Thề Không Vì Thê: Thiếu Phu Nhân Hào Cưới Toàn Cầu
Chương 83: Biến cô thành đồ Vật
Giang Vũ Phi đột nhiên xoay người lại đối diện với bờ ngực của anh, nói vẻ không vui: “Đừng làm phiền giấc ngủ của tôi được không?"
Nguyễn Thiên Lăng gian xảo nhếch môi, nở nụ cười khinh khỉnh: “Em ngủ việc em, tôi làm việc của tôi!"
“Anh, anh làm thì làm sao tôi ngủ được?"
“Chuyện đó tôi mặc kệ, tôi không thể vì em mà thiệt thòi phần tôi được!" - Anh ngang ngược nói, phía dưới tay vẫn không ngừng hoạt động.
Giang Vũ Phi đẩy mạnh anh ra, anh cố sức ép lại, khiến cho cô không cách nào nhúc nhích được.
“Nguyễn Thiên Lăng, anh đừng có quá đáng. Tôi không đồng ý, anh nghe rõ chưa!" - Cô ngượng ngùng tức giận nghiến răng, bộ dạng ra vẻ kháng cự tới cùng.
Người đàn ông kéo tay cô ra, lật người lại đè lên người cô: “Giang Vũ Phi, cưới cô về thì tôi phải sử dụng. Đó là trách nhiệm của một người làm vợ như cô! Nếu như không sử dụng cô, tôi còn cưới cô về làm gì?"
“Vậy thì ly hôn với tôi đi, anh đi lấy một người mà lúc nào cũng để anh trút xả là được chứ gì!"
“Cô đừng tưởng là tôi không muốn ly hôn với cô! Cô yên tâm đi, cũng sẽ có một ngày tôi thỏa mãn ý nguyện của cô, để cô khỏi phải làm thiếu phu nhân của Nguyễn gia!"
Anh nheo mắt vô tình nói, cho dù Giang Vũ Phi cứ nghĩ đến việc ly hôn nhưng bỗng nhiên nghe anh nói vậy, cô cảm thấy có chút lạnh lẽo.
Con người này thật là vô tình, may mắn cho cô là xưa nay chưa bao giờ bị lung lay quyết tâm ly hôn với anh.
May mắn cho cô là xưa nay cô chưa bao giờ tin anh thật sự tốt với cô.
"Nếu như chúng ta trước sau cũng phải ly hôn, anh còn đụng vào tôi làm gì? Anh đi tìm phụ nữ khác, tôi không có ý kiến!"
Hai tay Nguyễn Thiên Lăng đặt trên eo cô, anh bóp mạnh: “Ngày nào cô còn là vợ tôi thì ngày đó phải thực thi nghĩa vụ! Cưới cô về mà không dùng, há chẳng phải lãng phí sao?"
“Anh…" - Giang Vũ Phi giận lắp bắp, cô ghét cái giọng điệu xem cô như đồ vật của anh.
Cô là một con người, không phải là vật sở hữu mà anh ta muốn sao cũng được!
“Nguyễn Thiên Lăng, anh nghe đây! Những lời này tôi chỉ nói một lần thôi. Từ trước tới giờ, những lần anh đụng chạm vào tôi đều khiến tôi ghê tởm muốn nôn mửa! Cho nên đừng có đụng vào tôi, tôi ghét anh!"
Người đàn ông sắc mặt bỗng trở nên tái xanh.
Trong chốc lát ánh mắt anh tỏa ra sự giận dữ của một cơn giông bão, làm như Giang Vũ Phi phạm tội lớn không thể tha thứ.
Phải biết rằng, không ai được phép chê bai anh.
Có ai mà không ao ước được tâng bốc anh, cúi đầu tôn xưng "thần" trước anh chứ?
Thế nhưng con đàn bà chết tiệt này, cô ta lại dám nói, sự đụng chạm của anh khiến cho cô ghê tởm buồn nôn.
Anh dơ bẩn đến như vậy sao?
Nguyễn Thiên Lăng tức giận bóp cổ cô, nghiến răng gầm lên: “Giang Vũ Phi, cô có tin là tôi bóp chết cô hay không?"
“Tùy anh!"
“Cô là một con đàn bà không biết tốt xấu!"
“Anh mới là một một thằng đàn ông kém thú vị! Tôi phải ly hôn với anh... Anh nghe rõ chưa? Tôi phải ly hôn với anh!"
“Được, ly hôn thì ly hôn!" - Nguyễn Thiên Lăng lập tức đứng dậy, phẫn nộ la lớn.
Giang Vũ Phi vội ngồi dậy, nhìn chằm chằm vào anh nói một cách nghiêm túc: “Anh không được nuốt lời!"
Nhìn xem cô ta thái độ gì kìa!
Làm như anh thèm được giữ cô lại, không nỡ để cô đi lắm vậy.
Nguyễn Thiên Lăng sa sầm mặt nói: “Đến lúc đó, để xem ai mới là người không được nuốt lời!"
Nói xong, anh thay đồ đóng cửa "rầm" bỏ đi, Giang Vũ Phi ngồi dựa trên giường, cười thở phào nhẹ nhõm.
Cuối cùng cũng có thể ly hôn với anh ta, cú thở phào này cô đã nhịn rất lâu rồi.
Hôm nay mới được thở ra, trong lòng cô rất sảng khoái.
Bên ngoài vang lên tiếng nổ máy xe, Nguyễn Thiên Lăng đã lái xe bỏ đi.
Cho đến khi Giang Vũ Phi chuẩn bị về nhà mẹ ruột, Nguyễn Thiên Lăng vẫn chưa về. Anh không về nhà, bà Nguyễn mặc nhiên cho rằng vì cô con dâu của bà không đủ chu đáo, cho nên chồng mới không muốn về nhà.
