Thề Không Vì Thê: Thiếu Phu Nhân Hào Cưới Toàn Cầu
Chương 66: Thủ công hạ sốt cho anh ta
“Thiên Lăng, cháu nằm yên một chút, để bác sĩ tiêm thuốc cho cháu!" - Ông lão nghiêm sắc mặt, biết rõ có nói anh cũng không tác dụng gì nhưng vẫn phải khuyên răn anh.
“Tất cả ra ngoài! Ra ngoài!" - Nguyễn Thiên Lăng nóng nảy ngồi dậy, đầu tóc rối bù, trong đôi mắt vằn những tia máu đỏ, vẻ mặt dữ dằn trừng mắt nhìn rất đáng sợ.
Gò má của ông lão đanh lại, hàm râu giật giật: “Tên tiểu tử khốn khiếp, ta là ông nội của cháu mà cháu cũng dám kêu cút đi sao?"
“Không ra thì cháu đi!" - Vừa nói anh vừa ngồi dậy, trên người anh chỉ mặc một chiếc quần vải cotton màu trắng, đôi chân trần đi trên nền nhà lạnh toát, đây không phải muốn tìm cái chết hay sao?
Nguyễn An Quốc vội vàng giơ tay ngăn cản: “Được được được, mọi người sẽ ra khỏi đây, cháu đắp chăn đi ngủ, nghe rõ chưa!"
Nguyễn Thiên Lăng nghe vậy mới leo lên giường im lặng, xem như là đã đồng ý.
Từ trong phòng đi ra, Nguyễn An Quốc ôn tồn thân thiện nói xin lỗi bác sĩ. Bác sĩ gượng gạo cười nói: “Lão thái gia, ông không cần phải nói nhiều, Nguyễn thiếu gia tính khí như vậy không phải lần đầu tiên mới thấy. Nếu như cậu ta đã không chịu uống thuốc cũng không chích thuốc, vậy thì hạ sốt thủ công cho cậu ta vậy."
Ánh mắt ông lão hơi động đậy, cười ha hả nói: “Chỉ còn biết như vậy thôi!"
Tiễn bác sĩ đi rồi, ông gọi Giang Vũ Phi đến, nói với cô giọng điệu nghiêm trọng: “Vũ Phi này, ông nội chỉ có một đứa cháu này thôi, nếu như nó vì bệnh mà có mệnh hệ gì thì ông nội đau lòng lắm. Nếu như nó đã không chịu hợp tác chữa trị, cháu chỉ còn nước chịu khó một chút, trông chừng nó, làm thủ công hạ sốt cho nó vậy."
Giang Vũ Phi trong lòng có chút không vui, thật lòng cô không muốn đi hầu hạ Nguyễn Thiên Lăng nữa.
Nhưng ông nội đã nói với cô như vậy, cô càng không thể khiến ông nội thất vọng.
“Ông nội, ông yên tâm, cháu đi chăm sóc anh ấy, cố gắng hết sức không để anh ấy xảy ra chuyện gì." - Cô gật đầu hứa với ông.
Ông lão lập tức nở nụ cười, âu yếm vỗ vỗ lên vai cô: “Đi đi, hai đứa là vợ chồng, việc chăm sóc nó để cháu làm là thích hợp nhất!"
Giang Vũ Phi rủa thầm trong bụng, hai người tuy là vợ chồng, nhưng là cặp vợ chồng không đồng lòng nhất, mối quan hệ của họ còn không bằng bạn bè bình thường.
Trong phòng, Nguyễn Thiên Lăng vẫn còn đang ngủ. Bệnh tình của anh trở nên nghiêm trọng, đang ngủ mê man mà đôi mày anh nhíu lại, lộ dáng vẻ đau khổ.
Giang Vũ Phi đến bên sờ lên trán anh, vẫn còn sốt như cũ.
Nếu thân nhiệt mà tăng lên chút nữa, không phải anh sẽ bị sốt hóa điên sao?
Ánh mắt Giang Vũ Phi lóe lên, cô cầm lấy điều khiển từ xa của chiếc máy lạnh, ngón tay ấn xuống, nhiệt độ hiển thị từ từ tăng lên…
Nhiệt độ trong phòng hơi cao một chút, Nguyễn Thiên Lăng đang đắp chăn cảm thấy rất nóng.
Anh đá văng tấm chăn, hai tay giang rộng nằm đó, như vậy mới cảm thấy thoải mái đôi chút.
Khóe môi Giang Vũ Phi bĩu dài trong hơi cong cong, rồi cô bước đi tìm chai rượu.
…
Nguyễn Thiên Lăng đang ngủ mê man, anh cảm thấy như có người đụng vào người anh, như có chất lỏng lành lạnh xoa lên người anh, nhẹ nhàng mềm mại, rất dễ chịu.
Anh không mở mắt, tiếp tục ngủ một cách say sưa.
Cảm giác đó cứ tồn tại, thế là trong giấc ngủ, anh mơ một giấc mơ.
Anh mơ thấy một đôi bàn tay mềm mại như nước, nhẹ nhàng lả lướt trên người anh, xoa bóp cho anh.
Cho đến khi, sức nóng như lửa đốt khó chịu trong thân thể anh giảm dần đi rất nhiều.
Đôi tay ấy, giống như dòng suối mát lạnh hòa vào làn gió nhẹ mùa xuân, hiu hiu thổi vào người anh, đem đến cho anh một sự tươi mát sảng khoái.
Tất cả những tế bào nóng nảy bất an, dưới đôi bàn tay đó, dần dần được vuốt ve, thuần phục.
