Thề Không Vì Thê: Thiếu Phu Nhân Hào Cưới Toàn Cầu
Chương 186: Ông nội đã nghĩ thông suốt
“…" Vẻ mặt Nguyễn Thiên Lăng hơi cứng ngắc.
Tiếp theo xấu hổ nói: “Vậy thì uống sữa."
Cô không muốn vì những chuyện nhỏ nhặt này mà cãi cọ với anh, bưng sữa lên uống một hơi hết sạch, sữa thơm ngon tinh khiết còn lưu lại một vệt màu trắng trên môi cô.
Ma xui quỷ khiến thế nào mà Nguyễn Thiên Lăng lại lấy khăn giấy giúp cô lau miệng. Giang Vũ Phi theo phản xạ tránh đi, tay anh cứng đờ trên không trung, trong mắt đầy vẻ tức giận.
Ngay lúc cô nghĩ anh sẽ phát cáu thì anh ném khăn giấy lên người cô, hừ một tiếng, quay người bước đi.
Giang Vũ Phi sững sờ, cầm lấy khăn giấy, lau lau miệng, vừa mặc áo vừa đuổi theo anh.
Bà Nguyễn ngày hôm qua vẫn luôn trông chừng ở phòng bệnh, chưa từng rời khỏi.
Lúc Nguyễn Thiên Lăng bọn họ đẩy cửa bước vào, vừa đúng lúc nhìn thấy bà Nguyễn hơi mệt mỏi đang chăm sóc Nguyễn An Quốc, giúp ông ăn uống. Thấy họ bước vào, đặc biệt là lúc nhìn thấy Giang Vũ Phi ở sau lưng Nguyễn Thiên Lăng, sắc mặt bà Nguyễn liền rất khó coi.
Bà ta lạnh nhạt thu hồi ánh mắt, dùng khăn giấy lau miệng cho ông lão: “Ba, ăn thêm chút nữa đi."
Ông cụ khoát tay, tỏ vẻ không ăn. Ông nhìn về phía hai người ở cửa ra vào, nở nụ cười hiền từ.
“Ông nội không sao, ngày hôm qua khiến các cháu lo lắng rồi."
Hốc mắt Giang Vũ Phi liền đỏ lên.
Rõ ràng là cô làm ông nội tức giận, trái ngược lại ông nội còn an ủi cô, cô thấy thật hổ thẹn.
“Ông nội." Cô bước đến, cố gắng nở nụ cười: “Ông nội, ông nhất định phải khỏe lại, từ nay về sau cháu sẽ không khiến ông tức giận nữa."
Nguyễn An Quốc nắm chặt tay cô, vui mừng cười cười.
Ông nghiêng đầu nói với bà Nguyễn: “Con cũng vất vả rồi, về nghỉ ngơi đi, để Vũ Phi ở lại chăm sóc ta."
“Ba, nó tuổi còn nhỏ, đâu biết cách chăm sóc."
“Không phải còn có y tá sao, ta không sao, con về nghỉ ngơi đi, đừng gắng gượng, con sẽ sinh bệnh đấy."
Ông cụ bảo Nguyễn Thiên Lăng đưa bà ta về, anh gật đầu đồng ý, cùng đi khỏi phòng bệnh. Mọi người đều đi hết, hiện tại trong phòng bệnh chỉ còn lại hai người họ.“Mẹ, mẹ về nghỉ ngơi đi, con sẽ chăm sóc tốt cho ông." Giang Vũ Phi trịnh trọng hứa với bà ta. Bà Nguyễn nghĩ một chút liền gật đầu, dặn dò cô một hồi, đứng dậy định quay về.
“Ông nội, cháu xin lỗi." Mắt Giang Vũ Phi đỏ lên xin lỗi ông, Nguyễn An Quốc cười nói: “Cháu không cần xin lỗi gì hết, người cần xin lỗi phải là ông mới đúng."
Cô chớp chớp mắt vẻ không hiểu.
“Vũ Phi, ông nội thấy cháu là đứa trẻ ngoan, tưởng rằng để Thiên Lăng lấy cháu sẽ tốt cho cả hai. Nhưng ông hoàn toàn không nghĩ tới điều này lại làm hại cháu. Thiên Lăng nó cố chấp, xem trọng Nhan Duyệt, không nhìn thấy con người tốt của cháu, làm tổn thương cháu sâu sắc, cho nên cháu mới muốn trốn chạy phải không. Đều là lỗi của ông, là ông suy nghĩ không thấu đáo, đã hại cháu."
“Ông nội, ông tuyệt đối đừng nói như vậy, cháu biết ông đều là muốn tốt cho cháu. Cháu chưa từng trách ông, chỉ có thể nói cháu và Nguyễn Thiên Lăng không có duyên phận."
Nguyễn An Quốc cụp mắt, thở dài gật đầu: “Có lẽ là như thế, Vũ Phi à, ông nội đã nghĩ thông suốt, để các cháu tách ra mới là lựa chọn tốt nhất lúc này."
Giang Vũ Phi kinh ngạc mở to mắt: “Ông nội, ông đồng ý cho chúng cháu ly hôn sao?"
“Đợi ông xuất viện, ông sẽ sắp xếp xử lý việc ly hôn cho các cháu."
Đây là tin vui bất ngờ.
Cô đều đã chuẩn bị tinh thần không ly hôn nữa, trong lòng nghĩ, nếu như ông nội vẫn không đồng ý, khi ông nội còn sống, cô sẽ không ly hôn.
