Thê Khống
Chương 55: Tiếc nuối
Cho đến khi tiếng bước chân của Phương Cẩn Chi xa dần, không còn nghe thấy, Lục Vô Nghiên mới từ từ thu lại nụ cười trên mặt. Hắn từ trong thiên sảnh đi ra, nhìn hai con cá đang chậm chạp bơi qua bơi lại bên trong hồ cá bằng men sứ xanh, từ ngăn tủ bên dưới lấy ra một hủ thức ăn cho cá, rắc vào trong hồ cá nhỏ.
Hắn đi lên tầng đỉnh của lầu các. Vừa đẩy cánh cửa gỗ khắc hoa của tầng đỉnh ra, vô số con chim bồ câu đập cánh bay lên. Vừa nhìn thấy hắn trở lại, đều bay về phía hắn, lượn vòng xung quanh hắn.
Nhìn những con chim bồ câu trắng đã bầu bạn bên cạnh hắn nhiều năm qua, thái độ của Lục Vô Nghiên cũng không khỏi trở nên nhu hòa đôi chút. Hắn chậm rãi xuyên qua đám bồ câu đứng đầy mặt đất, đi tới bên cạnh rào chắn. Hắn giơ tay lên, liền có một con chim bồ câu đáp lên mu bàn tay hắn. Hắn nhẹ nhàng vuốt đầu con chim bồ câu, rồi sau đó hất tay, con chim bồ câu đậu trên tay hắn liền bay đi.
Hắn đưa lòng bàn tay về một hướng khác, một con chim bồ câu trắng chỉ có một cánh đập cánh bay về phía hắn, đậu vào lòng bàn tay hắn. Dùng cái cánh duy nhất của nó đập đập vào lòng bàn tay của Lục Vô Nghiên.
"Ừ, ta đã trở về." Lục Vô Nghiên vuốt vuốt đầu của nó. Hắn đối với con chim bồ câu cụt mất một cánh này vẫn luôn đặc biệt thiên vị.
Trong lúc nghiêng đầu lơ đãng, Lục Vô Nghiên nhìn thấy trong lồng có một con chim bồ câu bị thương trên đùi. Ánh mắt của hắn rơi trên chiếc khăn tay đang được buộc vào đùi con chim bồ câu, hắn đưa tay vào lồng chim, túm lấy con bồ câu trắng ra ngoài.
Trên một góc khăn tay buộc vào đùi con chim bồ câu trắng có thêu một cánh hoa dâm bụt.
"Nàng vẫn chăm sóc mấy con chim bồ câu này sao?" Lục Vô Nghiên có chút ngoài ý muốn.
Hắn ở trên tầng đỉnh của lầu các thêm một lúc, xem xét trạng thái của từng con chim bồ câu, rồi cho bọn chúng ăn. Sắc trời cũng đã tối đen như mực, hắn đi xuống lầu các, lúc đi qua tầng ba, ánh mắt không khỏi lướt về phía thư các của hắn.
Lục Vô Nghiên mơ hồ cảm thấy dường như thư các của hắn có chỗ nào đó khác với trước đây, hắn đẩy cửa thư các đi vào.
Đối với mỗi một quyển sách trong thư các này, hắn vô cùng quen thuộc, toàn bộ đều là sách hắn đã đọc qua, còn có rất nhiều sách cổ, những bản độc nhất mà hắn đã bỏ rất nhiều tâm tư sưu tầm. Cho nên mới nói, nếu mấy quyển sách ở đây thay đổi vị trí, có hơn một quyển hay thiếu mất một quyển, Lục Vô Nghiên chỉ nhìn một cái là có thể nhận ra.
"《 Linh Tú 》......?" Lục Vô Nghiên đọc lên tên một quyển sách.
Hắn chợt hiểu, hẳn là Phương Cẩn Chi cũng có đến đây.
Đúng vậy, ngoại trừ Phương Cẩn Chi sẽ không có ai dám tùy tiện tiến vào chỗ của hắn, động vào đồ của hắn. Đừng nói là Nhập Phanh và Nhập Trà sẽ không cho phép, người khác cũng không có lá gan này.
Lục Vô Nghiên đi qua đi lại bên trong một lúc, đi tới chỗ sâu nhất trong thư các, thì nhìn thấy một cái bàn vuông đơn giản nho nhỏ và một cái ghế mây được đặt bên cửa sổ. Sau lưng bộ bàn ghế đó là một cái giá sách, trên đó trưng bày một bộ sách có vẻ xa lạ đối với Lục Vô Nghiên -- hẳn là Phương Cẩn Chi mang tới.
Trong đầu Lục Vô Nghiên không khỏi hiện lên hình ảnh Phương Cẩn Chi ngồi ở đây đọc sách viết chữ.
Chỉ cần nghĩ tới nàng, lúc nào khóe miệng Lục Vô Nghiên cũng không tự chủ khẽ cong lên.
Lục Vô Nghiên đi tới trước hai bước, đứng trước giá sách phía sau bộ bàn ghế. Hắn tùy ý rút ra vài quyển trên giá sách, tùy ý lật qua lật lại, rồi trả về chỗ cũ. Lục Vô Nghiên cũng được coi là đọc rộng hiểu nhiều, mấy quyển trên giá sách này, gần như hắn đều đã xem qua. Chỉ có mấy quyển thoại bản (tiểu thuyết), trước kia hắn chưa xem qua, về sau cũng không có hứng thú mở ra.
Lục Vô Nghiên nhét quyển thoại bản trong tay về giá sách, chợt nhìn thấy trong góc có một quyển sách rất mỏng. Quyển sách này chỉ bằng một nửa những quyển sách khác, lại bị nhét vào trong góc, nếu không phải bị nghiêng ra ngoài, lộ ra một góc, nhất định sẽ không bị phát hiện.
Lục Vô Nghiên có chút hiếu kỳ rút quyển sách đó ra.
Quyển sách này rất cũ, lại có hơi tả tơi, còn tỏa ra một mùi ẩm mốc. Lục Vô Nghiên cau mày, có chút ghét bỏ mở nó ra, rồi chết đứng.
Lục Vô Nghiên vốn tưởng rằng đây là một quyển sách tạp nham, nhưng sau khi lật qua lật lại, liền nhìn thấy mấy hình vẽ kinh người trên mỗi trang sách. Mấy bức vẽ này, rõ ràng chính là Xuân Cung Đồ......
Không phải con bé chỉ mới mười hai tuổi sao?
Lục Vô Nghiên đứng chết trân, thật lâu vẫn không trở lại bình thường.
Lật tiếp mấy trang sau, ngay góc một tờ giấy không được bắt mắt cho lắm có một bút tích. Lục Vô Nghiên cẩn thận xem xét, khó khăn lắm mới nhận ra đó là nét vẽ lung tung của một cái..... nghiên mực?
"Năm năm ta không có ở đây, nàng đã lớn lên như thế nào......" Lục Vô Nghiên trả quyển sách trong tay về chỗ cũ, cố gắng để nó trông giống như ban đầu, chưa từng bị người khác lục lọi qua.
Hắn ra khỏi lầu các, gọi Nhập Phanh lại: "Mấy năm qua, Cẩn Chi thường xuyên đến đây?"
Nhập Phanh thi lễ một cái, mới nói: "Vâng, những lúc học đường trong phủ không có lớp, biểu cô nương sẽ tới nơi này. Mỗi ngày đều tới đây chăm sóc hai con cá chép, rồi lên tầng đỉnh cho bồ câu ăn. Thời gian còn lại sẽ chạy đến thư các của người lật sách."
