời bất kể tháng năm, Yên sơn trời cao trăng sáng nước trong, loáng một cái, năm năm lặng lẽ trôi qua.
Trong rừng cây, mấy tấm chăn mới giặt phơi trên cây sào trúc bay phần phật trong gió, trên cây ngô đồng có một cậu bé mập mạp ngồi xếp bằng đang gặm cắn rất ngon lành. Cậu nhìn thấy hai người quen bước đến từ xa nhưng làm như không thấy, chỉ chăm chăm cắn tiếp củ khoai lang trong tay.
Lam Không và Mộc Phỉ lo lắng nhìn nhau, nhìn đống chăn mền này biết ngay do Thanh Huyền giặt, hai lão cười đầy gian xảo, thong thả bước qua.
Từ khi bị Thiên Sắc đuổi đi bằng một câu “Tiễn khách", lần nào hai người bọn họ lên núi cũng phải lén lút như vậy, nhìn trước ngó sau, sợ bị Thiên Sắc bắt gặp.
Nói ra thì tất cả đều vì thằng nhóc Thanh Huyền kia.
Năm năm trước, không biết hắn nổi hứng gì mà tâm huyết dâng trào, nhất quyết đòi học ủ rượu. Lam Không là lão nát rượu nên cực kỳ ghiền món này, đương nhiên trở thành người bình phẩm rượu cho hắn. Thật ra, Lam Không vốn định lừa Thanh Huyền, uống sạch rượu nữ nhi hồng trong hầm sẽ chuồn luôn. Không ngờ thằng nhóc Thanh Huyền này có tài ủ rượu thiên phú, làm ra loại rượu ngon không kém rượu Ngọc Quỳnh trên Cửu Trọng Thiên, khiến con sâu rượu trong người Lam Không ngứa ngáy như bị mèo cào cấu, không mò đến là không chịu nổi!
Có điều từ sau chuyến đi ngày trước, thằng nhóc Thanh Huyền ngày càng khôn khéo, chẳng dễ dàng qua mặt chút nào. Trước đây, chỉ cần dạy hắn nửa chiêu cũng khiến hắn vui mừng cả buổi, nhưng bây giờ hắn được Thiên Sắc đích thân dạy đạo thuật, tính tình cũng ngày càng thâm trầm, nói gì làm gì cũng rất giỏi quan sát sắc mặt. Nói chuyện thì có vẻ rất xởi lởi tùy tiện, nhưng chỉ hai ba câu đã lừa các sư thúc sư bá dốc sạch túi cho nhà mình.
“Tiểu Nhục, ca ca con đâu?" Ngẩng đầu lên, Lam Không nhìn thằng bé tròn ủm đang gặm củ khoai lang, hỏi một câu đầy châm chọc. Hừ, nhìn thằng nhóc ngốc nghếch chưa kìa, ăn khoai lang mà cứ như sơn hào hải vị, lại nhìn cái má phúng phính của nó giống hệt một con heo con Thanh Huyền nuôi dưỡng!
Nhục Nhục rũ mắt liếc Lam Không, nhét củ khoai lang vào cái miệng nhỏ nhắn, tuy không rõ nó nói gì nhưng vẫn có thể nghe được chữ quan trọng nhất —
“… Ngủ…"
Nghe câu trả lời, Lam Không sửng sốt, lẩm bẩm: “Sao lại ngủ giữa ban ngày thế này?" Lại nhìn tấm chăn trong rừng cây, y chép miệng thở dài.
Thằng nhóc Thanh Huyền này, rốt cuộc là nghiện sạch sẽ đến mức nào mà cứ năm ba ngày lại giặt toàn bộ chăn mền, giống như đó là niềm vui của nó vậy! Chẳng lẽ vì giặt mấy thứ này mệt mỏi nên đi ngủ rồi? Nhìn số lượng này chỉ sợ tất cả chăn mền trên Yên sơn đã bị nó giặt sạch rồi. Vậy thì giờ nó ngủ ở đâu?
Haiii, đúng là sư phụ tính tình kỳ lạ nên đồ đệ cũng kỳ lạ không kém!
“Vậy sư phụ con đâu?" Mộc Phỉ xoa cằm, ngẩng đầu lên tiếp tục hỏi. Tuy rằng y cảm nhận được bột khoai lang đang rớt đầy xuống nhưng vẫn chỉ thản nhiên khẽ nhích ra một chút, giữ bộ dạng thong dong.
Thật ra Thiên Sắc chưa từng thu nhận Nhục Nhục, nhưng thằng bé ngốc nghếch này thấy Thanh Huyền gọi Thiên Sắc là “Sư phụ" nên cũng gọi theo. Lúc này, miệng Nhục Nhục đầy đồ ăn nên vẫn nói không rõ, nhưng vẫn thốt ra chữ quan trọng nhất: “… Ngủ…"
“Hả? Sư phụ con cũng ngủ à?" Mộc Phỉ và Lam Không như tóm được thóp gì đó, lấm la lấm lét nhìn nhau, mắt sáng rực đầy xấu xa: “Chẳng lẽ —"
“Tiểu Nhục, ca ca con và sư phụ ngủ với nhau sao?" Hết lòng tin theo nguyên tắc rèn sắt phải làm ngay lúc nóng, Lam Không biết Nhục Nhục là đứa bé ngốc nghếch, hỏi gì đáp đó không giấu diếm, cũng không nói dối, nên đánh liều vừa suy đoán vừa tìm chứng cứ.