Cơ thể anh cuối cùng cũng được tĩnh lặng, năng lượng được rót vào trong cơ thể một lần nữa.
“Tất cả ra ngoài! Ra ngoài!" - Nguyễn Thiên Lăng nóng nảy ngồi dậy, đầu tóc rối bù, trong đôi mắt vằn những tia máu đỏ, vẻ mặt dữ dằn trừng mắt nhìn rất đáng sợ.
Gò má của ông lão đanh lại, hàm râu giật giật: “Tên tiểu tử khốn khiếp, ta là ông nội của cháu mà cháu cũng dám kêu cút đi sao?"
“Không ra thì cháu đi!" - Vừa nói anh vừa ngồi dậy, trên người anh chỉ mặc một chiếc quần vải cotton màu trắng, đôi chân trần đi trên nền nhà lạnh toát, đây không phải muốn tìm cái chết hay sao?
Nguyễn An Quốc vội vàng giơ tay ngăn cản: “Được được được, mọi người sẽ ra khỏi đây, cháu đắp chăn đi ngủ, nghe rõ chưa!"
Nguyễn Thiên Lăng nghe vậy mới leo lên giường im lặng, xem như là đã đồng ý.
Từ trong phòng đi ra, Nguyễn An Quốc ôn tồn thân thiện nói xin lỗi bác sĩ. Bác sĩ gượng gạo cười nói: “Lão thái gia, ông không cần phải nói nhiều, Nguyễn thiếu gia tính khí như vậy không phải lần đầu tiên mới thấy. Nếu như cậu ta đã không chịu uống thuốc cũng không chích thuốc, vậy thì hạ sốt thủ công cho cậu ta vậy."
Ánh mắt ông lão hơi động đậy, cười ha hả nói: “Chỉ còn biết như vậy thôi!"
Tiễn bác sĩ đi rồi, ông gọi Giang Vũ Phi đến, nói với cô giọng điệu nghiêm trọng: “Vũ Phi này, ông nội chỉ có một đứa cháu này thôi, nếu như nó vì bệnh mà có mệnh hệ gì thì ông nội đau lòng lắm. Nếu như nó đã không chịu hợp tác chữa trị, cháu chỉ còn nước chịu khó một chút, trông chừng nó, làm thủ công hạ sốt cho nó vậy."
Giang Vũ Phi trong lòng có chút không vui, thật lòng cô không muốn đi hầu hạ Nguyễn Thiên Lăng nữa.
Nhưng ông nội đã nói với cô như vậy, cô càng không thể khiến ông nội thất vọng.
“Ông nội, ông yên tâm, cháu đi chăm sóc anh ấy, cố gắng hết sức không để anh ấy xảy ra chuyện gì." - Cô gật đầu hứa với ông.
Ông lão lập tức nở nụ cười, âu yếm vỗ vỗ lên vai cô: “Đi đi, hai đứa là vợ chồng, việc chăm sóc nó để cháu làm là thích hợp nhất!"
Giang Vũ Phi rủa thầm trong bụng, hai người tuy là vợ chồng, nhưng là cặp vợ chồng không đồng lòng nhất, mối quan hệ của họ còn không bằng bạn bè bình thường.
Trong phòng, Nguyễn Thiên Lăng vẫn còn đang ngủ. Bệnh tình của anh trở nên nghiêm trọng, đang ngủ mê man mà đôi mày anh nhíu lại, lộ dáng vẻ đau khổ.
Giang Vũ Phi đến bên sờ lên trán anh, vẫn còn sốt như cũ.
Nếu thân nhiệt mà tăng lên chút nữa, không phải anh sẽ bị sốt hóa điên sao?
Ánh mắt Giang Vũ Phi lóe lên, cô cầm lấy điều khiển từ xa của chiếc máy lạnh, ngón tay ấn xuống, nhiệt độ hiển thị từ từ tăng lên…
Nhiệt độ trong phòng hơi cao một chút, Nguyễn Thiên Lăng đang đắp chăn cảm thấy rất nóng.
Anh đá văng tấm chăn, hai tay giang rộng nằm đó, như vậy mới cảm thấy thoải mái đôi chút.
Khóe môi Giang Vũ Phi bĩu dài trong hơi cong cong, rồi cô bước đi tìm chai rượu.
…
Nguyễn Thiên Lăng đang ngủ mê man, anh cảm thấy như có người đụng vào người anh, như có chất lỏng lành lạnh xoa lên người anh, nhẹ nhàng mềm mại, rất dễ chịu.
Anh không mở mắt, tiếp tục ngủ một cách say sưa.
Cảm giác đó cứ tồn tại, thế là trong giấc ngủ, anh mơ một giấc mơ.
Anh mơ thấy một đôi bàn tay mềm mại như nước, nhẹ nhàng lả lướt trên người anh, xoa bóp cho anh.
Cho đến khi, sức nóng như lửa đốt khó chịu trong thân thể anh giảm dần đi rất nhiều.
Đôi tay ấy, giống như dòng suối mát lạnh hòa vào làn gió nhẹ mùa xuân, hiu hiu thổi vào người anh, đem đến cho anh một sự tươi mát sảng khoái.
Tất cả những tế bào nóng nảy bất an, dưới đôi bàn tay đó, dần dần được vuốt ve, thuần phục.
Cơ thể anh cuối cùng cũng được tĩnh lặng, năng lượng được rót vào trong cơ thể một lần nữa.
Tác giả :
Phi Tử Nhất Tiếu