Trong đầu Nhập Phanh không khỏi hiện lên hình ảnh thân thể nhỏ bé của Phương Cẩn Chi chui vào trong thư các, nhón chân lên lật tìm sách trên giá sách. Nhập Phanh vốn cho rằng Phương Cẩn Chi cũng chỉ ham vui nhất thời, thật không nghĩ đến thời gian mỗi ngày con bé lưu luyến trong thư các càng ngày càng dài. Nhập Phanh tránh cho nàng mệt mỏi, mới kê một bộ bàn ghế bên cửa cửa sổ cho nàng dùng.
"Biết rồi!" Lục Vô Nghiên gật đầu một cái. "Ta nhìn thấy nha hoàn đi theo bên cạnh con bé đã đổi người, vốn là A Tinh và A Nguyệt?"
"Năm ngoái A Tinh phạm sai lầm, đã bị Tam nãi nãi đuổi ra khỏi phủ. Còn A Nguyệt đã được gả ra ngoài năm kia."
Lục Vô Nghiên có chút kinh ngạc.
Hắn hỏi: "A Tinh là bị Tam nãi nãi đuổi đi, không phải bị Cẩn Chi xử trí?"
"Không phải ạ!" Nhập Phanh lắc đầu một cái. "Nghe nói A Tinh nói xấu sau lưng mấy vị cô nương trong phủ, bị Tam nãi nãi bắt ngay tại trận. Trong cơn tức giận, Tam nãi nãi phạt trượng một trận rất nặng, rồi đuổi nàng ta xuất phủ. Biểu cô nương cũng vì không dạy dỗ tốt nha hoàn bên cạnh mà khổ sở không thôi, chủ động nhận sai trước Tam nãi nãi."
Lục Vô Nghiên đăm chiêu một lúc, rồi khẽ nhếch môi: "Sau khi A Tinh và A Nguyệt đi, bên cạnh con bé lại tăng thêm hai hạ nhân khác sao?"
"Đã từng bổ sung, nhưng bây giờ cũng không có ở đây. Hiện tại đi theo bên cạnh biểu cô nương chỉ có Vệ mụ mụ cùng với hai nha hoàn ban đầu biểu cô nương mang từ Phương gia đến, Mễ Bảo Nhi và Diêm Bảo Nhi. À, đúng rồi...... Còn có một Kiều mụ mụ, hình như đã từng là nhũ nương của biểu cô nương. Còn là thân mẫu của nha hoàn Mễ Bảo Nhi bên cạnh biểu cô nương."
Lục Vô Nghiên chợt cảm thấy hứng thú, hỏi: "Đã từng bổ sung hai nha hoàn, vì sao đều không còn ở đó?"
Thấy Lục Vô Nghiên hỏi tường tận, Nhập Phanh ngẫm nghĩ một lúc, mới nói cả đầu đuôi gốc ngọn: "Chính là lúc A Tinh phạm sai lầm vừa bị đuổi ra khỏi phủ không lâu, Tam nãi nãi lại tặng thêm hai nha hoàn. Ngũ nãi nãi cũng đưa tới một đại nha hoàn. Tam nãi nãi đưa qua trước, lại đưa tới hai người. Mặc dù Ngũ nãi nãi đưa qua sau, nhưng người bà ấy đưa qua lại là đại nha hoàn ở trong phủ rất nhiều năm, so với nha hoàn Tam nãi nãi đưa qua còn có mặt mũi hơn. Đại khái cũng bởi vì chuyện này mà ba nha hoàn bất hòa, thường xuyên gây ồn ào. Sau đó lại còn ném đồ của biểu cô nương, làm hỏng một bộ trang sức của biểu cô nương."
Nhập Phanh liếc mắt nhìn sắc mặt của Lục Vô Nghiên, thấy hắn vẫn không mất kiên nhẫn. Liền tiếp tục nói: "Chẳng ai nghĩ tới biểu cô nương vẫn luôn đối xử vô cùng khoan hậu đối với hạ nhân lại nổi giận đùng đùng, không bẩm báo với Tam nãi nãi và Ngũ nãi nãi, tự mình làm chủ phạt ba hạ nhân này thật nặng. Sau đó mới biết, thì ra bộ trang sức bị ném hỏng đó là đồ mà mẫu thân biểu cô nương để lại."
"Từ lúc đó Tam nãi nãi và Ngũ nãi nãi cũng không tiếp tục nhét thêm người vào viện tử của con bé nữa?" Lục Vô Nghiên cười cười.
"Vâng, sau khi biểu cô nương phạt nặng ba hạ nhân này xong, tự mình đến chỗ của Tam nãi nãi và Ngũ nãi nãi tạ lỗi. Sau đó lại đến chỗ của Tam thái thái bày tỏ hạ nhân trong viện của nàng luôn khiến cho nàng bận tâm, nàng muốn mời nhũ nương của mình đến phủ chăm sóc. Sao Tam thái thái có thể không cho phép? Không những để Kiều mụ mụ vào phủ, còn chỉ trích Tam nãi nãi và Ngũ nãi nãi đã không tận tâm khi đưa nha hoàn đến, chọn người không được như ý. Từ đó về sau, Tam nãi nãi và Ngũ nãi nãi chỉ nói khi nào biểu cô nương cần người thì đến chỗ bọn họ, không còn tự chủ trương nhét người nữa."
"Đồ của mẫu thân để lại......" Lục Vô Nghiên bật cười.
Ngay cả khi không ở bên cạnh nàng lúc đó, Lục Vô Nghiên cũng có thể đoán được là nàng tự biên tự diễn. Dù sao, Lục Vô Nghiên hiểu rõ hơn bất kỳ ai, Phương Cẩn Chi không muốn người ngoài đến gần tiểu viện của nàng.
Nhưng nghe người khác kể về nàng, Lục Vô Nghiên cũng có thể biết được năm năm qua, cuộc sống mà nàng đã trải qua thận trọng như thế nào.
Lục Vô Nghiên trở lại ngắm những giá sách trong thư các, giống như có thể nhìn thấy bóng dáng của Phương Cẩn Chi những năm qua. Trong lòng hắn nhất thời sinh ra một cảm giác tiếc nuối, bởi vì những năm qua đã không thể bầu bạn bên cạnh nàng, nhìn nàng lớn lên.
******
Phương Cẩn Chi vội vã trở về thay y phục, nàng lo lắng trễ giờ, hại Tứ biểu tỷ phải đợi nàng. Từ trước đến giờ, tính tình của Tứ biểu tỷ Lục Giai Bồ rất dịu dàng, khoan hậu. Nhưng tính tình của Lục biểu tỷ Lục Giai Nhân thì lại không tốt, đặc biệt là hay châm chích Phương Cẩn Chi. Nếu lát nữa đến trễ, khẳng định sẽ bị oán giận. Thật ra thì, những năm qua Phương Cẩn Chi cũng đã từng thử lấy lòng Lục Giai Nhân, nhưng hiệu quả quá nhỏ. Cho nên, Phương Cẩn Chi cũng không tùy tiện trêu chọc đến nàng ta, cách càng xa càng tốt.
Nghĩ như vậy, Phương Cẩn Chi liền dẫn Diêm Bảo Nhi theo con đường nhỏ ra khỏi tiểu viện của mình.
"Cô nương, người nhìn bên kia là cái gì vậy? Sao lại có khói?" Diêm Bảo Nhi đi theo sau lưng Phương Cẩn Chi tiến lên hai bước, đuổi theo Phương Cẩn Chi, nhỏ giọng hỏi. Nàng ấy lại dùng ngón tay chỉ vào rừng cây bên cạnh.
Phương Cẩn Chi nghi ngờ nhìn sang, quả nhiên nhìn thấy một luồng khói mỏng bốc lên từ chỗ rừng cây bên cạnh con đường nhỏ. Đây chính là lúc thời tiết hanh khô dễ dàng bốc cháy, đừng nói bên đó còn là rừng cây.
"Chúng ta đi qua nhìn một chút." Phương Cẩn Chi sợ cháy rừng, liền lôi kéo Diêm Bảo Nhi đi đến tra xét.