Ai ngờ, Nhục Nhục nhìn y tựa như không hiểu vấn đề y đang hỏi. Một lát sau, thằng bé dùng tay áo lau nước mũi, không biết tâm tư và mục đích xấu xa của hai lão này, hồn nhiên trả lời: “… Ca ca và sư phụ… Vẫn luôn ngủ với nhau…"
“Hả? !"
Lúc này, nét mặt của hai lão sư bá sư thúc giống hệt như đã thực sự tóm được gì đó, cười tươi rói như hoa!
“Tiểu Nhục, con nói hai người làm gì với nhau?" Lam Không hứng thú hỏi tiếp, hận không thể hỏi chi tiết thêm về cái vụ “ngủ với nhau" này. Thật ra y muốn hỏi là ngủ cùng lúc hay ngủ cùng phòng? Nhưng biết Nhục Nhục không hiểu vấn đề cao thâm này, nên để tăng thêm tính hình tượng y đặt hai ngón tay sát lại thay cho hình ảnh nam nữ nhân vật chính rúc vào nhau, còn cố ý bắt chước tiếng chụt chụt, cuối cùng còn cười cười đáng khinh: “Nhóc mập, có phải như vậy không?"
Nhục Nhục chưa kịp trả lời, bên cạnh đã vang lên tiếng ai đó.
“Rốt cuộc hai người muốn nghe chuyện gì?" Giọng điệu rất chậm nhưng cực kỳ lạnh lùng, nghiêm nghị. Từng lời thốt ra cứng như châu, lạnh như băng, vô hình nhưng ẩn chứa khí phách, không chút giận dữ.
“Sư muội? !"
Lam Không và Mộc Phỉ giật thót mình vì giọng nói kia, cùng xoay mặt nhìn vừa vặn thấy đôi mắt nhíu lại của Thiên Sắc, vẻ mặt nàng lạnh lùng không chút ấm áp, ánh mắt lạnh thấu xương, hai tên lập tức lui về phía sau từng bước, định chọn vị trí có lợi thừa cơ bỏ trốn!
Thật ra không phải hai người bọn họ học nghệ không tinh, lúc nào cũng dè chừng Thiên Sắc. Mà bởi vì Thiên Sắc là nữ đồ đệ duy nhất của Trường Sinh Đại Đế lúc đó mới nhập môn, Trường Sinh Đại Đế đang đau đầu vì đám nam đệ tử khó quản giáo, đã nghĩ ra một biện pháp trừng phạt —
Ai vi phạm phải lập tức lột quần trên đại sảnh cho Thiên Sắc đánh bằng roi mây!
Trường Sinh Đại Đế vốn định dùng cách này khiến đám đồ đệ ngang bướng cảm thấy xấu hổ, mà xưa nay Thiên Sắc cũng rất nghe lời, rút roi đánh nát mông chẳng chút nương tay. Dần dà, các sư huynh đệ cùng tuổi đều bị ăn roi của Thiên Sắc, chẳng có trường hợp ngoại lệ. Có điều đám mặt dày trong Ngọc Hư Cung không sợ chút nào, khi còn nhỏ việc trừng phạt này coi như chuyện phiếm cười xong rồi quên ngay, nhưng khi dần trưởng thành đám thiếu niên ngây ngô lại cảm thấy xấu hổ. Dù bị đánh thường xuyên như cơm bữa nhưng chẳng vui chút nào khi phải lột quần giơ mông trước mặt cô nương nhà mình nên đám nam đệ tử cũng dần đi vào khuôn phép khiến Trường Sinh Đại Đế Thoáng bớt đau đầu.
Chuyện này để lại di chứng nặng nề đó là các sư huynh đệ đồng lứa với Thiên Sắc, ngoại trừ một số người, còn lại nhìn thấy nàng liền trở nên căng thẳng, lúc nào cũng có cảm giác trong tay Thiên Sắc có một cây roi mây vô hình. Mỗi khi vô tình nghe tiếng nàng, lại nghĩ đến vết roi trên mông khắc dấu theo năm tháng, dù không đau nhưng thật khiến người ta mất mặt!
Lam Không và Mộc Phỉ là hai kẻ bị bóng ma tâm lý nặng nhất nên khó trách bọn họ thấy Thiên Sắc giống như chuột thấy mèo!
Thấy hai người kia sắp lạnh run lên, Thiên Sắc nheo mắt, đôi con ngươi đen thẫm nhìn bọn họ chằm chằm, ánh mắt sắc bén như xuyên qua người:"Bắt đầu từ năm năm trước, Thanh Huyền và ta đã ở chung một phòng, các ngươi vừa lòng chưa?" Nàng nói rất chậm, gằn mạnh từng tiếng, không quá nghiêm khắc nhưng lạnh lùng không chút che giấu, như có luồng gió lạnh ập tới theo từng chữ: “Còn muốn nghe gì nữa?"
“Sư muội, sao lại nói vậy chứ?" Lam Không vẫn phản ứng nhanh hơn, lập tức tươi cười rụt cổ đầy nịnh nọt: “Bọn ta quan tâm muội và Thanh Huyền thôi mà."
Thân là sư đệ, Mộc Phỉ ngoan ngoãn im lặng, ném hết mọi chuyện cho lão Lam Không lõi lọc này. Thật ra, y đã bị khí thế nữ vương của Thiên Sắc ép tới mức co rúm người, sao còn dám nói năng bừa bãi?
