Thề Không Làm Thiếp

Chương 3-1: Gặp nhau (1)

Sau khi Dương Như Hàm lấy chồng, ngày tháng từ từ trôi qua, trong khoảng thời gian này, tú công của Dương Như Tuyên càng tốt hơn, thậm chí còn theo Mục thị học được một chút võ công, khi nhàn hạ thì giúp Hoàng thị làm rau ngâm để hoạt động thân thể, buổi tối lại đọc những cuốn sách khác nhau mà Dương Trí Cần mượn ở Long Đồ các.

Có chút phiền toái là, Dương Trí Cần yêu sách thành si, mỗi khi mang sách về dù như thế nào cũng phải giảng giải trước một đoạn cảm nghĩ về sách đâu ra đó... Bỏ điểm ấy, thật sự không có gì phải phiền não.

Ngày tháng trôi qua thuận lợi, một năm sau, Dương Trí Cần được thăng chức tứ phẩm Long Đồ các, vì chúc mừng Dương Trí Cần thăng chức, Mục thị cũng mời Lý thị mang theo con trai con gái đến sảnh, ngay cả Dương Trí Nghiêu của Tứ Phòng cũng đặc biệt đến phủ, ngay trước bữa tối, Dương Kỳ đột nhiên mặt đầy giận dữ từ bên ngoài trở về.

Mục thị thấy thế, đứng dậy nghênh đón, Dương Kỳ xua tay, bước thẳng đến trước mặt Dương Trí Vũ.

“Ta hỏi ngươi, gần đây ngươi đã làm ra chuyện tốt gì ở bên ngoài hả?" Tiếng nói tức giận kia, hay tay dưới tay áo rộng rãi nắm chặt thành quyền.

“Không có." Dương Trí Vũ không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ phụ thân hắn.

Hắn thích kết giao với đám lưu manh ngoài đường, cũng có khi sẽ tiết lộ thân phận, nhưng tuyệt đối không dám làm gì chọc tức cha hắn, chỉ vì năm mười hai tuổi, tập trung bên ngoài Tri Phủ phóng hỏa suýt nữa thiêu hủy phủ nha, thiếu chút nữa hắn đã bị cha đánh chết.

“Không?!" Dương Kỳ nắm chặt quả đấm đánh thẳng vào mặt hắn: “Đô Sát viện cũng đã tra đến ta, ngươi còn dám nói không có!"

Vừa nghe đến Đô Sát viện, sắc mặt mọi người ở đây không khỏi hơi trầm xuống.

Đứng ở phía sau Hoàng thị, mày Dương Như Tuyên giương lên, đã đoán ra là chuyện gì, bỗng nhiên cảm giác có người đánh giá mình, nàng không dấu vết nhìn lại, đã thấy Dương Trí Nghiêu có vẻ đăm chiêu nhìn nàng.

“Lão gia, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Ông giáo huấn con ngay trước mặt mọi người, cũng phải nói rõ ràng chứ." Lý thị vội vàng che chở Dương Trí Vũ, sắc mặt lúc xanh lúc trắng.

Hôm nay là ngày mấy? Mọi người Dương gia đang ăn mừng con trai trưởng Dương Trí Cần thăng quan, trong lòng bà ta đã cực kỳ không vui, hiện giờ ông ta còn giáo huấn Trí Vũ ngay tại đây... Là muốn bà ta khó chịu sao?!