Đến khi tới gần, Phương Cẩn Chi phát hiện, trong rừng cây không chỉ có khói, còn có một bóng người đang lén la lén lút. Hơn nữa bóng người kia còn có mấy phần quen thuộc. Trong bụng nghi ngờ, Phương Cẩn Chi mượn cỏ cây che giấu bóng dáng của mình, rón rén đi đến gần. Khoảng cách ngày càng gần, Phương Cẩn Chi phát hiện người nọ chính là thập nhị thiếu gia nhỏ tuổi nhất trong phủ, Lục Tử Khôn. Hắn đang ngồi xổm ở đó, hình như đang đốt thứ gì.
Phương Cẩn Chi và Diêm Bảo Nhi nhìn nhau, có chút kinh ngạc. Một mình Lục Tử Khôn lén lút ở đây làm cái gì! Lục Tử Khôn và Phương Cẩn Chi cùng tuổi, đã không ít lần cùng với thập nhất thiếu gia Lục Vô Ki trong phủ khi dễ Phương Cẩn Chi. Cho dù là tới bây giờ, lúc đến học đường, Lục Vô Ki và Lục Tử Khôn cũng không ít lần tìm Phương Cẩn Chi gây phiền phức.
Từ trước đến giờ, Phương Cẩn Chi không phải là một người hay nhúng mũi vào chuyện của ngươi khác, thân phận của nàng không cho phép nàng xen vào chuyện của người khác, huống chi còn là Lục Tử Khôn tránh còn không kịp. Nàng nghĩ nghĩ, rồi kéo kéo Diêm Bảo Nhi, lặng lẽ lui về phía sau.
Đang là mùa thu, lá cây trong rừng rơi xuống mặt đất rất nhiều. Lúc giẫm lên, luôn sẽ tạo ra một tiếng động rất nhỏ. Trùng hợp lúc này, Lục Tử Khôn ngẩng đầu lên, nhìn thấy hai bóng người phía trước.
"Ai đang ở đó?" Lục Tử Khôn cảnh giác đứng lên.
Phương Cẩn Chi cả kinh, trong lòng nhất thời do dự. Không biết nên nhanh chân bỏ chạy, hay là đứng ra nhận. Nàng đang phân vân không quyết định được, thì Lục Tử Khôn đã đuổi theo.
"Là ngươi?" Lục Tử Khôn có chút ngoài ý muốn khi nhìn thấy Phương Cẩn Chi.
Phương Cẩn Chi mím môi, nhẹ nhàng nở nụ cười, cong đầu gối rất đúng mực, gọi một tiếng: "Thập nhị biểu ca."
"Ngươi lén lút ở đây làm gì?" Lục Tử Khôn cau mày.
Phương Cẩn Chi nghĩ thầm: người lén lún ở đây là ngươi đó!
Phương Cẩn Chi vốn lo lắng sẽ xảy ra hỏa hoạn mới đi đến đây xem một chút, biết Lục Tử Khôn ở đây, Phương Cẩn Chi cũng không muốn biết rốt cuộc hắn đang làm gì, chỉ muốn tránh xa.
Phương Cẩn Chi xem nhẹ giọng điệu không được tốt của Lục Tử Khôn, nói: "Xa xa nhìn thấy nơi này có khỏi lửa, còn tưởng cháy rừng. Nên đến đây nhìn một chút. Không nghĩ tới thập nhị biểu ca đang ở chỗ này. Vậy Cẩn Chi đi trước đây."
Phương Cẩn Chi lơ đãng nhìn thoáng qua đống đồ Lục Tử Khôn mới vừa đốt. Kinh ngạc phát hiện lại là tiền giấy. Một thoáng kinh ngạc hiện lên trong mắt nàng, lại bị nàng ép xuống ngay lập tức.
Hôm nay là Tiết Trung Thu ngày mười lăm tháng tám, tại sao Lục Tử Khôn lại một mình lén lút chạy đến đây để đốt vàng mã?
Không trách được phải lén lút, đốt vàng mã vào ngày hôm nay, chính là một chuyện rất không may mắn.
"Ngươi thấy cả rồi!" Lục Tử Khôn có chút não. Trong lòng hắn có chút bận tâm Phương Cẩn Chi sẽ nói lung tung, nếu để cho phụ thân và tổ phụ biết, nhất định sẽ hung hăng trách phạt hắn.
Phương Cẩn Chi ngẩng đầu nhìn nét mặt Lục Tử Khôn, tức giận và kích động trên mặt hắn đã bị đánh vỡ, chỉ còn lại vẻ bi thương chưa kịp che giấu.
Phương Cẩn Chi mơ hồ hiểu ra.
Nàng nhớ sinh thần của Lục Tử Khôn chỉ sớm hơn nàng mấy tháng, vừa khéo lại là Tiết Trung Thu. Mà thân mẫu của hắn vì khó sanh mà chết. Cho nên hôm nay thật ra cũng là ngày giỗ thân mẫu của Lục Tử Khôn?
Vào ngày này, cho dù là phu nhân chính thất cũng không thể không kiêng nể gì mà tế bái. Huống chi chỉ là một vị di nương.
Chẳng lẽ những năm qua, trong ngày Tiết Trung Thu sum vầy như thế này, Lục Tử Khôn đều len lén chạy đến đây một mình tế bái thân mẫu của mình sao?
Phương Cẩn Chi không khỏi nhớ lại mấy ngày Tiết Trung Thu trước đây, Lục Tử Khôn luôn cùng với Lục Vô Ki chơi đùa ầm ĩ, cũng không nhìn ra bất kỳ khác thường nào. Những biểu hiện vui vẻ ngoài mặt đều là những nụ cười gượng gạo trong ngày giỗ mẫu thân sao?
Nhìn thấy Phương Cẩn Chi đứng đó ngẩn người. Lục Tử Khôn tiến lên hai bước, cảnh cáo: "Ta cho ngươi biết, không được nói ra chuyện hôm nay nhìn thấy! Bằng không ta sẽ không tha cho ngươi!"
Mười hai tuổi, trong giọng nói còn chưa mất đi vẻ ngây thơ. Lại dùng giọng nói non nớt đó ra uy hiếp, cảnh cáo, nghe ra ngược lại có chút thú vị.
Phương Cẩn Chi phục hồi tinh thần, nói: "Muội sẽ không nói ra, bởi vì...... mẫu thân của muội cũng đã mất rồi."
Phương Cẩn Chi cười chua xót, bờ môi nhuộm vẻ cô đơn. Cho dù Tam ca ca có tìm cho nàng thêm nhiều gia đình tiếp nhận nàng, lần lượt tìm cho nàng nghĩa mẫu, kế mẫu, hay dưỡng mẫu, đều không phải là mẫu thân của nàng.
Lục Tử Khôn sửng sốt một chút, "Ngươi...ngươi thật sự sẽ không nói ra? Sẽ không tin vào mấy thể loại như điềm xấu, sẽ mang đến vận rủi sao?"
"Dĩ nhiên không tin, không tin chút nào." Phương Cẩn Chi cười đến vô tư trong sáng.
Nàng tuyệt đối không tin những thứ như vận rủi đó đâu. Nếu nàng có một chút xíu tin tưởng, thì sẽ không một lòng bảo vệ Bình Bình và An An. Phương Cẩn Chi tin tưởng mệnh số của mỗi người đều thuộc về mình, một người từ lúc sinh ra, phụ mẫu hắn đã định cho hắn một nửa số mệnh. Nửa số mệnh còn lại đều sẽ do mỗi bước đi của chính mình quyết định.
Khổ nạn và vấp ngã, là do ngươi không đủ lớn mạnh. Đỗ lỗi cho người khác mang tới vận rủi, chỉ có thể nói ngươi yếu đuối.