Chung quy là Nguyễn Thiên Lăng không bao giờ sai, có sai thì người đó luôn là cô!
Nguyễn Thiên Lăng gian xảo nhếch môi, nở nụ cười khinh khỉnh: “Em ngủ việc em, tôi làm việc của tôi!"
“Anh, anh làm thì làm sao tôi ngủ được?"
“Chuyện đó tôi mặc kệ, tôi không thể vì em mà thiệt thòi phần tôi được!" - Anh ngang ngược nói, phía dưới tay vẫn không ngừng hoạt động.
Giang Vũ Phi đẩy mạnh anh ra, anh cố sức ép lại, khiến cho cô không cách nào nhúc nhích được.
“Nguyễn Thiên Lăng, anh đừng có quá đáng. Tôi không đồng ý, anh nghe rõ chưa!" - Cô ngượng ngùng tức giận nghiến răng, bộ dạng ra vẻ kháng cự tới cùng.
Người đàn ông kéo tay cô ra, lật người lại đè lên người cô: “Giang Vũ Phi, cưới cô về thì tôi phải sử dụng. Đó là trách nhiệm của một người làm vợ như cô! Nếu như không sử dụng cô, tôi còn cưới cô về làm gì?"
“Vậy thì ly hôn với tôi đi, anh đi lấy một người mà lúc nào cũng để anh trút xả là được chứ gì!"
“Cô đừng tưởng là tôi không muốn ly hôn với cô! Cô yên tâm đi, cũng sẽ có một ngày tôi thỏa mãn ý nguyện của cô, để cô khỏi phải làm thiếu phu nhân của Nguyễn gia!"
Anh nheo mắt vô tình nói, cho dù Giang Vũ Phi cứ nghĩ đến việc ly hôn nhưng bỗng nhiên nghe anh nói vậy, cô cảm thấy có chút lạnh lẽo.
Con người này thật là vô tình, may mắn cho cô là xưa nay chưa bao giờ bị lung lay quyết tâm ly hôn với anh.
May mắn cho cô là xưa nay cô chưa bao giờ tin anh thật sự tốt với cô.
"Nếu như chúng ta trước sau cũng phải ly hôn, anh còn đụng vào tôi làm gì? Anh đi tìm phụ nữ khác, tôi không có ý kiến!"
Hai tay Nguyễn Thiên Lăng đặt trên eo cô, anh bóp mạnh: “Ngày nào cô còn là vợ tôi thì ngày đó phải thực thi nghĩa vụ! Cưới cô về mà không dùng, há chẳng phải lãng phí sao?"
“Anh…" - Giang Vũ Phi giận lắp bắp, cô ghét cái giọng điệu xem cô như đồ vật của anh.
Cô là một con người, không phải là vật sở hữu mà anh ta muốn sao cũng được!
“Nguyễn Thiên Lăng, anh nghe đây! Những lời này tôi chỉ nói một lần thôi. Từ trước tới giờ, những lần anh đụng chạm vào tôi đều khiến tôi ghê tởm muốn nôn mửa! Cho nên đừng có đụng vào tôi, tôi ghét anh!"
Người đàn ông sắc mặt bỗng trở nên tái xanh.
Trong chốc lát ánh mắt anh tỏa ra sự giận dữ của một cơn giông bão, làm như Giang Vũ Phi phạm tội lớn không thể tha thứ.
Phải biết rằng, không ai được phép chê bai anh.
Có ai mà không ao ước được tâng bốc anh, cúi đầu tôn xưng "thần" trước anh chứ?
Thế nhưng con đàn bà chết tiệt này, cô ta lại dám nói, sự đụng chạm của anh khiến cho cô ghê tởm buồn nôn.
Anh dơ bẩn đến như vậy sao?
Nguyễn Thiên Lăng tức giận bóp cổ cô, nghiến răng gầm lên: “Giang Vũ Phi, cô có tin là tôi bóp chết cô hay không?"
“Tùy anh!"
“Cô là một con đàn bà không biết tốt xấu!"
“Anh mới là một một thằng đàn ông kém thú vị! Tôi phải ly hôn với anh... Anh nghe rõ chưa? Tôi phải ly hôn với anh!"
“Được, ly hôn thì ly hôn!" - Nguyễn Thiên Lăng lập tức đứng dậy, phẫn nộ la lớn.
Giang Vũ Phi vội ngồi dậy, nhìn chằm chằm vào anh nói một cách nghiêm túc: “Anh không được nuốt lời!"
Nhìn xem cô ta thái độ gì kìa!
Làm như anh thèm được giữ cô lại, không nỡ để cô đi lắm vậy.
Nguyễn Thiên Lăng sa sầm mặt nói: “Đến lúc đó, để xem ai mới là người không được nuốt lời!"
Nói xong, anh thay đồ đóng cửa "rầm" bỏ đi, Giang Vũ Phi ngồi dựa trên giường, cười thở phào nhẹ nhõm.
Cuối cùng cũng có thể ly hôn với anh ta, cú thở phào này cô đã nhịn rất lâu rồi.
Hôm nay mới được thở ra, trong lòng cô rất sảng khoái.
Bên ngoài vang lên tiếng nổ máy xe, Nguyễn Thiên Lăng đã lái xe bỏ đi.
Cho đến khi Giang Vũ Phi chuẩn bị về nhà mẹ ruột, Nguyễn Thiên Lăng vẫn chưa về. Anh không về nhà, bà Nguyễn mặc nhiên cho rằng vì cô con dâu của bà không đủ chu đáo, cho nên chồng mới không muốn về nhà.
Chung quy là Nguyễn Thiên Lăng không bao giờ sai, có sai thì người đó luôn là cô!
Tác giả :
Phi Tử Nhất Tiếu