“Sao ngươi không hỏi đứa con tốt này của ngươi đi!" Dương Kỳ tức giận đến dựng râu trừng mắt, Mục thị vội vàng chuyển ly trà nóng cho ông nhuận khí: “Nông Tư sở của Công bộ điều tra vì sao hàng năm sau nạn bão giá nông lương lại cao bất thường, tra không ra nguyên do, sau đó mời Đô Sát viện hỗ trợ, ngày hôm nay Đô Sát viện phái người nói cho ta biết, từ tháng tư và tháng năm năm trước đứa con tốt này của ngươi đã bắt đầu thu mua nông lương, đến tháng bảy tháng tám sau nạn bão giá cả sẽ ào ào tăng lên... Chuyện này cũng không nói làm gì, vậy mà năm nay hắn dẫn người uy hiếp nông dân, thu mua với giá thấp, mua hẳn 500 thạch ngũ cốc! Bây giờ Đô Sát viện hỏi đến ta, chuyện hắn làm lại muốn ta gánh chịu, đứa con tốt này của ngươi muốn chỉnh chết ta có phải hay không!"

*Thạch: (Trung Quốc: đơn vị dung tích) khoảng 100 lít, (Nhật Bản) khoảng 150kg.

Dương Như Tuyên nghe vậy, không khỏi hít khí.

500 thạch... Dã tâm thật lớn, nàng thật sự quá xem thường Lý di nương và Dương Trí Vũ, không nghĩ tới bọn họ lại làm tới như vậy, cũng chớ trách lập tức bị chú ý.

Nhưng dính dáng đến phụ thân thì lại không tốt.

“Chuyện này..." Lý thị nghe vậy mới phát giác việc này quan hệ trọng đại, dưới tình thế cấp bách quay đầu đi - - “Lão gia, việc này không thể trách Trí Vũ, tất cả đều do Tuyên nha đầu ra chủ ý, mới có thể gây ra việc này."

Nháy mắt, đầu mũi nhọn hướng về phía mình, ngay từ đầu Dương Như Tuyên đã không ngoài ý, nhưng đối mặt với từng ánh mắt nghi ngờ, vẫn khiến nàng có chút khó chịu, nàng cũng không dự đoán được chuyện lại lớn như vậy.

“Phụ thân, con không hiểu ý của di nương." Nàng giả bộ khó hiểu hỏi.

“Nha đầu ngươi đừng giả bộ, rõ ràng ngươi nói cho ta biết, hàng năm sau nạn bão giá nông lương cao, cho nên muốn ta đi mua ít hàng, đợi khi giá cao bán đi!" Lý thị cắn chặt nàng không rời, vẫn đổ hết tội lên người nàng.

“Ta... Ta thật sự không hiểu ý của di nương, ta làm sao có thể biết những chuyện này chứ?" Thần sắc nàng hoảng hốt, như bị Lý thị làm cho hoảng sợ, Hoàng thị vội vàng trấn an nàng.

“Ngươi đang muốn làm gì? Tuyên nha đầu chưa từng xuất đầu lộ diện, làm sao biết những thứ bàng môn tà đạo này chứ?" Hoàng thị không vui khiển trách.

“Nương, con nói thật, lúc trước nha đầu kia nói với con, phụ thân ruột của nó từng đề cập qua chuyện mua bán này với lão gia, nhưng lão gia sợ gây chuyện cho nên không dám đụng vào..."

“Tam đường đệ chưa bao giờ đề cập những thứ này với ta! Tam đường đệ của ta là quan địa phương thanh liêm, sao có thể biết những thứ tà môn ngoại đạo này!" Dương Kỳ tức giận ném vỡ chén sứ:“Ngươi nhìn đứa con tốt mà ngươi dạy đi, ba ngày hai bữa gây chuyện làm ta mất hết mặt, hôm nay lại để cho Đô Sát viện hỏi đến ta, ta quyết định rồi! Ta muốn đưa hắn đến Quan Thục Lý ba, năm năm!"

“Lão gia, sao ông lại nhẫn tâm như vậy?!" Lý thị gào khóc.

Tất cả học sinh của Quan Thục Lý đều là đệ tử cổ hủ, ăn không đủ no mặc không đủ ấm, còn không cho người tới thăm hỏi.

“Ngươi câm mồm cho ta! Là ngươi dạy hư hắn!" Dương Kỳ tức giận đến nắm chặt quả đấm, trừng mắt đứa con trai đang trong lòng Lý thị.