Không ai biết rằng, lúc cô hạ quyết tâm này cô đã nản lòng thoái chí biết bao.
Tiếp theo xấu hổ nói: “Vậy thì uống sữa."
Cô không muốn vì những chuyện nhỏ nhặt này mà cãi cọ với anh, bưng sữa lên uống một hơi hết sạch, sữa thơm ngon tinh khiết còn lưu lại một vệt màu trắng trên môi cô.
Ma xui quỷ khiến thế nào mà Nguyễn Thiên Lăng lại lấy khăn giấy giúp cô lau miệng. Giang Vũ Phi theo phản xạ tránh đi, tay anh cứng đờ trên không trung, trong mắt đầy vẻ tức giận.
Ngay lúc cô nghĩ anh sẽ phát cáu thì anh ném khăn giấy lên người cô, hừ một tiếng, quay người bước đi.
Giang Vũ Phi sững sờ, cầm lấy khăn giấy, lau lau miệng, vừa mặc áo vừa đuổi theo anh.
Bà Nguyễn ngày hôm qua vẫn luôn trông chừng ở phòng bệnh, chưa từng rời khỏi.
Lúc Nguyễn Thiên Lăng bọn họ đẩy cửa bước vào, vừa đúng lúc nhìn thấy bà Nguyễn hơi mệt mỏi đang chăm sóc Nguyễn An Quốc, giúp ông ăn uống. Thấy họ bước vào, đặc biệt là lúc nhìn thấy Giang Vũ Phi ở sau lưng Nguyễn Thiên Lăng, sắc mặt bà Nguyễn liền rất khó coi.
Bà ta lạnh nhạt thu hồi ánh mắt, dùng khăn giấy lau miệng cho ông lão: “Ba, ăn thêm chút nữa đi."
Ông cụ khoát tay, tỏ vẻ không ăn. Ông nhìn về phía hai người ở cửa ra vào, nở nụ cười hiền từ.
“Ông nội không sao, ngày hôm qua khiến các cháu lo lắng rồi."
Hốc mắt Giang Vũ Phi liền đỏ lên.
Rõ ràng là cô làm ông nội tức giận, trái ngược lại ông nội còn an ủi cô, cô thấy thật hổ thẹn.
“Ông nội." Cô bước đến, cố gắng nở nụ cười: “Ông nội, ông nhất định phải khỏe lại, từ nay về sau cháu sẽ không khiến ông tức giận nữa."
Nguyễn An Quốc nắm chặt tay cô, vui mừng cười cười.
Ông nghiêng đầu nói với bà Nguyễn: “Con cũng vất vả rồi, về nghỉ ngơi đi, để Vũ Phi ở lại chăm sóc ta."
“Ba, nó tuổi còn nhỏ, đâu biết cách chăm sóc."
“Không phải còn có y tá sao, ta không sao, con về nghỉ ngơi đi, đừng gắng gượng, con sẽ sinh bệnh đấy."
Ông cụ bảo Nguyễn Thiên Lăng đưa bà ta về, anh gật đầu đồng ý, cùng đi khỏi phòng bệnh. Mọi người đều đi hết, hiện tại trong phòng bệnh chỉ còn lại hai người họ.“Mẹ, mẹ về nghỉ ngơi đi, con sẽ chăm sóc tốt cho ông." Giang Vũ Phi trịnh trọng hứa với bà ta. Bà Nguyễn nghĩ một chút liền gật đầu, dặn dò cô một hồi, đứng dậy định quay về.
“Ông nội, cháu xin lỗi." Mắt Giang Vũ Phi đỏ lên xin lỗi ông, Nguyễn An Quốc cười nói: “Cháu không cần xin lỗi gì hết, người cần xin lỗi phải là ông mới đúng."
Cô chớp chớp mắt vẻ không hiểu.
“Vũ Phi, ông nội thấy cháu là đứa trẻ ngoan, tưởng rằng để Thiên Lăng lấy cháu sẽ tốt cho cả hai. Nhưng ông hoàn toàn không nghĩ tới điều này lại làm hại cháu. Thiên Lăng nó cố chấp, xem trọng Nhan Duyệt, không nhìn thấy con người tốt của cháu, làm tổn thương cháu sâu sắc, cho nên cháu mới muốn trốn chạy phải không. Đều là lỗi của ông, là ông suy nghĩ không thấu đáo, đã hại cháu."
“Ông nội, ông tuyệt đối đừng nói như vậy, cháu biết ông đều là muốn tốt cho cháu. Cháu chưa từng trách ông, chỉ có thể nói cháu và Nguyễn Thiên Lăng không có duyên phận."
Nguyễn An Quốc cụp mắt, thở dài gật đầu: “Có lẽ là như thế, Vũ Phi à, ông nội đã nghĩ thông suốt, để các cháu tách ra mới là lựa chọn tốt nhất lúc này."
Giang Vũ Phi kinh ngạc mở to mắt: “Ông nội, ông đồng ý cho chúng cháu ly hôn sao?"
“Đợi ông xuất viện, ông sẽ sắp xếp xử lý việc ly hôn cho các cháu."
Đây là tin vui bất ngờ.
Cô đều đã chuẩn bị tinh thần không ly hôn nữa, trong lòng nghĩ, nếu như ông nội vẫn không đồng ý, khi ông nội còn sống, cô sẽ không ly hôn.
Không ai biết rằng, lúc cô hạ quyết tâm này cô đã nản lòng thoái chí biết bao.
Tác giả :
Phi Tử Nhất Tiếu