“Thật không?" Thiên Sắc chẳng thèm nhìn hai người, đôi mày cao ngạo nhớn lên, xoay người đuổi khách: “Không có gì cần hỏi thì đi đi, đời này, ta cũng không muốn gặp lại hai người nữa."
Đối với hai sư huynh đệ như âm hồn không tan này, nàng cũng không đến mức chẳng muốn nhìn mặt, nhưng bực bội vì bọn họ bám dai như đỉa, còn lo sợ thiên hạ chưa đủ loạn.
Đã biết trước Thiên Sắc sẽ không thèm nể mặt, lại chẳng thấy chuyên gia cứu nguy Thanh Huyền ở đây, Lam Không chẳng còn cách nào đành cố lấp liếm, bày ra bộ dạng sư huynh ngàn năm khó gặp, vẻ mặt cợt nhả trở nên cực kỳ nghiêm túc: “Sư muội, muội không muốn gặp bọn huynh cũng không sao, muội trốn tránh Phong Cẩm cũng được. Nhưng chẳng lẽ muội muốn trốn tránh sư tôn, cả đời không trở về Ngọc Hư Cung thăm người sao?"
Lần này, y với Mộc Phỉ lặng lẽ lên Yên sơn cũng là để nhờ Thanh Huyền khuyên nhủ nàng. Khổ nỗi chẳng biết lúc này thằng nhóc Thanh Huyền chơi bời ở đâu, y đành phải tự lực cánh sinh! Tính tình Thiên Sắc kiên cường, cao ngạo chỉ có thể dùng chiêu khích tướng, y đành kiên trì xuống tay. Thiên Sắc không thích nghe cái gì nhất, y sẽ nói cái đó.
Thiên Sắc không đáp lại, y liền tự cho đã đánh trúng điểm yếu của nàng, lập tức thao thao bất tuyệt: “Cứ trăm năm, Ngọc Hư Cung sẽ tổ chức tiệc Trường Sinh một lần, muội đã vắng mặt mấy lần rồi. Ngày 5 tháng 5 năm nay sư tôn xuất quan, nếu muội không đến sư tôn sẽ nghĩ muội thật sự ghi hận chuyện ngày đó, không muốn gặp mặt người. Muội nghĩ xem, người sẽ đau lòng cỡ nào. Muội thân là đệ tử làm vậy không phải bất hiếu sao…" Không biết do quá khẩn trương hay là bị sao, y nói một lèo không ngừng, chỉ còn nước chưa than thở khóc lóc mà thôi, nói xong lời cuối thì hết hơi, suýt nữa tắc thở.
Thiên Sắc không nói gì, để mặc Lam Không nói không ngớt. Chờ đến khi y ngừng lại thở mới mở miệng: “Lại là chiêu khích tướng." Nàng lạnh nhạt lên tiếng, có chút châm biếm: “Sư huynh, huynh thành tiên bao nhiêu năm rồi mà không có chút tiến bộ nào sao?"
Nói xong nàng xoay người bỏ đi, để lại Lam Không và Mộc Phỉ chết đứng trân tại chỗ. Nhục Nhục ăn khoai lang xong, nhảy từ trên cây xuống nhanh nhẹn như một chú khỉ, vội vàng đuổi theo giống một viên thịt tròn ủm.
Nhục Nhục đang cúi đầu nhớ lại hương vị khoai lang ngọt lành lúc nãy, đột nhiên nghe sư phụ đi phía trước hỏi:
" Nhục Nhục, sao ca ca lại giặt chăn?"
Về phần vì sao bây giờ Thanh Huyền không ở Yên sơn và đang đi đâu, Thiên Sắc cũng không ngạc nhiên. Năm năm nay, hắn chăm chỉ tu luyện khắc khổ, học được bảy tám phần bản lĩnh của nàng, hơn nữa còn theo học nghệ với Lam Không và Mộc Phỉ, nàng cần không lo lắng sự an nguy của hắn. Hơn nữa, hiện tại hắn rất biết chừng mực, dù ra ngoài cũng sẽ trở về trước khi mặt trời lặn nên nàng cũng không quản thúc hắn.
Có điều, nàng cũng cảm thấy khó hiểu, gần đây Thanh Huyền rất chăm giặt chăn mền, thậm chí có khi chưa đến mười ngày đã giặt. Nàng nghi ngờ liệu có phải hắn thật sự bị bệnh nghiện sạch sẽ không nữa?
“Ca ca…" Nhục Nhục cười ngây ngô, thành thật đáp lại: “Ca ca đái dầm…"
******
Trước khi mặt trời xuống núi, Thanh Huyền đã trở về.
Bây giờ, vóc người hắn rất cao, thân hình không còn nét trẻ con thời niên thiếu. Mặc áo xám rất vừa người, vừa nhìn đã khiến người ta cảm thấy sáng sủa, ngay thẳng, nhưng hành động, cử chỉ lại bộc lộ khí chất hiên ngang. Khuôn mặt đẹp đẽ cũng trở nên điềm tĩnh, chín chắn càng làm nổi bật ngũ quan sâu sắc, cuốn hút người khác, không còn bóng dáng chàng thiếu niên non nớt năm nào.
Chắp tay sau lưng đi đến cửa phòng Thiên Sắc, hắn nhìn quần áo mình thật cẩn thận, vỗ vỗ ngực, xác định bề ngoài không có gì sơ hở mới đẩy cửa vào.
“Sư phụ."
Hắn gọi một tiếng, thấy Thiên Sắc đang chép kinh, lập tức bước vào.
“Về rồi sao?" Thiên Sắc dừng tay ngước nhìn hắn, rốt cuộc vẫn là người từng trải, dù hắn che giấu bên ngoài rất cẩn thận nhưng ánh mắt len lén nhìn nàng lại đầy sơ hở, nàng cũng không thấy trách cứ chỉ hỏi một câu: “Lại ra Đông Cực thu yêu bắt quỷ cho người ta?"
“Gần đây Nhục Nhục ăn rất nhiều." Thanh Huyền khẽ ho một tiếng, hơi chột dạ vì dùng Nhục Nhục làm cái cớ, tuy vậy mặt mày vẫn bình tĩnh. Đúng là trước đây trái cây lương thực trên Yên sơn cũng đủ cho hắn, nhưng từ khi Nhục Nhục đến đây thì thiếu hụt hẳn. Vì thế, hắn liền học theo sư phụ, thường xuyên ra Đông Cực thu yêu bắt quỷ cho người ta, không lấy vàng bạc, chỉ lấy gạo và lương thực.
Có điều gần đây, hắn đi ra ngoài do có việc cần, không phải đơn thuần vì cơm gạo mà có mục đích khác. Hắn nhớ rất kỹ lời của Lam Không, nếu sư phụ dẫn hắn đến Tây Côn Luân tham gia yến tiệc Trường Sinh thì hắn có thể gặp Phong Cẩm. Nói thế nào, hắn cũng không thể thua khí thế, dù sao cũng phải giữ thể diện cho sư phụ.
Hắn to gan bước lên, lấy một thứ trong vạt áo, run run rút cây trâm cũ trên tóc Thiên Sắc xuống, cố gắng giữ giọng điềm tĩnh: “Cây trâm của sư phụ dùng đã lâu nên cũng cũ rồi, Thanh Huyền thấy cây trâm gỗ lê này rất đẹp, cho nên —" nói dứt lời cuối, hắn hít sâu một hơi, cố gắng kìm nén sự căng thẳng: “Sư phụ cài cây trâm này rất đẹp!"
Có thể nói hành động như vậy hơi lớn mật, vượt quá giới hạn, cho dù là thầy trò cũng có vẻ vô cùng thân thiết. Thiên Sắc hơi sửng sốt nhưng cũng đoán được là thứ gì:"Ngươi xuống núi vì thứ này sao?" Nàng nhíu mày, tuy cảm thấy không hợp lễ nghi nhưng cũng không quá để tâm, chỉ nhìn Thanh Huyền đầy sâu xa: “Trên Yên sơn không có người ngoài, trâm mới hay cũ cũng đâu có ai để ý?"
Thanh Huyền không nói gì, chỉ lui ra phía sau một bước. Nhìn Thiên Sắc từ đầu đến chân, thấy kết quả hệt như hắn tưởng tượng liền mỉm cười đầy hài lòng. Hắn không hề giải thích, chỉ im lặng đứng bên bàn mài mực. Đương nhiên hắn sẽ không nói cho Thiên Sắc biết cây trâm này do tự tay hắn làm. Hơn nữa hắn biết rõ dù Thiên Sắc không thích, nhưng chỉ cần tự tay hắn cài thì Thiên Sắc sẽ không gỡ xuống.
Thái độ của nàng đối với hắn vẫn khoan dung độ lượng đến mức gần như là dung túng.
Ở chung bao nhiêu năm, sao Thiên Sắc không biết suy nghĩ trong lòng Thanh Huyền? Có điều nàng chọn lựa nhắm mắt làm ngơ vì dù sao cũng đã có quyết định. Hôm nay, lòng nàng hơi rối loạn nên không để ý hành động vô cùng thân thiết đầy sâu xa của đồ đệ, tiếp tục vùi đầu chép kinh Phật. Một lúc sau mới mở miệng với cảm xúc khó nắm bắt: “Thanh Huyền, vi sư tính đi xa nhà một chuyến."
Thanh Huyền ngừng mài mực, hiểu ngay sư phụ muốn làm gì, vẫn cúi đầu làm bộ không thèm để ý, nhưng lại hỏi thẳng: “Sư phụ muốn lên núi Côn Luân sao?"
“Ừ." Thiên Sắc lên tiếng, bàn tay cầm bút run nhẹ. Khẽ chớp mắt, đôi mi dài chợt lay động hệt như chiếc lá mảnh không chịu nổi cơn gió lạnh, nhìn khuôn mặt từ một phía chợt có cảm giác yếu đuối lạ kỳ. Dừng một chút, nàng khôi phục sắc mặt thường ngày nhưng giọng điệu vẫn có chút mịt mờ: “Thanh Huyền, không phải từ trước đến giờ ngươi vẫn muốn lên Côn Luân sao?"
Thanh Huyền ngây người bên cạnh Thiên Sắc, sao hắn không hiểu ý của sư phụ chứ? Hắn hơi ngẩng đầu, bộ dạng vẫn hết sức cung kính trong lòng vui mừng như có ngàn con sóng lớn ập về, cố gắng hết sức giữ nguyên sắc mặt: “Sư phụ, người muốn dẫn Thanh Huyền theo cùng sao?"
Thiên Sắc im lặng không trả lời.
Một lúc sau, nàng mới ngẩng đầu lên, gác cây bút lông sói lên nghiên mực, khóe môi nở một nụ cười chua chát, đau khổ. Nhưng chỉ phút chốc, sắc mặt nàng đã bình thản trở lại, ngay cả giọng nói cũng cực kỳ tự nhiên.
“Ngươi đi với vi sư đến gặp sư tôn cũng tốt."