“Không phải như lão gia nói..." Lý thị kêu oan, ánh mắt đột nhiên nhìn thoáng qua Dương Trí Nghiêu, vội nói: “Lão gia, ta nói đều là sự thật! Trí Nghiêu có thể làm chứng, khi Tuyên nha đầu nói việc này với ta, hắn cũng ở đấy!"

Trong lòng Dương Như Tuyên run lên, đôi mắt đẹp khẽ dời về phía Dương Trí Nghiêu.

Dương Kỳ đang muốn mở miệng hỏi, chỉ thấy Dương Trí Nghiêu giơ hai tay: “Nhị bá, ta thật sự không nghe rõ, không biết nên trả lời như thế nào."

Dương Như Tuyên nghe vậy khẽ thở ra.

Dương Kỳ lại nổi giận, buồn bực gào thét: “Hỉ Quý, lập tức đưa Nhị thiếu gia đến Quan Thục lý, ngươi ở lại đấy giám sát Nhị thiếu gia, nếu hắn lại gây ra chuyện gì, ta sẽ hỏi tội ngươi!"

“Vâng, nô tài lập tức chuẩn bị." Hỉ Quý vội vàng đáp, tìm mấy người hạ nhân chuẩn bị.

Hỉ Quý là nô tài bán đứt, cũng là một trong những quản sự Dương Kỳ nể trọng nhất, bình thường phụ trách xử lý chuyện kinh doanh mấy cửa hàng nhỏ của Dương Kỳ, chỉ nghe Dương Kỳ phân phó, vì hắn mà làm việc.

Mặt Lý thị thoáng chốc trắng bệch, đối với bà ta mà nói, không có nhi tử giống như không còn chỗ dựa vào.

“Còn có, Hỉ Hoa, dẫn Lý di nương và Kỳ nha đầu đi, không có phân phó của ta không cho phép các nàng bước ra Phàn Đào viện một bước!"

‘Vâng ạ’, Hỉ Hoa cũng là nô tỳ bán đứt của Dương gia, là ma ma có bối phận cao nhất trong Dương phủ, quản lý nội vụ trong phủ,.m.t.l.q.d, bình thường đều ở bên người Hoàng thị, nàng đã sớm nhìn rõ Lý di nương là người sống hai mặt.

“Lão gia, sao ngươi có thể đối xử với ta như thế?" Lý thị khóc kêu vùng vẫy, nhưng vẫn bị Hỉ Hoa và mấy ma ma dẫn đi.

Nháy mắt, trong phòng an tĩnh hơn rất nhiều, nhưng bầu không khí vẫn ngưng trệ như cũ.

Dương Kỳ cân nhắc thật lâu, tức giận đã tiêu hơn phân nửa, Mục thị mới nhẹ giọng hỏi: “Lão gia, bên phía Đô Sát viện kia phải làm thế nào? Muốn ta tìm người đi thuyết phục hay không?"

“Không cần, chuyện Đô Sát viện ta đã có chuẩn bị tốt." Dương Kỳ than thở: “Vừa rồi cố ý nói nặng, là muốn cho tiểu tử xấu xa kia biết điểm nặng nhẹ."

Tuy nói hắn không giống đại ca, bằng hữu khắp thiên hạ, nhưng ngày lễ ngày tết, chưa bao giờ làm thiếu cấp bậc lễ nghĩa, ít nhiều có chút phẩm chất.

“Làm như vậy cũng được, cũng nên cho Lý thị biết chút chừng mực, nếu không cứ đi theo tà môn ma đạo, một ngày nào đó sẽ gặp quỷ." Hoàng thị nản lòng thoái chí thở dài, lập tức vỗ nhẹ tay Dương Như Tuyên: “Ngồi xuống đi, nên dùng bữa, ngày hôm nay Trí Cần thăng chức, cũng đừng bởi vì chuyện này mà không thoải mái."