"Được rồi, muội phải nhanh nhóng trở về đây. Thập nhị biểu ca, nhớ lần sau đến chỗ nào xa một chút, nếu có gió, tốt nhất nên tìm thứ gì đó che lại." Phương Cẩn Chi cười nhẹ, nàng xoay người, chiếc váy màu khói được phủ bên ngoài bởi một lớp lưới mỏng màu nước lướt qua đám lá khô rơi đầy trên mặt đất.
Lục Tử Khôn nhìn theo bóng lưng Phương Cẩn Chi thật lâu, cho đến khi dáng người mảnh khảnh của Phương Cẩn Chi biến mất giữa những chiếc lá rừng. Lục Tử Khôn xoay người lại, chợt mở to hai mắt: "Thập nhất ca......"
Hắn vội vã chạy tới, có chút khẩn trương che lại đám giấy tiền vàng bạc còn chưa cháy hết.
Lục Vô Ki liếc hắn một cái: "Thật ngu xuẩn, còn không bằng một tiểu cô nương biết dùng thứ gì đó che lại."
"Thập nhất ca......"
"Mau dọn dẹp đồ đạc, đừng để trễ giờ Bái Nguyệt." Lục Vô Ki nói xong, xoay người đi ra ngoài.
Lục Tử Khôn sửng sốt một lúc, mới gọi hắn lại: "Thập nhất ca! Huynh...... đã sớm biết?"
"Biết cái gì?" Lục Vô Ki trừng mắt nhìn hắn. "Ngươi ngu xuẩn như vậy, nếu không phải ta che giấu cho ngươi, mấy năm qua đã sớm bị phát hiện rồi có biết hay không?"
"Thập nhất ca......"
Lục Vô Ki nhíu mày: "Ngươi lại muốn làm gì? Nói chuyện kéo dài như vậy, giống tiểu cô nương!"
Lục Tử Khôn lập tức bật cười, hắn đuổi kịp Lục Vô Ki đi phía trước, có chút do dự nói: "Cái đó...... Sau này, chúng ta đừng khi dễ Phương Cẩn Chi nữa nha?"
Lông mày Lục Vô Ki lập tức dựng lên: "Nàng ta chỉ nói mấy câu như vậy liền thu phục được ngươi?"
"Không phải...... Thật ra thì nàng ta cũng rất đáng thương......" Lục Tử Khôn vội vàng giải thích.
"Thôi đi." Lục Vô Ki bật cười một tiếng. "Đáng thương? Không nhìn ra, chỉ nhìn thấy nàng ta nịnh bợ khắp nơi, tham hư vinh, a dua nịnh hót. Hơn nữa, ai khi dễ nàng ta? Nàng ta xứng sao?"
Lục Vô Ki vung tay áo, bước nhanh về phía trước, không để ý tới Lục Tử Khôn nữa.
Rớt lại phía sau, Lục Tử Khôn gãi gãi đầu, hắn có chút hối hận không nên nói thay Phương Cẩn Chi. Nếu vì vậy mà đắc tội Lục Vô Ki mới là đại phiền toái. Hắn vội vã dọn dẹp đống lửa, rồi vội vã đuổi theo Lục Vô Ki.
Lục Vô Ki là đích xuất, Lục Tử Khôn chỉ là thứ xuất. Trong lòng Lục Tử Khôn cũng hiểu, trong đám thiếu gia thứ xuất phủ Ôn Quốc Công, ăn mặc chi tiêu của hắn đều tốt hơn một chút.
Nguyên nhân chủ yếu chính là từ nhỏ Lục Vô Ki chỉ thích lôi kéo chơi với hắn, quan hệ của hắn và Lục Vô Ki rất tốt, đích mẫu của hắn cũng sẽ nhìn hắn nhiều hơn hai cái.
Cho nên từ nhỏ Lục Tử Khôn đã bám theo sau lưng Lục Vô Ki, Lục Vô Ki muốn làm gì hắn đều làm cùng, Lục Vô Ki gây họa, hắn liền thay Lục Vô Ki gánh vác.
Phương Cẩn Chi cũng không biết hai vị biểu ca lại vì chuyện của nàng mà phát sinh chút chuyện không vui, nàng vội vã chạy trở về, thay y phục khác. Bởi vì Tiết Trung Thu là một ngày vui, nàng chọn một cái váy xếp màu đỏ thạch lựu điểm xuyết ngọc trai. Trong mỗi bước đi đều như hoa nở.
Trên tóc cài một cây trâm Lưu Tô đính hồng ngọc.
Cũng chỉ có dung mạo như Phương Cẩn Chi mới có thể đè ép những sắc màu rực rỡ như vậy.
Phương Cẩn Chi biết rất rõ dung mạo của mình, cho nên bình thường nàng chỉ mặc những bộ trang phục nhạt nhẽo, thanh lịch. Vệ mụ mụ và Kiều mụ mụ nhìn dáng vẻ sau khi ăn mặc thỏa đáng của nàng, cũng bị kinh diễm một phen.
"Ta đã nói rồi! Ngày thường cô nương của chúng ta ăn mặc quá nhạt nhẽo, như vậy mới đẹp!" Vệ mụ mụ vui vẻ nói. Bà chỉ thích cô nương của bọn họ mỗi ngày đều ăn mặc thật xinh đẹp.
Mễ Bảo Nhi ở một bên cười ngọt ngào: "Cô nương của chúng ta mặc cái gì cũng đều rất đẹp!"
Phương Cẩn chi cũng không dám trì hoãn quá lâu, vội vã ra khỏi tiểu viện của mình, đến viện tử của Tam nãi nãi, cùng nhau đi dự tiệc.
Lục Giai Bồ đang lựa đồ trang sức với Tam nãi nãi, có lẽ Lục Giai Nhân cũng còn chưa tới. Phát hiện mình đến sớm hơn Lục Giai Nhân một chút, Phương Cẩn Chi không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
"Trâm cài trên tóc của Tam cữu mẫu thật là đẹp nha!" Phương Cẩn Chi đi tới, tán dương trừ trên xuống dưới trên người Tam nãi nãi.
Tam nãi nãi liếc nhìn nàng một cái, nói: "Ngươi đó, miệng lưỡi ngọt ngào!"
Ánh mắt Tam nãi nãi lướt qua Phương Cẩn Chi, sự vui mừng trong ánh mắt liền phai nhạt đi mấy phần. Không có nữ nhân nào không thích nghe người khác tán dương mình xinh đẹp, nhưng, nhưng nếu người tán dương ngươi xinh đẹp lại còn xinh đẹp hơn so với ngươi?
Huống chi......
Là người bị chỉ đích danh chăm sóc cho Phương Cẩn Chi, nên so với mấy người trong phủ, bà ta tiếp xúc với Phương Cẩn Chi nhiều hơn một chút. Cho dù là người ngu xuẩn hơn nữa, cũng đủ thấy rõ Phương Cẩn Chi là người như thế nào. Nhất là sau khi Kiều mụ mụ vào phủ. Nhớ năm đó, Phương Cẩn Chi vì cầu cạnh cho nha hoàn bên cạnh, lại luôn mồm nói người gọi là Kiều mụ mụ đó đã qua đời.
Hừ, cô nàng miệng đầy những lời nói dối.
Tam nãi nãi đặt cái vòng tay phỉ thúy xuống, có chút mệt mỏi. Bà ta đã đánh giá thấp biểu cô nương đến Lục gia tìm nơi nương tựa này rồi, ngay từ lúc bắt đầu đã đánh giá thấp nó.
Phương Cẩn Chi cười cười nói nói với Lục Giai Bồ, khẽ cười duyên dáng.