Hết chương 21
Trong rừng cây, mấy tấm chăn mới giặt phơi trên cây sào trúc bay phần phật trong gió, trên cây ngô đồng có một cậu bé mập mạp ngồi xếp bằng đang gặm cắn rất ngon lành. Cậu nhìn thấy hai người quen bước đến từ xa nhưng làm như không thấy, chỉ chăm chăm cắn tiếp củ khoai lang trong tay.
Lam Không và Mộc Phỉ lo lắng nhìn nhau, nhìn đống chăn mền này biết ngay do Thanh Huyền giặt, hai lão cười đầy gian xảo, thong thả bước qua.
Từ khi bị Thiên Sắc đuổi đi bằng một câu “Tiễn khách", lần nào hai người bọn họ lên núi cũng phải lén lút như vậy, nhìn trước ngó sau, sợ bị Thiên Sắc bắt gặp.
Nói ra thì tất cả đều vì thằng nhóc Thanh Huyền kia.
Năm năm trước, không biết hắn nổi hứng gì mà tâm huyết dâng trào, nhất quyết đòi học ủ rượu. Lam Không là lão nát rượu nên cực kỳ ghiền món này, đương nhiên trở thành người bình phẩm rượu cho hắn. Thật ra, Lam Không vốn định lừa Thanh Huyền, uống sạch rượu nữ nhi hồng trong hầm sẽ chuồn luôn. Không ngờ thằng nhóc Thanh Huyền này có tài ủ rượu thiên phú, làm ra loại rượu ngon không kém rượu Ngọc Quỳnh trên Cửu Trọng Thiên, khiến con sâu rượu trong người Lam Không ngứa ngáy như bị mèo cào cấu, không mò đến là không chịu nổi!
Có điều từ sau chuyến đi ngày trước, thằng nhóc Thanh Huyền ngày càng khôn khéo, chẳng dễ dàng qua mặt chút nào. Trước đây, chỉ cần dạy hắn nửa chiêu cũng khiến hắn vui mừng cả buổi, nhưng bây giờ hắn được Thiên Sắc đích thân dạy đạo thuật, tính tình cũng ngày càng thâm trầm, nói gì làm gì cũng rất giỏi quan sát sắc mặt. Nói chuyện thì có vẻ rất xởi lởi tùy tiện, nhưng chỉ hai ba câu đã lừa các sư thúc sư bá dốc sạch túi cho nhà mình.
“Tiểu Nhục, ca ca con đâu?" Ngẩng đầu lên, Lam Không nhìn thằng bé tròn ủm đang gặm củ khoai lang, hỏi một câu đầy châm chọc. Hừ, nhìn thằng nhóc ngốc nghếch chưa kìa, ăn khoai lang mà cứ như sơn hào hải vị, lại nhìn cái má phúng phính của nó giống hệt một con heo con Thanh Huyền nuôi dưỡng!
Nhục Nhục rũ mắt liếc Lam Không, nhét củ khoai lang vào cái miệng nhỏ nhắn, tuy không rõ nó nói gì nhưng vẫn có thể nghe được chữ quan trọng nhất —
“… Ngủ…"
Nghe câu trả lời, Lam Không sửng sốt, lẩm bẩm: “Sao lại ngủ giữa ban ngày thế này?" Lại nhìn tấm chăn trong rừng cây, y chép miệng thở dài.
Thằng nhóc Thanh Huyền này, rốt cuộc là nghiện sạch sẽ đến mức nào mà cứ năm ba ngày lại giặt toàn bộ chăn mền, giống như đó là niềm vui của nó vậy! Chẳng lẽ vì giặt mấy thứ này mệt mỏi nên đi ngủ rồi? Nhìn số lượng này chỉ sợ tất cả chăn mền trên Yên sơn đã bị nó giặt sạch rồi. Vậy thì giờ nó ngủ ở đâu?
Haiii, đúng là sư phụ tính tình kỳ lạ nên đồ đệ cũng kỳ lạ không kém!
“Vậy sư phụ con đâu?" Mộc Phỉ xoa cằm, ngẩng đầu lên tiếp tục hỏi. Tuy rằng y cảm nhận được bột khoai lang đang rớt đầy xuống nhưng vẫn chỉ thản nhiên khẽ nhích ra một chút, giữ bộ dạng thong dong.
Thật ra Thiên Sắc chưa từng thu nhận Nhục Nhục, nhưng thằng bé ngốc nghếch này thấy Thanh Huyền gọi Thiên Sắc là “Sư phụ" nên cũng gọi theo. Lúc này, miệng Nhục Nhục đầy đồ ăn nên vẫn nói không rõ, nhưng vẫn thốt ra chữ quan trọng nhất: “… Ngủ…"
“Hả? Sư phụ con cũng ngủ à?" Mộc Phỉ và Lam Không như tóm được thóp gì đó, lấm la lấm lét nhìn nhau, mắt sáng rực đầy xấu xa: “Chẳng lẽ —"
“Tiểu Nhục, ca ca con và sư phụ ngủ với nhau sao?" Hết lòng tin theo nguyên tắc rèn sắt phải làm ngay lúc nóng, Lam Không biết Nhục Nhục là đứa bé ngốc nghếch, hỏi gì đáp đó không giấu diếm, cũng không nói dối, nên đánh liều vừa suy đoán vừa tìm chứng cứ.