Dương Như Tuyên chọn một chỗ ngồi xuống, giờ mới phát giác hình như mọi người đã sớm nhìn rõ Lý di nương sống hai mặt, chỉ do đây là việc nhà, cũng không thể làm lớn, khiến người ngoài chê cười.

Mục thị nghe vậy vội vàng kêu hạ nhân mang thức ăn lên, chỉ chốc lát sau trên bàn lại náo nhiệt vui mừng, mọi người giống như đều đã quên đi sự không thoải mái vừa rồi.

Đợi mọi người ăn uống xong, Dương Như Tuyên đỡ Hoàng thị quay về Bắc Đằng viện, đang muốn quay về viện của mình, ngay tại chỗ rẽ gặp được….

Dương Trí Nghiêu.

Xem ra giống như không hẹn mà gặp, nhưng Dương Như Tuyên cũng không cho rằng như vậy, bỗng nhiên có phần hối hận đêm nay để Hạnh Nhi và Mật Nhi đến phòng bếp hỗ trợ.

“Hôm nay Nghiêu ca ca muốn ở lại sao? Muốn muội muội phái người dọn dẹp một gian phòng khách hay không?" Dù cho không muốn ở cùng một chỗ với hắn, nhưng nàng vẫn lễ phép hỏi thăm.

“Không, ta ở lại một chút rồi sẽ đi về, dù sao chỗ của ta cũng chỉ cách đây có mấy ngã tư đường, không có lý do gì mà không về nhà ngủ, chẳng qua... Có chút nghi vấn cần chỉ giáo." Vẻ mặt Dương Trí Nghiêu cười vô hại như một đứa trẻ, mà tất cả đều vì khuôn mặt trẻ con môi hồng răng trắng gây ra.

Rõ ràng hắn lớn hơn Dương Trí Cần hai tuổi, nhưng hai người đứng cùng một chỗ, người ta chỉ biết Dương Trí Cần là ca ca.

“Nghi vấn? Muội muội không hiểu." Đáy lòng nàng có chút bất an, lại chỉ có thể giả ngu.

“Tuyên nha đầu, nếu ta nhớ không lầm, khi Hàm nha đầu lấy chồng, Lý di nương nói với muội, năm trước muội dạy bà ta chút chuyện mua bán, lúc ấy còn nói giá cả ngũ cốc tăng không ít, muội nói đến tháng sáu tháng bảy sẽ tăng rất cao... Muội muội, làm sao muội có thể biết những thứ này?"

Mi tâm của Dương Như Tuyên run lên, ngầm bực việc này quả thật bị hắn cho nghe thấy, nhưng nếu nghe thấy, vì sao vừa rồi ở trong sảnh không vạch trần?

Tâm tư thay đổi, mặt nàng lộ vẻ vô tội mà nói: “Sao muội có thể biết việc này, cũng chỉ thuận miệng nói một chút thôi."

Trên thực tế, đương nhiên nàng biết, nếu thật sự không hiểu thì làm sao mà sắp xếp được như thế này.

Việc này là lúc trước nàng nghe Dương Trí Nghiêu và Dương Trí Cần nhắc tới trong triều có quan viên đang bị điều tra việc này, cho nên mới cố ý bày ra việc này để dụ Lý thị mắc câu.

“Muội ở trong khuê phòng, thuận miệng nói một chút cũng có thể nói chuẩn xác như vậy, sao không nói cho ca ca ta biết sớm còn có thể kiếm chút tiền?" Dương Trí Nghiêu cười, rõ ràng khuôn mặt hoa đào da mịn thịt mềm, không biết tại sao trong mắt Dương Như Tuyên lại có chút tà khí.