Phương Cẩn Chi biết để Kiều mụ mụ vào phủ sẽ vạch trần lời nói dối khi còn bé của nàng, nàng vẫn làm như vậy. Bởi vì nàng biết rõ nàng không thể cả đời khóc lóc giả bộ đáng thương. Lúc tuổi nhỏ còn có tác dụng, nhưng nàng đang lớn lên từng ngày, thì không thể chỉ dựa vào đồng tình của người khác mà sống qua ngày.
Hắn đi lên tầng đỉnh của lầu các. Vừa đẩy cánh cửa gỗ khắc hoa của tầng đỉnh ra, vô số con chim bồ câu đập cánh bay lên. Vừa nhìn thấy hắn trở lại, đều bay về phía hắn, lượn vòng xung quanh hắn.
Nhìn những con chim bồ câu trắng đã bầu bạn bên cạnh hắn nhiều năm qua, thái độ của Lục Vô Nghiên cũng không khỏi trở nên nhu hòa đôi chút. Hắn chậm rãi xuyên qua đám bồ câu đứng đầy mặt đất, đi tới bên cạnh rào chắn. Hắn giơ tay lên, liền có một con chim bồ câu đáp lên mu bàn tay hắn. Hắn nhẹ nhàng vuốt đầu con chim bồ câu, rồi sau đó hất tay, con chim bồ câu đậu trên tay hắn liền bay đi.
Hắn đưa lòng bàn tay về một hướng khác, một con chim bồ câu trắng chỉ có một cánh đập cánh bay về phía hắn, đậu vào lòng bàn tay hắn. Dùng cái cánh duy nhất của nó đập đập vào lòng bàn tay của Lục Vô Nghiên.
"Ừ, ta đã trở về." Lục Vô Nghiên vuốt vuốt đầu của nó. Hắn đối với con chim bồ câu cụt mất một cánh này vẫn luôn đặc biệt thiên vị.
Trong lúc nghiêng đầu lơ đãng, Lục Vô Nghiên nhìn thấy trong lồng có một con chim bồ câu bị thương trên đùi. Ánh mắt của hắn rơi trên chiếc khăn tay đang được buộc vào đùi con chim bồ câu, hắn đưa tay vào lồng chim, túm lấy con bồ câu trắng ra ngoài.
Trên một góc khăn tay buộc vào đùi con chim bồ câu trắng có thêu một cánh hoa dâm bụt.
"Nàng vẫn chăm sóc mấy con chim bồ câu này sao?" Lục Vô Nghiên có chút ngoài ý muốn.
Hắn ở trên tầng đỉnh của lầu các thêm một lúc, xem xét trạng thái của từng con chim bồ câu, rồi cho bọn chúng ăn. Sắc trời cũng đã tối đen như mực, hắn đi xuống lầu các, lúc đi qua tầng ba, ánh mắt không khỏi lướt về phía thư các của hắn.
Lục Vô Nghiên mơ hồ cảm thấy dường như thư các của hắn có chỗ nào đó khác với trước đây, hắn đẩy cửa thư các đi vào.
Đối với mỗi một quyển sách trong thư các này, hắn vô cùng quen thuộc, toàn bộ đều là sách hắn đã đọc qua, còn có rất nhiều sách cổ, những bản độc nhất mà hắn đã bỏ rất nhiều tâm tư sưu tầm. Cho nên mới nói, nếu mấy quyển sách ở đây thay đổi vị trí, có hơn một quyển hay thiếu mất một quyển, Lục Vô Nghiên chỉ nhìn một cái là có thể nhận ra.
"《 Linh Tú 》......?" Lục Vô Nghiên đọc lên tên một quyển sách.
Hắn chợt hiểu, hẳn là Phương Cẩn Chi cũng có đến đây.
Đúng vậy, ngoại trừ Phương Cẩn Chi sẽ không có ai dám tùy tiện tiến vào chỗ của hắn, động vào đồ của hắn. Đừng nói là Nhập Phanh và Nhập Trà sẽ không cho phép, người khác cũng không có lá gan này.
Lục Vô Nghiên đi qua đi lại bên trong một lúc, đi tới chỗ sâu nhất trong thư các, thì nhìn thấy một cái bàn vuông đơn giản nho nhỏ và một cái ghế mây được đặt bên cửa sổ. Sau lưng bộ bàn ghế đó là một cái giá sách, trên đó trưng bày một bộ sách có vẻ xa lạ đối với Lục Vô Nghiên -- hẳn là Phương Cẩn Chi mang tới.
Trong đầu Lục Vô Nghiên không khỏi hiện lên hình ảnh Phương Cẩn Chi ngồi ở đây đọc sách viết chữ.
Chỉ cần nghĩ tới nàng, lúc nào khóe miệng Lục Vô Nghiên cũng không tự chủ khẽ cong lên.
Lục Vô Nghiên đi tới trước hai bước, đứng trước giá sách phía sau bộ bàn ghế. Hắn tùy ý rút ra vài quyển trên giá sách, tùy ý lật qua lật lại, rồi trả về chỗ cũ. Lục Vô Nghiên cũng được coi là đọc rộng hiểu nhiều, mấy quyển trên giá sách này, gần như hắn đều đã xem qua. Chỉ có mấy quyển thoại bản (tiểu thuyết), trước kia hắn chưa xem qua, về sau cũng không có hứng thú mở ra.
Lục Vô Nghiên nhét quyển thoại bản trong tay về giá sách, chợt nhìn thấy trong góc có một quyển sách rất mỏng. Quyển sách này chỉ bằng một nửa những quyển sách khác, lại bị nhét vào trong góc, nếu không phải bị nghiêng ra ngoài, lộ ra một góc, nhất định sẽ không bị phát hiện.
Lục Vô Nghiên có chút hiếu kỳ rút quyển sách đó ra.
Quyển sách này rất cũ, lại có hơi tả tơi, còn tỏa ra một mùi ẩm mốc. Lục Vô Nghiên cau mày, có chút ghét bỏ mở nó ra, rồi chết đứng.
Lục Vô Nghiên vốn tưởng rằng đây là một quyển sách tạp nham, nhưng sau khi lật qua lật lại, liền nhìn thấy mấy hình vẽ kinh người trên mỗi trang sách. Mấy bức vẽ này, rõ ràng chính là Xuân Cung Đồ......
Không phải con bé chỉ mới mười hai tuổi sao?
Lục Vô Nghiên đứng chết trân, thật lâu vẫn không trở lại bình thường.
Lật tiếp mấy trang sau, ngay góc một tờ giấy không được bắt mắt cho lắm có một bút tích. Lục Vô Nghiên cẩn thận xem xét, khó khăn lắm mới nhận ra đó là nét vẽ lung tung của một cái..... nghiên mực?
"Năm năm ta không có ở đây, nàng đã lớn lên như thế nào......" Lục Vô Nghiên trả quyển sách trong tay về chỗ cũ, cố gắng để nó trông giống như ban đầu, chưa từng bị người khác lục lọi qua.
Hắn ra khỏi lầu các, gọi Nhập Phanh lại: "Mấy năm qua, Cẩn Chi thường xuyên đến đây?"
Nhập Phanh thi lễ một cái, mới nói: "Vâng, những lúc học đường trong phủ không có lớp, biểu cô nương sẽ tới nơi này. Mỗi ngày đều tới đây chăm sóc hai con cá chép, rồi lên tầng đỉnh cho bồ câu ăn. Thời gian còn lại sẽ chạy đến thư các của người lật sách."
Trong đầu Nhập Phanh không khỏi hiện lên hình ảnh thân thể nhỏ bé của Phương Cẩn Chi chui vào trong thư các, nhón chân lên lật tìm sách trên giá sách. Nhập Phanh vốn cho rằng Phương Cẩn Chi cũng chỉ ham vui nhất thời, thật không nghĩ đến thời gian mỗi ngày con bé lưu luyến trong thư các càng ngày càng dài. Nhập Phanh tránh cho nàng mệt mỏi, mới kê một bộ bàn ghế bên cửa cửa sổ cho nàng dùng.