Ai ngờ, Nhục Nhục nhìn y tựa như không hiểu vấn đề y đang hỏi. Một lát sau, thằng bé dùng tay áo lau nước mũi, không biết tâm tư và mục đích xấu xa của hai lão này, hồn nhiên trả lời: “… Ca ca và sư phụ… Vẫn luôn ngủ với nhau…"
“Hả? !"
Lúc này, nét mặt của hai lão sư bá sư thúc giống hệt như đã thực sự tóm được gì đó, cười tươi rói như hoa!
“Tiểu Nhục, con nói hai người làm gì với nhau?" Lam Không hứng thú hỏi tiếp, hận không thể hỏi chi tiết thêm về cái vụ “ngủ với nhau" này. Thật ra y muốn hỏi là ngủ cùng lúc hay ngủ cùng phòng? Nhưng biết Nhục Nhục không hiểu vấn đề cao thâm này, nên để tăng thêm tính hình tượng y đặt hai ngón tay sát lại thay cho hình ảnh nam nữ nhân vật chính rúc vào nhau, còn cố ý bắt chước tiếng chụt chụt, cuối cùng còn cười cười đáng khinh: “Nhóc mập, có phải như vậy không?"
Nhục Nhục chưa kịp trả lời, bên cạnh đã vang lên tiếng ai đó.
“Rốt cuộc hai người muốn nghe chuyện gì?" Giọng điệu rất chậm nhưng cực kỳ lạnh lùng, nghiêm nghị. Từng lời thốt ra cứng như châu, lạnh như băng, vô hình nhưng ẩn chứa khí phách, không chút giận dữ.
“Sư muội? !"
Lam Không và Mộc Phỉ giật thót mình vì giọng nói kia, cùng xoay mặt nhìn vừa vặn thấy đôi mắt nhíu lại của Thiên Sắc, vẻ mặt nàng lạnh lùng không chút ấm áp, ánh mắt lạnh thấu xương, hai tên lập tức lui về phía sau từng bước, định chọn vị trí có lợi thừa cơ bỏ trốn!
Thật ra không phải hai người bọn họ học nghệ không tinh, lúc nào cũng dè chừng Thiên Sắc. Mà bởi vì Thiên Sắc là nữ đồ đệ duy nhất của Trường Sinh Đại Đế lúc đó mới nhập môn, Trường Sinh Đại Đế đang đau đầu vì đám nam đệ tử khó quản giáo, đã nghĩ ra một biện pháp trừng phạt —
Ai vi phạm phải lập tức lột quần trên đại sảnh cho Thiên Sắc đánh bằng roi mây!
Trường Sinh Đại Đế vốn định dùng cách này khiến đám đồ đệ ngang bướng cảm thấy xấu hổ, mà xưa nay Thiên Sắc cũng rất nghe lời, rút roi đánh nát mông chẳng chút nương tay. Dần dà, các sư huynh đệ cùng tuổi đều bị ăn roi của Thiên Sắc, chẳng có trường hợp ngoại lệ. Có điều đám mặt dày trong Ngọc Hư Cung không sợ chút nào, khi còn nhỏ việc trừng phạt này coi như chuyện phiếm cười xong rồi quên ngay, nhưng khi dần trưởng thành đám thiếu niên ngây ngô lại cảm thấy xấu hổ. Dù bị đánh thường xuyên như cơm bữa nhưng chẳng vui chút nào khi phải lột quần giơ mông trước mặt cô nương nhà mình nên đám nam đệ tử cũng dần đi vào khuôn phép khiến Trường Sinh Đại Đế Thoáng bớt đau đầu.
Chuyện này để lại di chứng nặng nề đó là các sư huynh đệ đồng lứa với Thiên Sắc, ngoại trừ một số người, còn lại nhìn thấy nàng liền trở nên căng thẳng, lúc nào cũng có cảm giác trong tay Thiên Sắc có một cây roi mây vô hình. Mỗi khi vô tình nghe tiếng nàng, lại nghĩ đến vết roi trên mông khắc dấu theo năm tháng, dù không đau nhưng thật khiến người ta mất mặt!
Lam Không và Mộc Phỉ là hai kẻ bị bóng ma tâm lý nặng nhất nên khó trách bọn họ thấy Thiên Sắc giống như chuột thấy mèo!
Thấy hai người kia sắp lạnh run lên, Thiên Sắc nheo mắt, đôi con ngươi đen thẫm nhìn bọn họ chằm chằm, ánh mắt sắc bén như xuyên qua người:"Bắt đầu từ năm năm trước, Thanh Huyền và ta đã ở chung một phòng, các ngươi vừa lòng chưa?" Nàng nói rất chậm, gằn mạnh từng tiếng, không quá nghiêm khắc nhưng lạnh lùng không chút che giấu, như có luồng gió lạnh ập tới theo từng chữ: “Còn muốn nghe gì nữa?"
“Sư muội, sao lại nói vậy chứ?" Lam Không vẫn phản ứng nhanh hơn, lập tức tươi cười rụt cổ đầy nịnh nọt: “Bọn ta quan tâm muội và Thanh Huyền thôi mà."
Thân là sư đệ, Mộc Phỉ ngoan ngoãn im lặng, ném hết mọi chuyện cho lão Lam Không lõi lọc này. Thật ra, y đã bị khí thế nữ vương của Thiên Sắc ép tới mức co rúm người, sao còn dám nói năng bừa bãi?
“Thật không?" Thiên Sắc chẳng thèm nhìn hai người, đôi mày cao ngạo nhớn lên, xoay người đuổi khách: “Không có gì cần hỏi thì đi đi, đời này, ta cũng không muốn gặp lại hai người nữa."