Dương Như Tuyên hơi híp mắt lại, cười cười: “Nếu Nghiêu ca ca không vạch trần muội ở trên đại sảnh, nói vậy Nghiêu ca ca cũng đoán được muội cố ý chỉnh Lý di nương, còn về những tin tức này, cũng chỉ do trên đường cùng cha đến Địch Dương thành thăm bà nội, khi đi qua chợ nghe thấy, mà khi đó cha ta nói, việc này mà làm lớn nhất định trong triều đình sẽ có người chú ý... Cho nên muội chỉ thử làm, không nghĩ tới quả thật như vậy... Chỉ là thiếu chút nữa hại Nhị bá phụ."

Nói xong lời cuối cùng, thần sắc đã ngầm bực, biểu tình này không phải giả, thật sự nàng có chút buồn bực.

Có lẽ do cách làm của nàng không đủ tinh tế, không lường trước đến Lý di nương lòng tham không đáy, nhưng nàng lại lo lắng, có phải vì chuyện này thay đổi nên mới dẫn đến hậu quả... Một khi thay đổi cái gì đó, có phải sẽ có người phải trả một cái giá lớn hay không?

Nghĩ là nghĩ như vậy, nhưng việc này tới đột ngột, nàng vẫn không rõ, còn nữa cũng không có bằng chứng.

“Nha đầu muội thật thiếu suy nghĩ, nếu trong triều không phát hiện, thêm nữa quan viên ăn hối lộ, không phải muội không công cho Lý di nương tiện nghi sao?"

“Nếu như thực sự như vậy muội cũng không có biện pháp, nhưng mặc kệ như thế nào, muội sẽ không tha thứ bà ta nói năng lỗ mãng đối với bà nội, để cho bà ta chịu chút giáo huấn cũng không quá đáng." Đối với điểm ấy, nửa điểm áy náy Dương Như Tuyên cũng không có, thậm chí cho rằng Dương Kỳ vẫn quá nhân từ: “Nhưng trên thực tế, chỉ cần Lý di nương biết đủ, bà tacũng sẽ không rơi vào hoàn cảnh này."

“Việc nhà Nhị bá ta cũng mặc kệ, mà muội hành sự cũng phải khiêm tốn chút, trở mặt với Lý di nương đối với muội cũng không có lợi." Kỳ thật trong lòng hắn có chút bội phục của nàng, có thể sắp đặt kế hoạch tốt như vậy. Còn nữa, nàng thay bà cô trút giận, việc này không có chỗ cho hắn nhiều lời.

“Yên tâm, nàng bị cấm trong Phán Đào viện, còn có thể làm gì muội chứ?" Dương Như Tuyên có chút đắc ý cười ra tiếng.

“Nha đầu muội thật là!" Dương Trí Nghiêu lắc đầu cười nhẹ: “Muội nó với ta rõ ràng như vậy, chẳng lẽ không sợ ta đến trước mặt Nhị bá vạch trần muội sao?"

“Nếu Nghiêu ca ca thực sự muốn vạch trần muội, thì cũng không đợi đến bây giờ."

Dương Trí Nghiêu có chút khen ngợi nhướng mày cười, l.m.t.l.q.d vò nhẹ đầu nàng: “Cũng không phải mỗi lần đều sẽ có người có thể làm chỗ dựa thay cho muội."

“Không có lần sau, muội muốn chỉnh chỉ có Lý di nương." Nàng kéo tay hắn xuống, cười đến đắc ý: “Dám khi dễ người nhà của muội, muội sẽ không dễ dàng tha thứ."

“Nói cho cùng, chính là muốn Dương gia chúng ta đoàn kết một lòng..."

“Ai, hai người đang làm cái gì vậy?"

Giương mắt, nhìn thấy Dương Trí Cần đang đi tới, Dương Trí Nghiêu lập tức nắm tay nàng nhanh chóng rời đi.

Nguyên nhân không có gì khác, Dương Trí Cần uống say thì lưỡi sẽ rất dài. (ý nói là khi say rượu DTC sẽ nói không ngừng nghỉ)

Bọn họ đã chịu đủ cả đêm nghe hắn giảng dạy rồi!
Tác giả : Lục Quang
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại