Thề Không Vì Thê: Thiếu Phu Nhân Hào Cưới Toàn Cầu
Chương 171: Bữa tiệc
Địa điểm ông chủ mời khách là một khách sạn rất nổi tiếng ở thành phố A.
Giang Vũ Phi đã từng tới nơi này, sau khi kết hôn với Nguyễn Thiên Lăng, mặc dù cô rất ít tiếp xúc với cuộc sống của anh, nhưng mỗi lần ra ngoài ăn cơm đều là đến nơi cao cấp.
Trên bàn cơm, mấy người đàn ông nói chuyện rất thoải mái, không ngừng mời rượu lẫn nhau, Giang Vũ Phi ngây ngẩn duy trì giữ nụ cười, cảm thấy mình thật dư thừa.
“Em năm nay bao nhiêu tuổi?" Phó cục Hoàng ngồi bên cạnh uống đến nỗi đỏ bừng cả khuôn mặt, tủm tỉm cười hỏi cô.
“Hai mươi mốt!" Giang Vũ Phi cong môi cười nói, nụ cười rất đẹp, mang theo một dáng vẻ của đại gia đình phú quý.
Sống ở Nguyễn gia đã hơn một năm, vô tình khí chất của cô bắt đầu từ từ thay đổi.
Hiện tại, tuy cô không có nhiều kinh nghiệm trong cuộc sống, nhưng cô cũng không phải là cô nhóc con trên bàn tiệc nữa.
Thói quen của Nguyễn gia là phô trương các kiểu, đối mặt với một bữa tiệc như vậy cũng không có chút áp lực nào đối với cô.
Huống chi, cô sống nhiều hơn người khác một kiếp, cô đã thấy được rất nhiều chuyện, cô của hiện tại với cô của trước kia đã có sự khác biệt rất nhiều.
Nó giống như sự khác biệt giữa thiếu nữ ngây thơ mười mấy tuổi với phụ nữ trưởng thành hơn ba mươi tuổi vậy.
Dung mạo Giang Vũ Phi không có gì nghi ngờ vẫn rất thanh tú dễ thương, môi hồng răng trắng, làn da trắng nõn, căng mướt mịn màng. Vẻ bề ngoài của cô cho người ta hai cảm giác, non nớt và xinh đẹp.
Đàn ông đều thích phụ nữ non nớt, nhưng nội tâm lại trưởng thành và thanh lịch.
Giang Vũ Phi hoàn toàn có đủ hai ưu điểm này, dáng vẻ cô mỉm cười, giống như hoa mẫu đơn nở rộ, quý phái xinh đẹp, còn có một chút mê hoặc lòng người.
Mấy người đàn ông đang ngồi đấy đều nhìn đến trợn tròn mắt, không biết có phải là uống nhiều rượu hay không mà miệng đắng lưỡi khô, sắc mặt đỏ lên.
Con mắt hơi đục ngầu của phó cục Hoàng nóng rực lên vài phần, hắn ta nhìn Giang Vũ Phi chằm chằm không chuyển mắt, tự mình rót cho cô một ly: “Em gái nhỏ, làm việc không dễ dàng nhỉ. Nào, anh mời em một ly, sau này có khó khăn hãy tới tìm anh, tuyệt đối không cần phải khách khí với anh trai."
Huống chi cô là người không thể uống rượu.Một ly đầy tràn, tuy đó là bia, nhưng cũng dễ làm người ta say.
Giang Vũ Phi tỏ vẻ khó xử, ông chủ bên cạnh giật giây cười nói: “Tiểu Giang, phó cục Hoàng mời là không thể không uống. Một ly cũng không say được, cô hãy uống với phó cục Hoàng đi."
Trước khi đến đây, ông chủ nói với cô, hôm nay nhất định không thể đắc tội với bất cứ ai. Công ty vừa mới thành lập, vẫn còn cần đến những người bảo kê này, nếu có thể làm bọn họ vui vẻ, ông chủ sẽ tăng lương cho cô.
Đương nhiên, nếu cô không cẩn thận mà đắc tội với ai, cô sẽ phải thu dọn đồ đạc rời đi.
Phó cục Hoàng là phó cục trưởng cục công thương, quyền lực rất lớn, hắn ta đích thân mời rượu, cô thật sự không thể không uống.
Giang Vũ Phi do dự một chút, hai tay bưng ly lên, uống cùng phó cục Hoàng.
Cô không thích uống rượu, bia cũng không thích uống. Bia rất khó uống, trút xuống dạ dày của cô ùng ục ùng ục, dạ dày cô bị khó chịu một trận, khuôn mặt nhỏ cũng lập tức ửng đỏ, càng thêm quyến rũ mê người.
“Lại thêm một cốc nữa!" Phó cục Hoàng lại rót cho cô thêm một ly, Giang Vũ Phi giật mình, liên tục xua tay: “Không được, tôi không thể uống."
“Một ly cuối cùng, ly này nhất định phải uống, không uống không được!" Phó cục Hoàng làm ra vẻ vụ này không thể từ chối, Giang Vũ Phi thầm nghĩ, dù sao cũng là một ly cuối cùng, cô sẽ không uống thêm nữa.
Cô bưng ly lên, ngửa đầu uống, vì uống quá gấp, lúc uống đến một nửa, dạ dày nhỏ của cô không thể chứa được nhiều bia như vậy, thiếu chút nữa là cô đã nhổ ra.
Giang Vũ Phi đã từng tới nơi này, sau khi kết hôn với Nguyễn Thiên Lăng, mặc dù cô rất ít tiếp xúc với cuộc sống của anh, nhưng mỗi lần ra ngoài ăn cơm đều là đến nơi cao cấp.
Trên bàn cơm, mấy người đàn ông nói chuyện rất thoải mái, không ngừng mời rượu lẫn nhau, Giang Vũ Phi ngây ngẩn duy trì giữ nụ cười, cảm thấy mình thật dư thừa.
“Em năm nay bao nhiêu tuổi?" Phó cục Hoàng ngồi bên cạnh uống đến nỗi đỏ bừng cả khuôn mặt, tủm tỉm cười hỏi cô.
“Hai mươi mốt!" Giang Vũ Phi cong môi cười nói, nụ cười rất đẹp, mang theo một dáng vẻ của đại gia đình phú quý.
Sống ở Nguyễn gia đã hơn một năm, vô tình khí chất của cô bắt đầu từ từ thay đổi.
Hiện tại, tuy cô không có nhiều kinh nghiệm trong cuộc sống, nhưng cô cũng không phải là cô nhóc con trên bàn tiệc nữa.
Thói quen của Nguyễn gia là phô trương các kiểu, đối mặt với một bữa tiệc như vậy cũng không có chút áp lực nào đối với cô.
Huống chi, cô sống nhiều hơn người khác một kiếp, cô đã thấy được rất nhiều chuyện, cô của hiện tại với cô của trước kia đã có sự khác biệt rất nhiều.
Nó giống như sự khác biệt giữa thiếu nữ ngây thơ mười mấy tuổi với phụ nữ trưởng thành hơn ba mươi tuổi vậy.
Dung mạo Giang Vũ Phi không có gì nghi ngờ vẫn rất thanh tú dễ thương, môi hồng răng trắng, làn da trắng nõn, căng mướt mịn màng. Vẻ bề ngoài của cô cho người ta hai cảm giác, non nớt và xinh đẹp.
Đàn ông đều thích phụ nữ non nớt, nhưng nội tâm lại trưởng thành và thanh lịch.
Giang Vũ Phi hoàn toàn có đủ hai ưu điểm này, dáng vẻ cô mỉm cười, giống như hoa mẫu đơn nở rộ, quý phái xinh đẹp, còn có một chút mê hoặc lòng người.
Mấy người đàn ông đang ngồi đấy đều nhìn đến trợn tròn mắt, không biết có phải là uống nhiều rượu hay không mà miệng đắng lưỡi khô, sắc mặt đỏ lên.
Con mắt hơi đục ngầu của phó cục Hoàng nóng rực lên vài phần, hắn ta nhìn Giang Vũ Phi chằm chằm không chuyển mắt, tự mình rót cho cô một ly: “Em gái nhỏ, làm việc không dễ dàng nhỉ. Nào, anh mời em một ly, sau này có khó khăn hãy tới tìm anh, tuyệt đối không cần phải khách khí với anh trai."
Huống chi cô là người không thể uống rượu.Một ly đầy tràn, tuy đó là bia, nhưng cũng dễ làm người ta say.
Giang Vũ Phi tỏ vẻ khó xử, ông chủ bên cạnh giật giây cười nói: “Tiểu Giang, phó cục Hoàng mời là không thể không uống. Một ly cũng không say được, cô hãy uống với phó cục Hoàng đi."
Trước khi đến đây, ông chủ nói với cô, hôm nay nhất định không thể đắc tội với bất cứ ai. Công ty vừa mới thành lập, vẫn còn cần đến những người bảo kê này, nếu có thể làm bọn họ vui vẻ, ông chủ sẽ tăng lương cho cô.
Đương nhiên, nếu cô không cẩn thận mà đắc tội với ai, cô sẽ phải thu dọn đồ đạc rời đi.
Phó cục Hoàng là phó cục trưởng cục công thương, quyền lực rất lớn, hắn ta đích thân mời rượu, cô thật sự không thể không uống.
Giang Vũ Phi do dự một chút, hai tay bưng ly lên, uống cùng phó cục Hoàng.
Cô không thích uống rượu, bia cũng không thích uống. Bia rất khó uống, trút xuống dạ dày của cô ùng ục ùng ục, dạ dày cô bị khó chịu một trận, khuôn mặt nhỏ cũng lập tức ửng đỏ, càng thêm quyến rũ mê người.
“Lại thêm một cốc nữa!" Phó cục Hoàng lại rót cho cô thêm một ly, Giang Vũ Phi giật mình, liên tục xua tay: “Không được, tôi không thể uống."
“Một ly cuối cùng, ly này nhất định phải uống, không uống không được!" Phó cục Hoàng làm ra vẻ vụ này không thể từ chối, Giang Vũ Phi thầm nghĩ, dù sao cũng là một ly cuối cùng, cô sẽ không uống thêm nữa.
Cô bưng ly lên, ngửa đầu uống, vì uống quá gấp, lúc uống đến một nửa, dạ dày nhỏ của cô không thể chứa được nhiều bia như vậy, thiếu chút nữa là cô đã nhổ ra.
Tác giả :
Phi Tử Nhất Tiếu