Đối với hai sư huynh đệ như âm hồn không tan này, nàng cũng không đến mức chẳng muốn nhìn mặt, nhưng bực bội vì bọn họ bám dai như đỉa, còn lo sợ thiên hạ chưa đủ loạn.
Đã biết trước Thiên Sắc sẽ không thèm nể mặt, lại chẳng thấy chuyên gia cứu nguy Thanh Huyền ở đây, Lam Không chẳng còn cách nào đành cố lấp liếm, bày ra bộ dạng sư huynh ngàn năm khó gặp, vẻ mặt cợt nhả trở nên cực kỳ nghiêm túc: “Sư muội, muội không muốn gặp bọn huynh cũng không sao, muội trốn tránh Phong Cẩm cũng được. Nhưng chẳng lẽ muội muốn trốn tránh sư tôn, cả đời không trở về Ngọc Hư Cung thăm người sao?"
Lần này, y với Mộc Phỉ lặng lẽ lên Yên sơn cũng là để nhờ Thanh Huyền khuyên nhủ nàng. Khổ nỗi chẳng biết lúc này thằng nhóc Thanh Huyền chơi bời ở đâu, y đành phải tự lực cánh sinh! Tính tình Thiên Sắc kiên cường, cao ngạo chỉ có thể dùng chiêu khích tướng, y đành kiên trì xuống tay. Thiên Sắc không thích nghe cái gì nhất, y sẽ nói cái đó.
Thiên Sắc không đáp lại, y liền tự cho đã đánh trúng điểm yếu của nàng, lập tức thao thao bất tuyệt: “Cứ trăm năm, Ngọc Hư Cung sẽ tổ chức tiệc Trường Sinh một lần, muội đã vắng mặt mấy lần rồi. Ngày 5 tháng 5 năm nay sư tôn xuất quan, nếu muội không đến sư tôn sẽ nghĩ muội thật sự ghi hận chuyện ngày đó, không muốn gặp mặt người. Muội nghĩ xem, người sẽ đau lòng cỡ nào. Muội thân là đệ tử làm vậy không phải bất hiếu sao…" Không biết do quá khẩn trương hay là bị sao, y nói một lèo không ngừng, chỉ còn nước chưa than thở khóc lóc mà thôi, nói xong lời cuối thì hết hơi, suýt nữa tắc thở.
Thiên Sắc không nói gì, để mặc Lam Không nói không ngớt. Chờ đến khi y ngừng lại thở mới mở miệng: “Lại là chiêu khích tướng." Nàng lạnh nhạt lên tiếng, có chút châm biếm: “Sư huynh, huynh thành tiên bao nhiêu năm rồi mà không có chút tiến bộ nào sao?"
Nói xong nàng xoay người bỏ đi, để lại Lam Không và Mộc Phỉ chết đứng trân tại chỗ. Nhục Nhục ăn khoai lang xong, nhảy từ trên cây xuống nhanh nhẹn như một chú khỉ, vội vàng đuổi theo giống một viên thịt tròn ủm.
Nhục Nhục đang cúi đầu nhớ lại hương vị khoai lang ngọt lành lúc nãy, đột nhiên nghe sư phụ đi phía trước hỏi:
" Nhục Nhục, sao ca ca lại giặt chăn?"
Về phần vì sao bây giờ Thanh Huyền không ở Yên sơn và đang đi đâu, Thiên Sắc cũng không ngạc nhiên. Năm năm nay, hắn chăm chỉ tu luyện khắc khổ, học được bảy tám phần bản lĩnh của nàng, hơn nữa còn theo học nghệ với Lam Không và Mộc Phỉ, nàng cần không lo lắng sự an nguy của hắn. Hơn nữa, hiện tại hắn rất biết chừng mực, dù ra ngoài cũng sẽ trở về trước khi mặt trời lặn nên nàng cũng không quản thúc hắn.
Có điều, nàng cũng cảm thấy khó hiểu, gần đây Thanh Huyền rất chăm giặt chăn mền, thậm chí có khi chưa đến mười ngày đã giặt. Nàng nghi ngờ liệu có phải hắn thật sự bị bệnh nghiện sạch sẽ không nữa?
“Ca ca…" Nhục Nhục cười ngây ngô, thành thật đáp lại: “Ca ca đái dầm…"
******
Trước khi mặt trời xuống núi, Thanh Huyền đã trở về.
Bây giờ, vóc người hắn rất cao, thân hình không còn nét trẻ con thời niên thiếu. Mặc áo xám rất vừa người, vừa nhìn đã khiến người ta cảm thấy sáng sủa, ngay thẳng, nhưng hành động, cử chỉ lại bộc lộ khí chất hiên ngang. Khuôn mặt đẹp đẽ cũng trở nên điềm tĩnh, chín chắn càng làm nổi bật ngũ quan sâu sắc, cuốn hút người khác, không còn bóng dáng chàng thiếu niên non nớt năm nào.
Chắp tay sau lưng đi đến cửa phòng Thiên Sắc, hắn nhìn quần áo mình thật cẩn thận, vỗ vỗ ngực, xác định bề ngoài không có gì sơ hở mới đẩy cửa vào.
“Sư phụ."
Hắn gọi một tiếng, thấy Thiên Sắc đang chép kinh, lập tức bước vào.