"Biết rồi!" Lục Vô Nghiên gật đầu một cái. "Ta nhìn thấy nha hoàn đi theo bên cạnh con bé đã đổi người, vốn là A Tinh và A Nguyệt?"
"Năm ngoái A Tinh phạm sai lầm, đã bị Tam nãi nãi đuổi ra khỏi phủ. Còn A Nguyệt đã được gả ra ngoài năm kia."
Lục Vô Nghiên có chút kinh ngạc.
Hắn hỏi: "A Tinh là bị Tam nãi nãi đuổi đi, không phải bị Cẩn Chi xử trí?"
"Không phải ạ!" Nhập Phanh lắc đầu một cái. "Nghe nói A Tinh nói xấu sau lưng mấy vị cô nương trong phủ, bị Tam nãi nãi bắt ngay tại trận. Trong cơn tức giận, Tam nãi nãi phạt trượng một trận rất nặng, rồi đuổi nàng ta xuất phủ. Biểu cô nương cũng vì không dạy dỗ tốt nha hoàn bên cạnh mà khổ sở không thôi, chủ động nhận sai trước Tam nãi nãi."
Lục Vô Nghiên đăm chiêu một lúc, rồi khẽ nhếch môi: "Sau khi A Tinh và A Nguyệt đi, bên cạnh con bé lại tăng thêm hai hạ nhân khác sao?"
"Đã từng bổ sung, nhưng bây giờ cũng không có ở đây. Hiện tại đi theo bên cạnh biểu cô nương chỉ có Vệ mụ mụ cùng với hai nha hoàn ban đầu biểu cô nương mang từ Phương gia đến, Mễ Bảo Nhi và Diêm Bảo Nhi. À, đúng rồi...... Còn có một Kiều mụ mụ, hình như đã từng là nhũ nương của biểu cô nương. Còn là thân mẫu của nha hoàn Mễ Bảo Nhi bên cạnh biểu cô nương."
Lục Vô Nghiên chợt cảm thấy hứng thú, hỏi: "Đã từng bổ sung hai nha hoàn, vì sao đều không còn ở đó?"
Thấy Lục Vô Nghiên hỏi tường tận, Nhập Phanh ngẫm nghĩ một lúc, mới nói cả đầu đuôi gốc ngọn: "Chính là lúc A Tinh phạm sai lầm vừa bị đuổi ra khỏi phủ không lâu, Tam nãi nãi lại tặng thêm hai nha hoàn. Ngũ nãi nãi cũng đưa tới một đại nha hoàn. Tam nãi nãi đưa qua trước, lại đưa tới hai người. Mặc dù Ngũ nãi nãi đưa qua sau, nhưng người bà ấy đưa qua lại là đại nha hoàn ở trong phủ rất nhiều năm, so với nha hoàn Tam nãi nãi đưa qua còn có mặt mũi hơn. Đại khái cũng bởi vì chuyện này mà ba nha hoàn bất hòa, thường xuyên gây ồn ào. Sau đó lại còn ném đồ của biểu cô nương, làm hỏng một bộ trang sức của biểu cô nương."
Nhập Phanh liếc mắt nhìn sắc mặt của Lục Vô Nghiên, thấy hắn vẫn không mất kiên nhẫn. Liền tiếp tục nói: "Chẳng ai nghĩ tới biểu cô nương vẫn luôn đối xử vô cùng khoan hậu đối với hạ nhân lại nổi giận đùng đùng, không bẩm báo với Tam nãi nãi và Ngũ nãi nãi, tự mình làm chủ phạt ba hạ nhân này thật nặng. Sau đó mới biết, thì ra bộ trang sức bị ném hỏng đó là đồ mà mẫu thân biểu cô nương để lại."
"Từ lúc đó Tam nãi nãi và Ngũ nãi nãi cũng không tiếp tục nhét thêm người vào viện tử của con bé nữa?" Lục Vô Nghiên cười cười.
"Vâng, sau khi biểu cô nương phạt nặng ba hạ nhân này xong, tự mình đến chỗ của Tam nãi nãi và Ngũ nãi nãi tạ lỗi. Sau đó lại đến chỗ của Tam thái thái bày tỏ hạ nhân trong viện của nàng luôn khiến cho nàng bận tâm, nàng muốn mời nhũ nương của mình đến phủ chăm sóc. Sao Tam thái thái có thể không cho phép? Không những để Kiều mụ mụ vào phủ, còn chỉ trích Tam nãi nãi và Ngũ nãi nãi đã không tận tâm khi đưa nha hoàn đến, chọn người không được như ý. Từ đó về sau, Tam nãi nãi và Ngũ nãi nãi chỉ nói khi nào biểu cô nương cần người thì đến chỗ bọn họ, không còn tự chủ trương nhét người nữa."
"Đồ của mẫu thân để lại......" Lục Vô Nghiên bật cười.
Ngay cả khi không ở bên cạnh nàng lúc đó, Lục Vô Nghiên cũng có thể đoán được là nàng tự biên tự diễn. Dù sao, Lục Vô Nghiên hiểu rõ hơn bất kỳ ai, Phương Cẩn Chi không muốn người ngoài đến gần tiểu viện của nàng.
Nhưng nghe người khác kể về nàng, Lục Vô Nghiên cũng có thể biết được năm năm qua, cuộc sống mà nàng đã trải qua thận trọng như thế nào.
Lục Vô Nghiên trở lại ngắm những giá sách trong thư các, giống như có thể nhìn thấy bóng dáng của Phương Cẩn Chi những năm qua. Trong lòng hắn nhất thời sinh ra một cảm giác tiếc nuối, bởi vì những năm qua đã không thể bầu bạn bên cạnh nàng, nhìn nàng lớn lên.
******
Phương Cẩn Chi vội vã trở về thay y phục, nàng lo lắng trễ giờ, hại Tứ biểu tỷ phải đợi nàng. Từ trước đến giờ, tính tình của Tứ biểu tỷ Lục Giai Bồ rất dịu dàng, khoan hậu. Nhưng tính tình của Lục biểu tỷ Lục Giai Nhân thì lại không tốt, đặc biệt là hay châm chích Phương Cẩn Chi. Nếu lát nữa đến trễ, khẳng định sẽ bị oán giận. Thật ra thì, những năm qua Phương Cẩn Chi cũng đã từng thử lấy lòng Lục Giai Nhân, nhưng hiệu quả quá nhỏ. Cho nên, Phương Cẩn Chi cũng không tùy tiện trêu chọc đến nàng ta, cách càng xa càng tốt.
Nghĩ như vậy, Phương Cẩn Chi liền dẫn Diêm Bảo Nhi theo con đường nhỏ ra khỏi tiểu viện của mình.
"Cô nương, người nhìn bên kia là cái gì vậy? Sao lại có khói?" Diêm Bảo Nhi đi theo sau lưng Phương Cẩn Chi tiến lên hai bước, đuổi theo Phương Cẩn Chi, nhỏ giọng hỏi. Nàng ấy lại dùng ngón tay chỉ vào rừng cây bên cạnh.
Phương Cẩn Chi nghi ngờ nhìn sang, quả nhiên nhìn thấy một luồng khói mỏng bốc lên từ chỗ rừng cây bên cạnh con đường nhỏ. Đây chính là lúc thời tiết hanh khô dễ dàng bốc cháy, đừng nói bên đó còn là rừng cây.
"Chúng ta đi qua nhìn một chút." Phương Cẩn Chi sợ cháy rừng, liền lôi kéo Diêm Bảo Nhi đi đến tra xét.
Đến khi tới gần, Phương Cẩn Chi phát hiện, trong rừng cây không chỉ có khói, còn có một bóng người đang lén la lén lút. Hơn nữa bóng người kia còn có mấy phần quen thuộc. Trong bụng nghi ngờ, Phương Cẩn Chi mượn cỏ cây che giấu bóng dáng của mình, rón rén đi đến gần. Khoảng cách ngày càng gần, Phương Cẩn Chi phát hiện người nọ chính là thập nhị thiếu gia nhỏ tuổi nhất trong phủ, Lục Tử Khôn. Hắn đang ngồi xổm ở đó, hình như đang đốt thứ gì.
Phương Cẩn Chi và Diêm Bảo Nhi nhìn nhau, có chút kinh ngạc. Một mình Lục Tử Khôn lén lút ở đây làm cái gì! Lục Tử Khôn và Phương Cẩn Chi cùng tuổi, đã không ít lần cùng với thập nhất thiếu gia Lục Vô Ki trong phủ khi dễ Phương Cẩn Chi. Cho dù là tới bây giờ, lúc đến học đường, Lục Vô Ki và Lục Tử Khôn cũng không ít lần tìm Phương Cẩn Chi gây phiền phức.
Từ trước đến giờ, Phương Cẩn Chi không phải là một người hay nhúng mũi vào chuyện của ngươi khác, thân phận của nàng không cho phép nàng xen vào chuyện của người khác, huống chi còn là Lục Tử Khôn tránh còn không kịp. Nàng nghĩ nghĩ, rồi kéo kéo Diêm Bảo Nhi, lặng lẽ lui về phía sau.
Đang là mùa thu, lá cây trong rừng rơi xuống mặt đất rất nhiều. Lúc giẫm lên, luôn sẽ tạo ra một tiếng động rất nhỏ. Trùng hợp lúc này, Lục Tử Khôn ngẩng đầu lên, nhìn thấy hai bóng người phía trước.
"Ai đang ở đó?" Lục Tử Khôn cảnh giác đứng lên.
Phương Cẩn Chi cả kinh, trong lòng nhất thời do dự. Không biết nên nhanh chân bỏ chạy, hay là đứng ra nhận. Nàng đang phân vân không quyết định được, thì Lục Tử Khôn đã đuổi theo.
"Là ngươi?" Lục Tử Khôn có chút ngoài ý muốn khi nhìn thấy Phương Cẩn Chi.
Phương Cẩn Chi mím môi, nhẹ nhàng nở nụ cười, cong đầu gối rất đúng mực, gọi một tiếng: "Thập nhị biểu ca."
"Ngươi lén lút ở đây làm gì?" Lục Tử Khôn cau mày.
Phương Cẩn Chi nghĩ thầm: người lén lún ở đây là ngươi đó!
Phương Cẩn Chi vốn lo lắng sẽ xảy ra hỏa hoạn mới đi đến đây xem một chút, biết Lục Tử Khôn ở đây, Phương Cẩn Chi cũng không muốn biết rốt cuộc hắn đang làm gì, chỉ muốn tránh xa.
Phương Cẩn Chi xem nhẹ giọng điệu không được tốt của Lục Tử Khôn, nói: "Xa xa nhìn thấy nơi này có khỏi lửa, còn tưởng cháy rừng. Nên đến đây nhìn một chút. Không nghĩ tới thập nhị biểu ca đang ở chỗ này. Vậy Cẩn Chi đi trước đây."
Phương Cẩn Chi lơ đãng nhìn thoáng qua đống đồ Lục Tử Khôn mới vừa đốt. Kinh ngạc phát hiện lại là tiền giấy. Một thoáng kinh ngạc hiện lên trong mắt nàng, lại bị nàng ép xuống ngay lập tức.
Hôm nay là Tiết Trung Thu ngày mười lăm tháng tám, tại sao Lục Tử Khôn lại một mình lén lút chạy đến đây để đốt vàng mã?
Không trách được phải lén lút, đốt vàng mã vào ngày hôm nay, chính là một chuyện rất không may mắn.
"Ngươi thấy cả rồi!" Lục Tử Khôn có chút não. Trong lòng hắn có chút bận tâm Phương Cẩn Chi sẽ nói lung tung, nếu để cho phụ thân và tổ phụ biết, nhất định sẽ hung hăng trách phạt hắn.
Phương Cẩn Chi ngẩng đầu nhìn nét mặt Lục Tử Khôn, tức giận và kích động trên mặt hắn đã bị đánh vỡ, chỉ còn lại vẻ bi thương chưa kịp che giấu.
Phương Cẩn Chi mơ hồ hiểu ra.
Nàng nhớ sinh thần của Lục Tử Khôn chỉ sớm hơn nàng mấy tháng, vừa khéo lại là Tiết Trung Thu. Mà thân mẫu của hắn vì khó sanh mà chết. Cho nên hôm nay thật ra cũng là ngày giỗ thân mẫu của Lục Tử Khôn?
Vào ngày này, cho dù là phu nhân chính thất cũng không thể không kiêng nể gì mà tế bái. Huống chi chỉ là một vị di nương.
Chẳng lẽ những năm qua, trong ngày Tiết Trung Thu sum vầy như thế này, Lục Tử Khôn đều len lén chạy đến đây một mình tế bái thân mẫu của mình sao?
Phương Cẩn Chi không khỏi nhớ lại mấy ngày Tiết Trung Thu trước đây, Lục Tử Khôn luôn cùng với Lục Vô Ki chơi đùa ầm ĩ, cũng không nhìn ra bất kỳ khác thường nào. Những biểu hiện vui vẻ ngoài mặt đều là những nụ cười gượng gạo trong ngày giỗ mẫu thân sao?
Nhìn thấy Phương Cẩn Chi đứng đó ngẩn người. Lục Tử Khôn tiến lên hai bước, cảnh cáo: "Ta cho ngươi biết, không được nói ra chuyện hôm nay nhìn thấy! Bằng không ta sẽ không tha cho ngươi!"
Mười hai tuổi, trong giọng nói còn chưa mất đi vẻ ngây thơ. Lại dùng giọng nói non nớt đó ra uy hiếp, cảnh cáo, nghe ra ngược lại có chút thú vị.
Phương Cẩn Chi phục hồi tinh thần, nói: "Muội sẽ không nói ra, bởi vì...... mẫu thân của muội cũng đã mất rồi."
Phương Cẩn Chi cười chua xót, bờ môi nhuộm vẻ cô đơn. Cho dù Tam ca ca có tìm cho nàng thêm nhiều gia đình tiếp nhận nàng, lần lượt tìm cho nàng nghĩa mẫu, kế mẫu, hay dưỡng mẫu, đều không phải là mẫu thân của nàng.
Lục Tử Khôn sửng sốt một chút, "Ngươi...ngươi thật sự sẽ không nói ra? Sẽ không tin vào mấy thể loại như điềm xấu, sẽ mang đến vận rủi sao?"
"Dĩ nhiên không tin, không tin chút nào." Phương Cẩn Chi cười đến vô tư trong sáng.
Nàng tuyệt đối không tin những thứ như vận rủi đó đâu. Nếu nàng có một chút xíu tin tưởng, thì sẽ không một lòng bảo vệ Bình Bình và An An. Phương Cẩn Chi tin tưởng mệnh số của mỗi người đều thuộc về mình, một người từ lúc sinh ra, phụ mẫu hắn đã định cho hắn một nửa số mệnh. Nửa số mệnh còn lại đều sẽ do mỗi bước đi của chính mình quyết định.
Khổ nạn và vấp ngã, là do ngươi không đủ lớn mạnh. Đỗ lỗi cho người khác mang tới vận rủi, chỉ có thể nói ngươi yếu đuối.
"Được rồi, muội phải nhanh nhóng trở về đây. Thập nhị biểu ca, nhớ lần sau đến chỗ nào xa một chút, nếu có gió, tốt nhất nên tìm thứ gì đó che lại." Phương Cẩn Chi cười nhẹ, nàng xoay người, chiếc váy màu khói được phủ bên ngoài bởi một lớp lưới mỏng màu nước lướt qua đám lá khô rơi đầy trên mặt đất.