“Về rồi sao?" Thiên Sắc dừng tay ngước nhìn hắn, rốt cuộc vẫn là người từng trải, dù hắn che giấu bên ngoài rất cẩn thận nhưng ánh mắt len lén nhìn nàng lại đầy sơ hở, nàng cũng không thấy trách cứ chỉ hỏi một câu: “Lại ra Đông Cực thu yêu bắt quỷ cho người ta?"
“Gần đây Nhục Nhục ăn rất nhiều." Thanh Huyền khẽ ho một tiếng, hơi chột dạ vì dùng Nhục Nhục làm cái cớ, tuy vậy mặt mày vẫn bình tĩnh. Đúng là trước đây trái cây lương thực trên Yên sơn cũng đủ cho hắn, nhưng từ khi Nhục Nhục đến đây thì thiếu hụt hẳn. Vì thế, hắn liền học theo sư phụ, thường xuyên ra Đông Cực thu yêu bắt quỷ cho người ta, không lấy vàng bạc, chỉ lấy gạo và lương thực.
Có điều gần đây, hắn đi ra ngoài do có việc cần, không phải đơn thuần vì cơm gạo mà có mục đích khác. Hắn nhớ rất kỹ lời của Lam Không, nếu sư phụ dẫn hắn đến Tây Côn Luân tham gia yến tiệc Trường Sinh thì hắn có thể gặp Phong Cẩm. Nói thế nào, hắn cũng không thể thua khí thế, dù sao cũng phải giữ thể diện cho sư phụ.
Hắn to gan bước lên, lấy một thứ trong vạt áo, run run rút cây trâm cũ trên tóc Thiên Sắc xuống, cố gắng giữ giọng điềm tĩnh: “Cây trâm của sư phụ dùng đã lâu nên cũng cũ rồi, Thanh Huyền thấy cây trâm gỗ lê này rất đẹp, cho nên —" nói dứt lời cuối, hắn hít sâu một hơi, cố gắng kìm nén sự căng thẳng: “Sư phụ cài cây trâm này rất đẹp!"
Có thể nói hành động như vậy hơi lớn mật, vượt quá giới hạn, cho dù là thầy trò cũng có vẻ vô cùng thân thiết. Thiên Sắc hơi sửng sốt nhưng cũng đoán được là thứ gì:"Ngươi xuống núi vì thứ này sao?" Nàng nhíu mày, tuy cảm thấy không hợp lễ nghi nhưng cũng không quá để tâm, chỉ nhìn Thanh Huyền đầy sâu xa: “Trên Yên sơn không có người ngoài, trâm mới hay cũ cũng đâu có ai để ý?"
Thanh Huyền không nói gì, chỉ lui ra phía sau một bước. Nhìn Thiên Sắc từ đầu đến chân, thấy kết quả hệt như hắn tưởng tượng liền mỉm cười đầy hài lòng. Hắn không hề giải thích, chỉ im lặng đứng bên bàn mài mực. Đương nhiên hắn sẽ không nói cho Thiên Sắc biết cây trâm này do tự tay hắn làm. Hơn nữa hắn biết rõ dù Thiên Sắc không thích, nhưng chỉ cần tự tay hắn cài thì Thiên Sắc sẽ không gỡ xuống.
Thái độ của nàng đối với hắn vẫn khoan dung độ lượng đến mức gần như là dung túng.
Ở chung bao nhiêu năm, sao Thiên Sắc không biết suy nghĩ trong lòng Thanh Huyền? Có điều nàng chọn lựa nhắm mắt làm ngơ vì dù sao cũng đã có quyết định. Hôm nay, lòng nàng hơi rối loạn nên không để ý hành động vô cùng thân thiết đầy sâu xa của đồ đệ, tiếp tục vùi đầu chép kinh Phật. Một lúc sau mới mở miệng với cảm xúc khó nắm bắt: “Thanh Huyền, vi sư tính đi xa nhà một chuyến."
Thanh Huyền ngừng mài mực, hiểu ngay sư phụ muốn làm gì, vẫn cúi đầu làm bộ không thèm để ý, nhưng lại hỏi thẳng: “Sư phụ muốn lên núi Côn Luân sao?"
“Ừ." Thiên Sắc lên tiếng, bàn tay cầm bút run nhẹ. Khẽ chớp mắt, đôi mi dài chợt lay động hệt như chiếc lá mảnh không chịu nổi cơn gió lạnh, nhìn khuôn mặt từ một phía chợt có cảm giác yếu đuối lạ kỳ. Dừng một chút, nàng khôi phục sắc mặt thường ngày nhưng giọng điệu vẫn có chút mịt mờ: “Thanh Huyền, không phải từ trước đến giờ ngươi vẫn muốn lên Côn Luân sao?"
Thanh Huyền ngây người bên cạnh Thiên Sắc, sao hắn không hiểu ý của sư phụ chứ? Hắn hơi ngẩng đầu, bộ dạng vẫn hết sức cung kính trong lòng vui mừng như có ngàn con sóng lớn ập về, cố gắng hết sức giữ nguyên sắc mặt: “Sư phụ, người muốn dẫn Thanh Huyền theo cùng sao?"
Thiên Sắc im lặng không trả lời.
Một lúc sau, nàng mới ngẩng đầu lên, gác cây bút lông sói lên nghiên mực, khóe môi nở một nụ cười chua chát, đau khổ. Nhưng chỉ phút chốc, sắc mặt nàng đã bình thản trở lại, ngay cả giọng nói cũng cực kỳ tự nhiên.
“Ngươi đi với vi sư đến gặp sư tôn cũng tốt."
Hết chương 21
Tác giả :
Tắc Nhĩ