Lục Tử Khôn nhìn theo bóng lưng Phương Cẩn Chi thật lâu, cho đến khi dáng người mảnh khảnh của Phương Cẩn Chi biến mất giữa những chiếc lá rừng. Lục Tử Khôn xoay người lại, chợt mở to hai mắt: "Thập nhất ca......"
Hắn vội vã chạy tới, có chút khẩn trương che lại đám giấy tiền vàng bạc còn chưa cháy hết.
Lục Vô Ki liếc hắn một cái: "Thật ngu xuẩn, còn không bằng một tiểu cô nương biết dùng thứ gì đó che lại."
"Thập nhất ca......"
"Mau dọn dẹp đồ đạc, đừng để trễ giờ Bái Nguyệt." Lục Vô Ki nói xong, xoay người đi ra ngoài.
Lục Tử Khôn sửng sốt một lúc, mới gọi hắn lại: "Thập nhất ca! Huynh...... đã sớm biết?"
"Biết cái gì?" Lục Vô Ki trừng mắt nhìn hắn. "Ngươi ngu xuẩn như vậy, nếu không phải ta che giấu cho ngươi, mấy năm qua đã sớm bị phát hiện rồi có biết hay không?"
"Thập nhất ca......"
Lục Vô Ki nhíu mày: "Ngươi lại muốn làm gì? Nói chuyện kéo dài như vậy, giống tiểu cô nương!"
Lục Tử Khôn lập tức bật cười, hắn đuổi kịp Lục Vô Ki đi phía trước, có chút do dự nói: "Cái đó...... Sau này, chúng ta đừng khi dễ Phương Cẩn Chi nữa nha?"
Lông mày Lục Vô Ki lập tức dựng lên: "Nàng ta chỉ nói mấy câu như vậy liền thu phục được ngươi?"
"Không phải...... Thật ra thì nàng ta cũng rất đáng thương......" Lục Tử Khôn vội vàng giải thích.
"Thôi đi." Lục Vô Ki bật cười một tiếng. "Đáng thương? Không nhìn ra, chỉ nhìn thấy nàng ta nịnh bợ khắp nơi, tham hư vinh, a dua nịnh hót. Hơn nữa, ai khi dễ nàng ta? Nàng ta xứng sao?"
Lục Vô Ki vung tay áo, bước nhanh về phía trước, không để ý tới Lục Tử Khôn nữa.
Rớt lại phía sau, Lục Tử Khôn gãi gãi đầu, hắn có chút hối hận không nên nói thay Phương Cẩn Chi. Nếu vì vậy mà đắc tội Lục Vô Ki mới là đại phiền toái. Hắn vội vã dọn dẹp đống lửa, rồi vội vã đuổi theo Lục Vô Ki.
Lục Vô Ki là đích xuất, Lục Tử Khôn chỉ là thứ xuất. Trong lòng Lục Tử Khôn cũng hiểu, trong đám thiếu gia thứ xuất phủ Ôn Quốc Công, ăn mặc chi tiêu của hắn đều tốt hơn một chút.
Nguyên nhân chủ yếu chính là từ nhỏ Lục Vô Ki chỉ thích lôi kéo chơi với hắn, quan hệ của hắn và Lục Vô Ki rất tốt, đích mẫu của hắn cũng sẽ nhìn hắn nhiều hơn hai cái.
Cho nên từ nhỏ Lục Tử Khôn đã bám theo sau lưng Lục Vô Ki, Lục Vô Ki muốn làm gì hắn đều làm cùng, Lục Vô Ki gây họa, hắn liền thay Lục Vô Ki gánh vác.
Phương Cẩn Chi cũng không biết hai vị biểu ca lại vì chuyện của nàng mà phát sinh chút chuyện không vui, nàng vội vã chạy trở về, thay y phục khác. Bởi vì Tiết Trung Thu là một ngày vui, nàng chọn một cái váy xếp màu đỏ thạch lựu điểm xuyết ngọc trai. Trong mỗi bước đi đều như hoa nở.
Trên tóc cài một cây trâm Lưu Tô đính hồng ngọc.
Cũng chỉ có dung mạo như Phương Cẩn Chi mới có thể đè ép những sắc màu rực rỡ như vậy.
Phương Cẩn Chi biết rất rõ dung mạo của mình, cho nên bình thường nàng chỉ mặc những bộ trang phục nhạt nhẽo, thanh lịch. Vệ mụ mụ và Kiều mụ mụ nhìn dáng vẻ sau khi ăn mặc thỏa đáng của nàng, cũng bị kinh diễm một phen.
"Ta đã nói rồi! Ngày thường cô nương của chúng ta ăn mặc quá nhạt nhẽo, như vậy mới đẹp!" Vệ mụ mụ vui vẻ nói. Bà chỉ thích cô nương của bọn họ mỗi ngày đều ăn mặc thật xinh đẹp.
Mễ Bảo Nhi ở một bên cười ngọt ngào: "Cô nương của chúng ta mặc cái gì cũng đều rất đẹp!"
Phương Cẩn chi cũng không dám trì hoãn quá lâu, vội vã ra khỏi tiểu viện của mình, đến viện tử của Tam nãi nãi, cùng nhau đi dự tiệc.
Lục Giai Bồ đang lựa đồ trang sức với Tam nãi nãi, có lẽ Lục Giai Nhân cũng còn chưa tới. Phát hiện mình đến sớm hơn Lục Giai Nhân một chút, Phương Cẩn Chi không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
"Trâm cài trên tóc của Tam cữu mẫu thật là đẹp nha!" Phương Cẩn Chi đi tới, tán dương trừ trên xuống dưới trên người Tam nãi nãi.
Tam nãi nãi liếc nhìn nàng một cái, nói: "Ngươi đó, miệng lưỡi ngọt ngào!"
Ánh mắt Tam nãi nãi lướt qua Phương Cẩn Chi, sự vui mừng trong ánh mắt liền phai nhạt đi mấy phần. Không có nữ nhân nào không thích nghe người khác tán dương mình xinh đẹp, nhưng, nhưng nếu người tán dương ngươi xinh đẹp lại còn xinh đẹp hơn so với ngươi?
Huống chi......
Là người bị chỉ đích danh chăm sóc cho Phương Cẩn Chi, nên so với mấy người trong phủ, bà ta tiếp xúc với Phương Cẩn Chi nhiều hơn một chút. Cho dù là người ngu xuẩn hơn nữa, cũng đủ thấy rõ Phương Cẩn Chi là người như thế nào. Nhất là sau khi Kiều mụ mụ vào phủ. Nhớ năm đó, Phương Cẩn Chi vì cầu cạnh cho nha hoàn bên cạnh, lại luôn mồm nói người gọi là Kiều mụ mụ đó đã qua đời.
Hừ, cô nàng miệng đầy những lời nói dối.
Tam nãi nãi đặt cái vòng tay phỉ thúy xuống, có chút mệt mỏi. Bà ta đã đánh giá thấp biểu cô nương đến Lục gia tìm nơi nương tựa này rồi, ngay từ lúc bắt đầu đã đánh giá thấp nó.
Phương Cẩn Chi cười cười nói nói với Lục Giai Bồ, khẽ cười duyên dáng.
Phương Cẩn Chi biết để Kiều mụ mụ vào phủ sẽ vạch trần lời nói dối khi còn bé của nàng, nàng vẫn làm như vậy. Bởi vì nàng biết rõ nàng không thể cả đời khóc lóc giả bộ đáng thương. Lúc tuổi nhỏ còn có tác dụng, nhưng nàng đang lớn lên từng ngày, thì không thể chỉ dựa vào đồng tình của người khác mà sống qua ngày.
Tác giả :
Lục Dược